Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Quyển 1 - Chương 100: Thái tử chi thương (4)
“Đại tẩu, đại ca gặp chuyện lớn như vậy, chúng ta làm huynh đệ tự nhiên sẽ không rời đi.” Trước hết ra tiếng cũng là Cơ Lưu Vân, hắn đến gần từng bước, nâng Tần Chức Vân đứng dậy, trấn an nói: “Chúng ta chắc chắn tìm ra hung thủ, vì đại ca báo thù … . Khụ khụ…”
Lời này vừa nói ra, mọi người tất nhiên là phụ họa.
“Nhị đệ, cũng chỉ có ngươi cùng đại ca thân nhau nhất. Chuyện này liền làm khó ngươi.” Giờ phút này Tần Chức Vân sớm không có vẻ ôn hòa vừa rồi, vẻ mặt lợi hại.
Một câu liền sớm có ý tứ rành mạch.
“Đại tẩu yên tâm.” Cơ Lưu Vân suy yếu đáp lời, sắc mặt tựa hồ so với vừa rồi càng thêm trắng bệch vài phần.
Tần Chức Vân đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, nói: “Nhị đệ chính mình cũng phải bảo trọng.”
Ngay sau đó, một đạo ánh mắt liền không khỏi quét hướng chúng ta phóng tới, mang theo hương vị đánh giá, lời nói ra khỏi miệng cũng không có một chút lưu tình, nể mặt nào “Thái tử là người hiền lành, cũng không biết là đã đắc tội đến ai, bản cung hôm nay giữ mọi người lại, các ngươi cũng đừng trách bản cung, muốn trách thì trách sát thủ tâm địa đen tối kia.”
“Đại tẩu, mọi người chúng ta đều hiểu được.” Tất cả mọi người thông cảm đáp, người người đều là vẻ mặt chân thành, lại không biết rốt cuộc là ai đang che đậy dã tâm.
Đột nhiên cảm thấy phía sau tựa hồ có người giật giật ống tay áo của ta, ta quay người lại mới phát hiện Cơ Lưu Ẩn vẻ mặt tươi cười nhìn ta “Nhiễm tỷ tỷ, ta tìm tỷ đã lâu.”
Như thế tươi cười, như trước đơn thuần trong sáng, không có bị chung quanh làm cho ngưng trọng, sáng lạn cùng chung quanh không hợp nhau.
Có lẽ có thể cái gì cũng không biết cũng tốt, ít nhất sẽ không thương tâm.
“Tiểu Ẩn, đại ca đã đi rất xa, cho nên Tiểu Ẩn không thể cười nữa, nhớ rõ không được đả thương tâm của mọi người.” Ta nhẹ giọng nói với hắn.
Tuy rằng là si nhi, nhưng là tươi cười kia xem ở đáy mắt của người khác, nhất định là vạn phần chói mắt.
Chính là hắn cũng không hiểu hỏi: “Vì cái gì không thể cười? Thương tâm lại là cái gì?”
Ta bất đắc dĩ thở dài “Tiểu Ẩn nghe lời tỷ tỷ là tốt rồi.”
“Vâng. Tiểu Ẩn nghe lời tỷ tỷ.” Hắn hướng ta cười sáng lạn, căn bản vẫn không hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.
Giờ phút này, ta thật là có chút dở khóc dở cười.
Thời điểm vừa nghiền ngẫm nên như thế nào cùng hắn giải thích rõ ràng, Cơ Vô Nhai phong trần mệt mỏi chạy lại đây, đi theo mà đến còn có một đám người, ta cũng không nhận thức hết được.
“Đây là có chuyện gì?” Cơ Vô Nhai vừa đến liền trầm giọng hỏi: “Sinh nhật vui vẻ như thế, sao lại biến thành chết chóc như vậy?”
Mà người đi theo hắn, lại lập tức bắt đầu thật cẩn thận kiểm tra di thể của thái tử .
Tần Chức Vân lập tức quỳ xuống trước mặt Cơ Vô Nhai, bi thống nói: “Thỉnh phụ vương nhất định phải tìm ra hung thủ.”
Cơ Vô Nhai tầm mắt quét một vòng, lại nhớ tới Tần Chức Vân, vươn tay ra nâng dậy nàng “Chức Vân, chuyện này phụ vương tự nhiên sẽ xử lý.”
Tần Chức Vân đứng dậy, mà Cơ Vô Nhai mở miệng đối với mọi người nói: “Các ngươi đều đi theo ta.”
Vì thế mọi người đi theo Cơ Vô Nhai vào đại sảnh, đứng ở một bên chờ đợi Cơ Vô Nhai xử lý.
“Ai tới nói cho ta biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Hắn trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Khó được nhìn thấy thời điểm Cơ Vô Nhai biểu tình ngưng trọng như thế, thoạt nhìn sẽ nghĩ rằng hắn hẳn là không biết tình huống.
Nếu thật là hắn, người này tâm cũng không tránh khỏi quá mỏng lạnh.
“Phụ vương, vốn huynh đệ chúng con vài người tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, sau lại liền tan, đại ca tựa hồ có việc gấp, vội vàng đi về phía hướng nội viện. Sau lại quá không được bao lâu, liền truyền đến tin tức đại ca gặp chuyện.” Ra tiếng vẫn là Cơ Lưu Vân, trừ bỏ thái tử, nơi này hắn là lớn nhất, tựa hồ cũng nên từ hắn mà nói.
Nói xong, mọi người còn lại cũng gật đầu đáp “Phụ vương, đúng như lời nói của nhị ca.”
Bên kia, Tần Chức Vân ngắt lời nói: “Phụ vương, nữ quyến bên này cũng không sai biệt lắm, thời điểm đó cũng giải tán.”
Lời này vừa nói ra, mọi người tất nhiên là phụ họa.
“Nhị đệ, cũng chỉ có ngươi cùng đại ca thân nhau nhất. Chuyện này liền làm khó ngươi.” Giờ phút này Tần Chức Vân sớm không có vẻ ôn hòa vừa rồi, vẻ mặt lợi hại.
Một câu liền sớm có ý tứ rành mạch.
“Đại tẩu yên tâm.” Cơ Lưu Vân suy yếu đáp lời, sắc mặt tựa hồ so với vừa rồi càng thêm trắng bệch vài phần.
Tần Chức Vân đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, nói: “Nhị đệ chính mình cũng phải bảo trọng.”
Ngay sau đó, một đạo ánh mắt liền không khỏi quét hướng chúng ta phóng tới, mang theo hương vị đánh giá, lời nói ra khỏi miệng cũng không có một chút lưu tình, nể mặt nào “Thái tử là người hiền lành, cũng không biết là đã đắc tội đến ai, bản cung hôm nay giữ mọi người lại, các ngươi cũng đừng trách bản cung, muốn trách thì trách sát thủ tâm địa đen tối kia.”
“Đại tẩu, mọi người chúng ta đều hiểu được.” Tất cả mọi người thông cảm đáp, người người đều là vẻ mặt chân thành, lại không biết rốt cuộc là ai đang che đậy dã tâm.
Đột nhiên cảm thấy phía sau tựa hồ có người giật giật ống tay áo của ta, ta quay người lại mới phát hiện Cơ Lưu Ẩn vẻ mặt tươi cười nhìn ta “Nhiễm tỷ tỷ, ta tìm tỷ đã lâu.”
Như thế tươi cười, như trước đơn thuần trong sáng, không có bị chung quanh làm cho ngưng trọng, sáng lạn cùng chung quanh không hợp nhau.
Có lẽ có thể cái gì cũng không biết cũng tốt, ít nhất sẽ không thương tâm.
“Tiểu Ẩn, đại ca đã đi rất xa, cho nên Tiểu Ẩn không thể cười nữa, nhớ rõ không được đả thương tâm của mọi người.” Ta nhẹ giọng nói với hắn.
Tuy rằng là si nhi, nhưng là tươi cười kia xem ở đáy mắt của người khác, nhất định là vạn phần chói mắt.
Chính là hắn cũng không hiểu hỏi: “Vì cái gì không thể cười? Thương tâm lại là cái gì?”
Ta bất đắc dĩ thở dài “Tiểu Ẩn nghe lời tỷ tỷ là tốt rồi.”
“Vâng. Tiểu Ẩn nghe lời tỷ tỷ.” Hắn hướng ta cười sáng lạn, căn bản vẫn không hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.
Giờ phút này, ta thật là có chút dở khóc dở cười.
Thời điểm vừa nghiền ngẫm nên như thế nào cùng hắn giải thích rõ ràng, Cơ Vô Nhai phong trần mệt mỏi chạy lại đây, đi theo mà đến còn có một đám người, ta cũng không nhận thức hết được.
“Đây là có chuyện gì?” Cơ Vô Nhai vừa đến liền trầm giọng hỏi: “Sinh nhật vui vẻ như thế, sao lại biến thành chết chóc như vậy?”
Mà người đi theo hắn, lại lập tức bắt đầu thật cẩn thận kiểm tra di thể của thái tử .
Tần Chức Vân lập tức quỳ xuống trước mặt Cơ Vô Nhai, bi thống nói: “Thỉnh phụ vương nhất định phải tìm ra hung thủ.”
Cơ Vô Nhai tầm mắt quét một vòng, lại nhớ tới Tần Chức Vân, vươn tay ra nâng dậy nàng “Chức Vân, chuyện này phụ vương tự nhiên sẽ xử lý.”
Tần Chức Vân đứng dậy, mà Cơ Vô Nhai mở miệng đối với mọi người nói: “Các ngươi đều đi theo ta.”
Vì thế mọi người đi theo Cơ Vô Nhai vào đại sảnh, đứng ở một bên chờ đợi Cơ Vô Nhai xử lý.
“Ai tới nói cho ta biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Hắn trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Khó được nhìn thấy thời điểm Cơ Vô Nhai biểu tình ngưng trọng như thế, thoạt nhìn sẽ nghĩ rằng hắn hẳn là không biết tình huống.
Nếu thật là hắn, người này tâm cũng không tránh khỏi quá mỏng lạnh.
“Phụ vương, vốn huynh đệ chúng con vài người tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, sau lại liền tan, đại ca tựa hồ có việc gấp, vội vàng đi về phía hướng nội viện. Sau lại quá không được bao lâu, liền truyền đến tin tức đại ca gặp chuyện.” Ra tiếng vẫn là Cơ Lưu Vân, trừ bỏ thái tử, nơi này hắn là lớn nhất, tựa hồ cũng nên từ hắn mà nói.
Nói xong, mọi người còn lại cũng gật đầu đáp “Phụ vương, đúng như lời nói của nhị ca.”
Bên kia, Tần Chức Vân ngắt lời nói: “Phụ vương, nữ quyến bên này cũng không sai biệt lắm, thời điểm đó cũng giải tán.”
Tác giả :
Sương Phi Vãn