Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor
Chương 89: Lunar và quỷ
Cô ta đáp:
- Chuyện này khó đấy. Khu rừng bị nhiễm máu quỷ, ma thuật của ta khó mà hiệu quả.
- Nhiễm máu quỷ à?
- Đúng vậy. Chúng ta cần phải tiêu diệt con quỷ đó thì mới cứu được khu rừng này.
Bất ngờ có tiếng gầm:
- Hà hà...
- Ai! Ai đấy? - Tôi quay lại hét to.
Gã sát thủ kia đã xuất hiện. Hắn giơ thanh kiếm chĩa về phía nữ thần mặt trăng:
- Tên kia! Nhà ngươi có ngon thì bắt ta đi, Lunar.
- Ngươi biết tên ta sao?
- Ai mà không biết ngươi chứ, hả con nhỏ kia?
Nãy giờ tôi quên mất chuyện hỏi cô ấy tên gì nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Gã sát thủ kia cầm kiếm lao tới tấn công thẳng vào Lunar. Cô giơ quyền trượng đỡ đòn kiếm.
- Hự... ơ!
Hắn ta hóa nước biến ra phía sau đâm mạnh vào lưng Lunar:
- AAAAA!!!
- Chết đi! - Hắn rạch mạnh xuống cứ như xẻ thịt. Máu bắn ra như suối văng vào mặt hắn. Lunar chống quyền trượng xuống:
- Hừ... hắn mạnh thật.
- Chưa gì trúng đòn rồi à?
Hắn ta cười nhẹ:
- Ha ha ha.
- Thật là, tưởng nữ thần mặt trăng thế nào. - Tôi vừa lẩm bẩm vừa chữa thương cho Lunar. Nhưng cô ta ra hiệu cho tôi bình tĩnh rồi bảo:
- Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
- Vậy hả?
Vừa chữa thương xong, gã sát thủ đã lao tới. Lunar bình tĩnh nắm chặt lưỡi kiếm rồi bẻ gãy. Tôi lẫn hắn há hốc mồm:
- Không thể nào!
- He he, tưởng chém ta lần nữa dễ lắm hả? Đá bình thường katana chém vào là văng ra, xá gì đá mặt trăng.
Hắn vứt kiếm vận ma thuật hút nước từ suối lên tạo một trận địa tên. Lunar lấy quyền trượng thủ thế. Một trận mưa tên rơi xuống khiến tôi hét lên:
- TRỜI ĐẤT!
- Đừng có rời khỏi bóng của ta! - Lunar xoay quyền trượng chặn tên.
Gã sát thủ bất ngờ xoay hai tay như ghép thành hình trái tim rồi hất hai tay vào nhau theo hình chữ X.
- AAAAAAA!!! - Tên luồn xuống bên dưới đâm thẳng vào cả hai.
Tôi nghĩ thầm: "Nữ thần hay nữ đần đây?".
Lunar nhìn lên bầu trời không trăng lẩm bẩm:
- Hôm nay không có trăng, mình buộc phải dùng cách này thôi.
Cô rạch đầu ngón tay một vết nhỏ vệt lên trán hình tròn. Đôi mắt Lunar bất ngờ sáng rực lên. Gã sát thủ khá e dè:
- Chà chà...
- Xem đây. - Lunar xoay quyền trượng trước mặt. Tốc độ ngày càng tăng dần biến thành một tấm khiên trắng ảo - TRƯỢNG ĐOẠT MỆNH!
Cây quyền trượng sắc hơn cả katana chém đứt đôi chiếc khiên của gã sát thủ. Hắn nhảy lên né đòn:
- Dễ! Ơ khoan... A!
Cây quyền trượng biến về với Lunar. Trên đường bay về nó bay qua người hắn. Một vết thương lớn.
- Đau thế!
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là việc Lunar biến mất đột ngột. Hắn đảo mắt sang xung quanh tìm kiếm. Không thấy ai cả. Bất ngờ hắn bị đánh mạnh từ phía sau. Chưa kịp định thần, hắn bị bồi thêm vài chục cú đánh nữa.
- Sẵn sàng chưa? Cú cuối cùng đây.
Lunar giơ quyền trượng sáng rực ánh trăng đâm xuyên qua người hắn. Vừa đâm vào, một luồng ánh sáng lớn tỏa ra khiến tôi chói mắt không nhìn thấy gì.
Phải đến khi ánh sáng dịu đi, tôi mới nhìn rõ mọi thứ. Lunar đang đứng thẳng nhìn vào tên sát thủ.
- Tức thật!
- Có chuyện gì vậy? - Tôi bước lại.
- Đừng đến đây! - Cô ta hét to. Ngay lập tức, miệng cô phun ra toàn là máu tươi. Lunar nằm xuống quằn quại trong đau đớn. Cảm nhận được có luồng khí lạ ở đây, tôi bật Nhẫn phong thần lên xem thử. Thứ tôi nhìn thấy không thể tin được. Một con quỷ. Hắn đang trói Lunar nằm xuống rồi đấm liên hồi vào bụng cô. Mỗi lần đấm là một lần máu phun ra.
Ngay lập tức tôi chạy lại:
- Thả cô ta ra mau!
- Đừng hòng, Lunar là của ta. - Hắn tung chưởng ma thuật về phía tôi khiến tôi "đứng hình" không di chuyển được.
Đánh một hồi thì Lunar bất tỉnh. Tển quỷ kia đứng dậy mang nữ thần măt trăng bay đi mất. Quyết không để thua, tôi tạo một đôi cánh bằng lá cây.
- Nào, bay lên! YA!
Vừa nhảy lên được sáu mươi xăng ti mét thì tôi ngã bịch xuống đất. Đúng là không thể bay được. Tôi tặc lưỡi ngán ngẩm bước về thì có tiếng gọi:
- Đau quá...
- Ai đấy?
- Tui...
Nhận ra gã sát thủ đang nằm dưới đất là người lên tiếng, tôi lùi lại một bước:
- Ngươi!
- Cứu tui! Đau!
Tôi hơi sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh rút cây quyền trượng của Lunar bỏ quên ra thủ thế:
- Muốn gì?
- Cứu tui! Tui bị thương. Bố thằng ngu, bị thương mà rút vũ khí ra cho mất máu thêm hả.
Chắc là không có việc gì, tôi ngồi xuống chữa thương cho hắn. Vừa tỉnh dậy, hắn bật dậy và ngạc nhiên:
- Hả?
- Mặt dính gì hay sao mà nhìn dữ vậy?
- Mày là người Trái Đất hả?
Tôi trố mắt:
- Đúng rồi! Không lẽ nhà ngươi...
- Đúng đó! Tui cũng ở Trái Đất nè. Không ngờ lại có người đồng cảnh ngộ với tui. Gớm, không hiểu sao đang chơi liên quân ngon lành thì bị choáng váng đầu óc, rồi tui bất tỉnh. Lúc tỉnh dậy thì tui thấy tui đang nằm dưới suối.
- Thế ông có biết ông bị quỷ nhập không?
Cậu ta há hốc mồm:
- Thật á?
- Thật. Nó đi mất rồi nhưng bắt mất Lunar rồi. Đây là quyền trượng của cô ấy. Mà ông tên gì, tui tên Hùng.
- Tui là Hải.
Tôi hỏi:
- Thế ở đây ông có khả năng gì không?
- Khả năng á, không biết nữa. Đến giờ tui mới nhận ra mình đang ở Athanor đấy.
- Sao thế?
Hải đáp:
- Thì lúc tui đến đây thì bị quỷ ám còn nhớ được gì nữa.
- Ờ phải ha. Chết tiệt, con quỷ đó phá hỏng khu rừng xong biến mất rồi. Mình đành tự cứu khu rừng vậy.
Do con quỷ đã rời đi nên dòng suối trong trở lại. Tôi truyền ma lực vào dòng suối. Nước suối lan tỏa dần bên trong khu rừng Chạng Vạng khiến cây cối xanh tươi trở lại. Tôi thở phào:
- Hay quá.
- Ông hay thật đấy.
- Chuyện gì đâu, ma thuật cả đấy,
Hải trố mắt:
- Ông có ma thuật?
- Đúng. Nếu không có ma thuật gì chắc ông chết vì bị thương nặng đấy.
- Chà chà. Ông có ma thuật sướng thế?
Tôi gãi đầu:
- Sướng gì đâu, ma thuật chữa thương thôi chứ đâu phải ma thuật của sát thủ đâu.
- Chỉ tui với, tui cũng muốn có ma thuật.
- Làm sao tui biết được hả! - Tôi bất giác tát nó một phát. Bất ngờ khuôn mặt nó vỡ tan thành nước văng tung tóe rồi nhanh chóng hồi phục lại.
Tôi ồ lên:
- A hiểu rồi. Ông có ma thuật của nước đấy.
- Nước á? Nước thì làm được gì nhỉ? Thử xem nào. - Hải vận khí tạo ra một quả cầu ma thuật chưởng về phía tôi. Quả cầu đột ngột phát nổ khiến tôi đau điếng.
- Đau đau...
Hải ngạc nhiên:
- Ghê thế?
- Đau đấy. Để xem ngươi chịu được đòn này không. - Tôi lộn một vòng đạp đất nhảy lên cao rút cung bắn một mũi tên ma thuật về phía Hải. Cậu ta không chịu thua bắn một viên đạn nước đáp trả.
"KENG", mũi tên và viên đạn bị đánh văng ra bởi một người thứ ba. Tôi khá bất ngờ khi đó là Lindis.
- Chị Lindis! Sao chị chưa ngủ?
- Lúc nãy đi vệ sinh chị thấy phòng nhóc trống trơn, chị nghĩ nhóc có chuyện rồi nên mới đi tìm. May là nhóc vẫn ở đây. - Lindis quay sang Hải - Cậu này là ai?
- Em... em là Hải.
Lindis hỏi tiếp:
- Cậu làm gì ở đây? Có phải cậu chính là gã sát thủ đã giết chết mấy người ở khu rừng Chạng Vạng không?
- Ơ tôi... tôi không biết gì hết.
Tôi ghé vào tai Lindis:
- Cậu ta không hẳn là hung thủ đâu. Một con quỷ đã chiếm...
- Ta biết, không cần nhắc. Thế con quỷ đó đâu?
- Nó đi mất rồi.
Lindis thở phào:
- Phù... như vậy thì khỏe rồi. Ủa khoan, nhóc đang cầm cái gì vậy?
- Cây quyền trượng.
- Cây... cây quyền trượng này là của nữ thần mặt trăng mà! Tại sao nhóc lại có nó? Đừng có nói là nhóc đã triệu hồi cô ấy nha.
Tôi gật đầu. Lindis đánh mạnh vào đầu tôi:
- Thằng điên! Có biết triệu hồi nữ thần vòa đêm ba mươi là chết không hả?
- Nhưng em vẫn còn ở đây mà.
- Thế cô ta đâu?
Tôi đáp:
- Cô ấy bị con quỷ kia bắt đi rồi.
- Chết rồi. Nhanh trở về căn cứ mau, phải họp gấp.
Dứt lời, Lindis kéo tay tôi trở về căn cứ bỏ lại Hải đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì...
- Chuyện này khó đấy. Khu rừng bị nhiễm máu quỷ, ma thuật của ta khó mà hiệu quả.
- Nhiễm máu quỷ à?
- Đúng vậy. Chúng ta cần phải tiêu diệt con quỷ đó thì mới cứu được khu rừng này.
Bất ngờ có tiếng gầm:
- Hà hà...
- Ai! Ai đấy? - Tôi quay lại hét to.
Gã sát thủ kia đã xuất hiện. Hắn giơ thanh kiếm chĩa về phía nữ thần mặt trăng:
- Tên kia! Nhà ngươi có ngon thì bắt ta đi, Lunar.
- Ngươi biết tên ta sao?
- Ai mà không biết ngươi chứ, hả con nhỏ kia?
Nãy giờ tôi quên mất chuyện hỏi cô ấy tên gì nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Gã sát thủ kia cầm kiếm lao tới tấn công thẳng vào Lunar. Cô giơ quyền trượng đỡ đòn kiếm.
- Hự... ơ!
Hắn ta hóa nước biến ra phía sau đâm mạnh vào lưng Lunar:
- AAAAA!!!
- Chết đi! - Hắn rạch mạnh xuống cứ như xẻ thịt. Máu bắn ra như suối văng vào mặt hắn. Lunar chống quyền trượng xuống:
- Hừ... hắn mạnh thật.
- Chưa gì trúng đòn rồi à?
Hắn ta cười nhẹ:
- Ha ha ha.
- Thật là, tưởng nữ thần mặt trăng thế nào. - Tôi vừa lẩm bẩm vừa chữa thương cho Lunar. Nhưng cô ta ra hiệu cho tôi bình tĩnh rồi bảo:
- Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
- Vậy hả?
Vừa chữa thương xong, gã sát thủ đã lao tới. Lunar bình tĩnh nắm chặt lưỡi kiếm rồi bẻ gãy. Tôi lẫn hắn há hốc mồm:
- Không thể nào!
- He he, tưởng chém ta lần nữa dễ lắm hả? Đá bình thường katana chém vào là văng ra, xá gì đá mặt trăng.
Hắn vứt kiếm vận ma thuật hút nước từ suối lên tạo một trận địa tên. Lunar lấy quyền trượng thủ thế. Một trận mưa tên rơi xuống khiến tôi hét lên:
- TRỜI ĐẤT!
- Đừng có rời khỏi bóng của ta! - Lunar xoay quyền trượng chặn tên.
Gã sát thủ bất ngờ xoay hai tay như ghép thành hình trái tim rồi hất hai tay vào nhau theo hình chữ X.
- AAAAAAA!!! - Tên luồn xuống bên dưới đâm thẳng vào cả hai.
Tôi nghĩ thầm: "Nữ thần hay nữ đần đây?".
Lunar nhìn lên bầu trời không trăng lẩm bẩm:
- Hôm nay không có trăng, mình buộc phải dùng cách này thôi.
Cô rạch đầu ngón tay một vết nhỏ vệt lên trán hình tròn. Đôi mắt Lunar bất ngờ sáng rực lên. Gã sát thủ khá e dè:
- Chà chà...
- Xem đây. - Lunar xoay quyền trượng trước mặt. Tốc độ ngày càng tăng dần biến thành một tấm khiên trắng ảo - TRƯỢNG ĐOẠT MỆNH!
Cây quyền trượng sắc hơn cả katana chém đứt đôi chiếc khiên của gã sát thủ. Hắn nhảy lên né đòn:
- Dễ! Ơ khoan... A!
Cây quyền trượng biến về với Lunar. Trên đường bay về nó bay qua người hắn. Một vết thương lớn.
- Đau thế!
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là việc Lunar biến mất đột ngột. Hắn đảo mắt sang xung quanh tìm kiếm. Không thấy ai cả. Bất ngờ hắn bị đánh mạnh từ phía sau. Chưa kịp định thần, hắn bị bồi thêm vài chục cú đánh nữa.
- Sẵn sàng chưa? Cú cuối cùng đây.
Lunar giơ quyền trượng sáng rực ánh trăng đâm xuyên qua người hắn. Vừa đâm vào, một luồng ánh sáng lớn tỏa ra khiến tôi chói mắt không nhìn thấy gì.
Phải đến khi ánh sáng dịu đi, tôi mới nhìn rõ mọi thứ. Lunar đang đứng thẳng nhìn vào tên sát thủ.
- Tức thật!
- Có chuyện gì vậy? - Tôi bước lại.
- Đừng đến đây! - Cô ta hét to. Ngay lập tức, miệng cô phun ra toàn là máu tươi. Lunar nằm xuống quằn quại trong đau đớn. Cảm nhận được có luồng khí lạ ở đây, tôi bật Nhẫn phong thần lên xem thử. Thứ tôi nhìn thấy không thể tin được. Một con quỷ. Hắn đang trói Lunar nằm xuống rồi đấm liên hồi vào bụng cô. Mỗi lần đấm là một lần máu phun ra.
Ngay lập tức tôi chạy lại:
- Thả cô ta ra mau!
- Đừng hòng, Lunar là của ta. - Hắn tung chưởng ma thuật về phía tôi khiến tôi "đứng hình" không di chuyển được.
Đánh một hồi thì Lunar bất tỉnh. Tển quỷ kia đứng dậy mang nữ thần măt trăng bay đi mất. Quyết không để thua, tôi tạo một đôi cánh bằng lá cây.
- Nào, bay lên! YA!
Vừa nhảy lên được sáu mươi xăng ti mét thì tôi ngã bịch xuống đất. Đúng là không thể bay được. Tôi tặc lưỡi ngán ngẩm bước về thì có tiếng gọi:
- Đau quá...
- Ai đấy?
- Tui...
Nhận ra gã sát thủ đang nằm dưới đất là người lên tiếng, tôi lùi lại một bước:
- Ngươi!
- Cứu tui! Đau!
Tôi hơi sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh rút cây quyền trượng của Lunar bỏ quên ra thủ thế:
- Muốn gì?
- Cứu tui! Tui bị thương. Bố thằng ngu, bị thương mà rút vũ khí ra cho mất máu thêm hả.
Chắc là không có việc gì, tôi ngồi xuống chữa thương cho hắn. Vừa tỉnh dậy, hắn bật dậy và ngạc nhiên:
- Hả?
- Mặt dính gì hay sao mà nhìn dữ vậy?
- Mày là người Trái Đất hả?
Tôi trố mắt:
- Đúng rồi! Không lẽ nhà ngươi...
- Đúng đó! Tui cũng ở Trái Đất nè. Không ngờ lại có người đồng cảnh ngộ với tui. Gớm, không hiểu sao đang chơi liên quân ngon lành thì bị choáng váng đầu óc, rồi tui bất tỉnh. Lúc tỉnh dậy thì tui thấy tui đang nằm dưới suối.
- Thế ông có biết ông bị quỷ nhập không?
Cậu ta há hốc mồm:
- Thật á?
- Thật. Nó đi mất rồi nhưng bắt mất Lunar rồi. Đây là quyền trượng của cô ấy. Mà ông tên gì, tui tên Hùng.
- Tui là Hải.
Tôi hỏi:
- Thế ở đây ông có khả năng gì không?
- Khả năng á, không biết nữa. Đến giờ tui mới nhận ra mình đang ở Athanor đấy.
- Sao thế?
Hải đáp:
- Thì lúc tui đến đây thì bị quỷ ám còn nhớ được gì nữa.
- Ờ phải ha. Chết tiệt, con quỷ đó phá hỏng khu rừng xong biến mất rồi. Mình đành tự cứu khu rừng vậy.
Do con quỷ đã rời đi nên dòng suối trong trở lại. Tôi truyền ma lực vào dòng suối. Nước suối lan tỏa dần bên trong khu rừng Chạng Vạng khiến cây cối xanh tươi trở lại. Tôi thở phào:
- Hay quá.
- Ông hay thật đấy.
- Chuyện gì đâu, ma thuật cả đấy,
Hải trố mắt:
- Ông có ma thuật?
- Đúng. Nếu không có ma thuật gì chắc ông chết vì bị thương nặng đấy.
- Chà chà. Ông có ma thuật sướng thế?
Tôi gãi đầu:
- Sướng gì đâu, ma thuật chữa thương thôi chứ đâu phải ma thuật của sát thủ đâu.
- Chỉ tui với, tui cũng muốn có ma thuật.
- Làm sao tui biết được hả! - Tôi bất giác tát nó một phát. Bất ngờ khuôn mặt nó vỡ tan thành nước văng tung tóe rồi nhanh chóng hồi phục lại.
Tôi ồ lên:
- A hiểu rồi. Ông có ma thuật của nước đấy.
- Nước á? Nước thì làm được gì nhỉ? Thử xem nào. - Hải vận khí tạo ra một quả cầu ma thuật chưởng về phía tôi. Quả cầu đột ngột phát nổ khiến tôi đau điếng.
- Đau đau...
Hải ngạc nhiên:
- Ghê thế?
- Đau đấy. Để xem ngươi chịu được đòn này không. - Tôi lộn một vòng đạp đất nhảy lên cao rút cung bắn một mũi tên ma thuật về phía Hải. Cậu ta không chịu thua bắn một viên đạn nước đáp trả.
"KENG", mũi tên và viên đạn bị đánh văng ra bởi một người thứ ba. Tôi khá bất ngờ khi đó là Lindis.
- Chị Lindis! Sao chị chưa ngủ?
- Lúc nãy đi vệ sinh chị thấy phòng nhóc trống trơn, chị nghĩ nhóc có chuyện rồi nên mới đi tìm. May là nhóc vẫn ở đây. - Lindis quay sang Hải - Cậu này là ai?
- Em... em là Hải.
Lindis hỏi tiếp:
- Cậu làm gì ở đây? Có phải cậu chính là gã sát thủ đã giết chết mấy người ở khu rừng Chạng Vạng không?
- Ơ tôi... tôi không biết gì hết.
Tôi ghé vào tai Lindis:
- Cậu ta không hẳn là hung thủ đâu. Một con quỷ đã chiếm...
- Ta biết, không cần nhắc. Thế con quỷ đó đâu?
- Nó đi mất rồi.
Lindis thở phào:
- Phù... như vậy thì khỏe rồi. Ủa khoan, nhóc đang cầm cái gì vậy?
- Cây quyền trượng.
- Cây... cây quyền trượng này là của nữ thần mặt trăng mà! Tại sao nhóc lại có nó? Đừng có nói là nhóc đã triệu hồi cô ấy nha.
Tôi gật đầu. Lindis đánh mạnh vào đầu tôi:
- Thằng điên! Có biết triệu hồi nữ thần vòa đêm ba mươi là chết không hả?
- Nhưng em vẫn còn ở đây mà.
- Thế cô ta đâu?
Tôi đáp:
- Cô ấy bị con quỷ kia bắt đi rồi.
- Chết rồi. Nhanh trở về căn cứ mau, phải họp gấp.
Dứt lời, Lindis kéo tay tôi trở về căn cứ bỏ lại Hải đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì...
Tác giả :
Phan Thế Hùng