Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 78: Trướng nội mê cảnh
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba đi vào trong trướng, nhìn thấy hạ thể của hai nàng, bất giác cùng nghĩ: Hy Bình chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Hoa Tiểu Ba kiến nghị: "Độc Cô đại ca, bọn ta mỗi người một nàng."
Độc Cô Minh nói: "Phải xem họ muốn ai đã."
Hai người nhìn chăm chăm vào nơi đó của hai nàng, cùng nghĩ chỉ cần hai nàng sau này cam tâm tình nguyện đi theo bọn họ đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Độc Cô Minh đột nhiên phân vân nói: "Tiểu Ba, bọn ta như thế có hèn hạ không?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Vấn đề này, chúng ta không phải là cứu họ bằng cách nhờ tỷ phu ra tay sao? Sau này khi họ vui vẻ cũng không cho họ biết ngọn nguồn sự việc, ta nghĩ thậm chí sau này họ biết cũng không trách chúng ta được. Nếu để họ biết người đầu tiên của họ là tỷ phu, chúng ta chẳng còn cơ hội nào đâu."
Độc Cô Minh nói: "Gọi tỉnh họ thôi nhỉ?"
Hoa Tiểu Ba suy nghĩ một lúc rồi nói: "Gọi đi, càng nhanh càng tốt!"
Hai người hân thưởng hai tấm thân lõa thể một lúc, cuối cùng quyết định lay họ dậy.
Hai nữ nhân vừa tỉnh dậy liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba mỗi người mở khăn bị mắt của một nàng, mắt hai nữ nhân được giải phóng, từ từ có thể nhìn thấy họ.
Hai nàng không hẹn cùng quay về hai người hỏi: "Lúc trước là ngươi à?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Xin lỗi, chúng ta vì cứu người, chỉ biết dùng cách khó xử này, xin tha thứ cho chúng ta!"
Hắn ra vẻ cực kỳ hối lỗi, kể sự việc từ đầu đến cuối, chỉ đem Hy Bình đổi thành bọn hắn, hai nàng nghe xong tin ngay là thật.
Hai nàng quả nhiên là chị em, người chị là Bạch Linh, người em là Bạch Tuệ. Trước lúc bọn họ hôn mê đi, đã nhìn thấy Độc Cô Minh xuất hiện cứu giúp, rất lấy làm ấn tượng, thành ra bây giờ thấy người xâm chiếm họ là Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba, tự nhiên không cảm thấy bi phẫn, ngược lại là cảm thấy hơi xấu hổ.
Bọn họ vốn đã mất đi người thân, phải tìm một nơi nương tựa khác, hai nam nhân này vốn là hình mẫu mà họ vẫn mơ tưởng.
Người nghĩ là bị Độc Cô Minh chiếm hữu là Bạch Linh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn đường.
Người nghĩ bị Hoa Tiểu Ba xâm chiếm là Bạch Tuệ, tuy đối với Độc Cô Minh có tình ý, nhưng vì người xâm chiếm nàng là Hoa Tiểu Ba chứ không phải là Độc Cô Minh, cũng đã chấp nhận sự thật này không chút hối tiếc, thực sự, Hoa Tiểu Ba cũng là một nam nhân rất tốt.
Bọn họ nhìn vào hai nam nhân anh tuấn trước mặt mình, hồi ức lại những giây phút vừa thống khổ vừa khoái lạc vừa qua, tư vị sung sướng đó làm cho mặt cả hai đỏ hồng, thực sự không biết tư vị tuyệt hảo đó không phải đến từ hai người đàn ông trước mặt mình mà là một người đàn ông khác.
Bạch Linh đề cập đến vấn đề cũ lần nữa: "Tại sao lúc trước ta hỏi chàng là ai, sao chàng không nói?"
Hoa Tiểu Ba giải thích: "Chúng ta vận công để trục xuất hàn khí, không thể nói được."
Hai nàng cuối cùng cũng tin, cùng thở dài một cái.
Bạch Tuệ nhìn Độc Cô Minh nói; "Xem ra ngươi rất lạnh?"
Hoa Tiểu Ba thay Độc Cô Minh nói: "Bọn ta vì bọn nàng trục xuất hàn khí, có thể đã bị cảm nhiễm hàn khí từ bọn nàng truyền sang."
Quả là nói dối không cần nghĩ.
Bạch Linh nhìn qua Hoa Tiểu Ba, nhận ra sự việc kỳ quái, nói: "Sao ngươi dường như không bị nhiễm hàn khí?"
Hoa Tiểu Ba cười nói: "Nội công của ta thâm hậu, tự nhiên không dễ dàng để hàn khí xâm nhập."
Hai nàng cùng 'à' lên một tiếng, dường như đã minh bạch.
Hoa Tiểu Ba cũng không ngờ lại lừa dối nữ nhân dễ thế, nghĩ thầm: Sau này đối với nữ nhân không được nói thật, nhất định sẽ được hái hoa.
Bạch Linh khẩn trương nói: "Vậy chàng có thể gặp nguy hiểm?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Bình tĩnh nào, chỉ cần huynh ấy vận công trục hàn khí là xong mà."
Bạch Tuệ đột nhiên ngượng ngập nói: "Các chàng mặc quần áo cho bọn ta được không? Chúng ta không di chuyển được! Hai tên phôi đản này thực sự tồi tệ."
----
Hy Bình ôm Bạch Tư đi vào trướng bồng nói: "Lão bà, ta đã về đây."
Bạch Liên cười mắng: "Ngươi ôm một nữ nhân quay lại, hơn nữa còn là Bạch Tư tiểu tỷ, xem ra Chỉ nhi đã lo lắng thừa rồi."
Hy Bình ôm Bạch Tư đi vào giữa bọn họ, Bạch Chỉ đến bên nói: "Tiểu thư, đại phôi đản đã khi phụ người?"
Mồm của Bạch Tư được Hy Bình bỏ ra, liền hỏi chàng: "Sao ngươi ôm ta đến đây?"
Hy Bình ra vẻ đương nhiên nói: "Tự nhiên là phải có hảo sự. Phỉ nhi, Ngẫu nhi, giúp ta cởi áo."
Hai nàng liền đến bên giúp Hy Bình cởi áo, Hy Bình tiện tay nắn bóp họ, cười nói: "Bọn nàng cũng tự cởi quần áo đi."
Bạch Tư kêu to: "Không cho phép ngươi trước mặt Chỉ nhi động đến ta."
Hy Bình liền cố ý quay sang Bạch Chỉ nói: "Tiểu Bạch Chỉ, giúp tiểu thư nàng thoát y giùm ta."
Bạch Chỉ nhìn nhìn Hy Bình, rồi lại nhìn nhìn Bạch Tư, nói: "Đại phôi đản, ta không thể, chàng tự động thủ đi!"
Hy Bình nói: "Tất nhiên như thế, nàng tự thoát y đi."
Bạch Chỉ "A" một tiếng, quả nhiên y ngôn hành sự.
Phỉ nhi, Ngẫu nhi vốn đã hoàn thành nhiệm vụ, Hy Bình xích lõa ôm bên phải nắn bên trái một hồi, rồi nói: "Nằm ở đây đợi ta."
Nói xong, chàng đi đến bên cạnh Bạch Tư, ôm nàng quay lại, nói: "Nàng nên mừng vì ta tự động thủ."
Hai cánh tay to lớn của chàng, cởi giải áo của Bạch Tư ra, Bạch Tư dùng cánh tay vô lực cố gắng chống cự, cũng làm cho chàng một chút phiền phức, liền cầm áo lót của Bạch Tư xé ra làm ba.
Bạch Tư chửi bới: "Hỗn đãn, không được xé y phục của ta, y phục đó ta mới có, ta rất ưa thích."
Bạch Liên cười nói: "Tư tỷ, Liên nhi có rất nhiều quần áo mới, nếu tỷ thích có thể lấy hết!"
Bạch Tư phẫn nộ nói: "Ngươi để lão công của ngươi cưỡng gian nữ nhân?"
Bạch Liên thở ra một cái, nói: "Đó là việc của chàng, ta liên can gì?"
Ả che mặt giả vờ ngủ, nghĩ thầm trong bụng: Ta để lão công của ta ân ái với ngươi, ngươi không cảm ơn lại còn trách ta? Đúng là làm phúc phải tội!
Bạch Tư vốn không nghĩ Bạch Liên không thông đạo lý như vậy, bỏ qua nàng ta, chuyên tâm đối phó với Hy Bình. Nhưng cho dù nàng ta chống đỡ như thế nào, cũng không ngăn trở được Hy Bình hành động. Chỉ một lát, y phục vốn ướt đẫm nước của nàng ta đã bị lột ra để sang một bên.
Hy Bình ôm thânh thể mỹ lệ vào lòng, bất giác nghĩ thầm: Thân thể Bạch Tư đúng là trắng như tuyết, nhỏ nhắn nhưng khỏe mạnh, ngực không to nhưng rất đàn hồi, thân thể mềm mại êm nhu, cho dù gầy nhưng không lộ xương, mềm mại nhưng cũng rất dai.
Chàng đột nhiên nhìn khắp cơ thể của Bạch Tư ra, nhìn không chớp mắt.
Hạ thể của Bạch Tư vừa đầy đặn lại cao hơn nữ nhân bình thường, vốn không tưởng lại có thể xuất hiện trên thân thể nhỏ bé như thế này, địa phương này quả thật vừa rộng lớn lại vừa hấp dẫn!
Bạch Tư kinh hãi hô to: "Người nhìn gì đó? Không được nhìn."
Hy Bình vùi đầu vào nơi kín đáo của nàng ta, mãi mê hôn hít.
Bạch Tư toàn thân như trải qua một trận kịch chiến, bất giác kêu lên: "Không muốn!" Nhưng thực tế thì tay nàng ta lại vươn ra cố ôm Hy Bình thật chặt, cảm thấy một hơi ấm vô cùng dễ chịu.
Hy Bình chuyển người đè lên nàng ta trên thảm, hôn đôi môi đỏ của nàng ta, nói: "Chỗ đó của nàng bẩn à?"
Bạch Tư chẳng biết trả lời gì, chỉ biết phẫn nộ trừng mắt nhìn Hy Bình. Chẳng hiểu yêu hay không, lúc này nàng ta chỉ biết, người đàn ông đó sẽ là người đàn ông đầu tiên đi vào cuộc đời của nàng ta.
Song thủ điêu luyện của Hy Bình nắn bóp toàn thân nàng ta, Bạch Tư chẳng có vẻ gì là tránh né, nàng ta đã nhận ra tránh cũng bằng thừa, việc này dù không được nàng ta cho phép, nhưng cha nàng ta đã giao nàng ta cho hắn.
Ả đã cũng thừa nhận nam nhân này rất tốt, thậm chí đối với hắn còn có hảo cảm, tuy nhiên trong bụng cũng có chỗ hận hắn, nàng ta vốn không chấp nhận hắn có nhiều nữ nhân.
Năm Bạch Tư 15 tuổi, nàng gặp sư phụ cùng với sư mẫu, bọn họ không chỉ dậy nàng công phu mà còn thuyết giáo cho nàng về ái tình.
Từ nhỏ nàng đã thấy cha cũng như anh trai và nhiều người trong tộc có nhiều vợ, nhưng từ khi thấy sư phụ và sư mẫu kể cho những chuyện thần tiên luyến ái, trong trái tim thiếu nữ mới lớn của nàng có những thôi thúc rất lớn.
Ả nguyện sau này sẽ gặp một người đàn ông và người đàn ông này chỉ yêu mình nàng mà thôi, và nàng cũng sẽ dùng cả trái tim để yêu hắn, họ sẽ dành cả cuộc đời để yêu nhau, mãi mãi không lìa xa, sống hạnh phúc đến cuối đời.
Cuối cùng cũng có người đàn ông làm cho trái tim nàng loạn nhịp, kẻ đó hiện tại đang xoa bóp thân thể của nàng để chữa bệnh cho nàng, nhưng hắn có quá nhiều nữ nhân, vì thế nàng không chấp nhận hắn được.
Yêu và hận là hai mặt của tình yêu, nàng làm sao có thể hiểu rõ được cảm giác của mình với hắn ra sao.
Ả nghiến răng nói: "Ngươi phải làm thì làm đi! Ta vốn chỉ coi ngươi như chó hoang, cũng chẳng có chút cảm giác nào."
Hy Bình ngừng nắn bóp nàng, liếc nhìn nàng, nói: "Nếu không vì cứu ngươi, ta tuyệt không thèm đụng vào! Ta tuy háo sắc, nhưng cũng không cần thiết phải đụng vào ngươi. Tại trướng bồng này, còn có 4 nữ nhân đang chờ đợi ta, ngươi nghĩ ta buộc phải chọn ngươi à? Nếu ngươi thật sự hào sàng, thì sao hai chân đang kẹp kia không mở toang ra? "
Chàng cường bạo tách hai chân Bạch Tư ra, thô bạo xâm nhập nàng.
Bạch Tư kêu lên thảm thiết một tiếng, quay đầu sang cắn vào cổ tay chàng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hy Bình nhận ra mình đã quá tay, dừng lại trong nội thể của nàng, nhẹ nhàng hôn nàng, nói: "Đau lắm hả? Ta sẽ ôn nhu với nàng."
Bạch Tư cảm thấy bất bình, quên cả việc né tránh, oán giận nói: "Ngươi rõ ràng biết là đây là lần đầu của người ta, sao còn thô bạo vậy? Người không biết cái đó của ngươi rất to à? Thân thể nhân gia bị người là cho tê liệt. Ngươi định dừng lại à? Đến đây! Bạch Tư ta nhất quyết không chịu khuất phục."
Hy Bình cảm giác được thông đạo của Bạch Tư nhỏ và sâu hơn những nữ nhân khác, làm cho người ta có những cảm giác đặc biệt mỹ diệu, chàng vốn muốn làm nhỏ nam căn lại, nhưng nghe Bạch Tư nói vậy, chàng tức khí nói: "Ta đến đây, xem ai sợ ai?"
Chàng hành động cực kỳ cuồng dã, làm cho bốn nữ nhân vừa nhìn vừa lo cho Bạch Tư.
Bạch Tư liền cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng đi càm là những khoái cảm dâng trào, từ từ rên rỉ rồi kêu lên điên dại.
Bạch Chỉ nói: "Đại phôi đản, tiểu thư đã quá đau rồi, chàng có thể ôn nhu được không?"
Thực sự kỳ quái, Bạch Tư cảm thấy dương căn của Hy Bình trong nội thể từ từ nhỏ lại ngay sau khi Bạch Chỉ nói xong, đồng thời cũng cảm thấy Hy Bình hành xử cũng nhẹ nhàng, nhu tình theo đó mà thăng khởi, không còn cảm thấy bị đè nén nữa, thay vào đó là thâm tình vô hạn.
Hy Bình động tác tự nhiên biến thành ôn nhu, không còn cưỡng bức thô bạo, trong lòng Bạch Tư không khỏi có chút phẫn nộ.
Nguyên lai sau lúc đó, trong lòng Bạch Tư có cảm giác là dường như trái tim của cả hai đang cùng nhịp đập, không hiểu sao hắn lại chuyển sang ôn nhu?
Hy Bình nhẹ nhàng nói: "Tốt hơn chứ?"
Bạch Tư vốn không nghĩ mình lúc này lại có thể nói ra được câu nói này: "Ta không muốn ngươi thu nhỏ lại, ta muốn ngươi lại thô và dài như ban đầu cơ, được không?"
Hy Bình vừa làm động tác vừa nói: "Nếu nàng chịu không nổi, nói với ta!" Chảng quả nhiên từ từ tăng kích thước vũ khí.
Bạch Tư liền nhận được từng trận đau đớn, vội vàng kêu lên: "Đủ tốt rồi, ta chỉ tiếp thụ được đến cỡ đó thôi!"
Hy Bình đột nhiên nói: "Nàng đã thấy kích cỡ lớn như hổ, nhưng đã bao giờ thấy cái đó phân mảnh ra chưa?"
Bạch Tư kinh dị nhìn chàng, kinh hãi phát giác bên trong hạ thể quả nhiên xuất ra vô số cục thịt mọc ra, dường như bị phân mảnh ra, nhẹ nhàng ve vuốt khắp nội thể nàng, nàng cảm nhận một cảm khoái khó tả lưu chuyển toàn thân, nói: "Ngươi muốn làm gì thì làm, ta không phản đối ngươi làm vì với thứ cẩu nhục đó."
Hy Bình cười to, xuất ra toàn bộ bản lĩnh, làm cho nàng cảm thấy vô số chủng loại khoái cảm khác nhau, cảm thấy như bị chìm trong đại dương tình dục, cuối cùng là đuối sức chìm nghỉm, hôn mê.
Chàng ly khai thân thể Bạch Tư, ôm Bạch Chỉ lại nói: "Tiểu Bạch Chỉ, thân thể nàng ngày càng phong mãn, sau này sẽ biến thành bà béo mất."
Bạch Chỉ dựa vào tay chàng, nói: "Không phải thế! Chỉ nhi đang phải tự bồi dưỡng thân thể, để khi đại phôi đản nhìn thấy Chỉ nhi thì chỉ muốn giở trò xấu xa ra thôi."
Hy Bình nghịch ngợm đầu ngực nàng, nói: "Ta bây giờ đúng là muốn giở trò xấu xa."
Bạch Chỉ nhìn thân thể xích lõa của Phỉ nhi và Ngẫu nhi một cái, nói: "Đại phôi đản, bọn họ chẳng phải đang đợi chàng sao? Nếu chàng và Chỉ nhi làm chuyện đó, họ sẽ cho là chàng thiên tâm! Chàng hãy cùng bọn họ hoan hảo trước rồi sau đó sẽ quay lại với Chỉ nhi."
Hy Bình nói: "Họ có biết làm chuyện đó không?"
Bạch Chỉ nói: "Bọn họ đã để Chỉ nhi ở bên cạnh hướng dẫn!"
Hy Bình vuốt mũi nàng, cười nói: "Chẳng mấy chốc, nàng đã thành sư phụ, nàng có thể dạy ta được không?"
Bạch Chỉ đỏ mặt lên xấu hổ, Hy Bình nhẹ nhàng đặt nàng xuống, buông nàng ra.
Hy Bình chui vào giữa Phỉ nhi và Ngẫu nhi, nói: "Ai trong bọn nàng trước đây?"
Ngẫu nhi cúi đầu không nói, Phỉ nhi can đảm nói: "Phỉ nhi hơi sợ, của chàng thực sự rất lớn"
Hy Bình cười nói: "Sao biết là lớn?"
Phỉ nhi nói: "Người ta trước kia nhìn thấy tộc trưởng và phu nhân hoan hảo, người ta hy vọng đầu tiên chàng sẽ để to bằng tộc trưởng, sau đó sẽ từ từ to dần. "
Hy Bình nhìn vào hạ thể của nàng một cái, tựa hồ đã rất ẩm ướt, chàng cười nói: "Xem ra ta không phải khởi động rồi, chỉ việc tiến nhập thôi."
Tuy nhiên khi Hy Bình tiến nhập vào nàng, nàng kêu lên đau đớn.
Hy Bình vội ôm chặt lấy thân thể phong mãn của nàng, nói: "Hiển nhiên ta đã nhìn ra kích cỡ của nàng rồi, phải không?"
Phỉ nhi "ừm" một tiếng, nói: "Có thể nhỏ hơn không?"
Hy Bình cười nói: "Miễn là ta muốn, hoàn toàn có thể làm nhỏ, có muốn nhỏ hơn không?"
Phỉ nhi nói: "Xem ra tốt rồi, cho dù là nữ hài chưa trưởng thành cũng có thể dung nạp, nói gì Phỉ nhi đã thành niên rồi. Chàng hãy ôn nhu nha, phía dưới của Phỉ nhi đang chảy máu đó, đau vô cùng!"
Hy Bình hôn đôi môi ẩm ướt của nàng, nói: "Ta sẽ ôn nhu với nàng bằng tất cả tấm lòng."
Phỉ nhi liền cảm thấy chàng đối xử với nàng thật ôn nhu, xem ra xuất phát từ chân tâm, nguyên lai nàng cảm nhận thấy chàng đối xử với nàng như đối với một tiểu thiếp được sủng ái, nàng chìm đắm trong sự ôn nhu và ngọt ngào của chàng, từ từ hôn mê.
Ả nằm mơ thấy một nam nhân cường tráng, đang cầm một trường thương, ngọn thương đó đối xử với nàng vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến nỗi chấn động tâm linh, làm cho nàng không cảm thấy một chút đau đớn.
Hy Bình nhẹ nhàng ly khai thân thể nàng, quay sang Ngẫu nhi, nói: "Nàng xem ra có vẻ gầy, làm ta bất nhẫn, không dám hủy liễu."
Ngẫu nhi nói: "Người phải thực sự thô bạo tiến nhập Ngẫu nhi."
Hy Bình nhẹ nhàng nắn bóp bộ ngực nhỏ nhắn của nàng nói: "Không sợ ư?"
Ngẫu nhi nói: "Đời người chỉ có một lần, Ngẫu nhi hy vọng lưu lại trong tim khoảnh khắc ấn tượng này, người là người mà ta tốt nhất ta có thể lựa có. Người phải cường tráng như lạc đà nhé!"
Hy Bình cười khổ, thật không ngạc nhiên tại sao chàng cười khổ, nguyên lai động vật sống được trên sa mạc là lạc đà, để làm được như yêu cầu của nàng, phải là một nam nhân thực sự cường tráng. Chàng đột nhiên ôm Ngẫu nhi lại, đặt nàng dựa vào cái cột chống to lớn của trướng bồng.
Ngẫu nhi hai tay ôm chặt lấy cổ, hai chân cặp lấy hông chàng, không ngừng thở dốc.
Hy Bình áp nàng vào cột, tay trái ôm lấy kheo chân phải nàng, tay còn lại không ngừng xoa bóp nhũ phong cương cứng của nàng, dương căn tại hạ thể trực chỉ âm bộ của nàng sáp lại.
Trước khi vào trận, Hy Bình hỏi lại một lần: "Nàng thực sự không sợ?"
Ngẫu nhi nghiến răng nói: "Chàng hãy làm cho Ngẫu nhi sống dở chết dở đi!"
"Mau ôm ta!" Hy Bình đột nhiên tách đôi chân dài của ra, nam căn xộc thẳng vào âm môn của nàng, một đi không trở lại.
Ngẫu nhi nhắm mắt lại nói: "Ta cảm thấy một vật cực lớn đang tiến vào người ta! Ngẫu nhi vô cùng cảm kích người, người hãy thô bạo hết mức với Ngẫu nhi, Ngẫu nhi sẽ sử dụng địa phương cực kỳ nhu nhuyễn này để đáp lại sự thô bạo đó. "
Hy Bình đột nhiên đẩy mông lên, Ngẫu Nhi kêu lên điên dại, cúi xuống cắn chặt vào vai chàng, thụ hưởng cảm giác nam căn cự đại nhập thể, nàng phát giác ra hạ thể dường như bị chia thành hai nửa, không chỉ hạ thể đau đớn mà toàn thân cũng phát run.
Hy Bình chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, thô bạo rút ra, mang theo những giọt máu đào, rồi lại mạnh mẽ đẩy vào, rất là thô bạo.
Nhưng thiếu nữ gầy gò và nhỏ bé này kiềm chế bằng cách cắn chặt vào bả vai chàng để không kêu gào lên, quả là một cô gái mạnh mẽ, thật là làm cho đàn ông hăng hái và mê say, phương thức tìm kiếm cảm giác tình ái của nàng làm cho người ta thấy thật là sảng khoái, nàng cũng mê luyến thứ cảm giác đó, cho đến trước khi hôn mê đi, nàng vẫn còn cảm thấy vô cùng điên dại.
Hy Bình nhìn vết thương bị nàng cắn trên vai, lúc này đã đóng vảy, chỉ cần khoảng hai ngày là thành sẹo và sau đó sẽ biến mất. Chàng cười khổ lắc lắc đầu, nếu như thể chất của chàng không thật kỳ lạ, thì những vết sẹo do nữ nhân gây ra quả thật hỗn loạn.
Nữ nhân này thật là phong cuồng, ai ngờ được là mới 17 tuổi chứ?
Hy Bình đặt cả 2 lên giường, quay lại ôm lấy Bạch Chỉ, nói: "Tiểu Bạch Chỉ, vì ta mà sinh ra một tiểu tiểu Bạch Chỉ nhé, được không?"
Bạch Chỉ giận dỗi nói: "Người ta chỉ muốn sinh ra một đại đại phôi đản cơ."
Hy Bình nằm dài ra, cười nói: "Ta vừa lao động nặng nhọc xong, đến phiên nàng chủ động rồi."
Bạch Chỉ kinh hãi nhìn dương căn của Hy Bình biến thành thô và dài, giống như một cây đại thụ ở giữa hai chân chàng, kêu lên kinh hãi: "Đại phôi đản, cái đó của chàng to bằng cái bắp đùi rồi, Chỉ nhi hoàn toàn không chịu nổi, Chỉ nhi không biết đâu, người mau biến thành nguyên dạng đi."
Hy Bình vốn chỉ định chòng ghẹo nàng, liền khôi phục dương căn về nguyên dạng, cười nói: "Tiểu Bạch Chỉ, ngồi lên nào!"
Bạch chỉ từ từ ngồi xuống, đột nhiên dừng lại, nói: "Đại phôi đản, người cười Chỉ nhi à? Người ta có thể nhận ra chàng đang nghĩ gì, Chỉ nhi có gì đáng cười? "
Hy Bình nói: "Tiểu Bạch Chỉ, đừng giả vờ không hoạt động, nếu không, ta sẽ thu hồi quyền chủ động của nàng."
Bạch Chỉ khẩn trương triển khai động tác, Hy Bình thư thái nhắm mắt, cho đến khi nước thủy triều của Bạch Chỉ lai láng, không thể hoạt động nữa, chàng mới mở mắt lại, chuyển người ôm nàng áp vào trụ, biến dương căn lớn hơn, nhằm vào nàng mãnh liệt tiến tới.
Bạch Chỉ rên rỉ: "Đại phôi đản, sau khi người từ Dã Mã tộc quay lại, so với trước đúng là tốt hơn, chàng làm Chỉ nhi hoan hỉ hơn nhiều. Chàng đừng làm cho Chỉ nhi hôn mê nhé, người ta muốn tự mình đi ngủ."
Hy Bình dụ dỗ nàng, nói: "Nàng không muốn thấy hỏa lực cường đại của ta?"
Bạch Chỉ nói: "Lúc nãy Chỉ nhi đã nhìn thấy hỏa lực cường đại của chàng với Ngẫu nhi, Chỉ nhi làm sao có thể tiếp nhận được chứ?"
"Không thử sao biết được?" Hy Bình biến dương căn thành to lớn như lúc với Ngẫu nhi.
Bạch Chỉ đột nhiên kêu la cuồng hảm: "Đại phôi đản, không được đâu, Chỉ nhi sẽ sớm gục mất, chàng đừng làm lớn như thế, đau quá, Ô ô, Đại phôi đản, chậm lại, Chỉ nhi không chịu được nữa!"
Hy Bình nhận ra Bạch Chỉ hoàn toàn có thể chịu được, nhưng vì thị không có sở thích như Ngẫu nhi, hơn nữa nàng không khỏe được bằng Ngẫu nhi. Chàng tăng kích cỡ dương căn lên một lần nữa, cho đến khi Bạch Chỉ không chứa nổi nữa.
Bạch Chỉ mở to cả hai mắt, thở gấp, gào lên: "Đại phôi đản, Chỉ nhi hận người, người làm Chỉ nhi đau quá."
Hy Bình giả như không nghe thấy, chỉ cố liên tục xâm chiếm nhục thể nàng một cách mạnh bạo. Cho đến khi chàng cảm thấy nàng không thể chịu thêm được nữa, chỉ còn tâm hồn và cảm giác còn kết nối với nhau. Lúc này, khoái cảm tuôn ra như thủy triều, chàng dũng mãnh xuất ra tinh hoa của mình, nhập vào hạ thể nàng. Hy Bình dịu dàng nói: "Tiểu Bạch Chỉ, khoái lạc chứ?"
Bạch Chỉ không nói gì, chỉ ghé miệng liếm láp tai chàng.
Hy Bình ôm nàng dậy, đặt nàng ngủ cạnh Bạch Liên. Bạch Liên vốn dĩ đã ngủ rồi, sau một ngày hưng phấn, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, ngủ cũng là lẽ tự nhiên.
Hy Bình hôn nhẹ lên Bạch Liên, nhìn Bạch Tư đang ngủ, nhớ lại nàng nói chàng là con chó đực, đột nhiên cảm thấy hài hước với suy nghĩ của nàng, chợt cười một mình, chàng phóng khai Bạch Chỉ, ôm Bạch Tư lại rồi tiến nhập thân thể nàng.
Bạch Tư cảm thấy trận trận đau đớn liền tỉnh lại, thấy Hy Bình đang nhắm mắt ngủ, nàng nhìn Bạch Chỉ nói: "Hắn đã ngủ chưa?"
Bạch Chỉ gật gật đầu, biểu cảm không rõ ràng.
Bạch Tư định thoát ly chàng, nhưng liền phát giác đầu nam căn của chàng đang rất to, rất giống chó đực khi đang giao phối với chó cái, đang nằm trong hạ thể nàng, vì vậy nàng không thể thoát ly nổi.
Ả cảm giác rằng Hy Bình đang cười thầm, liền gào to: "Còn chưa phóng khai người ta?"
Hy Bình mở mắt, nói: "Ta có ôm nàng đâu, làm sao phải phóng khai?"
Bạch Tư mặt tím lại, nói: "Ngươi, ngươi,.cái ấy của ngươi! Để ta xem ngươi còn trụ được bao lâu?!" Ả lại nằm xuống trong vòng ngực rộng lớn của Hy Bình ngủ tiếp.
Ả vốn nghĩ dương căn của Hy Bình sẽ mềm ra, nhưng sau đó thì nàng mới biết được là không như thế.
Ả làm sao biết được Hy Bình luyện "Thiên địa tâm kinh", vốn là tu luyện lúc đi ngủ, bình thường dương căn của Hy Bình còn khó mà mềm được, huống hồ là lúc này?
Cho đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Tư kinh hãi phát giác bên trong nội thể mình vật đó vẫn còn rất sung sức.
Hoa Tiểu Ba kiến nghị: "Độc Cô đại ca, bọn ta mỗi người một nàng."
Độc Cô Minh nói: "Phải xem họ muốn ai đã."
Hai người nhìn chăm chăm vào nơi đó của hai nàng, cùng nghĩ chỉ cần hai nàng sau này cam tâm tình nguyện đi theo bọn họ đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Độc Cô Minh đột nhiên phân vân nói: "Tiểu Ba, bọn ta như thế có hèn hạ không?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Vấn đề này, chúng ta không phải là cứu họ bằng cách nhờ tỷ phu ra tay sao? Sau này khi họ vui vẻ cũng không cho họ biết ngọn nguồn sự việc, ta nghĩ thậm chí sau này họ biết cũng không trách chúng ta được. Nếu để họ biết người đầu tiên của họ là tỷ phu, chúng ta chẳng còn cơ hội nào đâu."
Độc Cô Minh nói: "Gọi tỉnh họ thôi nhỉ?"
Hoa Tiểu Ba suy nghĩ một lúc rồi nói: "Gọi đi, càng nhanh càng tốt!"
Hai người hân thưởng hai tấm thân lõa thể một lúc, cuối cùng quyết định lay họ dậy.
Hai nữ nhân vừa tỉnh dậy liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba mỗi người mở khăn bị mắt của một nàng, mắt hai nữ nhân được giải phóng, từ từ có thể nhìn thấy họ.
Hai nàng không hẹn cùng quay về hai người hỏi: "Lúc trước là ngươi à?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Xin lỗi, chúng ta vì cứu người, chỉ biết dùng cách khó xử này, xin tha thứ cho chúng ta!"
Hắn ra vẻ cực kỳ hối lỗi, kể sự việc từ đầu đến cuối, chỉ đem Hy Bình đổi thành bọn hắn, hai nàng nghe xong tin ngay là thật.
Hai nàng quả nhiên là chị em, người chị là Bạch Linh, người em là Bạch Tuệ. Trước lúc bọn họ hôn mê đi, đã nhìn thấy Độc Cô Minh xuất hiện cứu giúp, rất lấy làm ấn tượng, thành ra bây giờ thấy người xâm chiếm họ là Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba, tự nhiên không cảm thấy bi phẫn, ngược lại là cảm thấy hơi xấu hổ.
Bọn họ vốn đã mất đi người thân, phải tìm một nơi nương tựa khác, hai nam nhân này vốn là hình mẫu mà họ vẫn mơ tưởng.
Người nghĩ là bị Độc Cô Minh chiếm hữu là Bạch Linh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn đường.
Người nghĩ bị Hoa Tiểu Ba xâm chiếm là Bạch Tuệ, tuy đối với Độc Cô Minh có tình ý, nhưng vì người xâm chiếm nàng là Hoa Tiểu Ba chứ không phải là Độc Cô Minh, cũng đã chấp nhận sự thật này không chút hối tiếc, thực sự, Hoa Tiểu Ba cũng là một nam nhân rất tốt.
Bọn họ nhìn vào hai nam nhân anh tuấn trước mặt mình, hồi ức lại những giây phút vừa thống khổ vừa khoái lạc vừa qua, tư vị sung sướng đó làm cho mặt cả hai đỏ hồng, thực sự không biết tư vị tuyệt hảo đó không phải đến từ hai người đàn ông trước mặt mình mà là một người đàn ông khác.
Bạch Linh đề cập đến vấn đề cũ lần nữa: "Tại sao lúc trước ta hỏi chàng là ai, sao chàng không nói?"
Hoa Tiểu Ba giải thích: "Chúng ta vận công để trục xuất hàn khí, không thể nói được."
Hai nàng cuối cùng cũng tin, cùng thở dài một cái.
Bạch Tuệ nhìn Độc Cô Minh nói; "Xem ra ngươi rất lạnh?"
Hoa Tiểu Ba thay Độc Cô Minh nói: "Bọn ta vì bọn nàng trục xuất hàn khí, có thể đã bị cảm nhiễm hàn khí từ bọn nàng truyền sang."
Quả là nói dối không cần nghĩ.
Bạch Linh nhìn qua Hoa Tiểu Ba, nhận ra sự việc kỳ quái, nói: "Sao ngươi dường như không bị nhiễm hàn khí?"
Hoa Tiểu Ba cười nói: "Nội công của ta thâm hậu, tự nhiên không dễ dàng để hàn khí xâm nhập."
Hai nàng cùng 'à' lên một tiếng, dường như đã minh bạch.
Hoa Tiểu Ba cũng không ngờ lại lừa dối nữ nhân dễ thế, nghĩ thầm: Sau này đối với nữ nhân không được nói thật, nhất định sẽ được hái hoa.
Bạch Linh khẩn trương nói: "Vậy chàng có thể gặp nguy hiểm?"
Hoa Tiểu Ba nói: "Bình tĩnh nào, chỉ cần huynh ấy vận công trục hàn khí là xong mà."
Bạch Tuệ đột nhiên ngượng ngập nói: "Các chàng mặc quần áo cho bọn ta được không? Chúng ta không di chuyển được! Hai tên phôi đản này thực sự tồi tệ."
----
Hy Bình ôm Bạch Tư đi vào trướng bồng nói: "Lão bà, ta đã về đây."
Bạch Liên cười mắng: "Ngươi ôm một nữ nhân quay lại, hơn nữa còn là Bạch Tư tiểu tỷ, xem ra Chỉ nhi đã lo lắng thừa rồi."
Hy Bình ôm Bạch Tư đi vào giữa bọn họ, Bạch Chỉ đến bên nói: "Tiểu thư, đại phôi đản đã khi phụ người?"
Mồm của Bạch Tư được Hy Bình bỏ ra, liền hỏi chàng: "Sao ngươi ôm ta đến đây?"
Hy Bình ra vẻ đương nhiên nói: "Tự nhiên là phải có hảo sự. Phỉ nhi, Ngẫu nhi, giúp ta cởi áo."
Hai nàng liền đến bên giúp Hy Bình cởi áo, Hy Bình tiện tay nắn bóp họ, cười nói: "Bọn nàng cũng tự cởi quần áo đi."
Bạch Tư kêu to: "Không cho phép ngươi trước mặt Chỉ nhi động đến ta."
Hy Bình liền cố ý quay sang Bạch Chỉ nói: "Tiểu Bạch Chỉ, giúp tiểu thư nàng thoát y giùm ta."
Bạch Chỉ nhìn nhìn Hy Bình, rồi lại nhìn nhìn Bạch Tư, nói: "Đại phôi đản, ta không thể, chàng tự động thủ đi!"
Hy Bình nói: "Tất nhiên như thế, nàng tự thoát y đi."
Bạch Chỉ "A" một tiếng, quả nhiên y ngôn hành sự.
Phỉ nhi, Ngẫu nhi vốn đã hoàn thành nhiệm vụ, Hy Bình xích lõa ôm bên phải nắn bên trái một hồi, rồi nói: "Nằm ở đây đợi ta."
Nói xong, chàng đi đến bên cạnh Bạch Tư, ôm nàng quay lại, nói: "Nàng nên mừng vì ta tự động thủ."
Hai cánh tay to lớn của chàng, cởi giải áo của Bạch Tư ra, Bạch Tư dùng cánh tay vô lực cố gắng chống cự, cũng làm cho chàng một chút phiền phức, liền cầm áo lót của Bạch Tư xé ra làm ba.
Bạch Tư chửi bới: "Hỗn đãn, không được xé y phục của ta, y phục đó ta mới có, ta rất ưa thích."
Bạch Liên cười nói: "Tư tỷ, Liên nhi có rất nhiều quần áo mới, nếu tỷ thích có thể lấy hết!"
Bạch Tư phẫn nộ nói: "Ngươi để lão công của ngươi cưỡng gian nữ nhân?"
Bạch Liên thở ra một cái, nói: "Đó là việc của chàng, ta liên can gì?"
Ả che mặt giả vờ ngủ, nghĩ thầm trong bụng: Ta để lão công của ta ân ái với ngươi, ngươi không cảm ơn lại còn trách ta? Đúng là làm phúc phải tội!
Bạch Tư vốn không nghĩ Bạch Liên không thông đạo lý như vậy, bỏ qua nàng ta, chuyên tâm đối phó với Hy Bình. Nhưng cho dù nàng ta chống đỡ như thế nào, cũng không ngăn trở được Hy Bình hành động. Chỉ một lát, y phục vốn ướt đẫm nước của nàng ta đã bị lột ra để sang một bên.
Hy Bình ôm thânh thể mỹ lệ vào lòng, bất giác nghĩ thầm: Thân thể Bạch Tư đúng là trắng như tuyết, nhỏ nhắn nhưng khỏe mạnh, ngực không to nhưng rất đàn hồi, thân thể mềm mại êm nhu, cho dù gầy nhưng không lộ xương, mềm mại nhưng cũng rất dai.
Chàng đột nhiên nhìn khắp cơ thể của Bạch Tư ra, nhìn không chớp mắt.
Hạ thể của Bạch Tư vừa đầy đặn lại cao hơn nữ nhân bình thường, vốn không tưởng lại có thể xuất hiện trên thân thể nhỏ bé như thế này, địa phương này quả thật vừa rộng lớn lại vừa hấp dẫn!
Bạch Tư kinh hãi hô to: "Người nhìn gì đó? Không được nhìn."
Hy Bình vùi đầu vào nơi kín đáo của nàng ta, mãi mê hôn hít.
Bạch Tư toàn thân như trải qua một trận kịch chiến, bất giác kêu lên: "Không muốn!" Nhưng thực tế thì tay nàng ta lại vươn ra cố ôm Hy Bình thật chặt, cảm thấy một hơi ấm vô cùng dễ chịu.
Hy Bình chuyển người đè lên nàng ta trên thảm, hôn đôi môi đỏ của nàng ta, nói: "Chỗ đó của nàng bẩn à?"
Bạch Tư chẳng biết trả lời gì, chỉ biết phẫn nộ trừng mắt nhìn Hy Bình. Chẳng hiểu yêu hay không, lúc này nàng ta chỉ biết, người đàn ông đó sẽ là người đàn ông đầu tiên đi vào cuộc đời của nàng ta.
Song thủ điêu luyện của Hy Bình nắn bóp toàn thân nàng ta, Bạch Tư chẳng có vẻ gì là tránh né, nàng ta đã nhận ra tránh cũng bằng thừa, việc này dù không được nàng ta cho phép, nhưng cha nàng ta đã giao nàng ta cho hắn.
Ả đã cũng thừa nhận nam nhân này rất tốt, thậm chí đối với hắn còn có hảo cảm, tuy nhiên trong bụng cũng có chỗ hận hắn, nàng ta vốn không chấp nhận hắn có nhiều nữ nhân.
Năm Bạch Tư 15 tuổi, nàng gặp sư phụ cùng với sư mẫu, bọn họ không chỉ dậy nàng công phu mà còn thuyết giáo cho nàng về ái tình.
Từ nhỏ nàng đã thấy cha cũng như anh trai và nhiều người trong tộc có nhiều vợ, nhưng từ khi thấy sư phụ và sư mẫu kể cho những chuyện thần tiên luyến ái, trong trái tim thiếu nữ mới lớn của nàng có những thôi thúc rất lớn.
Ả nguyện sau này sẽ gặp một người đàn ông và người đàn ông này chỉ yêu mình nàng mà thôi, và nàng cũng sẽ dùng cả trái tim để yêu hắn, họ sẽ dành cả cuộc đời để yêu nhau, mãi mãi không lìa xa, sống hạnh phúc đến cuối đời.
Cuối cùng cũng có người đàn ông làm cho trái tim nàng loạn nhịp, kẻ đó hiện tại đang xoa bóp thân thể của nàng để chữa bệnh cho nàng, nhưng hắn có quá nhiều nữ nhân, vì thế nàng không chấp nhận hắn được.
Yêu và hận là hai mặt của tình yêu, nàng làm sao có thể hiểu rõ được cảm giác của mình với hắn ra sao.
Ả nghiến răng nói: "Ngươi phải làm thì làm đi! Ta vốn chỉ coi ngươi như chó hoang, cũng chẳng có chút cảm giác nào."
Hy Bình ngừng nắn bóp nàng, liếc nhìn nàng, nói: "Nếu không vì cứu ngươi, ta tuyệt không thèm đụng vào! Ta tuy háo sắc, nhưng cũng không cần thiết phải đụng vào ngươi. Tại trướng bồng này, còn có 4 nữ nhân đang chờ đợi ta, ngươi nghĩ ta buộc phải chọn ngươi à? Nếu ngươi thật sự hào sàng, thì sao hai chân đang kẹp kia không mở toang ra? "
Chàng cường bạo tách hai chân Bạch Tư ra, thô bạo xâm nhập nàng.
Bạch Tư kêu lên thảm thiết một tiếng, quay đầu sang cắn vào cổ tay chàng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Hy Bình nhận ra mình đã quá tay, dừng lại trong nội thể của nàng, nhẹ nhàng hôn nàng, nói: "Đau lắm hả? Ta sẽ ôn nhu với nàng."
Bạch Tư cảm thấy bất bình, quên cả việc né tránh, oán giận nói: "Ngươi rõ ràng biết là đây là lần đầu của người ta, sao còn thô bạo vậy? Người không biết cái đó của ngươi rất to à? Thân thể nhân gia bị người là cho tê liệt. Ngươi định dừng lại à? Đến đây! Bạch Tư ta nhất quyết không chịu khuất phục."
Hy Bình cảm giác được thông đạo của Bạch Tư nhỏ và sâu hơn những nữ nhân khác, làm cho người ta có những cảm giác đặc biệt mỹ diệu, chàng vốn muốn làm nhỏ nam căn lại, nhưng nghe Bạch Tư nói vậy, chàng tức khí nói: "Ta đến đây, xem ai sợ ai?"
Chàng hành động cực kỳ cuồng dã, làm cho bốn nữ nhân vừa nhìn vừa lo cho Bạch Tư.
Bạch Tư liền cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng đi càm là những khoái cảm dâng trào, từ từ rên rỉ rồi kêu lên điên dại.
Bạch Chỉ nói: "Đại phôi đản, tiểu thư đã quá đau rồi, chàng có thể ôn nhu được không?"
Thực sự kỳ quái, Bạch Tư cảm thấy dương căn của Hy Bình trong nội thể từ từ nhỏ lại ngay sau khi Bạch Chỉ nói xong, đồng thời cũng cảm thấy Hy Bình hành xử cũng nhẹ nhàng, nhu tình theo đó mà thăng khởi, không còn cảm thấy bị đè nén nữa, thay vào đó là thâm tình vô hạn.
Hy Bình động tác tự nhiên biến thành ôn nhu, không còn cưỡng bức thô bạo, trong lòng Bạch Tư không khỏi có chút phẫn nộ.
Nguyên lai sau lúc đó, trong lòng Bạch Tư có cảm giác là dường như trái tim của cả hai đang cùng nhịp đập, không hiểu sao hắn lại chuyển sang ôn nhu?
Hy Bình nhẹ nhàng nói: "Tốt hơn chứ?"
Bạch Tư vốn không nghĩ mình lúc này lại có thể nói ra được câu nói này: "Ta không muốn ngươi thu nhỏ lại, ta muốn ngươi lại thô và dài như ban đầu cơ, được không?"
Hy Bình vừa làm động tác vừa nói: "Nếu nàng chịu không nổi, nói với ta!" Chảng quả nhiên từ từ tăng kích thước vũ khí.
Bạch Tư liền nhận được từng trận đau đớn, vội vàng kêu lên: "Đủ tốt rồi, ta chỉ tiếp thụ được đến cỡ đó thôi!"
Hy Bình đột nhiên nói: "Nàng đã thấy kích cỡ lớn như hổ, nhưng đã bao giờ thấy cái đó phân mảnh ra chưa?"
Bạch Tư kinh dị nhìn chàng, kinh hãi phát giác bên trong hạ thể quả nhiên xuất ra vô số cục thịt mọc ra, dường như bị phân mảnh ra, nhẹ nhàng ve vuốt khắp nội thể nàng, nàng cảm nhận một cảm khoái khó tả lưu chuyển toàn thân, nói: "Ngươi muốn làm gì thì làm, ta không phản đối ngươi làm vì với thứ cẩu nhục đó."
Hy Bình cười to, xuất ra toàn bộ bản lĩnh, làm cho nàng cảm thấy vô số chủng loại khoái cảm khác nhau, cảm thấy như bị chìm trong đại dương tình dục, cuối cùng là đuối sức chìm nghỉm, hôn mê.
Chàng ly khai thân thể Bạch Tư, ôm Bạch Chỉ lại nói: "Tiểu Bạch Chỉ, thân thể nàng ngày càng phong mãn, sau này sẽ biến thành bà béo mất."
Bạch Chỉ dựa vào tay chàng, nói: "Không phải thế! Chỉ nhi đang phải tự bồi dưỡng thân thể, để khi đại phôi đản nhìn thấy Chỉ nhi thì chỉ muốn giở trò xấu xa ra thôi."
Hy Bình nghịch ngợm đầu ngực nàng, nói: "Ta bây giờ đúng là muốn giở trò xấu xa."
Bạch Chỉ nhìn thân thể xích lõa của Phỉ nhi và Ngẫu nhi một cái, nói: "Đại phôi đản, bọn họ chẳng phải đang đợi chàng sao? Nếu chàng và Chỉ nhi làm chuyện đó, họ sẽ cho là chàng thiên tâm! Chàng hãy cùng bọn họ hoan hảo trước rồi sau đó sẽ quay lại với Chỉ nhi."
Hy Bình nói: "Họ có biết làm chuyện đó không?"
Bạch Chỉ nói: "Bọn họ đã để Chỉ nhi ở bên cạnh hướng dẫn!"
Hy Bình vuốt mũi nàng, cười nói: "Chẳng mấy chốc, nàng đã thành sư phụ, nàng có thể dạy ta được không?"
Bạch Chỉ đỏ mặt lên xấu hổ, Hy Bình nhẹ nhàng đặt nàng xuống, buông nàng ra.
Hy Bình chui vào giữa Phỉ nhi và Ngẫu nhi, nói: "Ai trong bọn nàng trước đây?"
Ngẫu nhi cúi đầu không nói, Phỉ nhi can đảm nói: "Phỉ nhi hơi sợ, của chàng thực sự rất lớn"
Hy Bình cười nói: "Sao biết là lớn?"
Phỉ nhi nói: "Người ta trước kia nhìn thấy tộc trưởng và phu nhân hoan hảo, người ta hy vọng đầu tiên chàng sẽ để to bằng tộc trưởng, sau đó sẽ từ từ to dần. "
Hy Bình nhìn vào hạ thể của nàng một cái, tựa hồ đã rất ẩm ướt, chàng cười nói: "Xem ra ta không phải khởi động rồi, chỉ việc tiến nhập thôi."
Tuy nhiên khi Hy Bình tiến nhập vào nàng, nàng kêu lên đau đớn.
Hy Bình vội ôm chặt lấy thân thể phong mãn của nàng, nói: "Hiển nhiên ta đã nhìn ra kích cỡ của nàng rồi, phải không?"
Phỉ nhi "ừm" một tiếng, nói: "Có thể nhỏ hơn không?"
Hy Bình cười nói: "Miễn là ta muốn, hoàn toàn có thể làm nhỏ, có muốn nhỏ hơn không?"
Phỉ nhi nói: "Xem ra tốt rồi, cho dù là nữ hài chưa trưởng thành cũng có thể dung nạp, nói gì Phỉ nhi đã thành niên rồi. Chàng hãy ôn nhu nha, phía dưới của Phỉ nhi đang chảy máu đó, đau vô cùng!"
Hy Bình hôn đôi môi ẩm ướt của nàng, nói: "Ta sẽ ôn nhu với nàng bằng tất cả tấm lòng."
Phỉ nhi liền cảm thấy chàng đối xử với nàng thật ôn nhu, xem ra xuất phát từ chân tâm, nguyên lai nàng cảm nhận thấy chàng đối xử với nàng như đối với một tiểu thiếp được sủng ái, nàng chìm đắm trong sự ôn nhu và ngọt ngào của chàng, từ từ hôn mê.
Ả nằm mơ thấy một nam nhân cường tráng, đang cầm một trường thương, ngọn thương đó đối xử với nàng vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến nỗi chấn động tâm linh, làm cho nàng không cảm thấy một chút đau đớn.
Hy Bình nhẹ nhàng ly khai thân thể nàng, quay sang Ngẫu nhi, nói: "Nàng xem ra có vẻ gầy, làm ta bất nhẫn, không dám hủy liễu."
Ngẫu nhi nói: "Người phải thực sự thô bạo tiến nhập Ngẫu nhi."
Hy Bình nhẹ nhàng nắn bóp bộ ngực nhỏ nhắn của nàng nói: "Không sợ ư?"
Ngẫu nhi nói: "Đời người chỉ có một lần, Ngẫu nhi hy vọng lưu lại trong tim khoảnh khắc ấn tượng này, người là người mà ta tốt nhất ta có thể lựa có. Người phải cường tráng như lạc đà nhé!"
Hy Bình cười khổ, thật không ngạc nhiên tại sao chàng cười khổ, nguyên lai động vật sống được trên sa mạc là lạc đà, để làm được như yêu cầu của nàng, phải là một nam nhân thực sự cường tráng. Chàng đột nhiên ôm Ngẫu nhi lại, đặt nàng dựa vào cái cột chống to lớn của trướng bồng.
Ngẫu nhi hai tay ôm chặt lấy cổ, hai chân cặp lấy hông chàng, không ngừng thở dốc.
Hy Bình áp nàng vào cột, tay trái ôm lấy kheo chân phải nàng, tay còn lại không ngừng xoa bóp nhũ phong cương cứng của nàng, dương căn tại hạ thể trực chỉ âm bộ của nàng sáp lại.
Trước khi vào trận, Hy Bình hỏi lại một lần: "Nàng thực sự không sợ?"
Ngẫu nhi nghiến răng nói: "Chàng hãy làm cho Ngẫu nhi sống dở chết dở đi!"
"Mau ôm ta!" Hy Bình đột nhiên tách đôi chân dài của ra, nam căn xộc thẳng vào âm môn của nàng, một đi không trở lại.
Ngẫu nhi nhắm mắt lại nói: "Ta cảm thấy một vật cực lớn đang tiến vào người ta! Ngẫu nhi vô cùng cảm kích người, người hãy thô bạo hết mức với Ngẫu nhi, Ngẫu nhi sẽ sử dụng địa phương cực kỳ nhu nhuyễn này để đáp lại sự thô bạo đó. "
Hy Bình đột nhiên đẩy mông lên, Ngẫu Nhi kêu lên điên dại, cúi xuống cắn chặt vào vai chàng, thụ hưởng cảm giác nam căn cự đại nhập thể, nàng phát giác ra hạ thể dường như bị chia thành hai nửa, không chỉ hạ thể đau đớn mà toàn thân cũng phát run.
Hy Bình chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, thô bạo rút ra, mang theo những giọt máu đào, rồi lại mạnh mẽ đẩy vào, rất là thô bạo.
Nhưng thiếu nữ gầy gò và nhỏ bé này kiềm chế bằng cách cắn chặt vào bả vai chàng để không kêu gào lên, quả là một cô gái mạnh mẽ, thật là làm cho đàn ông hăng hái và mê say, phương thức tìm kiếm cảm giác tình ái của nàng làm cho người ta thấy thật là sảng khoái, nàng cũng mê luyến thứ cảm giác đó, cho đến trước khi hôn mê đi, nàng vẫn còn cảm thấy vô cùng điên dại.
Hy Bình nhìn vết thương bị nàng cắn trên vai, lúc này đã đóng vảy, chỉ cần khoảng hai ngày là thành sẹo và sau đó sẽ biến mất. Chàng cười khổ lắc lắc đầu, nếu như thể chất của chàng không thật kỳ lạ, thì những vết sẹo do nữ nhân gây ra quả thật hỗn loạn.
Nữ nhân này thật là phong cuồng, ai ngờ được là mới 17 tuổi chứ?
Hy Bình đặt cả 2 lên giường, quay lại ôm lấy Bạch Chỉ, nói: "Tiểu Bạch Chỉ, vì ta mà sinh ra một tiểu tiểu Bạch Chỉ nhé, được không?"
Bạch Chỉ giận dỗi nói: "Người ta chỉ muốn sinh ra một đại đại phôi đản cơ."
Hy Bình nằm dài ra, cười nói: "Ta vừa lao động nặng nhọc xong, đến phiên nàng chủ động rồi."
Bạch Chỉ kinh hãi nhìn dương căn của Hy Bình biến thành thô và dài, giống như một cây đại thụ ở giữa hai chân chàng, kêu lên kinh hãi: "Đại phôi đản, cái đó của chàng to bằng cái bắp đùi rồi, Chỉ nhi hoàn toàn không chịu nổi, Chỉ nhi không biết đâu, người mau biến thành nguyên dạng đi."
Hy Bình vốn chỉ định chòng ghẹo nàng, liền khôi phục dương căn về nguyên dạng, cười nói: "Tiểu Bạch Chỉ, ngồi lên nào!"
Bạch chỉ từ từ ngồi xuống, đột nhiên dừng lại, nói: "Đại phôi đản, người cười Chỉ nhi à? Người ta có thể nhận ra chàng đang nghĩ gì, Chỉ nhi có gì đáng cười? "
Hy Bình nói: "Tiểu Bạch Chỉ, đừng giả vờ không hoạt động, nếu không, ta sẽ thu hồi quyền chủ động của nàng."
Bạch Chỉ khẩn trương triển khai động tác, Hy Bình thư thái nhắm mắt, cho đến khi nước thủy triều của Bạch Chỉ lai láng, không thể hoạt động nữa, chàng mới mở mắt lại, chuyển người ôm nàng áp vào trụ, biến dương căn lớn hơn, nhằm vào nàng mãnh liệt tiến tới.
Bạch Chỉ rên rỉ: "Đại phôi đản, sau khi người từ Dã Mã tộc quay lại, so với trước đúng là tốt hơn, chàng làm Chỉ nhi hoan hỉ hơn nhiều. Chàng đừng làm cho Chỉ nhi hôn mê nhé, người ta muốn tự mình đi ngủ."
Hy Bình dụ dỗ nàng, nói: "Nàng không muốn thấy hỏa lực cường đại của ta?"
Bạch Chỉ nói: "Lúc nãy Chỉ nhi đã nhìn thấy hỏa lực cường đại của chàng với Ngẫu nhi, Chỉ nhi làm sao có thể tiếp nhận được chứ?"
"Không thử sao biết được?" Hy Bình biến dương căn thành to lớn như lúc với Ngẫu nhi.
Bạch Chỉ đột nhiên kêu la cuồng hảm: "Đại phôi đản, không được đâu, Chỉ nhi sẽ sớm gục mất, chàng đừng làm lớn như thế, đau quá, Ô ô, Đại phôi đản, chậm lại, Chỉ nhi không chịu được nữa!"
Hy Bình nhận ra Bạch Chỉ hoàn toàn có thể chịu được, nhưng vì thị không có sở thích như Ngẫu nhi, hơn nữa nàng không khỏe được bằng Ngẫu nhi. Chàng tăng kích cỡ dương căn lên một lần nữa, cho đến khi Bạch Chỉ không chứa nổi nữa.
Bạch Chỉ mở to cả hai mắt, thở gấp, gào lên: "Đại phôi đản, Chỉ nhi hận người, người làm Chỉ nhi đau quá."
Hy Bình giả như không nghe thấy, chỉ cố liên tục xâm chiếm nhục thể nàng một cách mạnh bạo. Cho đến khi chàng cảm thấy nàng không thể chịu thêm được nữa, chỉ còn tâm hồn và cảm giác còn kết nối với nhau. Lúc này, khoái cảm tuôn ra như thủy triều, chàng dũng mãnh xuất ra tinh hoa của mình, nhập vào hạ thể nàng. Hy Bình dịu dàng nói: "Tiểu Bạch Chỉ, khoái lạc chứ?"
Bạch Chỉ không nói gì, chỉ ghé miệng liếm láp tai chàng.
Hy Bình ôm nàng dậy, đặt nàng ngủ cạnh Bạch Liên. Bạch Liên vốn dĩ đã ngủ rồi, sau một ngày hưng phấn, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, ngủ cũng là lẽ tự nhiên.
Hy Bình hôn nhẹ lên Bạch Liên, nhìn Bạch Tư đang ngủ, nhớ lại nàng nói chàng là con chó đực, đột nhiên cảm thấy hài hước với suy nghĩ của nàng, chợt cười một mình, chàng phóng khai Bạch Chỉ, ôm Bạch Tư lại rồi tiến nhập thân thể nàng.
Bạch Tư cảm thấy trận trận đau đớn liền tỉnh lại, thấy Hy Bình đang nhắm mắt ngủ, nàng nhìn Bạch Chỉ nói: "Hắn đã ngủ chưa?"
Bạch Chỉ gật gật đầu, biểu cảm không rõ ràng.
Bạch Tư định thoát ly chàng, nhưng liền phát giác đầu nam căn của chàng đang rất to, rất giống chó đực khi đang giao phối với chó cái, đang nằm trong hạ thể nàng, vì vậy nàng không thể thoát ly nổi.
Ả cảm giác rằng Hy Bình đang cười thầm, liền gào to: "Còn chưa phóng khai người ta?"
Hy Bình mở mắt, nói: "Ta có ôm nàng đâu, làm sao phải phóng khai?"
Bạch Tư mặt tím lại, nói: "Ngươi, ngươi,.cái ấy của ngươi! Để ta xem ngươi còn trụ được bao lâu?!" Ả lại nằm xuống trong vòng ngực rộng lớn của Hy Bình ngủ tiếp.
Ả vốn nghĩ dương căn của Hy Bình sẽ mềm ra, nhưng sau đó thì nàng mới biết được là không như thế.
Ả làm sao biết được Hy Bình luyện "Thiên địa tâm kinh", vốn là tu luyện lúc đi ngủ, bình thường dương căn của Hy Bình còn khó mà mềm được, huống hồ là lúc này?
Cho đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Tư kinh hãi phát giác bên trong nội thể mình vật đó vẫn còn rất sung sức.
Tác giả :
Trần Khổ