[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 118
Vương công tử còn bị treo ngược trên xà nhà, cái bụng giống như dựng phụ tám chín tháng đã hoàn toàn biến mất, chỉ ngẫu nhiên phun ra một ngụm nước chua, lại không còn quỷ chết đói lớn bằng con chuột từ cổ họng trào ra nữa. Cái vại lớn đặt phía dưới hắn đựng đầy những người nhỏ xíu chi chít la hoảng, một con đạp một con đi ra bên ngoài, lại giống như đánh lên một tầng vách tường vô hình, bịch một tiếng rơi trở về. Cảnh tượng kia quỷ dị đáng sợ nói không nên lời, làm người ta chỉ liếc mắt một cái da đầu liền run lên.
Vương phu nhân lo sợ bất an nói, “Đại nhân, trong bụng con ta còn có quỷ vật không? Có thể buông nó xuống chưa?” Vừa dứt lời, tôi tớ Vương gia liền nhất loạt lui ra phía sau một bước, sợ bị phu nhân gọi lên cởi dây thừng. Một vại quỷ chết đói đặt ở dưới đầu công tử, ai dám tới gần? Lỡ như rơi vào… hình ảnh kia rất ghê tởm, mọi người không dám nghĩ nhiều.
Chu Diệu Âm lại mài lá gan đi vài vòng, lần nữa truy vấn, “Những thứ này là quỷ sao? Thật sự là quỷ sao?” Trước đây, tất cả nhận thức của nàng đối với quỷ quái chỉ trong phim ảnh kinh dị đời trước mà thôi, lại chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được trong hiện thực. Nàng cần tiêu hóa một chút, nếu không đầu óc sẽ bùng nổ.
Hữu Xu cũng không phản ứng nàng, xoay mặt nhìn chủ tử, thấy hắn đang ngửa đầu uống nước trà, bộ dạng cực lực nhẫn nại, liền ôn hòa nói, “Nếu không thì ngươi đi về trước đi? Kế tiếp ta còn phải xử lý chúng.”
Thành vương chỗ nào lại đồng ý lộ ra thái độ khiếp nhược trước mặt thiếu niên, vội vàng thu liễm cảm xúc, ra vẻ vân đạm phong khinh xua tay. Hắn cũng không phải là sợ hãi, chỉ là chịu không nổi mùi tanh trên người quỷ chết đói, giống như chuột chết đã lâu lại ngâm trong nước cống dơ bẩn, cũng không biết sau khi Vương công tử khôi phục ý thức nên tự xử lý như thế nào.
Hữu Xu chỉ đành hòa cho hắn một tấm ngưng thần tĩnh tâm phù, tận mắt nhìn thấy hắn uống hết mới lắc lắc tay áo. Vại lớn trăm tám mươi cân bị luồng gió lạnh ở tay áo cậu đẩy dời đi thật xa, sau đó vững vàng dừng lại. Người qua đường vốn chen chúc ở cửa vội vàng lui về phía sau, miễn cho bị cái vại đánh phải, biểu tình càng thêm sùng kính cuồng nhiệt. Ngay cả thám tử của phiên vương các nơi cũng bị chiêu này hù đến sửng sửng sốt sốt, đem thực lực và trình độ nguy hiểm của quỷ y xếp lên bậc cao nhất.
“Thả người xuống đi.” Hữu Xu xua tay phân phó.
Vương phu nhân vui quá mà khóc, vội vàng lệnh tôi tớ cởi bỏ dây thừng trên người nhi tử, chậm rãi đặt nằm trên giường bệnh, lại bưng nước ấm tới tẩy rửa phần đầu thối không ngửi được của hắn, liên tiếp rửa ba bốn lần mùi vị vẫn rất nặng, chọc cho vài nha hoàn liên tiếp nôn khan. Hữu Xu không khỏi nhớ tới chính mình đời trước, khóe miệng nhanh chóng cong cong, tìm ra một ít hổ vĩ lan từ tủ thuốc, bảo Lý Cẩu Đản sắc thành nước giúp Vương công tử tẩy rửa. Giữa đường, Vương công tử tỉnh lại, xoa bụng kêu đói.
Vương phu nhân vừa nghe thấy chữ này liền theo bản năng mà run lên, hoảng sợ nói, “Đại nhân, sao nó còn kêu đói? Có phải trong bụng còn có thứ kia hay không?”
“Đồ vật trước đó hắn ăn vào toàn dùng để cung cấp nuôi dưỡng quỷ chết đói, tỉnh lại có thể nào không đói bụng?” Hữu Xu lấy từ trong tay áo ra một tấm âm dương nguyên khí phù gấp thành hình tam giác, ném cho Vương công tử suy yếu không chịu nổi, mệnh lệnh, “Ăn vào.”
“Ngươi dám bảo bản công tử ăn giấy à? Có phải đầu óc ngươi có bệnh không?” Gần tháng này Vương công tử đều mơ mơ màng màng, nào biết được danh hào quỷ y đại nhân, lông mày dựng lên liền lộ ra thái độ bừa bãi.
“Không ăn cũng thế.” Đầu ngón tay Hữu Xu vẫy một cái, bùa giống như sống, lập tức bay về phía lòng bàn tay cậu.
Vương phu nhân nào nỡ trả lại bùa cho quỷ y đại nhân? Thứ này nếu cầm ra bên ngoài, có thể bán được vạn lượng hoàng kim, chớ nói nhóm quyền quý Thương Châu phủ đoạt rách đầu, dù là phiên vương các nơi cũng chạy theo như vịt. Bà ta lấy động tác nhanh nhẹn nhất bình sinh chặn đứng lá bùa giữa không trung, lại quăng cho nhi tử một cái tát, hùng hùng hổ hổ nói, “Ngươi đồ nghiệp chướng, dám vô lễ với quỷ y đại nhân như thế! Nếu không phải quỷ y đại nhân cứu ngươi, ngươi đã sớm bị quỷ chết đói hút thành người khô rồi! Ngươi ăn cho lão nương, mau ăn!”
Thấy nhi tử tránh né trái phải, bà ta dứt khoát kéo búi tóc nhi tử, lại lệnh hai bà vú già thân cường thể tráng giữ cằm hắn, kiên quyết nhét bùa vào. Cũng không biết trên bùa làm cái gì thần thông, vừa vào miệng lập tức tan, không quá một khắc, Vương công tử vốn còn suy yếu đến ngay cả đứng cũng không vững đã thần thái sáng láng, hai má nở nang, ngay cả làn da thô ráp vàng như nến cũng trở nên sáng bóng hơn rất nhiều.
Thân thể của chính mình, cảm thụ đương nhiên càng khắc sâu so với người ngoài, Vương công tử không dám kêu rầm rĩ nữa, lại nghe nha hoàn bám vào bên tai nói những lời kia, vội vàng quỳ xuống dập đầu với quỷ y, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận và kinh sợ, cho đến khi nhìn thấy quỷ chết đói đầy vại, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Người vây xem vừa hâm mộ hắn vận khí tốt, vừa xem thường hắn nhát gan. Quỷ y đại nhân ngay ở nơi này trấn thủ, có cái gì mà sợ? Còn có vài người lòng hiếu kỳ tương đối mạnh, giương giọng hỏi, “Đại nhân, trong bụng hắn sao lại chạy vào nhiều quỷ chết đói như vậy? Đây cũng quá tà môn!”
“Bất quá là trầm mê nữ sắc tổn hại dương khí, lại đúng lúc gặp ven đường có khất cái đói chết, đi lên khinh nhờn thi thể, lúc này mới gặp tai họa bất ngờ. Tà vật cỡ như quỷ chết đói kỳ thật không cần e ngại, đa phần bọn nó đều gầy yếu, nếu ngươi dương khí sung túc liền không dám gần người.” Hữu Xu vừa nói vừa vẽ minh hỏa phù, nhẹ nhàng ném vào cái vại lớn.
Một ngọn lửa màu tím bay lên trời, chiếu Nhân Tâm đường rực sáng, nhưng không có nhiệt độ, ngược lại âm lãnh cực kỳ. Người qua đường liên tục lui về phía sau liên tục kinh hô, người Vương gia thì ôm nhau sưởi ấm cho nhau. Nhưng quỷ chết đói trong vại lại giống như lọt vào hồ nham thạch nóng chảy, phát ra tiếng gào thét thê lương, vặn vẹo, cào cấu, nhảy bắn, một con tiếp một con hóa thành tro bụi. Ngắn ngủn mấy giây đi qua, trong vại lại trống rỗng không có một vật, giống như hết thảy trước đó đều là ảo giác.
Thủ đoạn như vậy quả thực thần thông! Người qua đường ồn ào, sau đó quỳ xuống một mảnh. Hữu Xu lại vẫn như cũ thong dong bình tĩnh, chỉa chỉa cửa, phát ra lệnh đuổi khách, “Vương phu nhân, Vương công tử, các ngươi có thể đi rồi, lần tới trên đường đi gặp khất cái, không nói cứu tế, tốt xấu cũng không cần làm nhục bọn họ. Còn nữa, sau khi trở về trong ba tháng đừng gần nữ sắc, hiện tại ngươi vốn tổn hao nhiều dương khí, dễ dàng trêu chọc tà vật, nếu lại tiết tinh nguyên, cũng không biết sẽ gặp được cái gì nữa. Quỷ y ta còn có một quy củ quên nói, người đã cứu một lần, tuyệt đối sẽ không cứu lần thứ hai, các ngươi tiếc mạng cho tốt đi.”
Vương phu nhân dập đầu đến mức sắp gãy, đè nhi tử dập đầu ba cái với quỷ y đại nhân, lúc này mới thiên ân vạn tạ mà rời đi. Chu Diệu Âm quanh quẩn ở cửa không đi, tựa như có rất nhiều lời muốn hỏi, lại thấy thiếu niên ngoắc ngoắc ngón tay kêu, “Chu đại phu, mời ngươi đi theo ta.”
Nội đường không đốt địa long, cũng không đốt lửa than, lại ấm áp như xuân. Thiếu niên đỡ Thành vương vẻ mặt tái nhợt đến nhuyễn tháp an trí, lại cho hắn một cái thảm mỏng, mới từ từ mở miệng, “Ngọc bội của ngươi chính là truyền gia chi bảo à?”
Chu Diệu Âm cảm thấy sợ hãi, lập tức nắm chặt ngọc bội ở cổ, phát hiện phản ứng của mình quá khích, vội dịu đi thần sắc yên lặng gật đầu.
Hữu Xu đặt thuốc trợ tim cấp tốc lên bàn, tiếp tục nói, “Có từng để lại tổ huấn, nói truyền nữ không truyền nam chứ?”
Chu Diệu Âm đã hoàn toàn không dám coi thường Tống chưởng quỹ. Thậm chí nàng mơ hồ có loại cảm giác, chỉ cần người này muốn, trên thế giới chỉ sợ không có chuyện gì có thể gạt được cậu ta. Rõ ràng mặc quần áo, lại như bị cởi hết bị người ta vây xem, cảm giác này khó chịu nói không nên lời, Chu Diệu Âm cắn chặt môi dưới, nghẹn giọng nói, “Quả thực có một câu tổ huấn như vậy.”
“Vậy liền không sai.” Hữu Xu ném một viên thuốc trợ tim cấp tốc vào trong tách trà, đợi nó hoàn toàn tan đi mới nhẹ gõ mặt bàn. Một con quỷ chết đói tứ chi khô gầy, bụng vô cùng lớn theo tiếng mà đến, âm thanh sắc nhọn nói, “Đại nhân có gì phân phó?”
Thành vương chỉ nhướn cao một bên đuôi mày, có vẻ rất là hứng thú, Chu Diệu Âm lại sợ tới mức la hoảng lên, “Quỷ, quỷ chết đói? Không phải ngươi đốt hết bọn chúng rồi sao?” Được rồi, nàng đã tiếp nhận cái thiết định yêu ma quỷ quái này rồi. Thế giới này hình như không có đơn giản như nàng tưởng tượng.
“Con này là ta nuôi.” Hữu Xu điểm điểm bát trà, mệnh lệnh, “Uống hết nó.”
Quỷ chết đói không dám kháng mệnh, vội vùi đầu vào ừng ực uống thả cửa, cuối cùng ngã ngồi ở trên bàn lộ ra biểu tình hưởng thụ, rồi giây lát lại trở nên nóng nảy không chịu được, liên tục kêu đói. Hữu Xu ném cho nó một tấm âm dương nguyên khí phù, đợi nó vô cùng lo lắng nuốt vào bụng, lúc này mới ổn, biểu hiện này quả thật y hệt Vương công tử.
Rốt cuộc Chu Diệu Âm ý thức được bệnh của Vương công tử đúng là do linh tuyền của mình quậy ra, khuôn mặt lúc thì đỏ lên, lúc thì xanh mét, lúc lại bởi vì xấu hổ áy náy biến thành tái nhợt không thôi.
Hữu Xu cũng không làm khó nàng, chậm rãi nói, “Vạn vật đều có linh, cũng có đầy đủ thuộc tính độc đáo, có phân chia ngũ hành, âm dương khác biệt. Linh tuyền cất chứa trong ngọc bội của ngươi là thuộc tính cực âm, nữ tử dùng có thể bổ sung nguyên khí, mỹ dung dưỡng nhan, thậm chí tẩy tủy phạt kinh, nhưng nếu nam tử dùng…”
Chưa hết lời, Chu Diệu Âm tất nhiên là hiểu rõ, nam nhân bởi vì có quá nhiều hooc môn nữ mà dẫn đến chuyển đổi giới tính nàng cũng không phải chưa thấy qua. Nàng gắt gao nắm chặt ngọc bội, nội tâm tràn ngập sợ hãi trước nay chưa từng có. Linh tuyền và không gian là căn bản để nàng sống yên ở dị thế, vốn tưởng rằng có thể giấu cả đời, lại không ngờ bị Tống chưởng quỹ liếc mắt một cái nhìn thấu. Đối phương muốn như thế nào? Giết người đoạt bảo à? Vương gia lại như thế nào? Giúp mình hay là giúp cậu ta?
Trong mắt Chu Diệu Âm rưng rưng, tuyệt vọng mà nhìn về hướng Thành vương, lại thấy đối phương mỉm cười xua tay, trong mắt không có một chút kinh ngạc và tham lam.
Bên kia, Hữu Xu cũng lạnh nhạt nói, “Ngươi yên tâm, ta còn chướng mắt chút đồ vật này của ngươi, chỉ là muốn khuyên bảo ngươi đừng lạm dụng linh tuyền. Linh tuyền này âm khí rất nặng, là nơi dự trữ nuôi dưỡng lệ quỷ tốt nhất. Mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, phàm là quỷ vật lây dính nó, âm khí tất nhiên tăng cao. Thế gian hết thảy đều chú ý âm dương cân bằng, quỷ vật muốn tu luyện tiến giai, lúc bổ sung âm khí đồng thời phải hút dương khí, bổ sung âm khí càng nhiều, hút dương khí cũng lại càng nhiều, đây chính là nguyên nhân căn bản mà lệ quỷ thí sát. Trong cơ thể Vương công tử vốn chỉ có một con quỷ chết đói bám vào, chỉ cần cấm dục mấy ngày bổ sung dương khí là có thể khiến nó tự động rời đi, nhưng ngươi lại tự tiện điều hợp linh tuyền cho hắn uống, dẫn đến quỷ chết đói âm khí đại thịnh, từ đó đưa tới rất nhiều đồng bạn. Chúng nó vừa uống linh tuyền vừa hút dương khí của Vương công tử, còn uống nữa sớm muộn gì cũng sẽ tai nạn chết người.”
Lòng bàn tay Chu Diệu Âm nóng rực, cảm thấy thứ mình nắm chặt không phải truyền gia chi bảo gì, mà là một củ khoai lang phỏng tay. Nàng cũng không biết hóa ra một ngụm linh tuyền lại có nhiều đường lối như vậy, nếu Tống chưởng quỹ không nói ra, sợ là sẽ trêu chọc yêu tà càng đáng sợ đi?
Nàng vội vàng cởi sợi dây sau cổ, lại bị Tống chưởng quỹ ngăn cản, “Ngọc bội có linh, sẽ bảo hộ ngươi miễn bị tà vật gần người, nhưng nếu ngươi tự tiện cho người khác sử dụng, là phúc hay họa thì cũng chưa biết.” Dứt lời điểm điểm thuốc trợ tim cấp tốc trên bàn, cảnh cáo nói, “Lại càng không được tùy ý điều hợp thành thuốc mang ra buôn bán.”
May mà cậu đúng lúc cảnh tỉnh, nếu lại thêm vài năm, chẳng phải chủ tử liền biến thành Đông Phương Bất Bại ư? Nghĩ vậy, Hữu Xu không khỏi run rẩy. Chu Diệu Âm cũng nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt đỏ lên nhìn về phía Thành vương. Biểu tình đồ sộ không động của Thành vương cuối cùng lộ ra một vết nứt, cầm lấy một viên thuốc nhắm ngay ánh mặt trời nhìn, ánh mắt mấy lần biến đổi.
“Thực xin lỗi! Là ta lỗ mãng!” Chu Diệu Âm thực lòng thực dạ nói, “Đa tạ Tống chưởng quỹ nhắc nhở, cũng cảm tạ những năm gần đây vương gia quan tâm.” Cái khác tạm thời không nói tới, chỉ riêng việc hai người này khám phá ra linh tuyền của nàng nhưng lại không có lòng giết người đoạt bảo, đã làm cho nàng kính nể cảm kích.
Cứ luôn cảm tạ cứ luôn giải thích, hốc mắt nàng đỏ bừng nói, “Tuy rằng như thế, Chu Diệu Âm ta cũng sẽ không dễ dàng nhận thua. Tống chưởng quỹ, ngươi trị không phải là bệnh, mà là quỷ, ngươi và ta vốn là không đi cùng con đường, tu tập cũng không phải cùng một lối, không thể so sánh. Nhưng ta còn muốn nói một câu, huyền thuật cũng không phải vạn thử vạn linh, ngươi có thể trị quỷ trừ tà, lại không nhất định có thể trị bệnh, mắc bệnh vẫn phải xem đại phu uống thuốc mới có thể khỏi hẳn, cho nên tám ván cược còn lại ta tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Nếu dân chúng bởi vì mê tín ngươi mà không chịu chạy chữa, chỉ lo đi đến đạo quan cầu bùa mà uống, ngươi ngẫm lại trên đời sẽ thêm bao nhiêu quỷ uổng mạng?”
Cái khả năng này tự nhiên Hữu Xu cũng từng suy xét, lần đầu tiên cậu dùng ánh mắt bình thản, thưởng thức đánh giá Chu Diệu Âm, lại bị chủ tử cứng rắn kéo cằm qua, còn cực kỳ nghiêm khắc mà trừng mắt một cái.
Vại giấm vẫn không biến mất. Bên má cậu lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, nhẹ nhàng nói, “Ta nói cho ngươi rõ, bất luận là huyền thuật hay là y thuật, ta đều hơn xa ngươi, nếu ngươi muốn thắng ta, chớ nói kiếp này, kiếp sau sau nữa cũng không có khả năng. Còn lại tám ván cược, ngươi chỉ cần đưa căn bệnh ly kỳ nhất lại đây, ta cần nổi danh, hơn nữa là nổi danh thật lớn. Về phần dân chúng bị ngộ đạo, ta tự sẽ giải quyết. Như thế này, ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi liền ở trước mặt mọi người lặp lại lời vừa nãy một lần nữa là được.”
Chu Diệu Âm bị thiếu niên nói khoác mà không biết ngượng làm cho nghẹn, rồi lại thấy trên mặt cậu không có vẻ kiêu căng, cũng không có ý tham lam, giống như chỉ là đang tự thuật một sự thật hết sức bình thường, chỉ đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Được rồi, ta ổn thỏa làm theo. Chỉ không biết vì sao ngươi bức thiết muốn truy danh trục lợi như vậy, dường như ngươi cũng không ham ngoại vật.” Nếu thiếu niên nguyện ý, thì có thể sống tự tại như thần tiên, hoàn toàn không cần lăn lộn trong thế tục.
Thiếu niên không đáp, ngược lại nắm bàn tay lạnh như băng của Thành vương. Thành vương trở tay nắm lấy, trong mắt tràn đầy nhu tình chân thành. Chu Diệu Âm có chút phát giác, tâm niệm khẽ nhúc nhích.
Ba người nghị định xong, liền đẩy cánh cửa sơn son ra. Ngoài cửa vẫn tụ tập rất nhiều dân chúng, có người dùng chổi quét cát bụi, tính toán mang về vẩy ở trong sân, dính dính tiên khí của quỷ y đại nhân; có người lấy tiền giấy, hương nến, trái cây đến cung phụng quỳ lạy; còn có người đang nhổ cỏ dại trong kẽ gạch trước cửa.
Chu Diệu Âm thấy tình cảnh này thái dương run rẩy, dưới ý bảo của Tống chưởng quỹ đem lời nói trước đó lặp lại một lần, sau đó tò mò chờ đợi.
Hữu Xu tay áo chấn động, tiên âm mờ mịt, “Trên đời không có tà vật mà quỷ y ta trừ không được, càng không có bệnh ta trị không hết. Nhưng quỷ y chỉ có một, còn lại đều là những kẻ hãm hại lừa gạt, ta tại đây kính báo chư vị đừng nên dễ tin, có bệnh chữa bệnh không bệnh cường thân, quả quyết đừng đem hy vọng ký thác trên người quỷ thần. Nếu y quán cũng không trị liệu được bệnh của các ngươi, lại tới tìm ta không muộn. Quy củ của ta đặt ở nơi này, các ngươi cứ xem xét.”
Cậu mở miệng nhìn như không có gì đặc biệt, lời nói lại giống như nước gợn nhộn nhạo lan ra, một vòng lại một vòng, trong vòng mấy giây ngắn ngủi truyền khắp cả Thương Châu phủ. Thủ đoạn tiên gia như thế vừa hiện ra, những người vốn còn nghi ngờ quỷ y không dám lộ ra nửa phần bất kính nữa, vội vàng chạy đến ngoài cửa thăm viếng.
Một đoạn thời gian gần đây, đạo quan và chùa miếu Thương Châu phủ, hương khói đều vô cùng cường thịnh, bùa bán đặc biệt chạy, thường thường vừa bày ra đã bị khách hành hương tranh mua không còn. Nhưng giờ này khắc này, trong đạo quan, chùa miếu khói lửa lượn lờ, dân chúng như nhập định lắng nghe tiên âm truyền đến giữa không trung, đợi sau khi nó biến mất mới kinh sợ mà quỳ xuống dập đầu, xong ai về nhà người ấy, có bệnh xem bệnh không bệnh cường thân, khiến đạo sĩ hòa thượng vội vàng vẽ bùa tức chết đi được.
Đầu ngón tay Hữu Xu điểm một cái, chỉ thấy bảng hiệu đặt ở cửa Nhân Tâm lại thay đổi văn tự lần nữa: một, người tội ác chồng chất không cứu; hai, người vô duyên không cứu; ba, không phải gần chết không cứu; bốn, không phải bệnh bất trị không cứu; năm, một người chỉ cứu một lần, tuyệt đối không hai lời.
Người vây xem còn chưa kịp thấy rõ mấy cái quy củ nhiều thêm, lại nghe cậu truyền âm, “Nếu có người đồng đạo nào cảm thấy quỷ y ta quá mức cuồng vọng, chỉ cần đến Nhân Tâm đường ganh đua cao thấp.”
Lời này vừa nói ra cả thành đều im lặng, tất cả hòa thượng, đạo sĩ, bịp bợm giang hồ vốn còn giận dữ bất bình đều ngậm miệng chôn đầu, yên lặng núp vào góc, nhưng mà có người bụng dạ khó lường nghe tin lập tức hành động, hội tụ về Thương Châu phủ. Chu Diệu Âm đã bị hành vi càn rỡ của Tống chưởng quỹ khiến cho trợn mắt há mồm, nhưng cũng hiểu rõ có câu này của cậu hôm nay, sau này lựa chọn hàng đầu khi dân chúng sinh bệnh tất nhiên sẽ biến thành y quán. Cánh cửa Nhân Tâm đường rất cao bọn họ không đạp tới, nhưng có vài người bệnh không trị được lại có thể nắm chặt một ánh rạng đông trong cơn tuyệt vọng.
“Tống chưởng quỹ, chỉ sợ ngươi nói đến quá vẹn toàn, nếu quả thực có người bệnh nan y tìm tới cửa, ngươi lại trị không hết, chẳng phải đập bảng hiệu mình à?” Chu Diệu Âm không thể không cảnh tỉnh một câu, nàng không tin huyền thuật ngay cả ung thư cũng có thể chữa khỏi.
“Như vậy liền kính nhờ Chu đại phu dùng hết toàn lực đến đập bảng hiệu của ta, Tống mỗ ở đây cảm tạ.” Hữu Xu thực lòng thực dạ nói. Nếu muốn đả thảo kinh xà, tất nhiên là nên cuồng vọng như thế nào thì làm như thế đó, nên phô trương như thế nào thì làm như thế đó, càng huênh hoang càng tốt, mưu cầu trong thời gian ngắn ngủi nhất kéo đến giá trị cừu hận lớn nhất, rước lấy nhiều chú ý nhất, đây vốn là mục đích thực sự của Hữu Xu.
Cậu nhìn về phía chủ tử, nhắc nhở, “Còn có tám ván cược, thỉnh cầu vương gia nhớ kỹ.” Lời này cũng là nói cho người có tâm nghe, biết quỷ y muốn thay thế Chu Diệu Âm chữa bệnh cho Thành vương, người hạ chú có thể không sốt ruột sao? Sớm hạ sát thủ tương đương với việc đoạn tuyệt nơi phát ra đế khí, mà ngôi vị hoàng đế của thập tứ hoàng tử lại còn chưa có ngồi vững vàng, quả quyết sẽ không qua loa như thế.
Hữu Xu chắc chắn hành động mà bọn họ có khả năng áp dụng nhất là phái người đến thăm dò sâu cạn của mình, chờ những người này rơi vào Thương Châu phủ, cậu tự nhiên có biện pháp theo manh mối tìm ra độc thủ chân chính phía sau màn.
Thành vương lĩnh hội ý tứ thật bên trong lời của cậu, gật đầu nói, “Bổn vương sẽ không quên.” Lúc muốn xoay người tựa như nhớ tới cái gì, lại nói, “Đợi đánh cược chấm dứt, còn mong quỷ y đại nhân đến vương phủ luận bàn lãnh giáo.”
Bên tai Hữu Xu ửng đỏ, miễn cưỡng duy trì diễn xuất tiên trưởng tiêu sái hàng vạn hàng nghìn mà phất tay áo. Thành vương khàn giọng mỉm cười, lại vuốt vuốt thắt lưng không có một nếp nhăn, lúc này mới chậm rãi đi xa.
Chu Diệu Âm nhìn theo Thành vương biến mất ở góc đường, lúc này mới chắp tay cáo từ. Từ hôm nay, y quán vốn làm ăn rất tiêu điều lại lục tục nghênh đón rất nhiều người bệnh, chỗ đầu tiên bọn họ chọn tự nhiên là y quán Chu thị, bởi vì rất có thể sẽ được Chu đại phu giới thiệu cho vị đại nhân kia, tiếp theo mới là những y quán khác trên phố Thần Nông. Về phần Nhân Tâm đường, nghe nói chỉ có người chân chính gần chết mới có thể đụng tới cánh cửa sơn son của nó, bệnh hoạn bình thường chỉ có thể nhìn từ xa xa, cũng không biết quỷ y làm cái gì thần thông ở xung quanh.
Trong lòng Chu Diệu Âm còn nhớ mấy người bệnh bị Tống chưởng quỹ chặn lại trước kia, mới vừa trở lại y quán liền thấy bọn họ vội vàng tới, quỳ xuống cầu xin, “Chu đại phu, ngài còn nhớ rõ mấy ngày trước khi ta tới cầu y, vị đại nhân kia từng nói đi? Chu đại phu, ngài nhất định phải cứu ta đó!”
Chu Diệu Âm nhớ rõ bọn họ một người bị nhọt, một người không cẩn thận ăn lầm cỏ độc, còn có một người bất quá là động thai khí mà thôi, hiện tại xem ra đều vô cùng khoẻ mạnh.
“Chậm đã, trước tiên để ta kiểm tra xem. Nếu như không có vấn đề, các ngươi liền tạm thời trở về, nếu xác định là ta chẩn lầm, ta tất sẽ mời Tống chưởng quỹ cứu chữa các ngươi.” Nàng cẩn thận nói.
“Vậy ngươi kiểm tra nhanh chút đi!” Tráng hán mọc nhọt lập tức nhấc vạt áo lên, lộ ra tấm lưng đã khỏi hẳn. Hai người khác đều là nữ tử, vội vàng che mặt rời khỏi phòng, đứng ở hành lang lo sợ bất an chờ đợi.
Chu Diệu Âm vừa vuốt vuốt chỗ đau vừa tự trách không thôi. Khi cắt bỏ u cho tráng hán và xử lý hậu kỳ, nàng thường nhỏ vài giọt linh tuyền tại miệng vết thương, thế cho nên da thịt mới mọc ra trắng nõn trơn mượt, phiếm màu hồng nhạt, hình thành đối lập rõ rệt với làn da ngăm đen thô ráp nơi khác. Nếu mười năm, hai mươi năm qua đi, khối da thịt này vẫn là bộ dạng như thế, khi tráng hán cởi áo lao động chẳng phải sẽ bị hàng xóm cười chết à?
Hình ảnh kia thật đẹp, Chu Diệu Âm quả thực không dám nghĩ, may mà hai người khác đều là nữ tử, một người giải độc, một người an thai, cũng tính là vạn hạnh. Nàng kiểm tra cho tráng hán xong, lại gọi hai nữ tử vào, vừa kiểm tra thực hư vừa hỏi thăm tình hình gần đây. Hai người đều nói thân thể khó chịu, hỏi tỉ mỉ thì không nói ra được nguyên cớ, Chu Diệu Âm chỉ có thể cho rằng đây là nhân tố tâm lý tạo thành.
“Không ngại, đi về trước đi.” Nàng xua tay.
Đúng vào lúc này, tráng hán lại bỗng nhiên cảm thấy lưng bị phỏng, dùng tay sờ lại kêu thảm, “Chu đại phu, cái nhọt kia quả nhiên tái phát, nó đang cắn ta!”
U nào sẽ cắn người? Hơn nữa vừa rồi lưng còn thực trơn bóng nhẵn nhụi, sao giây lát liền tái phát? Chu Diệu Âm không chịu tin tưởng, đợi tráng hán thật vất vả lấy tay về, đặt trước mắt nàng, đã thấy phía trên rõ ràng có một dấu răng dính máu. Nàng lập tức xốc vạt áo đối phương xem xét, cuối cùng sợ tới mức hồn phi phách tán.
Chỉ thấy lưng tráng hán lại mọc ra một gương mặt người vặn vẹo dữ tợn, tai mắt mũi miệng mọi thứ đủ đầy, phát ra tiếng gào thét làm người ta sởn tóc gáy. Đây, đây đến tột cùng là cái gì vậy? Mặc kệ tự trải qua bao nhiêu lần, Chu Diệu Âm đều không thể thích ứng cảnh tượng quỷ dị làm cho người ta sợ hãi mhư thế, đã hoàn toàn bị dọa ngốc tại chỗ. Hai nữ tử hai chân như nhũn ra, đang bám lấy kẽ gạch chậm rãi bò ra bên ngoài.
May mà nhóm học đồ trong y quán sớm có chuẩn bị, liên thanh hô, “Nhanh đi thông tri quỷ y đại nhân, bệnh này Chu đại phu quả nhiên trị không được!”
Vương phu nhân lo sợ bất an nói, “Đại nhân, trong bụng con ta còn có quỷ vật không? Có thể buông nó xuống chưa?” Vừa dứt lời, tôi tớ Vương gia liền nhất loạt lui ra phía sau một bước, sợ bị phu nhân gọi lên cởi dây thừng. Một vại quỷ chết đói đặt ở dưới đầu công tử, ai dám tới gần? Lỡ như rơi vào… hình ảnh kia rất ghê tởm, mọi người không dám nghĩ nhiều.
Chu Diệu Âm lại mài lá gan đi vài vòng, lần nữa truy vấn, “Những thứ này là quỷ sao? Thật sự là quỷ sao?” Trước đây, tất cả nhận thức của nàng đối với quỷ quái chỉ trong phim ảnh kinh dị đời trước mà thôi, lại chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được trong hiện thực. Nàng cần tiêu hóa một chút, nếu không đầu óc sẽ bùng nổ.
Hữu Xu cũng không phản ứng nàng, xoay mặt nhìn chủ tử, thấy hắn đang ngửa đầu uống nước trà, bộ dạng cực lực nhẫn nại, liền ôn hòa nói, “Nếu không thì ngươi đi về trước đi? Kế tiếp ta còn phải xử lý chúng.”
Thành vương chỗ nào lại đồng ý lộ ra thái độ khiếp nhược trước mặt thiếu niên, vội vàng thu liễm cảm xúc, ra vẻ vân đạm phong khinh xua tay. Hắn cũng không phải là sợ hãi, chỉ là chịu không nổi mùi tanh trên người quỷ chết đói, giống như chuột chết đã lâu lại ngâm trong nước cống dơ bẩn, cũng không biết sau khi Vương công tử khôi phục ý thức nên tự xử lý như thế nào.
Hữu Xu chỉ đành hòa cho hắn một tấm ngưng thần tĩnh tâm phù, tận mắt nhìn thấy hắn uống hết mới lắc lắc tay áo. Vại lớn trăm tám mươi cân bị luồng gió lạnh ở tay áo cậu đẩy dời đi thật xa, sau đó vững vàng dừng lại. Người qua đường vốn chen chúc ở cửa vội vàng lui về phía sau, miễn cho bị cái vại đánh phải, biểu tình càng thêm sùng kính cuồng nhiệt. Ngay cả thám tử của phiên vương các nơi cũng bị chiêu này hù đến sửng sửng sốt sốt, đem thực lực và trình độ nguy hiểm của quỷ y xếp lên bậc cao nhất.
“Thả người xuống đi.” Hữu Xu xua tay phân phó.
Vương phu nhân vui quá mà khóc, vội vàng lệnh tôi tớ cởi bỏ dây thừng trên người nhi tử, chậm rãi đặt nằm trên giường bệnh, lại bưng nước ấm tới tẩy rửa phần đầu thối không ngửi được của hắn, liên tiếp rửa ba bốn lần mùi vị vẫn rất nặng, chọc cho vài nha hoàn liên tiếp nôn khan. Hữu Xu không khỏi nhớ tới chính mình đời trước, khóe miệng nhanh chóng cong cong, tìm ra một ít hổ vĩ lan từ tủ thuốc, bảo Lý Cẩu Đản sắc thành nước giúp Vương công tử tẩy rửa. Giữa đường, Vương công tử tỉnh lại, xoa bụng kêu đói.
Vương phu nhân vừa nghe thấy chữ này liền theo bản năng mà run lên, hoảng sợ nói, “Đại nhân, sao nó còn kêu đói? Có phải trong bụng còn có thứ kia hay không?”
“Đồ vật trước đó hắn ăn vào toàn dùng để cung cấp nuôi dưỡng quỷ chết đói, tỉnh lại có thể nào không đói bụng?” Hữu Xu lấy từ trong tay áo ra một tấm âm dương nguyên khí phù gấp thành hình tam giác, ném cho Vương công tử suy yếu không chịu nổi, mệnh lệnh, “Ăn vào.”
“Ngươi dám bảo bản công tử ăn giấy à? Có phải đầu óc ngươi có bệnh không?” Gần tháng này Vương công tử đều mơ mơ màng màng, nào biết được danh hào quỷ y đại nhân, lông mày dựng lên liền lộ ra thái độ bừa bãi.
“Không ăn cũng thế.” Đầu ngón tay Hữu Xu vẫy một cái, bùa giống như sống, lập tức bay về phía lòng bàn tay cậu.
Vương phu nhân nào nỡ trả lại bùa cho quỷ y đại nhân? Thứ này nếu cầm ra bên ngoài, có thể bán được vạn lượng hoàng kim, chớ nói nhóm quyền quý Thương Châu phủ đoạt rách đầu, dù là phiên vương các nơi cũng chạy theo như vịt. Bà ta lấy động tác nhanh nhẹn nhất bình sinh chặn đứng lá bùa giữa không trung, lại quăng cho nhi tử một cái tát, hùng hùng hổ hổ nói, “Ngươi đồ nghiệp chướng, dám vô lễ với quỷ y đại nhân như thế! Nếu không phải quỷ y đại nhân cứu ngươi, ngươi đã sớm bị quỷ chết đói hút thành người khô rồi! Ngươi ăn cho lão nương, mau ăn!”
Thấy nhi tử tránh né trái phải, bà ta dứt khoát kéo búi tóc nhi tử, lại lệnh hai bà vú già thân cường thể tráng giữ cằm hắn, kiên quyết nhét bùa vào. Cũng không biết trên bùa làm cái gì thần thông, vừa vào miệng lập tức tan, không quá một khắc, Vương công tử vốn còn suy yếu đến ngay cả đứng cũng không vững đã thần thái sáng láng, hai má nở nang, ngay cả làn da thô ráp vàng như nến cũng trở nên sáng bóng hơn rất nhiều.
Thân thể của chính mình, cảm thụ đương nhiên càng khắc sâu so với người ngoài, Vương công tử không dám kêu rầm rĩ nữa, lại nghe nha hoàn bám vào bên tai nói những lời kia, vội vàng quỳ xuống dập đầu với quỷ y, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận và kinh sợ, cho đến khi nhìn thấy quỷ chết đói đầy vại, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Người vây xem vừa hâm mộ hắn vận khí tốt, vừa xem thường hắn nhát gan. Quỷ y đại nhân ngay ở nơi này trấn thủ, có cái gì mà sợ? Còn có vài người lòng hiếu kỳ tương đối mạnh, giương giọng hỏi, “Đại nhân, trong bụng hắn sao lại chạy vào nhiều quỷ chết đói như vậy? Đây cũng quá tà môn!”
“Bất quá là trầm mê nữ sắc tổn hại dương khí, lại đúng lúc gặp ven đường có khất cái đói chết, đi lên khinh nhờn thi thể, lúc này mới gặp tai họa bất ngờ. Tà vật cỡ như quỷ chết đói kỳ thật không cần e ngại, đa phần bọn nó đều gầy yếu, nếu ngươi dương khí sung túc liền không dám gần người.” Hữu Xu vừa nói vừa vẽ minh hỏa phù, nhẹ nhàng ném vào cái vại lớn.
Một ngọn lửa màu tím bay lên trời, chiếu Nhân Tâm đường rực sáng, nhưng không có nhiệt độ, ngược lại âm lãnh cực kỳ. Người qua đường liên tục lui về phía sau liên tục kinh hô, người Vương gia thì ôm nhau sưởi ấm cho nhau. Nhưng quỷ chết đói trong vại lại giống như lọt vào hồ nham thạch nóng chảy, phát ra tiếng gào thét thê lương, vặn vẹo, cào cấu, nhảy bắn, một con tiếp một con hóa thành tro bụi. Ngắn ngủn mấy giây đi qua, trong vại lại trống rỗng không có một vật, giống như hết thảy trước đó đều là ảo giác.
Thủ đoạn như vậy quả thực thần thông! Người qua đường ồn ào, sau đó quỳ xuống một mảnh. Hữu Xu lại vẫn như cũ thong dong bình tĩnh, chỉa chỉa cửa, phát ra lệnh đuổi khách, “Vương phu nhân, Vương công tử, các ngươi có thể đi rồi, lần tới trên đường đi gặp khất cái, không nói cứu tế, tốt xấu cũng không cần làm nhục bọn họ. Còn nữa, sau khi trở về trong ba tháng đừng gần nữ sắc, hiện tại ngươi vốn tổn hao nhiều dương khí, dễ dàng trêu chọc tà vật, nếu lại tiết tinh nguyên, cũng không biết sẽ gặp được cái gì nữa. Quỷ y ta còn có một quy củ quên nói, người đã cứu một lần, tuyệt đối sẽ không cứu lần thứ hai, các ngươi tiếc mạng cho tốt đi.”
Vương phu nhân dập đầu đến mức sắp gãy, đè nhi tử dập đầu ba cái với quỷ y đại nhân, lúc này mới thiên ân vạn tạ mà rời đi. Chu Diệu Âm quanh quẩn ở cửa không đi, tựa như có rất nhiều lời muốn hỏi, lại thấy thiếu niên ngoắc ngoắc ngón tay kêu, “Chu đại phu, mời ngươi đi theo ta.”
Nội đường không đốt địa long, cũng không đốt lửa than, lại ấm áp như xuân. Thiếu niên đỡ Thành vương vẻ mặt tái nhợt đến nhuyễn tháp an trí, lại cho hắn một cái thảm mỏng, mới từ từ mở miệng, “Ngọc bội của ngươi chính là truyền gia chi bảo à?”
Chu Diệu Âm cảm thấy sợ hãi, lập tức nắm chặt ngọc bội ở cổ, phát hiện phản ứng của mình quá khích, vội dịu đi thần sắc yên lặng gật đầu.
Hữu Xu đặt thuốc trợ tim cấp tốc lên bàn, tiếp tục nói, “Có từng để lại tổ huấn, nói truyền nữ không truyền nam chứ?”
Chu Diệu Âm đã hoàn toàn không dám coi thường Tống chưởng quỹ. Thậm chí nàng mơ hồ có loại cảm giác, chỉ cần người này muốn, trên thế giới chỉ sợ không có chuyện gì có thể gạt được cậu ta. Rõ ràng mặc quần áo, lại như bị cởi hết bị người ta vây xem, cảm giác này khó chịu nói không nên lời, Chu Diệu Âm cắn chặt môi dưới, nghẹn giọng nói, “Quả thực có một câu tổ huấn như vậy.”
“Vậy liền không sai.” Hữu Xu ném một viên thuốc trợ tim cấp tốc vào trong tách trà, đợi nó hoàn toàn tan đi mới nhẹ gõ mặt bàn. Một con quỷ chết đói tứ chi khô gầy, bụng vô cùng lớn theo tiếng mà đến, âm thanh sắc nhọn nói, “Đại nhân có gì phân phó?”
Thành vương chỉ nhướn cao một bên đuôi mày, có vẻ rất là hứng thú, Chu Diệu Âm lại sợ tới mức la hoảng lên, “Quỷ, quỷ chết đói? Không phải ngươi đốt hết bọn chúng rồi sao?” Được rồi, nàng đã tiếp nhận cái thiết định yêu ma quỷ quái này rồi. Thế giới này hình như không có đơn giản như nàng tưởng tượng.
“Con này là ta nuôi.” Hữu Xu điểm điểm bát trà, mệnh lệnh, “Uống hết nó.”
Quỷ chết đói không dám kháng mệnh, vội vùi đầu vào ừng ực uống thả cửa, cuối cùng ngã ngồi ở trên bàn lộ ra biểu tình hưởng thụ, rồi giây lát lại trở nên nóng nảy không chịu được, liên tục kêu đói. Hữu Xu ném cho nó một tấm âm dương nguyên khí phù, đợi nó vô cùng lo lắng nuốt vào bụng, lúc này mới ổn, biểu hiện này quả thật y hệt Vương công tử.
Rốt cuộc Chu Diệu Âm ý thức được bệnh của Vương công tử đúng là do linh tuyền của mình quậy ra, khuôn mặt lúc thì đỏ lên, lúc thì xanh mét, lúc lại bởi vì xấu hổ áy náy biến thành tái nhợt không thôi.
Hữu Xu cũng không làm khó nàng, chậm rãi nói, “Vạn vật đều có linh, cũng có đầy đủ thuộc tính độc đáo, có phân chia ngũ hành, âm dương khác biệt. Linh tuyền cất chứa trong ngọc bội của ngươi là thuộc tính cực âm, nữ tử dùng có thể bổ sung nguyên khí, mỹ dung dưỡng nhan, thậm chí tẩy tủy phạt kinh, nhưng nếu nam tử dùng…”
Chưa hết lời, Chu Diệu Âm tất nhiên là hiểu rõ, nam nhân bởi vì có quá nhiều hooc môn nữ mà dẫn đến chuyển đổi giới tính nàng cũng không phải chưa thấy qua. Nàng gắt gao nắm chặt ngọc bội, nội tâm tràn ngập sợ hãi trước nay chưa từng có. Linh tuyền và không gian là căn bản để nàng sống yên ở dị thế, vốn tưởng rằng có thể giấu cả đời, lại không ngờ bị Tống chưởng quỹ liếc mắt một cái nhìn thấu. Đối phương muốn như thế nào? Giết người đoạt bảo à? Vương gia lại như thế nào? Giúp mình hay là giúp cậu ta?
Trong mắt Chu Diệu Âm rưng rưng, tuyệt vọng mà nhìn về hướng Thành vương, lại thấy đối phương mỉm cười xua tay, trong mắt không có một chút kinh ngạc và tham lam.
Bên kia, Hữu Xu cũng lạnh nhạt nói, “Ngươi yên tâm, ta còn chướng mắt chút đồ vật này của ngươi, chỉ là muốn khuyên bảo ngươi đừng lạm dụng linh tuyền. Linh tuyền này âm khí rất nặng, là nơi dự trữ nuôi dưỡng lệ quỷ tốt nhất. Mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, phàm là quỷ vật lây dính nó, âm khí tất nhiên tăng cao. Thế gian hết thảy đều chú ý âm dương cân bằng, quỷ vật muốn tu luyện tiến giai, lúc bổ sung âm khí đồng thời phải hút dương khí, bổ sung âm khí càng nhiều, hút dương khí cũng lại càng nhiều, đây chính là nguyên nhân căn bản mà lệ quỷ thí sát. Trong cơ thể Vương công tử vốn chỉ có một con quỷ chết đói bám vào, chỉ cần cấm dục mấy ngày bổ sung dương khí là có thể khiến nó tự động rời đi, nhưng ngươi lại tự tiện điều hợp linh tuyền cho hắn uống, dẫn đến quỷ chết đói âm khí đại thịnh, từ đó đưa tới rất nhiều đồng bạn. Chúng nó vừa uống linh tuyền vừa hút dương khí của Vương công tử, còn uống nữa sớm muộn gì cũng sẽ tai nạn chết người.”
Lòng bàn tay Chu Diệu Âm nóng rực, cảm thấy thứ mình nắm chặt không phải truyền gia chi bảo gì, mà là một củ khoai lang phỏng tay. Nàng cũng không biết hóa ra một ngụm linh tuyền lại có nhiều đường lối như vậy, nếu Tống chưởng quỹ không nói ra, sợ là sẽ trêu chọc yêu tà càng đáng sợ đi?
Nàng vội vàng cởi sợi dây sau cổ, lại bị Tống chưởng quỹ ngăn cản, “Ngọc bội có linh, sẽ bảo hộ ngươi miễn bị tà vật gần người, nhưng nếu ngươi tự tiện cho người khác sử dụng, là phúc hay họa thì cũng chưa biết.” Dứt lời điểm điểm thuốc trợ tim cấp tốc trên bàn, cảnh cáo nói, “Lại càng không được tùy ý điều hợp thành thuốc mang ra buôn bán.”
May mà cậu đúng lúc cảnh tỉnh, nếu lại thêm vài năm, chẳng phải chủ tử liền biến thành Đông Phương Bất Bại ư? Nghĩ vậy, Hữu Xu không khỏi run rẩy. Chu Diệu Âm cũng nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt đỏ lên nhìn về phía Thành vương. Biểu tình đồ sộ không động của Thành vương cuối cùng lộ ra một vết nứt, cầm lấy một viên thuốc nhắm ngay ánh mặt trời nhìn, ánh mắt mấy lần biến đổi.
“Thực xin lỗi! Là ta lỗ mãng!” Chu Diệu Âm thực lòng thực dạ nói, “Đa tạ Tống chưởng quỹ nhắc nhở, cũng cảm tạ những năm gần đây vương gia quan tâm.” Cái khác tạm thời không nói tới, chỉ riêng việc hai người này khám phá ra linh tuyền của nàng nhưng lại không có lòng giết người đoạt bảo, đã làm cho nàng kính nể cảm kích.
Cứ luôn cảm tạ cứ luôn giải thích, hốc mắt nàng đỏ bừng nói, “Tuy rằng như thế, Chu Diệu Âm ta cũng sẽ không dễ dàng nhận thua. Tống chưởng quỹ, ngươi trị không phải là bệnh, mà là quỷ, ngươi và ta vốn là không đi cùng con đường, tu tập cũng không phải cùng một lối, không thể so sánh. Nhưng ta còn muốn nói một câu, huyền thuật cũng không phải vạn thử vạn linh, ngươi có thể trị quỷ trừ tà, lại không nhất định có thể trị bệnh, mắc bệnh vẫn phải xem đại phu uống thuốc mới có thể khỏi hẳn, cho nên tám ván cược còn lại ta tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó. Nếu dân chúng bởi vì mê tín ngươi mà không chịu chạy chữa, chỉ lo đi đến đạo quan cầu bùa mà uống, ngươi ngẫm lại trên đời sẽ thêm bao nhiêu quỷ uổng mạng?”
Cái khả năng này tự nhiên Hữu Xu cũng từng suy xét, lần đầu tiên cậu dùng ánh mắt bình thản, thưởng thức đánh giá Chu Diệu Âm, lại bị chủ tử cứng rắn kéo cằm qua, còn cực kỳ nghiêm khắc mà trừng mắt một cái.
Vại giấm vẫn không biến mất. Bên má cậu lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, nhẹ nhàng nói, “Ta nói cho ngươi rõ, bất luận là huyền thuật hay là y thuật, ta đều hơn xa ngươi, nếu ngươi muốn thắng ta, chớ nói kiếp này, kiếp sau sau nữa cũng không có khả năng. Còn lại tám ván cược, ngươi chỉ cần đưa căn bệnh ly kỳ nhất lại đây, ta cần nổi danh, hơn nữa là nổi danh thật lớn. Về phần dân chúng bị ngộ đạo, ta tự sẽ giải quyết. Như thế này, ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi liền ở trước mặt mọi người lặp lại lời vừa nãy một lần nữa là được.”
Chu Diệu Âm bị thiếu niên nói khoác mà không biết ngượng làm cho nghẹn, rồi lại thấy trên mặt cậu không có vẻ kiêu căng, cũng không có ý tham lam, giống như chỉ là đang tự thuật một sự thật hết sức bình thường, chỉ đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Được rồi, ta ổn thỏa làm theo. Chỉ không biết vì sao ngươi bức thiết muốn truy danh trục lợi như vậy, dường như ngươi cũng không ham ngoại vật.” Nếu thiếu niên nguyện ý, thì có thể sống tự tại như thần tiên, hoàn toàn không cần lăn lộn trong thế tục.
Thiếu niên không đáp, ngược lại nắm bàn tay lạnh như băng của Thành vương. Thành vương trở tay nắm lấy, trong mắt tràn đầy nhu tình chân thành. Chu Diệu Âm có chút phát giác, tâm niệm khẽ nhúc nhích.
Ba người nghị định xong, liền đẩy cánh cửa sơn son ra. Ngoài cửa vẫn tụ tập rất nhiều dân chúng, có người dùng chổi quét cát bụi, tính toán mang về vẩy ở trong sân, dính dính tiên khí của quỷ y đại nhân; có người lấy tiền giấy, hương nến, trái cây đến cung phụng quỳ lạy; còn có người đang nhổ cỏ dại trong kẽ gạch trước cửa.
Chu Diệu Âm thấy tình cảnh này thái dương run rẩy, dưới ý bảo của Tống chưởng quỹ đem lời nói trước đó lặp lại một lần, sau đó tò mò chờ đợi.
Hữu Xu tay áo chấn động, tiên âm mờ mịt, “Trên đời không có tà vật mà quỷ y ta trừ không được, càng không có bệnh ta trị không hết. Nhưng quỷ y chỉ có một, còn lại đều là những kẻ hãm hại lừa gạt, ta tại đây kính báo chư vị đừng nên dễ tin, có bệnh chữa bệnh không bệnh cường thân, quả quyết đừng đem hy vọng ký thác trên người quỷ thần. Nếu y quán cũng không trị liệu được bệnh của các ngươi, lại tới tìm ta không muộn. Quy củ của ta đặt ở nơi này, các ngươi cứ xem xét.”
Cậu mở miệng nhìn như không có gì đặc biệt, lời nói lại giống như nước gợn nhộn nhạo lan ra, một vòng lại một vòng, trong vòng mấy giây ngắn ngủi truyền khắp cả Thương Châu phủ. Thủ đoạn tiên gia như thế vừa hiện ra, những người vốn còn nghi ngờ quỷ y không dám lộ ra nửa phần bất kính nữa, vội vàng chạy đến ngoài cửa thăm viếng.
Một đoạn thời gian gần đây, đạo quan và chùa miếu Thương Châu phủ, hương khói đều vô cùng cường thịnh, bùa bán đặc biệt chạy, thường thường vừa bày ra đã bị khách hành hương tranh mua không còn. Nhưng giờ này khắc này, trong đạo quan, chùa miếu khói lửa lượn lờ, dân chúng như nhập định lắng nghe tiên âm truyền đến giữa không trung, đợi sau khi nó biến mất mới kinh sợ mà quỳ xuống dập đầu, xong ai về nhà người ấy, có bệnh xem bệnh không bệnh cường thân, khiến đạo sĩ hòa thượng vội vàng vẽ bùa tức chết đi được.
Đầu ngón tay Hữu Xu điểm một cái, chỉ thấy bảng hiệu đặt ở cửa Nhân Tâm lại thay đổi văn tự lần nữa: một, người tội ác chồng chất không cứu; hai, người vô duyên không cứu; ba, không phải gần chết không cứu; bốn, không phải bệnh bất trị không cứu; năm, một người chỉ cứu một lần, tuyệt đối không hai lời.
Người vây xem còn chưa kịp thấy rõ mấy cái quy củ nhiều thêm, lại nghe cậu truyền âm, “Nếu có người đồng đạo nào cảm thấy quỷ y ta quá mức cuồng vọng, chỉ cần đến Nhân Tâm đường ganh đua cao thấp.”
Lời này vừa nói ra cả thành đều im lặng, tất cả hòa thượng, đạo sĩ, bịp bợm giang hồ vốn còn giận dữ bất bình đều ngậm miệng chôn đầu, yên lặng núp vào góc, nhưng mà có người bụng dạ khó lường nghe tin lập tức hành động, hội tụ về Thương Châu phủ. Chu Diệu Âm đã bị hành vi càn rỡ của Tống chưởng quỹ khiến cho trợn mắt há mồm, nhưng cũng hiểu rõ có câu này của cậu hôm nay, sau này lựa chọn hàng đầu khi dân chúng sinh bệnh tất nhiên sẽ biến thành y quán. Cánh cửa Nhân Tâm đường rất cao bọn họ không đạp tới, nhưng có vài người bệnh không trị được lại có thể nắm chặt một ánh rạng đông trong cơn tuyệt vọng.
“Tống chưởng quỹ, chỉ sợ ngươi nói đến quá vẹn toàn, nếu quả thực có người bệnh nan y tìm tới cửa, ngươi lại trị không hết, chẳng phải đập bảng hiệu mình à?” Chu Diệu Âm không thể không cảnh tỉnh một câu, nàng không tin huyền thuật ngay cả ung thư cũng có thể chữa khỏi.
“Như vậy liền kính nhờ Chu đại phu dùng hết toàn lực đến đập bảng hiệu của ta, Tống mỗ ở đây cảm tạ.” Hữu Xu thực lòng thực dạ nói. Nếu muốn đả thảo kinh xà, tất nhiên là nên cuồng vọng như thế nào thì làm như thế đó, nên phô trương như thế nào thì làm như thế đó, càng huênh hoang càng tốt, mưu cầu trong thời gian ngắn ngủi nhất kéo đến giá trị cừu hận lớn nhất, rước lấy nhiều chú ý nhất, đây vốn là mục đích thực sự của Hữu Xu.
Cậu nhìn về phía chủ tử, nhắc nhở, “Còn có tám ván cược, thỉnh cầu vương gia nhớ kỹ.” Lời này cũng là nói cho người có tâm nghe, biết quỷ y muốn thay thế Chu Diệu Âm chữa bệnh cho Thành vương, người hạ chú có thể không sốt ruột sao? Sớm hạ sát thủ tương đương với việc đoạn tuyệt nơi phát ra đế khí, mà ngôi vị hoàng đế của thập tứ hoàng tử lại còn chưa có ngồi vững vàng, quả quyết sẽ không qua loa như thế.
Hữu Xu chắc chắn hành động mà bọn họ có khả năng áp dụng nhất là phái người đến thăm dò sâu cạn của mình, chờ những người này rơi vào Thương Châu phủ, cậu tự nhiên có biện pháp theo manh mối tìm ra độc thủ chân chính phía sau màn.
Thành vương lĩnh hội ý tứ thật bên trong lời của cậu, gật đầu nói, “Bổn vương sẽ không quên.” Lúc muốn xoay người tựa như nhớ tới cái gì, lại nói, “Đợi đánh cược chấm dứt, còn mong quỷ y đại nhân đến vương phủ luận bàn lãnh giáo.”
Bên tai Hữu Xu ửng đỏ, miễn cưỡng duy trì diễn xuất tiên trưởng tiêu sái hàng vạn hàng nghìn mà phất tay áo. Thành vương khàn giọng mỉm cười, lại vuốt vuốt thắt lưng không có một nếp nhăn, lúc này mới chậm rãi đi xa.
Chu Diệu Âm nhìn theo Thành vương biến mất ở góc đường, lúc này mới chắp tay cáo từ. Từ hôm nay, y quán vốn làm ăn rất tiêu điều lại lục tục nghênh đón rất nhiều người bệnh, chỗ đầu tiên bọn họ chọn tự nhiên là y quán Chu thị, bởi vì rất có thể sẽ được Chu đại phu giới thiệu cho vị đại nhân kia, tiếp theo mới là những y quán khác trên phố Thần Nông. Về phần Nhân Tâm đường, nghe nói chỉ có người chân chính gần chết mới có thể đụng tới cánh cửa sơn son của nó, bệnh hoạn bình thường chỉ có thể nhìn từ xa xa, cũng không biết quỷ y làm cái gì thần thông ở xung quanh.
Trong lòng Chu Diệu Âm còn nhớ mấy người bệnh bị Tống chưởng quỹ chặn lại trước kia, mới vừa trở lại y quán liền thấy bọn họ vội vàng tới, quỳ xuống cầu xin, “Chu đại phu, ngài còn nhớ rõ mấy ngày trước khi ta tới cầu y, vị đại nhân kia từng nói đi? Chu đại phu, ngài nhất định phải cứu ta đó!”
Chu Diệu Âm nhớ rõ bọn họ một người bị nhọt, một người không cẩn thận ăn lầm cỏ độc, còn có một người bất quá là động thai khí mà thôi, hiện tại xem ra đều vô cùng khoẻ mạnh.
“Chậm đã, trước tiên để ta kiểm tra xem. Nếu như không có vấn đề, các ngươi liền tạm thời trở về, nếu xác định là ta chẩn lầm, ta tất sẽ mời Tống chưởng quỹ cứu chữa các ngươi.” Nàng cẩn thận nói.
“Vậy ngươi kiểm tra nhanh chút đi!” Tráng hán mọc nhọt lập tức nhấc vạt áo lên, lộ ra tấm lưng đã khỏi hẳn. Hai người khác đều là nữ tử, vội vàng che mặt rời khỏi phòng, đứng ở hành lang lo sợ bất an chờ đợi.
Chu Diệu Âm vừa vuốt vuốt chỗ đau vừa tự trách không thôi. Khi cắt bỏ u cho tráng hán và xử lý hậu kỳ, nàng thường nhỏ vài giọt linh tuyền tại miệng vết thương, thế cho nên da thịt mới mọc ra trắng nõn trơn mượt, phiếm màu hồng nhạt, hình thành đối lập rõ rệt với làn da ngăm đen thô ráp nơi khác. Nếu mười năm, hai mươi năm qua đi, khối da thịt này vẫn là bộ dạng như thế, khi tráng hán cởi áo lao động chẳng phải sẽ bị hàng xóm cười chết à?
Hình ảnh kia thật đẹp, Chu Diệu Âm quả thực không dám nghĩ, may mà hai người khác đều là nữ tử, một người giải độc, một người an thai, cũng tính là vạn hạnh. Nàng kiểm tra cho tráng hán xong, lại gọi hai nữ tử vào, vừa kiểm tra thực hư vừa hỏi thăm tình hình gần đây. Hai người đều nói thân thể khó chịu, hỏi tỉ mỉ thì không nói ra được nguyên cớ, Chu Diệu Âm chỉ có thể cho rằng đây là nhân tố tâm lý tạo thành.
“Không ngại, đi về trước đi.” Nàng xua tay.
Đúng vào lúc này, tráng hán lại bỗng nhiên cảm thấy lưng bị phỏng, dùng tay sờ lại kêu thảm, “Chu đại phu, cái nhọt kia quả nhiên tái phát, nó đang cắn ta!”
U nào sẽ cắn người? Hơn nữa vừa rồi lưng còn thực trơn bóng nhẵn nhụi, sao giây lát liền tái phát? Chu Diệu Âm không chịu tin tưởng, đợi tráng hán thật vất vả lấy tay về, đặt trước mắt nàng, đã thấy phía trên rõ ràng có một dấu răng dính máu. Nàng lập tức xốc vạt áo đối phương xem xét, cuối cùng sợ tới mức hồn phi phách tán.
Chỉ thấy lưng tráng hán lại mọc ra một gương mặt người vặn vẹo dữ tợn, tai mắt mũi miệng mọi thứ đủ đầy, phát ra tiếng gào thét làm người ta sởn tóc gáy. Đây, đây đến tột cùng là cái gì vậy? Mặc kệ tự trải qua bao nhiêu lần, Chu Diệu Âm đều không thể thích ứng cảnh tượng quỷ dị làm cho người ta sợ hãi mhư thế, đã hoàn toàn bị dọa ngốc tại chỗ. Hai nữ tử hai chân như nhũn ra, đang bám lấy kẽ gạch chậm rãi bò ra bên ngoài.
May mà nhóm học đồ trong y quán sớm có chuẩn bị, liên thanh hô, “Nhanh đi thông tri quỷ y đại nhân, bệnh này Chu đại phu quả nhiên trị không được!”
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc