Liệp Ái (Săn Tình)
Chương 1
Mở đầu
Sân bay quốc tế Đào Viên.
Phía trên các lối vào rộng lớn là các màn hình hiển thị liên tục các chuyến bay, dưới lối vào là các lữ khách vội vàng đăng kí thủ tục xuất nhập cảnh.
Trước lối vào tụ tập không ít thân nhân tiễn đưa người nhà, trong đó có một gia đình thật thu hút ánh mắt mọi người.
Người đĩnh đạc dường như là cha, cùng người mẹ dịu dàng đang thương cảm tiễn đưa con mình, và hai người trẻ tuổi tuấn mỹ làm cho mọi người xung quanh đều phải hướng mắt nhìn vào.
Trong đó, người có vẻ lớn tuổi hơn anh tuấn trầm ổn, dáng người cao, đang đấy hành lí đồng thời không ngừng an ủi người mẹ đang rơi lệ không ngừng bên cạnh. Mà người lãnh ngạo còn lại chỉ đứng thẳng một bên, mặt không chút thay đổi.
“Tốt lắm, tiểu Phong, ngươi vào đi, để trễ chuyến bay thì không tốt.” Người cha liếc nhìn đồng hồ rồi thúc giục.
Nam tử lớn hơn kia ôm mẹ một chút, yên lặng nhìn vào mắt cha mình.
“Người hãy chờ, con nhất định có thể làm được! Đến lúc đó cha phải đáp ứng, chuyện của con, nhất định phải giữ lời”.
Phụ thân mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần ngươi có thể đem phiếu điểm thật tốt về, ta tuyệt không đổi ý”.
Hai người này có cái gì bí mật!
Nam tử trẻ tuổi không kiên nhẫn nhìn hai người, ánh mắt dừng lại ở nam tử kia. Thực phiền! Đi thì đi đi! Cũng không phải cảnh phim truyền hình tám giờ, làm chi muốn diễn thành như vậy!
Đột nhiên, chỉ thấy y bỗng dưng quay đầu, nhìn vào cùng tầm mắt hắn. Ánh mắt như mãnh ưng sắc bén, làm hắn nhất thời không hô hấp được!
Y muốn gì? Để làm chi nhìn hắn như vậy? Nam tử trẻ tuổi khó hiểu nghĩ ngợi, giây tiếp theo, trước khi hắn có khả năng phản ứng lại, đã bị gắt gao ôm trụ! Nhanh chóng khiến hắn cơ hồ hít thở không thông!
Thật muốn vui đùa cái gì! Nghĩ muốn diễn cảnh huynh đệ thân thiết cũng không tất phải ngay tại đây! Thật sự là tên cáo già dối trá cực điểm!
“Buông”. Hắn thẹn quá hóa giận gầm nhẹ. Ở trong ***g ngực rộng lớn cường kiện giãy dụa.
Người này thật sự là khí lực cực đại! Bình thường cũng không thấy y rèn luyện.
“Ngươi nghe thấy tiếng tim ta không?” Thanh âm trầm thấp từ tính ghé vào lỗ tai hắn than nhẹ, hơi thở y phất qua tai, làm hắn khởi một trận nổi da gà.
“Ngươi nghe thấy được không?”. Kiềm lại hắn giãy dụa, y ngược lại ôm càng chặt hơn.
“Cái gì?” Hắn tức giận hô lên, vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy đôi mắt thường ngày luôn trầm tĩnh giờ lại vô cùng mãnh liệt, lập tức không khỏi ngây ngẩn cả người.
Vì cái gì lại nhìn hắn như vậy? Ánh mắt kia…… giống như xem hắn là bảo vật tối trọng yếu trên đời, trong thực tế lại rõ ràng đối hắn ngược lại, làm bao chuyện xấu!
“Tiếng tim ta…….” Y lẩm bẩm nói.
Tim y đang đập, đúng vậy, cảm giác khi gắt gao ôm nhau, độ ấm theo áo y truyền đến, lại thêm tiếng tim đập mãnh liệt.
Bùm, bùm, bùm……
“Quên đi, một ngày nào đó ngươi sẽ biết”. Y thở dài, thật sâu nhìn vào đôi mắt trong veo như nước, nói: “Hảo hảo chờ ta, ba năm sau ta sẽ trở về”.
Dứt lời, y lại gắt gao ôm hắn một chút, phút chốc liền buông ra, tiêu sái cầm lấy hành lý đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh anh tuấn liền biến mất sau chỗ đăng kí.
Xa xa nhìn bóng dáng y rời đi, hắn cuối cùng chậm rãi phun ra một hơi, cảm thấy nhất thời như trút được gánh nặng ngàn cân, trong lòng thoải mái không nói nên lời!
Cái tên hồ ly này, hắn đã đi rồi, tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng trở lại Đài Loan nữa.
Nghĩ đến cuối cùng có thể không nhìn thấy cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này nữa, trong lòng liền mừng như điên lên, nếu có thể được, thật muốn buổi tối hôm nay liền mở tiệc hảo hảo chúc mừng một chút!
Nhưng nhìn thấy cha mẹ đều mang vẻ mặt lưu luyến khôn rời, hắn không khỏi đem vẻ mặt tươi vui thu liễm vài phần.
Cái gì ba năm sau, chỉ mong từ này về sau, y vĩnh viễn đừng trở về Đài Loan.
Đêm khuya trên đường không có ai, chỗ tòa nhà cao ngọn đèn âm u ở góc đường lướt qua chút ánh sáng.
Đường phố hẹp sâu trong đêm, tại một góc nhỏ, mảnh xoắn rác bẩn bị gió thổi bay tiếp dưới mặt đất dơ bẩn, phát ra tiếng ma xát xèn xẹt.
Dưới góc đường ánh sáng mờ mịt, ba thân ảnh vây quanh một người.
Người kia đứng phía trong, một đầu tóc đen dài sóng vai hơi phất động trong gió, dưới hàng lông mi anh tuấn lóe ra đôi mắt hàn quang, gương mặt với làn da trắng nõn, đường cong tuấn mĩ, dáng người thon dài mà cao ngất, thân mặc hắc y, cả người tỏa ra khí thế cao ngạo cùng lạnh lùng.
Mộ Danh lạnh lùng nhìn ba người vây quanh hắn, nói: “Quy củ Linh Độ Phí nơi đây không phải các ngươi không biết, cố tình còn muốn đến quấy rồi, là nghĩ muốn gây chuyện chúng ta sao?”
Trong đó một tên cao gầy vẻ mặt khinh thường nói: “Lão đại của chúng ta chẳng qua muốn tên nhóc kia mà thôi. Nhưng hắn không chịu. Chẳng lẽ Linh Độ Phí không phải là làm loại sinh ý này sao? Đây là thái độ các ngươi đối đãi khách nhân à?”
“Trừ phi hắn nguyện ý, nếu không không có bất luận kẻ nào có thể miễn cưỡng hắn, cho dù là lão bản cũng không thể, đây là quy củ của chúng ta. Các ngươi coi như đã tới vài lần, không có khả năng điều này cũng không biết, nếu nghĩ muốn gây chuyện, liền tới, lão tử chẳng lẽ sợ các ngươi sao”. Hai tròng mắt lạnh như bang tản ra hàn độ, Mộ Danh cười lạnh nói.
“Hảo tiểu tử, đợi lát nữa ta khiến cho người không đứng dậy nổi, các anh em, lên”. Tên cao gầy thẹn quá thành giận, một tiếng tiếp, mặt khác hai tên kia liền cùng xông lên.
Dưới bóng đèn đường, bốn bóng người giao tạp bay toán loạn, tiếng kêu rên cùng tiếng gầm không dứt bên tai.
Vài phút sau, thắng bại ra sao, nhìn vào liền thấy rõ.
Một quyền nhanh như chớp, đả đảo một cái sau, Mộ Danh linh hoạt quay người lại, tránh đi một tên đánh lén đằng sau lưng, đồng thời lại một cú quyền anh ở bụng một tên khác, người nọ phát ra một tiếng kêu thảm, biểu tình thống khổ không chịu nổi, thân hình mập mạp vặn vẹo đứng lên, lại chậm rãi té trên mặt đất.
“Hảo tiểu tử”. Tên cao gầy đỏ mắt, rút dao ra tử xông lên.
Ý thức chưa chuẩn bị, cánh tay Mộ Danh bị dao nhỏ nhẹ nhàng xẹt qua, dù là hắn nhanh vẫn bị họa một vết máu.
“Ngươi chết chắc rồi”. Gầm lên giận dữ, Mộ Danh một quyền đánh vào mũi hắn, máu mũi văng khắp nơi, lại một cước, người nọ bị một cỗ mạnh mẽ tống vào tường, mềm nhũn trượt xuống mặt đất.
“Tiện nhân”. Nhìn thấy đám người ngã trái ngã phải, Mộ Danh hít một hơi, tiêu sái lấy bao thuốc lá trong túi quần, châm một điếu.
Bật lửa nháy mắt chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn mĩ chưa biến sắc, điểm sáng màu đỏ trong bóng tối quỷ dị thản nhiên phun ra một tia khói nhẹ, tự trong gió hơi đảo quanh, tản đi.
Không thèm để ý trên tay bị thương, Mộ Danh hướng hoa viên trung tâm hướng bắc đi đến, đó là khu nhà hắn, khu biệt thự hoa viên khu dân cư.
Đèn đường chiếu theo hình dáng thân hình cao ngất, dưới ánh trăng, lại ra bóng dáng khá thản nhiên.
Thật phiền! Hắn phun ra một ngụm khói, âm thầm nói.
Vừa mới mua một chiếc xe mới, vốn vì chạy quá tốc độ cùng vượt đèn đỏ mà bị thu giấy phép. Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể bằng hai cái chân đi bộ về nhà, với bộ dáng này, cho dù kêu tắc xi, chỉ sợ lái xe tưởng hắn là chặn đường cướp bóc họ.
Nhìn về phía chân trời, một mảnh tối như mực, chỉ nửa chấm nhỏ cũng không có.
Đêm khuya mùa hạ, vừa trải qua vài ngày mưa to, lại khiến kẻ khác cảm giác có một chút hàn ý. Tâm tình của hắn, lại đang hướng đến tin tức y trở về mà đến âm độ.
Lại thật sâu phun ra một ngụm thuốc, hắn trong lòng thập phần khó chịu!
Con cáo già kia lại trở về làm chi? Nơi tràn đầy ánh nắng trên đảo nhỏ không phải rất khá sao? Đã muốn quen không có y, chợt nghe y trở về khiến hắn khiếp sợ không nói ra lời.
Khoát khoát cổ tay, nhất thời đã rạng sáng.
Người này tựa hồ là buổi tối lên máy bay về Đài Loan đi! Nói như vậy, hẳn là đã sớm ở nhà, cước bộ hắn nhất thời trở nên chậm rãi mà do dự.
Kiến trúc đại môn hoa viên trung tâm đã trước mắt, đây là một khu biệt thự lớn, có năm mươi hộ gia đình sở hữu, ở vùng ngoại thành Đài Bắc tung tiền đầu tư mà thành. Giá trị xa xỉ, bên trong nhất định đều là các gia đình đại đô phi phú tắc.
Biệt thự thứ hai bên phải, cột đá cửa sắt trên có khắc hình bốn con rồng bay phượng múa – Mộ thị biệt thự.
Này là nhà của hắn, xác thực mà nói, là của cha hắn!
Không đi theo cửa lớn vào, hắn trực tiếp bay qua hàng rào cao ước bằng một người, thẳng đi đến hậu viện.
Hậu viện bị chiếm làm nhà ấm trồng hoa, vì nữ chủ nhân đam mê nghề làm vườn, gieo trồng đủ loại kiểu dáng hoa cỏ, trong gió đêm, lại đang nở rộ.
Hắn ngồi trên xích đu ở một góc hoa viên, lại đẩy một cái.
Trong biệt thự một mảnh tối đen, mọi người đều đi ngủ, lầu hai bên gian phải kia là phòng hắn, mà ngay cách vách là phòng y. Giờ phút này cũng tối đen một mảnh, chỉ sợ y đã sớm tiến vào mộng đẹp.
Chậm rãi phun một ngụm khói, hắn nheo mắt lại nhìn ra xa bầu trời đêm, cảm thụ ý vui sướng.
“Ngươi có bạn gái chưa?”
Đột nhiên, một thanh âm từ tính trầm ổn từ sau vang lên, hắn cả kinh, thiếu chút nữa làm rơi thuốc lá trên mặt đất, khi nhìn lại, nhất thời cả người đều cứng lại rồi.
Sau lưng là một bóng người cao lớn anh tuấn, thân hình to lớn, cùng màn đêm ngưng tụ thành một áp lực bức người vô cùng mãnh liệt. Khuôn mặt màu đồng dù trong bóng đêm có chút thâm trầm, nhưng hình dáng vẫn chính là y. Dĩ nhiên hắn vĩnh viễn sẽ không nhận sai, vẻ chán ghét lộ ra mặt, hắn luôn tối thống hận một người,
Đó chính là anh trai hắn Mộ Phong!
Ba năm không thấy, y so với trước kia rất cao, lại càng trầm ổn, cũng càng thêm khí thế bức nhân.
“Cái gì?” Hắn ngạc nhiên nói, không có cách nào khác tiêu hóa, hắn không đầu không đuôi toát ra một câu.
“Ngươi rốt cuộc có bạn gái hay không?”. Mộ Phong bất động thanh sắc, lặp lại.
Hắn không khỏi ngây dại.
Thật sự là không thể tưởng tượng! Ba năm không thấy, câu đầu tiên nói, không phải khác, cư nhiên lại hỏi hắn có bạn gái hay không.
Nếu có, hẳn là không phải muốn đến cướp đi, tựa như vô số lần trước kia giống nhau như đúc?
Một trận tức giận xông lên trong ***g ngực, hắn mạnh mẽ đứng lên, lớn tiếng nói: “Không liên quan đến ngươi”.
“Trả lời ta, rốt cuộc có hay không?” Mộ Phong trầm giọng nói, ôm trụ cánh tay hắn, đụng tới miệng vết thương, hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
“Có chuyện gì vậy?” Mộ Phong cau mày đưa tay hắn đến trước mắt tinh tế quan sát, thấy một đạo thật dài vết máu.
Y lắp bắp kinh hãi, vội vàng kéo hắn tiến vào biệt thự, mở đèn phòng khách, bắt đầu lo lắng tìm kiếm hộp thuốc.
Vì ở trong bóng tối quá lâu, mắt nhất thời không tiếp thụ được ánh sáng mãnh liệt, chờ hắn dần dần thích ứng, mới phát giác y đã tìm được hộp thuốc, đang dùng nước thuốc chà lau tiêu độc tay chân hắn.
“Như thế nào bị vậy? Như thế nào không cẩn thận như vậy.” Ngoài miệng tuy oán giận, nhưng động tác lại dịu dàng đến thần kì.
Mộ Danh hơi giật mình nhìn y mi tâm nhăn nhó mà biểu lộ một đạo khắc ngân, ngọn đèn bao phủ, dung mạo ba năm qua không thấy, giờ phút này vô cùng rõ ràng hiện ra trước mắt hắn.
Thời gian quả thực nhanh a! Bất tri bất giác, nhoáng lên một cái chính là ba năm, khuôn mặt này nhưng lại không hề xa lạ, đại khái là bởi vì y xuất hiện trong ác mộng của hắn nhiều lần lắm đi!
Bất đồng so với hắn lãnh ngạo, y luôn biểu tình bình tĩnh. Kia khí thế vững vàng, giống như dù thái sơn sụp đổ đều có thể mặt không đổi sắc.
Khuôn mặt đoan chính anh tuấn giống như tỉ mỉ điêu khắc mà thành, dung hợp cùng đường cong cương nghị trầm ổn, da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, hiện ra một nam tử quyến rũ trưởng thành mị lực mê người, giống như loại rượu vang ngon lành, luôn lấy đi ánh mắt người khác.
Tuy rằng Mộ Danh từ nhỏ luôn được người khác xưng là mỹ nam tử, nhưng vừa đứng trước mặt y, lại có vẻ chính mình như tiểu hài tử vị thành niên mà thôi, mà hắn, hận nhất là như vậy!
“Ngươi trở về làm gì? Mộ Danh lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt so với hàn băng còn lạnh hơn.
Nhẹ nhàng, Mộ Phong lấy một miếng băng gạc bao lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, trầm mặc không nói, đôi mắt xưa nay thâm trầm ẩn ẩn một tia buồn rầu.
Hắn lập tức phiền táo đứng lên, bỏ tay y ra la lớn: “Ngươi trở về làm gì? Không cần phải giả mù sa mưa với ta, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!”
Dứt lời hắn liền chạy lên lầu đến phòng mình. “Rầm” một tiếng đóng cửa thật mạnh, ngã vào trên giường, gắt gao nắm chặt tay.
Đúng vậy, hắn chán ghét y, đâu chỉ chán ghét, quả thực là hận y!
Hắn hận y! Hắn thề! Hắn chưa từng hận một người nào như vậy, hận y không thể ngay lập tức biến mất khỏi đời này!
Hắn hận y! Luôn một bộ dáng trầm ổn tin cậy, thái độ luôn làm vẻ huynh trưởng, sau lưng lại làm hết nhiều chuyện xấu làm kẻ khác sôi gan!
Hắn hận y! Đối hắn luôn giống vừa rồi ra vẻ giả mù sa mưa, đối người khác luôn “thân thiết, ôn hòa”, trên thực tế, hừ! Một người mười phần giảo hoạt lại khôn khéo như cáo già!
Nếu có thể, hắn đời này cũng không muốn gặp y, tốt nhất y vĩnh viễn tại cái nơi đảo nhỏ chim không thèm đẻ trứng xem dân bản xứ nhảy nhót, vĩnh viễn đừng về Đài Loan đi!
Nhưng, y cố tình trở lại!
Nghĩ đến cái gương mặt lão hồ ly kia, hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi!
Hắn nhất định sẽ không hòa nhã đâu!
Sáng sớm hôm sau
Tiếng chim hót kéo hắn từ trong giấc mơ dậy, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu lên người đang nằm úp sấp trên cái giường to hai người nằm vừa, gương mặt ánh lên một đạo ôn nhu.
Mộ Danh chậm rãi mở mắt, nghe tiếng chim ríu rít hót bỗng một tiếng, nhảy dựng lên.
Một ngày nào đó, hắn muốn đem toàn bộ chim trong hoa viên này đánh hạ làm đồ ăn nhắm rượu!
Vội vàng rửa mặt xong, tùy tiện tìm một áo thun cùng cái quần bò có vài cái lỗ rách, trên gương chiếu ra một nam tử thân hình cao lớn tuyệt đẹp, anh tuấn cao ngạo lại có điểm lôi thôi lếch thếch.
Nhẹ nhàng tiêu sái xuống lầu, tương thông phòng khách, nhà ăn sáng trưng đã có hai người yên lặng dùng cơm, một là phụ thân Mộ Bồi Quốc, một người đó là y!
Liếc thấy gương mặt trầm ổn của y, hắn không khỏi ngẩn ra, gặp quỷ! Nguyên lai đêm qua không phải nằm mơ, nguyên lai y thật sự đã trở lại, bây giờ còn ngồi ở nhà ăn thảnh thơi dùng cơm!
“Tiểu Danh, ngươi tỉnh, mau tới ăn sáng”. Vừa thấy hắn xuống, Mộ Bồi Quốc chào nói. Mặc dù đã tóc bạc trắng, nhưng trên người nghiêm chỉnh áo sơ mi, ngũ quan đoan chính cùng Mộ Phong thập phần tương tự, hai mắt sáng ngời hữu thần, mười phần là hình tượng thành công cho công ty gia đình.
Ông hiện tại là tổng tài công ty Mộ thị, Mộ thị là một trong các công ty công nghiệp thực phẩm nổi danh lịch sử lâu đời của Đài Loan, nghiệp vụ lan rộng đến cả châu Đại Dương. Gần nhất mở rộng đến nhiều thị trường chưa bao giờ khai phá, thí dụ như New Zealand. Nghe nói cùng với công ty sữa lớn nhất New Zealand đàm phán hợp tác, nếu thành công, Mộ thị sẽ dẫn đầu cả thị trường sữa Đài Loan, viễn cảnh tương đối khả quan.
Con lớn nhất Mộ Phong của ông ở New Zealand học thạc sĩ quản lí, đồng thời trong thời gian rảnh trợ giúp công ty tiến hành kế hoạch hợp tác, khi học xong lại như mang lễ vật về.
Cái này làm lão nhân bất ngờ ngay cả cằm đều rớt!
Cáo già chính là cáo già, thương trường ngươi lừa ta gạt, thực thích hợp y, vừa lúc có thể đem bản tính gian trá của y mà thi triển!
Hắn lạnh lùng lắc đầu, nói: “Con không ăn”. Dứt lời liền hướng phía ngoài mà đi.
“Tiểu Danh, chờ một chút”. Mộ Bồi Quốc vội vàng kêu.
“Chuyện gì?” Hắn xoay người
“Hôm nay buổi tối tám giờ có tiệc tối, chúc mừng anh ngươi trở về, ngươi nhất định phải tham dự”. Đối mặt thái độ vô lễ của Mộ Danh, ông không chút hi vọng.
“Con…….” Vốn nghĩ muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng vừa mở miệng, hắn lại đáp ứng, “Được rồi”.
Mới đi tới cửa, đột nhiên chợt lóe bóng người trước mắt, Mộ Phong vốn đang ăn cơm lại đứng trước mặt.
“Ngươi muốn đi nơi nào?” Y hỏi
Ánh mặt trời chiếu, thấy một bộ dáng cao lớn vô cùng, hắn cũng đã cao 178 cm, đều so thấp hơn y nữa cái đầu, y hẳn phải 185 cm đi!
Hắn hận y, ngay cả chiều cao cũng hơn hắn!
“Không cần ngươi quản”. Khẩu khí xa cách ngàn dặm.
“Ngươi……” Mộ Phong thở dài, nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nói: “Vết thương trên tay thế nào, không có nhiễm trùng chứ?”
“Không có việc gì”. Hắn đông cứng người trả lời một câu. Hừ, giả cái gì người tốt!
“Ngày hôm qua chảy nhiều máu như vậy, hôm nay nên ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi”. Mộ Phong nhíu mày nói, mi tâm nhợt nhạt làm y có một loại cảm giác thành thục mê người.
“Please”. Hắn kéo khóe miệng lên một tia cười nhạo. “Cũng không phải nữ nhân, chút thương ấy không chết đuợc”. Dứt lời liền không quay đầu lại bước ra ngoài.
Mộ Phong yên lặng nhìn hắn duyên dáng thân hình biến mất ở cửa, sau một lúc mới quay về bàn cơm tiếp tục bữa.
“Đứa nhỏ này chính là như vậy”. Mộ Bồi Quốc nhìn đứa con lớn của mình, lắc đầu nói.
“Hắn một chút cũng không thay đổi”. Mộ Phong cười khổ nói. Vẫn là giống con nhím khó có thể tiếp cận, lại như băng đá lạnh lùng cô tuyệt.
“Vậy ngươi phải cố gắng rồi”. Mộ Bồi Quốc vỗ vỗ bờ vai y, cười nói.
Linh Độ Phí khác với các quán bar khác, không ở trong khu phố buôn bán phồn hoa hay trên những con đường sầm uất, mà lẳng lặng ở trên một con đường nhỏ bình thường không náo nhiệt lắm chiếm một đoạn.
Cả mặt tiền của quán cũng trang trí màu nâu sẫm không quá bắt mắt, hợp cùng tường nhà gỗ trang trí trang nhã, hàng chữ Linh Độ Phí được sơn màu trắng.
Thế nhưng, đây chính là quán bar đồng tính luyến ái nổi danh của Đài Bắc này, cũng là quán bar có sinh ý tốt nhất.
Mộ Danh quen thuộc đi vào Linh Độ Phí, đi xuống bậc thang vào tầng ngầm.
Giống như suy nghĩ, trước mắt hiện ra ánh sáng.
Sắc thái hiện ra hoàn toàn khác tầng trên mặt đất.
Quán bar rộng lớn đến mấy ngàn bình nguyên thiết kế bất phàm, ánh sáng chiếu lên sàn đất cùng cái bàn sạch bóng không một hạt bụi, thêm phong cách thiết kế tuyệt đẹp, cả trang trí hai màu đen trắng làm chính, lại chăm chút màu đỏ sậm đến mấy chi tiết nhỏ, càng hoàn thiện hơn.
Mỗi bức tranh, mỗi hoa, mỗi bàn, mỗi người, cơ hồ mỗi thứ đều bất đồng, nhưng vẫn được thiết kế theo màu đen – trắng là chính, có vẻ hoàn mỹ quyến rũ, lại vô cùng hài hòa với nhau, do đó có thể thấy chủ nhân quán bar này thật trang nhã có tư vị.
Quán bar to như vậy vào ban ngày, không có mấy khách nhân, có vẻ trống trơn thoáng đãng.
Ở phía trước quầy bar, có một nam bồi bàn thanh tú đang bận rộn, lại có một bóng dáng gầy yếu ngồi đó.
“Tiểu Lượng, một ly Linh Độ Phí”. Mộ Danh lạnh lùng ngồi xuống, lấy ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, nói.
Linh Độ Phí nổi tiếng nhất đối với khách nhân chính là rượu.
“Lập tức có ngay, Mộ đại ca”. Bồi bàn được gọi gật đầu, hướng hắn đứng lên chọc ghẹo như thường lệ.
Nghe được tiếng hắn, người vẫn ngồi yên lặng hút thuốc ở quầy bar xoay người lại, nói: “Hôm nay như thế nào lại rảnh đến đây?”
Đó là một nam tử rất cuốn hút, đeo kính mắt, hai má thon gọn đoan chính, hai hàng lông mày ẩn có một cỗ u buồn thản nhiên, vĩnh viễn là bộ dáng trầm mặc, vô luận ai, cũng chưa gặp qua hắn có biểu tình khác.
“Là ngươi à”. Mộ Danh nói, thuận tay lấy một điếu thuốc.
Sân bay quốc tế Đào Viên.
Phía trên các lối vào rộng lớn là các màn hình hiển thị liên tục các chuyến bay, dưới lối vào là các lữ khách vội vàng đăng kí thủ tục xuất nhập cảnh.
Trước lối vào tụ tập không ít thân nhân tiễn đưa người nhà, trong đó có một gia đình thật thu hút ánh mắt mọi người.
Người đĩnh đạc dường như là cha, cùng người mẹ dịu dàng đang thương cảm tiễn đưa con mình, và hai người trẻ tuổi tuấn mỹ làm cho mọi người xung quanh đều phải hướng mắt nhìn vào.
Trong đó, người có vẻ lớn tuổi hơn anh tuấn trầm ổn, dáng người cao, đang đấy hành lí đồng thời không ngừng an ủi người mẹ đang rơi lệ không ngừng bên cạnh. Mà người lãnh ngạo còn lại chỉ đứng thẳng một bên, mặt không chút thay đổi.
“Tốt lắm, tiểu Phong, ngươi vào đi, để trễ chuyến bay thì không tốt.” Người cha liếc nhìn đồng hồ rồi thúc giục.
Nam tử lớn hơn kia ôm mẹ một chút, yên lặng nhìn vào mắt cha mình.
“Người hãy chờ, con nhất định có thể làm được! Đến lúc đó cha phải đáp ứng, chuyện của con, nhất định phải giữ lời”.
Phụ thân mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần ngươi có thể đem phiếu điểm thật tốt về, ta tuyệt không đổi ý”.
Hai người này có cái gì bí mật!
Nam tử trẻ tuổi không kiên nhẫn nhìn hai người, ánh mắt dừng lại ở nam tử kia. Thực phiền! Đi thì đi đi! Cũng không phải cảnh phim truyền hình tám giờ, làm chi muốn diễn thành như vậy!
Đột nhiên, chỉ thấy y bỗng dưng quay đầu, nhìn vào cùng tầm mắt hắn. Ánh mắt như mãnh ưng sắc bén, làm hắn nhất thời không hô hấp được!
Y muốn gì? Để làm chi nhìn hắn như vậy? Nam tử trẻ tuổi khó hiểu nghĩ ngợi, giây tiếp theo, trước khi hắn có khả năng phản ứng lại, đã bị gắt gao ôm trụ! Nhanh chóng khiến hắn cơ hồ hít thở không thông!
Thật muốn vui đùa cái gì! Nghĩ muốn diễn cảnh huynh đệ thân thiết cũng không tất phải ngay tại đây! Thật sự là tên cáo già dối trá cực điểm!
“Buông”. Hắn thẹn quá hóa giận gầm nhẹ. Ở trong ***g ngực rộng lớn cường kiện giãy dụa.
Người này thật sự là khí lực cực đại! Bình thường cũng không thấy y rèn luyện.
“Ngươi nghe thấy tiếng tim ta không?” Thanh âm trầm thấp từ tính ghé vào lỗ tai hắn than nhẹ, hơi thở y phất qua tai, làm hắn khởi một trận nổi da gà.
“Ngươi nghe thấy được không?”. Kiềm lại hắn giãy dụa, y ngược lại ôm càng chặt hơn.
“Cái gì?” Hắn tức giận hô lên, vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy đôi mắt thường ngày luôn trầm tĩnh giờ lại vô cùng mãnh liệt, lập tức không khỏi ngây ngẩn cả người.
Vì cái gì lại nhìn hắn như vậy? Ánh mắt kia…… giống như xem hắn là bảo vật tối trọng yếu trên đời, trong thực tế lại rõ ràng đối hắn ngược lại, làm bao chuyện xấu!
“Tiếng tim ta…….” Y lẩm bẩm nói.
Tim y đang đập, đúng vậy, cảm giác khi gắt gao ôm nhau, độ ấm theo áo y truyền đến, lại thêm tiếng tim đập mãnh liệt.
Bùm, bùm, bùm……
“Quên đi, một ngày nào đó ngươi sẽ biết”. Y thở dài, thật sâu nhìn vào đôi mắt trong veo như nước, nói: “Hảo hảo chờ ta, ba năm sau ta sẽ trở về”.
Dứt lời, y lại gắt gao ôm hắn một chút, phút chốc liền buông ra, tiêu sái cầm lấy hành lý đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh anh tuấn liền biến mất sau chỗ đăng kí.
Xa xa nhìn bóng dáng y rời đi, hắn cuối cùng chậm rãi phun ra một hơi, cảm thấy nhất thời như trút được gánh nặng ngàn cân, trong lòng thoải mái không nói nên lời!
Cái tên hồ ly này, hắn đã đi rồi, tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng trở lại Đài Loan nữa.
Nghĩ đến cuối cùng có thể không nhìn thấy cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này nữa, trong lòng liền mừng như điên lên, nếu có thể được, thật muốn buổi tối hôm nay liền mở tiệc hảo hảo chúc mừng một chút!
Nhưng nhìn thấy cha mẹ đều mang vẻ mặt lưu luyến khôn rời, hắn không khỏi đem vẻ mặt tươi vui thu liễm vài phần.
Cái gì ba năm sau, chỉ mong từ này về sau, y vĩnh viễn đừng trở về Đài Loan.
Đêm khuya trên đường không có ai, chỗ tòa nhà cao ngọn đèn âm u ở góc đường lướt qua chút ánh sáng.
Đường phố hẹp sâu trong đêm, tại một góc nhỏ, mảnh xoắn rác bẩn bị gió thổi bay tiếp dưới mặt đất dơ bẩn, phát ra tiếng ma xát xèn xẹt.
Dưới góc đường ánh sáng mờ mịt, ba thân ảnh vây quanh một người.
Người kia đứng phía trong, một đầu tóc đen dài sóng vai hơi phất động trong gió, dưới hàng lông mi anh tuấn lóe ra đôi mắt hàn quang, gương mặt với làn da trắng nõn, đường cong tuấn mĩ, dáng người thon dài mà cao ngất, thân mặc hắc y, cả người tỏa ra khí thế cao ngạo cùng lạnh lùng.
Mộ Danh lạnh lùng nhìn ba người vây quanh hắn, nói: “Quy củ Linh Độ Phí nơi đây không phải các ngươi không biết, cố tình còn muốn đến quấy rồi, là nghĩ muốn gây chuyện chúng ta sao?”
Trong đó một tên cao gầy vẻ mặt khinh thường nói: “Lão đại của chúng ta chẳng qua muốn tên nhóc kia mà thôi. Nhưng hắn không chịu. Chẳng lẽ Linh Độ Phí không phải là làm loại sinh ý này sao? Đây là thái độ các ngươi đối đãi khách nhân à?”
“Trừ phi hắn nguyện ý, nếu không không có bất luận kẻ nào có thể miễn cưỡng hắn, cho dù là lão bản cũng không thể, đây là quy củ của chúng ta. Các ngươi coi như đã tới vài lần, không có khả năng điều này cũng không biết, nếu nghĩ muốn gây chuyện, liền tới, lão tử chẳng lẽ sợ các ngươi sao”. Hai tròng mắt lạnh như bang tản ra hàn độ, Mộ Danh cười lạnh nói.
“Hảo tiểu tử, đợi lát nữa ta khiến cho người không đứng dậy nổi, các anh em, lên”. Tên cao gầy thẹn quá thành giận, một tiếng tiếp, mặt khác hai tên kia liền cùng xông lên.
Dưới bóng đèn đường, bốn bóng người giao tạp bay toán loạn, tiếng kêu rên cùng tiếng gầm không dứt bên tai.
Vài phút sau, thắng bại ra sao, nhìn vào liền thấy rõ.
Một quyền nhanh như chớp, đả đảo một cái sau, Mộ Danh linh hoạt quay người lại, tránh đi một tên đánh lén đằng sau lưng, đồng thời lại một cú quyền anh ở bụng một tên khác, người nọ phát ra một tiếng kêu thảm, biểu tình thống khổ không chịu nổi, thân hình mập mạp vặn vẹo đứng lên, lại chậm rãi té trên mặt đất.
“Hảo tiểu tử”. Tên cao gầy đỏ mắt, rút dao ra tử xông lên.
Ý thức chưa chuẩn bị, cánh tay Mộ Danh bị dao nhỏ nhẹ nhàng xẹt qua, dù là hắn nhanh vẫn bị họa một vết máu.
“Ngươi chết chắc rồi”. Gầm lên giận dữ, Mộ Danh một quyền đánh vào mũi hắn, máu mũi văng khắp nơi, lại một cước, người nọ bị một cỗ mạnh mẽ tống vào tường, mềm nhũn trượt xuống mặt đất.
“Tiện nhân”. Nhìn thấy đám người ngã trái ngã phải, Mộ Danh hít một hơi, tiêu sái lấy bao thuốc lá trong túi quần, châm một điếu.
Bật lửa nháy mắt chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn mĩ chưa biến sắc, điểm sáng màu đỏ trong bóng tối quỷ dị thản nhiên phun ra một tia khói nhẹ, tự trong gió hơi đảo quanh, tản đi.
Không thèm để ý trên tay bị thương, Mộ Danh hướng hoa viên trung tâm hướng bắc đi đến, đó là khu nhà hắn, khu biệt thự hoa viên khu dân cư.
Đèn đường chiếu theo hình dáng thân hình cao ngất, dưới ánh trăng, lại ra bóng dáng khá thản nhiên.
Thật phiền! Hắn phun ra một ngụm khói, âm thầm nói.
Vừa mới mua một chiếc xe mới, vốn vì chạy quá tốc độ cùng vượt đèn đỏ mà bị thu giấy phép. Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể bằng hai cái chân đi bộ về nhà, với bộ dáng này, cho dù kêu tắc xi, chỉ sợ lái xe tưởng hắn là chặn đường cướp bóc họ.
Nhìn về phía chân trời, một mảnh tối như mực, chỉ nửa chấm nhỏ cũng không có.
Đêm khuya mùa hạ, vừa trải qua vài ngày mưa to, lại khiến kẻ khác cảm giác có một chút hàn ý. Tâm tình của hắn, lại đang hướng đến tin tức y trở về mà đến âm độ.
Lại thật sâu phun ra một ngụm thuốc, hắn trong lòng thập phần khó chịu!
Con cáo già kia lại trở về làm chi? Nơi tràn đầy ánh nắng trên đảo nhỏ không phải rất khá sao? Đã muốn quen không có y, chợt nghe y trở về khiến hắn khiếp sợ không nói ra lời.
Khoát khoát cổ tay, nhất thời đã rạng sáng.
Người này tựa hồ là buổi tối lên máy bay về Đài Loan đi! Nói như vậy, hẳn là đã sớm ở nhà, cước bộ hắn nhất thời trở nên chậm rãi mà do dự.
Kiến trúc đại môn hoa viên trung tâm đã trước mắt, đây là một khu biệt thự lớn, có năm mươi hộ gia đình sở hữu, ở vùng ngoại thành Đài Bắc tung tiền đầu tư mà thành. Giá trị xa xỉ, bên trong nhất định đều là các gia đình đại đô phi phú tắc.
Biệt thự thứ hai bên phải, cột đá cửa sắt trên có khắc hình bốn con rồng bay phượng múa – Mộ thị biệt thự.
Này là nhà của hắn, xác thực mà nói, là của cha hắn!
Không đi theo cửa lớn vào, hắn trực tiếp bay qua hàng rào cao ước bằng một người, thẳng đi đến hậu viện.
Hậu viện bị chiếm làm nhà ấm trồng hoa, vì nữ chủ nhân đam mê nghề làm vườn, gieo trồng đủ loại kiểu dáng hoa cỏ, trong gió đêm, lại đang nở rộ.
Hắn ngồi trên xích đu ở một góc hoa viên, lại đẩy một cái.
Trong biệt thự một mảnh tối đen, mọi người đều đi ngủ, lầu hai bên gian phải kia là phòng hắn, mà ngay cách vách là phòng y. Giờ phút này cũng tối đen một mảnh, chỉ sợ y đã sớm tiến vào mộng đẹp.
Chậm rãi phun một ngụm khói, hắn nheo mắt lại nhìn ra xa bầu trời đêm, cảm thụ ý vui sướng.
“Ngươi có bạn gái chưa?”
Đột nhiên, một thanh âm từ tính trầm ổn từ sau vang lên, hắn cả kinh, thiếu chút nữa làm rơi thuốc lá trên mặt đất, khi nhìn lại, nhất thời cả người đều cứng lại rồi.
Sau lưng là một bóng người cao lớn anh tuấn, thân hình to lớn, cùng màn đêm ngưng tụ thành một áp lực bức người vô cùng mãnh liệt. Khuôn mặt màu đồng dù trong bóng đêm có chút thâm trầm, nhưng hình dáng vẫn chính là y. Dĩ nhiên hắn vĩnh viễn sẽ không nhận sai, vẻ chán ghét lộ ra mặt, hắn luôn tối thống hận một người,
Đó chính là anh trai hắn Mộ Phong!
Ba năm không thấy, y so với trước kia rất cao, lại càng trầm ổn, cũng càng thêm khí thế bức nhân.
“Cái gì?” Hắn ngạc nhiên nói, không có cách nào khác tiêu hóa, hắn không đầu không đuôi toát ra một câu.
“Ngươi rốt cuộc có bạn gái hay không?”. Mộ Phong bất động thanh sắc, lặp lại.
Hắn không khỏi ngây dại.
Thật sự là không thể tưởng tượng! Ba năm không thấy, câu đầu tiên nói, không phải khác, cư nhiên lại hỏi hắn có bạn gái hay không.
Nếu có, hẳn là không phải muốn đến cướp đi, tựa như vô số lần trước kia giống nhau như đúc?
Một trận tức giận xông lên trong ***g ngực, hắn mạnh mẽ đứng lên, lớn tiếng nói: “Không liên quan đến ngươi”.
“Trả lời ta, rốt cuộc có hay không?” Mộ Phong trầm giọng nói, ôm trụ cánh tay hắn, đụng tới miệng vết thương, hắn kêu lên một tiếng đau đớn.
“Có chuyện gì vậy?” Mộ Phong cau mày đưa tay hắn đến trước mắt tinh tế quan sát, thấy một đạo thật dài vết máu.
Y lắp bắp kinh hãi, vội vàng kéo hắn tiến vào biệt thự, mở đèn phòng khách, bắt đầu lo lắng tìm kiếm hộp thuốc.
Vì ở trong bóng tối quá lâu, mắt nhất thời không tiếp thụ được ánh sáng mãnh liệt, chờ hắn dần dần thích ứng, mới phát giác y đã tìm được hộp thuốc, đang dùng nước thuốc chà lau tiêu độc tay chân hắn.
“Như thế nào bị vậy? Như thế nào không cẩn thận như vậy.” Ngoài miệng tuy oán giận, nhưng động tác lại dịu dàng đến thần kì.
Mộ Danh hơi giật mình nhìn y mi tâm nhăn nhó mà biểu lộ một đạo khắc ngân, ngọn đèn bao phủ, dung mạo ba năm qua không thấy, giờ phút này vô cùng rõ ràng hiện ra trước mắt hắn.
Thời gian quả thực nhanh a! Bất tri bất giác, nhoáng lên một cái chính là ba năm, khuôn mặt này nhưng lại không hề xa lạ, đại khái là bởi vì y xuất hiện trong ác mộng của hắn nhiều lần lắm đi!
Bất đồng so với hắn lãnh ngạo, y luôn biểu tình bình tĩnh. Kia khí thế vững vàng, giống như dù thái sơn sụp đổ đều có thể mặt không đổi sắc.
Khuôn mặt đoan chính anh tuấn giống như tỉ mỉ điêu khắc mà thành, dung hợp cùng đường cong cương nghị trầm ổn, da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, hiện ra một nam tử quyến rũ trưởng thành mị lực mê người, giống như loại rượu vang ngon lành, luôn lấy đi ánh mắt người khác.
Tuy rằng Mộ Danh từ nhỏ luôn được người khác xưng là mỹ nam tử, nhưng vừa đứng trước mặt y, lại có vẻ chính mình như tiểu hài tử vị thành niên mà thôi, mà hắn, hận nhất là như vậy!
“Ngươi trở về làm gì? Mộ Danh lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt so với hàn băng còn lạnh hơn.
Nhẹ nhàng, Mộ Phong lấy một miếng băng gạc bao lấy cánh tay hắn, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, trầm mặc không nói, đôi mắt xưa nay thâm trầm ẩn ẩn một tia buồn rầu.
Hắn lập tức phiền táo đứng lên, bỏ tay y ra la lớn: “Ngươi trở về làm gì? Không cần phải giả mù sa mưa với ta, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi!”
Dứt lời hắn liền chạy lên lầu đến phòng mình. “Rầm” một tiếng đóng cửa thật mạnh, ngã vào trên giường, gắt gao nắm chặt tay.
Đúng vậy, hắn chán ghét y, đâu chỉ chán ghét, quả thực là hận y!
Hắn hận y! Hắn thề! Hắn chưa từng hận một người nào như vậy, hận y không thể ngay lập tức biến mất khỏi đời này!
Hắn hận y! Luôn một bộ dáng trầm ổn tin cậy, thái độ luôn làm vẻ huynh trưởng, sau lưng lại làm hết nhiều chuyện xấu làm kẻ khác sôi gan!
Hắn hận y! Đối hắn luôn giống vừa rồi ra vẻ giả mù sa mưa, đối người khác luôn “thân thiết, ôn hòa”, trên thực tế, hừ! Một người mười phần giảo hoạt lại khôn khéo như cáo già!
Nếu có thể, hắn đời này cũng không muốn gặp y, tốt nhất y vĩnh viễn tại cái nơi đảo nhỏ chim không thèm đẻ trứng xem dân bản xứ nhảy nhót, vĩnh viễn đừng về Đài Loan đi!
Nhưng, y cố tình trở lại!
Nghĩ đến cái gương mặt lão hồ ly kia, hắn liền hận nghiến răng nghiến lợi!
Hắn nhất định sẽ không hòa nhã đâu!
Sáng sớm hôm sau
Tiếng chim hót kéo hắn từ trong giấc mơ dậy, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu lên người đang nằm úp sấp trên cái giường to hai người nằm vừa, gương mặt ánh lên một đạo ôn nhu.
Mộ Danh chậm rãi mở mắt, nghe tiếng chim ríu rít hót bỗng một tiếng, nhảy dựng lên.
Một ngày nào đó, hắn muốn đem toàn bộ chim trong hoa viên này đánh hạ làm đồ ăn nhắm rượu!
Vội vàng rửa mặt xong, tùy tiện tìm một áo thun cùng cái quần bò có vài cái lỗ rách, trên gương chiếu ra một nam tử thân hình cao lớn tuyệt đẹp, anh tuấn cao ngạo lại có điểm lôi thôi lếch thếch.
Nhẹ nhàng tiêu sái xuống lầu, tương thông phòng khách, nhà ăn sáng trưng đã có hai người yên lặng dùng cơm, một là phụ thân Mộ Bồi Quốc, một người đó là y!
Liếc thấy gương mặt trầm ổn của y, hắn không khỏi ngẩn ra, gặp quỷ! Nguyên lai đêm qua không phải nằm mơ, nguyên lai y thật sự đã trở lại, bây giờ còn ngồi ở nhà ăn thảnh thơi dùng cơm!
“Tiểu Danh, ngươi tỉnh, mau tới ăn sáng”. Vừa thấy hắn xuống, Mộ Bồi Quốc chào nói. Mặc dù đã tóc bạc trắng, nhưng trên người nghiêm chỉnh áo sơ mi, ngũ quan đoan chính cùng Mộ Phong thập phần tương tự, hai mắt sáng ngời hữu thần, mười phần là hình tượng thành công cho công ty gia đình.
Ông hiện tại là tổng tài công ty Mộ thị, Mộ thị là một trong các công ty công nghiệp thực phẩm nổi danh lịch sử lâu đời của Đài Loan, nghiệp vụ lan rộng đến cả châu Đại Dương. Gần nhất mở rộng đến nhiều thị trường chưa bao giờ khai phá, thí dụ như New Zealand. Nghe nói cùng với công ty sữa lớn nhất New Zealand đàm phán hợp tác, nếu thành công, Mộ thị sẽ dẫn đầu cả thị trường sữa Đài Loan, viễn cảnh tương đối khả quan.
Con lớn nhất Mộ Phong của ông ở New Zealand học thạc sĩ quản lí, đồng thời trong thời gian rảnh trợ giúp công ty tiến hành kế hoạch hợp tác, khi học xong lại như mang lễ vật về.
Cái này làm lão nhân bất ngờ ngay cả cằm đều rớt!
Cáo già chính là cáo già, thương trường ngươi lừa ta gạt, thực thích hợp y, vừa lúc có thể đem bản tính gian trá của y mà thi triển!
Hắn lạnh lùng lắc đầu, nói: “Con không ăn”. Dứt lời liền hướng phía ngoài mà đi.
“Tiểu Danh, chờ một chút”. Mộ Bồi Quốc vội vàng kêu.
“Chuyện gì?” Hắn xoay người
“Hôm nay buổi tối tám giờ có tiệc tối, chúc mừng anh ngươi trở về, ngươi nhất định phải tham dự”. Đối mặt thái độ vô lễ của Mộ Danh, ông không chút hi vọng.
“Con…….” Vốn nghĩ muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng vừa mở miệng, hắn lại đáp ứng, “Được rồi”.
Mới đi tới cửa, đột nhiên chợt lóe bóng người trước mắt, Mộ Phong vốn đang ăn cơm lại đứng trước mặt.
“Ngươi muốn đi nơi nào?” Y hỏi
Ánh mặt trời chiếu, thấy một bộ dáng cao lớn vô cùng, hắn cũng đã cao 178 cm, đều so thấp hơn y nữa cái đầu, y hẳn phải 185 cm đi!
Hắn hận y, ngay cả chiều cao cũng hơn hắn!
“Không cần ngươi quản”. Khẩu khí xa cách ngàn dặm.
“Ngươi……” Mộ Phong thở dài, nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nói: “Vết thương trên tay thế nào, không có nhiễm trùng chứ?”
“Không có việc gì”. Hắn đông cứng người trả lời một câu. Hừ, giả cái gì người tốt!
“Ngày hôm qua chảy nhiều máu như vậy, hôm nay nên ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi”. Mộ Phong nhíu mày nói, mi tâm nhợt nhạt làm y có một loại cảm giác thành thục mê người.
“Please”. Hắn kéo khóe miệng lên một tia cười nhạo. “Cũng không phải nữ nhân, chút thương ấy không chết đuợc”. Dứt lời liền không quay đầu lại bước ra ngoài.
Mộ Phong yên lặng nhìn hắn duyên dáng thân hình biến mất ở cửa, sau một lúc mới quay về bàn cơm tiếp tục bữa.
“Đứa nhỏ này chính là như vậy”. Mộ Bồi Quốc nhìn đứa con lớn của mình, lắc đầu nói.
“Hắn một chút cũng không thay đổi”. Mộ Phong cười khổ nói. Vẫn là giống con nhím khó có thể tiếp cận, lại như băng đá lạnh lùng cô tuyệt.
“Vậy ngươi phải cố gắng rồi”. Mộ Bồi Quốc vỗ vỗ bờ vai y, cười nói.
Linh Độ Phí khác với các quán bar khác, không ở trong khu phố buôn bán phồn hoa hay trên những con đường sầm uất, mà lẳng lặng ở trên một con đường nhỏ bình thường không náo nhiệt lắm chiếm một đoạn.
Cả mặt tiền của quán cũng trang trí màu nâu sẫm không quá bắt mắt, hợp cùng tường nhà gỗ trang trí trang nhã, hàng chữ Linh Độ Phí được sơn màu trắng.
Thế nhưng, đây chính là quán bar đồng tính luyến ái nổi danh của Đài Bắc này, cũng là quán bar có sinh ý tốt nhất.
Mộ Danh quen thuộc đi vào Linh Độ Phí, đi xuống bậc thang vào tầng ngầm.
Giống như suy nghĩ, trước mắt hiện ra ánh sáng.
Sắc thái hiện ra hoàn toàn khác tầng trên mặt đất.
Quán bar rộng lớn đến mấy ngàn bình nguyên thiết kế bất phàm, ánh sáng chiếu lên sàn đất cùng cái bàn sạch bóng không một hạt bụi, thêm phong cách thiết kế tuyệt đẹp, cả trang trí hai màu đen trắng làm chính, lại chăm chút màu đỏ sậm đến mấy chi tiết nhỏ, càng hoàn thiện hơn.
Mỗi bức tranh, mỗi hoa, mỗi bàn, mỗi người, cơ hồ mỗi thứ đều bất đồng, nhưng vẫn được thiết kế theo màu đen – trắng là chính, có vẻ hoàn mỹ quyến rũ, lại vô cùng hài hòa với nhau, do đó có thể thấy chủ nhân quán bar này thật trang nhã có tư vị.
Quán bar to như vậy vào ban ngày, không có mấy khách nhân, có vẻ trống trơn thoáng đãng.
Ở phía trước quầy bar, có một nam bồi bàn thanh tú đang bận rộn, lại có một bóng dáng gầy yếu ngồi đó.
“Tiểu Lượng, một ly Linh Độ Phí”. Mộ Danh lạnh lùng ngồi xuống, lấy ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, nói.
Linh Độ Phí nổi tiếng nhất đối với khách nhân chính là rượu.
“Lập tức có ngay, Mộ đại ca”. Bồi bàn được gọi gật đầu, hướng hắn đứng lên chọc ghẹo như thường lệ.
Nghe được tiếng hắn, người vẫn ngồi yên lặng hút thuốc ở quầy bar xoay người lại, nói: “Hôm nay như thế nào lại rảnh đến đây?”
Đó là một nam tử rất cuốn hút, đeo kính mắt, hai má thon gọn đoan chính, hai hàng lông mày ẩn có một cỗ u buồn thản nhiên, vĩnh viễn là bộ dáng trầm mặc, vô luận ai, cũng chưa gặp qua hắn có biểu tình khác.
“Là ngươi à”. Mộ Danh nói, thuận tay lấy một điếu thuốc.
Tác giả :
Bạch Vân