[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 15
Nữ quỷ ở trong cung phiêu đãng mười một năm, vẫn là lần đầu tiên phát hiện người phàm có thể nhìn thấy mình. Nàng cao thấp đánh giá Hữu Xu, hỏi, “Trước khi nói chuyện với bổn cung, ngươi không nên tự báo họ tên sao?”
“Ta là Hữu Xu.” Hữu Xu chớp cặp mắt mèo vừa to vừa tròn.
Nữ quỷ đợi hồi lâu, lúc này mới ý thức được người trước mắt căn bản không có ý tứ nói tiếp. Chỗ nào lại có người giới thiệu chính mình như vậy, chỉ báo một cái tên, ngay cả họ cũng không có, càng không có lai lịch thân phận. Nữ quỷ cong cong cái lưỡi dài một thước, truy vấn, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì?”
Nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi không ngừng lắc lư ở trước mắt mình, trên mặt Hữu Xu không hề có dị sắc, khiến nữ quỷ cố ý hù dọa cậu vô cùng thất vọng. Đối diện với lệ quỷ dữ tợn đáng sợ còn có thể giữ vững trấn định như thế, thiếu niên này hẳn không phải là người thường, nghĩ tới đây, nữ quỷ liền có vài phần hứng thú với cái mà cậu gọi là “giao dịch”.
“Trước đó ngươi nói muốn cùng bổn cung làm giao dịch?”
“Phải, ta giúp ngươi báo thù, ngươi thay ta giải đáp một vấn đề.” Hữu Xu vuốt cằm.
“Ngươi có thể giúp ta báo thù? Ngươi biết kẻ thù của ta là ai sao?” Nữ quỷ châm chọc mỉm cười. Nàng muốn giết chết, chính là nam nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, mà tiểu thái giám trước mắt này lại khoác lác không biết ngượng mà nói có thể giúp nàng. Giúp như thế nào? Sợ rằng ngay cả mặt hoàng đế cậu ta cũng không gặp được.
Hữu Xu nghiêm túc giải thích, “Không phải là thay ngươi báo thù, mà là giúp đỡ ngươi báo thù. Xem ra ngươi đợi ở trong cung đã lâu rồi đi? Lại vẫn không thể được việc, có thể thấy đạo hạnh còn chưa đủ. Ta có thể giúp ngươi mạnh lên.” Nữ quỷ này tuy rằng lợi hại hơn quỷ đòi nợ, nhưng người muốn đối phó lại là hoàng đế, quá trình tự nhiên vô cùng gian nan.
Những lời này liền chọc đến chỗ đau của nữ quỷ. Nàng không cần người bên ngoài giúp nàng báo thù, sở dĩ liều mạng hồn phi phách tán cũng muốn ở lại trong cung, chính là vì tự tay đâm kẻ thù. Mạnh lên, nàng nằm mơ cũng muốn mạnh lên. Mỗi khi nhìn thấy kẻ thù lắc lư ở trước mắt mình, lại chỉ có thể nhiễu loạn tâm thần bọn họ, chế tạo vài cái ác mộng không đến nơi đến chốn, cái loại bất lực phẫn nộ này so với khi bị siết chết lúc trước càng thống khổ hơn gấp trăm lần.
“Ngươi làm thế nào giúp bổn cung?” Nữ quỷ thăm dò hỏi. Thiếu niên này có một chút cổ quái, tạm thời nghe xem cậu ta muốn nói cái gì cũng không sao.
“Trước tiên ngươi trả lời ta một vấn đề, ta liền nói biện pháp cho ngươi biết.” Hữu Xu mặt không đổi sắc nói.
“Trước tiên ngươi nói biện pháp cho bổn cung, bổn cung lại trả lời vấn đề của ngươi.” Nữ quỷ không muốn chịu thiệt.
Vậy thì không thể nói chuyện. Hữu Xu lắc đầu, xoay người đi đến Dưỡng Tâm điện. Bọn họ đứng ở sau một ngọn núi giả, cách cái lỗ động có thể nhìn thấy khoảng đất trống trước điện, tính tính canh giờ, Cơ Trường Dạ cũng nên đi ra.
Muốn báo thù chính là nữ quỷ, nàng tự nhiên sốt ruột hơn hết so với ai khác, thấy tiểu thái giám nói một nửa liền muốn đi, nhất thời lệ khí tăng mạnh, tiến lên vài bước muốn bóp cổ tiểu thái giám ép hỏi. Đối phương lại tựa như mọc mắt sau lưng, chạy như điên về hướng Dưỡng Tâm điện, hai ba bước lên bậc thang, tốc độ kia còn nhanh hơn cả chuột.
Cả hai đời Hữu Xu đều bị vây trong trạng thái mệt mỏi, giá trị vũ lực quả thực không cao, nhưng công phu chạy thoát thân lại sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh*, chớp mắt đã đến trước điện, chân không kịp thắng, chỉ thấy Cơ Trường Dạ chậm rãi đi ra. Cậu vội vàng nghênh đón, kéo lấy một mảnh góc áo đối phương.
*Lô hỏa thuần thanh: ngọn lửa trong lò hoàn toàn chuyển thành màu xanh. Với ngọn lửa màu xanh thì nhiệt độ của ngọn lửa lúc này là cao nhất. Ý nghĩa câu này là một kỹ năng nào đó được dày công tôi luyện, trình độ đạt đến mức tốt nhất.
Cơ Trường Dạ chỉ chỉ mồ hôi trên trán cậu, thấp giọng nói, “Lại tới chỗ nào bướng bỉnh đi?”
“Đứng ở ngự hoa viên bên cạnh chốc lát.” Hữu Xu chớp cặp mắt to vô tội.
Cơ Trường Dạ theo thói quen lấy khăn tay ra, muốn giúp thiếu niên lau mồ hôi, rồi lại bỗng nhiên ý thức được nơi này là cấm cung, nhiều người mắt tạp, chỉ phải từ bỏ. Bên ngoài Dưỡng Tâm điện trống rỗng không có thứ gì, Hữu Xu đứng dưới ánh mặt trời chói chang quả thật là chịu tội, chạy tới ngự hoa viên trốn nắng cũng không có gì đáng trách. Nghĩ vậy, hắn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, dẫn đầu đi ra cửa cung, ôn nhu nói, “Trở về nhanh chút uống canh giải nóng. Sớm bảo ngươi đừng theo đến, mà không nghe lời. Ngươi đã trưởng thành, không thể luôn dính lấy ta, ngày sau cưới vợ sinh con thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng muốn chen cùng một chỗ với ta à?” Tựa như nghĩ đến cái gì, hắn lắc đầu bật cười.
Nếu như không cách nào có được long khí, cả đời ta đều đi theo ngươi, chỗ nào mà cưới vợ sinh con. Nghĩ như vậy, Hữu Xu nhịn không được quay đầu nhìn lại, liền thấy nữ quỷ kia đứng ngoài mười thước điên cuồng kêu to, “Lời còn chưa dứt ngươi đi cái gì? Trở về, nhanh trở về cho bổn cung! Nói bổn cung biết làm thế nào mới có thể báo thù!”
Cái lưỡi dài của nàng bay múa, khuôn mặt dữ tợn, rõ ràng muốn nhào tới đây bắt lấy mình, lại mảy may không dám tới gần, có thể thấy Cơ Trường Dạ quả thật là thiên mệnh chi tử, chư tà tránh lui. Hữu Xu thu hồi ánh mắt, cách tay áo bào rộng lớn trộm kéo bàn tay to khớp xương rõ ràng của thanh niên, cũng nhẹ nhàng lắc lắc hai cái. Chủ tử thật có lực!
Cơ Trường Dạ hạ mắt chỉ thấy thiếu niên đang nở ra má lúm đồng tiền nhỏ với mình, nhất thời tay ngứa, vừa chọt vừa bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi đó, lúc nào mới có thể lớn lên?”
Hai người càng lúc càng xa, nữ quỷ phát ra tiếng rít thê lương, cũng biến mất tại chỗ.
Chỗ ở mới vô cùng rộng rãi, chỉ đình đài lầu các thôi liền có bảy tám tòa, mấy trăm người cũng ở thoải mái. Vì vậy, Cơ Trường Dạ bảo hạ nhân thu dọn căn phòng cách vách mình chỉnh tề, để Hữu Xu ở thoải mái. Lại không ngờ thời gian lên đèn, Hữu Xu bất luận như thế nào cũng không chịu đi, chạy vội lên giường, ôm cột giường không buông tay.
“Ngươi nhớ rõ năm nay mình mấy tuổi không?” Cơ Trường Dạ giống như bất đắc dĩ, trong mắt lại tràn ngập ý cười nồng đậm.
Bên tai Hữu Xu chậm rãi đỏ lên, dứt khoát xoay đầu qua một bên, trầm mặc không nói, thấy thanh niên cất bước lên giường, duỗi cánh tay, tựa như muốn tha mình xuống, vội vàng đem hai chân cũng quấn trên cột giường. Bộ dạng này của cậu, khiến Cơ Trường Dạ vừa tức giận lại vừa buồn cười, ôm eo nhỏ của cậu kéo nửa ngày, không thể kéo ra, liền đi chọc vào nách cậu.
Hữu Xu cực kỳ sợ ngứa, lập tức yếu đuối quay cuồng trên giường. Cậu không cười ra tiếng, nhưng ánh mắt lại ngập nước, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ bên má như ẩn như hiện, nhìn vô cùng ngọt ngào.
“Không, từ bỏ.” Cậu một mặt thở hổn hển một mặt thấp giọng cầu xin, tiện đà phát ra tiếng rên rỉ ưm ưm a a.
Thiếu niên bởi vì nghẹn cười mà mặt đỏ lên, con ngươi vốn ngập nước lóe ra lệ quang trong suốt, quần áo kéo ra hơn phân nửa, treo trên đầu vai mượt mà, xương quai xanh tinh xão cùng lồng ngực trắng nõn lõa lồ ở bên ngoài, bị sợi tóc hỗn độn lại trơn mướt che đi một chút, tính cả hồng anh phấn nộn kia cũng lúc ẩn lúc hiện. Cậu mềm yếu vô lực nằm trên đệm giường màu đỏ, dùng ánh mắt cầu xin, cầu thương xót lại động lòng người mà chăm chú nhìn mình, miệng phát ra tiếng ngâm nga chọc người ta suy nghĩ xa xôi. Cơ Trường Dạ nhìn nhìn liền tim như nổi trống, nhanh chóng kéo áo ngủ bằng gấm ở một bên qua, đem thiếu niên bọc kín từ đầu đến chân.
Hắn ấn xoa huyệt thái dương, cảm giác có chút mỏi mệt, lại có chút tâm hoảng ý loạn. Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ bay tới một con bồ câu đưa tin, đánh gãy suy nghĩ khó phân này.
“Thôi, hôm nay tạm thời tha ngươi.” Xoa xoa sợi tóc đen mướt của thiếu niên, hắn đi qua bắt bồ câu đưa tin.
Lúc này Hữu Xu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã mười lăm tuổi, chen cùng một chỗ với thanh niên mà ngủ quả thật có chút quái dị, xem ra vẫn là nhanh chóng tìm được biện pháp tự bảo vệ mình. Nữ quỷ kia lâu dài ở trong cung, cũng không sợ long khí của hoàng đế, hẳn là có chút môn đạo. Nàng vội vã báo thù, sẽ rất nhanh chủ động tìm đến.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu chậm rãi nhắm mắt lại. Cơ Trường Dạ xem mật hàm xong, cho bồ câu đưa tin cất cánh, liền thấy thiếu niên bọc chăn cuộn mình trong góc, đã ngủ đến hai má đỏ bừng, đổ cả mồ hôi hột. Cơ Trường Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng giúp cậu lau mồ hồi, lại đem chăn kéo xuống ngực, miễn cho cậu ngộp, sau đó lẳng lặng chăm chú nhìn thật lâu, trong ngực quanh quẩn một loại tình cảm xa lạ, tựa như thỏa mãn, lại tựa như khát vọng.
Một lát sau, nến trong phòng bị đầu ngón tay thanh niên bắn ra dòng khí dập tắt, hai tiếng hít thở sâu mà vững vàng dần dần giao hòa cùng một chỗ.
Gần đến nửa đêm, ngoài phòng truyền đến từng đợt kêu gọi âm trầm quỷ khí, “Hữu Xu, Hữu Xu, Hữu Xu…” không dứt.
Nếu người bên ngoài có thể nghe thấy, ước chừng đã sợ đến cháng váng, nhưng trong viện ngoài viện mấy trăm ám vệ, thật sự không hề phát giác.
Hữu Xu cau mày tỉnh lại, lặng lẽ từ đuôi giường bò xuống đất, đi đến bên cửa sổ để ngỏ. Nữ quỷ đang kéo cái lưỡi dài bồi hồi ở hành lang, nhìn thấy thiếu niên, vẫy tay nói, “Ngươi đi ra, bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi.” Dường như nàng rất kiêng kị thanh niên đang ngủ say, thường xuyên rướn cổ lên nhìn trộm vào bên trong.
Nữ quỷ nhìn như đang nói chuyện, kì thực là trực tiếp đem âm thanh xâm nhập vào trong đầu óc, Hữu Xu cũng liền đối thoại với nàng ở trong đầu, “Ngươi tiến vào.”
Một người một quỷ bắt đầu tiến hành giao lưu không tiếng động, ám vệ tới lui tuần tra ngoài viện lại không hề phát giác dị trạng, chỉ tưởng trời nóng, Hữu Xu ngủ không được, đi đến bên cửa sổ hóng gió lạnh.
“Ngươi đi ra!” Nữ quỷ trừng con mắt màu đỏ.
“Ngươi tiến vào.” Hữu Xu chớp cặp mắt mèo đờ đẫn.
“Ngươi đi ra cho bổn cung!” Nữ quỷ khi còn sống là sủng phi, quen thói ra lệnh, giọng điệu bất tri bất giác kiêu căng lên.
Thật đáng tiếc, Hữu Xu căn bản không ăn cái bộ dạng đó của nàng, mặt không đổi sắc mà đóng cửa sổ, tiếp tục trở về đi ngủ, mới vừa đi tới nửa đường, liền nghe nữ quỷ vội vàng hô, “Thôi thôi, chúng ta đều lui một bước, bổn cung không vào trong phòng, ngươi cũng không cần đi ra, chúng ta cứ cách cửa sổ nói đi.”
Lúc này Hữu Xu mới cong cong khóe môi, nở ra má lúm đồng tiền nho nhỏ ở má trái. Trước kia quỷ đòi nợ cũng không dám tới gần Cơ Trường Dạ trong phạm vi hai mươi mét, nữ quỷ này đạo hạnh khá cao, nhưng cũng chỉ có thể giữ khoảng cách bảy tám mét với Cơ Trường Dạ, gần nữa sẽ dễ có khả năng bị long khí cắn nuốt. Hữu Xu chính là đoán chắc điểm này mới dám gặp nàng.
“Ngươi cùng Cơ Chính Tắc có thù oán à?” Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Hữu Xu vừa mở cửa sổ liền nói lời khách sáo với nữ quỷ.
Nữ quỷ chết mười một năm, đã lâu không cùng người giao lưu, nhất thời mở máy hát, đem chuyện cũ nhất nhất nói ra. Hữu Xu ngạc nhiên, trăm triệu lần không ngờ được trong đó còn liên lụy đến chủ tử nhà mình.
Nữ quỷ khi còn sống là phi tử hoàng đế sủng ái nhất, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, vừa mới vào cung liền được phong tứ phẩm chiêu nghi, bất quá chỉ nửa năm lại tấn phong thành Lan phi tam phẩm, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn này liền bức ép Tiêu quý phi. Trong lòng Tiêu quý phi mang ghen ghét, lúc nào cũng ở trước mặt nhi tử nguyền rủa Lan phi. Tứ hoàng tử thiên tính ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh làm liều, lại vô cùng hảo nữ sắc, đã sớm nước dãi chảy dài ba thước đối với Lan phi, liền lập ra độc kế, ý muốn trừ bỏ cả Lan phi và tam hoàng tử.
Mẫu tử hai người vốn định chậm rãi trù tính, lại không ngờ Lan phi chẩn ra có thai hai tháng, chọc cho hoàng đế long tâm đại duyệt, nói là sinh nhi tử liền phong làm thân vương, sinh nữ nhi phong làm công chúa. Vinh sủng bậc này, đã mơ hồ có xu thế đuổi kịp và vượt qua Tiêu quý phi cùng tứ hoàng tử. Hai người nóng nảy, vội vàng hạ độc thủ.
“Ta là Hữu Xu.” Hữu Xu chớp cặp mắt mèo vừa to vừa tròn.
Nữ quỷ đợi hồi lâu, lúc này mới ý thức được người trước mắt căn bản không có ý tứ nói tiếp. Chỗ nào lại có người giới thiệu chính mình như vậy, chỉ báo một cái tên, ngay cả họ cũng không có, càng không có lai lịch thân phận. Nữ quỷ cong cong cái lưỡi dài một thước, truy vấn, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì?”
Nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi không ngừng lắc lư ở trước mắt mình, trên mặt Hữu Xu không hề có dị sắc, khiến nữ quỷ cố ý hù dọa cậu vô cùng thất vọng. Đối diện với lệ quỷ dữ tợn đáng sợ còn có thể giữ vững trấn định như thế, thiếu niên này hẳn không phải là người thường, nghĩ tới đây, nữ quỷ liền có vài phần hứng thú với cái mà cậu gọi là “giao dịch”.
“Trước đó ngươi nói muốn cùng bổn cung làm giao dịch?”
“Phải, ta giúp ngươi báo thù, ngươi thay ta giải đáp một vấn đề.” Hữu Xu vuốt cằm.
“Ngươi có thể giúp ta báo thù? Ngươi biết kẻ thù của ta là ai sao?” Nữ quỷ châm chọc mỉm cười. Nàng muốn giết chết, chính là nam nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, mà tiểu thái giám trước mắt này lại khoác lác không biết ngượng mà nói có thể giúp nàng. Giúp như thế nào? Sợ rằng ngay cả mặt hoàng đế cậu ta cũng không gặp được.
Hữu Xu nghiêm túc giải thích, “Không phải là thay ngươi báo thù, mà là giúp đỡ ngươi báo thù. Xem ra ngươi đợi ở trong cung đã lâu rồi đi? Lại vẫn không thể được việc, có thể thấy đạo hạnh còn chưa đủ. Ta có thể giúp ngươi mạnh lên.” Nữ quỷ này tuy rằng lợi hại hơn quỷ đòi nợ, nhưng người muốn đối phó lại là hoàng đế, quá trình tự nhiên vô cùng gian nan.
Những lời này liền chọc đến chỗ đau của nữ quỷ. Nàng không cần người bên ngoài giúp nàng báo thù, sở dĩ liều mạng hồn phi phách tán cũng muốn ở lại trong cung, chính là vì tự tay đâm kẻ thù. Mạnh lên, nàng nằm mơ cũng muốn mạnh lên. Mỗi khi nhìn thấy kẻ thù lắc lư ở trước mắt mình, lại chỉ có thể nhiễu loạn tâm thần bọn họ, chế tạo vài cái ác mộng không đến nơi đến chốn, cái loại bất lực phẫn nộ này so với khi bị siết chết lúc trước càng thống khổ hơn gấp trăm lần.
“Ngươi làm thế nào giúp bổn cung?” Nữ quỷ thăm dò hỏi. Thiếu niên này có một chút cổ quái, tạm thời nghe xem cậu ta muốn nói cái gì cũng không sao.
“Trước tiên ngươi trả lời ta một vấn đề, ta liền nói biện pháp cho ngươi biết.” Hữu Xu mặt không đổi sắc nói.
“Trước tiên ngươi nói biện pháp cho bổn cung, bổn cung lại trả lời vấn đề của ngươi.” Nữ quỷ không muốn chịu thiệt.
Vậy thì không thể nói chuyện. Hữu Xu lắc đầu, xoay người đi đến Dưỡng Tâm điện. Bọn họ đứng ở sau một ngọn núi giả, cách cái lỗ động có thể nhìn thấy khoảng đất trống trước điện, tính tính canh giờ, Cơ Trường Dạ cũng nên đi ra.
Muốn báo thù chính là nữ quỷ, nàng tự nhiên sốt ruột hơn hết so với ai khác, thấy tiểu thái giám nói một nửa liền muốn đi, nhất thời lệ khí tăng mạnh, tiến lên vài bước muốn bóp cổ tiểu thái giám ép hỏi. Đối phương lại tựa như mọc mắt sau lưng, chạy như điên về hướng Dưỡng Tâm điện, hai ba bước lên bậc thang, tốc độ kia còn nhanh hơn cả chuột.
Cả hai đời Hữu Xu đều bị vây trong trạng thái mệt mỏi, giá trị vũ lực quả thực không cao, nhưng công phu chạy thoát thân lại sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh*, chớp mắt đã đến trước điện, chân không kịp thắng, chỉ thấy Cơ Trường Dạ chậm rãi đi ra. Cậu vội vàng nghênh đón, kéo lấy một mảnh góc áo đối phương.
*Lô hỏa thuần thanh: ngọn lửa trong lò hoàn toàn chuyển thành màu xanh. Với ngọn lửa màu xanh thì nhiệt độ của ngọn lửa lúc này là cao nhất. Ý nghĩa câu này là một kỹ năng nào đó được dày công tôi luyện, trình độ đạt đến mức tốt nhất.
Cơ Trường Dạ chỉ chỉ mồ hôi trên trán cậu, thấp giọng nói, “Lại tới chỗ nào bướng bỉnh đi?”
“Đứng ở ngự hoa viên bên cạnh chốc lát.” Hữu Xu chớp cặp mắt to vô tội.
Cơ Trường Dạ theo thói quen lấy khăn tay ra, muốn giúp thiếu niên lau mồ hôi, rồi lại bỗng nhiên ý thức được nơi này là cấm cung, nhiều người mắt tạp, chỉ phải từ bỏ. Bên ngoài Dưỡng Tâm điện trống rỗng không có thứ gì, Hữu Xu đứng dưới ánh mặt trời chói chang quả thật là chịu tội, chạy tới ngự hoa viên trốn nắng cũng không có gì đáng trách. Nghĩ vậy, hắn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, dẫn đầu đi ra cửa cung, ôn nhu nói, “Trở về nhanh chút uống canh giải nóng. Sớm bảo ngươi đừng theo đến, mà không nghe lời. Ngươi đã trưởng thành, không thể luôn dính lấy ta, ngày sau cưới vợ sinh con thì nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng muốn chen cùng một chỗ với ta à?” Tựa như nghĩ đến cái gì, hắn lắc đầu bật cười.
Nếu như không cách nào có được long khí, cả đời ta đều đi theo ngươi, chỗ nào mà cưới vợ sinh con. Nghĩ như vậy, Hữu Xu nhịn không được quay đầu nhìn lại, liền thấy nữ quỷ kia đứng ngoài mười thước điên cuồng kêu to, “Lời còn chưa dứt ngươi đi cái gì? Trở về, nhanh trở về cho bổn cung! Nói bổn cung biết làm thế nào mới có thể báo thù!”
Cái lưỡi dài của nàng bay múa, khuôn mặt dữ tợn, rõ ràng muốn nhào tới đây bắt lấy mình, lại mảy may không dám tới gần, có thể thấy Cơ Trường Dạ quả thật là thiên mệnh chi tử, chư tà tránh lui. Hữu Xu thu hồi ánh mắt, cách tay áo bào rộng lớn trộm kéo bàn tay to khớp xương rõ ràng của thanh niên, cũng nhẹ nhàng lắc lắc hai cái. Chủ tử thật có lực!
Cơ Trường Dạ hạ mắt chỉ thấy thiếu niên đang nở ra má lúm đồng tiền nhỏ với mình, nhất thời tay ngứa, vừa chọt vừa bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi đó, lúc nào mới có thể lớn lên?”
Hai người càng lúc càng xa, nữ quỷ phát ra tiếng rít thê lương, cũng biến mất tại chỗ.
Chỗ ở mới vô cùng rộng rãi, chỉ đình đài lầu các thôi liền có bảy tám tòa, mấy trăm người cũng ở thoải mái. Vì vậy, Cơ Trường Dạ bảo hạ nhân thu dọn căn phòng cách vách mình chỉnh tề, để Hữu Xu ở thoải mái. Lại không ngờ thời gian lên đèn, Hữu Xu bất luận như thế nào cũng không chịu đi, chạy vội lên giường, ôm cột giường không buông tay.
“Ngươi nhớ rõ năm nay mình mấy tuổi không?” Cơ Trường Dạ giống như bất đắc dĩ, trong mắt lại tràn ngập ý cười nồng đậm.
Bên tai Hữu Xu chậm rãi đỏ lên, dứt khoát xoay đầu qua một bên, trầm mặc không nói, thấy thanh niên cất bước lên giường, duỗi cánh tay, tựa như muốn tha mình xuống, vội vàng đem hai chân cũng quấn trên cột giường. Bộ dạng này của cậu, khiến Cơ Trường Dạ vừa tức giận lại vừa buồn cười, ôm eo nhỏ của cậu kéo nửa ngày, không thể kéo ra, liền đi chọc vào nách cậu.
Hữu Xu cực kỳ sợ ngứa, lập tức yếu đuối quay cuồng trên giường. Cậu không cười ra tiếng, nhưng ánh mắt lại ngập nước, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ bên má như ẩn như hiện, nhìn vô cùng ngọt ngào.
“Không, từ bỏ.” Cậu một mặt thở hổn hển một mặt thấp giọng cầu xin, tiện đà phát ra tiếng rên rỉ ưm ưm a a.
Thiếu niên bởi vì nghẹn cười mà mặt đỏ lên, con ngươi vốn ngập nước lóe ra lệ quang trong suốt, quần áo kéo ra hơn phân nửa, treo trên đầu vai mượt mà, xương quai xanh tinh xão cùng lồng ngực trắng nõn lõa lồ ở bên ngoài, bị sợi tóc hỗn độn lại trơn mướt che đi một chút, tính cả hồng anh phấn nộn kia cũng lúc ẩn lúc hiện. Cậu mềm yếu vô lực nằm trên đệm giường màu đỏ, dùng ánh mắt cầu xin, cầu thương xót lại động lòng người mà chăm chú nhìn mình, miệng phát ra tiếng ngâm nga chọc người ta suy nghĩ xa xôi. Cơ Trường Dạ nhìn nhìn liền tim như nổi trống, nhanh chóng kéo áo ngủ bằng gấm ở một bên qua, đem thiếu niên bọc kín từ đầu đến chân.
Hắn ấn xoa huyệt thái dương, cảm giác có chút mỏi mệt, lại có chút tâm hoảng ý loạn. Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ bay tới một con bồ câu đưa tin, đánh gãy suy nghĩ khó phân này.
“Thôi, hôm nay tạm thời tha ngươi.” Xoa xoa sợi tóc đen mướt của thiếu niên, hắn đi qua bắt bồ câu đưa tin.
Lúc này Hữu Xu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã mười lăm tuổi, chen cùng một chỗ với thanh niên mà ngủ quả thật có chút quái dị, xem ra vẫn là nhanh chóng tìm được biện pháp tự bảo vệ mình. Nữ quỷ kia lâu dài ở trong cung, cũng không sợ long khí của hoàng đế, hẳn là có chút môn đạo. Nàng vội vã báo thù, sẽ rất nhanh chủ động tìm đến.
Nghĩ như vậy, Hữu Xu chậm rãi nhắm mắt lại. Cơ Trường Dạ xem mật hàm xong, cho bồ câu đưa tin cất cánh, liền thấy thiếu niên bọc chăn cuộn mình trong góc, đã ngủ đến hai má đỏ bừng, đổ cả mồ hôi hột. Cơ Trường Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng giúp cậu lau mồ hồi, lại đem chăn kéo xuống ngực, miễn cho cậu ngộp, sau đó lẳng lặng chăm chú nhìn thật lâu, trong ngực quanh quẩn một loại tình cảm xa lạ, tựa như thỏa mãn, lại tựa như khát vọng.
Một lát sau, nến trong phòng bị đầu ngón tay thanh niên bắn ra dòng khí dập tắt, hai tiếng hít thở sâu mà vững vàng dần dần giao hòa cùng một chỗ.
Gần đến nửa đêm, ngoài phòng truyền đến từng đợt kêu gọi âm trầm quỷ khí, “Hữu Xu, Hữu Xu, Hữu Xu…” không dứt.
Nếu người bên ngoài có thể nghe thấy, ước chừng đã sợ đến cháng váng, nhưng trong viện ngoài viện mấy trăm ám vệ, thật sự không hề phát giác.
Hữu Xu cau mày tỉnh lại, lặng lẽ từ đuôi giường bò xuống đất, đi đến bên cửa sổ để ngỏ. Nữ quỷ đang kéo cái lưỡi dài bồi hồi ở hành lang, nhìn thấy thiếu niên, vẫy tay nói, “Ngươi đi ra, bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi.” Dường như nàng rất kiêng kị thanh niên đang ngủ say, thường xuyên rướn cổ lên nhìn trộm vào bên trong.
Nữ quỷ nhìn như đang nói chuyện, kì thực là trực tiếp đem âm thanh xâm nhập vào trong đầu óc, Hữu Xu cũng liền đối thoại với nàng ở trong đầu, “Ngươi tiến vào.”
Một người một quỷ bắt đầu tiến hành giao lưu không tiếng động, ám vệ tới lui tuần tra ngoài viện lại không hề phát giác dị trạng, chỉ tưởng trời nóng, Hữu Xu ngủ không được, đi đến bên cửa sổ hóng gió lạnh.
“Ngươi đi ra!” Nữ quỷ trừng con mắt màu đỏ.
“Ngươi tiến vào.” Hữu Xu chớp cặp mắt mèo đờ đẫn.
“Ngươi đi ra cho bổn cung!” Nữ quỷ khi còn sống là sủng phi, quen thói ra lệnh, giọng điệu bất tri bất giác kiêu căng lên.
Thật đáng tiếc, Hữu Xu căn bản không ăn cái bộ dạng đó của nàng, mặt không đổi sắc mà đóng cửa sổ, tiếp tục trở về đi ngủ, mới vừa đi tới nửa đường, liền nghe nữ quỷ vội vàng hô, “Thôi thôi, chúng ta đều lui một bước, bổn cung không vào trong phòng, ngươi cũng không cần đi ra, chúng ta cứ cách cửa sổ nói đi.”
Lúc này Hữu Xu mới cong cong khóe môi, nở ra má lúm đồng tiền nho nhỏ ở má trái. Trước kia quỷ đòi nợ cũng không dám tới gần Cơ Trường Dạ trong phạm vi hai mươi mét, nữ quỷ này đạo hạnh khá cao, nhưng cũng chỉ có thể giữ khoảng cách bảy tám mét với Cơ Trường Dạ, gần nữa sẽ dễ có khả năng bị long khí cắn nuốt. Hữu Xu chính là đoán chắc điểm này mới dám gặp nàng.
“Ngươi cùng Cơ Chính Tắc có thù oán à?” Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Hữu Xu vừa mở cửa sổ liền nói lời khách sáo với nữ quỷ.
Nữ quỷ chết mười một năm, đã lâu không cùng người giao lưu, nhất thời mở máy hát, đem chuyện cũ nhất nhất nói ra. Hữu Xu ngạc nhiên, trăm triệu lần không ngờ được trong đó còn liên lụy đến chủ tử nhà mình.
Nữ quỷ khi còn sống là phi tử hoàng đế sủng ái nhất, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, vừa mới vào cung liền được phong tứ phẩm chiêu nghi, bất quá chỉ nửa năm lại tấn phong thành Lan phi tam phẩm, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn này liền bức ép Tiêu quý phi. Trong lòng Tiêu quý phi mang ghen ghét, lúc nào cũng ở trước mặt nhi tử nguyền rủa Lan phi. Tứ hoàng tử thiên tính ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh làm liều, lại vô cùng hảo nữ sắc, đã sớm nước dãi chảy dài ba thước đối với Lan phi, liền lập ra độc kế, ý muốn trừ bỏ cả Lan phi và tam hoàng tử.
Mẫu tử hai người vốn định chậm rãi trù tính, lại không ngờ Lan phi chẩn ra có thai hai tháng, chọc cho hoàng đế long tâm đại duyệt, nói là sinh nhi tử liền phong làm thân vương, sinh nữ nhi phong làm công chúa. Vinh sủng bậc này, đã mơ hồ có xu thế đuổi kịp và vượt qua Tiêu quý phi cùng tứ hoàng tử. Hai người nóng nảy, vội vàng hạ độc thủ.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc