Liệp Lộc - Săn Lộc
Chương 26
Tô Trữ Xuyên im lặng đứng giữa phòng, đối mặt với Đường Nhạc nhưng một từ cũng không thể nói ra lời.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng xa lạ, vừa xa lạ vừa lãnh khốc.
Hắn ở đây, hai lần thân mật với Đường Nhạc, mặc dù kí ức không hề tốt đẹp, thế nhưng dù sao Đường Nhạc cũng từng chạm vào cơ thể hắn, dù sao cũng từng hôn môi hắn không biết bao nhiêu lần, vì thế hắn không kiềm chế được tự nảy sinh ra một chút tình cảm nhẹ nhàng.
Thế nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy rất chóng mặt.
Chỉ có hắn xem chuyện này là quan trọng. Khoảng cách chỉ có hai bước chân thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy nó lại xa đến như vậy.
Chuyện này tuy rằng rất thống khổ nhưng cứ xem như là một chút ngọt ngào mơ hồ, trong mắt người kia, đây cũng không phải là một vấn đề to tát gì.
Nhận thức được điều này, Tô Trữ Xuyên cảm giác được trong ngực mình bất giác có cảm giác trống rỗng.
“Được rồi, cởi quần áo ra.”
Uống xong ly rượu, vẻ mặt Đường Nhạc hiện lên một tia lười nhác, bỏ cốc thủy tinh xuống bàn, xoay người cởi bỏ quần áo ném lên trên sô pha. Khi y xoay người lại, mới phát hiện Tô Trữ Xuyên vẫn cúi đầu đứng ở chỗ cũ, cả người cứng ngắc, căn bản không hề nhúc nhích.
Đường Nhạc có chút mất hứng nhíu mày, trên cơ thể chỉ còn khoác hờ chiếc áo sơ mi xám có ý muốn bước qua phía hắn, thế nhưng khi y vừa bước một bước, Tô Trữ Xuyên dường như bị kinh hoảng thụt lùi về phía sau ba bước.
Vừa nãy Đường Nhạc chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng phản ứng của Tô Trữ Xuyên hiện tại làm y thực sự tức giận.
Đường Nhạc dù sao cũng cao hơn Tô Trữ Xuyên rất nhiều, cách ba bước chân nhưng làm sao có thể trốn thoát được y, Đường Nhạc bước nhanh về phía trước, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể trốn được.
“Còn muốn đùa giỡn với ta?”
Đường Nhạc chặn ngang bả vai Tô Trữ Xuyên, tay kia mạnh mẽ nắm lấy cằm thiếu niên, giọng nói y lúc này mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo, con ngươi xanh biếc khẽ chớp giống như dã lang vô cùng nguy hiểm.
Đường Nhạc từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, hôm nay lại bị Tô Trữ Xuyên liên tục thách thức tính nhẫn nại của y, khiến cơn tức giận của y bốc cao đến đỉnh điểm.
Thế nhưng khi giữ chặt cằm đối phương,ép buộc hắn ngước mặt lên nhìn mình, Đường Nhạc vốn tưởng mình sẽ cực kỳ tức giận thế nhưng nháy mắt nhìn thấy gương mặt hắn, tất cả đều tan biến hết.
Khuôn mặt trắng nõn gọn gàng, khóe mắt có chút ửng đỏ, đôi mắt hẹp dài như được bao phủ bởi một tầng hơi nước, đôi ngươi đen kịt ướt sũng.
Trong chốc lát Đường Nhạc không biết nên làm như thế nào.
Bộ dáng Tô Trữ Xuyên rõ ràng là đang muốn khóc nhưng vẫn vô thức quay đầu lại cố gắng giãy dụa.
Đường Nhạc vẫn còn giữ một bên vai Tô Trữ Xuyên, nhưng trong nháy mắt có chút ngẩn người.
──hắn thực sự bị tổn thương.
Như thế, ngay lúc này, không hiểu sao trong lòng y có một cảm xúc lạ lẩm chợt nảy lên.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng xa lạ, vừa xa lạ vừa lãnh khốc.
Hắn ở đây, hai lần thân mật với Đường Nhạc, mặc dù kí ức không hề tốt đẹp, thế nhưng dù sao Đường Nhạc cũng từng chạm vào cơ thể hắn, dù sao cũng từng hôn môi hắn không biết bao nhiêu lần, vì thế hắn không kiềm chế được tự nảy sinh ra một chút tình cảm nhẹ nhàng.
Thế nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy rất chóng mặt.
Chỉ có hắn xem chuyện này là quan trọng. Khoảng cách chỉ có hai bước chân thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy nó lại xa đến như vậy.
Chuyện này tuy rằng rất thống khổ nhưng cứ xem như là một chút ngọt ngào mơ hồ, trong mắt người kia, đây cũng không phải là một vấn đề to tát gì.
Nhận thức được điều này, Tô Trữ Xuyên cảm giác được trong ngực mình bất giác có cảm giác trống rỗng.
“Được rồi, cởi quần áo ra.”
Uống xong ly rượu, vẻ mặt Đường Nhạc hiện lên một tia lười nhác, bỏ cốc thủy tinh xuống bàn, xoay người cởi bỏ quần áo ném lên trên sô pha. Khi y xoay người lại, mới phát hiện Tô Trữ Xuyên vẫn cúi đầu đứng ở chỗ cũ, cả người cứng ngắc, căn bản không hề nhúc nhích.
Đường Nhạc có chút mất hứng nhíu mày, trên cơ thể chỉ còn khoác hờ chiếc áo sơ mi xám có ý muốn bước qua phía hắn, thế nhưng khi y vừa bước một bước, Tô Trữ Xuyên dường như bị kinh hoảng thụt lùi về phía sau ba bước.
Vừa nãy Đường Nhạc chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng phản ứng của Tô Trữ Xuyên hiện tại làm y thực sự tức giận.
Đường Nhạc dù sao cũng cao hơn Tô Trữ Xuyên rất nhiều, cách ba bước chân nhưng làm sao có thể trốn thoát được y, Đường Nhạc bước nhanh về phía trước, Tô Trữ Xuyên căn bản không thể trốn được.
“Còn muốn đùa giỡn với ta?”
Đường Nhạc chặn ngang bả vai Tô Trữ Xuyên, tay kia mạnh mẽ nắm lấy cằm thiếu niên, giọng nói y lúc này mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo, con ngươi xanh biếc khẽ chớp giống như dã lang vô cùng nguy hiểm.
Đường Nhạc từ nhỏ đã sống trong an nhàn sung sướng, hôm nay lại bị Tô Trữ Xuyên liên tục thách thức tính nhẫn nại của y, khiến cơn tức giận của y bốc cao đến đỉnh điểm.
Thế nhưng khi giữ chặt cằm đối phương,ép buộc hắn ngước mặt lên nhìn mình, Đường Nhạc vốn tưởng mình sẽ cực kỳ tức giận thế nhưng nháy mắt nhìn thấy gương mặt hắn, tất cả đều tan biến hết.
Khuôn mặt trắng nõn gọn gàng, khóe mắt có chút ửng đỏ, đôi mắt hẹp dài như được bao phủ bởi một tầng hơi nước, đôi ngươi đen kịt ướt sũng.
Trong chốc lát Đường Nhạc không biết nên làm như thế nào.
Bộ dáng Tô Trữ Xuyên rõ ràng là đang muốn khóc nhưng vẫn vô thức quay đầu lại cố gắng giãy dụa.
Đường Nhạc vẫn còn giữ một bên vai Tô Trữ Xuyên, nhưng trong nháy mắt có chút ngẩn người.
──hắn thực sự bị tổn thương.
Như thế, ngay lúc này, không hiểu sao trong lòng y có một cảm xúc lạ lẩm chợt nảy lên.
Tác giả :
Đông Qua Vô Mao