[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 125: Phiên ngoại: Chớ chọc thần côn! 1
Hai mươi năm sau, kinh thành.
Chinh Hòa đế, cũng chính là Tề vương, cuối cùng bệnh nguy kịch, không có thuốc nào cứu được. Nhưng ông ta không buông được thịnh thế giang sơn Ngụy quốc, càng không buông xuống được quyền lực ngập trời trong tay, gắt gao kéo lấy tay áo một nam tử trẻ tuổi canh giữ ở bên giường bệnh, kiệt lực nói, “Quốc sư, đến Lưỡng Giang tìm quỷ y đến! Nói cho cậu ta biết, chỉ cần có thể làm trẫm diên thọ hai mươi năm, không, ba mươi năm, trẫm nguyện ý trả bất cứ cái giá nào!”
Nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào thuần trắng, một đầu tóc đen dùng ngọc trâm buộc ở sau ót, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô trù mà lại thánh khiết đoan nghiêm. Hắn ta giống như thực phản cảm người khác đụng chạm, chẳng sợ người này là hoàng đế có quyền lực nhất thế gian cũng vậy, mềm nhẹ mà lại kiên định đẩy đối phương ra, dùng khăn nhiều lần chà lau chỗ bị nắm, kiêu căng nói, “Người mà ngay cả bổn tọa cũng trị không hết, tìm người khác đến lại có gì hữu dụng? Quốc sư ở đây, Hoàng Thượng lại bỏ gần tìm xa, có phải cố ý làm nhục bổn tọa không?”
Chinh Hòa đế lộ ra vẻ mặt lo lắng, lần nữa cường điệu, “Ngươi không hiểu, ngươi cái gì cũng đều không hiểu! Đi tìm quỷ y, thế gian chỉ có cậu ta có thể cứu trẫm!”
Bởi vì chuyện hoàng cung biến thành ổ yêu quái năm đó quá mức kinh thế hãi tục, quỷ y hạ nguyền rủa cấm ngôn với tất cả mọi người, phàm là có người nhắc tới, chẳng sợ chỉ là nửa chữ, đều sẽ trong khoảnh khắc hư thối đầu lưỡi. Vậy nên, sau khi cậu ta mang theo Thành vương rời đi, không ai dám nhắc tới hai chữ “quỷ y” nữa, ngay cả dân chúng Lưỡng Giang cũng bởi vì quá mức kính sợ sùng bái mà không dám hơi có lỗ mãng. Dần dà, cậu ta giống như bị quên đi, từ quỷ y đại nhân uy danh hiển hách, cuối cùng thành hư ảnh chỉ tồn tại trong trí nhớ người khác.
Đời của Chinh Hòa đế thì kín miệng như bưng, đời tiếp theo, đời tiếp tiếp nữa thì chưa bao giờ nghe nói qua danh hào của cậu ta, càng không biết cậu ta biến hoá khó lường và đạo pháp thông thiên. Chỉ vì kiêng kị cậu ta, Chinh Hòa đế mới có thể bái phỏng cao nhân dân gian thu về cho mình dùng, cuối cùng năm năm trước tìm được nam tử trẻ tuổi trước mắt.
Nam tử đạo hiệu Huyền Thanh, là truyền nhân chính thống của Mao Sơn tông, rất có thiên phú trên đạo thuật, mới hai mươi lăm hai mươi sáu đã tu luyện ra công lực cao cường, có thể nói là đệ nhất nhân đạo giáo. Để chống lại quỷ y, cũng để khiến Thành vương nhìn thấy bên cạnh mình cũng không phải không ai có thể dùng, Chinh Hòa đế đặc biệt thiết lập chức quốc sư, cho nam tử ăn ngon uống ngon cung phụng bên người. Nhưng mà những điều đó cũng chỉ là lừa mình dối người thôi, mỗi khi nhìn thấy Huyền Thanh mệt chết mệt sống múa kiếm gỗ đào nửa ngày mới triệu được một khối mây đen lớn bằng bàn tay, các thần tử trẻ tuổi chậc chậc lấy làm kỳ lạ, vừa kính vừa sợ, Chinh Hòa đế và những cựu thần biết chuyện lại thầm than không thôi.
Pháp lực bậc này, quả thật ngay cả một phần vạn của quỷ y cũng kém hơn, nói ra bất quá là làm trò cười cho người trong nghề thôi. Nhưng có chung quy vẫn tốt hơn không có, tuy rằng Huyền Thanh hơi vô dụng, đặt ở nơi đó cũng cảnh đẹp ý vui, vả lại còn có thể kinh sợ yêu ma quỷ quái, liền cứ như vậy được thông qua.
Nhưng mà Chinh Hòa đế hối hận, biết vậy chẳng làm! Nếu không phải ông ta quá mức lễ ngộ Huyền Thanh, vả lại đem bảo vật khắp thiên hạ tìm đến chỉ vì đề cao pháp lực của hắn, thì cũng sẽ không nuôi hắn thành cái tính tình không coi ai ra gì hiện tại. Hắn cho là mình nâng hắn làm quốc sư, liền thật sự có thể đi lên đầu hoàng đế làm mưa làm gió sao? Ai cho hắn ta lá gan?
Phải rồi, ngoại trừ thái tử, còn có ai có thể cho hắn ta lá gan như vậy? Thái tử ước gì trẫm chết sớm một chút, chỗ nào sẽ vì trẫm chữa bệnh? Đầu óc Chinh Hòa đế tỉnh táo trước nay chưa từng có, trong lòng biết mình nâng quốc sư quá cao, những người bên cạnh sợ là không dám cãi mệnh lệnh của hắn. Ngoại trừ chậm rãi chờ chết, ông ta đã không còn con đường thứ hai để chọn.
Nghĩ vậy, Chinh Hòa đế hối hận không kịp, muốn sờ soạng chiếu thư phế thái tử giấu ở dưới gối đầu, lại nghe Huyền Thanh cười lạnh nói, “Hoàng Thượng đừng tìm, chiếu thư đã bị bổn tọa thiêu hủy. Nếu không phải ngươi mang suy nghĩ như vậy, có lẽ còn có thể sống thêm vài năm.”
“Ngươi, các ngươi hại trẫm!” Khóe mắt Chinh Hòa đế muốn nứt ra.
“Đúng vậy, thì tính sao? Huyền Thanh ta muốn ai chết, thì người đó phải chết, đừng nói những thái y vô dụng đó, dù là Đại La Kim Tiên đến cũng không thể nào cứu được ngươi.” Huyền Thanh ghé sát vào thì thầm.
Chinh Hòa đế gần như muốn hộc máu, cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh. Hiểu con sao bằng cha, ông ta hiểu tính cách thái tử nhất, tàn bạo không nói, còn cực kỳ bảo thủ, ngươi càng không cho gã làm gì, gã lại càng phải làm, cuồng ngạo đến vô pháp vô thiên. Nhưng sớm muộn gì gã cũng hiểu rõ, người cuồng hơn gã ngạo hơn gã còn nhiều, chỉ là khinh thường trà trộn vào thế tục mà thôi. Gặp người như vậy, là hổ ngươi phải nằm úp sấp, là rồng ngươi phải cuộn mình, như thế nào khiêm tốn như thế nào ứng đối, nếu không chắc chắn bị cắt đi tất cả lông cánh, từ trên đám mây ngã xuống vực sâu vô cùng.
Huyền Thanh cũng vậy, cả ngày bày ra bộ dạng tiên tôn đắc đạo, thật sự xem mình trở thành người đệ nhất thiên hạ. Không biết, so sánh với quỷ y năm đó, hắn ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng.
Chinh Hòa đế cận kề cái chết bỗng nhiên nở nụ cười, vả lại càng cười càng lớn tiếng, nỉ non nói, “Không hổ là nhi tử tốt của trẫm, thủ đoạn còn lợi hại hơn cả trẫm năm đó. Tốt tốt tốt, giao Ngụy quốc vào trong tay nó, trẫm rốt cuộc yên tâm!”
Huyền Thanh không rõ trong hồ lô của Chinh Hòa đế đến tột cùng bán dược gì, rõ ràng một khắc trước còn hận không thể bóp chết mình và thái tử, chớp mắt sau lại vui mừng mà lại thỏa mãn, giống như hành động của thái tử là do ông ta cố ý, nhưng không hề gì, dù sao qua vài canh giờ nữa ông ta sẽ chết, không dao động được thế cục.
Thái tử nghe tin tức trong lòng sinh nghi, vội vàng tới nhìn phụ hoàng một lần cuối cùng. Chinh Hòa đế không giận cũng không oán, chỉ giữ chặt tay thái tử, lặp đi lặp lại dặn dò, “Lưỡng Giang không động đến được, Lưỡng Giang trăm triệu lần không được động đến. Hết sức hiếu kính thất hoàng thúc của ngươi, đừng đắc tội với hắn!”
Thái tử giả ý khóc, lại một chữ cũng không đáp, đợi một khắc gã cúi đầu lau nước mắt, Chinh Hòa đế đã chết, trong mắt xẹt qua một ánh sao lại nhanh chóng tiêu tán. Chuông tang trong cung ngân dài, tiếng vọng khắp nơi, cung nhân lui tới đem lụa màu trong điện ngoài điện nhất nhất gỡ xuống, đổi thành lụa trắng.
Thái tử dưới sự nâng đỡ của quốc sư đi đến ngoài điện bình ổn cảm xúc, nội điện thì vây đầy cung nữ, đang thay Chinh Hòa đế chỉnh lý dung nhan, thay liễm phục.
“Lưỡng Giang không động đến được à? Một vùng đất phì nhiêu như vậy, thuế má thu vào cao như vậy, thậm chí còn là khu có sản lượng muối sắt phong phú nhất, phụ hoàng lại nói cho cô biết Lưỡng Giang không động đến được. Hừ, thật sự tưởng cô là hạng người vô năng như vậy sao?” Giọng điệu thái tử cực kỳ khinh thường.
“Ngươi hiện tại đã là tân hoàng, còn xưng cái gì mà cô?” Huyền Thanh biếng nhác mỉm cười, “Chờ ngươi thượng vị liền thu hồi Lưỡng Giang, cũng tiện kinh sợ cả triều văn võ một chút.”
Thái tử nắm chặt đầu ngón tay Huyền Thanh, thái độ thân mật, “Chỉ có Thanh nhi hiểu trẫm nhất. Cạnh giường, há để kẻ khác ngủ say, lão bất tử kia có thể nhịn hai mươi năm, trẫm một ngày cũng không nhịn được. Chờ diệt trừ Thành vương, trẫm liền mang ngươi về Mao Sơn tông, để ngươi phong phong quang quang mà đi lên vị trí tông chủ.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Huyền Thanh trong lòng mừng thầm.
Cùng lúc đó, Cung vương đang thừa dịp loạn mà đến Túc vương phủ trao đổi chuyện quan trọng với hoàng huynh. Cung vương và Túc vương cũng coi như rất có ánh mắt, năm đó từng dốc hết sức đề cử Tề vương thượng vị, những huynh đệ khác thì cùng Tề vương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bị ông ta nhất nhất xử trảm. Vốn tưởng rằng có thể sử dụng công lao để đổi lấy một đời yên ổn, nào ngờ Tề vương lại qua cầu rút ván, hại chết hết con trai con gái Cung vương, lại đem một đứa con trai của mình cho hắn làm con nuôi, kế tục địa vị Cung thân vương cùng với gia nghiệp to như vậy. Túc vương thảm hại hơn, bị lung tung an bài vài cái tội danh cấm túc trong vương phủ tự xét, hai mươi năm qua đi, lại không thể bước ra cửa phủ một bước, thê tử, nhi tử, con dâu đều buồn bực mà chết, chỉ còn lại một đứa cháu trai cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau.
Hai người chung quy vẫn là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, mặc dù bị rút nanh vuốt cũng còn có vài phần thế lực, thừa dịp Chinh Hòa đế bệnh nặng mà trù tính xuất kinh. Thái tử không hổ là nhi tử Chinh Hòa đế, so với phụ hoàng gã càng tâm ngoan thủ lạt hơn, chờ gã thượng vị, sợ là không sống tốt được mấy ngày.
Đóng lại cửa sổ, Cung vương lắc đầu than thở, “Hối hận mà, thật sự là biết vậy chẳng làm! Nếu sớm biết lão nhị ngoan độc như thế, năm đó ta tuyệt đối sẽ không trợ giúp hắn đăng cơ.”
“Khi đó lão thập nhị (Tĩnh vương) và lão Lục (Ly vương) còn từng khuyên nhủ ta đến Lưỡng Giang tìm lão thất nương tựa, ta ngại hắn cam làm người dưới ném thể diện hoàng tộc, lại không chịu đi, nếu không hiện tại không biết sống tự tại bao nhiêu.” Biểu tình Túc vương rất là hướng tới. Hoàng thượng vừa chết, lão thất liền mang theo quỷ y chạy, ngay sau đó Ngụy quốc loạn lên, lúc mấy vị huynh đệ đồng loạt đuổi tới kinh thành, Tĩnh vương và Ly vương lại dắt díu con cái chạy tới Lưỡng Giang ở lại, ngay cả đất phiên của bản thân cũng không cần.
Đã từng một lúc nào đó, hắn và Cung vương còn cười nhạo hai người, hiện tại nhìn lại, cũng là bọn họ nhìn xa nhất. Không có tranh đấu gay gắt, cũng không nghi kỵ chèn ép, bọn họ sống đến tự do tự tại, an an ổn ổn, nghe nói hiện tại sớm đã con cháu cả sảnh đường. Chinh Hòa đế lòng dạ hẹp hòi không chấp nhận được người, cũng từng mấy lần phái binh vây công Lưỡng Giang, quân đội mỗi lần đều bị sông to sóng lớn đánh nghiêng, hao tổn hơn mười vạn binh mã, cuối cùng không giải quyết được gì. Có quỷ y trấn, Lưỡng Giang không khác nhân gian niết bàn, chiến hỏa và khủng hoảng căn bản không cách nào lan đến.
Cũng bởi vậy, Cung vương và Túc vương nguyện ý buông tha mấy chục năm kinh doanh chạy tới Lưỡng Giang an cư. Lão thất lòng dạ rộng lớn, đại nhân đại nghĩa, qua nhiều năm như vậy đối đãi với Tĩnh vương và Ly vương như thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra, đi đầu nhập vào hắn là lựa chọn không thể chính xác hơn.
“Lão nhị chết, thái tử chắc chắn gọi mấy người lão thất đến kinh thành chịu tang, sau đó nhân cơ hội diệt trừ, đến lúc đó chúng ta có thể lên chung thuyền với bọn họ. Chỉ cần quỷ y chịu ra tay, mang chúng ta vẹn đầu vẹn đuôi ra khỏi kinh thành cũng không phải là việc khó. Huyền Thanh kia còn cho là mình đạo hạnh bao sâu, biết gọi vài đại thần triệu vài đám mây liền xem mình là thần tiên, không biết tất cả mọi người lén lút cười hắn.” Giọng điệu Cung vương khinh miệt.
“Cũng chỉ có mấy lão gia hỏa chúng ta mới biết được sự lợi hại của quỷ y, đời sau chỉ sợ ngay cả danh hào của cậu ta đều chưa từng nghe qua. Như vậy cũng tốt, ngược lại có thể đỡ đi rất nhiều phiền toái. Quỷ y đáp ứng mang chúng ta đi không? Tính tình cậu ta có chút cổ quái, thực khó lấy lòng.” Túc vương có chút không yên lòng.
“Ta cướp đoạt rất nhiều bảo bối đưa đến Lưỡng Giang, lão thất cũng không chịu nhả ra, ngày đó ngẫu nhiên bắt được một con cá mặt quỷ, hắn lại viết thư tới, nói có thể mang chúng ta đi, nhưng tiền đề là muốn lấy cá mặt quỷ đổi. Hiện giờ ta xem con cá kia thành bảo bối mà cung phụng trong phủ kìa, sợ nó chết.” Cung vương gãi gãi ót, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu. Phải biết, cá mặt quỷ kia là một loại cá biển sâu, lớn lên mặt mũi hung tợn, xấu xí vô cùng, thình lình nhìn thấy giống như đụng phải quỷ, ngoại trừ thịt cá đặc biệt thơm ngon, cũng không có chỗ nào thần kỳ. Lão thất cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nó, cũng không biết đánh chủ ý gì.
