[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 114
Lại nói Chu Diệu Âm trở lại y quán Chu thị, nhớ tới đứa nhỏ đuối nước trước đó, tâm thần còn có chút hoảng hốt, hãy còn đang ngẩn người, lại nghe tiểu nhị chạy chân cẩn thận hỏi, “Chu tỷ, ngươi nói thật, đứa bé trước đó quả thật là chết giả à?” Lúc đứa nhỏ đưa tới hắn ta cũng sờ soạng mấy lượt, quả thật đã chết, chẳng những tứ chi cứng ngắc, ngay cả thi ban cũng xuất hiện, không có khả năng nhận sai.
Chu Diệu Âm đang có ý đồ thuyết phục chính mình, hiện giờ lại thêm người làm trong tiệm, phục hồi lại tinh thần nhìn lại mới phát hiện tất cả mọi người trong tiệm nhìn mình chằm chằm, trên mặt tràn đầy kinh nghi và tò mò. Người chết sống lại, việc này hoàn toàn vi phạm khoa học giáo dục nàng tiếp thu đời trước, cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, mặc dù tận mắt nhìn thấy cũng phải tìm ra đủ loại lý do để phủ định.
Nàng đang tổ chức ngôn ngữ, một tiểu cô nương làm việc vặt đặt câu hỏi, “Âm phong kia quả thật là quỷ hồn của Lý Cẩu Thặng sao?”
“Nói bậy, trên thế giới nào có quỷ, bất quá là gió xoáy ngẫu nhiên hình thành thôi.” Chu Diệu Âm lập tức phủ định.
“Nếu như thế, triệu hồn phù kia sao lại vô duyên vô cớ bùng lên?” Lại có một người truy vấn.
“Tất nhiên là thoa chất hóa học bắt lửa, chẳng hạn như photpho trắng, magiê vân vân.” Mấy ngày trước, Chu Diệu Âm vừa mới dùng nước tiểu lấy ra một ít photpho trắng, liền tìm ra vẽ loạn trên giấy Tuyên Thành, sau đó dùng thước nhiều lần ma xát, dẫn lửa bùng lên.
Bọn tiểu nhị nhìn ngây người, vỗ tay nói, “Thì ra là thế, vẫn là Chu tỷ kiến thức rộng rãi.”
Chu Diệu Âm giống như bị chính mình thuyết phục, khí thế lại trở nên sung túc, “Cái gọi là thi pháp của đạo sĩ, mười phần đều là mánh khóe giả thần giả quỷ bịp người. Ví dụ như chiêu hồn hỏi người, bất quá là bà cốt biết nói tiếng bụng. Còn có đạo sĩ lấy một thanh kiếm gỗ đào chỉ vào người giấy, người giấy liền chảy ra máu tươi, bởi vì bên ngoài người giấy thoa nghệ, kiếm gỗ đào tẩm dung dịch kiềm, hai thứ kết hợp sinh ra phản ứng hoá học, nếu các ngươi không tin, ta biểu diễn tại chỗ cho các ngươi một lần.”
Mọi người liên tục nói được.
Chu Diệu Âm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát khua chiêng gõ trống, bảo hàng xóm láng giềng đến lớp học phản mê tín của nàng. Sau khi xuyên qua đến Ngụy quốc, nàng đau đầu nhất chính là dân chúng bị bệnh không uống thuốc, ngược lại mời hòa thượng đạo sĩ trừ tà, vô ích hại rất nhiều mạng người. Vốn tưởng rằng trải qua cố gắng của mình, mọi người đã từ từ tin tưởng lực lượng khoa học, nhưng trải qua sự kiện Tống chưởng quỹ, rất nhiều người dường như lại bị lừa gạt, khiến nàng cảm thấy bội phần thất vọng.
Nàng dọn trống tiền đường, nhất nhất bày ra các kỹ xảo quen thuộc của đạo sĩ, có thuật bắt quỷ, ảo thuật, thuật biến đá thành vàng, giấy trắng biến thành hoa vân vân, mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm kêu thần dị, đợi nàng tiết lộ đáp án lại liên tiếp kêu bị lừa, bất tri bất giác liền đem Tống chưởng quỹ nhét vào hàng ngũ “bọn bịp bợm giang hồ”.
Một thí nghiệm nhỏ cuối cùng, Chu Diệu Âm nhúng gậy sắt vào trong nước phèn đen, sau khi lấy ra biến thành “gậy vàng”, bảo mọi người ghé sát vào nhìn. Phát hiện Hữu Xu cũng ở trong đám người, nàng ngẩn người, giải thích, “Tống chưởng quỹ, ta làm như vậy cũng không phải là nhằm vào ngươi, mà là để mọi người hiểu rõ, trên thế giới này cũng không có cái gì gọi là quỷ thần, bị bệnh liền đến xem đại phu uống thuốc, đừng ký thác hy vọng với những thứ mờ mịt vô tung.”
Hữu Xu lạnh nhạt nói, “Ba nghìn đại thế giới, ba nghìn tiểu thế giới, mỗi cái đều có chỗ huyền ảo, nếu Chu đại phu chưa từng trải nghiệm, cũng không cần nói quá vẹn toàn.” Cuối cùng xoay người rời đi.
Lớp học phản mê tín của Chu Diệu Âm liên tục mở ba ngày, lấy được thành công thật lớn, ngay cả nhóm quyền quý cũng nghe tin mà đến tỏ vẻ ủng hộ. Thời buổi này, ai cũng sẽ không xem nhẹ tính mạng mình, Chu đại phu là đệ nhất quốc thủ Ngụy quốc, ai cũng không dám dễ dàng đắc tội, không thấy Thành vương lấy lễ đối xử, kính nhường ba phần với nàng ta hay sao? Bệnh tim của Thành vương ngay cả viện thủ của thái y viện cũng trị không hết, đến tay Chu đại phu lại mấy lần hiểm tử hoàn sinh, có thể thấy nàng quả thật có bản lãnh thật sự. Nàng nói mê tín không thể thực hiện, vậy tất nhiên là không thể thực hiện.
Đáng thương Hữu Xu mới vừa xông ra một chút tên tuổi đã bị Chu Diệu Âm ép tới gắt gao, trong lòng phải gọi là nghẹn khuất. Có điều Nhân Tâm đường cũng không phải hoàn toàn không có chuyện làm ăn, cực khổ chờ bảy tám ngày cuối cùng có mấy tráng hán nâng một thi thể tới cửa, xin cậu hỗ trợ cứu trị.
Để đề cao cốt cách, trên phương diện cứu người Hữu Xu cũng có lựa chọn. Cậu lệnh tráng hán đặt thi thể ở ngoài cửa, ngay cả vải bọc xác cũng không xốc lên liền bấm đốt ngón tay, cuối cùng từ từ mở miệng, “Người này ta cứu không được.”
“Ngươi không phải xưng là hoạt tử nhân nhục bạch cốt sao?” Một tráng hán trong đó sờ soạng chủy thủ trong ngực.
Hữu Xu một chút cũng không sợ, tiếp tục nói, “Người này sinh năm Khang Nguyên hai mươi lăm, bảy tuổi tang phụ, mười tuổi tang mẫu, mười hai tuổi vào rừng làm cướp, mười ba tuổi trong tay có mạng người thứ nhất, hai mươi bảy tuổi giết người hơn trăm, là Giang Âm đệ nhất phỉ đại danh đỉnh đỉnh, hai mươi chín tuổi trốn vào Lưỡng Giang, ba mươi tuổi rửa tay chậu vàng, có thể nói tội ác chồng chất. Hắn sở dĩ ăn bánh gạo nếp cũng có thể bị nghẹn chết là gặp trời phạt, Tống Hữu Xu ta cũng không dám đối nghịch với ông trởi.”
Người qua đường vây xem vốn còn tưởng rằng Tống chưởng quỹ nói hươu nói vượn, chỉ để từ chối việc khổ sai này, lại thấy vài tên tráng hán lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó sôi nổi rút chủy thủ ra chạy trốn tứ phía. Tất cả bọn họ đều là huynh đệ của người chết, cùng phạm án giết người, bảng cáo thị truy nã hiện giờ còn đặt trên bàn của quan viên các nơi, một khi bị bắt lấy tất sẽ bị lăng trì. Nhưng bọn họ đã sớm học được thuật dịch dung từ Miêu Cương, dù cha ruột mẹ ruột đứng trước mặt cũng không nhận ra, sao lại để một hoàng mao tiểu tử gọi ra thân phận?
Người chứng kiến thật sự rất nhiều, căn bản giết không nổi, vẫn là nhanh chóng chạy thoát đi! Những người này mới vừa chạy ra ngoài nửa con phố, đã bị thị vệ tuần tra ngăn chặn bắt giữ. Trong lúc bối rối bọn họ đá lăn tấm ván gỗ, khiến thi thể cứng ngắc lăn xuống bậc thang, vải bọc thi thể mở ra, lộ ra gương mặt nghẹn tím, một viên bánh gạo nếp bởi vì lực đạo va chạm mà từ cái miệng há to rơi ra, lăn hai vòng trên mặt đất.
“Nương của ta ơi! Nhìn cũng không nhìn liền biết là bị bánh gạo nếp làm nghẹn chết!” Một người qua đường trừng mắt còn lớn hơn chuông đồng.
“Mới vừa rồi bộ khoái đã nói, những người đó quả thật là Giang Âm đạo phỉ! Sao Tống chưởng quỹ lại biể? Thật sự là tính ra à?”
“Hẳn là tính ra đi? Lúc Giang Âm đệ nhất phỉ quy ẩn cậu ta còn đang bú sữa mẹ, chỗ nào có thể biết những chuyện bí mật đó!”
Trong lúc nghị luận sôi nổi, vài tên thị vệ rất nhanh chạy tới, nâng thi thể trên đất đến quan phủ, lại có mấy người nhiều lần đặt ra nghi vấn với Tống chưởng quỹ, đều chỉ nhận được một câu đáp “tính ra” của cậu. Bởi vì vương gia sớm có phân phó, phải nhìn chằm chằm Tống chưởng quỹ, cho nên mới luôn có thị vệ tuần tra phố Thần Nông, bọn họ không dám tùy ý giam người vương gia muốn chiếu cố, chỉ đành thẩm vấn những tráng hán còn lại trước, nếu chứng minh bọn họ quả thật không có liên lụy với Tống chưởng quỹ, việc này liền thôi.
Tin tức tiến đến Thành vương phủ, trên mặt Thành vương không có chút phản ứng, mà Trương Quý lại hoảng sợ. Hắn ta hỏi rồi lại hỏi, xác định trước đây bọn đạo phỉ cũng không nhận biết Tống chưởng quỹ, mà đại ca bọn họ cũng là lúc ăn sáng cùng ngày bị nghẹn chết, liên tục đưa đến Nhân Tâm đường, giữa đường cũng không chậm trễ, bởi vậy Tống chưởng quỹ không thể biết được nguyên nhân cái chết. Đổi một cách nói, ngoại trừ bấm đốt ngón tay, Tống chưởng quỹ không có con đường khác để biết được những chuyện bí mật đó.
“Vương gia, Tống Hữu Xu này có chút tà môn! Cậu ta nói có thể trị tốt bệnh của ngài…” Trương Quý có chút dao động.
“Để xem lại đi.” Thành vương xua tay.
Lần này vừa thấy lại quá ba ngày, ngoài cửa Nhân Tâm đường lần thứ hai đặt một thi thể, lúc này nâng thi thể chính là một đôi vợ chồng, nói con mình bộc phát bệnh nặng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, cầu Tống chưởng quỹ cứu mạng. Hữu Xu thanh thản đi đến ngoài cửa, bấm ngón tay tính toán, nói, “Khang Nguyên những năm cuối, công công (cha chồng) ngươi mắc bệnh nặng, đúng lúc phu quân ngươi ra ngoài buôn bán, ba tháng chưa về. Ngươi ngại công công tê liệt trên giường là một trói buộc, liền bỏ đói ông ấy bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc khiến ông ấy đói chết, mặt ngoài lại bày ra vẻ hiếu thuận hiền thục, che mắt tất cả mọi người. Bởi vì ngươi không phụng dưỡng cha mẹ chồng, ông trời liền phạt ngươi không có con đến chết, đây là ngươi tạo nghiệt báo ứng lên người con ngươi, ta cũng không thể cứu.”
Người qua đường ồ lên, lại không giống lần thứ nhất trào phúng cậu hồ ngôn loạn ngữ, ngược lại đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ. Người phụ nữ vốn còn khóc đến kinh thiên động địa lúc này đã tắt lịm không tiếng động, trên mặt lúc thì thoáng hiện vẻ kinh sợ, lúc thì lộ ra vẻ dữ tợn, vừa đối diện với ánh mắt kinh nghi bất định của trượng phu liền thét chói tai chạy đi.
Không cần hỏi lại, việc này tất nhiên là thật. Trung niên nam tử bị bỏ lại lập tức ôm lấy thi thể, cũng không phải đuổi theo thê tử, ngược lại đi đến quan phủ. Hắn muốn gõ trống kêu oan, minh oan cho phụ thân uổng mạng.
Hữu Xu dõi mắt trông về phía xa, biểu tình lạnh nhạt, tay áo rộng lớn ở trong gió rét bay phất phới, rất có vài phần tư thái cao nhân đắc đạo. Đợi người qua đường nhìn đủ cậu mới xoay người về quán, sau khi đóng cửa liền dùng lực múa may nắm tay, một đôi mắt gian trá lóe sáng. Đáng thương những người bên ngoài đã bị “thần toán” che đậy hơn phân nửa, còn tưởng cậu biến hoá kỳ lạ khó lường, thủ đoạn siêu phàm cỡ nào, lại nào biết được ở sau lưng cậu lại là cái điệu bộ chó con này.
Nhóm học đồ y quán Chu thị cũng tránh ở bên đường xem náo nhiệt, trở lại trong quán liền kể mọi việc với Chu Diệu Âm, cuối cùng hỏi, “Chu tỷ, hai lần đều bị cậu ta đoán chắc, hay là cậu ta thực sự có vài phần đạo hạnh?”
Ánh mắt Chu Diệu Âm biến đổi mấy lần, cuối cùng lắc đầu, “Không có khả năng, vận mệnh của chúng ta hoàn toàn do chính mình quyết định, không có cái gì gọi là ông trời cả. Cậu ta khẳng định là nghe nói từ miệng ai đó.”
“Nếu là ngẫu nhiên nghe nói, những người đó sao lại liên tiếp chết đi lại nâng đến Nhân Tâm đường? Giống như vội vàng để cậu ta vạch trần vậy. Trên đời không có chuyện trùng hợp như thế đi?”
“Đều nói không khéo không thành sách, lỡ như trùng hợp như thế thì sao?” Chu Diệu Âm nhất quyết.
Nhóm học đồ có người gật đầu, có người trầm tư, còn có người trong lòng lay động, nhưng bất luận người bên ngoài tin hay không, Hữu Xu nên giả ngầu như thế nào thì vẫn giả ngầu như thế đó, tiểu bệnh tiểu đau tuyệt đối không xem, tình nguyện không kiếm một phân tiền cũng sẽ không làm hạ giá Nhân Tâm đường. Vì thế lại qua ba ngày, một đại nhân áo gấm nâng lão gia tử nhà mình tìm tới cửa.
Hắn không dám tùy ý bước vào Nhân Tâm đường, chỉ đành đặt thi thể trên bậc thang, chắp tay nói, “Tống thần y, gia phụ là đại thiện nhân nổi tiếng gần xa, chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí, nếu ngài cứu ông ấy, tuyệt đối sẽ không trái với giới luật của trời, còn mong ngài vươn tay viện trợ.”
Trái với giới luật của trời? Ngươi tưởng ta là Tôn Ngộ Không hả? Hữu Xu run rẩy khóe miệng, theo thường lệ đi đến ngoài cửa bấm đốt ngón tay một phen, khoát tay nói, “Lão gia tử không có duyên với ta, không thể cứu, ngươi nâng trở về đi.”
“Là không thể cứu hay là cứu không được?” Tào đại nhân sốt ruột cứu cha, không khỏi dùng phép khích tướng.
Hữu Xu vẫn không bị lừa, lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Phụ thân ngươi làm việc thiện tích đức, đều có phúc báo. Ông trời để ông ấy tạ thế lúc này, là đem phúc báo kéo dài cho con cháu Tào gia. Nếu ta không tính sai, sở dĩ ngươi vội vã cứu ông ấy, chỉ vì tiếp qua nửa tháng liền được thăng nhiệm chức tả giám quân đi? Nếu đúng lúc gặp đại tang, chức vụ này sợ là vô duyên với ngươi?”
Tào đại nhân vẻ mặt hoảng sợ gật đầu, “Đúng vậy! Tống thần y quả là cao nhân!”
“Nhưng ngươi chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai, nếu ngươi thăng nhiệm tả giám quân, tất sẽ cuốn vào một trọng án tham ô quân lương, gánh tiếng xấu thay giám quân tiền nhiệm từ đó rơi vào kết cục cửa nát nhà tan. Phụ thân ngươi không phải đang hại ngươi, mà là đang cứu ngươi, ngươi an tâm về nhà tang phục đi.” Hữu Xu phất ống tay áo, nhất phái vân đạm phong khinh.
Tào đại nhân liên tưởng đến đủ loại điều phối của Thành vương trong quân gần đây, càng tin tưởng việc này không nghi ngờ, một lát sau không ngờ mồ hôi ướt đẫm, gan nứt hồn bay. Lúc này hắn quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái, thành tâm thành ý nói, “Ân điểm hóa của Tống chưởng quỹ Tào mỗ suốt đời khó quên. Ngày sau nếu ngài cần đến, Tào mỗ không dám chối từ!” Dứt lời nhấc tay hô lớn, “Nâng lão thái gia trở về lo việc tang ma!”
Đoàn người chậm rãi mà đến lại chậm rãi mà đi, khiến người vây xem nhìn trợn mắt há mồm, kinh nghi bất định. Bọn họ không nghe được Tống chưởng quỹ nói gì với Tào đại nhân, nhưng càng như thế, càng cảm thấy Tống chưởng quỹ sâu không lường được.
Hữu Xu cảm thấy thanh thế đã đủ, lúc này mới nhấc bút lông, thêm hai hàng chữ trên bảng hiệu ngoài cửa: một, người tội ác chồng chất không cứu; hai, người không có duyên không cứu; ba nếu tâm tình sảng khoái, gặp người tất cứu; bốn, nếu tâm tình khó chịu, thiên vương lão tử cũng không cứu.
Nhìn khẩu khí này, quả thực lớn đến chọc trời! Nhưng người vây xem chỉ ồn ào một trận liền sôi nổi ngậm miệng, biểu tình hiện ra vài phần khiếp sợ. Tống chưởng quỹ liên tiếp cự tuyệt ba người, tuy có quan ngại từ chối, nhưng đã sớm truyền ra thanh danh liệu sự như thần, cao minh hơn những đại phu chỉ biết y thuật rất nhiều, cũng khó chọc hơn rất nhiều.
“Tống chưởng quỹ, ngài giúp ta xem bói đi?” Có người đánh bạo tiến lên.
Hữu Xu chỉa chỉa bảng hiệu trên đầu, “Nơi này là y quán, không phải tiệm xem bói, chớ có vô sự gây chuyện.” Ánh mắt đạm mạc lạnh như băng kia giống như đang nhìn một vật chết, trực tiếp hù dọa mọi người đi mất. Trong lúc nhất thời, Nhân Tâm đường lại biến thành trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Thành vương đã sớm nhận được tin tức, lúc này đang nghĩ lại, “Án tham ô quân lương, có ai để lộ ra ngoài?”
“Khởi bẩm vương gia, tuyệt đối không có ai lộ ra tin tức.” Ám vệ chắc chắn nói.
Chính cái gọi là dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, Thành vương tự nhiên sẽ không hoài nghi tâm phúc của mình, trầm ngâm nói, “Hay thật sự là tính ra?”
“Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.” Ám vệ chắp tay.
“Tào Mạc Ngôn này thật sự là có vài phần vận khí. Nếu bản thân hắn ta nhảy vào trong bùn lầy, dưới tình huống chư vị phiên vương một mực trộn đục nước, bổn vương muốn bảo vệ hắn sợ là cũng bất lực.” Thành vương gật đầu, “Quẻ này tinh chuẩn.”
Trương Quý canh ở một bên vội vàng góp lời, “Vương gia, Tống chưởng quỹ càng xem càng không giống phàm nhân, bệnh của ngài…”
Thành vương vẫn là câu nói kia, “Để xem lại.” Hắn thích bộ dạng thiếu niên nhảy nhót vì bệnh của mình, luôn nhịn không được đùa một phen.
Sau khi đổi bảng hiệu, Hữu Xu bảo Lý Cẩu Đản, cũng chính là ca ca Lý Cẩu Thặng trông chừng cửa hàng, bản thân đi băng băng qua y quán Chu thị.
Tiểu nhị chạy chân vươn tay chặn cửa, châm chọc nói, “Ai dô, Tống chưởng quỹ lại tới đoạt việc làm ăn à? Ngươi xem xem, đây là Vương công tử ngươi nói trị không hết, hôm nay hắn đã khỏe mạnh xuất viện.”
Hữu Xu nhón chân nhìn, quả nhiên là Vương công tử. So với nửa tháng trước như bộ xương, hiện tại hắn ta nở nang hơn rất nhiều, hai má cũng lộ ra đỏ ửng khỏe mạnh, hoàn toàn không giống bộ dạng bệnh nặng mới khỏi. Hai nha đầu mỹ mạo một trái một phải nâng đỡ, Vương phu nhân rơi ở phía sau, đối diện Chu Diệu Âm thiên ân vạn tạ.
Hữu Xu lắc đầu, chắc chắn nói, “Ngươi đừng ngang ngược với ta. Ta nói bệnh của hắn trị không được chính là trị không được, phản phệ còn lợi hại hơn.” Không quá nửa tháng khiến cho người gầy như que củi khôi phục thể trọng bình thường, tuyệt đối không có khả năng này, trừ khi trên người Chu Diệu Âm có linh vật nhanh chóng bổ sung nguyên khí, ví dụ như âm dương nguyên khí phù linh tinh.
Tiểu nhị đang muốn phản bác, lại nghe Vương phu nhân hùng hổ mắng, “Tiểu tạp mao chỗ nào tới, lại nguyền rủa con ta như vậy? Người tới, đánh cho ta…” Lời còn chưa dứt, một nha hoàn nhanh chóng chạy đến bên người bà ta, nhất nhất kể lại những sự tích của Tống chưởng quỹ gần đây.
Tận trong xương Vương phu nhân vẫn mê tín, không dám dễ dàng đắc tội loại người này, vội kéo ra khuôn mặt tươi cười bồi tội, sau đó phẫn nộ rời đi.
Chu Diệu Âm hơi chắp tay với Hữu Xu, khuyên, “Tống chưởng quỹ, tuy cái chết của lệnh huynh là do ta gây ra, nhưng cũng là hắn tự làm bậy không thể sống, nếu trong lòng ngươi có oán, chúng ta âm thầm giải quyết, không cần ầm ĩ đến y quán. Quấy rầy ta thì cũng thôi, đừng quấy rầy người bệnh cần y.”
Lệnh huynh? Tống Nhẫn Đông? Hắn nào có can hệ với ta? Hữu Xu đang muốn mở miệng nói, lại thấy chủ tử đi nhanh vào, sắc mặt xanh mét, “Tống Hữu Xu, bảng hiệu của ngươi là xảy ra chuyện gì?” Ám vệ chỉ bẩm báo chuyện Tào Mạc Ngôn, vẫn chưa nói cậu thay đổi bảng hiệu, cho nên Thành vương thiếu chút nữa bị chói mù mắt.
Hữu Xu đang muốn chua Chu Diệu Âm vài câu lập tức héo, ngập ngừng nói, “Là, chính là chuyện như vậy đó.”
“Sao ngươi lại tùy hứng như thế? Thiên vương lão tử cũng không cứu, những lời này ngươi có thể nói à? Nhanh xóa bốn chữ kia, miễn cho bị người ta bắt lấy nhược điểm!” Thành vương tận lực đè thấp âm lượng, thấy thiếu niên cứng cổ không động, chỉ đành lệnh ám vệ đi xử lý, cuối cùng đỡ trán thở dài.
Chu Diệu Âm thấy hai người dán vào nhau khe khẽ nói nhỏ, ngươi kéo tay áo ta, ta nắm chặt bả vai ngươi, tư thái kín không kẽ hở, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cổ quái nào đó. Nàng đang muốn tiến lên chào hỏi, lại thấy Trương Quý mang theo một cái rương nhỏ tiến vào, nịnh nọt nói, “Tống chưởng quỹ, vương gia sưu tập rất nhiều sách thuốc trân quý, hiện tại đặt hết ở cửa Nhân Tâm đường, ngài mau trở về kiểm kê.”
“Ngươi đưa ta sách thuốc làm chi?” Hữu Xu là một con cún, gượng ép trong chốc lát lại bắt đầu vui rạo rực mà vẫy đuôi.
“Tất nhiên là cho ngươi tôi luyện y thuật cho tốt, đừng cả ngày giả thần giả quỷ.” Thành vương cũng không biết trong mắt mình tràn đầy nhu tình.
“Vậy ngươi có đưa sách cho Chu Diệu Âm hay không? Nếu ngươi từng đưa cho nàng, ta liền từ bỏ.” Lần đầu tiên Hữu Xu hiểu được cái gì gọi là ghen tị. Kỳ thật cậu không muốn so đo phân bì với Chu Diệu Âm, nhưng luôn nhịn không được.
Bị người ta hạ thể diện như thế, Thành vương vốn nên nổi giận, nhưng không biết sao lại vô cùng muốn cười, đang muốn mở miệng giải thích, lại nghe Chu Diệu Âm chủ động phủ nhận, “Tống chưởng quỹ đừng đa tâm, ta với vương gia bất quá là quan hệ đại phu người bệnh bình thường. Chỗ vương gia sưu tầm sách phong phú, ta chỉ mượn mấy quyển, hiện tại đều đã trả lại.”
Lúc này Hữu Xu mới nhếch miệng ngây ngô cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vô cùng ngọt ngào. Thành vương nhìn vừa ý, cũng cười rộ lên theo.
Ánh mắt Chu Diệu Âm lại hơi trầm xuống, tim như kiến gặm. Vương gia dung mạo tuấn mỹ vả lại xuất thân cao quý, nàng sao có thể không động tình? Chỉ nề hà đối phương nhìn như túng quẫn kì thực cao không thể leo tới, nàng cũng chỉ có thể yên lặng lui giữ, vốn tưởng rằng chờ vài năm, vài chục năm, chung quy có thể ủ nóng tảng đá kia, lại không ngờ Tống Hữu Xu chưa ủ, hắn đã nóng. Hắn sẽ quan tâm tiền đồ của Tống Hữu Xu, sẽ để ý ngôn hành cử chỉ của cậu, sẽ tức giận với cậu, cũng sẽ cùng cậu mỉm cười. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, vương gia đã đem đối phương nhét vào trong cánh cửa trái tim, mà chính mình thì vẫn còn quanh quẩn bên ngoài cánh cửa lớn rắn chắc, lạnh lùng này.
Nàng cực kỳ không cam, nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi, rốt cuộc chậm rãi suy sụp hạ bả vai, nào ngờ chưa đi ra cửa, Tống chưởng quỹ lại theo đuôi một đôi mẫu tử vòng trở về, ngôn từ chuẩn xác mà nói, “Bệnh của ngươi…”
“Chỉ có ta có thể trị đúng không?” Chu Diệu Âm nhanh chóng giữ vững tinh thần, tiến lên nâng lão phụ, cường ngạnh nói, “Tống chưởng quỹ, vị lão nhân gia này bị bệnh đục thủy tinh thể, ta đã an bài tốt kế hoạch phẫu thuật, mong ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ đảo loạn nỗi lòng người bệnh. Ngươi nói bệnh mà ta có thể trị ngươi đều có thể trị, ta đây liền rõ ràng nói cho ngươi biết, có vài bệnh ngươi quả thật trị không được. Nếu vương gia tặng cho ngươi rất nhiều sách thuốc, ngươi liền nhanh đi về nghiên cứu đi, không chừng qua mười năm, hai mươi năm, chúng ta có thể ngang hàng ngồi xuống bàn y luận thuật, hiện tại cũng có chút sớm.”
Nàng vốn không phải loại người chanh chua này, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới thái độ ôn nhu mà vương gia đối đãi với thiếu niên, liền khó có thể khống chế nội tâm nôn nóng và ghen ghét.
Hữu Xu tức giận đến hai má phồng lên, đang muốn cãi lại liền bị tráng hán nâng lão phụ chen ra, trách mắng, “Ngươi chính là ‘chỉ ta có thể trị’ kia à? Cướp người cướp đến y quán của Chu đại phu, quả thực buồn cười! Nương ta chính là bị chứng mắt chướng, trên đời ngoại trừ Chu đại phu, còn thật sự không ai có thể trị.”
Không phải chỉ là phẫu thuật dưới điều kiện thô sơ, khuyết thiếu gây tê, vô khuẩn thôi sao? Sau phẫu thuật thị lực chỉ có thể miễn cưỡng tăng lên 0.1, còn là một nửa mù, nếu bị nhiễm viêm rất có thể biến thành mù hoàn toàn, có cái gì giỏi mà đắc ý? Nhưng vấn đề không ở trong này, vấn đề là lão phụ căn bản không bị bệnh đục thủy tinh thể, là Chu Diệu Âm chẩn lầm!
Hữu Xu vốn định giải thích, lại bị Thành vương che miệng, kẹp dưới cánh tay, thanh thản rời khỏi y quán, “Ngươi đường đường chính chính làm người, kiên kiên định định học y, đừng làm những chuyện dọa người đó.”
Hữu Xu mở tay hắn ra, ủy khuất nói, “Ngươi thế mà lại khinh thường đường đường quỷ y ta, cẩn thận ngày sau ngươi trèo cao không nổi.”
“Quỷ y, ai lấy tên hiệu cho ngươi?” Thành vương nhướn mày, thầm nghĩ tên hiệu này còn khó nghe hơn “chỉ ta có thể trị”, luôn có một lại cảm giác ý vị sâu xa. Nếu hắn từng đến hiện đại sẽ hiểu rõ, cảm giác này dùng từ “trẻ trâu” để hình dung là chuẩn xác nhất.
Hai má Hữu Xu trướng đến đỏ bừng, ngập ngừng nói, “Ta tự phong.”
Hì hì! Trương Quý và những thị vệ khác đều nhịn không được, đồng loạt cười phun, ngay cả Thành vương cũng có chút ngửa tới ngửa lui, đứng không vững. Hữu Xu vội vàng tránh khỏi trói buộc, giúp hắn vỗ ngực, thấy hắn chậm rãi khôi phục bình tĩnh mới giống như con khỉ lủi tới cửa y quán Chu thị, hô lên, “Chu Diệu Âm, ngàn vạn lần đừng khai đao cho lão nhân gia, cẩn thận bị sét đánh!”
“Nói cái gì đó? Ngươi mới bị sét đánh! Lại phát bệnh có phải không, cẩn thận ta lấy chổi đánh người!” Tiểu nhị chạy chân nổi giận đùng đùng đuổi theo ra, nhưng Hữu Xu đã sớm chạy xa, xoay mặt nhìn thấy tấm bảng hiệu bị tô đen một khối lớn, biểu tình nháy mắt suy sụp.
Thành vương đang nắm một cây bút lông, đem “thiên vương lão tử cũng không cứu” đổi thành “ai tới cũng không cứu”, khí thế mặc dù khuyết thiếu, nhưng tốt xấu không phạm cái gì kiêng kị, sau đó đem mực đỏ còn dư lại điểm trên ấn đường thiếu niên, trong sáng cười rộ lên.
Chu Diệu Âm đang có ý đồ thuyết phục chính mình, hiện giờ lại thêm người làm trong tiệm, phục hồi lại tinh thần nhìn lại mới phát hiện tất cả mọi người trong tiệm nhìn mình chằm chằm, trên mặt tràn đầy kinh nghi và tò mò. Người chết sống lại, việc này hoàn toàn vi phạm khoa học giáo dục nàng tiếp thu đời trước, cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, mặc dù tận mắt nhìn thấy cũng phải tìm ra đủ loại lý do để phủ định.
Nàng đang tổ chức ngôn ngữ, một tiểu cô nương làm việc vặt đặt câu hỏi, “Âm phong kia quả thật là quỷ hồn của Lý Cẩu Thặng sao?”
“Nói bậy, trên thế giới nào có quỷ, bất quá là gió xoáy ngẫu nhiên hình thành thôi.” Chu Diệu Âm lập tức phủ định.
“Nếu như thế, triệu hồn phù kia sao lại vô duyên vô cớ bùng lên?” Lại có một người truy vấn.
“Tất nhiên là thoa chất hóa học bắt lửa, chẳng hạn như photpho trắng, magiê vân vân.” Mấy ngày trước, Chu Diệu Âm vừa mới dùng nước tiểu lấy ra một ít photpho trắng, liền tìm ra vẽ loạn trên giấy Tuyên Thành, sau đó dùng thước nhiều lần ma xát, dẫn lửa bùng lên.
Bọn tiểu nhị nhìn ngây người, vỗ tay nói, “Thì ra là thế, vẫn là Chu tỷ kiến thức rộng rãi.”
Chu Diệu Âm giống như bị chính mình thuyết phục, khí thế lại trở nên sung túc, “Cái gọi là thi pháp của đạo sĩ, mười phần đều là mánh khóe giả thần giả quỷ bịp người. Ví dụ như chiêu hồn hỏi người, bất quá là bà cốt biết nói tiếng bụng. Còn có đạo sĩ lấy một thanh kiếm gỗ đào chỉ vào người giấy, người giấy liền chảy ra máu tươi, bởi vì bên ngoài người giấy thoa nghệ, kiếm gỗ đào tẩm dung dịch kiềm, hai thứ kết hợp sinh ra phản ứng hoá học, nếu các ngươi không tin, ta biểu diễn tại chỗ cho các ngươi một lần.”
Mọi người liên tục nói được.
Chu Diệu Âm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát khua chiêng gõ trống, bảo hàng xóm láng giềng đến lớp học phản mê tín của nàng. Sau khi xuyên qua đến Ngụy quốc, nàng đau đầu nhất chính là dân chúng bị bệnh không uống thuốc, ngược lại mời hòa thượng đạo sĩ trừ tà, vô ích hại rất nhiều mạng người. Vốn tưởng rằng trải qua cố gắng của mình, mọi người đã từ từ tin tưởng lực lượng khoa học, nhưng trải qua sự kiện Tống chưởng quỹ, rất nhiều người dường như lại bị lừa gạt, khiến nàng cảm thấy bội phần thất vọng.
Nàng dọn trống tiền đường, nhất nhất bày ra các kỹ xảo quen thuộc của đạo sĩ, có thuật bắt quỷ, ảo thuật, thuật biến đá thành vàng, giấy trắng biến thành hoa vân vân, mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm kêu thần dị, đợi nàng tiết lộ đáp án lại liên tiếp kêu bị lừa, bất tri bất giác liền đem Tống chưởng quỹ nhét vào hàng ngũ “bọn bịp bợm giang hồ”.
Một thí nghiệm nhỏ cuối cùng, Chu Diệu Âm nhúng gậy sắt vào trong nước phèn đen, sau khi lấy ra biến thành “gậy vàng”, bảo mọi người ghé sát vào nhìn. Phát hiện Hữu Xu cũng ở trong đám người, nàng ngẩn người, giải thích, “Tống chưởng quỹ, ta làm như vậy cũng không phải là nhằm vào ngươi, mà là để mọi người hiểu rõ, trên thế giới này cũng không có cái gì gọi là quỷ thần, bị bệnh liền đến xem đại phu uống thuốc, đừng ký thác hy vọng với những thứ mờ mịt vô tung.”
Hữu Xu lạnh nhạt nói, “Ba nghìn đại thế giới, ba nghìn tiểu thế giới, mỗi cái đều có chỗ huyền ảo, nếu Chu đại phu chưa từng trải nghiệm, cũng không cần nói quá vẹn toàn.” Cuối cùng xoay người rời đi.
Lớp học phản mê tín của Chu Diệu Âm liên tục mở ba ngày, lấy được thành công thật lớn, ngay cả nhóm quyền quý cũng nghe tin mà đến tỏ vẻ ủng hộ. Thời buổi này, ai cũng sẽ không xem nhẹ tính mạng mình, Chu đại phu là đệ nhất quốc thủ Ngụy quốc, ai cũng không dám dễ dàng đắc tội, không thấy Thành vương lấy lễ đối xử, kính nhường ba phần với nàng ta hay sao? Bệnh tim của Thành vương ngay cả viện thủ của thái y viện cũng trị không hết, đến tay Chu đại phu lại mấy lần hiểm tử hoàn sinh, có thể thấy nàng quả thật có bản lãnh thật sự. Nàng nói mê tín không thể thực hiện, vậy tất nhiên là không thể thực hiện.
Đáng thương Hữu Xu mới vừa xông ra một chút tên tuổi đã bị Chu Diệu Âm ép tới gắt gao, trong lòng phải gọi là nghẹn khuất. Có điều Nhân Tâm đường cũng không phải hoàn toàn không có chuyện làm ăn, cực khổ chờ bảy tám ngày cuối cùng có mấy tráng hán nâng một thi thể tới cửa, xin cậu hỗ trợ cứu trị.
Để đề cao cốt cách, trên phương diện cứu người Hữu Xu cũng có lựa chọn. Cậu lệnh tráng hán đặt thi thể ở ngoài cửa, ngay cả vải bọc xác cũng không xốc lên liền bấm đốt ngón tay, cuối cùng từ từ mở miệng, “Người này ta cứu không được.”
“Ngươi không phải xưng là hoạt tử nhân nhục bạch cốt sao?” Một tráng hán trong đó sờ soạng chủy thủ trong ngực.
Hữu Xu một chút cũng không sợ, tiếp tục nói, “Người này sinh năm Khang Nguyên hai mươi lăm, bảy tuổi tang phụ, mười tuổi tang mẫu, mười hai tuổi vào rừng làm cướp, mười ba tuổi trong tay có mạng người thứ nhất, hai mươi bảy tuổi giết người hơn trăm, là Giang Âm đệ nhất phỉ đại danh đỉnh đỉnh, hai mươi chín tuổi trốn vào Lưỡng Giang, ba mươi tuổi rửa tay chậu vàng, có thể nói tội ác chồng chất. Hắn sở dĩ ăn bánh gạo nếp cũng có thể bị nghẹn chết là gặp trời phạt, Tống Hữu Xu ta cũng không dám đối nghịch với ông trởi.”
Người qua đường vây xem vốn còn tưởng rằng Tống chưởng quỹ nói hươu nói vượn, chỉ để từ chối việc khổ sai này, lại thấy vài tên tráng hán lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó sôi nổi rút chủy thủ ra chạy trốn tứ phía. Tất cả bọn họ đều là huynh đệ của người chết, cùng phạm án giết người, bảng cáo thị truy nã hiện giờ còn đặt trên bàn của quan viên các nơi, một khi bị bắt lấy tất sẽ bị lăng trì. Nhưng bọn họ đã sớm học được thuật dịch dung từ Miêu Cương, dù cha ruột mẹ ruột đứng trước mặt cũng không nhận ra, sao lại để một hoàng mao tiểu tử gọi ra thân phận?
Người chứng kiến thật sự rất nhiều, căn bản giết không nổi, vẫn là nhanh chóng chạy thoát đi! Những người này mới vừa chạy ra ngoài nửa con phố, đã bị thị vệ tuần tra ngăn chặn bắt giữ. Trong lúc bối rối bọn họ đá lăn tấm ván gỗ, khiến thi thể cứng ngắc lăn xuống bậc thang, vải bọc thi thể mở ra, lộ ra gương mặt nghẹn tím, một viên bánh gạo nếp bởi vì lực đạo va chạm mà từ cái miệng há to rơi ra, lăn hai vòng trên mặt đất.
“Nương của ta ơi! Nhìn cũng không nhìn liền biết là bị bánh gạo nếp làm nghẹn chết!” Một người qua đường trừng mắt còn lớn hơn chuông đồng.
“Mới vừa rồi bộ khoái đã nói, những người đó quả thật là Giang Âm đạo phỉ! Sao Tống chưởng quỹ lại biể? Thật sự là tính ra à?”
“Hẳn là tính ra đi? Lúc Giang Âm đệ nhất phỉ quy ẩn cậu ta còn đang bú sữa mẹ, chỗ nào có thể biết những chuyện bí mật đó!”
Trong lúc nghị luận sôi nổi, vài tên thị vệ rất nhanh chạy tới, nâng thi thể trên đất đến quan phủ, lại có mấy người nhiều lần đặt ra nghi vấn với Tống chưởng quỹ, đều chỉ nhận được một câu đáp “tính ra” của cậu. Bởi vì vương gia sớm có phân phó, phải nhìn chằm chằm Tống chưởng quỹ, cho nên mới luôn có thị vệ tuần tra phố Thần Nông, bọn họ không dám tùy ý giam người vương gia muốn chiếu cố, chỉ đành thẩm vấn những tráng hán còn lại trước, nếu chứng minh bọn họ quả thật không có liên lụy với Tống chưởng quỹ, việc này liền thôi.
Tin tức tiến đến Thành vương phủ, trên mặt Thành vương không có chút phản ứng, mà Trương Quý lại hoảng sợ. Hắn ta hỏi rồi lại hỏi, xác định trước đây bọn đạo phỉ cũng không nhận biết Tống chưởng quỹ, mà đại ca bọn họ cũng là lúc ăn sáng cùng ngày bị nghẹn chết, liên tục đưa đến Nhân Tâm đường, giữa đường cũng không chậm trễ, bởi vậy Tống chưởng quỹ không thể biết được nguyên nhân cái chết. Đổi một cách nói, ngoại trừ bấm đốt ngón tay, Tống chưởng quỹ không có con đường khác để biết được những chuyện bí mật đó.
“Vương gia, Tống Hữu Xu này có chút tà môn! Cậu ta nói có thể trị tốt bệnh của ngài…” Trương Quý có chút dao động.
“Để xem lại đi.” Thành vương xua tay.
Lần này vừa thấy lại quá ba ngày, ngoài cửa Nhân Tâm đường lần thứ hai đặt một thi thể, lúc này nâng thi thể chính là một đôi vợ chồng, nói con mình bộc phát bệnh nặng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, cầu Tống chưởng quỹ cứu mạng. Hữu Xu thanh thản đi đến ngoài cửa, bấm ngón tay tính toán, nói, “Khang Nguyên những năm cuối, công công (cha chồng) ngươi mắc bệnh nặng, đúng lúc phu quân ngươi ra ngoài buôn bán, ba tháng chưa về. Ngươi ngại công công tê liệt trên giường là một trói buộc, liền bỏ đói ông ấy bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc khiến ông ấy đói chết, mặt ngoài lại bày ra vẻ hiếu thuận hiền thục, che mắt tất cả mọi người. Bởi vì ngươi không phụng dưỡng cha mẹ chồng, ông trời liền phạt ngươi không có con đến chết, đây là ngươi tạo nghiệt báo ứng lên người con ngươi, ta cũng không thể cứu.”
Người qua đường ồ lên, lại không giống lần thứ nhất trào phúng cậu hồ ngôn loạn ngữ, ngược lại đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ. Người phụ nữ vốn còn khóc đến kinh thiên động địa lúc này đã tắt lịm không tiếng động, trên mặt lúc thì thoáng hiện vẻ kinh sợ, lúc thì lộ ra vẻ dữ tợn, vừa đối diện với ánh mắt kinh nghi bất định của trượng phu liền thét chói tai chạy đi.
Không cần hỏi lại, việc này tất nhiên là thật. Trung niên nam tử bị bỏ lại lập tức ôm lấy thi thể, cũng không phải đuổi theo thê tử, ngược lại đi đến quan phủ. Hắn muốn gõ trống kêu oan, minh oan cho phụ thân uổng mạng.
Hữu Xu dõi mắt trông về phía xa, biểu tình lạnh nhạt, tay áo rộng lớn ở trong gió rét bay phất phới, rất có vài phần tư thái cao nhân đắc đạo. Đợi người qua đường nhìn đủ cậu mới xoay người về quán, sau khi đóng cửa liền dùng lực múa may nắm tay, một đôi mắt gian trá lóe sáng. Đáng thương những người bên ngoài đã bị “thần toán” che đậy hơn phân nửa, còn tưởng cậu biến hoá kỳ lạ khó lường, thủ đoạn siêu phàm cỡ nào, lại nào biết được ở sau lưng cậu lại là cái điệu bộ chó con này.
Nhóm học đồ y quán Chu thị cũng tránh ở bên đường xem náo nhiệt, trở lại trong quán liền kể mọi việc với Chu Diệu Âm, cuối cùng hỏi, “Chu tỷ, hai lần đều bị cậu ta đoán chắc, hay là cậu ta thực sự có vài phần đạo hạnh?”
Ánh mắt Chu Diệu Âm biến đổi mấy lần, cuối cùng lắc đầu, “Không có khả năng, vận mệnh của chúng ta hoàn toàn do chính mình quyết định, không có cái gì gọi là ông trời cả. Cậu ta khẳng định là nghe nói từ miệng ai đó.”
“Nếu là ngẫu nhiên nghe nói, những người đó sao lại liên tiếp chết đi lại nâng đến Nhân Tâm đường? Giống như vội vàng để cậu ta vạch trần vậy. Trên đời không có chuyện trùng hợp như thế đi?”
“Đều nói không khéo không thành sách, lỡ như trùng hợp như thế thì sao?” Chu Diệu Âm nhất quyết.
Nhóm học đồ có người gật đầu, có người trầm tư, còn có người trong lòng lay động, nhưng bất luận người bên ngoài tin hay không, Hữu Xu nên giả ngầu như thế nào thì vẫn giả ngầu như thế đó, tiểu bệnh tiểu đau tuyệt đối không xem, tình nguyện không kiếm một phân tiền cũng sẽ không làm hạ giá Nhân Tâm đường. Vì thế lại qua ba ngày, một đại nhân áo gấm nâng lão gia tử nhà mình tìm tới cửa.
Hắn không dám tùy ý bước vào Nhân Tâm đường, chỉ đành đặt thi thể trên bậc thang, chắp tay nói, “Tống thần y, gia phụ là đại thiện nhân nổi tiếng gần xa, chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí, nếu ngài cứu ông ấy, tuyệt đối sẽ không trái với giới luật của trời, còn mong ngài vươn tay viện trợ.”
Trái với giới luật của trời? Ngươi tưởng ta là Tôn Ngộ Không hả? Hữu Xu run rẩy khóe miệng, theo thường lệ đi đến ngoài cửa bấm đốt ngón tay một phen, khoát tay nói, “Lão gia tử không có duyên với ta, không thể cứu, ngươi nâng trở về đi.”
“Là không thể cứu hay là cứu không được?” Tào đại nhân sốt ruột cứu cha, không khỏi dùng phép khích tướng.
Hữu Xu vẫn không bị lừa, lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Phụ thân ngươi làm việc thiện tích đức, đều có phúc báo. Ông trời để ông ấy tạ thế lúc này, là đem phúc báo kéo dài cho con cháu Tào gia. Nếu ta không tính sai, sở dĩ ngươi vội vã cứu ông ấy, chỉ vì tiếp qua nửa tháng liền được thăng nhiệm chức tả giám quân đi? Nếu đúng lúc gặp đại tang, chức vụ này sợ là vô duyên với ngươi?”
Tào đại nhân vẻ mặt hoảng sợ gật đầu, “Đúng vậy! Tống thần y quả là cao nhân!”
“Nhưng ngươi chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai, nếu ngươi thăng nhiệm tả giám quân, tất sẽ cuốn vào một trọng án tham ô quân lương, gánh tiếng xấu thay giám quân tiền nhiệm từ đó rơi vào kết cục cửa nát nhà tan. Phụ thân ngươi không phải đang hại ngươi, mà là đang cứu ngươi, ngươi an tâm về nhà tang phục đi.” Hữu Xu phất ống tay áo, nhất phái vân đạm phong khinh.
Tào đại nhân liên tưởng đến đủ loại điều phối của Thành vương trong quân gần đây, càng tin tưởng việc này không nghi ngờ, một lát sau không ngờ mồ hôi ướt đẫm, gan nứt hồn bay. Lúc này hắn quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái, thành tâm thành ý nói, “Ân điểm hóa của Tống chưởng quỹ Tào mỗ suốt đời khó quên. Ngày sau nếu ngài cần đến, Tào mỗ không dám chối từ!” Dứt lời nhấc tay hô lớn, “Nâng lão thái gia trở về lo việc tang ma!”
Đoàn người chậm rãi mà đến lại chậm rãi mà đi, khiến người vây xem nhìn trợn mắt há mồm, kinh nghi bất định. Bọn họ không nghe được Tống chưởng quỹ nói gì với Tào đại nhân, nhưng càng như thế, càng cảm thấy Tống chưởng quỹ sâu không lường được.
Hữu Xu cảm thấy thanh thế đã đủ, lúc này mới nhấc bút lông, thêm hai hàng chữ trên bảng hiệu ngoài cửa: một, người tội ác chồng chất không cứu; hai, người không có duyên không cứu; ba nếu tâm tình sảng khoái, gặp người tất cứu; bốn, nếu tâm tình khó chịu, thiên vương lão tử cũng không cứu.
Nhìn khẩu khí này, quả thực lớn đến chọc trời! Nhưng người vây xem chỉ ồn ào một trận liền sôi nổi ngậm miệng, biểu tình hiện ra vài phần khiếp sợ. Tống chưởng quỹ liên tiếp cự tuyệt ba người, tuy có quan ngại từ chối, nhưng đã sớm truyền ra thanh danh liệu sự như thần, cao minh hơn những đại phu chỉ biết y thuật rất nhiều, cũng khó chọc hơn rất nhiều.
“Tống chưởng quỹ, ngài giúp ta xem bói đi?” Có người đánh bạo tiến lên.
Hữu Xu chỉa chỉa bảng hiệu trên đầu, “Nơi này là y quán, không phải tiệm xem bói, chớ có vô sự gây chuyện.” Ánh mắt đạm mạc lạnh như băng kia giống như đang nhìn một vật chết, trực tiếp hù dọa mọi người đi mất. Trong lúc nhất thời, Nhân Tâm đường lại biến thành trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Thành vương đã sớm nhận được tin tức, lúc này đang nghĩ lại, “Án tham ô quân lương, có ai để lộ ra ngoài?”
“Khởi bẩm vương gia, tuyệt đối không có ai lộ ra tin tức.” Ám vệ chắc chắn nói.
Chính cái gọi là dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, Thành vương tự nhiên sẽ không hoài nghi tâm phúc của mình, trầm ngâm nói, “Hay thật sự là tính ra?”
“Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.” Ám vệ chắp tay.
“Tào Mạc Ngôn này thật sự là có vài phần vận khí. Nếu bản thân hắn ta nhảy vào trong bùn lầy, dưới tình huống chư vị phiên vương một mực trộn đục nước, bổn vương muốn bảo vệ hắn sợ là cũng bất lực.” Thành vương gật đầu, “Quẻ này tinh chuẩn.”
Trương Quý canh ở một bên vội vàng góp lời, “Vương gia, Tống chưởng quỹ càng xem càng không giống phàm nhân, bệnh của ngài…”
Thành vương vẫn là câu nói kia, “Để xem lại.” Hắn thích bộ dạng thiếu niên nhảy nhót vì bệnh của mình, luôn nhịn không được đùa một phen.
Sau khi đổi bảng hiệu, Hữu Xu bảo Lý Cẩu Đản, cũng chính là ca ca Lý Cẩu Thặng trông chừng cửa hàng, bản thân đi băng băng qua y quán Chu thị.
Tiểu nhị chạy chân vươn tay chặn cửa, châm chọc nói, “Ai dô, Tống chưởng quỹ lại tới đoạt việc làm ăn à? Ngươi xem xem, đây là Vương công tử ngươi nói trị không hết, hôm nay hắn đã khỏe mạnh xuất viện.”
Hữu Xu nhón chân nhìn, quả nhiên là Vương công tử. So với nửa tháng trước như bộ xương, hiện tại hắn ta nở nang hơn rất nhiều, hai má cũng lộ ra đỏ ửng khỏe mạnh, hoàn toàn không giống bộ dạng bệnh nặng mới khỏi. Hai nha đầu mỹ mạo một trái một phải nâng đỡ, Vương phu nhân rơi ở phía sau, đối diện Chu Diệu Âm thiên ân vạn tạ.
Hữu Xu lắc đầu, chắc chắn nói, “Ngươi đừng ngang ngược với ta. Ta nói bệnh của hắn trị không được chính là trị không được, phản phệ còn lợi hại hơn.” Không quá nửa tháng khiến cho người gầy như que củi khôi phục thể trọng bình thường, tuyệt đối không có khả năng này, trừ khi trên người Chu Diệu Âm có linh vật nhanh chóng bổ sung nguyên khí, ví dụ như âm dương nguyên khí phù linh tinh.
Tiểu nhị đang muốn phản bác, lại nghe Vương phu nhân hùng hổ mắng, “Tiểu tạp mao chỗ nào tới, lại nguyền rủa con ta như vậy? Người tới, đánh cho ta…” Lời còn chưa dứt, một nha hoàn nhanh chóng chạy đến bên người bà ta, nhất nhất kể lại những sự tích của Tống chưởng quỹ gần đây.
Tận trong xương Vương phu nhân vẫn mê tín, không dám dễ dàng đắc tội loại người này, vội kéo ra khuôn mặt tươi cười bồi tội, sau đó phẫn nộ rời đi.
Chu Diệu Âm hơi chắp tay với Hữu Xu, khuyên, “Tống chưởng quỹ, tuy cái chết của lệnh huynh là do ta gây ra, nhưng cũng là hắn tự làm bậy không thể sống, nếu trong lòng ngươi có oán, chúng ta âm thầm giải quyết, không cần ầm ĩ đến y quán. Quấy rầy ta thì cũng thôi, đừng quấy rầy người bệnh cần y.”
Lệnh huynh? Tống Nhẫn Đông? Hắn nào có can hệ với ta? Hữu Xu đang muốn mở miệng nói, lại thấy chủ tử đi nhanh vào, sắc mặt xanh mét, “Tống Hữu Xu, bảng hiệu của ngươi là xảy ra chuyện gì?” Ám vệ chỉ bẩm báo chuyện Tào Mạc Ngôn, vẫn chưa nói cậu thay đổi bảng hiệu, cho nên Thành vương thiếu chút nữa bị chói mù mắt.
Hữu Xu đang muốn chua Chu Diệu Âm vài câu lập tức héo, ngập ngừng nói, “Là, chính là chuyện như vậy đó.”
“Sao ngươi lại tùy hứng như thế? Thiên vương lão tử cũng không cứu, những lời này ngươi có thể nói à? Nhanh xóa bốn chữ kia, miễn cho bị người ta bắt lấy nhược điểm!” Thành vương tận lực đè thấp âm lượng, thấy thiếu niên cứng cổ không động, chỉ đành lệnh ám vệ đi xử lý, cuối cùng đỡ trán thở dài.
Chu Diệu Âm thấy hai người dán vào nhau khe khẽ nói nhỏ, ngươi kéo tay áo ta, ta nắm chặt bả vai ngươi, tư thái kín không kẽ hở, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác cổ quái nào đó. Nàng đang muốn tiến lên chào hỏi, lại thấy Trương Quý mang theo một cái rương nhỏ tiến vào, nịnh nọt nói, “Tống chưởng quỹ, vương gia sưu tập rất nhiều sách thuốc trân quý, hiện tại đặt hết ở cửa Nhân Tâm đường, ngài mau trở về kiểm kê.”
“Ngươi đưa ta sách thuốc làm chi?” Hữu Xu là một con cún, gượng ép trong chốc lát lại bắt đầu vui rạo rực mà vẫy đuôi.
“Tất nhiên là cho ngươi tôi luyện y thuật cho tốt, đừng cả ngày giả thần giả quỷ.” Thành vương cũng không biết trong mắt mình tràn đầy nhu tình.
“Vậy ngươi có đưa sách cho Chu Diệu Âm hay không? Nếu ngươi từng đưa cho nàng, ta liền từ bỏ.” Lần đầu tiên Hữu Xu hiểu được cái gì gọi là ghen tị. Kỳ thật cậu không muốn so đo phân bì với Chu Diệu Âm, nhưng luôn nhịn không được.
Bị người ta hạ thể diện như thế, Thành vương vốn nên nổi giận, nhưng không biết sao lại vô cùng muốn cười, đang muốn mở miệng giải thích, lại nghe Chu Diệu Âm chủ động phủ nhận, “Tống chưởng quỹ đừng đa tâm, ta với vương gia bất quá là quan hệ đại phu người bệnh bình thường. Chỗ vương gia sưu tầm sách phong phú, ta chỉ mượn mấy quyển, hiện tại đều đã trả lại.”
Lúc này Hữu Xu mới nhếch miệng ngây ngô cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vô cùng ngọt ngào. Thành vương nhìn vừa ý, cũng cười rộ lên theo.
Ánh mắt Chu Diệu Âm lại hơi trầm xuống, tim như kiến gặm. Vương gia dung mạo tuấn mỹ vả lại xuất thân cao quý, nàng sao có thể không động tình? Chỉ nề hà đối phương nhìn như túng quẫn kì thực cao không thể leo tới, nàng cũng chỉ có thể yên lặng lui giữ, vốn tưởng rằng chờ vài năm, vài chục năm, chung quy có thể ủ nóng tảng đá kia, lại không ngờ Tống Hữu Xu chưa ủ, hắn đã nóng. Hắn sẽ quan tâm tiền đồ của Tống Hữu Xu, sẽ để ý ngôn hành cử chỉ của cậu, sẽ tức giận với cậu, cũng sẽ cùng cậu mỉm cười. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, vương gia đã đem đối phương nhét vào trong cánh cửa trái tim, mà chính mình thì vẫn còn quanh quẩn bên ngoài cánh cửa lớn rắn chắc, lạnh lùng này.
Nàng cực kỳ không cam, nhìn bóng dáng hai người cùng nhau rời đi, rốt cuộc chậm rãi suy sụp hạ bả vai, nào ngờ chưa đi ra cửa, Tống chưởng quỹ lại theo đuôi một đôi mẫu tử vòng trở về, ngôn từ chuẩn xác mà nói, “Bệnh của ngươi…”
“Chỉ có ta có thể trị đúng không?” Chu Diệu Âm nhanh chóng giữ vững tinh thần, tiến lên nâng lão phụ, cường ngạnh nói, “Tống chưởng quỹ, vị lão nhân gia này bị bệnh đục thủy tinh thể, ta đã an bài tốt kế hoạch phẫu thuật, mong ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ đảo loạn nỗi lòng người bệnh. Ngươi nói bệnh mà ta có thể trị ngươi đều có thể trị, ta đây liền rõ ràng nói cho ngươi biết, có vài bệnh ngươi quả thật trị không được. Nếu vương gia tặng cho ngươi rất nhiều sách thuốc, ngươi liền nhanh đi về nghiên cứu đi, không chừng qua mười năm, hai mươi năm, chúng ta có thể ngang hàng ngồi xuống bàn y luận thuật, hiện tại cũng có chút sớm.”
Nàng vốn không phải loại người chanh chua này, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới thái độ ôn nhu mà vương gia đối đãi với thiếu niên, liền khó có thể khống chế nội tâm nôn nóng và ghen ghét.
Hữu Xu tức giận đến hai má phồng lên, đang muốn cãi lại liền bị tráng hán nâng lão phụ chen ra, trách mắng, “Ngươi chính là ‘chỉ ta có thể trị’ kia à? Cướp người cướp đến y quán của Chu đại phu, quả thực buồn cười! Nương ta chính là bị chứng mắt chướng, trên đời ngoại trừ Chu đại phu, còn thật sự không ai có thể trị.”
Không phải chỉ là phẫu thuật dưới điều kiện thô sơ, khuyết thiếu gây tê, vô khuẩn thôi sao? Sau phẫu thuật thị lực chỉ có thể miễn cưỡng tăng lên 0.1, còn là một nửa mù, nếu bị nhiễm viêm rất có thể biến thành mù hoàn toàn, có cái gì giỏi mà đắc ý? Nhưng vấn đề không ở trong này, vấn đề là lão phụ căn bản không bị bệnh đục thủy tinh thể, là Chu Diệu Âm chẩn lầm!
Hữu Xu vốn định giải thích, lại bị Thành vương che miệng, kẹp dưới cánh tay, thanh thản rời khỏi y quán, “Ngươi đường đường chính chính làm người, kiên kiên định định học y, đừng làm những chuyện dọa người đó.”
Hữu Xu mở tay hắn ra, ủy khuất nói, “Ngươi thế mà lại khinh thường đường đường quỷ y ta, cẩn thận ngày sau ngươi trèo cao không nổi.”
“Quỷ y, ai lấy tên hiệu cho ngươi?” Thành vương nhướn mày, thầm nghĩ tên hiệu này còn khó nghe hơn “chỉ ta có thể trị”, luôn có một lại cảm giác ý vị sâu xa. Nếu hắn từng đến hiện đại sẽ hiểu rõ, cảm giác này dùng từ “trẻ trâu” để hình dung là chuẩn xác nhất.
Hai má Hữu Xu trướng đến đỏ bừng, ngập ngừng nói, “Ta tự phong.”
Hì hì! Trương Quý và những thị vệ khác đều nhịn không được, đồng loạt cười phun, ngay cả Thành vương cũng có chút ngửa tới ngửa lui, đứng không vững. Hữu Xu vội vàng tránh khỏi trói buộc, giúp hắn vỗ ngực, thấy hắn chậm rãi khôi phục bình tĩnh mới giống như con khỉ lủi tới cửa y quán Chu thị, hô lên, “Chu Diệu Âm, ngàn vạn lần đừng khai đao cho lão nhân gia, cẩn thận bị sét đánh!”
“Nói cái gì đó? Ngươi mới bị sét đánh! Lại phát bệnh có phải không, cẩn thận ta lấy chổi đánh người!” Tiểu nhị chạy chân nổi giận đùng đùng đuổi theo ra, nhưng Hữu Xu đã sớm chạy xa, xoay mặt nhìn thấy tấm bảng hiệu bị tô đen một khối lớn, biểu tình nháy mắt suy sụp.
Thành vương đang nắm một cây bút lông, đem “thiên vương lão tử cũng không cứu” đổi thành “ai tới cũng không cứu”, khí thế mặc dù khuyết thiếu, nhưng tốt xấu không phạm cái gì kiêng kị, sau đó đem mực đỏ còn dư lại điểm trên ấn đường thiếu niên, trong sáng cười rộ lên.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc