Liệp Lộc - Săn Lộc
Chương 39
Tô Trữ Xuyên cũng hiểu được chính mình không nên hi vọng điều gì.
Đường Nhạc kỳ thực cũng không hỏi qua ngày sinh của hắn, chỉ là một lần nhìn thấy thông tin của hắn trên tạp chí, tùy ý nói một câu mau lớn thôi.
Trước sinh nhật một ngày, buổi chiều Tô Trữ Xuyên được Phó Vũ Tây đón tới chỗ Đường Nhạc, đầu tiên hai người đi tới khu Tây ăn món cua biển tiêu đen đặc biệt, sau đó trở về khách sạn ở trên giường nhiệt tình làm tình. Tuy rằng cũng muốn nhắc tới chuyện sinh nhật của mình với Đường Nhạc, nhưng rất nhanh liền bị chìm vào nụ hôn kịch liệt, vuốt ve, dù thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nằm xuống ngoan ngoãn bị tiến vào. Sau khi tắm rửa xong cũng chỉ mới 9 giờ, Đường Nhạc cũng muốn ra ngoài có việc, nhân tiện tự mình lái xe đưa Tô Trữ Xuyên về nhà.
Mãi đến khi ngồi trong một chiếc xe Lavender khác của Đường Nhạc, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Tô Trữ Xuyên vẫn còn lưỡng lự.
“Thái tử….”
Đại khái bỏi vì cảnh vật bên ngoài ngày càng quen thuộc, gần về tới nhà, Tô Trữ Xuyên vội vàng quay đầu lại, nhìn nghiêng gương mặt vô cùng anh tuấn của Đường Nhạc thấp thỏm mở miệng.
“Ân?”
“Ngày mai, có thể gặp nhau không…?”
Cho dù lấy hết can đảm trong lòng nói ra, nhưng vẫn không dám nói chính mình muốn cùng y trải qua ngày sinh nhật, cũng chỉ có thể nói ra những lời mập mờ như vậy, Tô Trữ Xuyên cảm thấy hồi hộp đến mức tim mình muốn ngừng đập.
“Ngày mai?” Đường Nhạc quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Tô Trữ Xuyên liếc mắt một cái: “Tối mai có cuộc họp. Sao thế, có việc gì?”
Tô Trữ Xuyên ngỡ ngàng há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không, không có gì.”
Trong nháy mắt, trong lòng giống như có một hố sâu sụp xuống. Cho dù cố gắng thuyết phục chính mình quả thực không có gì quan trọng, nhưng vẫn có cảm giác mạnh mẽ hệt như từ trên cao ngã mạnh xuống, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi.
Đến khi xe dừng lại trước cổng căn nhà quen thuộc của mình, trong ngực vẫn còn cảm giác khó chịu tồn tại.
Tô Trữ Xuyên giống như đang chạy trốn, vội vàng mở cửa xe chạy về phía hành lang.
“Này.” Cửa kính xe màu đen được hạ xuống, khuôn mặt không chút hờn giận của Đường Nhạc xuất hiện, trầm giọng nói: “Lại đây.”
Tô Trữ Xuyên đứng im một chỗ, do dự một chút cuối cùng cũng xoay người đi lại. Cho dù bị rơi vào tình cảnh vô cùng bi thảm, nhưng vẫn không dám làm trái ý người kia. Nghĩ tới việc làm y không vui lại càng cảm thấy khó chịu.
Đi đến bên cạnh xe, đôi mắt xanh biếc của Đường Nhạc trong bóng đêm ónh ánh tỏa sáng như viên đá mắt mèo, hơi nheo lại có chút không vui: “Cúi xuống.”
Tô Trữ Xuyên nghe thấy, cũng ngoan ngoãn hạ thấp cơ thể, đưa đầu tiến lại gần.
Đường Nhạc vươn tay, cầm lấy cái cằm nho nhỏ của thiếu niên, nghiêng sang bên tai đối phương nhẹ giọng nói: “Ngày mai họp tới mười giờ──mười giờ rưỡi, ta tới đón ngươi.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tô Trữ Xuyên dường như nghe thấy tiếng cười trầm thấp ái muội truyền đến bên tai: “Ta nhớ mà.”
Nháy mắt, Đường Nhạc nhìn thấy một mạt ửng đỏ có chút xấu hổ cùng vui sướng hiện lên trên gương mặt trắng nõn, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, quả thực hết như một đóa hoa màu trắng nhẹ nhàng nở rộ.
Đường Nhạc kỳ thực cũng không hỏi qua ngày sinh của hắn, chỉ là một lần nhìn thấy thông tin của hắn trên tạp chí, tùy ý nói một câu mau lớn thôi.
Trước sinh nhật một ngày, buổi chiều Tô Trữ Xuyên được Phó Vũ Tây đón tới chỗ Đường Nhạc, đầu tiên hai người đi tới khu Tây ăn món cua biển tiêu đen đặc biệt, sau đó trở về khách sạn ở trên giường nhiệt tình làm tình. Tuy rằng cũng muốn nhắc tới chuyện sinh nhật của mình với Đường Nhạc, nhưng rất nhanh liền bị chìm vào nụ hôn kịch liệt, vuốt ve, dù thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nằm xuống ngoan ngoãn bị tiến vào. Sau khi tắm rửa xong cũng chỉ mới 9 giờ, Đường Nhạc cũng muốn ra ngoài có việc, nhân tiện tự mình lái xe đưa Tô Trữ Xuyên về nhà.
Mãi đến khi ngồi trong một chiếc xe Lavender khác của Đường Nhạc, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Tô Trữ Xuyên vẫn còn lưỡng lự.
“Thái tử….”
Đại khái bỏi vì cảnh vật bên ngoài ngày càng quen thuộc, gần về tới nhà, Tô Trữ Xuyên vội vàng quay đầu lại, nhìn nghiêng gương mặt vô cùng anh tuấn của Đường Nhạc thấp thỏm mở miệng.
“Ân?”
“Ngày mai, có thể gặp nhau không…?”
Cho dù lấy hết can đảm trong lòng nói ra, nhưng vẫn không dám nói chính mình muốn cùng y trải qua ngày sinh nhật, cũng chỉ có thể nói ra những lời mập mờ như vậy, Tô Trữ Xuyên cảm thấy hồi hộp đến mức tim mình muốn ngừng đập.
“Ngày mai?” Đường Nhạc quay đầu lại nhàn nhạt nhìn Tô Trữ Xuyên liếc mắt một cái: “Tối mai có cuộc họp. Sao thế, có việc gì?”
Tô Trữ Xuyên ngỡ ngàng há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không, không có gì.”
Trong nháy mắt, trong lòng giống như có một hố sâu sụp xuống. Cho dù cố gắng thuyết phục chính mình quả thực không có gì quan trọng, nhưng vẫn có cảm giác mạnh mẽ hệt như từ trên cao ngã mạnh xuống, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi.
Đến khi xe dừng lại trước cổng căn nhà quen thuộc của mình, trong ngực vẫn còn cảm giác khó chịu tồn tại.
Tô Trữ Xuyên giống như đang chạy trốn, vội vàng mở cửa xe chạy về phía hành lang.
“Này.” Cửa kính xe màu đen được hạ xuống, khuôn mặt không chút hờn giận của Đường Nhạc xuất hiện, trầm giọng nói: “Lại đây.”
Tô Trữ Xuyên đứng im một chỗ, do dự một chút cuối cùng cũng xoay người đi lại. Cho dù bị rơi vào tình cảnh vô cùng bi thảm, nhưng vẫn không dám làm trái ý người kia. Nghĩ tới việc làm y không vui lại càng cảm thấy khó chịu.
Đi đến bên cạnh xe, đôi mắt xanh biếc của Đường Nhạc trong bóng đêm ónh ánh tỏa sáng như viên đá mắt mèo, hơi nheo lại có chút không vui: “Cúi xuống.”
Tô Trữ Xuyên nghe thấy, cũng ngoan ngoãn hạ thấp cơ thể, đưa đầu tiến lại gần.
Đường Nhạc vươn tay, cầm lấy cái cằm nho nhỏ của thiếu niên, nghiêng sang bên tai đối phương nhẹ giọng nói: “Ngày mai họp tới mười giờ──mười giờ rưỡi, ta tới đón ngươi.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tô Trữ Xuyên dường như nghe thấy tiếng cười trầm thấp ái muội truyền đến bên tai: “Ta nhớ mà.”
Nháy mắt, Đường Nhạc nhìn thấy một mạt ửng đỏ có chút xấu hổ cùng vui sướng hiện lên trên gương mặt trắng nõn, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, quả thực hết như một đóa hoa màu trắng nhẹ nhàng nở rộ.
Tác giả :
Đông Qua Vô Mao