Liêu Thần
Chương 91: Vì người nhập ma 17
Lại một năm mới đến.
Vì Thái tử chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa lão Hoàng đế còn vì chuyện đó mà lâm bệnh, đêm trừ tịch năm nay không có tổ chức cung yến, toàn bộ hoàng cung không có hơi thở vui mừng của năm mới, an tĩnh như vậy, giống như là sự yên lặng trước khi bão đến.
Thân thể lão Hoàng đế thật sự không được, Thái tử đột nhiên qua đời, còn có những Hoàng tử khác lăn lộn, khiến ông phải bỏ quá nhiều tâm lực, vốn dĩ ông đã lớn tuổi nên thân thể không duy trì được nữa.
Sau khi lão Hoàng đế bệnh, liền bắt đầu ở Dưỡng Tâm điện tĩnh dưỡng, chính vụ đều giao cho mấy thủ phụ tới xử lý, nhưng quyết sách cuối cùng vẫn nắm gắt gao trong tay, đối với sự khống chế triều đình cũng không vì sinh bệnh mà giảm bớt, điều này khiến các Hoàng tử thất vọng không thôi.
Nhưng những chuyện này đối với Cảnh Dương cung không hề có ảnh hưởng gì cả.
Thời điểm xuân về hoa nở, Lan quý phi thật không có lộ diện lại một lần nữa đi vào Cảnh Dương cung.
Vì Hoàng đế sinh bệnh, trong khoảng thời gian này Lan quý phi vẫn luôn ở bên cạnh hầu bệnh Hoàng đế, lão Hoàng đế vẫn phi thường sủng ái bà như cũ, rõ ràng phòng bị những Hoàng tử và phi tần hậu cung, lại chỉ duy đối với Lan quý phi không chút nào phòng bị, việc ăn mặc đi ở đến chén thuốc của ông, đều qua tay Lan quý phi.
Những Hoàng tử đối với việc này tất nhiên là bất mãn, nhưng ngẫm lại thân thể Thập Thất Hoàng tử bị phá hư, rất nhanh đem tâm tư áp xuống.
Lão Hoàng đế sủng ái Lan quý phi thì như thế nào? Thập Thất Hoàng tử có thể sống qua tuổi nhược quán không còn không biết được, ngay cả sống qua tuổi nhược quán, các đại thần cũng sẽ không duy trì một Hoàng tử là yêu ma giáng thế lên xưng đế, riêng chỗ Quốc sư đã không có biện pháp thông qua.
Cho nên các Hoàng tử đã đem Thập Thất Hoàng tử bài trừ đầu tiên trong danh sách cạnh tranh, tuy kiêng kị sự tồn tại của hắn, nhưng không nghĩ tới cùng hắn cạnh tranh.
Khi Lan quý phi đến, vừa lúc Thập Thất Hoàng tử bế quan trong mật thất, là Trì An tiếp đãi bà.
Thoạt nhìn Lan quý phi không tốt, khóe mắt đều lộ ra vẻ mệt mỏi, tuy rằng không che lấp được dung mạo tuyệt sắc của bà, nhưng vẫn có nét mệt mỏi tang thương như phần lớn nữ tử hậu cung.
„Thân thể Thập Thất có khỏe không?“ Lan quý phi bưng chung trà khắc hoa cúc bằng phỉ thúy, chậm rãi uống một ngụm trà nóng, trong lòng sảng khoái thêm vài phần.
Trì An thấy bà uống xong, tiếp tục châm trà cho bà, cười nói: „Vẫn như vậy ạ.“
Lan quý phi a một tiếng, sau đó cũng không hỏi lại, từng chút từng chút một uống trà.
Trà này không giống với linh trà Quốc sư tự mình trồng, nhưng cũng không phải người phàm nào cũng có thể uống được, ngay cả lão Hoàng đế, mỗi năm cũng chỉ có mấy lượng, không giống với Cảnh Dương cung, muốn uống thì lúc nào cũng uống được,không uống thì trực tiếp đổ lên đất cũng không lãng phí, cứ như là mặt hàng được dùng ở quán ven đường.
Tuy Lan quý phi chỉ là người thường, nhưng cũng có thể phẩm ra trà này khôngthường.
Bà lại làm như không có cảm giác gì, cứ chậm rì rì mà uống, làm như không thấy sự xa hoa trong Cảnh Dương cung này.
không chỉ có bà, mà ngay cả lão Hoàng đế, đối với chuyện này cũng không có chút nào ngoài ý muốn hay là không cao hứng, giữa bọn họ có một loại ước định vô cùng ăn ý, giống như là Thập Thất Hoàng tử trời sinh đã như thế.
Trì An xem ở trong mắt, khóe môi hơi hơi gợi lên.
Vài chén trà vào bụng, ánh mắt mệt mỏi của Lan quý phi vơi đi rất nhiều, mới vừa lòng buông chung trà xuống, sâu kín thở dài, nói với Trì An: „Sắp tới giao phong, mặc kệ Thập Thất lựa chọn thế nào, bổn cung đều duy trì hắn.“
Trì An lên tiếng đã biết.
Lan quý phi cũng nhanh chóng rời đi.
Tuy hiện tại lão Hoàng đế đang dưỡng bệnh, nhưng tính tình càng ngày càng cổ quái,một khắc cũng không ly khai được người, Lan quý phi không thể rời đi quá lâu, dù chưa thấy nhi tử, vẫn trực tiếp trở về Dưỡng Tâm điện phụng dưỡng Hoàng đế đangsinh bệnh.
Chờ đến tối khi Thập Thất Hoàng tử từ trong mật thất đi ra, Trì An đã đem ý đồ của Lan quý phi nói cho hắn, Thập Thất Hoàng tử nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn không ra ý nghĩ trong lòng.
Tuy Trì An không biết hắn muốn làm gì, nhưng nhớ đến khi ở Giang Nam, câu nói „Lấy thiên hạ làm sính lễ, cưới nàng làm vợ“ kia, nàng đã biết hắn đối với vị trí kia cũng có ý tưởng.
Hoặc là nói, với bản lĩnh của hắn, cái hắn muốn, đều có thể trực tiếp có được, căn bảnkhông cần ai cho.
Nếu hắn có tâm với giang sơn này, kia cũng là vật trong tay hắn.
Ngoài kia đám Hoàng tử đấu đến hung hăng, cũng không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Cảnh Dương cung.
Mà sự yên tĩnh này, dưới sự cầm đầu của Bát Hoàng tử dẫn theo mấy Hoàng tử khácđã tạm thời bị phá vỡ.
Thập Thất Hoàng tử ngồi dựa ở trên giường, sau lưng lót gối dựa, trên mặt vẫn là bệnh trạnh tái nhợt, nhìn tựa như một bệnh nhân không còn sống được bao lâu. Nhưng mà các Hoàng tử khác cũng không dám coi khinh hắn, những năm gần đây, thái y luôn nói hắn không chịu nổi, tùy thời đều có thể chuẩn bị hậu sự cho hắn, nhưng mỗi một lần hắn đều sống sót, số lần ngày càng nhiều, ở trong lòng các Hoàng tử hắn đã thành người bệnh thế nào cũng không chết được, cứ như vậy tàn phá thân thể, kéo dài hơi tàn.
Con kiến còn sống tạm bợ, Thập Thất Hoàng tử ngoan cường mà nỗ lực kéo dài tấm thân rách nát mà sống tạm, kỳ thật cũng không có gì kỳ quái.
Bát Hoàng tử đại biểu cho mấy vị đệ đệ, đem ý đồ chuyến này đến toàn bộ nói ra.
Thập Thất Hoàng tử an tĩnh mà nghe bọn họ nói xong, nhịn không được mà dùng khăn che miệng ho khan, sau khi phun ra một búng máu, lơ đi những ánh mắt khiếp sợ của các vị huynh trưởng, nhàn nhạt nói: „Muốn ta ra tay giúp các huynh, ta có thể được gì?“
Bát Hoàng tử do dự một lát, nói: „Đến lúc đó vi huynh sẽ đem vùng Nam Lĩnh đến Tây Di, bao gồm cả vùng Vân Trạch làm đất phong cho đệ, như thế nào?“
Nghe được lời này, Thập Thất Hoàng tử nhịn không được cười rộ lên.
Bộ dạng hắn mỉm cười thật sự đẹp, nhưng cũng rét căm căm, làm người ta lạnh tận đáy lòng. Thập Ngũ và Thập Lục là hai Hoàng tử tuổi nhỏ, da đầu đều tê dại đi, nhịnkhông được dịch dịch thân mình, không dám nhìn đệ đệ nhỏ nhất này, luôn cảm thấytrên người hắn có gì đó khiến người ta sợ hãi.
rõ ràng bọn họ là huynh trưởng, nhưng trước mặt vị Thập Thất đệ này, thật sự khôngtính là gì.
„Nam Lĩnh đến Tây Di, tuy rằng giàu có và đông đúc, nhưng đừng quên nơi đó có nhiều sơn tinh quỷ quái, cũng không phải thái bình gì, mà Vân Trạch...“ hắn cười nhẹ, ánh mắt nhàn nhạt mà đảo qua mấy vị huynh trưởng, khóe môi nhếch lên, ý tứ khôngcần nói cũng biết.
Bị đôi mắt mắt tím nhìn chằm chằm, một đám Hoàng tử không dám thở mạnh chút nào.
Người thường không biết Vân Trạch là dạng địa phương gì, nhưng bên người nhóm Hoàng tử luôn có dị sĩ tài ba bất phàm, tất nhiên biết chỗ đáng sợ của Vân Trạch, nếu là Hoàng tử bình thường, được nó căn bản là vô dụng, ngược lại là một nơi cần lo lắng, có thể hay không bị nhóm yêu quái trong chỗ sâu nhất của Vân Trạch tập kích. Đối với Thập Thất Hoàng tử mà nói, tuy không cần lo lắng điều đó, nhưng dựa vào cái gì hắn phải vì địa phương này mà chắp tay nhường sơn hà cẩm tú này đây?
hắn đem khăn thấm máu ném xuống đất, lơ đi thần sắc sợ hãi của nhóm huynh đệ, khẽ thở dài: „Kỳ thật, bổn Điện hạ đối với thiên hạ này cũng cảm thấy hứng thú. Nếu các vị huynh trưởng có thể giúp ta, ta cũng có thể đem vùng Nam Lĩnh đến Tây Di cho các huynh.“
Nghe được lời này, sắc mặt nhóm Hoàng tử đại biến.
Thập Thất Hoàng tử thấy thế, lại nhịn không được cười rộ lên.
Nhìn đi, thế nhân đều là như thế, bản thân có thể đương nhiên mà đưa ra điều kiệnkhông hợp lý, nhưng người khác đề ra, lại làm cho bọn họ vô pháp tiếp thu, thậm chísẽ có khả năng oán trách.
Cuối cùng, nhóm Hoàng tử xám xịt mà rời khỏi Cảnh Dương cung.
Tin tức bọn họ đi Cảnh Dương cung tự nhiên không giấu được tai mắt của những người khác, lão Hoàng đế nghe xong, nhịn không được nổi trận lôi đình, đem nhóm nhi tử xui xẻo kêu tới, từng bước từng bước mà chửi ầm lên, sau khi mắng xong, đuổi bọn họ ra ngoài, tiếp tục dưỡng bệnh.
Lão Hoàng đế mắng xong đám nhi tử không an phận, lại phái người đi Cảnh Dương cung một chuyến.
Người lão Hoàng đế phái đi nói gì, không ai biết, vì Cảnh Dương cung vẫn yên tĩnh như trước, không ai có thể nhìn trộm tình huống bên trong.
Các Hoàng tử bị mắng giống như chim cút, mỗi người đều có chút oán trách trong lòng đối với Thập Thất Hoàng tử, lại không dám biểu hiện trên mặt.
Vị đệ đệ yêu ma giáng thế này của bọn họ phi thường tà môn, ngay cả trong lòng oán trách hắn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, đỡ cho buổi tối bị thứ không sạch sẽviếng thăm.
Sau khi nhóm Hoàng tử rời đi, Thập Thất Hoàng tử vẫn là nên thế nào thì cứ như thế đó, không chút nào đem chuyện đó để trong lòng.
Cảnh Dương cung tựa như thế ngoại đào viên trong hoàng cung, an tĩnh đến mức làm người ta ngẫu nhiên không cẩn thận mà quên đi sóng gió bên ngoài. Trì An chính là người như thế, nếu không phải Úy Xuyên liên tiếp tiến cung, Trì An đều sẽ quên người nam nhân này đối với vị trí kia rất có hứng thú.
Chỉ là, thân thể hắn suy yếu, đại thần sẽ duy trì hắn sao? Ngay cả các đại thần duy trìhắn, hắn có thể tại vị được bao lâu? một Hoàng đế tùy thời có khả năng băng hà, các đại thần chẳng phải là sẽ thường xuyên lo lắng sao?
Trì An không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, đàng phải kiềm chế tâm tư tới hỏi.
Nàng giống như một người đứng xem, bàng quan xem sóng gió trên triều đình, an tĩnh mà chờ kết quả.
Thân thể lão Hoàng đế khi tốt khi xấu, nhưng vẫn ngoan cường mà vượt qua, tuy mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý chờ ông băng hà, nhưng ngày lại ngày trôi qua, lão Hoàng đế vẫn sống tốt.
Giống như Thập Thất Hoàng tử, rõ ràng mọi người đang chờ ngày hắn bị ông trời thuđi, nhưng hắn vẫn là ngày qua ngày mà sống thật tốt.
Lại là một Tết Trung Thu nữa.
Lão Hoàng đế hứng thú bừng bừng cho người chuẩn bị cung yến ở Ngự Hoa Viên, Lan quý phi tự mình chủ trì, mời tôn thất và các đại thần từ tam phẩm trở lên cùng nữ quyến tham gia cung yến.
Lần cung yến này có ý nghĩa phi phàm, cũng là lần đầu tiên sau nửa năm bị bệnh Hoàng đế hưng sư động chúng mà xuất hiện trước mặt người khác.
Chờ khi yến hội bắt đầu, khi lão Hoàng đế cùng các thân vương nâng chén nói giỡn, đột nhiên nghe được cung nhân tới báo, Thập Thất Hoàng tử đến.
Chỉ một thoáng, toàn bộ Ngự Hoa Viên an tĩnh không tiếng động, trừ bỏ chung quanh đèn lồng phát ra tiếng, không còn một tiếng vang nào, an tĩnh quỷ dị, làm người ta vô cùng không khỏe.
Mấy cung nhân mạnh khỏe nâng kiệu liễn có đỉnh đầu khác với đế liễn lại đây, tiếp theo thấy Thập Thất Hoàng tử mặc triều phục từ từ trong kiệu bước ra.
Dung mạo hắn tuấn mỹ, khí độ tự phụ, tuy vẻ mặt có chút bệnh, cũng không giấu được một thân tuyệt đại phong hoa, triều phục mặc trên người hắn, so với các Hoàng tử khác đều xuất sắc hơn nhiều.
một vài nữ tử trẻ tuổi đang ngồi đây nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhịn không được mà đỏ bừng mặt.
Đồng thời cùng hắn hạ kiệu, còn có một thiếu nữ mặc cung trang màu tím thêu trăm hoa bướm lượn, vô cùng lộng lẫy.
Dung mạo thiếu nữ kiều mỹ, lại thập phần xa lạ, người gặp qua nàng rất ít, phàm là người gặp qua nàng, đều biết nàng là ai.
Nàng là nữ tử Trì gia ở Giang Nam được Thập Thất Hoàng tử dưỡng trong Cảnh Dương cung, đã từng có người lén đồn đãi, đây là người có duyên, Thập Thất Hoàng tử dưỡng để tục mệnh, tuy rằng mức độ đáng tin không cao, nhưng người tin tưởng lời đồn này cũng không ít.
Bằng không với tính cách quỷ quyệt của Thập Thất Hoàng tử kia, vì sa lại đem mộttiểu cô nương không có gì mang về Cảnh Dương cung dưỡng, một đường dưỡng chính là mười mấy năm?
Lúc này, nhìn thấy Thập Thất Hoàng tử dắt tay thiếu nữ kia cùng nhau xuất hiện, mọi người đều nhịn không được thấc kỳ quái.
Thập Thất Hoàng tử nắm tay Trì An đi đến trước mặt lão Hoàng đế, sau khi thỉnh an xong, liền lôi kéo nàng ngồi xuống vị trí Hoàng đế ban cho.
Lão Hoàng tử nhìn thấy tiểu nhi tử, vô cùng cao hứng mà nói: „Sao Thập Thất lại đến đây? Khó có được con mang An An đến đây, chính là nghĩ tới náo nhiệt sao?“
Lão Hoàng đế nói thực tùy ý, trong đó cũng chỉ ra thân phận của Trì An.
Người có thể tham gia cung yến đều là nhân tinh, nơi nào không nghe ra ý tứ của Hoàng đế, nhịn không được mà nhìn về phía thiếu nữ ngồi cạnh Thập Thất Hoàng tử.
trên mặt tái nhợt của Thập Thất hoàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng ho khanmột tiếng, nói: „Hôm nay Trung Thu, nên là ngày đoàn viên. Cảnh Dương cung quá quạnh quẽ, nhi thần liền mang An An lại đây hướng phụ hoàng xin chén rượu, phụ hoàng không chê đi?“
„Như thế nào sẽ, nhìn thấy con, trong lòng trẫm vô cùng cao hứng.“ nói xong, lão Hoàng đế cho ngườ đem rượu hoa cúc đặc nhưỡng trên bàn ban thưởng xuống, tỏ vẻ sủng ái đối với nhi tử.
Thập Thất Hoàng tử đem ly rượu ngự tứ đến trước mặt Trì An, khóe môi mỉm cười, cúi đầu thì thầm vài câu với nàng, sau đó nhìn nàng bưng ly rượu lên uống, vẻ mặt khôngcó chút nào không kiên nhẫn.
Mọi người thấy một màn như vậy, ánh mắt có chút thay đổi.
Trước mắt bao người, cử chỉ của Thập Thất Hoàng tử lại như đối với cô nương âu yếm,không giống với người tục mệnh trong truyền thuyết.
Lão Hoàng đế thấy thế, nhịn không được cười nói: “Con, đứa nhỏ này, dám đem rượu trẫm thưởng cho con tùy ý cấp người khác, là không thích rượu của trẫm?”
„Rượu của phụ hoàng dĩ nhiên không tồi, thích hợp cho An An uống.“ Thập Thất Hoàng tử tùy ý mà nói.
Tức khắc lão Hoàng đế thổi râu trừng mắt, chỉ vào hắn mà mắng hắn thật là bất hiếu.
Nơi đây vẫn im ắng như cũ, người ngồi gần đó đều đem lời lão Hoàng đế và Thập Thất Hoàng tử nghe thật rõ ràng, người ngồi hơi xa tuy không rõ bọn họ nói gì, nhưng thấy lão Hoàng đế tuy rằng mắng người, vẻ mặt lại vô cùng cao hứng, cũng đủ biết lão Hoàng đế đối với đứa con này có bao nhiêu dung túng và sủng ái.
Những Hoàng tử khác thì trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Rượu quá ba tuần, lão Hoàng đế có chút say, lôi kéo tay Lan quý phi, lải nhải nói: „Ái phi à, chớp mắt Thập Thất đã lớn như vậy, trẫm còn nhớ rõ lúc hắn sinh ra, thật nhỏ, đều lo lắng hắn sẽ không sống nổi...“
Lan quý phi mỉm cười lắng nghe, thường thường phụ họa vài câu.
Mãi cho đến khi lão Hoàng đế bĩu môi muốn phải lập phi cho Thập Thất Hoàng tử,không chỉ có Lan quý phi kinh sợ, mà tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ, trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút kỳ quái.
Trì An ngồi ở chỗ đó an tĩnh uống rượu làm phông nền, nhịn không được mà nhìn mấy người đó, phát hiện có vài vị đại thần tuy rằng cực lực biểu hiện trấn định, nhưng thần sắc vẫn lộ ra một chút khác thường, suy nghĩ chút liền hiểu ra ý tứ của bọn họ.
Đây là lo lắng Hoàng đế loạn điểm uyên ương, đem khuê nữ nhà mình sắc phong là Thập Thất Hoàng tử phi.
Trong mắt thế nhân, vị Thập Thất Hoàng tử này là yêu ma giáng thế, có thể khôngliên quan liền không liên quan, càng không cần nói đến thân thể suy nhược của hắn, nữ nhân gả cho hắn, tương đương với sống đời quả phụ, nhà ai có khuê nữ đều sẽluyến tiếc. Ngoài ra, căn cứ trên phương diện chính trị, Thập Thất Hoàng tử thật sựkhông phải là một người thích hợp cho việc liên hôn.
Lão Hoàng đế dong dài một lúc, rốt cuộc nhớ đến nhi tử vẫn còn ở chỗ này, liền hỏihắn: „Thập Thất à, con thích dạng cô nương nào, nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàngsẽ hạ chiếu tứ hôn cho con.“
Đôi mắt màu tím của Thập Thất Hoàng tử quét về phía đám đại thần kia, mỗi vị đại thần khi bị hắn nhìn đến đều đổ mồ hôi lạnh, da mặt không khắc chế được mà run rầy, nhưng cũng chỉ có thể đau khổ nhẫn nại, hy vọng vị Hoàng tử này không nhìn trúng khuê nữ nhà mình.
Thập Thất Hoàng tử cười nhẹ, cuối cùng kéo tay Trì An, nói với lão Hoàng đế: „Phụ hoàng, An An rất tốt, nhi thần chỉ mong cưới nàng làm vợ.“
Đôi mắt vẩn đục của lão Hoàng đế nhìn hắn, sau một lúc lâu cười ha ha, nói: „An An cũng là trẫm nhìn nàng lớn lên, là một cô nương tốt, ánh mắt hoàng nhi quả khôngsai.“ Sau đó, ông quay đầu hỏi Lan quý phi: „Ái phi, ý nàng như thế nào?“
Lan quý phi cườn đến thiên kiều bá mị, ôn nhu nói: „Hoàng thượng thích, thần thiếp tự nhiên cũng thích.“
Vì thế, hôn sự của Thập Thất Hoàng tử đã được định ra.
Các đại thần có khuê nữ vừa độ tuổi ngồi ở đây đều nhịn không được thở phào nhẹnhõm, các Hoàng tử khác thấy Thập Thất Hoàng tử tuyển một cô nương vô danh như vậy, đối với hắn không có giúp ích gì, trong lòng cũng rất vừa lòng.
Mọi người đều vui mừng.
Sau khi yến hội kết thúc, Thập Thất Hoàng tử vừa lòng cùng Trì An hồi Cảnh Dương cung.
Trong đêm cuối thu an tĩnh lạnh lẽo, nam nữ ôm nhau ngủ trên giường; ở trong mộng, Thập Thất Hoàng tử cắn một bên dái tai nàng, vừa cắn vừa cười nhẹ nói: „An An, nàng có cao hứng không?“
Trì An nỗ lực hô hấp, nhịn xuống cảm giác khác thường trong cơ thể, nói: „Cao hứng, cao hứng cực kỳ.“ Cho nên huynh, con mẹ nó, nhanh chóng đi ra ngoài a.
Thập Thất Hoàng tử lại càng thêm phấn khởi, mạnh mẽ mà đâm vào nàng, hôn khóe mắt thấm nước mắt của nàng, tiếng cười trầm thấp lại quỷ dị. „Nhìn nàng kìa, cao hứng đến mức khóc sao, thật sự thích đến vậy sao? Đừng khóc, sau này ta sẽ càng làm nàng hạnh phúc hơn, rất nhanh...“
Trì An: „...“ Mẹ nó! Nàng muốn chém nam nhân này!
Đáng tiếc trong mộng, trước giờ nàng không đánh lại hắn, chỉ có thể bị hắn đè nặng, lăn lộn mấy lần, như là muốn đem sự tình không thể làm trong hiện thực làm xong trong mộng.
Tuy suốt một buổi tối, bị người nào đó lăn lộn đến mức mệt chết đi được trong mộng, nhưng khi hừng đông, Trì An vẫn như cũ không cảm thấy không khỏe, vẫn có thể tập thể dục buổi sáng.
Chỗ tốt của phòng tối trong mộng chính là, mặc kệ nàng bị lăn lộn đến hỏng mất, nhưng hiện thực, thân thể không có chút di chứng nào, quả thật chính là nơi tuyệt vời.
Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng đế rất nhanh đưa đến Cảnh Dương cung, quả thật là gấpkhông chờ nổi.
Các cung nhân tiến đến chúc mừng nàng, Lưu âm cười tủm tỉm mà đem tiền thưởng chuẩn bị trước phát xuống, toàn bộ Cảnh Dương cung là không khí vui mừng náo nhiệt.
Ngày thứ ba sau khi thánh chỉ tứ hôn ban ra, Quốc sư lại một lần nữa đi vào Cảnh Dương cung.
không ai biết Quốc sư nói gì với Thập Thất Hoàng tử, chờ sau khi Quốc sư đi, Thập Thất Hoàng tử lại một lần nữa bế quan.
Hôn kỳ của Trì An và Thập Thất Hoàng tử định vào mùa xuân năm sau, khoảng cách đến hôn kỳ còn nửa năm.
Khi người ở Cảnh Dương cung khẩn trương mà chuẩn bị hôn lễ vào sang năm, thì thân thể lão Hoàng tử ngày càng không tốt, mặc kệ là triều đình hay hậu cung đều khẩn trương lên.
Vì Thái tử chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa lão Hoàng đế còn vì chuyện đó mà lâm bệnh, đêm trừ tịch năm nay không có tổ chức cung yến, toàn bộ hoàng cung không có hơi thở vui mừng của năm mới, an tĩnh như vậy, giống như là sự yên lặng trước khi bão đến.
Thân thể lão Hoàng đế thật sự không được, Thái tử đột nhiên qua đời, còn có những Hoàng tử khác lăn lộn, khiến ông phải bỏ quá nhiều tâm lực, vốn dĩ ông đã lớn tuổi nên thân thể không duy trì được nữa.
Sau khi lão Hoàng đế bệnh, liền bắt đầu ở Dưỡng Tâm điện tĩnh dưỡng, chính vụ đều giao cho mấy thủ phụ tới xử lý, nhưng quyết sách cuối cùng vẫn nắm gắt gao trong tay, đối với sự khống chế triều đình cũng không vì sinh bệnh mà giảm bớt, điều này khiến các Hoàng tử thất vọng không thôi.
Nhưng những chuyện này đối với Cảnh Dương cung không hề có ảnh hưởng gì cả.
Thời điểm xuân về hoa nở, Lan quý phi thật không có lộ diện lại một lần nữa đi vào Cảnh Dương cung.
Vì Hoàng đế sinh bệnh, trong khoảng thời gian này Lan quý phi vẫn luôn ở bên cạnh hầu bệnh Hoàng đế, lão Hoàng đế vẫn phi thường sủng ái bà như cũ, rõ ràng phòng bị những Hoàng tử và phi tần hậu cung, lại chỉ duy đối với Lan quý phi không chút nào phòng bị, việc ăn mặc đi ở đến chén thuốc của ông, đều qua tay Lan quý phi.
Những Hoàng tử đối với việc này tất nhiên là bất mãn, nhưng ngẫm lại thân thể Thập Thất Hoàng tử bị phá hư, rất nhanh đem tâm tư áp xuống.
Lão Hoàng đế sủng ái Lan quý phi thì như thế nào? Thập Thất Hoàng tử có thể sống qua tuổi nhược quán không còn không biết được, ngay cả sống qua tuổi nhược quán, các đại thần cũng sẽ không duy trì một Hoàng tử là yêu ma giáng thế lên xưng đế, riêng chỗ Quốc sư đã không có biện pháp thông qua.
Cho nên các Hoàng tử đã đem Thập Thất Hoàng tử bài trừ đầu tiên trong danh sách cạnh tranh, tuy kiêng kị sự tồn tại của hắn, nhưng không nghĩ tới cùng hắn cạnh tranh.
Khi Lan quý phi đến, vừa lúc Thập Thất Hoàng tử bế quan trong mật thất, là Trì An tiếp đãi bà.
Thoạt nhìn Lan quý phi không tốt, khóe mắt đều lộ ra vẻ mệt mỏi, tuy rằng không che lấp được dung mạo tuyệt sắc của bà, nhưng vẫn có nét mệt mỏi tang thương như phần lớn nữ tử hậu cung.
„Thân thể Thập Thất có khỏe không?“ Lan quý phi bưng chung trà khắc hoa cúc bằng phỉ thúy, chậm rãi uống một ngụm trà nóng, trong lòng sảng khoái thêm vài phần.
Trì An thấy bà uống xong, tiếp tục châm trà cho bà, cười nói: „Vẫn như vậy ạ.“
Lan quý phi a một tiếng, sau đó cũng không hỏi lại, từng chút từng chút một uống trà.
Trà này không giống với linh trà Quốc sư tự mình trồng, nhưng cũng không phải người phàm nào cũng có thể uống được, ngay cả lão Hoàng đế, mỗi năm cũng chỉ có mấy lượng, không giống với Cảnh Dương cung, muốn uống thì lúc nào cũng uống được,không uống thì trực tiếp đổ lên đất cũng không lãng phí, cứ như là mặt hàng được dùng ở quán ven đường.
Tuy Lan quý phi chỉ là người thường, nhưng cũng có thể phẩm ra trà này khôngthường.
Bà lại làm như không có cảm giác gì, cứ chậm rì rì mà uống, làm như không thấy sự xa hoa trong Cảnh Dương cung này.
không chỉ có bà, mà ngay cả lão Hoàng đế, đối với chuyện này cũng không có chút nào ngoài ý muốn hay là không cao hứng, giữa bọn họ có một loại ước định vô cùng ăn ý, giống như là Thập Thất Hoàng tử trời sinh đã như thế.
Trì An xem ở trong mắt, khóe môi hơi hơi gợi lên.
Vài chén trà vào bụng, ánh mắt mệt mỏi của Lan quý phi vơi đi rất nhiều, mới vừa lòng buông chung trà xuống, sâu kín thở dài, nói với Trì An: „Sắp tới giao phong, mặc kệ Thập Thất lựa chọn thế nào, bổn cung đều duy trì hắn.“
Trì An lên tiếng đã biết.
Lan quý phi cũng nhanh chóng rời đi.
Tuy hiện tại lão Hoàng đế đang dưỡng bệnh, nhưng tính tình càng ngày càng cổ quái,một khắc cũng không ly khai được người, Lan quý phi không thể rời đi quá lâu, dù chưa thấy nhi tử, vẫn trực tiếp trở về Dưỡng Tâm điện phụng dưỡng Hoàng đế đangsinh bệnh.
Chờ đến tối khi Thập Thất Hoàng tử từ trong mật thất đi ra, Trì An đã đem ý đồ của Lan quý phi nói cho hắn, Thập Thất Hoàng tử nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn không ra ý nghĩ trong lòng.
Tuy Trì An không biết hắn muốn làm gì, nhưng nhớ đến khi ở Giang Nam, câu nói „Lấy thiên hạ làm sính lễ, cưới nàng làm vợ“ kia, nàng đã biết hắn đối với vị trí kia cũng có ý tưởng.
Hoặc là nói, với bản lĩnh của hắn, cái hắn muốn, đều có thể trực tiếp có được, căn bảnkhông cần ai cho.
Nếu hắn có tâm với giang sơn này, kia cũng là vật trong tay hắn.
Ngoài kia đám Hoàng tử đấu đến hung hăng, cũng không ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Cảnh Dương cung.
Mà sự yên tĩnh này, dưới sự cầm đầu của Bát Hoàng tử dẫn theo mấy Hoàng tử khácđã tạm thời bị phá vỡ.
Thập Thất Hoàng tử ngồi dựa ở trên giường, sau lưng lót gối dựa, trên mặt vẫn là bệnh trạnh tái nhợt, nhìn tựa như một bệnh nhân không còn sống được bao lâu. Nhưng mà các Hoàng tử khác cũng không dám coi khinh hắn, những năm gần đây, thái y luôn nói hắn không chịu nổi, tùy thời đều có thể chuẩn bị hậu sự cho hắn, nhưng mỗi một lần hắn đều sống sót, số lần ngày càng nhiều, ở trong lòng các Hoàng tử hắn đã thành người bệnh thế nào cũng không chết được, cứ như vậy tàn phá thân thể, kéo dài hơi tàn.
Con kiến còn sống tạm bợ, Thập Thất Hoàng tử ngoan cường mà nỗ lực kéo dài tấm thân rách nát mà sống tạm, kỳ thật cũng không có gì kỳ quái.
Bát Hoàng tử đại biểu cho mấy vị đệ đệ, đem ý đồ chuyến này đến toàn bộ nói ra.
Thập Thất Hoàng tử an tĩnh mà nghe bọn họ nói xong, nhịn không được mà dùng khăn che miệng ho khan, sau khi phun ra một búng máu, lơ đi những ánh mắt khiếp sợ của các vị huynh trưởng, nhàn nhạt nói: „Muốn ta ra tay giúp các huynh, ta có thể được gì?“
Bát Hoàng tử do dự một lát, nói: „Đến lúc đó vi huynh sẽ đem vùng Nam Lĩnh đến Tây Di, bao gồm cả vùng Vân Trạch làm đất phong cho đệ, như thế nào?“
Nghe được lời này, Thập Thất Hoàng tử nhịn không được cười rộ lên.
Bộ dạng hắn mỉm cười thật sự đẹp, nhưng cũng rét căm căm, làm người ta lạnh tận đáy lòng. Thập Ngũ và Thập Lục là hai Hoàng tử tuổi nhỏ, da đầu đều tê dại đi, nhịnkhông được dịch dịch thân mình, không dám nhìn đệ đệ nhỏ nhất này, luôn cảm thấytrên người hắn có gì đó khiến người ta sợ hãi.
rõ ràng bọn họ là huynh trưởng, nhưng trước mặt vị Thập Thất đệ này, thật sự khôngtính là gì.
„Nam Lĩnh đến Tây Di, tuy rằng giàu có và đông đúc, nhưng đừng quên nơi đó có nhiều sơn tinh quỷ quái, cũng không phải thái bình gì, mà Vân Trạch...“ hắn cười nhẹ, ánh mắt nhàn nhạt mà đảo qua mấy vị huynh trưởng, khóe môi nhếch lên, ý tứ khôngcần nói cũng biết.
Bị đôi mắt mắt tím nhìn chằm chằm, một đám Hoàng tử không dám thở mạnh chút nào.
Người thường không biết Vân Trạch là dạng địa phương gì, nhưng bên người nhóm Hoàng tử luôn có dị sĩ tài ba bất phàm, tất nhiên biết chỗ đáng sợ của Vân Trạch, nếu là Hoàng tử bình thường, được nó căn bản là vô dụng, ngược lại là một nơi cần lo lắng, có thể hay không bị nhóm yêu quái trong chỗ sâu nhất của Vân Trạch tập kích. Đối với Thập Thất Hoàng tử mà nói, tuy không cần lo lắng điều đó, nhưng dựa vào cái gì hắn phải vì địa phương này mà chắp tay nhường sơn hà cẩm tú này đây?
hắn đem khăn thấm máu ném xuống đất, lơ đi thần sắc sợ hãi của nhóm huynh đệ, khẽ thở dài: „Kỳ thật, bổn Điện hạ đối với thiên hạ này cũng cảm thấy hứng thú. Nếu các vị huynh trưởng có thể giúp ta, ta cũng có thể đem vùng Nam Lĩnh đến Tây Di cho các huynh.“
Nghe được lời này, sắc mặt nhóm Hoàng tử đại biến.
Thập Thất Hoàng tử thấy thế, lại nhịn không được cười rộ lên.
Nhìn đi, thế nhân đều là như thế, bản thân có thể đương nhiên mà đưa ra điều kiệnkhông hợp lý, nhưng người khác đề ra, lại làm cho bọn họ vô pháp tiếp thu, thậm chísẽ có khả năng oán trách.
Cuối cùng, nhóm Hoàng tử xám xịt mà rời khỏi Cảnh Dương cung.
Tin tức bọn họ đi Cảnh Dương cung tự nhiên không giấu được tai mắt của những người khác, lão Hoàng đế nghe xong, nhịn không được nổi trận lôi đình, đem nhóm nhi tử xui xẻo kêu tới, từng bước từng bước mà chửi ầm lên, sau khi mắng xong, đuổi bọn họ ra ngoài, tiếp tục dưỡng bệnh.
Lão Hoàng đế mắng xong đám nhi tử không an phận, lại phái người đi Cảnh Dương cung một chuyến.
Người lão Hoàng đế phái đi nói gì, không ai biết, vì Cảnh Dương cung vẫn yên tĩnh như trước, không ai có thể nhìn trộm tình huống bên trong.
Các Hoàng tử bị mắng giống như chim cút, mỗi người đều có chút oán trách trong lòng đối với Thập Thất Hoàng tử, lại không dám biểu hiện trên mặt.
Vị đệ đệ yêu ma giáng thế này của bọn họ phi thường tà môn, ngay cả trong lòng oán trách hắn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, đỡ cho buổi tối bị thứ không sạch sẽviếng thăm.
Sau khi nhóm Hoàng tử rời đi, Thập Thất Hoàng tử vẫn là nên thế nào thì cứ như thế đó, không chút nào đem chuyện đó để trong lòng.
Cảnh Dương cung tựa như thế ngoại đào viên trong hoàng cung, an tĩnh đến mức làm người ta ngẫu nhiên không cẩn thận mà quên đi sóng gió bên ngoài. Trì An chính là người như thế, nếu không phải Úy Xuyên liên tiếp tiến cung, Trì An đều sẽ quên người nam nhân này đối với vị trí kia rất có hứng thú.
Chỉ là, thân thể hắn suy yếu, đại thần sẽ duy trì hắn sao? Ngay cả các đại thần duy trìhắn, hắn có thể tại vị được bao lâu? một Hoàng đế tùy thời có khả năng băng hà, các đại thần chẳng phải là sẽ thường xuyên lo lắng sao?
Trì An không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, đàng phải kiềm chế tâm tư tới hỏi.
Nàng giống như một người đứng xem, bàng quan xem sóng gió trên triều đình, an tĩnh mà chờ kết quả.
Thân thể lão Hoàng đế khi tốt khi xấu, nhưng vẫn ngoan cường mà vượt qua, tuy mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý chờ ông băng hà, nhưng ngày lại ngày trôi qua, lão Hoàng đế vẫn sống tốt.
Giống như Thập Thất Hoàng tử, rõ ràng mọi người đang chờ ngày hắn bị ông trời thuđi, nhưng hắn vẫn là ngày qua ngày mà sống thật tốt.
Lại là một Tết Trung Thu nữa.
Lão Hoàng đế hứng thú bừng bừng cho người chuẩn bị cung yến ở Ngự Hoa Viên, Lan quý phi tự mình chủ trì, mời tôn thất và các đại thần từ tam phẩm trở lên cùng nữ quyến tham gia cung yến.
Lần cung yến này có ý nghĩa phi phàm, cũng là lần đầu tiên sau nửa năm bị bệnh Hoàng đế hưng sư động chúng mà xuất hiện trước mặt người khác.
Chờ khi yến hội bắt đầu, khi lão Hoàng đế cùng các thân vương nâng chén nói giỡn, đột nhiên nghe được cung nhân tới báo, Thập Thất Hoàng tử đến.
Chỉ một thoáng, toàn bộ Ngự Hoa Viên an tĩnh không tiếng động, trừ bỏ chung quanh đèn lồng phát ra tiếng, không còn một tiếng vang nào, an tĩnh quỷ dị, làm người ta vô cùng không khỏe.
Mấy cung nhân mạnh khỏe nâng kiệu liễn có đỉnh đầu khác với đế liễn lại đây, tiếp theo thấy Thập Thất Hoàng tử mặc triều phục từ từ trong kiệu bước ra.
Dung mạo hắn tuấn mỹ, khí độ tự phụ, tuy vẻ mặt có chút bệnh, cũng không giấu được một thân tuyệt đại phong hoa, triều phục mặc trên người hắn, so với các Hoàng tử khác đều xuất sắc hơn nhiều.
một vài nữ tử trẻ tuổi đang ngồi đây nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhịn không được mà đỏ bừng mặt.
Đồng thời cùng hắn hạ kiệu, còn có một thiếu nữ mặc cung trang màu tím thêu trăm hoa bướm lượn, vô cùng lộng lẫy.
Dung mạo thiếu nữ kiều mỹ, lại thập phần xa lạ, người gặp qua nàng rất ít, phàm là người gặp qua nàng, đều biết nàng là ai.
Nàng là nữ tử Trì gia ở Giang Nam được Thập Thất Hoàng tử dưỡng trong Cảnh Dương cung, đã từng có người lén đồn đãi, đây là người có duyên, Thập Thất Hoàng tử dưỡng để tục mệnh, tuy rằng mức độ đáng tin không cao, nhưng người tin tưởng lời đồn này cũng không ít.
Bằng không với tính cách quỷ quyệt của Thập Thất Hoàng tử kia, vì sa lại đem mộttiểu cô nương không có gì mang về Cảnh Dương cung dưỡng, một đường dưỡng chính là mười mấy năm?
Lúc này, nhìn thấy Thập Thất Hoàng tử dắt tay thiếu nữ kia cùng nhau xuất hiện, mọi người đều nhịn không được thấc kỳ quái.
Thập Thất Hoàng tử nắm tay Trì An đi đến trước mặt lão Hoàng đế, sau khi thỉnh an xong, liền lôi kéo nàng ngồi xuống vị trí Hoàng đế ban cho.
Lão Hoàng tử nhìn thấy tiểu nhi tử, vô cùng cao hứng mà nói: „Sao Thập Thất lại đến đây? Khó có được con mang An An đến đây, chính là nghĩ tới náo nhiệt sao?“
Lão Hoàng đế nói thực tùy ý, trong đó cũng chỉ ra thân phận của Trì An.
Người có thể tham gia cung yến đều là nhân tinh, nơi nào không nghe ra ý tứ của Hoàng đế, nhịn không được mà nhìn về phía thiếu nữ ngồi cạnh Thập Thất Hoàng tử.
trên mặt tái nhợt của Thập Thất hoàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng ho khanmột tiếng, nói: „Hôm nay Trung Thu, nên là ngày đoàn viên. Cảnh Dương cung quá quạnh quẽ, nhi thần liền mang An An lại đây hướng phụ hoàng xin chén rượu, phụ hoàng không chê đi?“
„Như thế nào sẽ, nhìn thấy con, trong lòng trẫm vô cùng cao hứng.“ nói xong, lão Hoàng đế cho ngườ đem rượu hoa cúc đặc nhưỡng trên bàn ban thưởng xuống, tỏ vẻ sủng ái đối với nhi tử.
Thập Thất Hoàng tử đem ly rượu ngự tứ đến trước mặt Trì An, khóe môi mỉm cười, cúi đầu thì thầm vài câu với nàng, sau đó nhìn nàng bưng ly rượu lên uống, vẻ mặt khôngcó chút nào không kiên nhẫn.
Mọi người thấy một màn như vậy, ánh mắt có chút thay đổi.
Trước mắt bao người, cử chỉ của Thập Thất Hoàng tử lại như đối với cô nương âu yếm,không giống với người tục mệnh trong truyền thuyết.
Lão Hoàng đế thấy thế, nhịn không được cười nói: “Con, đứa nhỏ này, dám đem rượu trẫm thưởng cho con tùy ý cấp người khác, là không thích rượu của trẫm?”
„Rượu của phụ hoàng dĩ nhiên không tồi, thích hợp cho An An uống.“ Thập Thất Hoàng tử tùy ý mà nói.
Tức khắc lão Hoàng đế thổi râu trừng mắt, chỉ vào hắn mà mắng hắn thật là bất hiếu.
Nơi đây vẫn im ắng như cũ, người ngồi gần đó đều đem lời lão Hoàng đế và Thập Thất Hoàng tử nghe thật rõ ràng, người ngồi hơi xa tuy không rõ bọn họ nói gì, nhưng thấy lão Hoàng đế tuy rằng mắng người, vẻ mặt lại vô cùng cao hứng, cũng đủ biết lão Hoàng đế đối với đứa con này có bao nhiêu dung túng và sủng ái.
Những Hoàng tử khác thì trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Rượu quá ba tuần, lão Hoàng đế có chút say, lôi kéo tay Lan quý phi, lải nhải nói: „Ái phi à, chớp mắt Thập Thất đã lớn như vậy, trẫm còn nhớ rõ lúc hắn sinh ra, thật nhỏ, đều lo lắng hắn sẽ không sống nổi...“
Lan quý phi mỉm cười lắng nghe, thường thường phụ họa vài câu.
Mãi cho đến khi lão Hoàng đế bĩu môi muốn phải lập phi cho Thập Thất Hoàng tử,không chỉ có Lan quý phi kinh sợ, mà tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ, trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút kỳ quái.
Trì An ngồi ở chỗ đó an tĩnh uống rượu làm phông nền, nhịn không được mà nhìn mấy người đó, phát hiện có vài vị đại thần tuy rằng cực lực biểu hiện trấn định, nhưng thần sắc vẫn lộ ra một chút khác thường, suy nghĩ chút liền hiểu ra ý tứ của bọn họ.
Đây là lo lắng Hoàng đế loạn điểm uyên ương, đem khuê nữ nhà mình sắc phong là Thập Thất Hoàng tử phi.
Trong mắt thế nhân, vị Thập Thất Hoàng tử này là yêu ma giáng thế, có thể khôngliên quan liền không liên quan, càng không cần nói đến thân thể suy nhược của hắn, nữ nhân gả cho hắn, tương đương với sống đời quả phụ, nhà ai có khuê nữ đều sẽluyến tiếc. Ngoài ra, căn cứ trên phương diện chính trị, Thập Thất Hoàng tử thật sựkhông phải là một người thích hợp cho việc liên hôn.
Lão Hoàng đế dong dài một lúc, rốt cuộc nhớ đến nhi tử vẫn còn ở chỗ này, liền hỏihắn: „Thập Thất à, con thích dạng cô nương nào, nói cho phụ hoàng biết, phụ hoàngsẽ hạ chiếu tứ hôn cho con.“
Đôi mắt màu tím của Thập Thất Hoàng tử quét về phía đám đại thần kia, mỗi vị đại thần khi bị hắn nhìn đến đều đổ mồ hôi lạnh, da mặt không khắc chế được mà run rầy, nhưng cũng chỉ có thể đau khổ nhẫn nại, hy vọng vị Hoàng tử này không nhìn trúng khuê nữ nhà mình.
Thập Thất Hoàng tử cười nhẹ, cuối cùng kéo tay Trì An, nói với lão Hoàng đế: „Phụ hoàng, An An rất tốt, nhi thần chỉ mong cưới nàng làm vợ.“
Đôi mắt vẩn đục của lão Hoàng đế nhìn hắn, sau một lúc lâu cười ha ha, nói: „An An cũng là trẫm nhìn nàng lớn lên, là một cô nương tốt, ánh mắt hoàng nhi quả khôngsai.“ Sau đó, ông quay đầu hỏi Lan quý phi: „Ái phi, ý nàng như thế nào?“
Lan quý phi cườn đến thiên kiều bá mị, ôn nhu nói: „Hoàng thượng thích, thần thiếp tự nhiên cũng thích.“
Vì thế, hôn sự của Thập Thất Hoàng tử đã được định ra.
Các đại thần có khuê nữ vừa độ tuổi ngồi ở đây đều nhịn không được thở phào nhẹnhõm, các Hoàng tử khác thấy Thập Thất Hoàng tử tuyển một cô nương vô danh như vậy, đối với hắn không có giúp ích gì, trong lòng cũng rất vừa lòng.
Mọi người đều vui mừng.
Sau khi yến hội kết thúc, Thập Thất Hoàng tử vừa lòng cùng Trì An hồi Cảnh Dương cung.
Trong đêm cuối thu an tĩnh lạnh lẽo, nam nữ ôm nhau ngủ trên giường; ở trong mộng, Thập Thất Hoàng tử cắn một bên dái tai nàng, vừa cắn vừa cười nhẹ nói: „An An, nàng có cao hứng không?“
Trì An nỗ lực hô hấp, nhịn xuống cảm giác khác thường trong cơ thể, nói: „Cao hứng, cao hứng cực kỳ.“ Cho nên huynh, con mẹ nó, nhanh chóng đi ra ngoài a.
Thập Thất Hoàng tử lại càng thêm phấn khởi, mạnh mẽ mà đâm vào nàng, hôn khóe mắt thấm nước mắt của nàng, tiếng cười trầm thấp lại quỷ dị. „Nhìn nàng kìa, cao hứng đến mức khóc sao, thật sự thích đến vậy sao? Đừng khóc, sau này ta sẽ càng làm nàng hạnh phúc hơn, rất nhanh...“
Trì An: „...“ Mẹ nó! Nàng muốn chém nam nhân này!
Đáng tiếc trong mộng, trước giờ nàng không đánh lại hắn, chỉ có thể bị hắn đè nặng, lăn lộn mấy lần, như là muốn đem sự tình không thể làm trong hiện thực làm xong trong mộng.
Tuy suốt một buổi tối, bị người nào đó lăn lộn đến mức mệt chết đi được trong mộng, nhưng khi hừng đông, Trì An vẫn như cũ không cảm thấy không khỏe, vẫn có thể tập thể dục buổi sáng.
Chỗ tốt của phòng tối trong mộng chính là, mặc kệ nàng bị lăn lộn đến hỏng mất, nhưng hiện thực, thân thể không có chút di chứng nào, quả thật chính là nơi tuyệt vời.
Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng đế rất nhanh đưa đến Cảnh Dương cung, quả thật là gấpkhông chờ nổi.
Các cung nhân tiến đến chúc mừng nàng, Lưu âm cười tủm tỉm mà đem tiền thưởng chuẩn bị trước phát xuống, toàn bộ Cảnh Dương cung là không khí vui mừng náo nhiệt.
Ngày thứ ba sau khi thánh chỉ tứ hôn ban ra, Quốc sư lại một lần nữa đi vào Cảnh Dương cung.
không ai biết Quốc sư nói gì với Thập Thất Hoàng tử, chờ sau khi Quốc sư đi, Thập Thất Hoàng tử lại một lần nữa bế quan.
Hôn kỳ của Trì An và Thập Thất Hoàng tử định vào mùa xuân năm sau, khoảng cách đến hôn kỳ còn nửa năm.
Khi người ở Cảnh Dương cung khẩn trương mà chuẩn bị hôn lễ vào sang năm, thì thân thể lão Hoàng tử ngày càng không tốt, mặc kệ là triều đình hay hậu cung đều khẩn trương lên.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực