Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 4 - Chương 8: Lúng túng (2)
Edit: Nhung
Nguồn: banlong.us
Bạch Mạch quan sát Diệp Từ một chút rồi lại cúi đầu ăn cơm, không khỏi có chút buồn cười. Cô sẽ không xem cả nhà đều là người hoang dã ở nơi hẻo lánh chứ. Chuyện hôm qua lớn như vậy, lẽ nào cô thực sự lừa mình dối người cho rằng tất cả mọi người đều không hay biết hay sao? Nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của cô, thật sự khiến cho người ta không nhịn được muốn thọc thủng ảo tưởng đó mà.
Tả Hiểu Lan nhìn Diệp Nam Thiên lời chưa kịp ra khỏi miệng đã vội sửa lại, không khỏi vểnh vểnh khóe miệng. Người này càng ngày càng không có gan, câu nói này nếu như vào khoảng hai mươi năm trước, chắc chắn sẽ không câu nệ hỏi lên, hiện tại lại không thể nói ra. Nàng lại nhìn tiếp Bạch Mạch, suy đoán, người này lại bình tĩnh ngồi ở đó ăn mì hoành thánh, nét mặt yên tĩnh cực kì, không biết đang suy nghĩ gì đây.
Nhìn lại Đàm Phá Lãng một chút, đầu cậu ta cúi thấp đến mức thậm chí so với Diệp Từ còn thấp hơn, từng ngụm từng ngụm ăn hoành thánh, làm như chuyện trên diễn đàn là do cậu gây ra chứ không phải Diệp Từ vậy.
Tả Hiểu Lan nhìn lướt qua một bàn người, trong lòng cười thầm, đừng xem mỗi người này đều trưng ra vẻ mặt không có việc gì, thật ra trong lòng ai cũng đang sôi sục đó. Tiểu hồ ly Bạch Mạch kia, chỉ cần Diệp Nam Thiên không mở miệng, nó sẽ không chủ động mở lời trêu chọc Diệp Từ. Đừng nói chi đến Đàm Phá Lãng, nhìn cái bộ bang không dám ngẩng đầu lên kia, mong nó mở miệng trước nói về vấn đề này là không thể. Còn như Diệp Nam Thiên, vất vả gom hết dũng khí, tình huống ban nãy muốn chen vào nói về chuyện này coi bộ cũng không dễ dàng gì. Còn Diệp Từ... con gái bà sinh ra bà hiểu rõ nhất.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như vậy, chỉ sợ trong lòng đã nóng sôi như bị lửa đốt, đứng ngồi không yên rồi.
Nhìn tới nhìn lui, coi bộ cuối cùng cũng chỉ mong tự mình nói ra. Chỉ là cần phải tìm được thời cơ thích hợp.
" Lực tác chiến? Ở phương diện nào ạ? Sức mạnh, trí lực, tinh thần hay là nhanh nhẹn?" Bạch Mạch giả bộ làm như hết sức hứng thú với thực đơn mới của Diệp Nam Thiên, tích cực tiếp lời.
"Là sức mạnh, chỉ có điều thêm không nhiều, chỉ có 30 điểm." Sự chú ý của Diệp Nam Thiên tựa hồ đều bị vấn đề này dời đi, sau đó liền bắt đầu bóc phét nói về thực đơn của mình.
"30 điểm tuy rằng không nhiều, nhưng vậy cũng khá ổn, có thể thêm nữa giờ, lại còn không cùng với buff dược phẩm triệt tiêu, đúng là rất tốt." Bạch Mạch cũng rất nghiêm túc trả lời vấn đề của Diệp Nam Thiên.
Trong lúc nhất thời, thật giống như hai người chỉ quan tâm đến thực đơn kia, nhưng chỉ có hai người họ biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Đàm Phá Lãng cũng cảm thấy cúi đầu ăn hoài cũng không tốt lắm, liền hùa theo hai người thảo luận: " Ba nuôi, ba còn có thực đơn nào tốt hơn nữa không?"
Gần đây đấu giá được vài tờ, ba cũng đang thử làm món ăn mới, có điều thực đơn tăng sức chiến đấu không nhiều, đúng là khá hiếm thấy. Thí dụ hôm trước ba làm được món phá lấu phu thê, có thêm độ thân mật. Diệp Nam Thiên cười hắc hắc: " Đúng rồi, độ thân mật có ích lợi gì?"
"À, chính là có thể tăng thêm giá trị tình cảm của nam nữ mới quen, có thể làm một ít chuyện thân mật..." Đàm Phá Lãng thuận miệng trả lời, nhưng sau đó cậu mới phát giác là miệng mình quá nhanh, chỉ hận không thể đem đầu lưỡi nuốt xuống.
" Biểu hiện thân mật là gì? Tả Hiểu Lan trái lại, không chờ giọng nói của Đàm Phá Lãng hạ xuống liền nói tiếp. Vừa nói, bà vừa chớp mắt một cái, làm như mình không biết gì. Chỉ có điều cái chớp mắt này đầy đắc ý bán đứng nội tâm của bà " Biểu hiện thân mật là gì vậy?"
Bạch Mạch nhìn vẻ mặt vô tội thuần khiết của Tả Hiểu Lan, không nhịn được thở dài trong lòng. Dì à, giờ người có thể ngụy trang ra được vẻ mặt vô tội như vậy rất hiếm đó, dì còn có thể giả bộ thuần khiết như vậy, sao không đi làm diễn viên đi. Giả bộ như mình còn 15 tuổi à? Khuê nữ của người hiện tại đã có thể lập gia đình rồi, người giả bộ như thế không sợ bị thiên lôi đánh sao?
"Cháu còn vị thành niên nên không biết." Đàm Phá Lãng lập tức đem chuyện này trút bỏ sạch sẽ. Chỉ có điều tiếp xúc với ánh mắt như muốn giết người của Tả Hiểu Lan, mặt đỏ bừng nói " Có điều, cháu nghĩ, chắc như là, hôn một chút, ôm một hồi chẳng hạn.."
Đàm Phá Lãng giải thích, sau đó lại một miếng một miếng đem hoành thánh nhét đầy vào miệng, vẫn cứ nên bịt miệng mình lại, chuyện này càng nói càng sai mà.
Tả Hiểu Lan liếc nhìn Diệp Từ một chút, đầu cô đã thấp đến mức không thể nào thấp hơn được nữa. Liền quay lại hỏi Bạch Mạch " Bạch Mạch, là ôm một chút, hôn một chút đó hả?"
Bạch Mạch cũng không nghĩ tới dĩ sẽ xoay mũi giáo về hướng mình, nhất thời kinh hãi, lập tức hướng về Diệp Nam Thiên thỉnh giáo, có điều hiện tại Diệp Nam Thiên rất không nghĩa khí quay đầu đi uống nước, làm cho Bạch Mạch lúng túng ngẩn người tại đó.
Tả Hiểu Lan hé mắt: " Bạch Mạch à, còn nếu ở độ tuổi này mà nói với dì là không biết gì thì thật là quá giả dối rồi đó." Bạch Mạch mặt mũi co giật, anh nhìn Tả Hiểu Lan, thật sự muốn gào lên. Dì à, người giả bộ trước không phải là dì sao? Người cũng quá không được đi. Không muốn làm việc gì là cứ đẩy lên đầu người khác.
Thế nhưng, có đánh chết, Bạch Mạch cũng không có gan nói những lời đó ở đây. Anh chột dạ nuốt từng ngụm nước, sau đó nhìn trái nhìn phải, ư hự hồi lâu mới nói " Đương nhiên là còn có những việc khác nữa."
"Là việc gì vậy?"
" Hôn chỗ khác, ôm chỗ khác." Bạch Mạch đã không thể nói được nữa. Anh quả thực bây giờ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Tuy rằng ở tuổi này, anh cái gì cũng biết, nhưng cùng với người lớn trong nhà thản nhiên bàn về vấn đề này thì lại hoàn toàn khác.
"Ví dụ? Hôn chỗ nào? Ôm chỗ nào?" Tả Hiểu Lan hiển nhiên không có dự định buông tha cho Bạch Mạch, nàng xem mình như người mới không biết xấu hổ, quyết tâm đem những vấn đề này tìm hiểu rõ ràng, hướng về Bạch Mạch truy hỏi đến cùng, làm cho Bạch Mạch rất chật vật.
Bạch Mặt đỏ mặt, thật là quá xấu hổ mà.
Tả Hiểu Lan một bên nhìn Bạch Mạch, một bên chăm chú liếc nhìn biểu hiện của Diệp Từ. Chỉ thấy tay nàng run lên, lỗ tai ngày càng đỏ. Nếu không phải nàng đang cúi đầu, thì phỏng chừng có thể thấy mặt nàng đỏ như đít khỉ. Đối với biểu hiện như vậy, Tả Hiểu Lan có vẻ tương đối thỏa mãn.
Bạch Mạch cảm thấy gan ruột mình đều run rẩy. Anh chột dạ nhìn Diệp Nam Thiên, chỉ thấy sắc mặt Diệp Nam Thiên.... Tuy rằng anh đối với việc này cũng hết sức văn minh, thế nhưng ở trong tình huống này, trước mặt người nói về vấn đề riêng tư này, anh vẫn cảm thấy lúng túng vô cùng.
"Hả?" Bạch Mạch chậm chạp trả lời khiến Tả Hiểu Lan hết sức không vừa lòng, nàng hừ mũi cảnh cáo Bạch Mạch phải phối hợp, làm cho lá gan Bạch Mạch càng run rẩy.
Anh nuốt nước miếng, dùng âm thanh như tiếng muỗi kêu nói " Thí dụ như hôn môi nè, như ôm nơi đó, nơi đó...." Anh cũng không nói được nữa, trực tiếp học Đàm Phá Lãng cúi đầu ăn miếng lớn hoành thánh, vừa ăn vừa dối lòng nói " Ngày hôm nay thật là có chút lạnh, ăn một bát lớn hoành thánh thật là rất ấm áp, rất ấm áp đó."
Quá dối trá, quả thực quá dối trá.
Đối với biểu hiện của Bạch Mạch, tất cả mọi người đều cấp cho thái độ khinh bỉ. Có điều Bạch Mạch quyết định vào lúc này tốt nhấtđừng nên làm chính nhân quân tử, cứ để hắn tiếp tục dối trá xuống làm tiểu nhân được rồi.
Tả Hiểu Lan lấy được đáp án mình muốn, liền không làm khó Bạch Mạch nữa, sau đó thoải mái quay đầu nhìn Diệp Từ ngồi bên cạnh mỉm cười " Tiểu Từ à, con có bị hôn quá môi không?"
....
Diệp Từ đang nỗ lực biến mình thành hư vô, khi nghe mẹ điểm danh lập tức cảm thấy lưng lạnh toát. Cô còn không kịp nuốt xuống miếng hoành thánh trong miệng, đã nghe mẹ nhắc đến chuyện kinh thiên động địa kia. Nội tâm cô xoắn xuýt các loại đau khổ bất đắc dĩ khiến cho miếng mì hoành thánh vừa đưa vào miệng toàn bộ bị phun ra ngoài.
Chỉ đáng thương cho Đàm Phá Lãng ngồi đối diện Diệp Từ, bị Diệp Từ phun cho một mặt toàn hoành thánh, nhất thời ngẩn người tại đó. Nếu không phải Diệp Nam Thiên vội vã lấy khăn cho cậu lau, đoán chừng cậu vẫn chưa hoàn hồn nỗi.
Diệp Từ không chỉ phun hết hoành thánh ra ngoài, còn bị vấn đề mẹ nêu ra làm cho bi nghẹn đến mức ho khan, cả nữa ngày cũng không nói nổi một lời.
Tả Hiểu Lan vội vàng làm ra vẻ mẹ hiền, vỗ vỗ lưng Diệp Từ, mặt mỉm cười nhẹ nhàng nói " Con thật là, đã lớn vậy rùi, ăn nhanh như vậy làm gì, đâu có ai cướp của của con đâu? Con nhìn xem, làm thành một bàn thế này,bây giờ Đàm Phá Lãng làm sao còn ăn được nữa"
Bà cười hắc hắc " Con gái lớn như vậy rồi, sao mà vừa nghe tới hôn môi đã phun cơm ra vậy? Chuyện này có gì lớn lắm đâu! Ai mà không có một thời tuổi trẻ, ai mà không từng hôn, mẹ vừa mới thuận miệng hỏi một chút thôi, còn nếu không làm thì nói không làm, có cần kích động đến vậy không? Con xem con đi."
Diệp Từ bị ho đến không nói nỗi, giờ lại bị mẹ nói liên hoàn khiến đứng ngồi không yên.
Trong lòng nàng bi ai, cả nhà tuyệt đối đều biết về những bức ảnh kia rồi, thật là quá đau khổ mà...
" Được rồi, được rồi, đừng ho khan nữa, cho dù bị người ta hôn cũng không có gì. Kỳ thực, con gái trước khi lấy chồng cũng nên kiếm vài người bạn trai. Con cũng nên tìm người thích hợp đi, chọn người tính nết, tư tưởng tốt, à, sinh lý cũng rất quan trọng nữa. Lớn lớn, nhỏ nhỏ... rất quan trọng đó nha" Tả Hiểu Lan vừa vỗ lưng Diệp Từ vừa lải nhải.
Hậu quả của câu nói này là tất cả mọi người đều bị sặc. Diệp Từ gian nan đứng lên, chân thành nhìn Tả Hiểu Lan, cơ hồ muốn khóc lên nói " Mẹ à, con ăn no rồi, con phải lên treo máy, sợ là không giúp mẹ rửa chén được." Sau đó dứt khoát chạy lên lầu.
Tiếp theo là Bạch Mạch chạy đi, sau đó là Đàm Phá Lãng, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Nam Thiên. Ông đứng lên nhìn Tả Hiểu Lan hồi lâu rồi bỗng nhiên hỏi " Vợ à, trước em anh cũng chưa từng thử nghiệm với ai khác, vậy anh nhỏ như vậy có làm em thỏa mãn không?"
Lúc này đến phiên Tả Hiểu Lan bị sặc.
Nguồn: banlong.us
Bạch Mạch quan sát Diệp Từ một chút rồi lại cúi đầu ăn cơm, không khỏi có chút buồn cười. Cô sẽ không xem cả nhà đều là người hoang dã ở nơi hẻo lánh chứ. Chuyện hôm qua lớn như vậy, lẽ nào cô thực sự lừa mình dối người cho rằng tất cả mọi người đều không hay biết hay sao? Nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của cô, thật sự khiến cho người ta không nhịn được muốn thọc thủng ảo tưởng đó mà.
Tả Hiểu Lan nhìn Diệp Nam Thiên lời chưa kịp ra khỏi miệng đã vội sửa lại, không khỏi vểnh vểnh khóe miệng. Người này càng ngày càng không có gan, câu nói này nếu như vào khoảng hai mươi năm trước, chắc chắn sẽ không câu nệ hỏi lên, hiện tại lại không thể nói ra. Nàng lại nhìn tiếp Bạch Mạch, suy đoán, người này lại bình tĩnh ngồi ở đó ăn mì hoành thánh, nét mặt yên tĩnh cực kì, không biết đang suy nghĩ gì đây.
Nhìn lại Đàm Phá Lãng một chút, đầu cậu ta cúi thấp đến mức thậm chí so với Diệp Từ còn thấp hơn, từng ngụm từng ngụm ăn hoành thánh, làm như chuyện trên diễn đàn là do cậu gây ra chứ không phải Diệp Từ vậy.
Tả Hiểu Lan nhìn lướt qua một bàn người, trong lòng cười thầm, đừng xem mỗi người này đều trưng ra vẻ mặt không có việc gì, thật ra trong lòng ai cũng đang sôi sục đó. Tiểu hồ ly Bạch Mạch kia, chỉ cần Diệp Nam Thiên không mở miệng, nó sẽ không chủ động mở lời trêu chọc Diệp Từ. Đừng nói chi đến Đàm Phá Lãng, nhìn cái bộ bang không dám ngẩng đầu lên kia, mong nó mở miệng trước nói về vấn đề này là không thể. Còn như Diệp Nam Thiên, vất vả gom hết dũng khí, tình huống ban nãy muốn chen vào nói về chuyện này coi bộ cũng không dễ dàng gì. Còn Diệp Từ... con gái bà sinh ra bà hiểu rõ nhất.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh như vậy, chỉ sợ trong lòng đã nóng sôi như bị lửa đốt, đứng ngồi không yên rồi.
Nhìn tới nhìn lui, coi bộ cuối cùng cũng chỉ mong tự mình nói ra. Chỉ là cần phải tìm được thời cơ thích hợp.
" Lực tác chiến? Ở phương diện nào ạ? Sức mạnh, trí lực, tinh thần hay là nhanh nhẹn?" Bạch Mạch giả bộ làm như hết sức hứng thú với thực đơn mới của Diệp Nam Thiên, tích cực tiếp lời.
"Là sức mạnh, chỉ có điều thêm không nhiều, chỉ có 30 điểm." Sự chú ý của Diệp Nam Thiên tựa hồ đều bị vấn đề này dời đi, sau đó liền bắt đầu bóc phét nói về thực đơn của mình.
"30 điểm tuy rằng không nhiều, nhưng vậy cũng khá ổn, có thể thêm nữa giờ, lại còn không cùng với buff dược phẩm triệt tiêu, đúng là rất tốt." Bạch Mạch cũng rất nghiêm túc trả lời vấn đề của Diệp Nam Thiên.
Trong lúc nhất thời, thật giống như hai người chỉ quan tâm đến thực đơn kia, nhưng chỉ có hai người họ biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Đàm Phá Lãng cũng cảm thấy cúi đầu ăn hoài cũng không tốt lắm, liền hùa theo hai người thảo luận: " Ba nuôi, ba còn có thực đơn nào tốt hơn nữa không?"
Gần đây đấu giá được vài tờ, ba cũng đang thử làm món ăn mới, có điều thực đơn tăng sức chiến đấu không nhiều, đúng là khá hiếm thấy. Thí dụ hôm trước ba làm được món phá lấu phu thê, có thêm độ thân mật. Diệp Nam Thiên cười hắc hắc: " Đúng rồi, độ thân mật có ích lợi gì?"
"À, chính là có thể tăng thêm giá trị tình cảm của nam nữ mới quen, có thể làm một ít chuyện thân mật..." Đàm Phá Lãng thuận miệng trả lời, nhưng sau đó cậu mới phát giác là miệng mình quá nhanh, chỉ hận không thể đem đầu lưỡi nuốt xuống.
" Biểu hiện thân mật là gì? Tả Hiểu Lan trái lại, không chờ giọng nói của Đàm Phá Lãng hạ xuống liền nói tiếp. Vừa nói, bà vừa chớp mắt một cái, làm như mình không biết gì. Chỉ có điều cái chớp mắt này đầy đắc ý bán đứng nội tâm của bà " Biểu hiện thân mật là gì vậy?"
Bạch Mạch nhìn vẻ mặt vô tội thuần khiết của Tả Hiểu Lan, không nhịn được thở dài trong lòng. Dì à, giờ người có thể ngụy trang ra được vẻ mặt vô tội như vậy rất hiếm đó, dì còn có thể giả bộ thuần khiết như vậy, sao không đi làm diễn viên đi. Giả bộ như mình còn 15 tuổi à? Khuê nữ của người hiện tại đã có thể lập gia đình rồi, người giả bộ như thế không sợ bị thiên lôi đánh sao?
"Cháu còn vị thành niên nên không biết." Đàm Phá Lãng lập tức đem chuyện này trút bỏ sạch sẽ. Chỉ có điều tiếp xúc với ánh mắt như muốn giết người của Tả Hiểu Lan, mặt đỏ bừng nói " Có điều, cháu nghĩ, chắc như là, hôn một chút, ôm một hồi chẳng hạn.."
Đàm Phá Lãng giải thích, sau đó lại một miếng một miếng đem hoành thánh nhét đầy vào miệng, vẫn cứ nên bịt miệng mình lại, chuyện này càng nói càng sai mà.
Tả Hiểu Lan liếc nhìn Diệp Từ một chút, đầu cô đã thấp đến mức không thể nào thấp hơn được nữa. Liền quay lại hỏi Bạch Mạch " Bạch Mạch, là ôm một chút, hôn một chút đó hả?"
Bạch Mạch cũng không nghĩ tới dĩ sẽ xoay mũi giáo về hướng mình, nhất thời kinh hãi, lập tức hướng về Diệp Nam Thiên thỉnh giáo, có điều hiện tại Diệp Nam Thiên rất không nghĩa khí quay đầu đi uống nước, làm cho Bạch Mạch lúng túng ngẩn người tại đó.
Tả Hiểu Lan hé mắt: " Bạch Mạch à, còn nếu ở độ tuổi này mà nói với dì là không biết gì thì thật là quá giả dối rồi đó." Bạch Mạch mặt mũi co giật, anh nhìn Tả Hiểu Lan, thật sự muốn gào lên. Dì à, người giả bộ trước không phải là dì sao? Người cũng quá không được đi. Không muốn làm việc gì là cứ đẩy lên đầu người khác.
Thế nhưng, có đánh chết, Bạch Mạch cũng không có gan nói những lời đó ở đây. Anh chột dạ nuốt từng ngụm nước, sau đó nhìn trái nhìn phải, ư hự hồi lâu mới nói " Đương nhiên là còn có những việc khác nữa."
"Là việc gì vậy?"
" Hôn chỗ khác, ôm chỗ khác." Bạch Mạch đã không thể nói được nữa. Anh quả thực bây giờ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Tuy rằng ở tuổi này, anh cái gì cũng biết, nhưng cùng với người lớn trong nhà thản nhiên bàn về vấn đề này thì lại hoàn toàn khác.
"Ví dụ? Hôn chỗ nào? Ôm chỗ nào?" Tả Hiểu Lan hiển nhiên không có dự định buông tha cho Bạch Mạch, nàng xem mình như người mới không biết xấu hổ, quyết tâm đem những vấn đề này tìm hiểu rõ ràng, hướng về Bạch Mạch truy hỏi đến cùng, làm cho Bạch Mạch rất chật vật.
Bạch Mặt đỏ mặt, thật là quá xấu hổ mà.
Tả Hiểu Lan một bên nhìn Bạch Mạch, một bên chăm chú liếc nhìn biểu hiện của Diệp Từ. Chỉ thấy tay nàng run lên, lỗ tai ngày càng đỏ. Nếu không phải nàng đang cúi đầu, thì phỏng chừng có thể thấy mặt nàng đỏ như đít khỉ. Đối với biểu hiện như vậy, Tả Hiểu Lan có vẻ tương đối thỏa mãn.
Bạch Mạch cảm thấy gan ruột mình đều run rẩy. Anh chột dạ nhìn Diệp Nam Thiên, chỉ thấy sắc mặt Diệp Nam Thiên.... Tuy rằng anh đối với việc này cũng hết sức văn minh, thế nhưng ở trong tình huống này, trước mặt người nói về vấn đề riêng tư này, anh vẫn cảm thấy lúng túng vô cùng.
"Hả?" Bạch Mạch chậm chạp trả lời khiến Tả Hiểu Lan hết sức không vừa lòng, nàng hừ mũi cảnh cáo Bạch Mạch phải phối hợp, làm cho lá gan Bạch Mạch càng run rẩy.
Anh nuốt nước miếng, dùng âm thanh như tiếng muỗi kêu nói " Thí dụ như hôn môi nè, như ôm nơi đó, nơi đó...." Anh cũng không nói được nữa, trực tiếp học Đàm Phá Lãng cúi đầu ăn miếng lớn hoành thánh, vừa ăn vừa dối lòng nói " Ngày hôm nay thật là có chút lạnh, ăn một bát lớn hoành thánh thật là rất ấm áp, rất ấm áp đó."
Quá dối trá, quả thực quá dối trá.
Đối với biểu hiện của Bạch Mạch, tất cả mọi người đều cấp cho thái độ khinh bỉ. Có điều Bạch Mạch quyết định vào lúc này tốt nhấtđừng nên làm chính nhân quân tử, cứ để hắn tiếp tục dối trá xuống làm tiểu nhân được rồi.
Tả Hiểu Lan lấy được đáp án mình muốn, liền không làm khó Bạch Mạch nữa, sau đó thoải mái quay đầu nhìn Diệp Từ ngồi bên cạnh mỉm cười " Tiểu Từ à, con có bị hôn quá môi không?"
....
Diệp Từ đang nỗ lực biến mình thành hư vô, khi nghe mẹ điểm danh lập tức cảm thấy lưng lạnh toát. Cô còn không kịp nuốt xuống miếng hoành thánh trong miệng, đã nghe mẹ nhắc đến chuyện kinh thiên động địa kia. Nội tâm cô xoắn xuýt các loại đau khổ bất đắc dĩ khiến cho miếng mì hoành thánh vừa đưa vào miệng toàn bộ bị phun ra ngoài.
Chỉ đáng thương cho Đàm Phá Lãng ngồi đối diện Diệp Từ, bị Diệp Từ phun cho một mặt toàn hoành thánh, nhất thời ngẩn người tại đó. Nếu không phải Diệp Nam Thiên vội vã lấy khăn cho cậu lau, đoán chừng cậu vẫn chưa hoàn hồn nỗi.
Diệp Từ không chỉ phun hết hoành thánh ra ngoài, còn bị vấn đề mẹ nêu ra làm cho bi nghẹn đến mức ho khan, cả nữa ngày cũng không nói nổi một lời.
Tả Hiểu Lan vội vàng làm ra vẻ mẹ hiền, vỗ vỗ lưng Diệp Từ, mặt mỉm cười nhẹ nhàng nói " Con thật là, đã lớn vậy rùi, ăn nhanh như vậy làm gì, đâu có ai cướp của của con đâu? Con nhìn xem, làm thành một bàn thế này,bây giờ Đàm Phá Lãng làm sao còn ăn được nữa"
Bà cười hắc hắc " Con gái lớn như vậy rồi, sao mà vừa nghe tới hôn môi đã phun cơm ra vậy? Chuyện này có gì lớn lắm đâu! Ai mà không có một thời tuổi trẻ, ai mà không từng hôn, mẹ vừa mới thuận miệng hỏi một chút thôi, còn nếu không làm thì nói không làm, có cần kích động đến vậy không? Con xem con đi."
Diệp Từ bị ho đến không nói nỗi, giờ lại bị mẹ nói liên hoàn khiến đứng ngồi không yên.
Trong lòng nàng bi ai, cả nhà tuyệt đối đều biết về những bức ảnh kia rồi, thật là quá đau khổ mà...
" Được rồi, được rồi, đừng ho khan nữa, cho dù bị người ta hôn cũng không có gì. Kỳ thực, con gái trước khi lấy chồng cũng nên kiếm vài người bạn trai. Con cũng nên tìm người thích hợp đi, chọn người tính nết, tư tưởng tốt, à, sinh lý cũng rất quan trọng nữa. Lớn lớn, nhỏ nhỏ... rất quan trọng đó nha" Tả Hiểu Lan vừa vỗ lưng Diệp Từ vừa lải nhải.
Hậu quả của câu nói này là tất cả mọi người đều bị sặc. Diệp Từ gian nan đứng lên, chân thành nhìn Tả Hiểu Lan, cơ hồ muốn khóc lên nói " Mẹ à, con ăn no rồi, con phải lên treo máy, sợ là không giúp mẹ rửa chén được." Sau đó dứt khoát chạy lên lầu.
Tiếp theo là Bạch Mạch chạy đi, sau đó là Đàm Phá Lãng, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Nam Thiên. Ông đứng lên nhìn Tả Hiểu Lan hồi lâu rồi bỗng nhiên hỏi " Vợ à, trước em anh cũng chưa từng thử nghiệm với ai khác, vậy anh nhỏ như vậy có làm em thỏa mãn không?"
Lúc này đến phiên Tả Hiểu Lan bị sặc.
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa