Liên Tình
Chương 31
CHƯƠNG 31 .
Trường Bạch Sơn.
.
Núi cao dựng đứng trùng trùng điệp điệp , rừng núi âm u được bao phủ bởi những tầng sương mù dày đặc, sơn đạo nhỏ hẹp như ẩn như hiện ra giữa rừng cây.
.
Lưỡng đạo thân ảnh lướt đi trong làn sương mù ẩm ướt, sự xuất hiện đột ngột này khiến cho thần sơn tú thủy* càng thêm phần quỷ dị
(thần sơn tú thủy: núi thiêng, nước đẹp, có thể hiểu là cái đẹp ở nơi linh thiêng thần bí, chưa có người đặt chân đến)
.
Ở trong ***g ngực của Nghiêm Dục Phong là Hi Trần với hơi thở mỏng manh yếu ớt, còn Lăng Ngữ Hàn cũng đang giữ Nghiêm Dịch Tuyền, hai người cùng thi triển khinh công thượng thừa mà lao vút đi, ánh mắt Nghiêm Dục Phong từ trước đến nay vẫn bình thản, nhưng thỉnh thoảng vẫn lóe lên một tia lo lắng, y vừa cố gắng lao nhanh, vừa dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của Hi Trần, không chút để ý nội công thâm hậu của mình trong nửa tháng nay đã tiêu hao gần bốn thành.
.
Lăng Ngữ Hàn cũng lo lắng Nghiêm Dục Phong lúc này đang hành động không để ý đến tính mạng bản thân, nhìn hai bên tóc mai của hắn đều đã hoa râm thì biết, Nghiêm Dục Phong đang đem tính mạng bản thân ra đánh cược, Lăng Ngữ Hàn một mặt đuổi sát Nghiêm Dục Phong, mặt khác không quên ở bên nhắc đi nhắc lại, nhưng Nghiêm Dục Phong vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
.
Chỉ khoảng một lát sau, bốn người đã đi sâu vào một hang núi ẩn mật nhất của Trường Bạch sơn, một nơi tựa như chốn đào nguyên tiên cảnh có thể thanh tẩy tâm hồn người ngay tức khắc, Nghiêm Dục Phong dẫn đầu, tiến về phía trúc ốc dựng tại nơi đây, đằng sau là Lăng Ngữ Hàn, hơi thở có chút loạn, đang cố gắng theo kịp.
(trúc ốc: nhà nhỏ bằng tre, trúc)
.
Nghiêm Dục Phong đi đến gần ngôi nhà nhỏ bằng trúc thì dừng lại, không có tiếp tục tiến vào nữa, rồi y vội vàng quỳ xuống trước cửa, trong lòng vẫn gắt gao ôm Hi Trần, gọi to một tiếng: “Sư phụ!”
.
Lăng Ngữ Hàn buông Nghiêm Dịch Tuyền xuống, điều khí, sợ đánh thức Hi Trần, đi đến cạnh cửa gõ nhẹ, hạ thấp thanh âm gọi: “Sư bá, ngài có ở đây không? Dục phong cùng Hàn nhi đến bái kiến ngài, sư bá ~~”
.
Một lúc lâu sau, vẫn không có động tĩnh, Lăng Ngữ Hàn kiên nhẫn tiếp tục gõ cửa.
.
Lại một hồi sau, cánh cửa đóng chặt mở ra, một nam tử trung niên nhãn thần sắc bén, nhưng khuôn mặt lại tao nhã hiện ra sau cửa.
.
Nghiêm Dục Phong khẽ khàng cất tiếng gọi: “Sư phụ.”
.
Liễu Thương Ly ném một ánh mắt lạnh lùng vào người đang quỳ trên mặt đất – Nghiêm Dục Phong, hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Nghiệt đồ, còn nhận ta là sư phụ sao?”
.
Lăng Ngữ Hàn thấy tình hình hai người bất ổn, vội vàng tiến lên cười nói: “Ách. . . . Sư bá, ngài cũng đừng giận Dục Phong, hắn trước kia là tuổi trẻ thiếu hiểu biết thôi! Nếu không, sao gặp được ngài chứ? Ngài đại nhân đại lượng, xin bớt giận mà! Đừng đừng gây khó dễ lũ tiểu mao đầu chúng ta nữa!”
.
Liễu Thương Ly tức giận nói: “Hừ! Ngươi a! Vẫn là tên nhanh mồm nhanh miệng, vô sự bất đăng Tam Bảo Điện*, ta dám chắc tên nghiệt đồ này không thể vô duyên vô cớ tới tìm ta, nói đi! Đến là có việc gì?”
(vô sự bất đăng Tam Bảo Điện: không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không đến chùa cầu phúc – ý nói đến để nhờ vả)
.
Lăng Ngữ Hàn vội hướng mắt về phía Nghiêm Dục Phong.
.
Nghiêm Dục Phong vén áo choàng để lộ khuôn mặt của Hi Trần, dung nhan thanh lệ trắng bệch như tờ giấy của bé hiện ra, thần sắc Nghiêm Dục Phong lóe lên một tia thống khổ, y cứng ngắc nói: “Sư phụ, cầu ngài cứu hắn.”
.
Liễu Thương Ly chỉ thản nhiên mà liếc mắt nhìn sắc mặt Hi Trần một cái, liền sáng tỏ, “Là Trảm Tình Châm! Theo lý thuyết, chẳng phải hắn đã sớm chết rồi sao?”
.
Lăng Ngữ Hàn giải thích: “Đúng vậy! Sư bá ngài có biết, ta đã mất rất nhiều sức lực mới ngăn được độc trên người Tiểu Trần Nhi phát tác, để hắn có thêm chút thời gian, nửa tháng nay do Nghiêm Dục Phong dùng nội lực bảo vệ tâm mạch nên hắn mới chống cự được đến giờ.”
.
Vẻ mặt Liễu Thương Ly không vui, “Độc Phương gia ngươi không giải được sao? Hàn nhi những năm gần đây ngươi học cái gì vậy?”
.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ngữ Hàn bỗng chốc đỏ ửng, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Ai nha! Sư bá, ngày trước ta vốn dĩ có thể giải được, nhưng ai ngờ tiểu nữ tử Phương Tình kia cho thêm vào châm chất độc quỷ quái gì, khiến ta dù dùng giải dược cũng hoàn toàn vô dụng a! Ta có thể áp chế độc của Tiểu Trần Nhi đã là vô cùng may mắn rồi. . . . . .” Nói đến đây, Lăng Ngữ Hàn buồn rầu, bất đắc dĩ lắc đầu lè lưỡi, hắn tuy tinh thông y thuật, nhưng lại không am hiểu giải độc!
.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cùng dáng vẻ thờ ơ của Liễu Thương Ly, Lăng Ngữ Hàn vội vàng khẩn cầu: “Sư bá, xin ngài thương xót, mau cứu Trần Nhi đi! Tha thứ cho sai lầm ngày trước của Dục Phong! Được không?”
.
Liễu Thương Ly cười lạnh một tiếng, chỉ tay về phía Nghiêm Dục Phong, “Dựa vào cái gì ta phải cứu hắn? Ngươi không phải luôn giết người không chớp mắt sao? Mười mấy năm qua dù có bao nhiêu mạng người chết trên tay mình ngươi cũng không để ý, vì sao lần này lại mở lòng từ bi, cư nhiên muốn cứu người chứ?”
.
Nghiêm Dục Phong không nói, cúi đầu chịu đựng chỉ trích của Liễu Thương Ly.
.
Nghiêm Dịch Tuyền cũng tiến đến quỳ xuống bên cạnh phụ thân hướng Liễu Thương Ly dập dầu ba cái, “Lão gia gia, cầu ngài cứu tiểu cha của ta.”
.
Liễu Thương Ly nhíu mi nhìn Nghiêm Dịch Tuyền tuấn dật xinh đẹp, có chút hứng thú vuốt râu hỏi: “Ngươi là ai?”
.
“Ta tên gọi Nghiêm Dịch Tuyền, là nhi tử của phụ thân.” Nghiêm Dịch Tuyền chỉ chỉ nam nhân bên cạnh.
.
“Nga? Phụ thân ngươi thôi đã khiến đầu và tâm ta bốc hỏa, ngươi cũng muốn đến góp phần phải không?” Nghiệt đồ này có nhi tử từ khi nào? Sao ta lại không biết?
.
Nghiêm Dịch Tuyền lắc đầu, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Không, Tuyền Nhi không muốn góp phần, cũng không biết vì sao phụ thân khiến lão gia gia sinh khí, ta không quan tâm sai lầm trong quá khứ của phụ thân, nhưng tiểu cha của ta chưa từng làm sai chuyện gì, tâm địa hắn thiện lương, lại bị nữ nhân xấu xa hạ độc, mệnh không còn dài, Tuyền Nhi chỉ cầu lão gia gia cứu tiểu cha của ta, Tuyền Nhi vô cùng cảm kích.”
.
Liễu Thương Ly đối với hài tử lanh lợi hiểu biết như Nghiêm Dịch Tuyền thấy rất hài lòng, hắn ném anh mắt về phía Nghiêm Dục Phong, lạnh lùng nói: “Còn ngươi? Ngươi không có gì để nói sao?”
.
Nghiêm Dục Phong lạnh nhạt đáp: “Chỉ cầu sư phụ cứu hắn, đồ nhi tùy ngài xử trí.”
.
Liễu Thương Ly đưa tay vuốt chòm râu suy ngẫm, liền cười lạnh lùng nói: “Được! Chỉ cần ngươi tự phế võ công, ta liền cứu hắn!”
.
Lời vừa nói ra, Lăng Ngữ Hàn và Nghiêm Dịch Tuyền đều mở lớn mắt nhìn Liễu Thương Ly, chỉ có Nghiêm Dục Phong sắc mặt vẫn như cũ không chút biến đổi, tựa như đã sớm đoán được việc này, y chỉ bình thản mở miệng: “Xin sư phụ hãy làm đúng lời vừa nói.”
.
Nghiêm Dục Phong nhẹ nhàng đặt Hi Trần xuống dưới, tay phải âm thầm vận khí, đem nội công toàn thân tụ trong lòng bàn tay, một làn khói từ trong tay y chậm rãi thoát ra, mọi người đều nhìn ra được là y đang muốn dùng mười thành công lực để tự phế võ công.
.
Ánh mắt Nghiêm Dục Phong chăm chú nhìn Hi Trần, chỉ cần lão thiên gia không cướp bé đi, thì dù y phải chết, y cũng không oán không hận.
.
Khi Nghiêm Dục Phong nâng tay định làm đứt kinh mạch bản thân, đôi tay khô gầy bỗng chốc ôm cổ y, Nghiêm Dục Phong ngạc nhiên nhìn nhân nhi vốn đã say ngủ trước mặt, y vội vàng đem công lực cường đại thu hồi, sợ khiến nhân nhi trong lòng bị thương, nhưng mười thành công lực này vốn đã không phải nhỏ, vội vã thu hồi thì cho dù kinh mạch không đứt cũng khiến cơ thể bị nội thương.
.
“Trần nhi?” Nghiêm Dục Phong tái mặt nhịn xuống khí huyết trong cơ thể đang cuồn cuộn dâng lên, khẽ hỏi, vì sao bé tỉnh lại vào lúc này?
.
Hi Trần dùng toàn bộ khí lực trong cơ thể để cử động thân thể, mới cản được hành động tự đả thương mình của Nghiêm Dục Phong, bé khó khăn mở miệng: “Phong. . . . Không cần. . . . . .”
.
Nghiêm Dục Phong hướng Lăng Ngữ Hàn ra hiệu, người phía sau lập tức hiểu ý liền tiến đến định ôm Hi Trần đi.
.
“Đừng!” Hi Trần ôm chặt lấy Nghiêm Dục Phong không chịu buông tay.
.
Hi Trần hổn hển thở dốc quay đầu nói với Lý Thương Ly: “Nếu phong. . . . Tự phế võ công. . . . Ta thà chết. . . . Cũng không cần ngài cứu. . . .”
.
“A! Tiểu oa nhi này thật là kiên cường mà, có biết hay không ngươi chỉ còn chút lực tàn? Không đến một khắc sau, ngươi sẽ đi gặp diêm vương .” Liễu Thương Ly hơi khom người nói đầy khiêu khích trước mặt Hi Trần.
.
“Ta không sợ. . . . Nhưng ngươi. . . . Bức phong tự phế võ công. . . . Mới không phải là sư phụ tốt. . . . Ta. . . . Tuyệt không cần ngươi cứu. . . .” Dù cho tính mệnh đã tận, Hi Trần cũng cố lấy chút dũng khí, yếu ớt mắng Liễu Thương Ly.
.
“Trần nhi!” Trái lại, lúc này Nghiêm Dục Phong đang rất nôn nóng, y cầm đôi bàn tay gầy gò của Hi Trần, lớn tiếng thét to với bé.
.
Hi Trần mím môi, bị Nghiêm Dục Phong mắng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, bé nghẹn ngào nói: “Trần nhi. . . . Không muốn. . . . Phong tự phế võ công. . . . Trần nhi thà chết. . . . Cũng không cần hắn cứu. . . . Phong. . . . Chúng ta đi. . . . Được không. . . .”
.
Hi Trần đau lòng nhìn tóc mai của Nghiêm Dục Phong đã điểm bạc, bé vẫn luôn biết rằng. . . . Phong vì bé, lo lắng chạy suốt ngày đêm không dừng lại, còn hao tổn nội lực bản thân luyện tập nhiều năm để giữ lại mạng của bé, nhưng Hi Trần đã quá mệt mỏi không cách nào khuyên nhủ Phong được, bé rất muốn kêu Phong không cần lãng phí thời gian với bé nữa, nhưng dược của Lăng Ngữ Hàn khiến Hi Trần liên tục mê man .
.
“Hừ! Vậy mời các người đi tự nhiên.” Liễu Thương Ly cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi vào trong nhà.
.
“Sư phụ! Cầu ngài cứu hắn, đồ nhi nguyện chết không chối từ!” Nghiêm Dục Phong ngăn Hi Trần, một đời cao ngạo như y lại ở trước mặt mọi người dập đầu mấy lần cầu xin Liễu Thương Ly.
.
Hi Trần đau lòng, lệ tuôn như mưa, khí lực toàn thân dồn lại chỉ muốn cản Nghiêm Dục Phong, bé khóc cầu : “Phong, không cần. . . . . Đã đủ rồi. . . . Trần nhi. . . . Chết cũng không luyến tiếc. . . . Phong đừng cầu xin hắn nữa. . . . Trần nhi. . . . Không muốn hắn cứu. . . .”
.
Hi Trần vốn chỉ dựa vào chân khí của Nghiêm Dục Phong để níu kéo hơi thở mong manh, hiện nay trong lòng lại lo lắng, khiến độc trong thân thể lại càng phát tác nhanh hơn, bé” oa” một tiếng ói ra ngụm máu đen to, khiến mọi người có mặt sợ hãi, Nghiêm Dục Phong đỡ cơ thể lạnh như băng của Hi Trần ngả về sau, gào thét: “Không! ! !”
.
Hi Trần yếu ớt mà cười nói: “Phong. . . . Trần nhi. . . . Đến giờ phải đi rồi. . . .tình của huynh. . . . Khụ khụ. . . . Kiếp sau sẽ. . . .”
.
Kiếp sau. . . . Trần nhi có thể gặp lại Phong không. . . . ?
.
“Không! Ta không cho phép ngươi nói lời này, ngươi sẽ không có việc gì hết! Ngươi sẽ không chết! Ngươi có nghe hay không? !” Nghiêm Dục Phong cuồng loạn gào thét, hoàn toàn không để ý bản thân bị trọng thương, một tay dán sát vào ngực Hi Trần, vội vàng truyền chân khí của bản thân, mà không hề nhận ra đã không còn tác dụng với Hi Trần nữa.
.
Hi Trần động động môi, “Thực xin lỗi. . . .” . Trần nhi thật sự rất mệt. . . . Muốn ngủ . . . . Nhũ mẫu. . . . Có đến đón Trần nhi không. . . . ?
.
Trường Bạch Sơn.
.
Núi cao dựng đứng trùng trùng điệp điệp , rừng núi âm u được bao phủ bởi những tầng sương mù dày đặc, sơn đạo nhỏ hẹp như ẩn như hiện ra giữa rừng cây.
.
Lưỡng đạo thân ảnh lướt đi trong làn sương mù ẩm ướt, sự xuất hiện đột ngột này khiến cho thần sơn tú thủy* càng thêm phần quỷ dị
(thần sơn tú thủy: núi thiêng, nước đẹp, có thể hiểu là cái đẹp ở nơi linh thiêng thần bí, chưa có người đặt chân đến)
.
Ở trong ***g ngực của Nghiêm Dục Phong là Hi Trần với hơi thở mỏng manh yếu ớt, còn Lăng Ngữ Hàn cũng đang giữ Nghiêm Dịch Tuyền, hai người cùng thi triển khinh công thượng thừa mà lao vút đi, ánh mắt Nghiêm Dục Phong từ trước đến nay vẫn bình thản, nhưng thỉnh thoảng vẫn lóe lên một tia lo lắng, y vừa cố gắng lao nhanh, vừa dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của Hi Trần, không chút để ý nội công thâm hậu của mình trong nửa tháng nay đã tiêu hao gần bốn thành.
.
Lăng Ngữ Hàn cũng lo lắng Nghiêm Dục Phong lúc này đang hành động không để ý đến tính mạng bản thân, nhìn hai bên tóc mai của hắn đều đã hoa râm thì biết, Nghiêm Dục Phong đang đem tính mạng bản thân ra đánh cược, Lăng Ngữ Hàn một mặt đuổi sát Nghiêm Dục Phong, mặt khác không quên ở bên nhắc đi nhắc lại, nhưng Nghiêm Dục Phong vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
.
Chỉ khoảng một lát sau, bốn người đã đi sâu vào một hang núi ẩn mật nhất của Trường Bạch sơn, một nơi tựa như chốn đào nguyên tiên cảnh có thể thanh tẩy tâm hồn người ngay tức khắc, Nghiêm Dục Phong dẫn đầu, tiến về phía trúc ốc dựng tại nơi đây, đằng sau là Lăng Ngữ Hàn, hơi thở có chút loạn, đang cố gắng theo kịp.
(trúc ốc: nhà nhỏ bằng tre, trúc)
.
Nghiêm Dục Phong đi đến gần ngôi nhà nhỏ bằng trúc thì dừng lại, không có tiếp tục tiến vào nữa, rồi y vội vàng quỳ xuống trước cửa, trong lòng vẫn gắt gao ôm Hi Trần, gọi to một tiếng: “Sư phụ!”
.
Lăng Ngữ Hàn buông Nghiêm Dịch Tuyền xuống, điều khí, sợ đánh thức Hi Trần, đi đến cạnh cửa gõ nhẹ, hạ thấp thanh âm gọi: “Sư bá, ngài có ở đây không? Dục phong cùng Hàn nhi đến bái kiến ngài, sư bá ~~”
.
Một lúc lâu sau, vẫn không có động tĩnh, Lăng Ngữ Hàn kiên nhẫn tiếp tục gõ cửa.
.
Lại một hồi sau, cánh cửa đóng chặt mở ra, một nam tử trung niên nhãn thần sắc bén, nhưng khuôn mặt lại tao nhã hiện ra sau cửa.
.
Nghiêm Dục Phong khẽ khàng cất tiếng gọi: “Sư phụ.”
.
Liễu Thương Ly ném một ánh mắt lạnh lùng vào người đang quỳ trên mặt đất – Nghiêm Dục Phong, hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Nghiệt đồ, còn nhận ta là sư phụ sao?”
.
Lăng Ngữ Hàn thấy tình hình hai người bất ổn, vội vàng tiến lên cười nói: “Ách. . . . Sư bá, ngài cũng đừng giận Dục Phong, hắn trước kia là tuổi trẻ thiếu hiểu biết thôi! Nếu không, sao gặp được ngài chứ? Ngài đại nhân đại lượng, xin bớt giận mà! Đừng đừng gây khó dễ lũ tiểu mao đầu chúng ta nữa!”
.
Liễu Thương Ly tức giận nói: “Hừ! Ngươi a! Vẫn là tên nhanh mồm nhanh miệng, vô sự bất đăng Tam Bảo Điện*, ta dám chắc tên nghiệt đồ này không thể vô duyên vô cớ tới tìm ta, nói đi! Đến là có việc gì?”
(vô sự bất đăng Tam Bảo Điện: không có chuyện gì xảy ra thì sẽ không đến chùa cầu phúc – ý nói đến để nhờ vả)
.
Lăng Ngữ Hàn vội hướng mắt về phía Nghiêm Dục Phong.
.
Nghiêm Dục Phong vén áo choàng để lộ khuôn mặt của Hi Trần, dung nhan thanh lệ trắng bệch như tờ giấy của bé hiện ra, thần sắc Nghiêm Dục Phong lóe lên một tia thống khổ, y cứng ngắc nói: “Sư phụ, cầu ngài cứu hắn.”
.
Liễu Thương Ly chỉ thản nhiên mà liếc mắt nhìn sắc mặt Hi Trần một cái, liền sáng tỏ, “Là Trảm Tình Châm! Theo lý thuyết, chẳng phải hắn đã sớm chết rồi sao?”
.
Lăng Ngữ Hàn giải thích: “Đúng vậy! Sư bá ngài có biết, ta đã mất rất nhiều sức lực mới ngăn được độc trên người Tiểu Trần Nhi phát tác, để hắn có thêm chút thời gian, nửa tháng nay do Nghiêm Dục Phong dùng nội lực bảo vệ tâm mạch nên hắn mới chống cự được đến giờ.”
.
Vẻ mặt Liễu Thương Ly không vui, “Độc Phương gia ngươi không giải được sao? Hàn nhi những năm gần đây ngươi học cái gì vậy?”
.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ngữ Hàn bỗng chốc đỏ ửng, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Ai nha! Sư bá, ngày trước ta vốn dĩ có thể giải được, nhưng ai ngờ tiểu nữ tử Phương Tình kia cho thêm vào châm chất độc quỷ quái gì, khiến ta dù dùng giải dược cũng hoàn toàn vô dụng a! Ta có thể áp chế độc của Tiểu Trần Nhi đã là vô cùng may mắn rồi. . . . . .” Nói đến đây, Lăng Ngữ Hàn buồn rầu, bất đắc dĩ lắc đầu lè lưỡi, hắn tuy tinh thông y thuật, nhưng lại không am hiểu giải độc!
.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng cùng dáng vẻ thờ ơ của Liễu Thương Ly, Lăng Ngữ Hàn vội vàng khẩn cầu: “Sư bá, xin ngài thương xót, mau cứu Trần Nhi đi! Tha thứ cho sai lầm ngày trước của Dục Phong! Được không?”
.
Liễu Thương Ly cười lạnh một tiếng, chỉ tay về phía Nghiêm Dục Phong, “Dựa vào cái gì ta phải cứu hắn? Ngươi không phải luôn giết người không chớp mắt sao? Mười mấy năm qua dù có bao nhiêu mạng người chết trên tay mình ngươi cũng không để ý, vì sao lần này lại mở lòng từ bi, cư nhiên muốn cứu người chứ?”
.
Nghiêm Dục Phong không nói, cúi đầu chịu đựng chỉ trích của Liễu Thương Ly.
.
Nghiêm Dịch Tuyền cũng tiến đến quỳ xuống bên cạnh phụ thân hướng Liễu Thương Ly dập dầu ba cái, “Lão gia gia, cầu ngài cứu tiểu cha của ta.”
.
Liễu Thương Ly nhíu mi nhìn Nghiêm Dịch Tuyền tuấn dật xinh đẹp, có chút hứng thú vuốt râu hỏi: “Ngươi là ai?”
.
“Ta tên gọi Nghiêm Dịch Tuyền, là nhi tử của phụ thân.” Nghiêm Dịch Tuyền chỉ chỉ nam nhân bên cạnh.
.
“Nga? Phụ thân ngươi thôi đã khiến đầu và tâm ta bốc hỏa, ngươi cũng muốn đến góp phần phải không?” Nghiệt đồ này có nhi tử từ khi nào? Sao ta lại không biết?
.
Nghiêm Dịch Tuyền lắc đầu, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Không, Tuyền Nhi không muốn góp phần, cũng không biết vì sao phụ thân khiến lão gia gia sinh khí, ta không quan tâm sai lầm trong quá khứ của phụ thân, nhưng tiểu cha của ta chưa từng làm sai chuyện gì, tâm địa hắn thiện lương, lại bị nữ nhân xấu xa hạ độc, mệnh không còn dài, Tuyền Nhi chỉ cầu lão gia gia cứu tiểu cha của ta, Tuyền Nhi vô cùng cảm kích.”
.
Liễu Thương Ly đối với hài tử lanh lợi hiểu biết như Nghiêm Dịch Tuyền thấy rất hài lòng, hắn ném anh mắt về phía Nghiêm Dục Phong, lạnh lùng nói: “Còn ngươi? Ngươi không có gì để nói sao?”
.
Nghiêm Dục Phong lạnh nhạt đáp: “Chỉ cầu sư phụ cứu hắn, đồ nhi tùy ngài xử trí.”
.
Liễu Thương Ly đưa tay vuốt chòm râu suy ngẫm, liền cười lạnh lùng nói: “Được! Chỉ cần ngươi tự phế võ công, ta liền cứu hắn!”
.
Lời vừa nói ra, Lăng Ngữ Hàn và Nghiêm Dịch Tuyền đều mở lớn mắt nhìn Liễu Thương Ly, chỉ có Nghiêm Dục Phong sắc mặt vẫn như cũ không chút biến đổi, tựa như đã sớm đoán được việc này, y chỉ bình thản mở miệng: “Xin sư phụ hãy làm đúng lời vừa nói.”
.
Nghiêm Dục Phong nhẹ nhàng đặt Hi Trần xuống dưới, tay phải âm thầm vận khí, đem nội công toàn thân tụ trong lòng bàn tay, một làn khói từ trong tay y chậm rãi thoát ra, mọi người đều nhìn ra được là y đang muốn dùng mười thành công lực để tự phế võ công.
.
Ánh mắt Nghiêm Dục Phong chăm chú nhìn Hi Trần, chỉ cần lão thiên gia không cướp bé đi, thì dù y phải chết, y cũng không oán không hận.
.
Khi Nghiêm Dục Phong nâng tay định làm đứt kinh mạch bản thân, đôi tay khô gầy bỗng chốc ôm cổ y, Nghiêm Dục Phong ngạc nhiên nhìn nhân nhi vốn đã say ngủ trước mặt, y vội vàng đem công lực cường đại thu hồi, sợ khiến nhân nhi trong lòng bị thương, nhưng mười thành công lực này vốn đã không phải nhỏ, vội vã thu hồi thì cho dù kinh mạch không đứt cũng khiến cơ thể bị nội thương.
.
“Trần nhi?” Nghiêm Dục Phong tái mặt nhịn xuống khí huyết trong cơ thể đang cuồn cuộn dâng lên, khẽ hỏi, vì sao bé tỉnh lại vào lúc này?
.
Hi Trần dùng toàn bộ khí lực trong cơ thể để cử động thân thể, mới cản được hành động tự đả thương mình của Nghiêm Dục Phong, bé khó khăn mở miệng: “Phong. . . . Không cần. . . . . .”
.
Nghiêm Dục Phong hướng Lăng Ngữ Hàn ra hiệu, người phía sau lập tức hiểu ý liền tiến đến định ôm Hi Trần đi.
.
“Đừng!” Hi Trần ôm chặt lấy Nghiêm Dục Phong không chịu buông tay.
.
Hi Trần hổn hển thở dốc quay đầu nói với Lý Thương Ly: “Nếu phong. . . . Tự phế võ công. . . . Ta thà chết. . . . Cũng không cần ngài cứu. . . .”
.
“A! Tiểu oa nhi này thật là kiên cường mà, có biết hay không ngươi chỉ còn chút lực tàn? Không đến một khắc sau, ngươi sẽ đi gặp diêm vương .” Liễu Thương Ly hơi khom người nói đầy khiêu khích trước mặt Hi Trần.
.
“Ta không sợ. . . . Nhưng ngươi. . . . Bức phong tự phế võ công. . . . Mới không phải là sư phụ tốt. . . . Ta. . . . Tuyệt không cần ngươi cứu. . . .” Dù cho tính mệnh đã tận, Hi Trần cũng cố lấy chút dũng khí, yếu ớt mắng Liễu Thương Ly.
.
“Trần nhi!” Trái lại, lúc này Nghiêm Dục Phong đang rất nôn nóng, y cầm đôi bàn tay gầy gò của Hi Trần, lớn tiếng thét to với bé.
.
Hi Trần mím môi, bị Nghiêm Dục Phong mắng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, bé nghẹn ngào nói: “Trần nhi. . . . Không muốn. . . . Phong tự phế võ công. . . . Trần nhi thà chết. . . . Cũng không cần hắn cứu. . . . Phong. . . . Chúng ta đi. . . . Được không. . . .”
.
Hi Trần đau lòng nhìn tóc mai của Nghiêm Dục Phong đã điểm bạc, bé vẫn luôn biết rằng. . . . Phong vì bé, lo lắng chạy suốt ngày đêm không dừng lại, còn hao tổn nội lực bản thân luyện tập nhiều năm để giữ lại mạng của bé, nhưng Hi Trần đã quá mệt mỏi không cách nào khuyên nhủ Phong được, bé rất muốn kêu Phong không cần lãng phí thời gian với bé nữa, nhưng dược của Lăng Ngữ Hàn khiến Hi Trần liên tục mê man .
.
“Hừ! Vậy mời các người đi tự nhiên.” Liễu Thương Ly cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi vào trong nhà.
.
“Sư phụ! Cầu ngài cứu hắn, đồ nhi nguyện chết không chối từ!” Nghiêm Dục Phong ngăn Hi Trần, một đời cao ngạo như y lại ở trước mặt mọi người dập đầu mấy lần cầu xin Liễu Thương Ly.
.
Hi Trần đau lòng, lệ tuôn như mưa, khí lực toàn thân dồn lại chỉ muốn cản Nghiêm Dục Phong, bé khóc cầu : “Phong, không cần. . . . . Đã đủ rồi. . . . Trần nhi. . . . Chết cũng không luyến tiếc. . . . Phong đừng cầu xin hắn nữa. . . . Trần nhi. . . . Không muốn hắn cứu. . . .”
.
Hi Trần vốn chỉ dựa vào chân khí của Nghiêm Dục Phong để níu kéo hơi thở mong manh, hiện nay trong lòng lại lo lắng, khiến độc trong thân thể lại càng phát tác nhanh hơn, bé” oa” một tiếng ói ra ngụm máu đen to, khiến mọi người có mặt sợ hãi, Nghiêm Dục Phong đỡ cơ thể lạnh như băng của Hi Trần ngả về sau, gào thét: “Không! ! !”
.
Hi Trần yếu ớt mà cười nói: “Phong. . . . Trần nhi. . . . Đến giờ phải đi rồi. . . .tình của huynh. . . . Khụ khụ. . . . Kiếp sau sẽ. . . .”
.
Kiếp sau. . . . Trần nhi có thể gặp lại Phong không. . . . ?
.
“Không! Ta không cho phép ngươi nói lời này, ngươi sẽ không có việc gì hết! Ngươi sẽ không chết! Ngươi có nghe hay không? !” Nghiêm Dục Phong cuồng loạn gào thét, hoàn toàn không để ý bản thân bị trọng thương, một tay dán sát vào ngực Hi Trần, vội vàng truyền chân khí của bản thân, mà không hề nhận ra đã không còn tác dụng với Hi Trần nữa.
.
Hi Trần động động môi, “Thực xin lỗi. . . .” . Trần nhi thật sự rất mệt. . . . Muốn ngủ . . . . Nhũ mẫu. . . . Có đến đón Trần nhi không. . . . ?
.
Tác giả :
Như Tinh