Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 75: Ai lừa ai (1)
hổ Vân Tự, là chùa chiền lớn nhất của Đông Hải quốc, nằm ở ngoại thành, cách Minh Nguyệt thành bảy dặm. Hôm nay, Cơ Vô Nhai ra cung đến Phổ Vân tự cầu phúc, đi theo còn có các vị Vương gia cùng Vương phi. Ta cùng Cơ Lưu Tiêu, Khúc Nhược Vân ngồi chung một xe, không khí trong lúc đó có chút xấu hổ. Thành thân đảo mắt đã hơn một tháng, Khúc Nhược Vân đối với ta địch ý lại càng thêm sâu sắc, tựa như giờ phút này, ánh mắt nàng nhìn ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống. Ta hướng tới nàng cười nói: “Tỷ tỷ, có việc sao?” Hôm nay Khúc Nhược Vân mặc quần áo màu trắng, trong lúc đó giữa hai chúng ta cùng một mạt hồng, phá lệ nổi bật. Nàng không nói, chính là quay đầu nhìn phía Cơ Lưu Tiêu, trong nháy mắt ý đối địch biến thành ngàn vạn nhu tình “Lục gia, đầu của của thiếp đau quá.” Cơ Lưu Tiêu liếc mắt nhìn ta một cái, theo sau đem đầu của Khúc Nhược Vân dựa vào vai hắn. Ta khóe môi khẽ nhếch, chỉ coi như không thấy, từ ngày đó, Cơ Lưu Tiêu đối với ta bắt đầu lãnh đạm, không giống như trước kia quấn quít lấy ta, cũng không có mỗi ngày đều ở phòng của ta qua đêm. Lời đồn mới lại xuất hiện, nói ta sắp thất sủng.
Ta không biết trong hồ lô của Cơ Lưu Tiêu bán dược gì, chính là hắn đột nhiên thay đổi, đối với kế hoạch của ta rất bất lợi. Trước mắt hai người không coi ai ra gì, từng đợt từng đợt ái muội trong lúc đó tràn ngập toàn bộ trong xe. Không biết là vì sao, nhìn tình cảnh trước mắt nhưng lại cảm thấy có chút chói mắt. “Tiêu, chàng bất công.” Học được ngữ điệu nũng nịu mị hoặc, điềm đạm đáng yêu. Nếu hắn là muốn ta chủ động nói, ta liền thuận theo ý hắn, xem hắn rốt cuộc muốn gì. Hắn có chút nghiền ngẫm nhìn về phía ta, chính là trong đáy mắt không có ôn nhu cùng sủng nịch ngày xưa, làm ta nhớ tới lần đầu gặp Cơ Lưu Tiêu, tuy nói là cười nhưng ý cười dĩ nhiên nhuộm dần không đến đáy mắt. “Tiểu Nhiễm, nàng nên biết, bổn vương đối với nữ nhân cho tới bây giờ đều là công bằng, sẽ không độc sủng ai, cũng sẽ không vắng vẻ ai.” Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ xuyên qua tóc đen của Khúc Nhược Vân, ôn nhu vô cùng “Nàng nên học Nhược Vân, lúc trước ta sủng nàng, nàng ấy một câu oán giận đều không có.” “Tiểu Nhiễm hiểu được.” Ta nhếch môi, thản nhiên mà cười. Nếu trò chơi có biến, ta cũng đành yên lặng chờ xem động tĩnh. Chính là… Nếu ta thật là Phượng Loan, nếu ta thật sự thích hắn, như vậy giờ phút này ta có nên cảm thấy lòng chua xót vạn phần không? Lúc trước, giữa bọn họ đã để phát sinh chuyện gì? Vì sao mà hắn ngay cả nữ nhân mình âu yếm cũng bảo hộ không được? Suy nghĩ lập tức trở nên hỗn loạn, ta quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, không muốn xem bên trong nùng tình mật ý. Đã nhiều ngày, Khúc Nhược Vân như là làm mọi cách gây khó dễ đối với ta, nhưng hắn thật giống như không phát hiện chuyện gì, xem ra quả nhiên là quyết định hướng về nàng. “Dừng xe.” Ta hướng xa phu bên ngoài hô. Cũng không chờ bọn hắn phản ứng, liền kéo màn che, xuống xe ngựa. Ở trong này nhìn bọn họ ôn tồn, không bằng cưỡi ngựa ngắm phong cảnh còn thích hơn. Dù sao danh tiếng ác nữ vẫn như cũ, ta làm chuyện như vậy, cũng không có người cảm thấy kỳ quái. “Ngươi xuống ngựa.” Ta chỉ vào một thị vệ đi theo, mệnh lệnh nói. Hắn sửng sốt một lúc, vội vàng xuống ngựa, mà ta xoay người lên ngựa. Xem ra thị vệ này là bị lời đồn đãi ảnh hưởng, ánh mắt nhìn ta tràn đầy sợ hãi, nghĩ đến là bị danh hào ác nữ dọa cho khiếp sợ. Dù sao lúc nhàn nhã không việc gì làm, để tìm niềm vui ta cũng từng trêu cợt vài người. Ta cố ý hướng hắn nở nụ cười ngọt ngào, làm hắn bị dọa đến choáng váng. Ngay sau đó, ta liền rời đi, một đường tiêu dao.
Ta không biết trong hồ lô của Cơ Lưu Tiêu bán dược gì, chính là hắn đột nhiên thay đổi, đối với kế hoạch của ta rất bất lợi. Trước mắt hai người không coi ai ra gì, từng đợt từng đợt ái muội trong lúc đó tràn ngập toàn bộ trong xe. Không biết là vì sao, nhìn tình cảnh trước mắt nhưng lại cảm thấy có chút chói mắt. “Tiêu, chàng bất công.” Học được ngữ điệu nũng nịu mị hoặc, điềm đạm đáng yêu. Nếu hắn là muốn ta chủ động nói, ta liền thuận theo ý hắn, xem hắn rốt cuộc muốn gì. Hắn có chút nghiền ngẫm nhìn về phía ta, chính là trong đáy mắt không có ôn nhu cùng sủng nịch ngày xưa, làm ta nhớ tới lần đầu gặp Cơ Lưu Tiêu, tuy nói là cười nhưng ý cười dĩ nhiên nhuộm dần không đến đáy mắt. “Tiểu Nhiễm, nàng nên biết, bổn vương đối với nữ nhân cho tới bây giờ đều là công bằng, sẽ không độc sủng ai, cũng sẽ không vắng vẻ ai.” Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ xuyên qua tóc đen của Khúc Nhược Vân, ôn nhu vô cùng “Nàng nên học Nhược Vân, lúc trước ta sủng nàng, nàng ấy một câu oán giận đều không có.” “Tiểu Nhiễm hiểu được.” Ta nhếch môi, thản nhiên mà cười. Nếu trò chơi có biến, ta cũng đành yên lặng chờ xem động tĩnh. Chính là… Nếu ta thật là Phượng Loan, nếu ta thật sự thích hắn, như vậy giờ phút này ta có nên cảm thấy lòng chua xót vạn phần không? Lúc trước, giữa bọn họ đã để phát sinh chuyện gì? Vì sao mà hắn ngay cả nữ nhân mình âu yếm cũng bảo hộ không được? Suy nghĩ lập tức trở nên hỗn loạn, ta quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, không muốn xem bên trong nùng tình mật ý. Đã nhiều ngày, Khúc Nhược Vân như là làm mọi cách gây khó dễ đối với ta, nhưng hắn thật giống như không phát hiện chuyện gì, xem ra quả nhiên là quyết định hướng về nàng. “Dừng xe.” Ta hướng xa phu bên ngoài hô. Cũng không chờ bọn hắn phản ứng, liền kéo màn che, xuống xe ngựa. Ở trong này nhìn bọn họ ôn tồn, không bằng cưỡi ngựa ngắm phong cảnh còn thích hơn. Dù sao danh tiếng ác nữ vẫn như cũ, ta làm chuyện như vậy, cũng không có người cảm thấy kỳ quái. “Ngươi xuống ngựa.” Ta chỉ vào một thị vệ đi theo, mệnh lệnh nói. Hắn sửng sốt một lúc, vội vàng xuống ngựa, mà ta xoay người lên ngựa. Xem ra thị vệ này là bị lời đồn đãi ảnh hưởng, ánh mắt nhìn ta tràn đầy sợ hãi, nghĩ đến là bị danh hào ác nữ dọa cho khiếp sợ. Dù sao lúc nhàn nhã không việc gì làm, để tìm niềm vui ta cũng từng trêu cợt vài người. Ta cố ý hướng hắn nở nụ cười ngọt ngào, làm hắn bị dọa đến choáng váng. Ngay sau đó, ta liền rời đi, một đường tiêu dao.
Tác giả :
Sương Phi Vãn