Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 7: Ôn Khai Thủy
Diệp Từ nhìn người sói màu đen, nếu là trước kia Diệp Từ chắc chắn sẽ không để ý đến loại chuyện này. Khi ấy Diệp Từ luôn nghĩ chỉ cần việc không liên quan đến mình thì cô chẳng xen vào bao giờ.
Diệp Từ hiện tại đã không còn là Diệp Từ của ngày xưa nữa, nhìn người sói – mặc dù phía sau hắn có rất nhiều nhện khổng lồ, nhưng Diệp Từ vẫn rút cung ra tương trợ, cài tên vào cung, dứt khoát buông dây.
Tuy trước kia chưa từng chơi Thợ săn, nhưng dù gì cũng làm Pháp sư tận mười năm, công kích tầm xa đối với Diệp Từ cũng tương đối chuẩn xác. Một tên vừa ra lập tức trúng ngay mắt của con nhện gần người sói nhất, nó đau đến độ thét lên “Tê tê”, tám cái chân to đầy lông hướng về phía Diệp Từ mà chạy.
Hiển nhiên Diệp Từ không thể đứng một chỗ đợi nó ăn thịt.
Cô vừa bắn tên, vừa linh hoạt chạy trốn. Cân bằng của Tinh linh Thợ săn rất cao, lúc chạy trốn tính ưu việt của Cân bằng liền hiện ra triệt để.
Diệp Từ kéo con nhện vào rừng, lợi dụng quán tính để nhảy lên nhìn như mất đi sức hút của Trái đất, cô bay từ thân cây sang thân cây khác, khiến con nhện không có biện pháp đến gần.
Bắn chết một con, lại kéo con khác.
Công kích của cô vốn rất cao, nhờ dùng Mũi tên bằng đồng mà thương tổn tăng thêm không ít.
Nhện cấp 5 khá mạnh mẽ, nhưng do cô điều khiến thân thể nhảy lên cao thấp không đều, chẳng những khiến chúng không thể đến gần cô, thậm chí nhiều con chỉ đuổi theo cô được nữa đường đã tự chết.
Diệp Từ giúp người sói giảm bớt áp lực, hắn biến lại thành người, quơ đao hướng tới con nhện gần nhất chém xuống.
Người sói vừa giết nhện, vừa liếc nhìn Diệp Từ, nữ tinh linh thợ săn rất linh hoạt, tiến công dũng mãnh sắc bén không thể không tán thưởng.
Tuy rằng không chiến đấu qua nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của cô có thể biết được nữ Tinh Linh Thợ Săn này tuyệt đối là một cao thủ PVP.
So với sự chính xác càng khiến người sói giật mình là độ thao tác thuần thục của nữ Thợ săn. Trò chơi chỉ vừa mở có vài giờ, cô chẳng những đã đạt tới cấp 5 (chỉ có đạt đến cấp 5 mới có thể sử dụng vũ khí của chức nghiệp), hơn nữa độ thuần thục không giống với những người chơi khác mới vào trò chơi.
Thật giống như một cao thủ chơi tiểu hào*(tài khoản phụ) vậy.
Vận Mệnh thật sự có Open Beta? Ngoại trừ việc thử nghiệm bí mật ra thì không có nguyên nhân nào nữa cả.
Càng nghĩ, càng khiến người sói quan tâm đến Diệp Từ hơn.
Hai người giải quyết lũ nhện này rất nhanh, không đợi Diệp Từ mở miệng, người sói đã cướp lời trước: “Rất cám ơn cô, thợ săn.”
Đối mặt với người xa lạ muốn đến gần, Diệp Từ – không giỏi về mặt giao tiếp – nên có vẻ cẩn trọng. Cô gật đầu: “Không cần khách khí.” Dứt lời, liền xoay người tính rời đi.
Sự cẩn trọng và ít nói của Diệp Từ không làm người sói xấu hổ, ngược lại anh còn cười ha hả, thái độ giống như hai người đã quen nhau từ trước : “Tôi gọi Ôn Khai Thủy, vừa rồi thật đúng là nguy hiểm, may mà không treo.”
Nghe ý tứ của Ôn Khai Thủy, hình như anh chết không chỉ một hai lần.
Diệp Từ mỉm cười: “Treo cũng chẳng có sao, dưới cấp 10 chết không bị trừng phạt.”
“Điều này tôi biết, chỉ là nếu treo thật tôi lại phải chạy đến nơi này lần nữa. Cô biết đấy một mình tôi đến đây rất không dễ dàng.” Ôn Khai Thủy vừa nói vừa lắc đầu không ngừng thở dài.
Nghe đến đây Diệp Từ có chút tò mò. Nhìn trang bị trên người Ôn Khai Thủy tựa hồ còn chưa đạt tới cấp 5, thông thường anh nên ở Tân Thủ Thôn của người sói làm nhiệm vụ, cho dù Tân Thủ Thôn của người sói và Tân Thủ Thôn của Tinh Linh Thợ săn nhìn trên bản đồ có vẻ gần đi nữa cũng không đến nổi phải chạy sang địa bàn của nhau để làm nhiệm vụ đi. . .
“Đến nơi này làm gì?”
“Đương nhiên là làm nhiệm vụ!” Ôn Khai Thủy nói rất hợp tình hợp lý, anh đánh giá Diệp Từ từ trên xuống dưới: “A, cô là Tinh Linh Thợ Săn sao không làm nhiệm vụ trên địa bàn của mình mà chạy sang địa bàn người sói làm gì?”
Này. . . Này. . .
Đây chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng?
Diệp Từ nhất thời cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, tên Ôn Khai Thủy này không phải là loại người . . . mù đường trong truyền thuyết đi. Cô nhếch nhếch khóe miệng: “Đây là Tinh Linh Sâm Lâm.”
“A?” Ôn Khai Thủy đang đánh giá Tế đàn, nghe câu nói của Diệp Từ bỗng chốc giật mình, anh mở to hai mắt nhìn mặt Diệp Từ tay còn không quên gãi tóc: “Không thể nào!”
Diệp Từ dám khẳng định Ôn Khai Thủy mù đường 100 phần trăm, cô gật đầu nói: “Đây thật là Tinh Linh Sâm Lâm.”
“Kháo!” Ôn Khai Thủy cúi đầu mắng một tiếng: “Lại lạc đường rồi! Đăng nhập sớm nửa giờ chỉ dùng để tìm đường a!” Dứt lời anh xấu hổ nhìn Diệp Từ cười cười: “Xem, dong dài nửa ngày còn chưa kịp hỏi tên của cô.”
“CôngTử U.” Người ta đã sớm báo tên mình, Diệp Từ không có lý do gì để che dấu.
“Cái tên này thật là. . .” Ôn Khai Thủy vụng trộm đánh giá Diệp Từ một chút, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Thực, thực trung tính.”
Cô chỉ biết sẽ như vậy. Nếu không phải Vận Mệnh không cho phép gay chơi trò chơi, không chừng cô đã bị nghi là gay.
“Ừ, thực trung tính.” Thở ra một hơi, Diệp Từ chuẩn bị từ biệt với Ôn Khai Thủy đi Hang Động Băng Giá.
“Đợi chút, đợi chút.” Ôn Khai Thủy kéo Diệp Từ lại : “Tiểu U, tôi còn có chút việc.”
Tiểu U. . . Trên đầu Diệp Từ càng nhiều hắc tuyến.
Ôn Khai Thủy nào có thân quen gì với cô, bọn họ chỉ vừa mới nhận thức. . .
“Còn có chuyện gì?”
“Tôi là người của Linh Độ Không Gian, tôi thấy thao tác của cô rất tuyệt, nhân phẩm cũng không sai, tham gia công hội của chúng tôi được không?” Ôn Khai Thủy không hề dấu mục đích của mình, nói gọn gàng dứt khoát.
Nghe xong, Diệp Từ ngây ngẩn cả người.
Cô ngạc nhiên không phải vì Ôn Khai Thủy mới gặp cô lần đầu đã mời cô nhập Công Hội, mà vì công hội Linh Độ Không Gian có mâu thuẫn rất sâu sắc với cô ở kiếp trước.
Năm đó, một mình cô đoạt BOSS của Linh Độ Không Gian, chẳng những nuốt rất kinh nghiệm, cũng lấy vài kiện cực phẩm trang bị. Đương nhiên càng khiến Linh Độ Không Gian phẫn nộ do một người chơi dám đoạt BOSS của cả công hội.
Kết quả của chuyện này chính là việc cô bị Linh Độ Không Gian truy sát gần nửa năm. Tuy vậy cô khiến Linh Độ Không Gian sống rất chật vật, giết thành viên của bọn họ ít nhất cũng đạt vài trăm.
Hiện tại nghĩ lại, tuy rằng năm đó Linh Độ Không Gian dùng mạnh khinh yếu, chẳng qua cô làm việc cũng chẳng kém gì.
Ôn Khai Thủy thấy Diệp Từ thất thần, có chút lo lắng: “Cô chưa nghe qua tên của Công Hội chúng tôi à. Chúng tôi là Công Hội đứng thứ 10, hiện tại đang đại diện cho Z quốc đó!”
Diệp Từ mỉm cười: “Đương nhiên đã nghe qua. . .” Chẳng những nghe nói qua, hơn nữa rất quen thuộc. “Tôi chưa có dự định tham gia công hội. Nếu đổi ý tôi sẽ liên hệ anh.”
Nói đến nước này, Ôn Khai Thủy không tiếp tục nói thêm nữa, mời Diệp Từ làm bạn tốt, anh có chút tiếc nhìn Diệp Từ vài lần: “Được rồi, có cơ hội hợp tác.”
Đây là lời khách sáo.
Ôn Khai Thủy biết, Diệp Từ càng biết.
Công hội Linh Độ Không Gian có chiến lực đứng thứ 10 bảng Công hội, cao thủ nhiều như mây, vô luận khai hoang bản sao hay tổ chức thành đoàn thể đều cần phải tìm … viện trợ bên ngoài- cho dù chỉ là một cá nhân đi nữa
Càng nhiều bạn bè, càng nhiều đường lui.
Từ Tinh Linh Sâm Lâm trở về Tân Thủ Thôn bằng cách nào? Đương nhiên là tự sát. Ôn Khai Thủy vừa vui tươi hớn hở vẫy tay chào tạm biệt Diệp Từ, vừa không chút do dự chạy vào đám quái, chỉ chớp mắt anh liền biến thành ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất.
Gặp Ôn Khai Thủy trong Vận Mệnh chỉ là một cái chi tiết nho nhỏ đối với Diệp Từ, cô không để trong lòng.
Tế đàn nằm ở giữa phía bắc của Hang Động Băng Giá. Giấu ở bên trong một mảng đá vụn. Cũng không khó tìm, bởi vì phía trước cửa động có một khối thạch màu ngân thường xuyên phát quang.
Ở đây tập trung rất nhiều lửa trại, bởi vì nó thật sự quá bình thường, khiến người mới chơi xem thường sự tồn tại của nó. Diệp Từ đi đến bên cạnh đống thạch, nhặt lên 1 nhánh củi thô, đốt sáng, xoay người bước nhanh vào hang đá.
Thông qua một lớp ánh sáng màu lam, Diệp Từ lập tức vào bản sao Hang Động Băng Giá.
Trước khi thông qua bản sao độ khó bình thường, thì bản sao có độ khó cao hơn sẽ không được mở ra. Nên lần đầu tiên tiến vào Hang Động Băng Giá, hệ thống mặc định là độ khó bình thường.
Thành thạo thắp sáng những cây đuốc trên tường trong Hang Động Băng Giá, huyệt động tối om nay dần sáng sủa hơn.
Độ khó bình thường của Hang Động Băng Giá không làm khó được Diệp Từ. Cô châm đuốc xong, ngay lập tức đi đến nơi sâu nhất của hang động.
Dù là quái bình thường nhưng do trong bản sao nên có độ khó cao hơn, nếu gặp phải quái tinh anh lại càng mệt. Điều đó không làm khó được Diệp Từ, cô thuần thục tiến vào, tránh loạn côn, bước đi chuẩn xác, dọc theo đường đi chỉ thấy túi tên cô càng ngày càng ít đi, thuốc thêm máu cũng trở nên vô dụng.
Rất nhanh cô liền đến chỗ sâu nhất của Hang Động Băng Giá , nơi này tập trung có ba con BOSS, một con lợn rừng Caesarder có răng nanh rất dài, còn có hai con là Thử thủ lĩnh và hộ vện gười chó.
Boss đứng cách nhau khá xa, không liên động, giải quyết chúng không mấy khó khăn.
Bổ lên bổ xuống vài lần, máu rớt tất cả đều hóa thành kinh nghiệm nhập vào thân Diệp Từ.
Lúc Caesarder không cam lòng ngã xuống, Diệp Từ nghe hệ thống thông báo: “Chúc mừng bạn trở thành người thứ nhất thông qua bản sao ‘Hang Động Băng Giá’, xin hỏi bạn cần Ẩn tàng ID không?”
Diệp Từ hiện tại đã không còn là Diệp Từ của ngày xưa nữa, nhìn người sói – mặc dù phía sau hắn có rất nhiều nhện khổng lồ, nhưng Diệp Từ vẫn rút cung ra tương trợ, cài tên vào cung, dứt khoát buông dây.
Tuy trước kia chưa từng chơi Thợ săn, nhưng dù gì cũng làm Pháp sư tận mười năm, công kích tầm xa đối với Diệp Từ cũng tương đối chuẩn xác. Một tên vừa ra lập tức trúng ngay mắt của con nhện gần người sói nhất, nó đau đến độ thét lên “Tê tê”, tám cái chân to đầy lông hướng về phía Diệp Từ mà chạy.
Hiển nhiên Diệp Từ không thể đứng một chỗ đợi nó ăn thịt.
Cô vừa bắn tên, vừa linh hoạt chạy trốn. Cân bằng của Tinh linh Thợ săn rất cao, lúc chạy trốn tính ưu việt của Cân bằng liền hiện ra triệt để.
Diệp Từ kéo con nhện vào rừng, lợi dụng quán tính để nhảy lên nhìn như mất đi sức hút của Trái đất, cô bay từ thân cây sang thân cây khác, khiến con nhện không có biện pháp đến gần.
Bắn chết một con, lại kéo con khác.
Công kích của cô vốn rất cao, nhờ dùng Mũi tên bằng đồng mà thương tổn tăng thêm không ít.
Nhện cấp 5 khá mạnh mẽ, nhưng do cô điều khiến thân thể nhảy lên cao thấp không đều, chẳng những khiến chúng không thể đến gần cô, thậm chí nhiều con chỉ đuổi theo cô được nữa đường đã tự chết.
Diệp Từ giúp người sói giảm bớt áp lực, hắn biến lại thành người, quơ đao hướng tới con nhện gần nhất chém xuống.
Người sói vừa giết nhện, vừa liếc nhìn Diệp Từ, nữ tinh linh thợ săn rất linh hoạt, tiến công dũng mãnh sắc bén không thể không tán thưởng.
Tuy rằng không chiến đấu qua nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của cô có thể biết được nữ Tinh Linh Thợ Săn này tuyệt đối là một cao thủ PVP.
So với sự chính xác càng khiến người sói giật mình là độ thao tác thuần thục của nữ Thợ săn. Trò chơi chỉ vừa mở có vài giờ, cô chẳng những đã đạt tới cấp 5 (chỉ có đạt đến cấp 5 mới có thể sử dụng vũ khí của chức nghiệp), hơn nữa độ thuần thục không giống với những người chơi khác mới vào trò chơi.
Thật giống như một cao thủ chơi tiểu hào*(tài khoản phụ) vậy.
Vận Mệnh thật sự có Open Beta? Ngoại trừ việc thử nghiệm bí mật ra thì không có nguyên nhân nào nữa cả.
Càng nghĩ, càng khiến người sói quan tâm đến Diệp Từ hơn.
Hai người giải quyết lũ nhện này rất nhanh, không đợi Diệp Từ mở miệng, người sói đã cướp lời trước: “Rất cám ơn cô, thợ săn.”
Đối mặt với người xa lạ muốn đến gần, Diệp Từ – không giỏi về mặt giao tiếp – nên có vẻ cẩn trọng. Cô gật đầu: “Không cần khách khí.” Dứt lời, liền xoay người tính rời đi.
Sự cẩn trọng và ít nói của Diệp Từ không làm người sói xấu hổ, ngược lại anh còn cười ha hả, thái độ giống như hai người đã quen nhau từ trước : “Tôi gọi Ôn Khai Thủy, vừa rồi thật đúng là nguy hiểm, may mà không treo.”
Nghe ý tứ của Ôn Khai Thủy, hình như anh chết không chỉ một hai lần.
Diệp Từ mỉm cười: “Treo cũng chẳng có sao, dưới cấp 10 chết không bị trừng phạt.”
“Điều này tôi biết, chỉ là nếu treo thật tôi lại phải chạy đến nơi này lần nữa. Cô biết đấy một mình tôi đến đây rất không dễ dàng.” Ôn Khai Thủy vừa nói vừa lắc đầu không ngừng thở dài.
Nghe đến đây Diệp Từ có chút tò mò. Nhìn trang bị trên người Ôn Khai Thủy tựa hồ còn chưa đạt tới cấp 5, thông thường anh nên ở Tân Thủ Thôn của người sói làm nhiệm vụ, cho dù Tân Thủ Thôn của người sói và Tân Thủ Thôn của Tinh Linh Thợ săn nhìn trên bản đồ có vẻ gần đi nữa cũng không đến nổi phải chạy sang địa bàn của nhau để làm nhiệm vụ đi. . .
“Đến nơi này làm gì?”
“Đương nhiên là làm nhiệm vụ!” Ôn Khai Thủy nói rất hợp tình hợp lý, anh đánh giá Diệp Từ từ trên xuống dưới: “A, cô là Tinh Linh Thợ Săn sao không làm nhiệm vụ trên địa bàn của mình mà chạy sang địa bàn người sói làm gì?”
Này. . . Này. . .
Đây chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng?
Diệp Từ nhất thời cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, tên Ôn Khai Thủy này không phải là loại người . . . mù đường trong truyền thuyết đi. Cô nhếch nhếch khóe miệng: “Đây là Tinh Linh Sâm Lâm.”
“A?” Ôn Khai Thủy đang đánh giá Tế đàn, nghe câu nói của Diệp Từ bỗng chốc giật mình, anh mở to hai mắt nhìn mặt Diệp Từ tay còn không quên gãi tóc: “Không thể nào!”
Diệp Từ dám khẳng định Ôn Khai Thủy mù đường 100 phần trăm, cô gật đầu nói: “Đây thật là Tinh Linh Sâm Lâm.”
“Kháo!” Ôn Khai Thủy cúi đầu mắng một tiếng: “Lại lạc đường rồi! Đăng nhập sớm nửa giờ chỉ dùng để tìm đường a!” Dứt lời anh xấu hổ nhìn Diệp Từ cười cười: “Xem, dong dài nửa ngày còn chưa kịp hỏi tên của cô.”
“CôngTử U.” Người ta đã sớm báo tên mình, Diệp Từ không có lý do gì để che dấu.
“Cái tên này thật là. . .” Ôn Khai Thủy vụng trộm đánh giá Diệp Từ một chút, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Thực, thực trung tính.”
Cô chỉ biết sẽ như vậy. Nếu không phải Vận Mệnh không cho phép gay chơi trò chơi, không chừng cô đã bị nghi là gay.
“Ừ, thực trung tính.” Thở ra một hơi, Diệp Từ chuẩn bị từ biệt với Ôn Khai Thủy đi Hang Động Băng Giá.
“Đợi chút, đợi chút.” Ôn Khai Thủy kéo Diệp Từ lại : “Tiểu U, tôi còn có chút việc.”
Tiểu U. . . Trên đầu Diệp Từ càng nhiều hắc tuyến.
Ôn Khai Thủy nào có thân quen gì với cô, bọn họ chỉ vừa mới nhận thức. . .
“Còn có chuyện gì?”
“Tôi là người của Linh Độ Không Gian, tôi thấy thao tác của cô rất tuyệt, nhân phẩm cũng không sai, tham gia công hội của chúng tôi được không?” Ôn Khai Thủy không hề dấu mục đích của mình, nói gọn gàng dứt khoát.
Nghe xong, Diệp Từ ngây ngẩn cả người.
Cô ngạc nhiên không phải vì Ôn Khai Thủy mới gặp cô lần đầu đã mời cô nhập Công Hội, mà vì công hội Linh Độ Không Gian có mâu thuẫn rất sâu sắc với cô ở kiếp trước.
Năm đó, một mình cô đoạt BOSS của Linh Độ Không Gian, chẳng những nuốt rất kinh nghiệm, cũng lấy vài kiện cực phẩm trang bị. Đương nhiên càng khiến Linh Độ Không Gian phẫn nộ do một người chơi dám đoạt BOSS của cả công hội.
Kết quả của chuyện này chính là việc cô bị Linh Độ Không Gian truy sát gần nửa năm. Tuy vậy cô khiến Linh Độ Không Gian sống rất chật vật, giết thành viên của bọn họ ít nhất cũng đạt vài trăm.
Hiện tại nghĩ lại, tuy rằng năm đó Linh Độ Không Gian dùng mạnh khinh yếu, chẳng qua cô làm việc cũng chẳng kém gì.
Ôn Khai Thủy thấy Diệp Từ thất thần, có chút lo lắng: “Cô chưa nghe qua tên của Công Hội chúng tôi à. Chúng tôi là Công Hội đứng thứ 10, hiện tại đang đại diện cho Z quốc đó!”
Diệp Từ mỉm cười: “Đương nhiên đã nghe qua. . .” Chẳng những nghe nói qua, hơn nữa rất quen thuộc. “Tôi chưa có dự định tham gia công hội. Nếu đổi ý tôi sẽ liên hệ anh.”
Nói đến nước này, Ôn Khai Thủy không tiếp tục nói thêm nữa, mời Diệp Từ làm bạn tốt, anh có chút tiếc nhìn Diệp Từ vài lần: “Được rồi, có cơ hội hợp tác.”
Đây là lời khách sáo.
Ôn Khai Thủy biết, Diệp Từ càng biết.
Công hội Linh Độ Không Gian có chiến lực đứng thứ 10 bảng Công hội, cao thủ nhiều như mây, vô luận khai hoang bản sao hay tổ chức thành đoàn thể đều cần phải tìm … viện trợ bên ngoài- cho dù chỉ là một cá nhân đi nữa
Càng nhiều bạn bè, càng nhiều đường lui.
Từ Tinh Linh Sâm Lâm trở về Tân Thủ Thôn bằng cách nào? Đương nhiên là tự sát. Ôn Khai Thủy vừa vui tươi hớn hở vẫy tay chào tạm biệt Diệp Từ, vừa không chút do dự chạy vào đám quái, chỉ chớp mắt anh liền biến thành ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất.
Gặp Ôn Khai Thủy trong Vận Mệnh chỉ là một cái chi tiết nho nhỏ đối với Diệp Từ, cô không để trong lòng.
Tế đàn nằm ở giữa phía bắc của Hang Động Băng Giá. Giấu ở bên trong một mảng đá vụn. Cũng không khó tìm, bởi vì phía trước cửa động có một khối thạch màu ngân thường xuyên phát quang.
Ở đây tập trung rất nhiều lửa trại, bởi vì nó thật sự quá bình thường, khiến người mới chơi xem thường sự tồn tại của nó. Diệp Từ đi đến bên cạnh đống thạch, nhặt lên 1 nhánh củi thô, đốt sáng, xoay người bước nhanh vào hang đá.
Thông qua một lớp ánh sáng màu lam, Diệp Từ lập tức vào bản sao Hang Động Băng Giá.
Trước khi thông qua bản sao độ khó bình thường, thì bản sao có độ khó cao hơn sẽ không được mở ra. Nên lần đầu tiên tiến vào Hang Động Băng Giá, hệ thống mặc định là độ khó bình thường.
Thành thạo thắp sáng những cây đuốc trên tường trong Hang Động Băng Giá, huyệt động tối om nay dần sáng sủa hơn.
Độ khó bình thường của Hang Động Băng Giá không làm khó được Diệp Từ. Cô châm đuốc xong, ngay lập tức đi đến nơi sâu nhất của hang động.
Dù là quái bình thường nhưng do trong bản sao nên có độ khó cao hơn, nếu gặp phải quái tinh anh lại càng mệt. Điều đó không làm khó được Diệp Từ, cô thuần thục tiến vào, tránh loạn côn, bước đi chuẩn xác, dọc theo đường đi chỉ thấy túi tên cô càng ngày càng ít đi, thuốc thêm máu cũng trở nên vô dụng.
Rất nhanh cô liền đến chỗ sâu nhất của Hang Động Băng Giá , nơi này tập trung có ba con BOSS, một con lợn rừng Caesarder có răng nanh rất dài, còn có hai con là Thử thủ lĩnh và hộ vện gười chó.
Boss đứng cách nhau khá xa, không liên động, giải quyết chúng không mấy khó khăn.
Bổ lên bổ xuống vài lần, máu rớt tất cả đều hóa thành kinh nghiệm nhập vào thân Diệp Từ.
Lúc Caesarder không cam lòng ngã xuống, Diệp Từ nghe hệ thống thông báo: “Chúc mừng bạn trở thành người thứ nhất thông qua bản sao ‘Hang Động Băng Giá’, xin hỏi bạn cần Ẩn tàng ID không?”
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa