[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 34
Để dàn xếp tốt cho Hữu Xu, Cơ Trường Dạ hao phí một phen tâm tư. Đầu tiên hắn lau sạch tất cả dấu vết Hữu Xu là trưởng tử Vương gia, cho dù người ngoài có chút nghi ngờ, cũng không tìm ra chứng cớ, rồi lại lo công danh, mua trạch viện cho cậu. Nghĩ rằng, bằng sự thông minh tài trí của Hữu Xu, không mấy năm liền có thể tên đề bảng vàng, trở nên nổi bật. Nhưng cái tính của cậu, không thích nói chuyện, không thích giao tiếp, chỉ ham ăn, ngược lại có chút khó có thể lăn lộn trong quan trường, nhưng mà đến lúc đó căn cơ của mình đã sâu, sẽ giúp đỡ cậu mưu một chức vị thanh nhàn.
Một hồi lo lắng Hữu Xu bị người ta khi dễ, một hồi lại lo lắng cậu không chăm sóc tốt chính mình, Cơ Trường Dạ càng nghĩ, liền lấy tiền riêng ra giúp Hữu Xu đặt mua vài cửa hàng, sau lại lo lắng cậu kinh doanh không tốt, liền mua ruộng vườn bốn phía. Kể từ đó, bất luận Hữu Xu ở kinh thành gây sức ép như thế nào, tóm lại ăn no mặc ấm, coi như là đi lên đường ngay.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng trong lòng Cơ Trường Dạ luôn có chút không dễ chịu, hơn nữa cùng ngày Hữu Xu liền mua gia cụ đồ trang trí để vào trạch viện mới, chỉ chờ đón mấy người Tống thị đến ở, lại càng chọt vào phế quản hắn. Khi thiếu niên quá mức quyến luyến mình thì hắn cảm thấy tâm hoảng ý loạn, khi thiếu niên có ý đồ rời khỏi mình, hắn lại càng nôn nóng bất an, đến tột cùng đây là loại tâm tình như thế nào vậy?
Cơ Trường Dạ thực phiền não, khi xử lý vấn đề về Hữu Xu, chỉ cảm thấy càng gian nan hơn ngàn vạn lần so với khi xử lý triều chính. Gần không được, xa thì nhớ, bất luận đặt cậu ở nơi nào, đều khó có thể thích ứng.
Trong lòng hắn không dễ chịu, liền không thể nhìn nổi bộ dạng vô tâm vô phế của thiếu niên, sai người tìm được trên trăm bản điển tịch, yêu cầu cậu trong vòng ba ngày xem xong đồng thời hiểu rõ thấu triệt.
Hữu Xu vốn định đi ra ngoài mua điểm tâm, mới vừa ra cửa đã bị A Đại, A Nhị xách áo mang về thư phòng, đẩy người ra sau cái bàn chất đầy sách, trêu đùa nói, “Thành thật ngồi đây, xem xong một quyển liền để ở một bên, buổi tối chủ tử trở về kiểm tra.”
“Vậy các ngươi giúp ta đi mua bánh mơ nhân thịt ở Phúc Ký đi. Một hộp ba đồng, mua mười hộp, a, đây là bạc.” Hữu Xu cởi hà bao ném qua, nhắc lại, “Nhanh chút, mỗi ngày chưởng quầy chỉ làm hai mươi hộp, đi trễ liền không mua được.”
“Tiểu tử ngươi thật biết ăn, người ta chỉ làm hai mươi hộp ngươi bao hết một nửa rồi. Ngươi ăn nhiều điểm tâm như vậy, sao trên bàn cơm còn không ngừng bới thêm bát vậy? Ngươi xem hai lạng thịt trên người ngươi kìa, ăn nhiều như vậy toàn ăn vào trong bụng cẩu đi! Ngươi cứ như vậy, chủ tử đi rồi làm thế nào yên tâm? Khó trách lại mua trạch viện, mua cửa hàng, còn mua đất vườn, nhìn tư thế này, hận không thể đem cả thượng kinh mua tới cho ngươi.” Trong giọng A Đại không thiếu sự hâm mộ.
Chung quy là từ nhỏ được chủ tử nuôi lớn, tình cảm không giống với bọn họ, trước khi đi còn suy xét này suy xét kia, dù là cha mẹ thân sinh cũng không gì hơn thế này. A, lời này nói sai rồi, người cha kia của Hữu Xu có thể gọi là cha ruột sao? Quả thực là súc sinh không bằng, còn nạp thêm mấy phòng thị thiếp sinh thêm mấy đứa con nối dòng, lấy cái gia giáo kia của Vương gia, sinh một trăm đứa đều không tốt, nhất định đều là dưa vẹo táo nứt.
A Đại, A Nhị thổn thức không thôi đi ra, mới vừa ra cửa, liền thấy quản gia Vương gia kéo người gác cổng cằn nhằn ở đằng kia, nói thẳng có một tấm thiếp mời phải tự tay đưa đến tay đại thiếu gia.
“Đại thiếu gia gì? Ai là đại thiếu gia nhà ngươi?” A Đại cười lạnh.
“Vị quan gia này, thỉnh cầu cho sự giúp đỡ đi, lão gia nhà ta vừa rồi đã cưỡi hạc về phương Tây, nhị thiếu gia cũng bạo bệnh mà chết, lão thái gia, lão phu nhân bi thương quá độ, nằm vật tại giường, trong nhà không có người chủ sự, hiện giờ chỉ có thể mời đại thiếu gia trở về chủ trì đại cục. Đại thiếu gia chính là đích trưởng tử đường đường chính chính của Vương gia chúng ta, theo lý nên do cậu ấy chấp chưởng nhà cửa.” Quản gia liên tiếp thở dài, vẻ mặt sầu khổ.
A Đại, A Nhị liếc nhau, trong mắt đều hiện kinh nghi. Bọn họ đoạt thiệp tang qua nhanh chóng xem xong, lại vỗ tay khen, “Tốt, chết tốt. Đây là báo ứng mà!”
Những lời này, hôm nay Vương quản gia nghe qua không chỉ một lần. Thế nhân đều nói hai phụ tử Vương gia trước sau chết bất đắc kỳ trong vòng một canh giờ là trừng phạt ông trời đánh xuống, bởi vì hai người làm quá nhiều việc ác, nên không được chết già. Nghe nhiều rồi, trong lòng Vương quản gia rất cảm khái, Vương Tượng Càn và Vương Thiên Hữu tạo những ác nghiệp đó, ông ta hoặc nhiều hoặc ít đều biết đến, cũng bởi vậy, càng tin vào nhân quả luân hồi hơn so với người ngoài. Trước đây ông ta làm việc vô cùng bừa bãi, hiện tại lại cảm thấy đầu cũng nâng không nổi, hèn mọn nói, “Lão gia đã bị trời phạt, nên chịu tội thì cũng chịu xong rồi, đại thiếu gia dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của ông ấy, tốt xấu cũng trở về nhìn ông ấy một lần cuối cùng, tận hiếu đạo.”
“Tận hiếu đạo cái rắm, cút!” A Đại, A Nhị nổi giận, xé nát thiếp mời, lại đuổi người đi.
Quản gia không có biện pháp, chỉ đành trở về phục mệnh.
Ngắn ngủn nửa ngày, thân hình Vương lão thái gia đã còng đi, ai hủy tích lập*, gương mặt khô cằn tựa như muốn vỡ ra. Nghe bẩm báo, ông ta nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tự mình đi một chuyến. Mắt thấy Vương gia sắp sửa đoạn tử tuyệt tôn, còn muốn thể diện làm cái gì.
*Ai hủy tích lập: hình dung cha mẹ trong lúc làm tang sự, bởi vì quá độ bi thương mà gầy gò đến xương chỉ còn lại một khúc xương.
Hữu Xu không đợi được bánh mơ nhân thịt, lại chờ được hai gương mặt già như vỏ quýt sấy khô, một gương mặt đối diện cậu lau nước mắt, một gương mặt lại bày ra biểu tình uy nghiêm. Ngoài thư phòng, Lâm thị bị trói gô lại chặn miệng đang quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang “sám hối”.
“Quỳ ta làm cái gì? Người mà bà ta có lỗi nhất là mẫu thân ta. Người thì ta giữ lại trước, chờ mẫu thân ta trở về, bảo bà ta quỳ đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thôi.” Hữu Xu một bên đọc sách một bên chậm rãi mở miệng.
Cậu đọc sách rất khác biệt với người bên ngoài. Người khác đọc một quyển điển tịch, cần phải tỉ mỉ, nghiêm nghiêm túc túc đọc một lượt mấy lần, lại học thuộc lòng, sau đó đem những chỗ nghi hoặc và hiểu được nhất nhất viết ra giấy, đem đi thỉnh giáo tiên sinh. Cậu một không đọc một lượt, hai không ngâm nga, ba không viết ghi chép, cầm lấy một quyển sách lật rào rào, không đến mấy giây liền buông xuống, đổi một quyển khác.
Người không hiểu rõ nhìn vào, như vầy chỗ nào là đọc sách chứ, rõ ràng là trời rất nóng, lấy trang sách làm quạt mà! Lão thái gia thấy cái bộ dạng cà lơ phất phơ này của cậu liền thượng hoả, nhưng cũng không tiện mở miệng răn dạy, gương mặt già nua càng trầm xuống.
Lão phu nhân mặc kệ tôn tử đọc sách như thế nào, cứ đón người trở về là coi như mọi sự đại cát, vừa vào cửa liền gào lên, từng hơi một “tôn nhi số khổ của ta, tâm can của ta”, giống như rất thương Hữu Xu vậy. Thấy Hữu Xu thờ ơ, trong lòng bà ta đang phát sầu, nghe được lời ấy vội vàng tỏ thái độ, “Được, nàng ta vốn phạm thất xuất*, lại là con của gia nô ở Vương gia, thân thế ti tiện, chỗ nào có tư cách ngồi trên vị trí chính thê. Ta đã thay cha ngươi viết hưu thư, bây giờ nàng là tội phụ của Vương gia, mặc cho ngươi xử trí.”
*Thất xuất: 7 tội của người vợ, chỉ cần phạm phải 1 tội trong đó thì cũng đủ bị đuổi khỏi nhà: không con; dâm đãng; không kính thờ cha mẹ chồng; lắm điều; trộm cắp; ghen tuông; có ác tật.
Hưu mẫu thân rồi lại hưu Lâm thị, giống như tất cả lỗi sai đều ở trên người phụ nữ. Vương gia ơi Vương gia, có thể nào không vong? Hữu Xu âm thầm lắc đầu, liếc mắt nhìn trên bàn, phát hiện nhiệm vụ chủ tử bố trí đã hoàn thành, lúc này mới trải hai tờ giấy Tuyên Thành ra.
Lão thái gia thấy cậu trải giấy, lấy thỏi mực ra bắt đầu mài mực, động tác cực kỳ thong thả, cũng không nói có trở về hay không, trong lòng liền có chút sốt ruột.
“Phải biết rằng, lúc trước cũng không phải là chúng ta vứt bỏ ngươi, mà là bà vú và nha hoàn của ngươi trộm ôm ngươi đi. Nếu không phải như thế, bây giờ ngươi vẫn còn là đích trưởng tử Vương gia. Về phần mệnh cách của ngươi, cũng là do Lâm thị mua chuộc đạo sĩ tản lời đồn đãi, phụ thân ngươi nhất thời hồ đồ, lại tin… Lại nói tiếp đều là tạo hóa trêu người, ngươi vốn có thể bình an lớn lên trong nhà, chỗ nào lại chịu khổ nhiều như vậy. Hiện tại tốt rồi, ngươi trở lại, chúng ta cũng có thể bồi thường một phần cho ngươi. Còn nữa, ngươi cũng phải vì mẫu thân ngươi suy nghĩ một chút, một phụ nhân bị hưu bỏ như nàng không có tư cách nhập phần mộ tổ tiên, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ…” Lão thái gia dùng tình để người ta cảm động, dùng lí lẽ để người ta hiểu, dùng lợi ích để người ta tiến tới, mà còn đem toàn bộ sai lầm đổ lên trên đầu người khác, diễn xuất giống hệt như Vương lão phu nhân.
Cha mẹ như thế, làm thế nào có thể dạy ra con cái tài đức vẹn toàn chứ?
Hữu Xu càng khinh thường Vương gia, tay trái tay phải mỗi tay cầm một cây bút lông, nhanh chóng viết trên giấy, vừa viết vừa nói, “Nếu như Vương Thiên Hữu và Vương Tượng Càn không chết, các người sẽ không đến nhận ta. Nếu ta theo các người trở về, ta thành cái gì? Trò cười à?”
Cậu tay trái viết sách luận, tay phải viết biền phú, đều là đề mục mà khoa cử tất phải khảo, càng làm người ta khiếp sợ chính là, thể chữ viết ra lại vẫn hoàn toàn khác hẳn. Sách luận dùng chính là thể chữ nhỏ trâm hoa tinh mỹ tuyệt luân, biền phú dùng chính là thể chữ nhan hành thư phượng trứ loan hồi*, một màn này nếu để cho người ngoài nhìn thấy, tất sẽ bị dọa đến rớt cằm.
*Phượng trứ loan hồi: hình dung tư thế bay múa xinh đẹp.
Đừng nói Vương lão thái gia đã kinh hãi khôn kể, ngây ra như phỗng, dù là Vương lão phu nhân không có kiến thức gì cũng quên khóc, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm thiếu niên.
Hữu Xu thì lại nhàn tản, tiếp tục nói, “Ta tới phân tích cho các người một chút. Về tình: ta không nợ Vương gia các người. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ăn qua một hạt gạo của Vương gia, mặc qua một bộ quần áo của Vương gia, thậm chí ngay cả tên cũng là tự mình lấy, ta dựa vào cái gì giữ thể diện cho Vương gia? Về lý: trên gia phả Vương gia, có từng có tên của ta chưa? Có từng có tên mẫu thân chưa? Tuy nói Vương Tượng Càn cho ta một nửa dòng máu, nhưng trên pháp lý, ta với ông ta không có bất cứ quan hệ nào. Chuyện này dù có nói toạc móng heo ra cũng vô dụng, ta không thừa nhận, ai cũng không làm gì được ta, càng không cách nào dùng hiếu đạo áp ta. Về phần mẫu thân của ta, bà ấy không nhập phần mộ tổ tiên của Vương gia, cũng không nhập phần mộ tổ tiên của Tống gia, bà ấy có thể chôn cùng một chỗ với ta. Tương lai ta tất sẽ thay đổi địa vị, đến lúc đó, mộ phần của ta cũng chính là phần mộ tổ tiên cho đời sau của ta, lo gì không có chỗ gửi hồn.”
Một lòng dạ của cậu dùng ở ba nơi, tốc độ hạ bút chưa từng chậm lại, lời còn chưa dứt, đã làm xong bửa bài sách luận nửa bài biền phú, mà văn thải phỉ nhiên*, si hàn chấn tảo**, khiến trong lòng Vương lão thái gia cứ luôn khen tinh diệu.
*Văn thải phỉ nhiên: văn chương có sắc thái và phong cách đẹp đẽ ưu nhã khiến người ta vừa lòng đẹp ý.
**Si hàn chấn tảo: thi triển văn chương, phô bày hết sự hoa lệ.
Nếu nói lúc vừa mới tới còn có chút không cam nguyện, nhìn thấy thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như thế, ông ta chỉ còn nhiệt huyết đầy ngực. Nếu sớm biết hài tử Tống thị sinh hạ là thiên tài bậc này, bất luận như thế nào ông ta cũng sẽ không để nhi tử vứt vợ bỏ con. So sánh với thiên hạ tuấn kiệt, ai có thể đồng thời tay trái viết văn tay phải làm phú, trong miệng còn phải bác bỏ người bên ngoài? Ai có thể đem sách luận viết đến mức chấn nhĩ phát hội* như thế, đem văn biền ngẫu làm đến phong lưu uẩn tịch** như thế? Một cái đầu của đứa nhỏ này so được với mười bảy mười tám cái đầu của người khác, so Vương Thiên Hữu với cậu thì tính là cái gì!
*Chấn nhĩ phát hội: nghĩa đen là âm thanh rất lớn, khiến cho người điếc tai cũng nghe được; nghĩa bóng là dùng ngôn ngữ chữ viết đánh thức người hồ đồ chết lặng, khiến họ thức tỉnh.
**Phong lưu uẩn tịch: hình dung người phong nhã tiêu sái, tài hoa hơn người. Cũng hình dung văn chương thơ họa phiêu dật hàm súc.
Nếu đem hai bài văn này ra, đủ để khiến học giả uyên thâm đương thời tự thẹn không bằng, huống chi tác giả còn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Lại cho cậu thêm vài năm, thì sẽ phong quang như thế nào? Lão thái gia kích động toàn thân đều phát run, dĩ nhiên ý thức được hy vọng trọng chấn Vương gia, ngay ở trên người tôn tử. Nếu như cậu nguyện ý, tất nhiên có thể rạng rỡ tổ tông, vị cực nhân thần*.
*Vị cực nhân thần: đại thần có địa vị tối cao trong thời đại quân chủ, là trọng thần. Ý nói địa vị cao.
Nhưng thấy thái độ quyết tuyệt của đối phương, nhiệt huyết đầy ngập của ông lại lạnh xuống trong khoảnh khắc. Hối hận, đến lúc này mới biết hối hận đến xanh ruột là cảm giác rối rắm đau khổ như thế nào.
Lấy hạt vừng ném dưa hấu, cầm mắt cá trở thành trân châu, Lâm thị cùng Vương Thiên Hữu làm hại Vương gia ta thật thê thảm! Khi bị A Đại và A Nhị vội vàng trở lại ném ra khỏi vương phủ, Vương lão thái gia nhất thời thất thố, quỳ rạp xuống cửa khóc lớn lên.
Vương lão phu nhân muốn tiến lên an ủi, lại bị ông ta một gậy đập vào khuỷu chân, quát mắng, “Đồ phụ nhân ngu ngốc nhà ngươi! Nếu không phải ngươi đưa Lâm thị đến phòng nhi tử, khiến nàng ta mê hoặc tâm trí nó, tôn nhi tốt của ta trăm triệu lần sẽ không bị hai nô tài trộm đi! Ngươi còn cả ngày khen Vương Thiên Hữu kinh tài tuyệt diễm, ngươi có biết bốn chữ ‘kinh tài tuyệt diễm’ viết như thế nào không? Đáng thương tôn nhi tốt của ta, bị mấy phụ nhân ngu ngốc các ngươi làm chậm trễ mười lăm mười sáu năm! Nếu nó đồng ý về nhà, ta nguyện giảm thọ mười năm! Ông trời à, ta nguyện giảm thọ mười năm, ông nghe thấy không?”
Hành động này của lão thái gia cũng có ý tứ kêu cho Hữu Xu nghe, lại không ngờ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo lại bao hàm chê cười, “Đại tài như Hữu Xu, có thể nói trước đây chưa ai bằng sau này không ai sánh được, tổng cộng năm trăm năm cũng không sinh ra được một người. Ngươi chỉ giảm thọ mười năm, có thể thấy trong số mệnh chỉ có được con cháu như Vương Tượng Càn và Vương Thiên Hữu thôi.”
Một hồi lo lắng Hữu Xu bị người ta khi dễ, một hồi lại lo lắng cậu không chăm sóc tốt chính mình, Cơ Trường Dạ càng nghĩ, liền lấy tiền riêng ra giúp Hữu Xu đặt mua vài cửa hàng, sau lại lo lắng cậu kinh doanh không tốt, liền mua ruộng vườn bốn phía. Kể từ đó, bất luận Hữu Xu ở kinh thành gây sức ép như thế nào, tóm lại ăn no mặc ấm, coi như là đi lên đường ngay.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng trong lòng Cơ Trường Dạ luôn có chút không dễ chịu, hơn nữa cùng ngày Hữu Xu liền mua gia cụ đồ trang trí để vào trạch viện mới, chỉ chờ đón mấy người Tống thị đến ở, lại càng chọt vào phế quản hắn. Khi thiếu niên quá mức quyến luyến mình thì hắn cảm thấy tâm hoảng ý loạn, khi thiếu niên có ý đồ rời khỏi mình, hắn lại càng nôn nóng bất an, đến tột cùng đây là loại tâm tình như thế nào vậy?
Cơ Trường Dạ thực phiền não, khi xử lý vấn đề về Hữu Xu, chỉ cảm thấy càng gian nan hơn ngàn vạn lần so với khi xử lý triều chính. Gần không được, xa thì nhớ, bất luận đặt cậu ở nơi nào, đều khó có thể thích ứng.
Trong lòng hắn không dễ chịu, liền không thể nhìn nổi bộ dạng vô tâm vô phế của thiếu niên, sai người tìm được trên trăm bản điển tịch, yêu cầu cậu trong vòng ba ngày xem xong đồng thời hiểu rõ thấu triệt.
Hữu Xu vốn định đi ra ngoài mua điểm tâm, mới vừa ra cửa đã bị A Đại, A Nhị xách áo mang về thư phòng, đẩy người ra sau cái bàn chất đầy sách, trêu đùa nói, “Thành thật ngồi đây, xem xong một quyển liền để ở một bên, buổi tối chủ tử trở về kiểm tra.”
“Vậy các ngươi giúp ta đi mua bánh mơ nhân thịt ở Phúc Ký đi. Một hộp ba đồng, mua mười hộp, a, đây là bạc.” Hữu Xu cởi hà bao ném qua, nhắc lại, “Nhanh chút, mỗi ngày chưởng quầy chỉ làm hai mươi hộp, đi trễ liền không mua được.”
“Tiểu tử ngươi thật biết ăn, người ta chỉ làm hai mươi hộp ngươi bao hết một nửa rồi. Ngươi ăn nhiều điểm tâm như vậy, sao trên bàn cơm còn không ngừng bới thêm bát vậy? Ngươi xem hai lạng thịt trên người ngươi kìa, ăn nhiều như vậy toàn ăn vào trong bụng cẩu đi! Ngươi cứ như vậy, chủ tử đi rồi làm thế nào yên tâm? Khó trách lại mua trạch viện, mua cửa hàng, còn mua đất vườn, nhìn tư thế này, hận không thể đem cả thượng kinh mua tới cho ngươi.” Trong giọng A Đại không thiếu sự hâm mộ.
Chung quy là từ nhỏ được chủ tử nuôi lớn, tình cảm không giống với bọn họ, trước khi đi còn suy xét này suy xét kia, dù là cha mẹ thân sinh cũng không gì hơn thế này. A, lời này nói sai rồi, người cha kia của Hữu Xu có thể gọi là cha ruột sao? Quả thực là súc sinh không bằng, còn nạp thêm mấy phòng thị thiếp sinh thêm mấy đứa con nối dòng, lấy cái gia giáo kia của Vương gia, sinh một trăm đứa đều không tốt, nhất định đều là dưa vẹo táo nứt.
A Đại, A Nhị thổn thức không thôi đi ra, mới vừa ra cửa, liền thấy quản gia Vương gia kéo người gác cổng cằn nhằn ở đằng kia, nói thẳng có một tấm thiếp mời phải tự tay đưa đến tay đại thiếu gia.
“Đại thiếu gia gì? Ai là đại thiếu gia nhà ngươi?” A Đại cười lạnh.
“Vị quan gia này, thỉnh cầu cho sự giúp đỡ đi, lão gia nhà ta vừa rồi đã cưỡi hạc về phương Tây, nhị thiếu gia cũng bạo bệnh mà chết, lão thái gia, lão phu nhân bi thương quá độ, nằm vật tại giường, trong nhà không có người chủ sự, hiện giờ chỉ có thể mời đại thiếu gia trở về chủ trì đại cục. Đại thiếu gia chính là đích trưởng tử đường đường chính chính của Vương gia chúng ta, theo lý nên do cậu ấy chấp chưởng nhà cửa.” Quản gia liên tiếp thở dài, vẻ mặt sầu khổ.
A Đại, A Nhị liếc nhau, trong mắt đều hiện kinh nghi. Bọn họ đoạt thiệp tang qua nhanh chóng xem xong, lại vỗ tay khen, “Tốt, chết tốt. Đây là báo ứng mà!”
Những lời này, hôm nay Vương quản gia nghe qua không chỉ một lần. Thế nhân đều nói hai phụ tử Vương gia trước sau chết bất đắc kỳ trong vòng một canh giờ là trừng phạt ông trời đánh xuống, bởi vì hai người làm quá nhiều việc ác, nên không được chết già. Nghe nhiều rồi, trong lòng Vương quản gia rất cảm khái, Vương Tượng Càn và Vương Thiên Hữu tạo những ác nghiệp đó, ông ta hoặc nhiều hoặc ít đều biết đến, cũng bởi vậy, càng tin vào nhân quả luân hồi hơn so với người ngoài. Trước đây ông ta làm việc vô cùng bừa bãi, hiện tại lại cảm thấy đầu cũng nâng không nổi, hèn mọn nói, “Lão gia đã bị trời phạt, nên chịu tội thì cũng chịu xong rồi, đại thiếu gia dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của ông ấy, tốt xấu cũng trở về nhìn ông ấy một lần cuối cùng, tận hiếu đạo.”
“Tận hiếu đạo cái rắm, cút!” A Đại, A Nhị nổi giận, xé nát thiếp mời, lại đuổi người đi.
Quản gia không có biện pháp, chỉ đành trở về phục mệnh.
Ngắn ngủn nửa ngày, thân hình Vương lão thái gia đã còng đi, ai hủy tích lập*, gương mặt khô cằn tựa như muốn vỡ ra. Nghe bẩm báo, ông ta nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tự mình đi một chuyến. Mắt thấy Vương gia sắp sửa đoạn tử tuyệt tôn, còn muốn thể diện làm cái gì.
*Ai hủy tích lập: hình dung cha mẹ trong lúc làm tang sự, bởi vì quá độ bi thương mà gầy gò đến xương chỉ còn lại một khúc xương.
Hữu Xu không đợi được bánh mơ nhân thịt, lại chờ được hai gương mặt già như vỏ quýt sấy khô, một gương mặt đối diện cậu lau nước mắt, một gương mặt lại bày ra biểu tình uy nghiêm. Ngoài thư phòng, Lâm thị bị trói gô lại chặn miệng đang quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang “sám hối”.
“Quỳ ta làm cái gì? Người mà bà ta có lỗi nhất là mẫu thân ta. Người thì ta giữ lại trước, chờ mẫu thân ta trở về, bảo bà ta quỳ đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thôi.” Hữu Xu một bên đọc sách một bên chậm rãi mở miệng.
Cậu đọc sách rất khác biệt với người bên ngoài. Người khác đọc một quyển điển tịch, cần phải tỉ mỉ, nghiêm nghiêm túc túc đọc một lượt mấy lần, lại học thuộc lòng, sau đó đem những chỗ nghi hoặc và hiểu được nhất nhất viết ra giấy, đem đi thỉnh giáo tiên sinh. Cậu một không đọc một lượt, hai không ngâm nga, ba không viết ghi chép, cầm lấy một quyển sách lật rào rào, không đến mấy giây liền buông xuống, đổi một quyển khác.
Người không hiểu rõ nhìn vào, như vầy chỗ nào là đọc sách chứ, rõ ràng là trời rất nóng, lấy trang sách làm quạt mà! Lão thái gia thấy cái bộ dạng cà lơ phất phơ này của cậu liền thượng hoả, nhưng cũng không tiện mở miệng răn dạy, gương mặt già nua càng trầm xuống.
Lão phu nhân mặc kệ tôn tử đọc sách như thế nào, cứ đón người trở về là coi như mọi sự đại cát, vừa vào cửa liền gào lên, từng hơi một “tôn nhi số khổ của ta, tâm can của ta”, giống như rất thương Hữu Xu vậy. Thấy Hữu Xu thờ ơ, trong lòng bà ta đang phát sầu, nghe được lời ấy vội vàng tỏ thái độ, “Được, nàng ta vốn phạm thất xuất*, lại là con của gia nô ở Vương gia, thân thế ti tiện, chỗ nào có tư cách ngồi trên vị trí chính thê. Ta đã thay cha ngươi viết hưu thư, bây giờ nàng là tội phụ của Vương gia, mặc cho ngươi xử trí.”
*Thất xuất: 7 tội của người vợ, chỉ cần phạm phải 1 tội trong đó thì cũng đủ bị đuổi khỏi nhà: không con; dâm đãng; không kính thờ cha mẹ chồng; lắm điều; trộm cắp; ghen tuông; có ác tật.
Hưu mẫu thân rồi lại hưu Lâm thị, giống như tất cả lỗi sai đều ở trên người phụ nữ. Vương gia ơi Vương gia, có thể nào không vong? Hữu Xu âm thầm lắc đầu, liếc mắt nhìn trên bàn, phát hiện nhiệm vụ chủ tử bố trí đã hoàn thành, lúc này mới trải hai tờ giấy Tuyên Thành ra.
Lão thái gia thấy cậu trải giấy, lấy thỏi mực ra bắt đầu mài mực, động tác cực kỳ thong thả, cũng không nói có trở về hay không, trong lòng liền có chút sốt ruột.
“Phải biết rằng, lúc trước cũng không phải là chúng ta vứt bỏ ngươi, mà là bà vú và nha hoàn của ngươi trộm ôm ngươi đi. Nếu không phải như thế, bây giờ ngươi vẫn còn là đích trưởng tử Vương gia. Về phần mệnh cách của ngươi, cũng là do Lâm thị mua chuộc đạo sĩ tản lời đồn đãi, phụ thân ngươi nhất thời hồ đồ, lại tin… Lại nói tiếp đều là tạo hóa trêu người, ngươi vốn có thể bình an lớn lên trong nhà, chỗ nào lại chịu khổ nhiều như vậy. Hiện tại tốt rồi, ngươi trở lại, chúng ta cũng có thể bồi thường một phần cho ngươi. Còn nữa, ngươi cũng phải vì mẫu thân ngươi suy nghĩ một chút, một phụ nhân bị hưu bỏ như nàng không có tư cách nhập phần mộ tổ tiên, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ…” Lão thái gia dùng tình để người ta cảm động, dùng lí lẽ để người ta hiểu, dùng lợi ích để người ta tiến tới, mà còn đem toàn bộ sai lầm đổ lên trên đầu người khác, diễn xuất giống hệt như Vương lão phu nhân.
Cha mẹ như thế, làm thế nào có thể dạy ra con cái tài đức vẹn toàn chứ?
Hữu Xu càng khinh thường Vương gia, tay trái tay phải mỗi tay cầm một cây bút lông, nhanh chóng viết trên giấy, vừa viết vừa nói, “Nếu như Vương Thiên Hữu và Vương Tượng Càn không chết, các người sẽ không đến nhận ta. Nếu ta theo các người trở về, ta thành cái gì? Trò cười à?”
Cậu tay trái viết sách luận, tay phải viết biền phú, đều là đề mục mà khoa cử tất phải khảo, càng làm người ta khiếp sợ chính là, thể chữ viết ra lại vẫn hoàn toàn khác hẳn. Sách luận dùng chính là thể chữ nhỏ trâm hoa tinh mỹ tuyệt luân, biền phú dùng chính là thể chữ nhan hành thư phượng trứ loan hồi*, một màn này nếu để cho người ngoài nhìn thấy, tất sẽ bị dọa đến rớt cằm.
*Phượng trứ loan hồi: hình dung tư thế bay múa xinh đẹp.
Đừng nói Vương lão thái gia đã kinh hãi khôn kể, ngây ra như phỗng, dù là Vương lão phu nhân không có kiến thức gì cũng quên khóc, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm thiếu niên.
Hữu Xu thì lại nhàn tản, tiếp tục nói, “Ta tới phân tích cho các người một chút. Về tình: ta không nợ Vương gia các người. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng ăn qua một hạt gạo của Vương gia, mặc qua một bộ quần áo của Vương gia, thậm chí ngay cả tên cũng là tự mình lấy, ta dựa vào cái gì giữ thể diện cho Vương gia? Về lý: trên gia phả Vương gia, có từng có tên của ta chưa? Có từng có tên mẫu thân chưa? Tuy nói Vương Tượng Càn cho ta một nửa dòng máu, nhưng trên pháp lý, ta với ông ta không có bất cứ quan hệ nào. Chuyện này dù có nói toạc móng heo ra cũng vô dụng, ta không thừa nhận, ai cũng không làm gì được ta, càng không cách nào dùng hiếu đạo áp ta. Về phần mẫu thân của ta, bà ấy không nhập phần mộ tổ tiên của Vương gia, cũng không nhập phần mộ tổ tiên của Tống gia, bà ấy có thể chôn cùng một chỗ với ta. Tương lai ta tất sẽ thay đổi địa vị, đến lúc đó, mộ phần của ta cũng chính là phần mộ tổ tiên cho đời sau của ta, lo gì không có chỗ gửi hồn.”
Một lòng dạ của cậu dùng ở ba nơi, tốc độ hạ bút chưa từng chậm lại, lời còn chưa dứt, đã làm xong bửa bài sách luận nửa bài biền phú, mà văn thải phỉ nhiên*, si hàn chấn tảo**, khiến trong lòng Vương lão thái gia cứ luôn khen tinh diệu.
*Văn thải phỉ nhiên: văn chương có sắc thái và phong cách đẹp đẽ ưu nhã khiến người ta vừa lòng đẹp ý.
**Si hàn chấn tảo: thi triển văn chương, phô bày hết sự hoa lệ.
Nếu nói lúc vừa mới tới còn có chút không cam nguyện, nhìn thấy thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như thế, ông ta chỉ còn nhiệt huyết đầy ngực. Nếu sớm biết hài tử Tống thị sinh hạ là thiên tài bậc này, bất luận như thế nào ông ta cũng sẽ không để nhi tử vứt vợ bỏ con. So sánh với thiên hạ tuấn kiệt, ai có thể đồng thời tay trái viết văn tay phải làm phú, trong miệng còn phải bác bỏ người bên ngoài? Ai có thể đem sách luận viết đến mức chấn nhĩ phát hội* như thế, đem văn biền ngẫu làm đến phong lưu uẩn tịch** như thế? Một cái đầu của đứa nhỏ này so được với mười bảy mười tám cái đầu của người khác, so Vương Thiên Hữu với cậu thì tính là cái gì!
*Chấn nhĩ phát hội: nghĩa đen là âm thanh rất lớn, khiến cho người điếc tai cũng nghe được; nghĩa bóng là dùng ngôn ngữ chữ viết đánh thức người hồ đồ chết lặng, khiến họ thức tỉnh.
**Phong lưu uẩn tịch: hình dung người phong nhã tiêu sái, tài hoa hơn người. Cũng hình dung văn chương thơ họa phiêu dật hàm súc.
Nếu đem hai bài văn này ra, đủ để khiến học giả uyên thâm đương thời tự thẹn không bằng, huống chi tác giả còn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Lại cho cậu thêm vài năm, thì sẽ phong quang như thế nào? Lão thái gia kích động toàn thân đều phát run, dĩ nhiên ý thức được hy vọng trọng chấn Vương gia, ngay ở trên người tôn tử. Nếu như cậu nguyện ý, tất nhiên có thể rạng rỡ tổ tông, vị cực nhân thần*.
*Vị cực nhân thần: đại thần có địa vị tối cao trong thời đại quân chủ, là trọng thần. Ý nói địa vị cao.
Nhưng thấy thái độ quyết tuyệt của đối phương, nhiệt huyết đầy ngập của ông lại lạnh xuống trong khoảnh khắc. Hối hận, đến lúc này mới biết hối hận đến xanh ruột là cảm giác rối rắm đau khổ như thế nào.
Lấy hạt vừng ném dưa hấu, cầm mắt cá trở thành trân châu, Lâm thị cùng Vương Thiên Hữu làm hại Vương gia ta thật thê thảm! Khi bị A Đại và A Nhị vội vàng trở lại ném ra khỏi vương phủ, Vương lão thái gia nhất thời thất thố, quỳ rạp xuống cửa khóc lớn lên.
Vương lão phu nhân muốn tiến lên an ủi, lại bị ông ta một gậy đập vào khuỷu chân, quát mắng, “Đồ phụ nhân ngu ngốc nhà ngươi! Nếu không phải ngươi đưa Lâm thị đến phòng nhi tử, khiến nàng ta mê hoặc tâm trí nó, tôn nhi tốt của ta trăm triệu lần sẽ không bị hai nô tài trộm đi! Ngươi còn cả ngày khen Vương Thiên Hữu kinh tài tuyệt diễm, ngươi có biết bốn chữ ‘kinh tài tuyệt diễm’ viết như thế nào không? Đáng thương tôn nhi tốt của ta, bị mấy phụ nhân ngu ngốc các ngươi làm chậm trễ mười lăm mười sáu năm! Nếu nó đồng ý về nhà, ta nguyện giảm thọ mười năm! Ông trời à, ta nguyện giảm thọ mười năm, ông nghe thấy không?”
Hành động này của lão thái gia cũng có ý tứ kêu cho Hữu Xu nghe, lại không ngờ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo lại bao hàm chê cười, “Đại tài như Hữu Xu, có thể nói trước đây chưa ai bằng sau này không ai sánh được, tổng cộng năm trăm năm cũng không sinh ra được một người. Ngươi chỉ giảm thọ mười năm, có thể thấy trong số mệnh chỉ có được con cháu như Vương Tượng Càn và Vương Thiên Hữu thôi.”
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc