Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 22: Đệ nhất mỹ nhân (2)
Ta nhếch miệng cười mang theo vài phần khiêu khích, sau đó nhìn thấy miệng hắn ý cười dần dần càng sâu. Tại yến hội náo nhiệt khó phân này, tầm mắt của chúng ta xuyên qua đám người, dây dưa lẫn nhau, một phen tranh đấu mà những người khác không biết sớm được hoàn thành. Thời điểm ta thu hồi tầm mắt, lại ở trong lúc lơ đãng thấy được Thiết Ưng kia có chút suy nghĩ sâu xa, liếc mắt nhìn ta một cái. Mà Cơ Lưu Ẩn làm như thật cao hứng khi nhìn thấy ta, liên tiếp nhìn ta mỉm cười. Nụ cười kia vẫn như cũ hồn nhiên, có thể tắm đi hết thảy bụi trần. Ta bất đắc dĩ cũng chỉ lấy đồng dạng mỉm cười. Mọi người lục tục đến đông đủ, ngồi ở vị trí đối diện với Hạ gia chúng ta chính là Khúc gia. Một nhà Hữu thưà tướng Khúc Thương Chi của Đông Hải quốc đều có mặt. Khúc Nhược Vân được coi là đệ nhất mỹ nhân của Đông Hải quốc, hôm nay cũng mặc một thân hồng y, yêu kiều diễm lệ. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, nói vậy nàng hẳn là cũng không quên ngày trước bị chịu nhục, một đôi phượng mâu cố ý vô tình xẹt qua ta, mang theo vài phần khinh thường. Đang lúc này, một đạo âm thanh the thé vang lên “Vương Thượng giá lâm, Vương Hậu giá lâm, Bích phi nương nương giá lâm…” Một tiếng như thế, phía trên đại điện vốn phi thường náo nhiệt lập tức trở nên yên lặng, tầm mắt của mọi người đều nhìn ra phía cửa. Một nam tử trên năm mươi, một thân y phục cẩm hoa, gương mặt hiền từ, kia chắc là vương thượng của Đông Hải quốc. Nghe đồn, Vương Thượng của Đông Hải quốc là một người nhân từ, hiền lành, lấy dân là gốc rễ để trị quốc. Hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng như lời đồn đãi, chính là Vương Thượng này thoạt nhìn thật sự không có chút khí chất của đế vương. Cũng khó trách người ta nói Vương Thượng của Đông Hải quốc nhân từ có thừa, quyết đoán không đủ. Ngược lại là phía sau, Vương Hậu một thân phượng triều, vừa nhìn đã nhận ra là một nhân vật lợi hại, mà một nữ tử vô cùng xinh đẹp khác, cũng chính là trong lời đồn đãi là Bích phi nương nương được sủng ái nhất. Mọi người đều là quỳ xuống hành lễ, ta rơi vào đường cùng cũng
chỉ có quỳ xuống, từng đạo âm thanh vang dội tức thì truyền khắp toàn bộ đại điện. Ta cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy hoa phục ở trước mặt của ta uốn lượn mà qua, sau đó là thanh âm ôn hòa của Vương Thượng kia vang lên “Đứng lên đi, hôm nay là thịnh yến mỗi năm một lần, có chút quy củ liền bãi miễn” Tất cả mọi người đứng lên, ngồi trở lại vị trí của mình. “Nhi thần trước kính phụ vương một ly” thái tử ngồi ở trên cùng bên trái đứng dậy, hướng Vương Thượng nói. Thái tử Đông Hải quốc là Cơ Lưu Duệ, một thân cẩm bào xanh ngọc, vẻ mặt ôn hòa, cùng một loại người giống Vương Thượng. Cho nên bè phái có chút quá khích cũng từng nói, hắn không thích hợp tiếp nhậm ghế Vương Thượng đời tiếp theo của Đông Hải quốc. Vương kính trước, theo sau hai bên cùng uống. Sau đó, hắn lại nâng chén hướng mọi người phía dưới nói “Qủa nhân kính các vị khanh gia một ly” Sau tiếng nói của Vương thượng, mọi người đều đứng dậy, hướng hắn kính rượu. Chỉ có một mình Cơ Lưu Ẩn ngồi, nâng chén rượu lên ngắm nghía, đơn thuần cùng nơi này không hợp nhau. Tầm mắt của mọi người tập trung vào trên người hắn. Tuy rằng không đến mức cười nhạo, nhưng khóe miệng ý cười ẩn hiện lại rõ ràng là như vậy. Trong lòng của ta không khỏi dâng lên một trận buồn bã, mắt nhìn về phía hắn. Hắn làm như chú ý tới ánh mắt của ta, ngẩng đầu trông lại, cũng không để ý đến Thiết Ưng liên tiếp ám chỉ, cười nói “Nhiễm tỷ tỷ, các ngươi đang làm gì?” Thanh âm của hắn như dòng suối trong vắt ở trong rừng, réo rắt mà động lòng người, thản nhiên vang vọng ở trong đại điện to như vậy. Giờ khắc này những người đó trong mắt ý cười càng sâu vài phần, thậm chí đã có người bật cười thành tiếng.
Chính là Cơ Lưu Ẩn vẫn tươi cười như trước, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh, trong đôi con ngươi trong suốt kia chỉ có ta. Bị một người nhìn như thế, nhìn chăm chú vào mình, tựa hồ như ở đây hắn chỉ nhìn thấy ta. Rõ ràng bất quá là gặp mặt một lần, ta lại bởi vì hắn đơn thuần, ngây thơ không nhiễm bất cứ một loại hạt bụi nào, mà đối với hắn tâm sinh thương tiếc.
chỉ có quỳ xuống, từng đạo âm thanh vang dội tức thì truyền khắp toàn bộ đại điện. Ta cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy hoa phục ở trước mặt của ta uốn lượn mà qua, sau đó là thanh âm ôn hòa của Vương Thượng kia vang lên “Đứng lên đi, hôm nay là thịnh yến mỗi năm một lần, có chút quy củ liền bãi miễn” Tất cả mọi người đứng lên, ngồi trở lại vị trí của mình. “Nhi thần trước kính phụ vương một ly” thái tử ngồi ở trên cùng bên trái đứng dậy, hướng Vương Thượng nói. Thái tử Đông Hải quốc là Cơ Lưu Duệ, một thân cẩm bào xanh ngọc, vẻ mặt ôn hòa, cùng một loại người giống Vương Thượng. Cho nên bè phái có chút quá khích cũng từng nói, hắn không thích hợp tiếp nhậm ghế Vương Thượng đời tiếp theo của Đông Hải quốc. Vương kính trước, theo sau hai bên cùng uống. Sau đó, hắn lại nâng chén hướng mọi người phía dưới nói “Qủa nhân kính các vị khanh gia một ly” Sau tiếng nói của Vương thượng, mọi người đều đứng dậy, hướng hắn kính rượu. Chỉ có một mình Cơ Lưu Ẩn ngồi, nâng chén rượu lên ngắm nghía, đơn thuần cùng nơi này không hợp nhau. Tầm mắt của mọi người tập trung vào trên người hắn. Tuy rằng không đến mức cười nhạo, nhưng khóe miệng ý cười ẩn hiện lại rõ ràng là như vậy. Trong lòng của ta không khỏi dâng lên một trận buồn bã, mắt nhìn về phía hắn. Hắn làm như chú ý tới ánh mắt của ta, ngẩng đầu trông lại, cũng không để ý đến Thiết Ưng liên tiếp ám chỉ, cười nói “Nhiễm tỷ tỷ, các ngươi đang làm gì?” Thanh âm của hắn như dòng suối trong vắt ở trong rừng, réo rắt mà động lòng người, thản nhiên vang vọng ở trong đại điện to như vậy. Giờ khắc này những người đó trong mắt ý cười càng sâu vài phần, thậm chí đã có người bật cười thành tiếng.
Chính là Cơ Lưu Ẩn vẫn tươi cười như trước, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh, trong đôi con ngươi trong suốt kia chỉ có ta. Bị một người nhìn như thế, nhìn chăm chú vào mình, tựa hồ như ở đây hắn chỉ nhìn thấy ta. Rõ ràng bất quá là gặp mặt một lần, ta lại bởi vì hắn đơn thuần, ngây thơ không nhiễm bất cứ một loại hạt bụi nào, mà đối với hắn tâm sinh thương tiếc.
Tác giả :
Sương Phi Vãn