Túc vương cũng trăm tư không được giải, thương thảo mấy khắc chỉ đành bỏ qua mặc kệ. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được, trên thế giới có một giống loài tên là “tham ăn”, vì mỹ vị cao nhất trong truyền thuyết mà nguyện ý trả bất luận cái giá nào. Mà Hữu Xu lại là tên tham ăn trong tham ăn, cứu vài người đối với cậu mà nói chỉ là công sức nhấc tay, nếu bỏ lỡ cá mặt quỷ, đời này chỉ sợ không thấy con thứ hai, bên nặng bên nhẹ vừa xem hiểu ngay.
Sau khi thái tử kế vị định niên hiệu là Thánh Nguyên, phát thánh chỉ triệu chư vị phiên vương và đại quan biên giới hồi kinh. Khi Chinh Hòa đế còn sống đã trừ bỏ đất phiên, chỉ còn lại mỗi Lưỡng Giang, mà trên mảnh đất Lưỡng Giang này lại có ba vị phiên vương, phân biệt là Tĩnh vương, Ly vương và Thành vương. Hai người trước không đủ gây sợ hãi, Thành vương lại không thể không trừ, bởi vì người này hùng tài đại lược, kinh thiên vĩ địa, thống trị Lưỡng Giang còn muốn phồn hoa cường thịnh hơn cả kinh thanh, trong dân gian cũng được hưởng uy vọng rất cao.
Tư binh của Thành vương dũng mãnh thiện chiến, lại chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, thực khó một phát đánh hạ, mà lúc đầu đăng cơ lại cầu một chữ “ổn”, không nên đánh giặc. Vậy nên, Thánh Nguyên đế càng nghĩ, quyết định thừa dịp khoảng thời gian Thành vương vào kinh âm thầm diệt trừ hắn. Huyền Thanh có bao nhiêu bản lĩnh gã biết rõ, thần không biết quỷ không hay mà khiến một người biến mất có thể nói dễ như trở bàn tay, sợ là sợ bọn họ nghe nói uy danh Huyền Thanh mà không dám tới.
Nếu Cung vương và Túc vương có thể nghe thấy tiếng lòng của Thánh Nguyên đế, chắc chắn nhạo báng gã nghĩ quá nhiều, vị đại nhân kia còn thật sự chưa từng sợ ai. Đợi thánh chỉ phát ra, Thành vương quả nhiên dẫn theo Ly vương và Tĩnh vương vội đến kinh thành chịu tang, thuận tiện tham gia đại điển đăng cơ của Thánh Nguyên đế.
Thánh Nguyên đế rất ngạc nhiên về vị thất hoàng thúc này, đối phương bất quá là một phiên vương nho nhỏ, mà phụ hoàng lại là quốc chủ Ngụy quốc, hai người đánh nhau Thành vương lại chưa bao giờ rơi xuống hạ phong, đến tột cùng dựa vào cái gì? Hay là mọc ra ba đầu sáu tay? Bởi vì phần tò mò này, gã tự mình đến cửa cung nghênh đón Thành vương, sau đó hung hăng kinh ngạc một chút.
Cẩn thận tính toán, người này hẳn là đã gần kề năm mươi đi? Nhìn thế nào lại trẻ tuổi như thế? Hai người đi theo phía sau hắn hẳn là Tĩnh vương và Ly vương, lại đều hai màu hoa râm, tuổi già sức yếu, đứng cùng nơi với hắn giống như người hai thế hệ. Trừ hắn có diện mạo quá phận trẻ tuổi tuấn mỹ ra, Thánh Nguyên đế còn phát hiện hắn ôm một nam sủng, trong mắt nhu tình tràn đầy.
Đây là họa lớn trong lòng phụ hoàng sao? Không gì hơn cái này! Thánh Nguyên đế khinh miệt híp mắt. Huyền Thanh đứng phía sau gã đã lộ sát khí.
Hữu Xu vừa không quan tâm cái chết của Chinh Hòa đế, cũng không quan tâm ai đăng cơ, lại càng không lo lắng ánh mắt nồng nặc sát khí kia. Cậu chỉ muốn biết cá mặt quỷ mình nhớ mong hồi lâu còn ở đây không, vì thế trộm lôi kéo tay áo chủ tử, để hắn nhanh chóng đuổi Thánh Nguyên đế đi, sau đó đến Cung vương phủ nhìn xem.
Thành vương kiên nhẫn hàn huyên với Thánh Nguyên đế, sau đó liền thỉnh cầu xuất cung xem vài vị huynh đệ. Trong mắt Thánh Nguyên đế, mấy vị hoàng thúc đã tương đương với người chết, muốn tụ thì tụ, không cần cản trở, có Huyền Thanh ở đây, chẳng sợ bọn họ chạy đến chân trời, cũng có thể lập tức giết chết.
“Trẫm liền sai người chuẩn bị xe cho hoàng thúc.” Gã hào phóng xua tay, “Lần này đăng cơ, trẫm chuẩn bị thi ân thiên hạ, tứ hoàng thúc (Túc vương) ít ngày nữa có thể bỏ lệnh cấm, còn mong thất hoàng thúc truyền lời cho hắn, để hắn đợi một chút, đừng sốt ruột.”
Thành vương giả vờ cảm kích, ra cửa cung mới lắc đầu cười nhạo, nào ngờ xe mới vừa chạy đến nửa đường, trần xe liền khó hiểu mà rơi xuống rất nhiều rắn độc, há to mồm, lộ ra răng nanh tích nọc độc, nhào lên trên thân người. Tĩnh vương và Ly vương quen sống những ngày an ổn, trong lúc nhất thời lại sợ tới mức hồn phi phách tán, ngược lại là Thành vương động tác nhanh nhẹn, không chút nghĩ ngợi liền đem thiếu niên đặt ở dưới thân chặt chẽ bảo vệ.
“Mấy cái đó không phải là rắn thật, mà là tà vật do âm sát khí biến thành, một khi bị cắn trúng liền ốm đau không dậy nổi, ngay cả đại phu cao minh nhất cũng không nhìn ra manh mối. Đây là thủ đoạn của đạo gia tà phái, hẳn là hành vi của vị quốc sư kia.” Hữu Xu lấy từ trong tay áo ra một tấm trừ tà phù đốt lên, lại hòa tan ba chén nước bùa để mọi người uống vào.
Rắn độc đồng loạt hóa thành sương mù tiêu tán, cảm giác âm lãnh xâm nhập cốt tủy cũng bị một dòng nước ấm thay thế, Thành vương chỉnh sửa tóc mai bên tai thiếu niên, nói, “Đứa cháu tốt của chúng ta ngược lại thật là nôn nóng, ngay cả phút chốc cũng chờ không được, mới vừa vào kinh liền động thủ, xác thực có chút càn rỡ.”
“Đều nói vị quốc sư bên cạnh hắn là thần tiên hạ phàm, pháp lực cao cường, hắn tất nhiên là không có sợ hãi.” Giọng điệu Ly vương mang khinh miệt.
“Nếu là ta, ta cũng chờ không nổi. Báo thù không thể để qua đêm, nếu không liền đổi vị.” Hữu Xu từ trong ngực chủ tử đi ra, xốc màn xe lên gọi, “Trở về đi.” Một con hạc giấy từ phương hướng hoàng cung bay tới, trên mỏ dính một giọt máu, còn ngậm một sợi tóc.
“Ngươi thả ra hồi nào vậy?” Thành vương cười tiếp được con hạc giấy.
“Khi Huyền Thanh dùng ánh mắt lộ sát khí nhìn ngươi, ta liền thả nó. Hắn hại ngươi như thế nào, ta liền trả lại hắn gấp trăm lần ngàn lần, dám đụng đến người của ta, cũng không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng.” Hữu Xu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, biểu tình hơi có vẻ đắc ý. Đời này, chủ tử chính là cậu che chở.
Thành vương liên tục cười nhẹ, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt như mật đường của thiếu niên, thở dài, “Hữu Xu nhà ta thật lợi hại, nếu không có ngươi, đời này ta thảm rồi.”
Ngươi thảm cái rắm đó! Trong mấy huynh đệ may mắn nhất chính là ngươi! Tĩnh vương và Ly vương xoay đầu qua một bên, run rẩy khóe miệng.
Hữu Xu bị vỗ mông ngựa đến sảng khoái vô cùng, ôm lấy đầu chủ tử gặm trong chốc lát, lúc này mới lấy máu và tóc trên hạc giấy bỏ vào một cái bình nhỏ, dùng bí pháp luyện hóa, lại viết ngày sinh tháng đẻ của Thánh Nguyên đế trên lá bùa, cùng nhét vào.
Mới vừa làm xong, Cung vương phủ liền tới, Cung vương già nua rất nhiều đứng ở cửa nghênh đón, bên người có một thiếu niên diện mạo tuấn mỹ, thân thể gầy yếu. Thiếu niên là con trai thứ sáu của Chinh Hòa đế, sinh mẫu bất quá là một ca cơ đê tiện, vả lại sau khi sinh rong huyết mà chết. Hắn hoàn toàn không có mẫu phi quan tâm, lại không có nhà ngoại đắc lực, tự nhiên bị Chinh Hòa đế chọn lựa cho làm con nuôi. Cũng bởi vì vậy, hắn ngược lại may mắn tránh được Thánh Nguyên đế hãm hại, trở thành hoàng tử thứ hai còn sống đương triều.
Nhận thấy được hành động của Cung vương có chút cẩn thận, hắn cũng tận lực hạ thấp tư thái, tiến lên hành lễ với chư vị hoàng thúc. Nhưng mà thực nhanh hắn liền phát hiện, Cung vương khiêm tốn như vậy, cũng không phải vì Thành vương, mà là thiếu niên bên cạnh Thành vương. Trong nháy mắt khi thiếu niên xuất hiện, môi Cung vương giật giật, phun ra bốn chữ không tiếng động —— quỷ y đại nhân.
Có thể làm cho đường đường thân vương kính xưng “đại nhân”, đối phương đến tột cùng có lai lịch gì? Suy nghĩ của lục hoàng tử thay đổi nhanh chóng, cuối cùng cũng không thể hiểu được.
“Cá mặt quỷ còn đó không?” Hữu Xu tiến lên hỏi.
“Còn, đương nhiên còn, gần đây còn nuôi mập một chút. Mời ngài mau vào!” Cung vương vươn tay mời, thái độ sợ hãi.
Hữu Xu dắt chủ tử đi nhanh, đi ngang qua một cái nhà xí, bỗng nhiên đỡ trán nói, “Thiếu chút nữa quên, chỗ ở của ngươi còn có nhà xí nào càng bẩn càng thối không?”
“Sao ta có thể để ngài đến loại địa phương đó, có cái bô, nạm vàng, còn rải phấn thơm, bảo quản không khiến ngài lây dính nửa phần xúi quẩy.” Cung vương không nhẹ không nặng vỗ mông ngựa, khiến cả người lục hoàng tử nổi da gà. Đây chỗ nào là đãi khách chứ, rõ ràng là cúng Bồ Tát mà.
“Ta chính là muốn đến nơi nhiều xúi quẩy.” Hữu Xu giơ bình sứ nhỏ trong tay.
Cung vương hiểu ra, vội vàng dẫn cậu đến nhà xí hạ nhân sử dụng, thấp giọng hỏi, “Ngài đây là muốn trừng trị ai? Muốn làm như thế nào?” Ai xui xẻo như vậy, mới đây đã bị vị thần tiên này theo dõi, không phải là thằng cháu tốt của mình đi? Nghĩ như vậy, trong lòng dường như có chút vui sướng không thể đè nén nổi.
“Mới vừa rồi Cơ Đông Lâm (Thánh Nguyên đế) sai sử Huyền Thanh ám hại bọn ta, ta cũng không giết hắn, trước tiên để hắn xui xẻo cả đời, ngày sau lại chậm rãi thanh toán.” Giọng điệu Hữu Xu bình thản, giống như khiến người ta xui xẻo cả đời bất quá chỉ là việc nhỏ.
Lục hoàng tử thầm hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ hay người này cũng là thuật sĩ? Chỉ không biết cậu ta và quốc sư ai lợi hại?
Trong lúc suy nghĩ, đã đến nhà xí, Hữu Xu dùng đá bày một cái tụ âm trận, lại bày ở vòng ngoài một cái ảo trận, bảo đảm không có hạ phó đi lầm tới lây dính xúi quẩy, lúc này mới ném bình nhỏ vào trong bồn cầu thối không ngửi được, cảm thấy không đủ lại ném mấy tấm âm quỷ phù xuống, biến nơi này thành nơi tà môn nhất Ngụy quốc.
Hồn dẫn luyện hóa thành từ tinh huyết và sợi tóc bị trấn áp ở chỗ này, Thánh Nguyên đế sẽ chỉ càng ngày càng xui xẻo. Có một câu tục ngữ nói như thế này, người xui xẻo ngay cả uống miếng nước cũng sẽ mắc nghẹn, ước chừng chính là loại trình độ này.
Hữu Xu mang mọi người đi ra ngoài, nhìn lại, nhà xí kia đã biến mất, trừ khi tu vi cao hơn cậu, nếu không vĩnh viễn cũng tìm không thấy. Tĩnh vương là một người e sợ thiên hạ không loạn, cầu xin nói, “Đại nhân, Cơ Đông Lâm sẽ xui xẻo như thế nào? Để chúng ta nhìn xem nhé?”
Hữu Xu cũng không kiêng kị lục hoàng tử, từ trong tay áo lấy ra một cái gương soi mặt nhỏ, kháp cái pháp quyết. Lục hoàng tử và Cung vương tình như phụ tử, lần này cũng chuẩn bị theo hắn ta đồng thời rời kinh, vốn tính toán lảng tránh, lại bị Cung vương kéo qua cùng xem. Mặt kính hiện ra bóng dáng cao ngất của Thánh Nguyên đế, đang từng bước một kiên định mà lại thong thả đi lên bậc thang Càn Thanh cung, một đám triều thần đi theo phía sau, dường như chuẩn bị thương thảo công việc ở đại điển đăng cơ. Mắt thấy chỉ còn một bậc thang cuối cùng, gã lại trượt chân lăn xuống, vương miện ngã đến méo mó, long bào rách vài vết, răng còn bị khối gạch cứng rắn đập gãy mấy cái, máu tươi chảy ròng.
Các vị đại thần luống cuống tay chân nâng gã dậy, tập trung nhìn vào, không khỏi biểu tình vi diệu. Té gãy cái răng nào không được, cố tình té gãy hai cái răng cửa, bọn họ quả thực không cách nào tưởng tượng bộ dạng Hoàng Thượng nói chuyện lọt gió ngày sau. Đây cũng quá tổn hại uy nghi thiên tử! Trong lòng Thánh Nguyên đế có linh cảm, dùng đầu ngón tay sờ sờ phần nướu trụi lủi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đuổi các vị đại thần đi rồi lập tức chạy tới Minh Thanh cung tìm quốc sư nghĩ biện pháp.
Huyền Thanh ngay cả “hoạt tử nhân” cũng làm không được, sao có thể khiến gã mọc răng ra lần nữa, chỉ đành vẩy chút thuốc bột giúp gã cầm máu. Thánh nguyên đế nhiều lần soi gương, lại trộm nói nói mấy câu, phát hiện phát âm quả nhiên lọt gió, liền đem bài trí trong điện đập vỡ nát. Có thể nghĩ ra, vài ngày sau trong đại điển đăng cơ, gã sẽ “làm cho người ta chú mục” như thế nào.
Mấy người Tĩnh vương cười đến không thẳng nổi thắt lưng, ngay cả lục hoàng tử trầm mặc ít lời cũng cong cong khóe môi.
Hữu Xu lại không thấy thú vị, nghiêm túc nói, “Đây còn chỉ là bắt đầu. Mấy ngày đầu bị chút thương nhẹ, càng về sau xúi quẩy càng nặng, tai nạn cũng liên tiếp tới, chớ nói té gãy răng, ngay cả té gãy cổ cũng có khả năng.”
Lục hoàng tử dần dần thu nụ cười, trong lòng khó hiểu cảm thấy kinh sợ.
Chinh Hòa đế, cũng chính là Tề vương, cuối cùng bệnh nguy kịch, không có thuốc nào cứu được. Nhưng ông ta không buông được thịnh thế giang sơn Ngụy quốc, càng không buông xuống được quyền lực ngập trời trong tay, gắt gao kéo lấy tay áo một nam tử trẻ tuổi canh giữ ở bên giường bệnh, kiệt lực nói, “Quốc sư, đến Lưỡng Giang tìm quỷ y đến! Nói cho cậu ta biết, chỉ cần có thể làm trẫm diên thọ hai mươi năm, không, ba mươi năm, trẫm nguyện ý trả bất cứ cái giá nào!”
Nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào thuần trắng, một đầu tóc đen dùng ngọc trâm buộc ở sau ót, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô trù mà lại thánh khiết đoan nghiêm. Hắn ta giống như thực phản cảm người khác đụng chạm, chẳng sợ người này là hoàng đế có quyền lực nhất thế gian cũng vậy, mềm nhẹ mà lại kiên định đẩy đối phương ra, dùng khăn nhiều lần chà lau chỗ bị nắm, kiêu căng nói, “Người mà ngay cả bổn tọa cũng trị không hết, tìm người khác đến lại có gì hữu dụng? Quốc sư ở đây, Hoàng Thượng lại bỏ gần tìm xa, có phải cố ý làm nhục bổn tọa không?”
Chinh Hòa đế lộ ra vẻ mặt lo lắng, lần nữa cường điệu, “Ngươi không hiểu, ngươi cái gì cũng đều không hiểu! Đi tìm quỷ y, thế gian chỉ có cậu ta có thể cứu trẫm!”
Bởi vì chuyện hoàng cung biến thành ổ yêu quái năm đó quá mức kinh thế hãi tục, quỷ y hạ nguyền rủa cấm ngôn với tất cả mọi người, phàm là có người nhắc tới, chẳng sợ chỉ là nửa chữ, đều sẽ trong khoảnh khắc hư thối đầu lưỡi. Vậy nên, sau khi cậu ta mang theo Thành vương rời đi, không ai dám nhắc tới hai chữ “quỷ y” nữa, ngay cả dân chúng Lưỡng Giang cũng bởi vì quá mức kính sợ sùng bái mà không dám hơi có lỗ mãng. Dần dà, cậu ta giống như bị quên đi, từ quỷ y đại nhân uy danh hiển hách, cuối cùng thành hư ảnh chỉ tồn tại trong trí nhớ người khác.
Đời của Chinh Hòa đế thì kín miệng như bưng, đời tiếp theo, đời tiếp tiếp nữa thì chưa bao giờ nghe nói qua danh hào của cậu ta, càng không biết cậu ta biến hoá khó lường và đạo pháp thông thiên. Chỉ vì kiêng kị cậu ta, Chinh Hòa đế mới có thể bái phỏng cao nhân dân gian thu về cho mình dùng, cuối cùng năm năm trước tìm được nam tử trẻ tuổi trước mắt.
Nam tử đạo hiệu Huyền Thanh, là truyền nhân chính thống của Mao Sơn tông, rất có thiên phú trên đạo thuật, mới hai mươi lăm hai mươi sáu đã tu luyện ra công lực cao cường, có thể nói là đệ nhất nhân đạo giáo. Để chống lại quỷ y, cũng để khiến Thành vương nhìn thấy bên cạnh mình cũng không phải không ai có thể dùng, Chinh Hòa đế đặc biệt thiết lập chức quốc sư, cho nam tử ăn ngon uống ngon cung phụng bên người. Nhưng mà những điều đó cũng chỉ là lừa mình dối người thôi, mỗi khi nhìn thấy Huyền Thanh mệt chết mệt sống múa kiếm gỗ đào nửa ngày mới triệu được một khối mây đen lớn bằng bàn tay, các thần tử trẻ tuổi chậc chậc lấy làm kỳ lạ, vừa kính vừa sợ, Chinh Hòa đế và những cựu thần biết chuyện lại thầm than không thôi.
Pháp lực bậc này, quả thật ngay cả một phần vạn của quỷ y cũng kém hơn, nói ra bất quá là làm trò cười cho người trong nghề thôi. Nhưng có chung quy vẫn tốt hơn không có, tuy rằng Huyền Thanh hơi vô dụng, đặt ở nơi đó cũng cảnh đẹp ý vui, vả lại còn có thể kinh sợ yêu ma quỷ quái, liền cứ như vậy được thông qua.
Nhưng mà Chinh Hòa đế hối hận, biết vậy chẳng làm! Nếu không phải ông ta quá mức lễ ngộ Huyền Thanh, vả lại đem bảo vật khắp thiên hạ tìm đến chỉ vì đề cao pháp lực của hắn, thì cũng sẽ không nuôi hắn thành cái tính tình không coi ai ra gì hiện tại. Hắn cho là mình nâng hắn làm quốc sư, liền thật sự có thể đi lên đầu hoàng đế làm mưa làm gió sao? Ai cho hắn ta lá gan?
Phải rồi, ngoại trừ thái tử, còn có ai có thể cho hắn ta lá gan như vậy? Thái tử ước gì trẫm chết sớm một chút, chỗ nào sẽ vì trẫm chữa bệnh? Đầu óc Chinh Hòa đế tỉnh táo trước nay chưa từng có, trong lòng biết mình nâng quốc sư quá cao, những người bên cạnh sợ là không dám cãi mệnh lệnh của hắn. Ngoại trừ chậm rãi chờ chết, ông ta đã không còn con đường thứ hai để chọn.
Nghĩ vậy, Chinh Hòa đế hối hận không kịp, muốn sờ soạng chiếu thư phế thái tử giấu ở dưới gối đầu, lại nghe Huyền Thanh cười lạnh nói, “Hoàng Thượng đừng tìm, chiếu thư đã bị bổn tọa thiêu hủy. Nếu không phải ngươi mang suy nghĩ như vậy, có lẽ còn có thể sống thêm vài năm.”
“Ngươi, các ngươi hại trẫm!” Khóe mắt Chinh Hòa đế muốn nứt ra.
“Đúng vậy, thì tính sao? Huyền Thanh ta muốn ai chết, thì người đó phải chết, đừng nói những thái y vô dụng đó, dù là Đại La Kim Tiên đến cũng không thể nào cứu được ngươi.” Huyền Thanh ghé sát vào thì thầm.
Chinh Hòa đế gần như muốn hộc máu, cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh. Hiểu con sao bằng cha, ông ta hiểu tính cách thái tử nhất, tàn bạo không nói, còn cực kỳ bảo thủ, ngươi càng không cho gã làm gì, gã lại càng phải làm, cuồng ngạo đến vô pháp vô thiên. Nhưng sớm muộn gì gã cũng hiểu rõ, người cuồng hơn gã ngạo hơn gã còn nhiều, chỉ là khinh thường trà trộn vào thế tục mà thôi. Gặp người như vậy, là hổ ngươi phải nằm úp sấp, là rồng ngươi phải cuộn mình, như thế nào khiêm tốn như thế nào ứng đối, nếu không chắc chắn bị cắt đi tất cả lông cánh, từ trên đám mây ngã xuống vực sâu vô cùng.
Huyền Thanh cũng vậy, cả ngày bày ra bộ dạng tiên tôn đắc đạo, thật sự xem mình trở thành người đệ nhất thiên hạ. Không biết, so sánh với quỷ y năm đó, hắn ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng.
Chinh Hòa đế cận kề cái chết bỗng nhiên nở nụ cười, vả lại càng cười càng lớn tiếng, nỉ non nói, “Không hổ là nhi tử tốt của trẫm, thủ đoạn còn lợi hại hơn cả trẫm năm đó. Tốt tốt tốt, giao Ngụy quốc vào trong tay nó, trẫm rốt cuộc yên tâm!”
Huyền Thanh không rõ trong hồ lô của Chinh Hòa đế đến tột cùng bán dược gì, rõ ràng một khắc trước còn hận không thể bóp chết mình và thái tử, chớp mắt sau lại vui mừng mà lại thỏa mãn, giống như hành động của thái tử là do ông ta cố ý, nhưng không hề gì, dù sao qua vài canh giờ nữa ông ta sẽ chết, không dao động được thế cục.
Thái tử nghe tin tức trong lòng sinh nghi, vội vàng tới nhìn phụ hoàng một lần cuối cùng. Chinh Hòa đế không giận cũng không oán, chỉ giữ chặt tay thái tử, lặp đi lặp lại dặn dò, “Lưỡng Giang không động đến được, Lưỡng Giang trăm triệu lần không được động đến. Hết sức hiếu kính thất hoàng thúc của ngươi, đừng đắc tội với hắn!”
Thái tử giả ý khóc, lại một chữ cũng không đáp, đợi một khắc gã cúi đầu lau nước mắt, Chinh Hòa đế đã chết, trong mắt xẹt qua một ánh sao lại nhanh chóng tiêu tán. Chuông tang trong cung ngân dài, tiếng vọng khắp nơi, cung nhân lui tới đem lụa màu trong điện ngoài điện nhất nhất gỡ xuống, đổi thành lụa trắng.
Thái tử dưới sự nâng đỡ của quốc sư đi đến ngoài điện bình ổn cảm xúc, nội điện thì vây đầy cung nữ, đang thay Chinh Hòa đế chỉnh lý dung nhan, thay liễm phục.
“Lưỡng Giang không động đến được à? Một vùng đất phì nhiêu như vậy, thuế má thu vào cao như vậy, thậm chí còn là khu có sản lượng muối sắt phong phú nhất, phụ hoàng lại nói cho cô biết Lưỡng Giang không động đến được. Hừ, thật sự tưởng cô là hạng người vô năng như vậy sao?” Giọng điệu thái tử cực kỳ khinh thường.
“Ngươi hiện tại đã là tân hoàng, còn xưng cái gì mà cô?” Huyền Thanh biếng nhác mỉm cười, “Chờ ngươi thượng vị liền thu hồi Lưỡng Giang, cũng tiện kinh sợ cả triều văn võ một chút.”
Thái tử nắm chặt đầu ngón tay Huyền Thanh, thái độ thân mật, “Chỉ có Thanh nhi hiểu trẫm nhất. Cạnh giường, há để kẻ khác ngủ say, lão bất tử kia có thể nhịn hai mươi năm, trẫm một ngày cũng không nhịn được. Chờ diệt trừ Thành vương, trẫm liền mang ngươi về Mao Sơn tông, để ngươi phong phong quang quang mà đi lên vị trí tông chủ.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Huyền Thanh trong lòng mừng thầm.
Cùng lúc đó, Cung vương đang thừa dịp loạn mà đến Túc vương phủ trao đổi chuyện quan trọng với hoàng huynh. Cung vương và Túc vương cũng coi như rất có ánh mắt, năm đó từng dốc hết sức đề cử Tề vương thượng vị, những huynh đệ khác thì cùng Tề vương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bị ông ta nhất nhất xử trảm. Vốn tưởng rằng có thể sử dụng công lao để đổi lấy một đời yên ổn, nào ngờ Tề vương lại qua cầu rút ván, hại chết hết con trai con gái Cung vương, lại đem một đứa con trai của mình cho hắn làm con nuôi, kế tục địa vị Cung thân vương cùng với gia nghiệp to như vậy. Túc vương thảm hại hơn, bị lung tung an bài vài cái tội danh cấm túc trong vương phủ tự xét, hai mươi năm qua đi, lại không thể bước ra cửa phủ một bước, thê tử, nhi tử, con dâu đều buồn bực mà chết, chỉ còn lại một đứa cháu trai cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau.
Hai người chung quy vẫn là quý tộc thiên hoàng hậu duệ, mặc dù bị rút nanh vuốt cũng còn có vài phần thế lực, thừa dịp Chinh Hòa đế bệnh nặng mà trù tính xuất kinh. Thái tử không hổ là nhi tử Chinh Hòa đế, so với phụ hoàng gã càng tâm ngoan thủ lạt hơn, chờ gã thượng vị, sợ là không sống tốt được mấy ngày.
Đóng lại cửa sổ, Cung vương lắc đầu than thở, “Hối hận mà, thật sự là biết vậy chẳng làm! Nếu sớm biết lão nhị ngoan độc như thế, năm đó ta tuyệt đối sẽ không trợ giúp hắn đăng cơ.”
“Khi đó lão thập nhị (Tĩnh vương) và lão Lục (Ly vương) còn từng khuyên nhủ ta đến Lưỡng Giang tìm lão thất nương tựa, ta ngại hắn cam làm người dưới ném thể diện hoàng tộc, lại không chịu đi, nếu không hiện tại không biết sống tự tại bao nhiêu.” Biểu tình Túc vương rất là hướng tới. Hoàng thượng vừa chết, lão thất liền mang theo quỷ y chạy, ngay sau đó Ngụy quốc loạn lên, lúc mấy vị huynh đệ đồng loạt đuổi tới kinh thành, Tĩnh vương và Ly vương lại dắt díu con cái chạy tới Lưỡng Giang ở lại, ngay cả đất phiên của bản thân cũng không cần.
Đã từng một lúc nào đó, hắn và Cung vương còn cười nhạo hai người, hiện tại nhìn lại, cũng là bọn họ nhìn xa nhất. Không có tranh đấu gay gắt, cũng không nghi kỵ chèn ép, bọn họ sống đến tự do tự tại, an an ổn ổn, nghe nói hiện tại sớm đã con cháu cả sảnh đường. Chinh Hòa đế lòng dạ hẹp hòi không chấp nhận được người, cũng từng mấy lần phái binh vây công Lưỡng Giang, quân đội mỗi lần đều bị sông to sóng lớn đánh nghiêng, hao tổn hơn mười vạn binh mã, cuối cùng không giải quyết được gì. Có quỷ y trấn, Lưỡng Giang không khác nhân gian niết bàn, chiến hỏa và khủng hoảng căn bản không cách nào lan đến.
Cũng bởi vậy, Cung vương và Túc vương nguyện ý buông tha mấy chục năm kinh doanh chạy tới Lưỡng Giang an cư. Lão thất lòng dạ rộng lớn, đại nhân đại nghĩa, qua nhiều năm như vậy đối đãi với Tĩnh vương và Ly vương như thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra, đi đầu nhập vào hắn là lựa chọn không thể chính xác hơn.
“Lão nhị chết, thái tử chắc chắn gọi mấy người lão thất đến kinh thành chịu tang, sau đó nhân cơ hội diệt trừ, đến lúc đó chúng ta có thể lên chung thuyền với bọn họ. Chỉ cần quỷ y chịu ra tay, mang chúng ta vẹn đầu vẹn đuôi ra khỏi kinh thành cũng không phải là việc khó. Huyền Thanh kia còn cho là mình đạo hạnh bao sâu, biết gọi vài đại thần triệu vài đám mây liền xem mình là thần tiên, không biết tất cả mọi người lén lút cười hắn.” Giọng điệu Cung vương khinh miệt.
“Cũng chỉ có mấy lão gia hỏa chúng ta mới biết được sự lợi hại của quỷ y, đời sau chỉ sợ ngay cả danh hào của cậu ta đều chưa từng nghe qua. Như vậy cũng tốt, ngược lại có thể đỡ đi rất nhiều phiền toái. Quỷ y đáp ứng mang chúng ta đi không? Tính tình cậu ta có chút cổ quái, thực khó lấy lòng.” Túc vương có chút không yên lòng.
“Ta cướp đoạt rất nhiều bảo bối đưa đến Lưỡng Giang, lão thất cũng không chịu nhả ra, ngày đó ngẫu nhiên bắt được một con cá mặt quỷ, hắn lại viết thư tới, nói có thể mang chúng ta đi, nhưng tiền đề là muốn lấy cá mặt quỷ đổi. Hiện giờ ta xem con cá kia thành bảo bối mà cung phụng trong phủ kìa, sợ nó chết.” Cung vương gãi gãi ót, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu. Phải biết, cá mặt quỷ kia là một loại cá biển sâu, lớn lên mặt mũi hung tợn, xấu xí vô cùng, thình lình nhìn thấy giống như đụng phải quỷ, ngoại trừ thịt cá đặc biệt thơm ngon, cũng không có chỗ nào thần kỳ. Lão thất cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nó, cũng không biết đánh chủ ý gì.
Túc vương cũng trăm tư không được giải, thương thảo mấy khắc chỉ đành bỏ qua mặc kệ. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được, trên thế giới có một giống loài tên là “tham ăn”, vì mỹ vị cao nhất trong truyền thuyết mà nguyện ý trả bất luận cái giá nào. Mà Hữu Xu lại là tên tham ăn trong tham ăn, cứu vài người đối với cậu mà nói chỉ là công sức nhấc tay, nếu bỏ lỡ cá mặt quỷ, đời này chỉ sợ không thấy con thứ hai, bên nặng bên nhẹ vừa xem hiểu ngay.
Sau khi thái tử kế vị định niên hiệu là Thánh Nguyên, phát thánh chỉ triệu chư vị phiên vương và đại quan biên giới hồi kinh. Khi Chinh Hòa đế còn sống đã trừ bỏ đất phiên, chỉ còn lại mỗi Lưỡng Giang, mà trên mảnh đất Lưỡng Giang này lại có ba vị phiên vương, phân biệt là Tĩnh vương, Ly vương và Thành vương. Hai người trước không đủ gây sợ hãi, Thành vương lại không thể không trừ, bởi vì người này hùng tài đại lược, kinh thiên vĩ địa, thống trị Lưỡng Giang còn muốn phồn hoa cường thịnh hơn cả kinh thanh, trong dân gian cũng được hưởng uy vọng rất cao.
Tư binh của Thành vương dũng mãnh thiện chiến, lại chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, thực khó một phát đánh hạ, mà lúc đầu đăng cơ lại cầu một chữ “ổn”, không nên đánh giặc. Vậy nên, Thánh Nguyên đế càng nghĩ, quyết định thừa dịp khoảng thời gian Thành vương vào kinh âm thầm diệt trừ hắn. Huyền Thanh có bao nhiêu bản lĩnh gã biết rõ, thần không biết quỷ không hay mà khiến một người biến mất có thể nói dễ như trở bàn tay, sợ là sợ bọn họ nghe nói uy danh Huyền Thanh mà không dám tới.
Nếu Cung vương và Túc vương có thể nghe thấy tiếng lòng của Thánh Nguyên đế, chắc chắn nhạo báng gã nghĩ quá nhiều, vị đại nhân kia còn thật sự chưa từng sợ ai. Đợi thánh chỉ phát ra, Thành vương quả nhiên dẫn theo Ly vương và Tĩnh vương vội đến kinh thành chịu tang, thuận tiện tham gia đại điển đăng cơ của Thánh Nguyên đế.
Thánh Nguyên đế rất ngạc nhiên về vị thất hoàng thúc này, đối phương bất quá là một phiên vương nho nhỏ, mà phụ hoàng lại là quốc chủ Ngụy quốc, hai người đánh nhau Thành vương lại chưa bao giờ rơi xuống hạ phong, đến tột cùng dựa vào cái gì? Hay là mọc ra ba đầu sáu tay? Bởi vì phần tò mò này, gã tự mình đến cửa cung nghênh đón Thành vương, sau đó hung hăng kinh ngạc một chút.
Cẩn thận tính toán, người này hẳn là đã gần kề năm mươi đi? Nhìn thế nào lại trẻ tuổi như thế? Hai người đi theo phía sau hắn hẳn là Tĩnh vương và Ly vương, lại đều hai màu hoa râm, tuổi già sức yếu, đứng cùng nơi với hắn giống như người hai thế hệ. Trừ hắn có diện mạo quá phận trẻ tuổi tuấn mỹ ra, Thánh Nguyên đế còn phát hiện hắn ôm một nam sủng, trong mắt nhu tình tràn đầy.
Đây là họa lớn trong lòng phụ hoàng sao? Không gì hơn cái này! Thánh Nguyên đế khinh miệt híp mắt. Huyền Thanh đứng phía sau gã đã lộ sát khí.
Hữu Xu vừa không quan tâm cái chết của Chinh Hòa đế, cũng không quan tâm ai đăng cơ, lại càng không lo lắng ánh mắt nồng nặc sát khí kia. Cậu chỉ muốn biết cá mặt quỷ mình nhớ mong hồi lâu còn ở đây không, vì thế trộm lôi kéo tay áo chủ tử, để hắn nhanh chóng đuổi Thánh Nguyên đế đi, sau đó đến Cung vương phủ nhìn xem.
Thành vương kiên nhẫn hàn huyên với Thánh Nguyên đế, sau đó liền thỉnh cầu xuất cung xem vài vị huynh đệ. Trong mắt Thánh Nguyên đế, mấy vị hoàng thúc đã tương đương với người chết, muốn tụ thì tụ, không cần cản trở, có Huyền Thanh ở đây, chẳng sợ bọn họ chạy đến chân trời, cũng có thể lập tức giết chết.
“Trẫm liền sai người chuẩn bị xe cho hoàng thúc.” Gã hào phóng xua tay, “Lần này đăng cơ, trẫm chuẩn bị thi ân thiên hạ, tứ hoàng thúc (Túc vương) ít ngày nữa có thể bỏ lệnh cấm, còn mong thất hoàng thúc truyền lời cho hắn, để hắn đợi một chút, đừng sốt ruột.”
Thành vương giả vờ cảm kích, ra cửa cung mới lắc đầu cười nhạo, nào ngờ xe mới vừa chạy đến nửa đường, trần xe liền khó hiểu mà rơi xuống rất nhiều rắn độc, há to mồm, lộ ra răng nanh tích nọc độc, nhào lên trên thân người. Tĩnh vương và Ly vương quen sống những ngày an ổn, trong lúc nhất thời lại sợ tới mức hồn phi phách tán, ngược lại là Thành vương động tác nhanh nhẹn, không chút nghĩ ngợi liền đem thiếu niên đặt ở dưới thân chặt chẽ bảo vệ.
“Mấy cái đó không phải là rắn thật, mà là tà vật do âm sát khí biến thành, một khi bị cắn trúng liền ốm đau không dậy nổi, ngay cả đại phu cao minh nhất cũng không nhìn ra manh mối. Đây là thủ đoạn của đạo gia tà phái, hẳn là hành vi của vị quốc sư kia.” Hữu Xu lấy từ trong tay áo ra một tấm trừ tà phù đốt lên, lại hòa tan ba chén nước bùa để mọi người uống vào.
Rắn độc đồng loạt hóa thành sương mù tiêu tán, cảm giác âm lãnh xâm nhập cốt tủy cũng bị một dòng nước ấm thay thế, Thành vương chỉnh sửa tóc mai bên tai thiếu niên, nói, “Đứa cháu tốt của chúng ta ngược lại thật là nôn nóng, ngay cả phút chốc cũng chờ không được, mới vừa vào kinh liền động thủ, xác thực có chút càn rỡ.”
“Đều nói vị quốc sư bên cạnh hắn là thần tiên hạ phàm, pháp lực cao cường, hắn tất nhiên là không có sợ hãi.” Giọng điệu Ly vương mang khinh miệt.
“Nếu là ta, ta cũng chờ không nổi. Báo thù không thể để qua đêm, nếu không liền đổi vị.” Hữu Xu từ trong ngực chủ tử đi ra, xốc màn xe lên gọi, “Trở về đi.” Một con hạc giấy từ phương hướng hoàng cung bay tới, trên mỏ dính một giọt máu, còn ngậm một sợi tóc.
“Ngươi thả ra hồi nào vậy?” Thành vương cười tiếp được con hạc giấy.
“Khi Huyền Thanh dùng ánh mắt lộ sát khí nhìn ngươi, ta liền thả nó. Hắn hại ngươi như thế nào, ta liền trả lại hắn gấp trăm lần ngàn lần, dám đụng đến người của ta, cũng không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng.” Hữu Xu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, biểu tình hơi có vẻ đắc ý. Đời này, chủ tử chính là cậu che chở.
Thành vương liên tục cười nhẹ, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn ngọt như mật đường của thiếu niên, thở dài, “Hữu Xu nhà ta thật lợi hại, nếu không có ngươi, đời này ta thảm rồi.”
Ngươi thảm cái rắm đó! Trong mấy huynh đệ may mắn nhất chính là ngươi! Tĩnh vương và Ly vương xoay đầu qua một bên, run rẩy khóe miệng.
Hữu Xu bị vỗ mông ngựa đến sảng khoái vô cùng, ôm lấy đầu chủ tử gặm trong chốc lát, lúc này mới lấy máu và tóc trên hạc giấy bỏ vào một cái bình nhỏ, dùng bí pháp luyện hóa, lại viết ngày sinh tháng đẻ của Thánh Nguyên đế trên lá bùa, cùng nhét vào.
Mới vừa làm xong, Cung vương phủ liền tới, Cung vương già nua rất nhiều đứng ở cửa nghênh đón, bên người có một thiếu niên diện mạo tuấn mỹ, thân thể gầy yếu. Thiếu niên là con trai thứ sáu của Chinh Hòa đế, sinh mẫu bất quá là một ca cơ đê tiện, vả lại sau khi sinh rong huyết mà chết. Hắn hoàn toàn không có mẫu phi quan tâm, lại không có nhà ngoại đắc lực, tự nhiên bị Chinh Hòa đế chọn lựa cho làm con nuôi. Cũng bởi vì vậy, hắn ngược lại may mắn tránh được Thánh Nguyên đế hãm hại, trở thành hoàng tử thứ hai còn sống đương triều.
Nhận thấy được hành động của Cung vương có chút cẩn thận, hắn cũng tận lực hạ thấp tư thái, tiến lên hành lễ với chư vị hoàng thúc. Nhưng mà thực nhanh hắn liền phát hiện, Cung vương khiêm tốn như vậy, cũng không phải vì Thành vương, mà là thiếu niên bên cạnh Thành vương. Trong nháy mắt khi thiếu niên xuất hiện, môi Cung vương giật giật, phun ra bốn chữ không tiếng động —— quỷ y đại nhân.
Có thể làm cho đường đường thân vương kính xưng “đại nhân”, đối phương đến tột cùng có lai lịch gì? Suy nghĩ của lục hoàng tử thay đổi nhanh chóng, cuối cùng cũng không thể hiểu được.
“Cá mặt quỷ còn đó không?” Hữu Xu tiến lên hỏi.
“Còn, đương nhiên còn, gần đây còn nuôi mập một chút. Mời ngài mau vào!” Cung vương vươn tay mời, thái độ sợ hãi.
Hữu Xu dắt chủ tử đi nhanh, đi ngang qua một cái nhà xí, bỗng nhiên đỡ trán nói, “Thiếu chút nữa quên, chỗ ở của ngươi còn có nhà xí nào càng bẩn càng thối không?”
“Sao ta có thể để ngài đến loại địa phương đó, có cái bô, nạm vàng, còn rải phấn thơm, bảo quản không khiến ngài lây dính nửa phần xúi quẩy.” Cung vương không nhẹ không nặng vỗ mông ngựa, khiến cả người lục hoàng tử nổi da gà. Đây chỗ nào là đãi khách chứ, rõ ràng là cúng Bồ Tát mà.
“Ta chính là muốn đến nơi nhiều xúi quẩy.” Hữu Xu giơ bình sứ nhỏ trong tay.
Cung vương hiểu ra, vội vàng dẫn cậu đến nhà xí hạ nhân sử dụng, thấp giọng hỏi, “Ngài đây là muốn trừng trị ai? Muốn làm như thế nào?” Ai xui xẻo như vậy, mới đây đã bị vị thần tiên này theo dõi, không phải là thằng cháu tốt của mình đi? Nghĩ như vậy, trong lòng dường như có chút vui sướng không thể đè nén nổi.
“Mới vừa rồi Cơ Đông Lâm (Thánh Nguyên đế) sai sử Huyền Thanh ám hại bọn ta, ta cũng không giết hắn, trước tiên để hắn xui xẻo cả đời, ngày sau lại chậm rãi thanh toán.” Giọng điệu Hữu Xu bình thản, giống như khiến người ta xui xẻo cả đời bất quá chỉ là việc nhỏ.
Lục hoàng tử thầm hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ hay người này cũng là thuật sĩ? Chỉ không biết cậu ta và quốc sư ai lợi hại?
Trong lúc suy nghĩ, đã đến nhà xí, Hữu Xu dùng đá bày một cái tụ âm trận, lại bày ở vòng ngoài một cái ảo trận, bảo đảm không có hạ phó đi lầm tới lây dính xúi quẩy, lúc này mới ném bình nhỏ vào trong bồn cầu thối không ngửi được, cảm thấy không đủ lại ném mấy tấm âm quỷ phù xuống, biến nơi này thành nơi tà môn nhất Ngụy quốc.
Hồn dẫn luyện hóa thành từ tinh huyết và sợi tóc bị trấn áp ở chỗ này, Thánh Nguyên đế sẽ chỉ càng ngày càng xui xẻo. Có một câu tục ngữ nói như thế này, người xui xẻo ngay cả uống miếng nước cũng sẽ mắc nghẹn, ước chừng chính là loại trình độ này.
Hữu Xu mang mọi người đi ra ngoài, nhìn lại, nhà xí kia đã biến mất, trừ khi tu vi cao hơn cậu, nếu không vĩnh viễn cũng tìm không thấy. Tĩnh vương là một người e sợ thiên hạ không loạn, cầu xin nói, “Đại nhân, Cơ Đông Lâm sẽ xui xẻo như thế nào? Để chúng ta nhìn xem nhé?”
Hữu Xu cũng không kiêng kị lục hoàng tử, từ trong tay áo lấy ra một cái gương soi mặt nhỏ, kháp cái pháp quyết. Lục hoàng tử và Cung vương tình như phụ tử, lần này cũng chuẩn bị theo hắn ta đồng thời rời kinh, vốn tính toán lảng tránh, lại bị Cung vương kéo qua cùng xem. Mặt kính hiện ra bóng dáng cao ngất của Thánh Nguyên đế, đang từng bước một kiên định mà lại thong thả đi lên bậc thang Càn Thanh cung, một đám triều thần đi theo phía sau, dường như chuẩn bị thương thảo công việc ở đại điển đăng cơ. Mắt thấy chỉ còn một bậc thang cuối cùng, gã lại trượt chân lăn xuống, vương miện ngã đến méo mó, long bào rách vài vết, răng còn bị khối gạch cứng rắn đập gãy mấy cái, máu tươi chảy ròng.
Các vị đại thần luống cuống tay chân nâng gã dậy, tập trung nhìn vào, không khỏi biểu tình vi diệu. Té gãy cái răng nào không được, cố tình té gãy hai cái răng cửa, bọn họ quả thực không cách nào tưởng tượng bộ dạng Hoàng Thượng nói chuyện lọt gió ngày sau. Đây cũng quá tổn hại uy nghi thiên tử! Trong lòng Thánh Nguyên đế có linh cảm, dùng đầu ngón tay sờ sờ phần nướu trụi lủi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đuổi các vị đại thần đi rồi lập tức chạy tới Minh Thanh cung tìm quốc sư nghĩ biện pháp.
Huyền Thanh ngay cả “hoạt tử nhân” cũng làm không được, sao có thể khiến gã mọc răng ra lần nữa, chỉ đành vẩy chút thuốc bột giúp gã cầm máu. Thánh nguyên đế nhiều lần soi gương, lại trộm nói nói mấy câu, phát hiện phát âm quả nhiên lọt gió, liền đem bài trí trong điện đập vỡ nát. Có thể nghĩ ra, vài ngày sau trong đại điển đăng cơ, gã sẽ “làm cho người ta chú mục” như thế nào.
Mấy người Tĩnh vương cười đến không thẳng nổi thắt lưng, ngay cả lục hoàng tử trầm mặc ít lời cũng cong cong khóe môi.
Hữu Xu lại không thấy thú vị, nghiêm túc nói, “Đây còn chỉ là bắt đầu. Mấy ngày đầu bị chút thương nhẹ, càng về sau xúi quẩy càng nặng, tai nạn cũng liên tiếp tới, chớ nói té gãy răng, ngay cả té gãy cổ cũng có khả năng.”
Lục hoàng tử dần dần thu nụ cười, trong lòng khó hiểu cảm thấy kinh sợ.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc