Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 4: Mỹ nam chủ tử (4)
“Nữ nhân ta cũng không phải là Dạ Khuynh Thành, thu hồi sắc mặt đó của ngươi lại” Mị nhăn mặt mày đẹp lại, không vui nói. “Ai nha, Mị Mị, ngươi xem ngươi, khuôn mặt dễ nhìn đều bị ngươi phá mất. Đến cười một cái” ta được một tấc lại muốn thêm một thước, thuận tiện nhéo mấy cái trên mặt hắn. “Nữ nhân…”thanh âm vốn lạnh lùng tức thì lại lạnh thêm vài phần, hắn thẳng tắp nhìn ta, trong mắt tràn đầy cảnh cáo. Ta đương nhiên là người thức thời, hiểu được khi nào thì cần rút lui để giữ lại mạng sống của mình, lập tức cười nói “Chủ nhân, không biết có gì phân phó.” Hắn đánh giá ta một phen, đột nhiên nói “Nữ nhân, ngươi tựa hồ càng ngày càng thích ý” “A, ha ha, làm gì có khả năng đó …Mị Mị…chủ nhân a~” câu nói kế tiếp bởi vì ánh mắt cảnh cáo của hắn mà rụt trở về. Hắn đứng dậy đi tới bên giường kêu “Lại đây, giúp ta thay quần áo” Ta theo lời tiến lên giúp hắn cởi quần áo, thân mình làm người ta thèm nhỏ dãi như vậy liền lộ ra. “Mị Mị, ngươi không sợ ta chịu không nổi dụ hoặc ăn ngươi sao?” Tay của ta cố ý vô tình xẹt qua trước ngực hắn. “Ta nhưng là trên giang hồ nổi danh nữ sắc ma a~” Bởi vì lời nói của ta quá lớn mật. Lại hơn nữa đối với Dạ Khuynh Thành theo đuổi không từ bỏ. Cái đám tự xưng là danh ngôn chính đạo đem ta gọi là yêu nữ, đồng thời thuận tiện đem dâng tặng danh hiệu nữ sắc ma cho ta. “Nữ nhân, nên biết có chừng có mực, ngươi muốn ăn cũng chờ ta ngủ say hẵng nói sau” Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, đột nhiên nói “Ngươi nếu thích Dạ Khuynh Thành, như thế nào còn có thể chờ tới bây giờ?” Chỉ ánh mắt kia thôi, cũng khiến cho ta dường như thật sự giống nữ sắc ma. “Ta sợ ngươi vì cùng thân thể mà đuổi giết ta” ta giống như vô tội nói. Mị chán ghét nữ nhân, càng chán ghét nữ nhân đụng vào. Nếu có nữ nhân đụng phải hắn, tuyệt đối sẽ thực thảm. Mà ta tựa hồ là đặc biệt, đối với điểm ấy, ta cũng cảm thấy thật kỳ quái. Ta lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ hắc y, giúp Mị mặc lên trên người. “Mị Mị a~, ngươi không phải là chán ghét nữ nhân sao? Như thế nào không chán ghét ta? Có phải hay không ngươi đối với ta có ý tứ gì?” Dạ Khuynh Thành thích áo trắng, mà Mị lại thích hắc y. Bọn họ hai người, một người như ánh trăng sáng chói mắt, một người như ban đêm tối tăm thần bí. “Ta không đem ngươi trở thành nữ nhân” hắn khinh miệt liếc ta một cái “Từ trên xuống dưới của ngươi, có chỗ nào mà không bị ta xem qua sao?” Kia cũng đúng, trong ba năm này, hắn lấy thân ta thử độc. Lúc độc phát tác, thì hắn trị liệu, nên thực ra cái gì cũng đều bị hắn xem hết.
“A, hay ngươi muốn nữ nhân cởi sạch sẽ từ trên xuống dưới không một mảnh vải cho ngươi xem, ngươi mới có thể không chán ghét?” ta ra vẻ kinh ngạc hỏi. Tay hắn đột nhiên bóp cổ của ta, giọng nói lạnh lùng “Nữ nhân, ngươi tốt nhất nên biết thức thời. Ngươi biết rõ ý tứ của ta là gì mà” “Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi, ngươi nhẹ tay” ta ngay lập tức lấy lòng hắn. Mị cũng không phải là người thiện lương gì, đem hắn chọc đến tức giận thì hắn thực sự sẽ giết ta. Ý tứ của hắn ta hiểu được, đúng vậy ta là một tay hắn tạo nên người, có lẽ đã sớm ngay cả máu của ta đều đã chứa nọc độc của hắn. Cho nên hắn mới sẽ không cảm thấy ta bẩn đi. Ta không biết qúa khứ Mị đã trải qua cái gì. Nhưng là hắn đối với nữ nhân thật sự hận thấu xương. Hắn tổng kết nói nữ nhân là dơ bẩn nhất, không có tư cách đứng gần hắn. Hắn buông tay ra, không có chút thương hoa tiếc ngọc. Tay ta sờ sờ chiếc cổ bị hắn bóp đau nhức, bất mãn nhỏ giọng nói thầm “Mị Mị thực không đáng yêu” Hắn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, ta lập tức ngậm miệng lại, nhu thuận hầu hạ hắn mặc quần áo. Đợi đến khi mặc quần áo xong, hắn lập tức hạ lệnh đuổi khách, một cước liền đem ta đá đi ra bên ngoài. Thật sự là rất không đáng yêu. Vừa ra đến ngoài cửa đã thấy bộ dáng xem kịch vui của Truy Vân. “Ta nói, Tiểu Vân Vân, ngươi gần đây tràng vị có phải hay không có điểm nào không tốt” ta cười hỏi. Dám cười ta, bổn tiểu thư thật lâu chưa có hại người a~.
Truy Vân vừa nghe thế lập tức đình chỉ cười “Đừng, cô nãi nãi, ngươi tha cho ta đi!” “Điều này cần phải nhìn biểu hiện sau này của ngươi a!” ta cười xinh đẹp, xoay người hướng phòng mình mà đi. Phía sau truyền đến thanh âm bất mãn của Truy Vân…..
“A, hay ngươi muốn nữ nhân cởi sạch sẽ từ trên xuống dưới không một mảnh vải cho ngươi xem, ngươi mới có thể không chán ghét?” ta ra vẻ kinh ngạc hỏi. Tay hắn đột nhiên bóp cổ của ta, giọng nói lạnh lùng “Nữ nhân, ngươi tốt nhất nên biết thức thời. Ngươi biết rõ ý tứ của ta là gì mà” “Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi, ngươi nhẹ tay” ta ngay lập tức lấy lòng hắn. Mị cũng không phải là người thiện lương gì, đem hắn chọc đến tức giận thì hắn thực sự sẽ giết ta. Ý tứ của hắn ta hiểu được, đúng vậy ta là một tay hắn tạo nên người, có lẽ đã sớm ngay cả máu của ta đều đã chứa nọc độc của hắn. Cho nên hắn mới sẽ không cảm thấy ta bẩn đi. Ta không biết qúa khứ Mị đã trải qua cái gì. Nhưng là hắn đối với nữ nhân thật sự hận thấu xương. Hắn tổng kết nói nữ nhân là dơ bẩn nhất, không có tư cách đứng gần hắn. Hắn buông tay ra, không có chút thương hoa tiếc ngọc. Tay ta sờ sờ chiếc cổ bị hắn bóp đau nhức, bất mãn nhỏ giọng nói thầm “Mị Mị thực không đáng yêu” Hắn trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, ta lập tức ngậm miệng lại, nhu thuận hầu hạ hắn mặc quần áo. Đợi đến khi mặc quần áo xong, hắn lập tức hạ lệnh đuổi khách, một cước liền đem ta đá đi ra bên ngoài. Thật sự là rất không đáng yêu. Vừa ra đến ngoài cửa đã thấy bộ dáng xem kịch vui của Truy Vân. “Ta nói, Tiểu Vân Vân, ngươi gần đây tràng vị có phải hay không có điểm nào không tốt” ta cười hỏi. Dám cười ta, bổn tiểu thư thật lâu chưa có hại người a~.
Truy Vân vừa nghe thế lập tức đình chỉ cười “Đừng, cô nãi nãi, ngươi tha cho ta đi!” “Điều này cần phải nhìn biểu hiện sau này của ngươi a!” ta cười xinh đẹp, xoay người hướng phòng mình mà đi. Phía sau truyền đến thanh âm bất mãn của Truy Vân…..
Tác giả :
Sương Phi Vãn