Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 4 - Chương 7: Lúng túng
Edit: Kang
Nguồn: banlong.us
Diệp Từ nhìn Đàm Phá Lãng mấy lần, sau đó xoay người đi vào wc. Bỗng nhiên, cô dừng bước, trong nội tâm dâng lên một ý niệm hết sức bất an, chẳng lẽ tên này đã xem topic rồi? Ý nghĩ này làm cô suýt nữa thì rít lên, cô đứng ở cửa wc ra sức hít vào thở ra, hồi lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó lập tức vọt tới ban công.
Đàm Phá Lãng còn đang học bài, vừa nghe tiếng bước chân ầm ầm lao về phía ban công, cậu vừa quay đầu lập tức thấy Diệp Từ mặt đầy sát khí vọt tới. Mặc dù cô không thể đi nhanh, chỉ có thể khập khiễng bước từng bước, thế nhưng lệ khí trên mặt lại khiến cho Đàm Phá Lãng không nhịn được rùng mình một cái, trong đầu lập tức điên cuồng lục soát xem gần đây mình có làm điều gì có lỗi với bả hay không.
Có không? Có không? Chắc là không có chứ?? Không có chứ? Nhất định không có chứ? Dù cho cậu có muốn âm thầm trao đổi với Lưu Niên, dù cho mẹ nuôi có dể cậu cấu kết với Lưu Niên một chút, thế nhưng cậu đâu có hành động nào khác thường a!!! Dù Diệp Từ có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể biết hết tất cả mọi việc chứ??? Đã như vậy, cái khuôn mặt cứng như sắt kia của bả là gì? Rốt cuộc là ý gì a????
Mặc dù còn chua kịp làm ra chuyện gì khiến cậu phải chột dạ, thế nhưng cậu vẫn nhanh chóng làm công tác chuẩn bị, cho nên ngay một khắc nhìn thấy vẻ mặt kia của Diệp Từ, chút xíu lương tâm còn sót lại bỗng dưng khiến cậu chột dạ.
Bất quá, đều là con người, làm gì có ai có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, đúng không? Cho nên, may là một người trọng sinh như Diệp Từ sau khi sống lại cũng không thể nhìn ra chút tâm tư kia của Đàm Phá Lãng, cô chỉ thấy Đàm Phá Lãng quay đầu nhìn mình, có chút ngạc nhiên hỏi: "Chị Diệp Từ, làm sao vậy?"
Thực ra, nếu không phải tâm tình hiện tại của Diệp Từ quá loạn, nếu không phải những tấm ảnh trên diễn đàn đã giáng cho cô 1 đòn quá mạnh, không chừng cô còn có thể nhìn ra được chút tránh né trong mắt Đàm Phá Lãng, chỉ tiếc, trong đầu Diệp Từ bây giờ toàn là những lời bình luận trong diễn đàn, làm gì còn chút tâm tư nào mà quan sát chút xíu tâm tư đó của Đàm Phá Lãng?
Cô khập khễnh đi tới cửa ra ban công, hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn Đàm Phá Lãng rất lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh, sau đó nói: "Phá Lãng, có phải em có điều gì cần nói với chị không??"
Đàm Phá Lãng âm thầm run rẩy nhìn Diệp Từ vọt tới, sau đó mặt đầy nghiêm túc nhìn mình. Trong mắt của cô có một loại sắc bén khiến người khác run sợ, lòng Đàm Phá Lãng đã loạn thành một đống, cậu khó khăn nuốt 1 ngụm nước miếng, còn đang nghĩ xem mình nên mở miệng như thế nào thì Diệp Từ đã chủ động hỏi trước.
"A?" Đàm Phá Lãng thoáng sững sờ, hồi lâu còn chưa phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên của Diệp Từ, luôn cảm giác như cô có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm tình, sau đó chỉnh cho giọng của mình không còn bất thiện như vậy nữa, "Chị nói, có phải em có điều gì cần nói với chị hay không?"
Đàm Phá Lãng lại nuốt thêm 1 ngụm nước miếng, cậu nào có điều gì cần nói với Diệp Từ?
Hình như không có, nếu có thì cũng chỉ là chuyện trên diễn đàn. Thế nhưng, cậu không nghĩ nội tâm mình đủ mạnh mẽ, hoặc có thể nói, cậu không nghĩ sinh mạng mình đủ cường để có thể chịu đựng nổi cuồng phong bạo vũ của Diệp Từ sau khi nghe tin tức đó.Cho nên, Đàm Phá Lãng dĩ nhiên là lựa chọn im lặng, cậu lắc đầu liên tục: "Không có a, em không có điều gì cần nói."
Diệp Từ đương nhiên không tin, bài post hôm qua gây nên sóng to gió lớn đến cô còn cảm thấy khiếp sợ, sao Đàm Phá Lãng có thể bình tĩnh như vậy chứ? Hay căn bản cậu ta không thấy được bài post? Ánh mắt cô dời xuống dưới, rơi vào cuốn sáng Đàm Phá Lãng cầm trên tay, do dự một hồi, cảm thấy có lẽ Đàm Phá Lãng chưa xem được bài viết đó. Dẫu sau hiện tại cậu còn bận thi cử, ngay cả game cũng không chơi, cả ngày vùi đầu đọc sách, hẳn là... có lẽ... có thể là không có cơ hội thấy bài post đó.
Chẳng qua, một góc nhỏ trong lòng Diệp Từ cũng không chắc chắn, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Đàm Phá Lãng từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt đầy hoài nghi một hồi lâu mới nheo mắt chậm rãi nói: "Em thật sự không có gì muốn hỏi chị?"
Tim Đàm Phá Lãng sắp nhảy ra đến nơi, nếu không phải đang ngồi trên ghế thì có thể bây giờ chân cậu đã nhũn ra đến mức đứng không nổi nữ rồi, nếu không phải cậu cắn chặt răng, phỏng chừng dưới ánh mắt bén nhọn kia của Diệp Từ, cậu đã sớm giải giap quy hàng, khai sạch ra rồi.
Anh lại nuốt nước miếng, thành công áp chế cơn sợ hãi.
Phải biết rằng, nếu bây giờ cậu khuất phục trước uy quyền của, vậy thì cậu sẽ không bao giờ có thể xoay mình trước uy quyền của mẹ nuôi.
Đàm Phá Lãng nhanh chóng làm một cuộc so sánh, nếu đứng bên trận doanh mẹ nuôi, dù trời có sập thì cũng có người khổng lồ mẹ nuôi chống đỡ mà hiện tại trong cái nhà này, người nắm quyền cao nhất không ai khác ngoài Tả Hiểu Lan, dù là Diệp Từ hay Bạch Mạch, thậm chí ngay cả Diệp Nam Thiên, chỉ cần Tả Hiểu Lan hừ 1 tiếng, ngay cả rắm cũng không dám đánh, cho nên, muốn ôm thì phải ôm cái đùi to, đúng không?
Cho nên, cho nên, Đàm Phá Lãng cố gắng đeo lên 1 cái mặt nạ mờ mịt nhìn Diệp Từ: "Chị Diệp Từ, chị bảo em hỏi chị cái gì a?"
Diệp Từ bị Đàm Phá Lãng nói cho không thốt lên lời, cứ như vậy sững sờ đứng nhìn Đàm Phá Lãng, bỗng dưng trên mặt cô hiện lên một rặng mây đỏ, cô cũng không thể hỏi Đàm Phá Lãng rằng có phải cậu đã nhìn thấy ảnh mình và Lưu Niên #@#% rồi hay không. Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Đàm Phá Lãng bén nhạy nhìn thấy mặt Diệp Từ có chút đỏ ửng, kinh ngạc đến mức súyt nữa đánh rơi sách, cậu nhìn Diệp Từ sau đó nói: "Chị Diệp Từ, có phải chị ốm không? Em thấy hình như chị..."
"Không sao, chị đi đánh răng rửa mặt, cậu cứ học đi." Diệp Từ thấy biểu tình kinh ngạc của Đàm Phá Lãng, lập tức xoay người, nhanh chóng khập khễnh đi về phía wc. Kín đáo đưa tay lên khẽ xoa 2 má, hình như có chút nóng. Em gái mi, không dưng nóng cái gì mà nóng?
Diệp Từ vào wc, đùng một tiếng đóng cửa lại, sau đó dựa lên tường thở dài. Cô quay đầu nhìn trong gương, chỉ thấy mặt mình đã đỏ quá mức rồi, càng nhìn càng quẫn, vội vàng vọt tới bồn rửa mặt, vốc 1 vốc nước lạnh, dùng sức táp lên mặt.
Ngày hôm qua tâm tình Tả Hiểu Lan vô cùng tốt, mặc dù có chút khắc khẩu với Diệp Nam Thiên, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tí nào đến tâm trạng của bà, bà ngủ 1 giấc thật say, nếu không phải nghe tiếng cửa wc "Đùng" một tiếng, phỏng chừng bà còn ngủ thêm một hồi nữa.
Tả Hiểu Lan có một tật xấu, sáng sớm chỉ cần tỉnh một cái thì không thể ngủ lại tiếp được, nằm nướng không phải thói quen của bà, nhìn đồng hồ liền dứt khoát đứng lên. Diệp Nam Thiên vì hôm qua không cãi thắng Tả Hiểu Lan nên quay lưng lại với bà mà ngủ, hiện giờ vẫn còn đang say giấc. Tả Hiểu Lan ngó sang, nhìn Diệp Nam Thiên một chút, rất đắc ý cười cười. Hừ hừ, từ thời trẻ mỗi lần họ khắc khẩu, Diệp Nam Thiên chưa bo giờ thắng được, bây giờ thì lại càng không thể thắng.
Bà ngáp một cái, mặc quần áo xuống giường, chuẩn bị đi làm điểm tâm.
Ra khỏi phòng ngủ thì thấy cửa wc đóng, bà cũng không nghĩ gì liền đi qua nhà bếp, thời điểm ngang qua phòng khách thì thấy Đám Phá Lãng đang ở ban công đọc sách. Vừa thấy Đàm Phá Lãng thì tâm tình bà lại càng tốt, không làm cơm nữa mà đi về phía Đàm Phá Lãng hỏi han: "Phá Lãng a, lần này thi có nắm chắc không vậy?"
Đàm Phá Lãng nghe được tiếng Tả Hiểu Lan liền ngẩng đầu lên, vừa thấy là bà thì lập tức đứng phắt dậy sau đó nhỏ giọng nói với bà: "Chị Diệp Từ có còn ở trong wc không mẹ?"
"A? Là Tiểu Từ dùng wc?" Tả Hiểu Lan tỏ ra rất kinh ngạc, từ khi Diệp Từ làm game thủ chuyên nghiệp thì rất hiếm khi rời giường sớm như vậy, ngay cả ăn cơm cũng đều không đúng giờ, khó trách Tả Hiểu Lan lại ngạc nhiên đến vậy. Bà quay đầu nhìn cửa wc, may mà vẫn đang đóng, vì vậy thấp giọng: "Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy nhỉ?"
Đàm Phá Lãng lắc đầu liên tục, sau đó hết sức chân chó đem toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi báo hết lên cho Tả Hiểu Lan. Sau đó son sắt thề thốt: "Mẹ nuôi, con một chữ cũng không nói a."
Tả Hiểu Lan hết sức hài lòng với biểu hiện của Đàm Phá Lãng bà gật đầu: "Được rồi, con cứ đọc sách đi, chuyện này cứ giao cho mẹ nuôi, con cứ quản lý tốt cậu Lưu Niên kia là được. Con nhóc Diệp Từ kia cũng không bao giờ có thể trốn thoát lòng bàn tay của mẹ được, con cứ chờ mà xem."
Dứt lời, bà đi vào bếp làm bữa sáng.
Đàm Phá Lãng nghe Tả Hiểu Lan ở trong phòng bếp vừa ca hát vừa nấu ăn, biết là tâm tình bà cũng không tồi, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đọc sách.
Đây đại khái là bữa sáng đông đủ nhất Diệp Từ được ăn trong gần một năm qua, tất cả mọi người đều đủ mặt. Cô nhìn nhiều người như vậy, bỗng nhiên da đầu có chút tê dại, thực ra cô không nên dậy sớm như vậy, dù có dậy sớm thì cô cũng không nên ra ăn sáng, cô nên chờ tất cả mọi người đều đi học đi chơi game xong rồi mới ra ăn sáng mới phải, tránh để xảy ra tình trạng như bây giờ...
Diệp Từ cúi đầu, từng miếng từng miếng ăn hoành thánh, cô bình thường thích nhất là thức ăn ngon, không hiểu tại sao hôm nay ăn vào miệng lại cứ như nhai sáp vậy.
"Hôm qua..." Bỗng nhiên Diệp Nam Thiên mở miệng, nhất thời tất cả mọi người đều taapk trung anh mắt lên người ông, đặc biệt là Diệp Từ, càng giống như đang nhìn vào cái gì đó, trong ánh mắt đan xen các loại tâm tư phức tạp.
Diệp Nam Thiên bị nhiều ánh mắt nhìn đến mức khó ở, ực một tiếng nuốt hết tất cả những gì định nói xuống bụng, quay ngoắt sang nói: "Bố mới nghiên cứu ra một công thức nấu ăn mới, ăn một phần có thể gia tăng sức mạnh trong nửa giờ, không biết có hữu dụng hay không?"
Phù..., Diệp Từ âm thầm thở phào một hơi...
Nguồn: banlong.us
Diệp Từ nhìn Đàm Phá Lãng mấy lần, sau đó xoay người đi vào wc. Bỗng nhiên, cô dừng bước, trong nội tâm dâng lên một ý niệm hết sức bất an, chẳng lẽ tên này đã xem topic rồi? Ý nghĩ này làm cô suýt nữa thì rít lên, cô đứng ở cửa wc ra sức hít vào thở ra, hồi lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó lập tức vọt tới ban công.
Đàm Phá Lãng còn đang học bài, vừa nghe tiếng bước chân ầm ầm lao về phía ban công, cậu vừa quay đầu lập tức thấy Diệp Từ mặt đầy sát khí vọt tới. Mặc dù cô không thể đi nhanh, chỉ có thể khập khiễng bước từng bước, thế nhưng lệ khí trên mặt lại khiến cho Đàm Phá Lãng không nhịn được rùng mình một cái, trong đầu lập tức điên cuồng lục soát xem gần đây mình có làm điều gì có lỗi với bả hay không.
Có không? Có không? Chắc là không có chứ?? Không có chứ? Nhất định không có chứ? Dù cho cậu có muốn âm thầm trao đổi với Lưu Niên, dù cho mẹ nuôi có dể cậu cấu kết với Lưu Niên một chút, thế nhưng cậu đâu có hành động nào khác thường a!!! Dù Diệp Từ có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể biết hết tất cả mọi việc chứ??? Đã như vậy, cái khuôn mặt cứng như sắt kia của bả là gì? Rốt cuộc là ý gì a????
Mặc dù còn chua kịp làm ra chuyện gì khiến cậu phải chột dạ, thế nhưng cậu vẫn nhanh chóng làm công tác chuẩn bị, cho nên ngay một khắc nhìn thấy vẻ mặt kia của Diệp Từ, chút xíu lương tâm còn sót lại bỗng dưng khiến cậu chột dạ.
Bất quá, đều là con người, làm gì có ai có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, đúng không? Cho nên, may là một người trọng sinh như Diệp Từ sau khi sống lại cũng không thể nhìn ra chút tâm tư kia của Đàm Phá Lãng, cô chỉ thấy Đàm Phá Lãng quay đầu nhìn mình, có chút ngạc nhiên hỏi: "Chị Diệp Từ, làm sao vậy?"
Thực ra, nếu không phải tâm tình hiện tại của Diệp Từ quá loạn, nếu không phải những tấm ảnh trên diễn đàn đã giáng cho cô 1 đòn quá mạnh, không chừng cô còn có thể nhìn ra được chút tránh né trong mắt Đàm Phá Lãng, chỉ tiếc, trong đầu Diệp Từ bây giờ toàn là những lời bình luận trong diễn đàn, làm gì còn chút tâm tư nào mà quan sát chút xíu tâm tư đó của Đàm Phá Lãng?
Cô khập khễnh đi tới cửa ra ban công, hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn Đàm Phá Lãng rất lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh, sau đó nói: "Phá Lãng, có phải em có điều gì cần nói với chị không??"
Đàm Phá Lãng âm thầm run rẩy nhìn Diệp Từ vọt tới, sau đó mặt đầy nghiêm túc nhìn mình. Trong mắt của cô có một loại sắc bén khiến người khác run sợ, lòng Đàm Phá Lãng đã loạn thành một đống, cậu khó khăn nuốt 1 ngụm nước miếng, còn đang nghĩ xem mình nên mở miệng như thế nào thì Diệp Từ đã chủ động hỏi trước.
"A?" Đàm Phá Lãng thoáng sững sờ, hồi lâu còn chưa phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên của Diệp Từ, luôn cảm giác như cô có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm tình, sau đó chỉnh cho giọng của mình không còn bất thiện như vậy nữa, "Chị nói, có phải em có điều gì cần nói với chị hay không?"
Đàm Phá Lãng lại nuốt thêm 1 ngụm nước miếng, cậu nào có điều gì cần nói với Diệp Từ?
Hình như không có, nếu có thì cũng chỉ là chuyện trên diễn đàn. Thế nhưng, cậu không nghĩ nội tâm mình đủ mạnh mẽ, hoặc có thể nói, cậu không nghĩ sinh mạng mình đủ cường để có thể chịu đựng nổi cuồng phong bạo vũ của Diệp Từ sau khi nghe tin tức đó.Cho nên, Đàm Phá Lãng dĩ nhiên là lựa chọn im lặng, cậu lắc đầu liên tục: "Không có a, em không có điều gì cần nói."
Diệp Từ đương nhiên không tin, bài post hôm qua gây nên sóng to gió lớn đến cô còn cảm thấy khiếp sợ, sao Đàm Phá Lãng có thể bình tĩnh như vậy chứ? Hay căn bản cậu ta không thấy được bài post? Ánh mắt cô dời xuống dưới, rơi vào cuốn sáng Đàm Phá Lãng cầm trên tay, do dự một hồi, cảm thấy có lẽ Đàm Phá Lãng chưa xem được bài viết đó. Dẫu sau hiện tại cậu còn bận thi cử, ngay cả game cũng không chơi, cả ngày vùi đầu đọc sách, hẳn là... có lẽ... có thể là không có cơ hội thấy bài post đó.
Chẳng qua, một góc nhỏ trong lòng Diệp Từ cũng không chắc chắn, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Đàm Phá Lãng từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt đầy hoài nghi một hồi lâu mới nheo mắt chậm rãi nói: "Em thật sự không có gì muốn hỏi chị?"
Tim Đàm Phá Lãng sắp nhảy ra đến nơi, nếu không phải đang ngồi trên ghế thì có thể bây giờ chân cậu đã nhũn ra đến mức đứng không nổi nữ rồi, nếu không phải cậu cắn chặt răng, phỏng chừng dưới ánh mắt bén nhọn kia của Diệp Từ, cậu đã sớm giải giap quy hàng, khai sạch ra rồi.
Anh lại nuốt nước miếng, thành công áp chế cơn sợ hãi.
Phải biết rằng, nếu bây giờ cậu khuất phục trước uy quyền của, vậy thì cậu sẽ không bao giờ có thể xoay mình trước uy quyền của mẹ nuôi.
Đàm Phá Lãng nhanh chóng làm một cuộc so sánh, nếu đứng bên trận doanh mẹ nuôi, dù trời có sập thì cũng có người khổng lồ mẹ nuôi chống đỡ mà hiện tại trong cái nhà này, người nắm quyền cao nhất không ai khác ngoài Tả Hiểu Lan, dù là Diệp Từ hay Bạch Mạch, thậm chí ngay cả Diệp Nam Thiên, chỉ cần Tả Hiểu Lan hừ 1 tiếng, ngay cả rắm cũng không dám đánh, cho nên, muốn ôm thì phải ôm cái đùi to, đúng không?
Cho nên, cho nên, Đàm Phá Lãng cố gắng đeo lên 1 cái mặt nạ mờ mịt nhìn Diệp Từ: "Chị Diệp Từ, chị bảo em hỏi chị cái gì a?"
Diệp Từ bị Đàm Phá Lãng nói cho không thốt lên lời, cứ như vậy sững sờ đứng nhìn Đàm Phá Lãng, bỗng dưng trên mặt cô hiện lên một rặng mây đỏ, cô cũng không thể hỏi Đàm Phá Lãng rằng có phải cậu đã nhìn thấy ảnh mình và Lưu Niên #@#% rồi hay không. Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Đàm Phá Lãng bén nhạy nhìn thấy mặt Diệp Từ có chút đỏ ửng, kinh ngạc đến mức súyt nữa đánh rơi sách, cậu nhìn Diệp Từ sau đó nói: "Chị Diệp Từ, có phải chị ốm không? Em thấy hình như chị..."
"Không sao, chị đi đánh răng rửa mặt, cậu cứ học đi." Diệp Từ thấy biểu tình kinh ngạc của Đàm Phá Lãng, lập tức xoay người, nhanh chóng khập khễnh đi về phía wc. Kín đáo đưa tay lên khẽ xoa 2 má, hình như có chút nóng. Em gái mi, không dưng nóng cái gì mà nóng?
Diệp Từ vào wc, đùng một tiếng đóng cửa lại, sau đó dựa lên tường thở dài. Cô quay đầu nhìn trong gương, chỉ thấy mặt mình đã đỏ quá mức rồi, càng nhìn càng quẫn, vội vàng vọt tới bồn rửa mặt, vốc 1 vốc nước lạnh, dùng sức táp lên mặt.
Ngày hôm qua tâm tình Tả Hiểu Lan vô cùng tốt, mặc dù có chút khắc khẩu với Diệp Nam Thiên, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tí nào đến tâm trạng của bà, bà ngủ 1 giấc thật say, nếu không phải nghe tiếng cửa wc "Đùng" một tiếng, phỏng chừng bà còn ngủ thêm một hồi nữa.
Tả Hiểu Lan có một tật xấu, sáng sớm chỉ cần tỉnh một cái thì không thể ngủ lại tiếp được, nằm nướng không phải thói quen của bà, nhìn đồng hồ liền dứt khoát đứng lên. Diệp Nam Thiên vì hôm qua không cãi thắng Tả Hiểu Lan nên quay lưng lại với bà mà ngủ, hiện giờ vẫn còn đang say giấc. Tả Hiểu Lan ngó sang, nhìn Diệp Nam Thiên một chút, rất đắc ý cười cười. Hừ hừ, từ thời trẻ mỗi lần họ khắc khẩu, Diệp Nam Thiên chưa bo giờ thắng được, bây giờ thì lại càng không thể thắng.
Bà ngáp một cái, mặc quần áo xuống giường, chuẩn bị đi làm điểm tâm.
Ra khỏi phòng ngủ thì thấy cửa wc đóng, bà cũng không nghĩ gì liền đi qua nhà bếp, thời điểm ngang qua phòng khách thì thấy Đám Phá Lãng đang ở ban công đọc sách. Vừa thấy Đàm Phá Lãng thì tâm tình bà lại càng tốt, không làm cơm nữa mà đi về phía Đàm Phá Lãng hỏi han: "Phá Lãng a, lần này thi có nắm chắc không vậy?"
Đàm Phá Lãng nghe được tiếng Tả Hiểu Lan liền ngẩng đầu lên, vừa thấy là bà thì lập tức đứng phắt dậy sau đó nhỏ giọng nói với bà: "Chị Diệp Từ có còn ở trong wc không mẹ?"
"A? Là Tiểu Từ dùng wc?" Tả Hiểu Lan tỏ ra rất kinh ngạc, từ khi Diệp Từ làm game thủ chuyên nghiệp thì rất hiếm khi rời giường sớm như vậy, ngay cả ăn cơm cũng đều không đúng giờ, khó trách Tả Hiểu Lan lại ngạc nhiên đến vậy. Bà quay đầu nhìn cửa wc, may mà vẫn đang đóng, vì vậy thấp giọng: "Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy nhỉ?"
Đàm Phá Lãng lắc đầu liên tục, sau đó hết sức chân chó đem toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi báo hết lên cho Tả Hiểu Lan. Sau đó son sắt thề thốt: "Mẹ nuôi, con một chữ cũng không nói a."
Tả Hiểu Lan hết sức hài lòng với biểu hiện của Đàm Phá Lãng bà gật đầu: "Được rồi, con cứ đọc sách đi, chuyện này cứ giao cho mẹ nuôi, con cứ quản lý tốt cậu Lưu Niên kia là được. Con nhóc Diệp Từ kia cũng không bao giờ có thể trốn thoát lòng bàn tay của mẹ được, con cứ chờ mà xem."
Dứt lời, bà đi vào bếp làm bữa sáng.
Đàm Phá Lãng nghe Tả Hiểu Lan ở trong phòng bếp vừa ca hát vừa nấu ăn, biết là tâm tình bà cũng không tồi, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đọc sách.
Đây đại khái là bữa sáng đông đủ nhất Diệp Từ được ăn trong gần một năm qua, tất cả mọi người đều đủ mặt. Cô nhìn nhiều người như vậy, bỗng nhiên da đầu có chút tê dại, thực ra cô không nên dậy sớm như vậy, dù có dậy sớm thì cô cũng không nên ra ăn sáng, cô nên chờ tất cả mọi người đều đi học đi chơi game xong rồi mới ra ăn sáng mới phải, tránh để xảy ra tình trạng như bây giờ...
Diệp Từ cúi đầu, từng miếng từng miếng ăn hoành thánh, cô bình thường thích nhất là thức ăn ngon, không hiểu tại sao hôm nay ăn vào miệng lại cứ như nhai sáp vậy.
"Hôm qua..." Bỗng nhiên Diệp Nam Thiên mở miệng, nhất thời tất cả mọi người đều taapk trung anh mắt lên người ông, đặc biệt là Diệp Từ, càng giống như đang nhìn vào cái gì đó, trong ánh mắt đan xen các loại tâm tư phức tạp.
Diệp Nam Thiên bị nhiều ánh mắt nhìn đến mức khó ở, ực một tiếng nuốt hết tất cả những gì định nói xuống bụng, quay ngoắt sang nói: "Bố mới nghiên cứu ra một công thức nấu ăn mới, ăn một phần có thể gia tăng sức mạnh trong nửa giờ, không biết có hữu dụng hay không?"
Phù..., Diệp Từ âm thầm thở phào một hơi...
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa