Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 2 - Chương 20: Hợp đồng bán mình 10 năm
Con người đôi khi rất mâu thuẫn. Giống như bây giờ, Bất Cật Tố tuy cảm thấy Diệp Từ chưa từng cười nhạo anh như những người khác, khiến anh cảm kích vô cùng, cũng hi vọng có thể nói chuyện với cô lâu thêm chút nữa. Nhưng đối chiếu với trang bị toàn thân đầy đủ ngăn nắp của Diệp Từ, thấy mình chật vật như thế, anh ước gì Diệp Từ mau chóng rời đi.
Chỉ là, bờ sông không phải của riêng ai đó, anh đương nhiên không thể đề ra yêu cầu đuổi Diệp Từ đi. Nhưng vất vả lắm anh mới tìm ra được một khu nước cạn có thể tìm được nhiều ngọc trai thế này, bảo anh rời khỏi anh lại không nỡ. Cuối cùng, anh chỉ cúi đầu đứng đó, xem như Diệp Từ không hề tồn tại, chính mình tiếp tục mò ngọc trai.
Diệp Từ không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Bất Cật Tố, chỉ đơn thuần có hứng thú khá mãnh liệt với người nọ mà thôi, đồng thời cũng muốn kéo anh về công hội mình. Cô đột nhiên nghĩ tới, Minh Nguyệt Tinh và Quả Chanh Đáng Yêu đã phá hủy không ít tài liệu để tạo ra trang bị, cô có cần tìm một người khác về phá hủy đống trang bị đó không? Dù sao cũng là phá, nhiều thêm một tên cũng chẳng sao.
Diệp Từ vẫn nhìn Bất Cật Tố đang mò ngọc trai trước mắt như cũ, thậm chí còn triệu hồi Lão Tứ ra, rồi cùng nhau ngồi xuống nhìn anh chằm chằm. Tay chân Bất Cật Tố run rẩy lẩy bẩy, nữ Tinh linh Thợ săn nọ đã không đi thì thôi, sao còn lôi ra một con khủng long ngồi cạnh mình xem anh mò trai làm gì. Đặc biệt là con khủng long nọ xem xét một hồi, thấy không có nguy hiểm gì, liền đưa mũi tới bên thân thể anh ngửi tới ngửi lui…
Bất Cật Tố mới cấp 10, tới giờ vẫn chưa đi qua phó bản lần nào, căn bản không biết có loại sinh vật tên là Bá Vương Long. Đột nhiên bị động vật tuyệt chủng tiếp xúc thân mật, khiến anh lùi lại liên tục, chật vật không chịu nổi.
“Bên ấy… Nó, nó có ăn thịt ngọc trai không?” Bất Cật Tố đánh bạo hỏi Diệp Từ, dù sao vật phẩm nhiều nhất trên người anh là thịt ngọc trai.
Diệp Từ liếc nhìn Lão Tứ, lại liếc nhìn Bất Cật Tố, cười cười: “Nó không ăn đồ sống.”
“A, a.” Bất Cật Tố có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, khiến đầu anh nhất thời dính đầy bùn đất. Anh thấy Diệp Từ bảo Lão Tứ lùi về sau một chút, mới thở dài một hơi, xong rồi lại về chỗ mò ngọc trai cũ tiếp tục công việc, chẳng khác gì lúc nãy, phảng phất như anh chưa từng bị Lão Tứ làm phiền.
“Kỹ năng của anh cấp mấy rồi?” Diệp Từ đột nhiên hỏi.
“Sơ cấp 11%.”
Diệp Từ hơi hơi kinh hãi, kỹ năng cuộc sống hố cha như Khảm bảo thạch sư, có thể dựa vào năng lực bản thân luyện đến sơ cấp, thật sự là một việc rất khó.
“Tốn bao nhiêu thời gian?”
“Ba tháng.” Bất Cật Tố nghi hoặc, sao nữ Tinh linh trước mặt hỏi han kỹ càng thế?
Diệp Từ càng giật mình, chỉ bằng thực lực cá nhân trong ba tháng đã luyện tới sơ cấp 11%, chỉ sợ người này sẽ khiến bất cứ công hội nào cũng phải điên cuồng. Đột nhiên, cô ý thức được một vấn đề: “Anh tiêu nhiều ít tiền?”
Lúc này xem như trạc đến nổi đau của Bất Cật Tố, anh trầm mặc một lúc mới nói với vẻ rầu rĩ: “Chuyện này không cần thiết cho cô biết nhỉ.”
Xác thật, bọn họ căn bản chính là ‘bình thủy tương phùng’. Cho dù Diệp Từ tặng anh hơn 100 ngọc trai, nhưng cũng không thể bắt Bất Cật Tố bẩm báo bất cứ việc gì cho cô. Đặc biệt… về vấn đề tiền nong, anh vốn không nói nên lời. Anh đã sớm ‘sơn cùng thủy vận’, không chỉ ‘sơn cùng thủy vận’ mà giờ anh đã thành kẻ nợ rồi. Đặc biệt hiện nay, anh…
Từ biểu hiện của anh Diệp Từ có thể nhìn ra, Bất Cật Tố đã tiêu rất nhiều rất nhiều tiền, hơn nữa… Giờ nhất định thực thiếu tiền.
Tiền chẳng khác gì đồ khốn. Bạn có thể khinh thường nó nhưng cố tình luôn phải chạy theo sau mông nó không ngừng. Bạn có thể khinh bỉ nó, nhưng đến lúc bạn đói bụng, bạn lại không thể không nói nó là thứ tốt.
Diệp Từ không hề tức giận trước giọng điệu không tốt của Bất Cật Tố, ngược lại cô còn bật cười: “Muốn vào công hội của tôi không?”
Bất Cật Tố bị giật mình, phải biết rằng, trước kia anh cũng từng mở topic xin gia nhập công hội nhưng các công hội lớn đều có Khảm bảo thạch sư riêng, mà các công hội thông thường hoặc nhỏ khác lại không có tiền nuôi nhân tài hệ lãng phí tài nguyên. Cho nên, những topic anh post không có ai hồi đáp cả, cứ như đá chìm đáy biển vậy. Ngay lúc anh mất hết hi vọng về việc vào công hội, cục bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đập ngay xuống đầu mình, chẳng lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư?
“Cô mới nói gì thế?” Bất Cật Tố cảm thấy anh nhất định nghe lầm rồi.
“Tôi nói ‘anh có muốn vào công hội của tôi hay không?’” May mà Diệp Từ cũng có kiên nhẫn, tuy đoạn đối thoại lúc nãy với Linh Hào Tỳ Sương khiến tâm tình cô không tốt, có điều sau khi nhìn toàn thân chật vật của người đàn ông trước mắt, sự buồn bực đó đã bay đi tất tần tật. Bây giờ, tâm trạng của cô tốt lắm.
“Công hội của cô cần tôi?” Bất Cật Tố sửng sốt: “Công hội của cô tên gì?” Đây chính là vấn đề mấu chốt, nếu là công hội lớn thì không sao, nhưng nếu nhỏ chỉ sợ không đủ tiền để lãng phí cho anh.
“Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước.”
Bất Cật Tố là game thủ cuộc sống nhưng cũng rất chú ý tin tức trên diễn đàn, đương nhiên biết công hội này, anh thật sự rất kinh ngạc. Tuy không phải công hội lớn nhưng nó lại nổi tiếng hơn rất nhiều đại công hội khác. Nhìn nhìn nữ Thợ săn đang nheo lại đôi mắt màu hổ phách, anh giật mình, nghĩ tới điều gì đó. Chỉ là đáp án này khiến người ta quá mức kinh ngạc, ngay cả Bất Cật Tố cũng phải lắp ba lắp bắp: “Cô… Cô… Cô là Công… Công Tử U?”
Hắc, cô không biết Bất Cật Tố còn có tật xấu này.
“Sao? Gia nhập công hội bọn tôi không?” Diệp Từ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi câu hỏi của mình.
Đây là người nổi danh nhất Đông Đại Lục a, Bất Cật Tố kích động, ngay cả khuôn mặt dính đầy bùn cũng lộ ra sắc đỏ. Có điều chỉ kích động một lúc, anh bắt đầu suy nghĩ đề nghị của Diệp Từ. Sau đó giơ ba ngón tay lên: “Cô cho tôi 3 vạn kim tệ trước.”
Diệp Từ nhướng mày, quả nhiên cô đoán không sai, người này đã nghèo kiết xác. Có lẽ bây giờ người nọ muốn đem 3 vạn kim tệ đó đi trả nợ.
Bất Cật Tố thấy sắc mặt bình tĩnh của Diệp Từ, bất an trong lòng, anh lại duỗi ra hai ngón tay: “Không thì… Không thì 2 vạn năm ngàn kim tệ?” Anh thấy Diệp Từ tiếp tục không phản ứng gì, khẽ cắn môi: “Hai vạn kim tệ, không thể ít hơn được nữa.”
“Tôi cho anh 5 vạn, cũng cung cấp toàn bộ tài liệu, Sơ cấp thì tiền lương 3 ngàn/tháng, kỹ năng đến Trung cấp 5 ngàn/tháng, nếu đến Cao cấp 1 vạn/tháng, mà Đại sư thì 2 vạn/tháng, còn Tông sư 3 vạn/tháng.” Nói tới đây, Diệp Từ thấy miệng Bất Cật Tố biến thành hình chữ ‘o’, ngay cả ánh mắt cũng sắp trừng rớt rồi. Nhưng cô không dừng lại vẫn tiếp tục nói: “Nếu có sinh ý tìm tới cửa, anh có thể nhận 10% tiền hoa hồng.”
Phải mất lúc lâu Bất Cật Tố mới tìm lại được thanh âm của mình, anh ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói thành lời: “Công Tử U, cô đang nói mớ à…”
“Nếu không tin, chúng ta đi ký hợp đồng.” Diệp Từ vừa nói vừa đứng dậy, ý bảo anh đi theo chính mình đến đại sảnh Tòa Thị Chính.
“Cô nói thật?”
“Đương nhiên.” Diệp Từ nói xong lại nheo mắt: “Anh dám ký hợp đồng với tôi không?”
Bất Cật Tố lăng lăng nhìn Diệp Từ, một lúc sau mới nhảy dựng lên ngay trong nước: “Dám! Sao tôi lại không dám!”
Lúc hai người ngồi trong đại sảnh Tòa Thị Chính, Bất Cật Tố cũng đã bình tĩnh tỏ vẻ nhìn quen thái độ nịnh nọt của Thị trưởng đại nhân dành cho Diệp Từ. Anh bỗng nhiên ý thức được, đi theo cô gái này, dù xảy ra càng nhiều tình huống kì lạ anh cũng chẳng ngạc nhiên nữa rồi.
Sau khi Diệp Từ nói tất cả yêu cầu mình đã hứa hẹn với Bất Cật Tố cho Thị trưởng xong, cô quay đầu nhìn Bất Cật Tố: “Thời gian của bản hợp đồng là mười năm.”
“Mười năm?” Bất Cật Tố khiếp sợ, có điều anh trấn tĩnh rất nhanh, gật gật đầu: “Được.”
“Đương nhiên, còn có thêm một điều kiện.”
Quả nhiên, thiên hạ nào có chuyện ăn không trả tiền bao giờ. Bất Cật Tố hít sâu một hơi: “Cô nói đi.”
“Nếu trong vòng một năm không đạt được trung cấp, tôi có quyền đơn phương hủy bỏ hiệp định. Hơn nữa, anh còn phải bồi thường tất cả tổn thất.” Diệp Từ nheo mắt, đôi môi nói ra lời nói không chút tình cảm.
Có người cung cấp tài liệu, nếu một năm còn không đạt được trung cấp Bất Cật Tố cản thấy ngay cả chính anh cũng chẳng có mặt mũi nào ở lại Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Anh gật đầu không chút do dự.
“Còn nữa, tôi ứng trước cho anh 5 vạn. Không phải cho không mà là tiền lương đấy, hàng tháng anh phải trả dần cho tôi.” Diệp Từ nói tới đây, lại nhếch môi: “Nói cách khác, kể từ lúc ký hợp đồng, trong vòng một năm anh không nhận được lương. Đương nhiên, nếu anh đạt Trung cấp trước thời gian hạn định, nói không chừng những ngày tháng như vậy sẽ chấm dứt sớm thôi.”
Điều đó khiến Bất Cật Tố hơi do dự. Nhưng rồi anh vẫn cắn môi gật đầu đồng ý. Dù sao đã đến đường cùng, ngoại trừ cách này ra, ra vẻ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Được.”
Diệp Từ hài lòng với câu trả lời dứt khoát của anh. Cô gật đầu với Thị trưởng, hai bản hợp đồng điện tử được pháp luật bảo hộ xuất hiện trước mắt hai người. Diệp Từ ký tên mình vào bên A, sau đó Bất Cật Tố cũng ký vào bên B. Hệ thống thông báo hợp đồng chính thức thành lập. Trong vòng mười lăm ngày, sẽ dựa vào địa chỉ hai người lưu lại ở hệ thống gửi tin cho hai bên.
“Hoan nghênh anh đến Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước.” Diệp Từ mời Bất Cật Tố vào công hội, vươn tay ra.
Bất Cật Tố vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ nói với Diệp Từ: “Vâng, vâng, Boss.”
“Gọi tôi hội trưởng hoặc là Công Tử U.” Diệp Từ nắm nhẹ tay Bất Cật Tố, giao dịch cho anh 5 vạn kim. Sau đó mở ra Kênh mật thông báo với Buông Cô Gái Kia Ra, Buông Muội Tử Kia Ra chuyên quản lý game thủ cuộc sống ở Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Giao Bất Cật Tố cho anh, cô liền phái Bất Cật Tố đến Trụ sở công hội báo cáo.
Chỉ là, bờ sông không phải của riêng ai đó, anh đương nhiên không thể đề ra yêu cầu đuổi Diệp Từ đi. Nhưng vất vả lắm anh mới tìm ra được một khu nước cạn có thể tìm được nhiều ngọc trai thế này, bảo anh rời khỏi anh lại không nỡ. Cuối cùng, anh chỉ cúi đầu đứng đó, xem như Diệp Từ không hề tồn tại, chính mình tiếp tục mò ngọc trai.
Diệp Từ không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Bất Cật Tố, chỉ đơn thuần có hứng thú khá mãnh liệt với người nọ mà thôi, đồng thời cũng muốn kéo anh về công hội mình. Cô đột nhiên nghĩ tới, Minh Nguyệt Tinh và Quả Chanh Đáng Yêu đã phá hủy không ít tài liệu để tạo ra trang bị, cô có cần tìm một người khác về phá hủy đống trang bị đó không? Dù sao cũng là phá, nhiều thêm một tên cũng chẳng sao.
Diệp Từ vẫn nhìn Bất Cật Tố đang mò ngọc trai trước mắt như cũ, thậm chí còn triệu hồi Lão Tứ ra, rồi cùng nhau ngồi xuống nhìn anh chằm chằm. Tay chân Bất Cật Tố run rẩy lẩy bẩy, nữ Tinh linh Thợ săn nọ đã không đi thì thôi, sao còn lôi ra một con khủng long ngồi cạnh mình xem anh mò trai làm gì. Đặc biệt là con khủng long nọ xem xét một hồi, thấy không có nguy hiểm gì, liền đưa mũi tới bên thân thể anh ngửi tới ngửi lui…
Bất Cật Tố mới cấp 10, tới giờ vẫn chưa đi qua phó bản lần nào, căn bản không biết có loại sinh vật tên là Bá Vương Long. Đột nhiên bị động vật tuyệt chủng tiếp xúc thân mật, khiến anh lùi lại liên tục, chật vật không chịu nổi.
“Bên ấy… Nó, nó có ăn thịt ngọc trai không?” Bất Cật Tố đánh bạo hỏi Diệp Từ, dù sao vật phẩm nhiều nhất trên người anh là thịt ngọc trai.
Diệp Từ liếc nhìn Lão Tứ, lại liếc nhìn Bất Cật Tố, cười cười: “Nó không ăn đồ sống.”
“A, a.” Bất Cật Tố có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, khiến đầu anh nhất thời dính đầy bùn đất. Anh thấy Diệp Từ bảo Lão Tứ lùi về sau một chút, mới thở dài một hơi, xong rồi lại về chỗ mò ngọc trai cũ tiếp tục công việc, chẳng khác gì lúc nãy, phảng phất như anh chưa từng bị Lão Tứ làm phiền.
“Kỹ năng của anh cấp mấy rồi?” Diệp Từ đột nhiên hỏi.
“Sơ cấp 11%.”
Diệp Từ hơi hơi kinh hãi, kỹ năng cuộc sống hố cha như Khảm bảo thạch sư, có thể dựa vào năng lực bản thân luyện đến sơ cấp, thật sự là một việc rất khó.
“Tốn bao nhiêu thời gian?”
“Ba tháng.” Bất Cật Tố nghi hoặc, sao nữ Tinh linh trước mặt hỏi han kỹ càng thế?
Diệp Từ càng giật mình, chỉ bằng thực lực cá nhân trong ba tháng đã luyện tới sơ cấp 11%, chỉ sợ người này sẽ khiến bất cứ công hội nào cũng phải điên cuồng. Đột nhiên, cô ý thức được một vấn đề: “Anh tiêu nhiều ít tiền?”
Lúc này xem như trạc đến nổi đau của Bất Cật Tố, anh trầm mặc một lúc mới nói với vẻ rầu rĩ: “Chuyện này không cần thiết cho cô biết nhỉ.”
Xác thật, bọn họ căn bản chính là ‘bình thủy tương phùng’. Cho dù Diệp Từ tặng anh hơn 100 ngọc trai, nhưng cũng không thể bắt Bất Cật Tố bẩm báo bất cứ việc gì cho cô. Đặc biệt… về vấn đề tiền nong, anh vốn không nói nên lời. Anh đã sớm ‘sơn cùng thủy vận’, không chỉ ‘sơn cùng thủy vận’ mà giờ anh đã thành kẻ nợ rồi. Đặc biệt hiện nay, anh…
Từ biểu hiện của anh Diệp Từ có thể nhìn ra, Bất Cật Tố đã tiêu rất nhiều rất nhiều tiền, hơn nữa… Giờ nhất định thực thiếu tiền.
Tiền chẳng khác gì đồ khốn. Bạn có thể khinh thường nó nhưng cố tình luôn phải chạy theo sau mông nó không ngừng. Bạn có thể khinh bỉ nó, nhưng đến lúc bạn đói bụng, bạn lại không thể không nói nó là thứ tốt.
Diệp Từ không hề tức giận trước giọng điệu không tốt của Bất Cật Tố, ngược lại cô còn bật cười: “Muốn vào công hội của tôi không?”
Bất Cật Tố bị giật mình, phải biết rằng, trước kia anh cũng từng mở topic xin gia nhập công hội nhưng các công hội lớn đều có Khảm bảo thạch sư riêng, mà các công hội thông thường hoặc nhỏ khác lại không có tiền nuôi nhân tài hệ lãng phí tài nguyên. Cho nên, những topic anh post không có ai hồi đáp cả, cứ như đá chìm đáy biển vậy. Ngay lúc anh mất hết hi vọng về việc vào công hội, cục bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đập ngay xuống đầu mình, chẳng lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư?
“Cô mới nói gì thế?” Bất Cật Tố cảm thấy anh nhất định nghe lầm rồi.
“Tôi nói ‘anh có muốn vào công hội của tôi hay không?’” May mà Diệp Từ cũng có kiên nhẫn, tuy đoạn đối thoại lúc nãy với Linh Hào Tỳ Sương khiến tâm tình cô không tốt, có điều sau khi nhìn toàn thân chật vật của người đàn ông trước mắt, sự buồn bực đó đã bay đi tất tần tật. Bây giờ, tâm trạng của cô tốt lắm.
“Công hội của cô cần tôi?” Bất Cật Tố sửng sốt: “Công hội của cô tên gì?” Đây chính là vấn đề mấu chốt, nếu là công hội lớn thì không sao, nhưng nếu nhỏ chỉ sợ không đủ tiền để lãng phí cho anh.
“Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước.”
Bất Cật Tố là game thủ cuộc sống nhưng cũng rất chú ý tin tức trên diễn đàn, đương nhiên biết công hội này, anh thật sự rất kinh ngạc. Tuy không phải công hội lớn nhưng nó lại nổi tiếng hơn rất nhiều đại công hội khác. Nhìn nhìn nữ Thợ săn đang nheo lại đôi mắt màu hổ phách, anh giật mình, nghĩ tới điều gì đó. Chỉ là đáp án này khiến người ta quá mức kinh ngạc, ngay cả Bất Cật Tố cũng phải lắp ba lắp bắp: “Cô… Cô… Cô là Công… Công Tử U?”
Hắc, cô không biết Bất Cật Tố còn có tật xấu này.
“Sao? Gia nhập công hội bọn tôi không?” Diệp Từ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi câu hỏi của mình.
Đây là người nổi danh nhất Đông Đại Lục a, Bất Cật Tố kích động, ngay cả khuôn mặt dính đầy bùn cũng lộ ra sắc đỏ. Có điều chỉ kích động một lúc, anh bắt đầu suy nghĩ đề nghị của Diệp Từ. Sau đó giơ ba ngón tay lên: “Cô cho tôi 3 vạn kim tệ trước.”
Diệp Từ nhướng mày, quả nhiên cô đoán không sai, người này đã nghèo kiết xác. Có lẽ bây giờ người nọ muốn đem 3 vạn kim tệ đó đi trả nợ.
Bất Cật Tố thấy sắc mặt bình tĩnh của Diệp Từ, bất an trong lòng, anh lại duỗi ra hai ngón tay: “Không thì… Không thì 2 vạn năm ngàn kim tệ?” Anh thấy Diệp Từ tiếp tục không phản ứng gì, khẽ cắn môi: “Hai vạn kim tệ, không thể ít hơn được nữa.”
“Tôi cho anh 5 vạn, cũng cung cấp toàn bộ tài liệu, Sơ cấp thì tiền lương 3 ngàn/tháng, kỹ năng đến Trung cấp 5 ngàn/tháng, nếu đến Cao cấp 1 vạn/tháng, mà Đại sư thì 2 vạn/tháng, còn Tông sư 3 vạn/tháng.” Nói tới đây, Diệp Từ thấy miệng Bất Cật Tố biến thành hình chữ ‘o’, ngay cả ánh mắt cũng sắp trừng rớt rồi. Nhưng cô không dừng lại vẫn tiếp tục nói: “Nếu có sinh ý tìm tới cửa, anh có thể nhận 10% tiền hoa hồng.”
Phải mất lúc lâu Bất Cật Tố mới tìm lại được thanh âm của mình, anh ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói thành lời: “Công Tử U, cô đang nói mớ à…”
“Nếu không tin, chúng ta đi ký hợp đồng.” Diệp Từ vừa nói vừa đứng dậy, ý bảo anh đi theo chính mình đến đại sảnh Tòa Thị Chính.
“Cô nói thật?”
“Đương nhiên.” Diệp Từ nói xong lại nheo mắt: “Anh dám ký hợp đồng với tôi không?”
Bất Cật Tố lăng lăng nhìn Diệp Từ, một lúc sau mới nhảy dựng lên ngay trong nước: “Dám! Sao tôi lại không dám!”
Lúc hai người ngồi trong đại sảnh Tòa Thị Chính, Bất Cật Tố cũng đã bình tĩnh tỏ vẻ nhìn quen thái độ nịnh nọt của Thị trưởng đại nhân dành cho Diệp Từ. Anh bỗng nhiên ý thức được, đi theo cô gái này, dù xảy ra càng nhiều tình huống kì lạ anh cũng chẳng ngạc nhiên nữa rồi.
Sau khi Diệp Từ nói tất cả yêu cầu mình đã hứa hẹn với Bất Cật Tố cho Thị trưởng xong, cô quay đầu nhìn Bất Cật Tố: “Thời gian của bản hợp đồng là mười năm.”
“Mười năm?” Bất Cật Tố khiếp sợ, có điều anh trấn tĩnh rất nhanh, gật gật đầu: “Được.”
“Đương nhiên, còn có thêm một điều kiện.”
Quả nhiên, thiên hạ nào có chuyện ăn không trả tiền bao giờ. Bất Cật Tố hít sâu một hơi: “Cô nói đi.”
“Nếu trong vòng một năm không đạt được trung cấp, tôi có quyền đơn phương hủy bỏ hiệp định. Hơn nữa, anh còn phải bồi thường tất cả tổn thất.” Diệp Từ nheo mắt, đôi môi nói ra lời nói không chút tình cảm.
Có người cung cấp tài liệu, nếu một năm còn không đạt được trung cấp Bất Cật Tố cản thấy ngay cả chính anh cũng chẳng có mặt mũi nào ở lại Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Anh gật đầu không chút do dự.
“Còn nữa, tôi ứng trước cho anh 5 vạn. Không phải cho không mà là tiền lương đấy, hàng tháng anh phải trả dần cho tôi.” Diệp Từ nói tới đây, lại nhếch môi: “Nói cách khác, kể từ lúc ký hợp đồng, trong vòng một năm anh không nhận được lương. Đương nhiên, nếu anh đạt Trung cấp trước thời gian hạn định, nói không chừng những ngày tháng như vậy sẽ chấm dứt sớm thôi.”
Điều đó khiến Bất Cật Tố hơi do dự. Nhưng rồi anh vẫn cắn môi gật đầu đồng ý. Dù sao đã đến đường cùng, ngoại trừ cách này ra, ra vẻ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Được.”
Diệp Từ hài lòng với câu trả lời dứt khoát của anh. Cô gật đầu với Thị trưởng, hai bản hợp đồng điện tử được pháp luật bảo hộ xuất hiện trước mắt hai người. Diệp Từ ký tên mình vào bên A, sau đó Bất Cật Tố cũng ký vào bên B. Hệ thống thông báo hợp đồng chính thức thành lập. Trong vòng mười lăm ngày, sẽ dựa vào địa chỉ hai người lưu lại ở hệ thống gửi tin cho hai bên.
“Hoan nghênh anh đến Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước.” Diệp Từ mời Bất Cật Tố vào công hội, vươn tay ra.
Bất Cật Tố vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ nói với Diệp Từ: “Vâng, vâng, Boss.”
“Gọi tôi hội trưởng hoặc là Công Tử U.” Diệp Từ nắm nhẹ tay Bất Cật Tố, giao dịch cho anh 5 vạn kim. Sau đó mở ra Kênh mật thông báo với Buông Cô Gái Kia Ra, Buông Muội Tử Kia Ra chuyên quản lý game thủ cuộc sống ở Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước. Giao Bất Cật Tố cho anh, cô liền phái Bất Cật Tố đến Trụ sở công hội báo cáo.
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa