Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 8 - Chương 2: Hàn Thiên Liên
Phương Tĩnh Hương - Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Hàn thị Hồng Kông đã qua đời.
Hưởng thọ sáu mươi lăm tuổi, bà nhắm mắt xuôi tay trong một cơn bạo bệnh bất ngờ. Tuy nhiên điều kỳ lạ là dường như đã sớm dự liệu được điều bất hạnh xảy ra, trong vòng một tuần trước khi qua đời, thông qua cô Tuệ, người giúp việc lâu năm đáng tin cậy của mình, Chủ tịch Phương đã kịp thời thiết lập một bản di chúc.
“Này, này, cậu nghe gì chưa?” Trong phòng vệ sinh của công ty, hai cô nhân viên trang điểm rất đậm đang thì thầm to nhỏ với nhau: “Chủ tịch đã giao lại toàn bộ tài sản cho một người tên là Bạch Hạo Đan, thấy bảo giấy tờ do chính tay bà Phương xác nhận”.
“Đúng vậy đấy, nghe nói anh chàng Bạch Hạo Đan này trước đây là gia sư dạy dương cầm cho Hàn Cốc Liên. Ba năm trước, sau khi cô bé vô cớ chìm vào hôn mê thì anh ta liền trở thành trợ lý riêng của Chủ tịch Phương. Nhưng lần này anh ta tiếp nhận gia sản nhà họ Hàn với thân phận vị hôn phu của Cổ Liên.” Quay ngang quay ngửa thấy xung quanh không có ai, hai cô gái nhỏ giọng cười nhạt vẻ khinh bỉ: “Ai biết được anh ta dùng thủ đoạn gì để lấy lòng bà Phương Tĩnh Hương, chứ Hàn Cốc Liên mới mười mấy tuổi, hiện tại còn chưa biết sống chết thế nào, gã họ Bạch kia nếu muốn khiến cô bé chết thì thật dễ như trở bàn tay”.
“Đúng vậy, cậu nói xem một người đang khỏe mạnh bình thường làm sao mà bảo hôn mê là hôn mê ngay được, nhiều khả năng là gã họ Bạch kia đã chuốc cho cô bé thuốc men gì cũng nên.”
“Thôi đừng nói nữa, có người đến kìa! Để người ngoài nghe thấy thì đừng mong giữ được bát cơm nhé…” Sau phút thỏa thuận ngầm, hai cô nhân viên đổi chủ đề rồi tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì, cùng rảo bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Thế nhưng, vào thời khắc cánh cửa phòng vệ sinh khép lại, trên bề mặt chiếc gương treo ở vách tường bỗng từ từ lóe lên một luồng sáng màu xanh lam yếu ớt…
…
Trong phòng khách của ngôi biệt thự nhà họ Hàn, tấm gương ảo ảnh tạo bằng nước trong suốt như kim cương bỗng “bùm” một tiếng, đột ngột vỡ tung, những giọt nước bắn trên nền đất phản chiếu hình ảnh cặp nam tử anh tuấn đẹp đẽ, phong cách hoàn toàn khác nhau đang ngồi tựa lưng trên ghế sô pha.
“Nhìn thấy chưa Dao Hoa cung chủ, đây chính là hình tượng của ngài trong lòng những con người vô tri kia.” Cố ý lên giọng cười nhạo, người khoác áo thiên thanh mỉm cười gian trá, từ từ cầm tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Ta không có hứng nghe chuyện ngồi lê đôi mách đó. Hàn Thiên Liên, ngươi chỉ cần nói linh hồn Cốc Liên hiện đang ở đâu thôi.” Nhìn chằm chằm vào gương mặt giống hệt Cốc Liên đến từng đường nét, Bạch Hạo Đan kìm nén để không cho người đối diện một chưởng. “Cô ấy hôn mê đã tròn ba năm rồi, chỉ còn một tháng nữa là sinh nhật lần thứ mười sáu, cũng là ngày kết thúc dương thọ kiếp này của cô ấy, nhưng bất kể người Thiên giới và Phật giới tìm kiếm bao nhiêu vẫn không sao tìm thấy linh hồn cô ấy. Rốt cuộc năm đó có phải ngươi hút mất cô ấy không, điều này chỉ ngươi mới rõ.”
“Ha ha… Ý Cung chủ là ta đã hại Cốc Liên? Không đời nào! Liên Liên là muội muội duy nhất của ta, sao ta lại làm thế được.” Người đàn ông tên Hàn Thiên Liên cười phá lên, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì vui lắm: “Trừ việc bất đắc dĩ phải khiến Liên Liên chịu nỗi thống khổ bảy kiếp, chỉ cần muội ấy rụng một sợi tóc cũng đã đủ làm ta đau đớn vô hạn rồi. Còn về chuyện không tìm ra linh hồn muội ấy, ngài đã hỏi qua Như Lai chưa, chẳng lẽ đến Phật Tổ cũng bó tay sao? Thật ra ngoài ta thì Như Lai chính là người biết rõ linh hồn Liên Liên đang ở đâu nhất, chỉ là ông ta không dám nói ra mà thôi!”.
“Phật Tổ biết? Vậy vì sao ngài ấy không nói ra?” Hạo Đan cúi đầu khó hiểu.
“Như Lai không nói vì ông ta biết chẳng mấy chốc Cốc Liên sẽ nắm được sự thật năm đó, nắm được bí mật giữa ông ta và cha chúng ta Nạp Y La, đồng thời cũng sẽ sớm công bố với quần tiên Thiên giới. Ông ta biết rất rõ kế thừa ký ức và nỗi oán hận của nương, Liên Liên sẽ không dễ dàng bỏ qua mình đâu. Có lẽ Như Lai đã sớm chuẩn bị xong kế hoạch ứng chiến rồi. Tất cả cũng chỉ để bảo vệ hình ảnh uy nghi mà Phật giới đã mất bao năm xây dựng mà thôi.”
“Rốt cuộc là bí mật gì?” Nghi hoặc nhìn Hàn Thiên Liên, lòng Bạch Hạo Đan bỗng dâng lên một nỗi bất an.
“Ta không biết”, Thiên Liên mỉm cười, thích thú ngắm nhìn vẻ quan tâm ánh lên trong mắt Hạo Đan: “Bí mật này nương ta từng nhắc với ta, nhưng cụ thể thế nào thì ta không rõ. Bây giờ chỉ có Như Lai và Liên Liên đang chìm trong giấc ngủ là rõ thôi, cho nên hôm nay ta đến đây trước là muốn nói với ngài: Nếu ngài thật lòng thương yêu muội muội ta thì hãy từ bỏ chức vụ trên Thiên đình đi, bởi chẳng lâu nữa Liên Liên sẽ chính thức gia nhập Ma đạo. Đến lúc đó tất cả chư tiên Thiên đình đều sẽ trở thành kẻ thù của muội ấy, tất nhiên ngài cũng không ngoại lệ”.
“Vì sao ngươi lại nói với ta điều này? Ngươi nên biết ta không bao giờ dễ dàng từ bỏ Thiên chức, và cả Cốc Liên nữa, ta tin cô ấy cũng không dễ dàng nhập ma.” Đứng thẳng dậy, Hạo Đan lịch sự phác một cử chỉ tiễn khách: “Cảm ơn vì đã giải đáp các câu hỏi của ta! Còn bây giờ, nếu không muốn bị Thiên tướng phát hiện ra sự xuất hiện của ngươi ở nhân gian thì hãy lập tức quay về đi. Yên tâm, ta sẽ không đề cập với Ngọc Hoàng bất kỳ điều gì ngươi vừa nói”.
“Thanh Lệ nói quả không sai, Dao Hoa cung chủ là người duy nhất xứng với Liên Liên, ha ha… Thấy tấm chân tình của ngài với muội muội nên ta mới đến đây khuyên ngài từ bỏ Thiên giới, rốt cuộc ta cũng cảm thấy trong trời đất này một thần tiên giống như ngài quả thật hiếm có. Tuy nhiên, ta phải nói cho ngài biết, sau khi tiếp nhận hận thù cả đời của mẹ ta thì tuệ căn của Cốc Liên sẽ biến mất hoàn toàn. Muội ấy sẽ trở thành nữ vương thứ hai của Ma vực chúng ta.” Nhìn Hạo Đan với ánh mắt thông cảm, thân thể Hàn Thiên Liên dần mờ khuất: “Rời bỏ đi! Liên Liên sẽ không trở về Dao Hoa cung nữa đâu. Phải ở lại nơi còn vương hương vấn bóng người mình thương yêu, chịu đựng nỗi tương tư như xát muối, thà rằng rời bỏ trước còn hơn. Nếu không nghe ta, sau này ngài sẽ hối hận đó”.
“Đợi đã! Linh hồn Cốc Liên rốt cuộc đang ở đâu?” Nhìn bóng người trước mặt sắp hoàn toàn tan biến, Hạo Đan cố gắng hỏi với theo vấn đề quan trọng nhất.
“Linh hồn muội ấy vẫn luôn ở trong thân thể, chỉ là trú ngụ tận tầng phong ấn cuối cùng mà thôi. Hiện giờ muội ấy đang tận mắt chứng kiến cuộc đời bi thương của nương ta, đồng thời cũng đang phá giải tầng phong ấn cuối cùng…”
Hưởng thọ sáu mươi lăm tuổi, bà nhắm mắt xuôi tay trong một cơn bạo bệnh bất ngờ. Tuy nhiên điều kỳ lạ là dường như đã sớm dự liệu được điều bất hạnh xảy ra, trong vòng một tuần trước khi qua đời, thông qua cô Tuệ, người giúp việc lâu năm đáng tin cậy của mình, Chủ tịch Phương đã kịp thời thiết lập một bản di chúc.
“Này, này, cậu nghe gì chưa?” Trong phòng vệ sinh của công ty, hai cô nhân viên trang điểm rất đậm đang thì thầm to nhỏ với nhau: “Chủ tịch đã giao lại toàn bộ tài sản cho một người tên là Bạch Hạo Đan, thấy bảo giấy tờ do chính tay bà Phương xác nhận”.
“Đúng vậy đấy, nghe nói anh chàng Bạch Hạo Đan này trước đây là gia sư dạy dương cầm cho Hàn Cốc Liên. Ba năm trước, sau khi cô bé vô cớ chìm vào hôn mê thì anh ta liền trở thành trợ lý riêng của Chủ tịch Phương. Nhưng lần này anh ta tiếp nhận gia sản nhà họ Hàn với thân phận vị hôn phu của Cổ Liên.” Quay ngang quay ngửa thấy xung quanh không có ai, hai cô gái nhỏ giọng cười nhạt vẻ khinh bỉ: “Ai biết được anh ta dùng thủ đoạn gì để lấy lòng bà Phương Tĩnh Hương, chứ Hàn Cốc Liên mới mười mấy tuổi, hiện tại còn chưa biết sống chết thế nào, gã họ Bạch kia nếu muốn khiến cô bé chết thì thật dễ như trở bàn tay”.
“Đúng vậy, cậu nói xem một người đang khỏe mạnh bình thường làm sao mà bảo hôn mê là hôn mê ngay được, nhiều khả năng là gã họ Bạch kia đã chuốc cho cô bé thuốc men gì cũng nên.”
“Thôi đừng nói nữa, có người đến kìa! Để người ngoài nghe thấy thì đừng mong giữ được bát cơm nhé…” Sau phút thỏa thuận ngầm, hai cô nhân viên đổi chủ đề rồi tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì, cùng rảo bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Thế nhưng, vào thời khắc cánh cửa phòng vệ sinh khép lại, trên bề mặt chiếc gương treo ở vách tường bỗng từ từ lóe lên một luồng sáng màu xanh lam yếu ớt…
…
Trong phòng khách của ngôi biệt thự nhà họ Hàn, tấm gương ảo ảnh tạo bằng nước trong suốt như kim cương bỗng “bùm” một tiếng, đột ngột vỡ tung, những giọt nước bắn trên nền đất phản chiếu hình ảnh cặp nam tử anh tuấn đẹp đẽ, phong cách hoàn toàn khác nhau đang ngồi tựa lưng trên ghế sô pha.
“Nhìn thấy chưa Dao Hoa cung chủ, đây chính là hình tượng của ngài trong lòng những con người vô tri kia.” Cố ý lên giọng cười nhạo, người khoác áo thiên thanh mỉm cười gian trá, từ từ cầm tách cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Ta không có hứng nghe chuyện ngồi lê đôi mách đó. Hàn Thiên Liên, ngươi chỉ cần nói linh hồn Cốc Liên hiện đang ở đâu thôi.” Nhìn chằm chằm vào gương mặt giống hệt Cốc Liên đến từng đường nét, Bạch Hạo Đan kìm nén để không cho người đối diện một chưởng. “Cô ấy hôn mê đã tròn ba năm rồi, chỉ còn một tháng nữa là sinh nhật lần thứ mười sáu, cũng là ngày kết thúc dương thọ kiếp này của cô ấy, nhưng bất kể người Thiên giới và Phật giới tìm kiếm bao nhiêu vẫn không sao tìm thấy linh hồn cô ấy. Rốt cuộc năm đó có phải ngươi hút mất cô ấy không, điều này chỉ ngươi mới rõ.”
“Ha ha… Ý Cung chủ là ta đã hại Cốc Liên? Không đời nào! Liên Liên là muội muội duy nhất của ta, sao ta lại làm thế được.” Người đàn ông tên Hàn Thiên Liên cười phá lên, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì vui lắm: “Trừ việc bất đắc dĩ phải khiến Liên Liên chịu nỗi thống khổ bảy kiếp, chỉ cần muội ấy rụng một sợi tóc cũng đã đủ làm ta đau đớn vô hạn rồi. Còn về chuyện không tìm ra linh hồn muội ấy, ngài đã hỏi qua Như Lai chưa, chẳng lẽ đến Phật Tổ cũng bó tay sao? Thật ra ngoài ta thì Như Lai chính là người biết rõ linh hồn Liên Liên đang ở đâu nhất, chỉ là ông ta không dám nói ra mà thôi!”.
“Phật Tổ biết? Vậy vì sao ngài ấy không nói ra?” Hạo Đan cúi đầu khó hiểu.
“Như Lai không nói vì ông ta biết chẳng mấy chốc Cốc Liên sẽ nắm được sự thật năm đó, nắm được bí mật giữa ông ta và cha chúng ta Nạp Y La, đồng thời cũng sẽ sớm công bố với quần tiên Thiên giới. Ông ta biết rất rõ kế thừa ký ức và nỗi oán hận của nương, Liên Liên sẽ không dễ dàng bỏ qua mình đâu. Có lẽ Như Lai đã sớm chuẩn bị xong kế hoạch ứng chiến rồi. Tất cả cũng chỉ để bảo vệ hình ảnh uy nghi mà Phật giới đã mất bao năm xây dựng mà thôi.”
“Rốt cuộc là bí mật gì?” Nghi hoặc nhìn Hàn Thiên Liên, lòng Bạch Hạo Đan bỗng dâng lên một nỗi bất an.
“Ta không biết”, Thiên Liên mỉm cười, thích thú ngắm nhìn vẻ quan tâm ánh lên trong mắt Hạo Đan: “Bí mật này nương ta từng nhắc với ta, nhưng cụ thể thế nào thì ta không rõ. Bây giờ chỉ có Như Lai và Liên Liên đang chìm trong giấc ngủ là rõ thôi, cho nên hôm nay ta đến đây trước là muốn nói với ngài: Nếu ngài thật lòng thương yêu muội muội ta thì hãy từ bỏ chức vụ trên Thiên đình đi, bởi chẳng lâu nữa Liên Liên sẽ chính thức gia nhập Ma đạo. Đến lúc đó tất cả chư tiên Thiên đình đều sẽ trở thành kẻ thù của muội ấy, tất nhiên ngài cũng không ngoại lệ”.
“Vì sao ngươi lại nói với ta điều này? Ngươi nên biết ta không bao giờ dễ dàng từ bỏ Thiên chức, và cả Cốc Liên nữa, ta tin cô ấy cũng không dễ dàng nhập ma.” Đứng thẳng dậy, Hạo Đan lịch sự phác một cử chỉ tiễn khách: “Cảm ơn vì đã giải đáp các câu hỏi của ta! Còn bây giờ, nếu không muốn bị Thiên tướng phát hiện ra sự xuất hiện của ngươi ở nhân gian thì hãy lập tức quay về đi. Yên tâm, ta sẽ không đề cập với Ngọc Hoàng bất kỳ điều gì ngươi vừa nói”.
“Thanh Lệ nói quả không sai, Dao Hoa cung chủ là người duy nhất xứng với Liên Liên, ha ha… Thấy tấm chân tình của ngài với muội muội nên ta mới đến đây khuyên ngài từ bỏ Thiên giới, rốt cuộc ta cũng cảm thấy trong trời đất này một thần tiên giống như ngài quả thật hiếm có. Tuy nhiên, ta phải nói cho ngài biết, sau khi tiếp nhận hận thù cả đời của mẹ ta thì tuệ căn của Cốc Liên sẽ biến mất hoàn toàn. Muội ấy sẽ trở thành nữ vương thứ hai của Ma vực chúng ta.” Nhìn Hạo Đan với ánh mắt thông cảm, thân thể Hàn Thiên Liên dần mờ khuất: “Rời bỏ đi! Liên Liên sẽ không trở về Dao Hoa cung nữa đâu. Phải ở lại nơi còn vương hương vấn bóng người mình thương yêu, chịu đựng nỗi tương tư như xát muối, thà rằng rời bỏ trước còn hơn. Nếu không nghe ta, sau này ngài sẽ hối hận đó”.
“Đợi đã! Linh hồn Cốc Liên rốt cuộc đang ở đâu?” Nhìn bóng người trước mặt sắp hoàn toàn tan biến, Hạo Đan cố gắng hỏi với theo vấn đề quan trọng nhất.
“Linh hồn muội ấy vẫn luôn ở trong thân thể, chỉ là trú ngụ tận tầng phong ấn cuối cùng mà thôi. Hiện giờ muội ấy đang tận mắt chứng kiến cuộc đời bi thương của nương ta, đồng thời cũng đang phá giải tầng phong ấn cuối cùng…”
Tác giả :
Liên Tuyết Tử Thần