[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 129
Chiến tranh tiến hành đến thời khắc mấu chốt nhất, chỉ cần cướp lấy tinh cảng MC21, có thể triệt để bóp chặt cổ họng quân đội liên bang, từ đó khiến cho bọn họ đầu hàng. Nhưng quân đoàn đế quốc cũng tổn thất thảm trọng, bất quá là ra sức chiến đấu mà thôi.
Cơ Trường Dạ từ trên chiến tuyến thảm thiết lui ra, trở lại mẫu hạm bổ sung năng lượng. Quân đoàn Đệ Nhất của hắn phụ trách vòng xung phong tiếp theo, nếu tình huống không đúng, có lẽ còn phải vận dụng cơ giáp siêu năng của Cơ gia. Một cơ giáp siêu năng nếu tiến vào trạng thái chiến đấu kịch liệt, năng lượng cần tiêu hao là ba năm sản xuất của một mạch khoáng cấp mười, cái giá này rất lớn, nhưng cũng là đáng giá. So với mẫu hạm khổng lồ như tiểu hành tinh, thì thường chúng nó mới là chủ đạo của chiến tranh.
“Tướng quân, mạch khoáng năng lượng cấp mười đã vận chuyển lại đây, ước chừng mười hai giờ sau có thể đến.” Phó hạm trưởng bước nhanh nghênh đón.
“Biết rồi, bảo bộ đội cơ giáp chuẩn bị sẵn sàng.” Cơ Trường Dạ gật đầu, trở lại phòng ngủ của mình sau đó khóa trái cửa. Một khi lên chiến trường, mười ngày nửa tháng không hợp mắt đều là chuyện thường, binh lính thể chất cấp A hoặc cấp B còn có thể cắt lượt nghỉ ngơi, đặc chủng nhân trên cấp S lại phải kiên trì đến tận cùng, nếu không liền bị truy cứu trách nhiệm quân sự.
Đặc chủng nhân có thể chất và tinh thần lực đạt tới cấp S không coi là nhiều, nhưng mà không ít, giống như Cơ Trường Dạ bất luận là thể chất, tinh thần lực, hay là dị năng, đều đạt tới SSS lại chỉ có một mình hắn. Cho nên gánh nặng của toàn bộ đế quốc gần như đều đặt trên vai hắn, ngay cả hoàng tộc ở trước mặt hắn cũng phải khúm núm, có nhiều hữu lễ. Không hề nghi ngờ, chờ sau khi Cơ lão gia tử chết đi, hắn nhất định có thể lấy được vị trí nguyên soái của quân đoàn Đệ Nhất, trở thành người thống trị đế quốc trên ý nghĩa thực tế kế tiếp.
Người ở bên ngoài nhìn vào, Cơ Trường Dạ là chiến thần không gì không phá nổi, cũng là tấm gương ngay thẳng vô tư, hắn dường như chưa bao giờ biết hai chữ “mỏi mệt” nên viết như thế nào. Nhưng hiện tại, hắn lại cởi quân trang, bày hình chữ đại (大) nằm ngã xuống giường, mặt mày tuấn mỹ sắc bén như điêu khắc hoàn toàn mềm mại xuống, lộ ra thái độ suy sụp hiếm thấy.
Nhưng vẻ suy sụp của hắn không phải bắt nguồn từ chiến tranh thảm thiết, mà là một loại tuyệt vọng cầu mà không được cùng với trầm mê không cách nào tự kiềm chế. Hắn đúng giờ mở trí não lên, giống như mỗi một ngày trong dĩ vãng, một lần lại một lần, một góc độ lại một góc độ mà ngắm nhìn thiếu niên. Hắn chiếu hình ảnh 4D lên trên nệm, như thế, chỉ cần hắn vừa nằm xuống là có thể đối mặt với thiếu niên trong ánh nước nhộn nhạo màu hổ phách.
Gương mặt say ngủ của thiếu niên điềm đạm, thần thái an tường, chỉ cần theo dõi cậu, có thể giúp Cơ Trường Dạ đuổi đi tất cả mỏi mệt, nhưng theo đó mà đến cũng có tiếc nuối thật sâu. Hắn chỉ có thể tận lực không thèm nghĩ đến sự thật rằng thiếu niên đã chết, làm bộ như cậu chỉ nhợt nhạt ngủ một giấc, làm bộ như có lẽ một ngày nào đó cậu có thể mở đôi mắt xinh đẹp.
Hôm nay thiếu niên càng có sức sống hơn ngày hôm qua, chỉ là bọt khí trên lông mi dường như thiếu đi một chút… Khi Cơ Trường Dạ miên man suy nghĩ, dịch năng lượng trong quan tài thủy tinh bởi vì từ trường tự mình vận hành mà hơi phiếm gợn sóng, khiến đóa đóa bỉ ngạn hoa nở rộ theo dòng nước di động.
Những đóa hoa từng bị Cơ Trường Dạ dùng tinh thần lực che lên những bộ phận mẫn cảm rốt cuộc mở ra bốn phía, lộ ra cảnh đẹp như ẩn như hiện, hai điểm hồng nhạt và bụng dưới cỏ rậm um tùm, đều làm đôi mắt tối đen thâm thúy của hắn rốt cuộc không giấu được bất luận cảm xúc gì. Thân thể của hắn bắt đầu cứng ngắc, máu chậm rãi sôi trào, ánh mắt dán trên bộ phận không nên bị người khác xâm phạm của thiếu niên thật lâu không nhúc nhích.
Chỉ qua nửa khắc, Cơ tướng quân được xưng là lãnh huyết vô tình nhất đế quốc chỉ thiếu chút nữa là làm dơ đũng quần mình. Hắn vội vàng tắt đi hình ảnh theo dõi, chạy vào phòng tắm tẩy rửa, một giờ sau đi ra, lại biến thành chiến thần không gì không phá nổi kia, chỉ là đôi mắt trải rộng tơ máu, giống như vô cùng mỏi mệt.
Hôm sau, chiến tranh tiếp tục khai hỏa, để đoạt được tinh cảng MC21, quân đoàn Đệ Nhất trả cái giá khó có thể tưởng tượng, nhưng kết quả là đáng giá. Một tháng sau chiến đấu kịch liệt chấm dứt, quần thể tinh cầu đã từng qua thăm dò, nghe nói chỉ hàm chứa hai mạch khoáng cấp mười chưa khai phá giờ lại phát hiện thêm ba mạch khoáng cấp mười khác, vả lại sản lượng vô cùng phong phú, bị Cơ Trường Dạ giấu diếm trở thành tài sản riêng của hắn.
Cùng lúc đó, ở hành tinh mẹ xa xôi, thiếu niên trong quan tài thủy tinh đang chậm rãi mở hai mắt.
Hữu Xu nửa ngồi dậy, lau bọt nước trên mặt, nghĩ đến đầu tiên chính là tiểu Hạt sau gáy, tiếp theo mới là pháp trận bày xung quanh tế đàn. Thân thể cậu là năng lượng ngưng kết thành, không già không chết, nhưng tiểu Hạt không phải. Nó vừa mới sinh ra, còn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, một khi chủ nhân rơi vào giấc ngủ sâu, mất đi năng lượng cung cấp nó sẽ chậm rãi đói chết, dù là hóa thành hình xăm bám vào trên làn da chủ nhân, thì ánh sáng màu cũng sẽ dần dần nhạt đi cho đến khi biến mất.
Tiểu Hạt tương đương một cái mạng khác của mình, Hữu Xu chỗ nào bỏ được, lấy phương pháp sinh hồn ly thể xuống địa phủ, mang đi rất nhiều nước hoàng tuyền và bỉ ngạn hoa để cung cấp nuôi dưỡng. Nước hoàng tuyền ẩn chứa năng lực thời gian, có thể làm cho thời gian quay ngược, đi tới, cũng có thể đọng lại, bất luận kẻ nào hoặc vật nào ngâm trong đó đều có thể vĩnh viễn giữ được sức sống, nhưng bản thân nó lại chậm rãi bốc hơi tiêu tán. Để giam cầm hơi nước, Hữu Xu mới thiết trí một pháp trận, miễn cho nước hoàng tuyền càng ngày càng ít, cho đến khi khiến tiểu Hạt đói chết. Cứ qua vài năm, tiểu Hạt sẽ tự động tỉnh lại, lấy nước hoàng tuyền để uống, lấy bỉ ngạn hoa để ăn, chẳng những không đói chết, ngược lại béo lên không ít, màu sắc cũng càng thêm rực rỡ.
Hữu Xu nâng nó trong lòng bàn tay hôn vài cái, lúc này mới quen thuộc nhảy ra khỏi quan tài thủy tinh, nhảy xuống tế đàn, đi vào phòng tàng bảo tìm quần áo sạch sẽ mặc. Để khiến cậu không buồn phiền về sau, mỗi lần chủ tử đều sẽ cướp đoạt rất nhiều tài bảo chôn theo, ngọc khí đồ cổ chồng chất thành núi, cẩm y hoa phục cái gì cần có đều có. Cậu cởi trường bào ướt đẫm, tìm kiếm trong một đống rương, bộ này không hài lòng, bộ kia cũng không vừa mắt, miệng không tự chủ được bĩu ra.
Cũng không biết chủ tử nghĩ như thế nào, biết rõ cậu thích mặc y bào ngắn gọn hào phóng, lại thiên vị chuẩn bị hoa phục cho cậu, không phải màu sắc quá rực rỡ thì chính là thêu quá nhiều, nhìn qua màu sắc rực rỡ một mảnh. Sau khi nước bốc hơi mang đi một phần nhiệt độ cơ thể, làm cậu sợ run cả người, lúc này mới ngừng chọn ba lấy bốn, tùy tiện tìm một bộ trường bào tơ vàng bách điệp xuyên hoa mặc vào.
Trong địa cung vẫn như thường ngày, rồi lại giống như không quá thích hợp, Hữu Xu qua lại tuần tra vài vòng, phát hiện một lối ra ở một chỗ vốn không nên tồn tại. Nham thạch bốn phía lối ra biến thành bụi thủy tinh màu đen, sờ lên vô cùng bóng loáng. Nếu Hữu Xu là cổ nhân đơn thuần, tuyệt đối không đoán được nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đến từ mạt thế, hơn nữa chỉ số thông minh cực cao, làm sao lại nhìn không rõ?
Mấy tảng đá đó sở dĩ biến thành thủy tinh là do nhiệt độ cực nóng hòa tan gây nên, biểu hiện này giống hệt như địa tầng lưu lại sau khi bị thuốc nổ nổ mạnh. Nói cách khác, cổ mộ từng bị người ngoài đến thăm, bọn họ tìm không thấy đường ra liền dùng vũ khí nào đó có uy lực có thể so với thuốc nổ làm nổ tung cửa thông gió.
Hữu Xu biểu tình nghiêm nghị, không khỏi phỏng đoán lần này đến tột cùng mình ngủ say bao lâu, sao trực tiếp từ cổ đại ngủ thẳng tới hiện đại? Không, có thể đem vũ khí uy lực thật lớn như thế cải tạo thành đồ vật tùy thân mang theo, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật này chỉ sợ đã vượt xa thế giới ban đầu của cậu.
Mình vừa ngủ liền ngủ thẳng đến tương lai sao? Hữu Xu lập tức trở lại cung thất, nhất nhất kiểm kê vật phẩm bên trong. Nhưng rương thật sự rất nhiều, vả lại đều là chủ tử chuẩn bị, cậu cũng nói không nên lời là cái nào mất cái nào không mất. Có được trang bị vũ khí cường đại như vậy, dẫn người dọn trống cung thất hẳn là thực dễ dàng đi? Nhưng mà chẳng những thân thể mình hoàn hảo, vàng bạc châu báu dường như cũng không bị động vào, đến tột cùng những người đó muốn làm gì?
Trong lòng mang nghi vấn, Hữu Xu giậm chân, ý đồ triệu Lục phán ra hỏi, lại rơi vào khủng hoảng càng lớn. Địa cung và minh phủ chỉ cách một tầng kết giới mỏng manh, đi qua nơi này còn có thể cảm giác được rất nhiều thế giới nhỏ tồn tại, nhưng trước mắt, chẳng sợ cậu đem toàn bộ tinh thần lực bức tới hai mắt, cũng không cách nào nhận thấy được một tia linh lực dao động. Minh phủ biến mất, các thế giới nhỏ cũng đã biến mất, nơi này biến thành một thế giới độc lập, hoặc nói là một thế giới bị mất đi càng thêm chuẩn xác.
Hữu Xu cảm thấy một trận khủng hoảng, vội vàng lật gia sản của mình ra nhất nhất bỏ vào trong túi, vội vàng từ mật đạo ra khỏi địa cung. Tảng nham thạch thật lớn từng được cậu lấy làm mắt trận đã phong hoá thành một đống mảnh nhỏ, khó trách ảo trận sẽ mất đi hiệu quả, từ đó khiến người ngoài phát hiện lối vào địa cung.
Cậu lại chọn một khối nham thạch làm mắt trận, lần thứ hai bày ra ảo trận, rồi lại có một phát hiện mới. Người thường chỉ sinh hoạt trong thế giới của chính mình, nhận thức đối với thế giới phần lớn là từ truyền thông hoặc là con đường tin tức khác biệt. Nhưng trải qua mấy ngàn năm, Hữu Xu với tinh thần lực, linh hồn lực đều đang không ngừng tăng cường lại là dùng cảm giác của chính mình đi nhận thức thế giới, cho nên thực nhanh cậu liền nhận thấy được, cấu tạo năng lượng trong không khí đã xảy ra thay đổi về bản chất, những linh hồn trôi nổi triệt để biến mất, thay thế chính là một đám lại một đám lốc xoáy từ trường, có mạnh có yếu, lớn nhỏ bất đồng.
Hữu Xu thử đụng chạm một cái từ trường, đầu ngón tay mới vừa đưa vào trung tâm lốc xoáy, nó liền bị hỏng trong nháy mắt, năng lượng lan ra bị từ trường xung quanh nhanh chóng hấp thu. Người khác không nhìn thấy loại hình ảnh này, liền khó có thể tưởng tượng được sự huyễn lệ và lóa mắt khi những điểm sáng rực rỡ đó vỡ nứt tạo thành khói lửa. Nhưng mà chúng nó càng mỹ lệ, Hữu Xu lại càng kinh hãi. Cậu không khó tưởng tượng, nếu trong không khí xung quanh đều là loại từ trường này, linh hồn nhân loại mới vừa rời khỏi thân thể sẽ gặp vận rủi như thế nào.
Có lẽ bọn họ cũng đã bị lốc xoáy cắn nuốt, cho nên địa phủ mới có thể biến mất. Nhưng chuyển thế đầu thai lại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ đám lốc xoáy đó còn dựng dục thành linh hồn mới sao? Hữu Xu cũng không biết phỏng đoán của mình đã vô hạn tiếp cận với sự thật, vị trí thế giới hiện tại của cậu là một thế giới vận dụng các loại lực lượng đến mức tận cùng, trong đó tự nhiên bao gồm cả linh hồn lực.
Từ trường cắn nuốt linh hồn, từ trường lớn lại cắn nuốt từ trường nhỏ, vậy nếu tất cả từ trường xung quanh đều bị một cái từ trường Big Mac cắn nuốt, có phải sẽ tạo thành lốc từ trường hay không? Hữu Xu một đường đi một đường suy nghĩ, chẳng sợ đến tương lai càng xa xôi, thì đầu óc phát triển quá độ cũng đủ để cậu trở thành loại người thông minh nhất.
Nhưng điểm phấn khích nhất của thế giới ngay ở chỗ —— mặc dù ngươi liệu sự như thần, cũng sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn bất ngờ không kịp đề phòng phát sinh. Hữu Xu mới vừa đi ra Bàn Long sơn cảnh sắc đại biến, liền thấy cách mấy trăm mét phía trước có một con khủng long. Không sai, đích đích xác xác là một con khủng long, cái này hoàn toàn phủ định suy đoán “mình thức tỉnh ở tương lai” của cậu.
Viễn cổ à? Chẳng lẽ thời gian lùi về? Không đúng, chút nước hoàng tuyền đó, chỉ đủ dùng để cung cấp nuôi dưỡng tiểu Hạt, làm sao có thể dẫn đến thời gian quay ngược! Trừ khi nước hoàng tuyền bao phủ toàn bộ thế giới thì còn kém không nhiều lắm. Hữu Xu hơi có chút cảm giác hỗn độn trong gió, lập tức lấy ra ẩn thân phù dán trên người mình.
Nhưng khi khủng long đi săn không chỉ dựa vào thị lực, còn có khứu giác, nước hoàng tuyền còn lại trên mái tóc thấm ướt của Hữu Xu đối với động vật máu lạnh hao tổn năng lượng cực cao đó mà nói có lực hấp dẫn trí mạng. Hai mắt đỏ rực của nó gần như trong nháy mắt tập trung mục tiêu, sau đó mở cái miệng như bồn máu đánh tới.
Hữu Xu nhanh chóng phất ra một tấm định thân phù, sau đó cướp đường mà chạy. Linh hồn lực và tinh thần lực của cậu tuy rằng cường đại, thân thể lại bởi vì ngâm trong nước mấy ngàn năm mà càng thêm gầy yếu, vải dệt hơi chút thô ráp cũng có thể khiến làn da cọ ra vết đỏ, huống chi phát động công kích.
Trán cậu toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nhanh chóng lấy âm dương điểm hóa bút dung nhập trong đan điền ra, vẽ phù văn trên lá bùa trống. Mấy lá bùa đã từng chế tác đối phó với tiểu quỷ tiểu yêu còn được, đối phó con khủng long này lại hoàn toàn không đủ nhìn. Nó không phải là dã thú bình thườbg, năng lượng lan ra trong thân thể có thể so với đại yêu có tu vi ngàn năm, Hữu Xu vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc có thể chế ngự nó, chỉ có thể kéo dài thời gian.
Cậu vốn cho là mình chết chắc rồi, nhưng đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, luôn sẽ lưu lại một đường sinh cơ. Những từ trường hoặc ôn hòa hoặc bạo liệt đó tạo nên những sinh vật cường đại, cũng khiến bùa phát huy ra lực lượng càng lớn hơn dĩ vãng gấp ngàn lần vạn lần.
Bùa kỳ thật là một loại môi giới, nó không chỉ hấp thu tinh thần lực, linh hồn lực của Hữu Xu, đồng thời cũng hấp thu linh lực trong không khí, đồng thời trong nháy mắt thúc giục đem tất cả lực lượng phóng ra. Hiện tại, linh lực tuy rằng biến mất, nhưng lại sinh ra từ trường vô cùng bạo liệt, những nguyên tử tự do đó sau khi xúc tiến va chạm tương đương với một quả bom nguyên tử, lực phá hoại có thể nói là kinh người, mà linh hồn lực của Hữu Xu trải qua mấy ngàn năm lắng đọng lại cũng đạt tới một trình độ khủng bố, huống chi còn có nước hoàng tuyền một lần lại một lần mà tẩy luyện.
Cậu chỉ thăm dò vứt ra một tấm liệt phong phù, trong nháy mắt chạm đến làn da khủng long đồng thời thiêu đốt thành tro tàn liền hóa thành vô số lưỡi đao gió, đem nó cắt thành mảnh nhỏ. Máu tươi như mưa to tầm tã tưới xuống, đem phạm vi trăm mét nhuộm thành màu đỏ thẫm, Hữu Xu đứng ở trong mưa, biểu tình sững sờ, nhưng đầu óc thông minh tuyệt đỉnh đã nhanh chóng phân tích ra tất cả chi tiết và mấu chốt khi chiến đấu.
Từ trường! Bùa của cậu hấp thu không phải là linh khí nữa, mà là một đám từ trường, hấp thu càng nhiều, tác dụng lại càng kinh người. Đổi một cách nói, nếu muốn bình yên tồn tại ở cái thế giới nguy cơ tứ phía này, cậu phải đề cao phụ linh lực của bùa, không, hiện tại có lẽ nên gọi là phụ từ lực. Nhưng cả hai đều là một loại năng lượng thể tự do trong không khí, trên bản chất không có nhiều khác nhau.
Hữu Xu lo lắng mùi máu tươi đưa tới càng nhiều dã thú, vội vàng chạy đến con suối nhỏ gần nhất thanh lý. Cậu vẽ một cái pháp trận phòng hộ, miễn cho dã thú xung quanh trận hoặc trong suối nước công kích mình, lúc này mới cởi quần áo mới vừa mặc ra, từng chút từng chút lau làn da và sợi tóc, cũng chậm rãi suy nghĩ biện pháp đề cao uy lực của bùa.
Một lá bùa là mạnh hay yếu chủ yếu do ba nhân tố quyết định: một, phẩm cấp lá bùa; hai, tổ hợp phù văn; ba, hấp thu lực lượng nhiều ít. Hai điểm sau cậu đã tu luyện tới cực hạn, ngược lại có thể cường điệu đề cao phẩm cấp bùa một chút. Mới đầu cậu đều là đến tiệm nhang đèn mua bùa vàng bình thường, sau lại có được nước hoàng tuyền và bỉ ngạn hoa liền thử tự mình làm, hiện tại không có hai thứ này, có thể dùng cái khác thay thế hay không?
Cậu lấy từ trong túi ra một bộ ngoại bào thêu đầy mẫu đơn đủ màu, tùy ý khoác trên đầu vai, sau đó đổ đồ cất giữ của mình ra nhất nhất kiểm kê. Mấy bình cổ vương là đồ ăn của tiểu Hạt, một thanh chủy thủ tru ma, vài con rối gỗ, mấy túi phấn hoa bỉ ngạn, mấy bình nước hoàng tuyền, mấy miếng yêu hạch, một xấp lá bùa, một xấp bùa trống, một túi vàng lá, hai viên dạ minh châu, chút đồ vật như vậy, tự bảo vệ mình còn miễn cưỡng, huống chi đi ra ngoài lưu lạc? Trời biết trong cánh rừng cây này còn có mãnh thú nào cường đại hơn khủng long hay không.
Hữu Xu càng nghĩ càng bất an, quyết định tạm thời không rời khỏi địa cung, trước tiên làm ra bùa có uy lực càng lớn rồi lại nói. Cậu trở lại hố trời, phát hiện thực vật nơi này cũng biến dị, linh dược đã từng tìm khắp nơi thế nào cũng không được lại mọc tràn đầy, mang về có thể luyện thành rất nhiều đan dược bảo mệnh. Từ đó về sau hơn hai mươi ngày, cậu vẫn luôn quanh quẩn xung quanh hố trời, ban ngày tra xét hoàn cảnh, buổi tối về địa cung ngủ, gặp khủng long liền giết chết, lấy máu, lột da, sau đó đem mấy miếng yêu hạch ném vào ao máu dùng phương pháp huyết tế luyện hóa.
Ngẫu nhiên có một ngày, cậu phát hiện một suối nước nóng trong một hố sâu do động đất tạo thành, năng lượng ẩn chứa trong nước suối không thua gì nước hoàng tuyền, có thể lấy để luyện chế bùa cao cấp nhất. Vì thế cậu nhất nhất ném yêu hạch hút no máu tươi và linh dược đủ ngũ hành vào, lại lột da của con khủng long cường đại nhất mà cậu có thể giết chết sau đó chế thành lá bùa mỏng như cánh ve, tẩm vào trong nước suối đã biến sắc luyện hóa.
Cậu liên tục giết hơn mười con khủng long, luyện hóa vô số lá bùa, cảm thấy đã đủ dùng ba năm, năm năm mới thấy mỹ mãn mà ngừng lại. Nhưng mà cậu cũng không biết, hành vi có thể nói là kinh thế hãi tục của mình đã bị một cái máy theo dõi phi hành nhỏ bé, không lớn hơn hạt phấn hoa là bao nhiêu quay lại toàn bộ.
Một hồi sự kiện hành tinh va chạm hoàn toàn cải biến từ trường ở hành tinh mẹ, cũng khiến sinh vật xung quanh sinh ra trình độ tiến hóa bất đồng. Bởi vì bảo vệ môi trường thích đáng, mãnh thú biến dị trên hành tinh mẹ hoàn toàn tuân theo cách sinh tồn khôn sống mống chết. Có lẽ chúng nó không tạo thành uy hiếp đối với đặc chủng nhân, nhưng giết chết vài dị năng giả cấp A, thậm chí là cấp S cũng không phải là việc khó. Huống chi Hữu Xu ngắm trúng đều là mấy “đại yêu có tu vi đã ngoài ngàn năm”, cũng chính là cuồng thú cấp A, cấp S trong mắt nhân loại tinh tế.
Một người gần như tàn sát sạch sẽ cuồng thú trong phạm vi trăm dặm, đây là khái niệm gì? Đổi thành Cơ Trường Dạ tới cũng khó mà so sánh. Tuy rằng Hữu Xu thân thể gầy yếu, nhưng cũng đã thoát ra khỏi việc chiến đấu lao tâm lao lực, tìm được phương thức độc đáo tự bảo vệ mình. Mà loại phương thức tự bảo vệ mình này dưới sự bổ trợ của từ trường bạo liệt lại càng thêm hung tàn, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì về cái này, đang chuẩn bị đi tìm kiếm chủ tử có lẽ đã chuyển thế thành thủ lĩnh của một bộ lạc nguyên thủy nào đó.
Hôm nay, cậu đem vật phẩm quan trọng cất vào túi, ngẩng đầu đi ra khỏi địa cung, mới vừa khởi động ảo trận cường đại hơn dĩ vãng gấp trăm ngàn lần, đem mật đạo giấu đi, liền thấy trên bầu trời rơi xuống một phi thuyền bốc khói đen. Không sai, kia đích đích xác xác là một phi thuyền, tam quan của Hữu Xu đã xác định mình đi vào thời kỳ viễn cổ lần thứ hai bị đạp nứt.
Một tiếng vang ầm ầm thật lớn, phi thuyền đụng gãy một đỉnh núi cách đó không xa, quét qua trong rừng rậm nguyên thủy mấy km mới khó khăn dừng lại. Hữu Xu dán một tấm ẩn thân phù cho mình, dùng thuật súc địa thành thốn chạy tới xem xét, chỉ thấy trên đất rơi đầy linh kiện kim loại, trong khoang thuyền vỡ nát nằm rất nhiều thi thể, có cái hoàn toàn thay đổi, có cái tứ chi không trọn vẹn, còn có cái thi cốt vô tồn.
Hữu Xu tìm nửa ngày cũng không phát hiện một người sống, chỉ đành ngồi xuống nghỉ ngơi. Đại khái bởi vì ngủ quá lâu, thân thể vốn được nuôi chiều chuộng của cậu càng không chịu nổi sức ép, chỉ đi qua lại vài vòng liền mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm. Nhưng đầu óc cậu lại chưa bao giờ tạm ngừng một khắc, vừa suy tư đủ loại điểm đáng ngờ sau khi mình tỉnh lại, vừa thử mở ra “đồng hồ” tháo xuống từ trên một thi thể bảo tồn tương đối đầy đủ.
Cậu phát hiện tất cả mọi người trên phi thuyền đều đeo một cái đồng hồ, kiểu dáng và màu sắc đều không giống nhau, nhưng công năng lại giống nhau. Nói cách khác, “đồng hồ” ở thế giới này là sự tồn tại tương đương với di động, hiện tại việc Hữu Xu cần phải làm là giải mật mã, để hiểu rõ đến tột cùng đây là cái thiết lập bối cảnh như thế nào.
Va chạm kịch liệt dường như đã hủy hoại cấu tạo bên trong của “đồng hồ”, không cần đưa vào mật mã hoặc vân tay, nó liền tự động mở ra, chữ viết hiện ra không phải bất luận một loại nào mà Hữu Xu hiểu biết, nhưng giọng nói gợi ý lại vẫn là tiếng trung, quả thực vạn hạnh. Hữu Xu không xem hiểu gợi ý, chỉ có thể nhấn lung tung, trong lúc vô ý mở ra mấy tấm ảnh chụp và một phần bảng biểu.
Tấm ảnh là hình chụp chung của một đôi vợ chồng trung niên và một cậu bé, thời gian càng về sau, ảnh chụp chung lại càng ít, cuối cùng hoàn toàn biến thành ảnh chụp riêng của một thiếu niên mập mạp, từ trong mặt mày mơ hồ đó có thể thấy được bóng dáng cậu bé trai. Trên bảng biểu dán ảnh chân dung của vợ chồng trung niên, chữ phía dưới nhìn không rõ, lại thần kỳ trộn lẫn hai con số Ả-rập, 233, 227.
Hữu Xu nhấn lung tung một trận, lại phát từng đoạn từng đoạn độc thoại nội tâm được thu từ người sở hữu “đồng hồ”. Hắn là thiếu niên mười sáu tuổi, cha mẹ đều là quân nhân đế quốc, lệ thuộc quân đoàn Đệ Nhất, ba năm trước đây chết trận, để lại một khoản tiền trợ cấp không nhiều nhặn gì. Thiếu niên bởi vì không có dị năng, thể chất lại là cấp F nhỏ yếu nhất, ở trong trường bị ức hiếp. Hữu Xu nghe hơn một giờ, hắn liền oán giận hơn một giờ, vẫn chưa để lại bất luận tin tức hữu dụng gì, nhưng đã đủ để Hữu Xu phân tích ra tình cảnh của mình.
Nơi này không phải thời đại viễn cổ cậu thiết tưởng, mà là thời đại tinh tế, nơi tụ cư của nhân loại đã chuyển dời đến ngoài không gian, cho nên Bàn Long sơn mới có thể hoang tàn vắng vẻ. Muốn trở lại xã hội văn minh, phải lên phi thuyền bay ra vũ trụ, mà trận tai nạn trên không này chính là cơ hội của cậu. Cậu hoàn toàn có thể ngụy trang thành một người người sống sót, lẳng lặng chờ đợi đội ngũ cứu viện đến. Nghĩ vậy, Hữu Xu lập tức đeo “đồng hồ” của thiếu niên lên, mặc quần áo thiếu niên, còn dùng bí pháp luyện chế thi thể hắn thành con rối lớn bằng bàn tay, nhét vào túi áo, cuối cùng không chút do dự cắt đầu tóc dài của mình.
Cha mẹ đều mất, gia thế đơn giản, không có đối tượng thay thế nào càng tốt hơn so với thiếu niên, về phần dung mạo, hoàn toàn có thể đẩy lên đầu việc giảm béo, dù sao thì người của đội cứu viện cũng không biết thiếu niên, càng không biết hắn gầy xuống là cái dạng gì, chẳng sợ bọn họ muốn kiểm tra gien, Hữu Xu cũng có thể dùng con rối tạo ra từ nguyên chủ lừa dối cho qua.
Cậu bức tinh thần lực tới hai mắt, nhìn chăm chú xem xét hiện trường tai nạn, quả nhiên thấy rất nhiều linh hồn bị từ trường xung quanh cắn nuốt vào, cũng có vài cái tương đối cường đại, kiên trì lâu một chút, nhưng nhiều nhất cũng nhịn không quá nửa giờ. Nếu nhân loại còn có được linh hồn, như vậy chú thuật, vu thuật, khôi lỗi thuật của Hữu Xu liền có đường sống để thi triển, nhưng tiền đề là linh hồn lực của kẻ địch yếu hơn cậu.
Nhớ tới dị năng giả, đặc chủng nhân mà thiếu niên nhắc tới trong nhật kí âm thanh, Hữu Xu bắt đầu cảm thấy bất an, thầm nghĩ có lẽ mình còn chưa đủ cường đại, phải cẩn thận làm việc. Hơn nữa vũ trụ diện tích vô ngần như vậy, đến tột cùng khi nào mới có thể tìm được chủ tử? Lần này sợ là tiền đồ mờ mịt.
Cơ Trường Dạ từ trên chiến tuyến thảm thiết lui ra, trở lại mẫu hạm bổ sung năng lượng. Quân đoàn Đệ Nhất của hắn phụ trách vòng xung phong tiếp theo, nếu tình huống không đúng, có lẽ còn phải vận dụng cơ giáp siêu năng của Cơ gia. Một cơ giáp siêu năng nếu tiến vào trạng thái chiến đấu kịch liệt, năng lượng cần tiêu hao là ba năm sản xuất của một mạch khoáng cấp mười, cái giá này rất lớn, nhưng cũng là đáng giá. So với mẫu hạm khổng lồ như tiểu hành tinh, thì thường chúng nó mới là chủ đạo của chiến tranh.
“Tướng quân, mạch khoáng năng lượng cấp mười đã vận chuyển lại đây, ước chừng mười hai giờ sau có thể đến.” Phó hạm trưởng bước nhanh nghênh đón.
“Biết rồi, bảo bộ đội cơ giáp chuẩn bị sẵn sàng.” Cơ Trường Dạ gật đầu, trở lại phòng ngủ của mình sau đó khóa trái cửa. Một khi lên chiến trường, mười ngày nửa tháng không hợp mắt đều là chuyện thường, binh lính thể chất cấp A hoặc cấp B còn có thể cắt lượt nghỉ ngơi, đặc chủng nhân trên cấp S lại phải kiên trì đến tận cùng, nếu không liền bị truy cứu trách nhiệm quân sự.
Đặc chủng nhân có thể chất và tinh thần lực đạt tới cấp S không coi là nhiều, nhưng mà không ít, giống như Cơ Trường Dạ bất luận là thể chất, tinh thần lực, hay là dị năng, đều đạt tới SSS lại chỉ có một mình hắn. Cho nên gánh nặng của toàn bộ đế quốc gần như đều đặt trên vai hắn, ngay cả hoàng tộc ở trước mặt hắn cũng phải khúm núm, có nhiều hữu lễ. Không hề nghi ngờ, chờ sau khi Cơ lão gia tử chết đi, hắn nhất định có thể lấy được vị trí nguyên soái của quân đoàn Đệ Nhất, trở thành người thống trị đế quốc trên ý nghĩa thực tế kế tiếp.
Người ở bên ngoài nhìn vào, Cơ Trường Dạ là chiến thần không gì không phá nổi, cũng là tấm gương ngay thẳng vô tư, hắn dường như chưa bao giờ biết hai chữ “mỏi mệt” nên viết như thế nào. Nhưng hiện tại, hắn lại cởi quân trang, bày hình chữ đại (大) nằm ngã xuống giường, mặt mày tuấn mỹ sắc bén như điêu khắc hoàn toàn mềm mại xuống, lộ ra thái độ suy sụp hiếm thấy.
Nhưng vẻ suy sụp của hắn không phải bắt nguồn từ chiến tranh thảm thiết, mà là một loại tuyệt vọng cầu mà không được cùng với trầm mê không cách nào tự kiềm chế. Hắn đúng giờ mở trí não lên, giống như mỗi một ngày trong dĩ vãng, một lần lại một lần, một góc độ lại một góc độ mà ngắm nhìn thiếu niên. Hắn chiếu hình ảnh 4D lên trên nệm, như thế, chỉ cần hắn vừa nằm xuống là có thể đối mặt với thiếu niên trong ánh nước nhộn nhạo màu hổ phách.
Gương mặt say ngủ của thiếu niên điềm đạm, thần thái an tường, chỉ cần theo dõi cậu, có thể giúp Cơ Trường Dạ đuổi đi tất cả mỏi mệt, nhưng theo đó mà đến cũng có tiếc nuối thật sâu. Hắn chỉ có thể tận lực không thèm nghĩ đến sự thật rằng thiếu niên đã chết, làm bộ như cậu chỉ nhợt nhạt ngủ một giấc, làm bộ như có lẽ một ngày nào đó cậu có thể mở đôi mắt xinh đẹp.
Hôm nay thiếu niên càng có sức sống hơn ngày hôm qua, chỉ là bọt khí trên lông mi dường như thiếu đi một chút… Khi Cơ Trường Dạ miên man suy nghĩ, dịch năng lượng trong quan tài thủy tinh bởi vì từ trường tự mình vận hành mà hơi phiếm gợn sóng, khiến đóa đóa bỉ ngạn hoa nở rộ theo dòng nước di động.
Những đóa hoa từng bị Cơ Trường Dạ dùng tinh thần lực che lên những bộ phận mẫn cảm rốt cuộc mở ra bốn phía, lộ ra cảnh đẹp như ẩn như hiện, hai điểm hồng nhạt và bụng dưới cỏ rậm um tùm, đều làm đôi mắt tối đen thâm thúy của hắn rốt cuộc không giấu được bất luận cảm xúc gì. Thân thể của hắn bắt đầu cứng ngắc, máu chậm rãi sôi trào, ánh mắt dán trên bộ phận không nên bị người khác xâm phạm của thiếu niên thật lâu không nhúc nhích.
Chỉ qua nửa khắc, Cơ tướng quân được xưng là lãnh huyết vô tình nhất đế quốc chỉ thiếu chút nữa là làm dơ đũng quần mình. Hắn vội vàng tắt đi hình ảnh theo dõi, chạy vào phòng tắm tẩy rửa, một giờ sau đi ra, lại biến thành chiến thần không gì không phá nổi kia, chỉ là đôi mắt trải rộng tơ máu, giống như vô cùng mỏi mệt.
Hôm sau, chiến tranh tiếp tục khai hỏa, để đoạt được tinh cảng MC21, quân đoàn Đệ Nhất trả cái giá khó có thể tưởng tượng, nhưng kết quả là đáng giá. Một tháng sau chiến đấu kịch liệt chấm dứt, quần thể tinh cầu đã từng qua thăm dò, nghe nói chỉ hàm chứa hai mạch khoáng cấp mười chưa khai phá giờ lại phát hiện thêm ba mạch khoáng cấp mười khác, vả lại sản lượng vô cùng phong phú, bị Cơ Trường Dạ giấu diếm trở thành tài sản riêng của hắn.
Cùng lúc đó, ở hành tinh mẹ xa xôi, thiếu niên trong quan tài thủy tinh đang chậm rãi mở hai mắt.
Hữu Xu nửa ngồi dậy, lau bọt nước trên mặt, nghĩ đến đầu tiên chính là tiểu Hạt sau gáy, tiếp theo mới là pháp trận bày xung quanh tế đàn. Thân thể cậu là năng lượng ngưng kết thành, không già không chết, nhưng tiểu Hạt không phải. Nó vừa mới sinh ra, còn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, một khi chủ nhân rơi vào giấc ngủ sâu, mất đi năng lượng cung cấp nó sẽ chậm rãi đói chết, dù là hóa thành hình xăm bám vào trên làn da chủ nhân, thì ánh sáng màu cũng sẽ dần dần nhạt đi cho đến khi biến mất.
Tiểu Hạt tương đương một cái mạng khác của mình, Hữu Xu chỗ nào bỏ được, lấy phương pháp sinh hồn ly thể xuống địa phủ, mang đi rất nhiều nước hoàng tuyền và bỉ ngạn hoa để cung cấp nuôi dưỡng. Nước hoàng tuyền ẩn chứa năng lực thời gian, có thể làm cho thời gian quay ngược, đi tới, cũng có thể đọng lại, bất luận kẻ nào hoặc vật nào ngâm trong đó đều có thể vĩnh viễn giữ được sức sống, nhưng bản thân nó lại chậm rãi bốc hơi tiêu tán. Để giam cầm hơi nước, Hữu Xu mới thiết trí một pháp trận, miễn cho nước hoàng tuyền càng ngày càng ít, cho đến khi khiến tiểu Hạt đói chết. Cứ qua vài năm, tiểu Hạt sẽ tự động tỉnh lại, lấy nước hoàng tuyền để uống, lấy bỉ ngạn hoa để ăn, chẳng những không đói chết, ngược lại béo lên không ít, màu sắc cũng càng thêm rực rỡ.
Hữu Xu nâng nó trong lòng bàn tay hôn vài cái, lúc này mới quen thuộc nhảy ra khỏi quan tài thủy tinh, nhảy xuống tế đàn, đi vào phòng tàng bảo tìm quần áo sạch sẽ mặc. Để khiến cậu không buồn phiền về sau, mỗi lần chủ tử đều sẽ cướp đoạt rất nhiều tài bảo chôn theo, ngọc khí đồ cổ chồng chất thành núi, cẩm y hoa phục cái gì cần có đều có. Cậu cởi trường bào ướt đẫm, tìm kiếm trong một đống rương, bộ này không hài lòng, bộ kia cũng không vừa mắt, miệng không tự chủ được bĩu ra.
Cũng không biết chủ tử nghĩ như thế nào, biết rõ cậu thích mặc y bào ngắn gọn hào phóng, lại thiên vị chuẩn bị hoa phục cho cậu, không phải màu sắc quá rực rỡ thì chính là thêu quá nhiều, nhìn qua màu sắc rực rỡ một mảnh. Sau khi nước bốc hơi mang đi một phần nhiệt độ cơ thể, làm cậu sợ run cả người, lúc này mới ngừng chọn ba lấy bốn, tùy tiện tìm một bộ trường bào tơ vàng bách điệp xuyên hoa mặc vào.
Trong địa cung vẫn như thường ngày, rồi lại giống như không quá thích hợp, Hữu Xu qua lại tuần tra vài vòng, phát hiện một lối ra ở một chỗ vốn không nên tồn tại. Nham thạch bốn phía lối ra biến thành bụi thủy tinh màu đen, sờ lên vô cùng bóng loáng. Nếu Hữu Xu là cổ nhân đơn thuần, tuyệt đối không đoán được nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng cậu đến từ mạt thế, hơn nữa chỉ số thông minh cực cao, làm sao lại nhìn không rõ?
Mấy tảng đá đó sở dĩ biến thành thủy tinh là do nhiệt độ cực nóng hòa tan gây nên, biểu hiện này giống hệt như địa tầng lưu lại sau khi bị thuốc nổ nổ mạnh. Nói cách khác, cổ mộ từng bị người ngoài đến thăm, bọn họ tìm không thấy đường ra liền dùng vũ khí nào đó có uy lực có thể so với thuốc nổ làm nổ tung cửa thông gió.
Hữu Xu biểu tình nghiêm nghị, không khỏi phỏng đoán lần này đến tột cùng mình ngủ say bao lâu, sao trực tiếp từ cổ đại ngủ thẳng tới hiện đại? Không, có thể đem vũ khí uy lực thật lớn như thế cải tạo thành đồ vật tùy thân mang theo, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật này chỉ sợ đã vượt xa thế giới ban đầu của cậu.
Mình vừa ngủ liền ngủ thẳng đến tương lai sao? Hữu Xu lập tức trở lại cung thất, nhất nhất kiểm kê vật phẩm bên trong. Nhưng rương thật sự rất nhiều, vả lại đều là chủ tử chuẩn bị, cậu cũng nói không nên lời là cái nào mất cái nào không mất. Có được trang bị vũ khí cường đại như vậy, dẫn người dọn trống cung thất hẳn là thực dễ dàng đi? Nhưng mà chẳng những thân thể mình hoàn hảo, vàng bạc châu báu dường như cũng không bị động vào, đến tột cùng những người đó muốn làm gì?
Trong lòng mang nghi vấn, Hữu Xu giậm chân, ý đồ triệu Lục phán ra hỏi, lại rơi vào khủng hoảng càng lớn. Địa cung và minh phủ chỉ cách một tầng kết giới mỏng manh, đi qua nơi này còn có thể cảm giác được rất nhiều thế giới nhỏ tồn tại, nhưng trước mắt, chẳng sợ cậu đem toàn bộ tinh thần lực bức tới hai mắt, cũng không cách nào nhận thấy được một tia linh lực dao động. Minh phủ biến mất, các thế giới nhỏ cũng đã biến mất, nơi này biến thành một thế giới độc lập, hoặc nói là một thế giới bị mất đi càng thêm chuẩn xác.
Hữu Xu cảm thấy một trận khủng hoảng, vội vàng lật gia sản của mình ra nhất nhất bỏ vào trong túi, vội vàng từ mật đạo ra khỏi địa cung. Tảng nham thạch thật lớn từng được cậu lấy làm mắt trận đã phong hoá thành một đống mảnh nhỏ, khó trách ảo trận sẽ mất đi hiệu quả, từ đó khiến người ngoài phát hiện lối vào địa cung.
Cậu lại chọn một khối nham thạch làm mắt trận, lần thứ hai bày ra ảo trận, rồi lại có một phát hiện mới. Người thường chỉ sinh hoạt trong thế giới của chính mình, nhận thức đối với thế giới phần lớn là từ truyền thông hoặc là con đường tin tức khác biệt. Nhưng trải qua mấy ngàn năm, Hữu Xu với tinh thần lực, linh hồn lực đều đang không ngừng tăng cường lại là dùng cảm giác của chính mình đi nhận thức thế giới, cho nên thực nhanh cậu liền nhận thấy được, cấu tạo năng lượng trong không khí đã xảy ra thay đổi về bản chất, những linh hồn trôi nổi triệt để biến mất, thay thế chính là một đám lại một đám lốc xoáy từ trường, có mạnh có yếu, lớn nhỏ bất đồng.
Hữu Xu thử đụng chạm một cái từ trường, đầu ngón tay mới vừa đưa vào trung tâm lốc xoáy, nó liền bị hỏng trong nháy mắt, năng lượng lan ra bị từ trường xung quanh nhanh chóng hấp thu. Người khác không nhìn thấy loại hình ảnh này, liền khó có thể tưởng tượng được sự huyễn lệ và lóa mắt khi những điểm sáng rực rỡ đó vỡ nứt tạo thành khói lửa. Nhưng mà chúng nó càng mỹ lệ, Hữu Xu lại càng kinh hãi. Cậu không khó tưởng tượng, nếu trong không khí xung quanh đều là loại từ trường này, linh hồn nhân loại mới vừa rời khỏi thân thể sẽ gặp vận rủi như thế nào.
Có lẽ bọn họ cũng đã bị lốc xoáy cắn nuốt, cho nên địa phủ mới có thể biến mất. Nhưng chuyển thế đầu thai lại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ đám lốc xoáy đó còn dựng dục thành linh hồn mới sao? Hữu Xu cũng không biết phỏng đoán của mình đã vô hạn tiếp cận với sự thật, vị trí thế giới hiện tại của cậu là một thế giới vận dụng các loại lực lượng đến mức tận cùng, trong đó tự nhiên bao gồm cả linh hồn lực.
Từ trường cắn nuốt linh hồn, từ trường lớn lại cắn nuốt từ trường nhỏ, vậy nếu tất cả từ trường xung quanh đều bị một cái từ trường Big Mac cắn nuốt, có phải sẽ tạo thành lốc từ trường hay không? Hữu Xu một đường đi một đường suy nghĩ, chẳng sợ đến tương lai càng xa xôi, thì đầu óc phát triển quá độ cũng đủ để cậu trở thành loại người thông minh nhất.
Nhưng điểm phấn khích nhất của thế giới ngay ở chỗ —— mặc dù ngươi liệu sự như thần, cũng sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn bất ngờ không kịp đề phòng phát sinh. Hữu Xu mới vừa đi ra Bàn Long sơn cảnh sắc đại biến, liền thấy cách mấy trăm mét phía trước có một con khủng long. Không sai, đích đích xác xác là một con khủng long, cái này hoàn toàn phủ định suy đoán “mình thức tỉnh ở tương lai” của cậu.
Viễn cổ à? Chẳng lẽ thời gian lùi về? Không đúng, chút nước hoàng tuyền đó, chỉ đủ dùng để cung cấp nuôi dưỡng tiểu Hạt, làm sao có thể dẫn đến thời gian quay ngược! Trừ khi nước hoàng tuyền bao phủ toàn bộ thế giới thì còn kém không nhiều lắm. Hữu Xu hơi có chút cảm giác hỗn độn trong gió, lập tức lấy ra ẩn thân phù dán trên người mình.
Nhưng khi khủng long đi săn không chỉ dựa vào thị lực, còn có khứu giác, nước hoàng tuyền còn lại trên mái tóc thấm ướt của Hữu Xu đối với động vật máu lạnh hao tổn năng lượng cực cao đó mà nói có lực hấp dẫn trí mạng. Hai mắt đỏ rực của nó gần như trong nháy mắt tập trung mục tiêu, sau đó mở cái miệng như bồn máu đánh tới.
Hữu Xu nhanh chóng phất ra một tấm định thân phù, sau đó cướp đường mà chạy. Linh hồn lực và tinh thần lực của cậu tuy rằng cường đại, thân thể lại bởi vì ngâm trong nước mấy ngàn năm mà càng thêm gầy yếu, vải dệt hơi chút thô ráp cũng có thể khiến làn da cọ ra vết đỏ, huống chi phát động công kích.
Trán cậu toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nhanh chóng lấy âm dương điểm hóa bút dung nhập trong đan điền ra, vẽ phù văn trên lá bùa trống. Mấy lá bùa đã từng chế tác đối phó với tiểu quỷ tiểu yêu còn được, đối phó con khủng long này lại hoàn toàn không đủ nhìn. Nó không phải là dã thú bình thườbg, năng lượng lan ra trong thân thể có thể so với đại yêu có tu vi ngàn năm, Hữu Xu vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc có thể chế ngự nó, chỉ có thể kéo dài thời gian.
Cậu vốn cho là mình chết chắc rồi, nhưng đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, luôn sẽ lưu lại một đường sinh cơ. Những từ trường hoặc ôn hòa hoặc bạo liệt đó tạo nên những sinh vật cường đại, cũng khiến bùa phát huy ra lực lượng càng lớn hơn dĩ vãng gấp ngàn lần vạn lần.
Bùa kỳ thật là một loại môi giới, nó không chỉ hấp thu tinh thần lực, linh hồn lực của Hữu Xu, đồng thời cũng hấp thu linh lực trong không khí, đồng thời trong nháy mắt thúc giục đem tất cả lực lượng phóng ra. Hiện tại, linh lực tuy rằng biến mất, nhưng lại sinh ra từ trường vô cùng bạo liệt, những nguyên tử tự do đó sau khi xúc tiến va chạm tương đương với một quả bom nguyên tử, lực phá hoại có thể nói là kinh người, mà linh hồn lực của Hữu Xu trải qua mấy ngàn năm lắng đọng lại cũng đạt tới một trình độ khủng bố, huống chi còn có nước hoàng tuyền một lần lại một lần mà tẩy luyện.
Cậu chỉ thăm dò vứt ra một tấm liệt phong phù, trong nháy mắt chạm đến làn da khủng long đồng thời thiêu đốt thành tro tàn liền hóa thành vô số lưỡi đao gió, đem nó cắt thành mảnh nhỏ. Máu tươi như mưa to tầm tã tưới xuống, đem phạm vi trăm mét nhuộm thành màu đỏ thẫm, Hữu Xu đứng ở trong mưa, biểu tình sững sờ, nhưng đầu óc thông minh tuyệt đỉnh đã nhanh chóng phân tích ra tất cả chi tiết và mấu chốt khi chiến đấu.
Từ trường! Bùa của cậu hấp thu không phải là linh khí nữa, mà là một đám từ trường, hấp thu càng nhiều, tác dụng lại càng kinh người. Đổi một cách nói, nếu muốn bình yên tồn tại ở cái thế giới nguy cơ tứ phía này, cậu phải đề cao phụ linh lực của bùa, không, hiện tại có lẽ nên gọi là phụ từ lực. Nhưng cả hai đều là một loại năng lượng thể tự do trong không khí, trên bản chất không có nhiều khác nhau.
Hữu Xu lo lắng mùi máu tươi đưa tới càng nhiều dã thú, vội vàng chạy đến con suối nhỏ gần nhất thanh lý. Cậu vẽ một cái pháp trận phòng hộ, miễn cho dã thú xung quanh trận hoặc trong suối nước công kích mình, lúc này mới cởi quần áo mới vừa mặc ra, từng chút từng chút lau làn da và sợi tóc, cũng chậm rãi suy nghĩ biện pháp đề cao uy lực của bùa.
Một lá bùa là mạnh hay yếu chủ yếu do ba nhân tố quyết định: một, phẩm cấp lá bùa; hai, tổ hợp phù văn; ba, hấp thu lực lượng nhiều ít. Hai điểm sau cậu đã tu luyện tới cực hạn, ngược lại có thể cường điệu đề cao phẩm cấp bùa một chút. Mới đầu cậu đều là đến tiệm nhang đèn mua bùa vàng bình thường, sau lại có được nước hoàng tuyền và bỉ ngạn hoa liền thử tự mình làm, hiện tại không có hai thứ này, có thể dùng cái khác thay thế hay không?
Cậu lấy từ trong túi ra một bộ ngoại bào thêu đầy mẫu đơn đủ màu, tùy ý khoác trên đầu vai, sau đó đổ đồ cất giữ của mình ra nhất nhất kiểm kê. Mấy bình cổ vương là đồ ăn của tiểu Hạt, một thanh chủy thủ tru ma, vài con rối gỗ, mấy túi phấn hoa bỉ ngạn, mấy bình nước hoàng tuyền, mấy miếng yêu hạch, một xấp lá bùa, một xấp bùa trống, một túi vàng lá, hai viên dạ minh châu, chút đồ vật như vậy, tự bảo vệ mình còn miễn cưỡng, huống chi đi ra ngoài lưu lạc? Trời biết trong cánh rừng cây này còn có mãnh thú nào cường đại hơn khủng long hay không.
Hữu Xu càng nghĩ càng bất an, quyết định tạm thời không rời khỏi địa cung, trước tiên làm ra bùa có uy lực càng lớn rồi lại nói. Cậu trở lại hố trời, phát hiện thực vật nơi này cũng biến dị, linh dược đã từng tìm khắp nơi thế nào cũng không được lại mọc tràn đầy, mang về có thể luyện thành rất nhiều đan dược bảo mệnh. Từ đó về sau hơn hai mươi ngày, cậu vẫn luôn quanh quẩn xung quanh hố trời, ban ngày tra xét hoàn cảnh, buổi tối về địa cung ngủ, gặp khủng long liền giết chết, lấy máu, lột da, sau đó đem mấy miếng yêu hạch ném vào ao máu dùng phương pháp huyết tế luyện hóa.
Ngẫu nhiên có một ngày, cậu phát hiện một suối nước nóng trong một hố sâu do động đất tạo thành, năng lượng ẩn chứa trong nước suối không thua gì nước hoàng tuyền, có thể lấy để luyện chế bùa cao cấp nhất. Vì thế cậu nhất nhất ném yêu hạch hút no máu tươi và linh dược đủ ngũ hành vào, lại lột da của con khủng long cường đại nhất mà cậu có thể giết chết sau đó chế thành lá bùa mỏng như cánh ve, tẩm vào trong nước suối đã biến sắc luyện hóa.
Cậu liên tục giết hơn mười con khủng long, luyện hóa vô số lá bùa, cảm thấy đã đủ dùng ba năm, năm năm mới thấy mỹ mãn mà ngừng lại. Nhưng mà cậu cũng không biết, hành vi có thể nói là kinh thế hãi tục của mình đã bị một cái máy theo dõi phi hành nhỏ bé, không lớn hơn hạt phấn hoa là bao nhiêu quay lại toàn bộ.
Một hồi sự kiện hành tinh va chạm hoàn toàn cải biến từ trường ở hành tinh mẹ, cũng khiến sinh vật xung quanh sinh ra trình độ tiến hóa bất đồng. Bởi vì bảo vệ môi trường thích đáng, mãnh thú biến dị trên hành tinh mẹ hoàn toàn tuân theo cách sinh tồn khôn sống mống chết. Có lẽ chúng nó không tạo thành uy hiếp đối với đặc chủng nhân, nhưng giết chết vài dị năng giả cấp A, thậm chí là cấp S cũng không phải là việc khó. Huống chi Hữu Xu ngắm trúng đều là mấy “đại yêu có tu vi đã ngoài ngàn năm”, cũng chính là cuồng thú cấp A, cấp S trong mắt nhân loại tinh tế.
Một người gần như tàn sát sạch sẽ cuồng thú trong phạm vi trăm dặm, đây là khái niệm gì? Đổi thành Cơ Trường Dạ tới cũng khó mà so sánh. Tuy rằng Hữu Xu thân thể gầy yếu, nhưng cũng đã thoát ra khỏi việc chiến đấu lao tâm lao lực, tìm được phương thức độc đáo tự bảo vệ mình. Mà loại phương thức tự bảo vệ mình này dưới sự bổ trợ của từ trường bạo liệt lại càng thêm hung tàn, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì về cái này, đang chuẩn bị đi tìm kiếm chủ tử có lẽ đã chuyển thế thành thủ lĩnh của một bộ lạc nguyên thủy nào đó.
Hôm nay, cậu đem vật phẩm quan trọng cất vào túi, ngẩng đầu đi ra khỏi địa cung, mới vừa khởi động ảo trận cường đại hơn dĩ vãng gấp trăm ngàn lần, đem mật đạo giấu đi, liền thấy trên bầu trời rơi xuống một phi thuyền bốc khói đen. Không sai, kia đích đích xác xác là một phi thuyền, tam quan của Hữu Xu đã xác định mình đi vào thời kỳ viễn cổ lần thứ hai bị đạp nứt.
Một tiếng vang ầm ầm thật lớn, phi thuyền đụng gãy một đỉnh núi cách đó không xa, quét qua trong rừng rậm nguyên thủy mấy km mới khó khăn dừng lại. Hữu Xu dán một tấm ẩn thân phù cho mình, dùng thuật súc địa thành thốn chạy tới xem xét, chỉ thấy trên đất rơi đầy linh kiện kim loại, trong khoang thuyền vỡ nát nằm rất nhiều thi thể, có cái hoàn toàn thay đổi, có cái tứ chi không trọn vẹn, còn có cái thi cốt vô tồn.
Hữu Xu tìm nửa ngày cũng không phát hiện một người sống, chỉ đành ngồi xuống nghỉ ngơi. Đại khái bởi vì ngủ quá lâu, thân thể vốn được nuôi chiều chuộng của cậu càng không chịu nổi sức ép, chỉ đi qua lại vài vòng liền mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm. Nhưng đầu óc cậu lại chưa bao giờ tạm ngừng một khắc, vừa suy tư đủ loại điểm đáng ngờ sau khi mình tỉnh lại, vừa thử mở ra “đồng hồ” tháo xuống từ trên một thi thể bảo tồn tương đối đầy đủ.
Cậu phát hiện tất cả mọi người trên phi thuyền đều đeo một cái đồng hồ, kiểu dáng và màu sắc đều không giống nhau, nhưng công năng lại giống nhau. Nói cách khác, “đồng hồ” ở thế giới này là sự tồn tại tương đương với di động, hiện tại việc Hữu Xu cần phải làm là giải mật mã, để hiểu rõ đến tột cùng đây là cái thiết lập bối cảnh như thế nào.
Va chạm kịch liệt dường như đã hủy hoại cấu tạo bên trong của “đồng hồ”, không cần đưa vào mật mã hoặc vân tay, nó liền tự động mở ra, chữ viết hiện ra không phải bất luận một loại nào mà Hữu Xu hiểu biết, nhưng giọng nói gợi ý lại vẫn là tiếng trung, quả thực vạn hạnh. Hữu Xu không xem hiểu gợi ý, chỉ có thể nhấn lung tung, trong lúc vô ý mở ra mấy tấm ảnh chụp và một phần bảng biểu.
Tấm ảnh là hình chụp chung của một đôi vợ chồng trung niên và một cậu bé, thời gian càng về sau, ảnh chụp chung lại càng ít, cuối cùng hoàn toàn biến thành ảnh chụp riêng của một thiếu niên mập mạp, từ trong mặt mày mơ hồ đó có thể thấy được bóng dáng cậu bé trai. Trên bảng biểu dán ảnh chân dung của vợ chồng trung niên, chữ phía dưới nhìn không rõ, lại thần kỳ trộn lẫn hai con số Ả-rập, 233, 227.
Hữu Xu nhấn lung tung một trận, lại phát từng đoạn từng đoạn độc thoại nội tâm được thu từ người sở hữu “đồng hồ”. Hắn là thiếu niên mười sáu tuổi, cha mẹ đều là quân nhân đế quốc, lệ thuộc quân đoàn Đệ Nhất, ba năm trước đây chết trận, để lại một khoản tiền trợ cấp không nhiều nhặn gì. Thiếu niên bởi vì không có dị năng, thể chất lại là cấp F nhỏ yếu nhất, ở trong trường bị ức hiếp. Hữu Xu nghe hơn một giờ, hắn liền oán giận hơn một giờ, vẫn chưa để lại bất luận tin tức hữu dụng gì, nhưng đã đủ để Hữu Xu phân tích ra tình cảnh của mình.
Nơi này không phải thời đại viễn cổ cậu thiết tưởng, mà là thời đại tinh tế, nơi tụ cư của nhân loại đã chuyển dời đến ngoài không gian, cho nên Bàn Long sơn mới có thể hoang tàn vắng vẻ. Muốn trở lại xã hội văn minh, phải lên phi thuyền bay ra vũ trụ, mà trận tai nạn trên không này chính là cơ hội của cậu. Cậu hoàn toàn có thể ngụy trang thành một người người sống sót, lẳng lặng chờ đợi đội ngũ cứu viện đến. Nghĩ vậy, Hữu Xu lập tức đeo “đồng hồ” của thiếu niên lên, mặc quần áo thiếu niên, còn dùng bí pháp luyện chế thi thể hắn thành con rối lớn bằng bàn tay, nhét vào túi áo, cuối cùng không chút do dự cắt đầu tóc dài của mình.
Cha mẹ đều mất, gia thế đơn giản, không có đối tượng thay thế nào càng tốt hơn so với thiếu niên, về phần dung mạo, hoàn toàn có thể đẩy lên đầu việc giảm béo, dù sao thì người của đội cứu viện cũng không biết thiếu niên, càng không biết hắn gầy xuống là cái dạng gì, chẳng sợ bọn họ muốn kiểm tra gien, Hữu Xu cũng có thể dùng con rối tạo ra từ nguyên chủ lừa dối cho qua.
Cậu bức tinh thần lực tới hai mắt, nhìn chăm chú xem xét hiện trường tai nạn, quả nhiên thấy rất nhiều linh hồn bị từ trường xung quanh cắn nuốt vào, cũng có vài cái tương đối cường đại, kiên trì lâu một chút, nhưng nhiều nhất cũng nhịn không quá nửa giờ. Nếu nhân loại còn có được linh hồn, như vậy chú thuật, vu thuật, khôi lỗi thuật của Hữu Xu liền có đường sống để thi triển, nhưng tiền đề là linh hồn lực của kẻ địch yếu hơn cậu.
Nhớ tới dị năng giả, đặc chủng nhân mà thiếu niên nhắc tới trong nhật kí âm thanh, Hữu Xu bắt đầu cảm thấy bất an, thầm nghĩ có lẽ mình còn chưa đủ cường đại, phải cẩn thận làm việc. Hơn nữa vũ trụ diện tích vô ngần như vậy, đến tột cùng khi nào mới có thể tìm được chủ tử? Lần này sợ là tiền đồ mờ mịt.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc