Liệp Lộc - Săn Lộc
Chương 46
“Tới đây, ngẩng đầu lên.”
Đường Nhạc hơi cúi đầu khẽ thì thầm, sau đó dùng ngón tay nâng cằm thiếu niên lên.
Trên định đầu, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Vẫn là mặt kính thủy tinh trong suốt, nhưng đứng ở đây ngẩng đầu nhìn lên bầu trời dường như có gì đó mờ ảo, cảm thấy bầu trời đầy sao ngày càng gần mình hơn, rất gần.
Thậm chí những vì sao xinh đẹp đang lấp lánh, cảm giác chỉ cần vươn tay sẽ chạm tới. Thật gần, dường như cơ thể mình đang đắm chìm giữa vô vàn vì sao.
Cuộc đời này của Tô Trữ Xuyên, lại có thể nhìn thấy cảnh sắc tuyệt vời như thế này sao?
“Lúc sinh nhật 18 của ta, cha ta mời rất nhiều người tới tham dự. Buổi tiệc rất long trọng hoa lệ, đáng tiếc quả thực không thú vị chút nào. Ta cảm thấy sinh nhật không nên làm như vậy. Đó là sinh nhật của ta, không phải của Đường gia. Bất quá, ngươi với ta đại khái cũng không giống nhau──”
Đường Nhạc ở phía sau Tô Trữ Xuyên dùng âm thanh trầm thấp mở miệng, trong giọng nói luôn lạnh lùng, cao ngạo cũng có chút gì đó bất ổn: “Ta trước đây không có người bạn nào như ngươi, lại còn nhỏ như vậy….hơn nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ chúc mừng sinh nhật người khác. Nếu ngươi không thích, cũng không có cách nào.”
“Tôi, tôi thích….thái tử, thật đó.”
Tô Trữ Xuyên không khỏi hít một hơi trả lời, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng cũng vươn tay ra sau, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có chút lành lạnh của Đường Nhạc.
Trong nháy mắt này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bình yên. Cảm giác lo lắng sợ hãi vô hình lúc nãy cũng biến mất, một thứ gì đó mềm mại ấm áp trong lòng bắt đầu không nhừng nhảy nhót.
Hắn từ nhỏ đã bắt đầu hiểu chuyện. Bởi vì cuộc sống khó khăn, vì thế từ sớm đã cố gắng giảm bớt những lo lắng của mẹ. Chưa từng nhõng nhẽo, cũng không đòi quà bánh gì đó, cũng không mong có một ngày sinh nhật long trọng.
Cứ như vậy, cố gắng không mong đợi một thứ gì đó, vì thế cũng không có cảm giác bất mãn.
Nhưng đến bây giờ, hắn tựa vào trong lồng ngực Đường Nhạc, nắm tay y đứng trong tòa cao ốc thủy tinh xinh đẹp, dưới bầu trời đầy sao trải qua ngày sinh nhật 18tuổi.
Đường Nhạc cho hắn rất nhiều thứ hắn chưa bao giờ có. Bỡ ngỡ, nhưng hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Trái tim non nớt một khi tràn đầy, sẽ không kiềm chế được bắt đầu xao động bất an, cuối cùng không thể khôi phục lại sự bình an của trước kia…..
Đường Nhạc hơi cúi đầu khẽ thì thầm, sau đó dùng ngón tay nâng cằm thiếu niên lên.
Trên định đầu, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Vẫn là mặt kính thủy tinh trong suốt, nhưng đứng ở đây ngẩng đầu nhìn lên bầu trời dường như có gì đó mờ ảo, cảm thấy bầu trời đầy sao ngày càng gần mình hơn, rất gần.
Thậm chí những vì sao xinh đẹp đang lấp lánh, cảm giác chỉ cần vươn tay sẽ chạm tới. Thật gần, dường như cơ thể mình đang đắm chìm giữa vô vàn vì sao.
Cuộc đời này của Tô Trữ Xuyên, lại có thể nhìn thấy cảnh sắc tuyệt vời như thế này sao?
“Lúc sinh nhật 18 của ta, cha ta mời rất nhiều người tới tham dự. Buổi tiệc rất long trọng hoa lệ, đáng tiếc quả thực không thú vị chút nào. Ta cảm thấy sinh nhật không nên làm như vậy. Đó là sinh nhật của ta, không phải của Đường gia. Bất quá, ngươi với ta đại khái cũng không giống nhau──”
Đường Nhạc ở phía sau Tô Trữ Xuyên dùng âm thanh trầm thấp mở miệng, trong giọng nói luôn lạnh lùng, cao ngạo cũng có chút gì đó bất ổn: “Ta trước đây không có người bạn nào như ngươi, lại còn nhỏ như vậy….hơn nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ chúc mừng sinh nhật người khác. Nếu ngươi không thích, cũng không có cách nào.”
“Tôi, tôi thích….thái tử, thật đó.”
Tô Trữ Xuyên không khỏi hít một hơi trả lời, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng cũng vươn tay ra sau, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay có chút lành lạnh của Đường Nhạc.
Trong nháy mắt này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bình yên. Cảm giác lo lắng sợ hãi vô hình lúc nãy cũng biến mất, một thứ gì đó mềm mại ấm áp trong lòng bắt đầu không nhừng nhảy nhót.
Hắn từ nhỏ đã bắt đầu hiểu chuyện. Bởi vì cuộc sống khó khăn, vì thế từ sớm đã cố gắng giảm bớt những lo lắng của mẹ. Chưa từng nhõng nhẽo, cũng không đòi quà bánh gì đó, cũng không mong có một ngày sinh nhật long trọng.
Cứ như vậy, cố gắng không mong đợi một thứ gì đó, vì thế cũng không có cảm giác bất mãn.
Nhưng đến bây giờ, hắn tựa vào trong lồng ngực Đường Nhạc, nắm tay y đứng trong tòa cao ốc thủy tinh xinh đẹp, dưới bầu trời đầy sao trải qua ngày sinh nhật 18tuổi.
Đường Nhạc cho hắn rất nhiều thứ hắn chưa bao giờ có. Bỡ ngỡ, nhưng hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Trái tim non nớt một khi tràn đầy, sẽ không kiềm chế được bắt đầu xao động bất an, cuối cùng không thể khôi phục lại sự bình an của trước kia…..
Tác giả :
Đông Qua Vô Mao