Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 5 - Chương 3: Huyết Nhục Tường Vi[3]
[3] Huyết Nhục Tường Vi: Hoa hồng máu thịt
Màn đêm yên tĩnh! Tô San nằm trong vòng tay Lạc Á Phong, sung sướng cảm hưởng thụ cảm giác da thịt người yêu động chạm trên cơ thể. Cô cảm thấy giờ đây cuộc sống thật quá mức hạnh phúc, một cảm giác ngọt ngào khó tả ngập tràn trong tim, khiến cô không sao kìm được mơ màng theo dòng suy tưởng về ngày tháng sau này ở bên Á Phong: Cô sẽ sinh con cho anh, sẽ lo việc nhà, sẽ chăm sóc và dạy dỗ những đứa con của họ. Khi về già, họ sẽ cùng nắm tay nhau trong ánh hoàng hôn lộng lẫy và mỉm cười ngắm nhìn lũ trẻ chơi đùa thích thú, một cuộc sống hoàn mỹ biết bao ! Cứ mơ mộng như thế, cô chìm dần vào giấc ngủ, bàn tay vô thức quệt qua lưng Á Phong.
Bất chợt toàn thân Tô San cứng lại, dường như cảm nhận được có gì đó không bình thường. Sự tiếp xúc nơi bàn tay cho cô cảm giác về một thứ gì đó ram ráp, như thể vừa chạm vào đàn kiến lúc nhúc, khiến ý thức mơ hồ của cô bỗng chốc bừng tỉnh.
“Á Phong, Á Phong tỉnh dậy mau!”, Tô San vội vã bật đèn đầu giường rồi lay chồng dậy.
“Gì vậy?”, Lạc Á Phong đang ngủ say, mắt nhắm mắt mở choàng dậy.
“Anh bị dị ứng à? Cho em xem lưng anh nào”, Tô San bước xuống giường bảo Á Phong quay lưng lại. Trong khoảnh khắc, ánh đèn soi rõ tấm lưng trần của người đàn ông: “Đây... đây là cái gì vậy?”.
Vừa nhìn rõ những thứ mọc trên lưng chồng, cả người Tô San bỗng chốc nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà. Dười ánh đèn sáng trưng, giữa lưng Á Phong rõ ràng hiện hình một đóa hồng to bằng bàn tay tạo thành từ trăm nghìn mụn cóc nhỏ li ti như phát ban, chúng mọc chồng chéo lên nhau khiến người nhìn thấy phải rợn tóc gáy.
“Á... Á Phong, trên người anh từ lúc nào lại mọc lên cái thứ này?”, Tô San run rẩy, không ngừng lùi về phía sau, muốn tránh càng xa cái giường càng tốt.
“Sao vậy? Sau lưng anh mọc lên cái gì kỳ quái lắm à?”, Lạc Á Phong tò mò đưa tay sờ ra sau lưng: “Cái gì mà ráp thế? Không phải phát ban chứ?”. Nhanh chóng tụt xuống giường, anh hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh.
“Tô San, cái quái gì thế này?” Chỉ lát sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng thét kinh hoàng của người đàn ông. Tô San do dự ở ngưỡng cửa, bối rối nhìn chồng gương mặt trắng bệch đang cố cậy bông hoa hồng thịt gớm ghiếc trên lưng.
“Đừng cậy nữa, chảy máu rồi!”, Tô San kêu to, nhưng không dám bước tới ngăn cản, dường như sợ cái thứ khủng khiếp kia sẽ truyền nhiễm sang người mình.
“Tiểu San, làm thế nào bây giờ? Thế này ngày mai làm sao anh dám gặp mọi người!” Người đàn ông bất lực sụp xuống đất, ánh mắt không còn chút sức sống nào của hôm qua.
“Á Phong, ngày mai chúng ta đến bệnh viện tốt nhất, vào phòng chuyên khoa, nhất định sẽ chữa khỏi!”, Tô San tiến về phía trước hai bước, cố gắng an ủi Á Phong.
“Em đừng đến gần! Nhỡ nó lây sang em”, Lạc Á Phong vội vã lùi về phía sau: “Phải rồi, Tiểu San, em mau xem trên người có gì lạ không?”.
“Ồ, vâng!”, Tô San lặng người, nhanh chóng cởi bỏ quần áo kiểm tra thân thể mình: “Không có, đằng trước không có gì, đằng sau... cũng không có”. Cô cẩn thận sờ kỹ phần lưng, xác định không thấy cảm giác ram ráp nào mới khẽ thở phào một hơi.
“Đợi đã!” Song, vào đúng lúc cô quay người nhặt quần áo, Á Phong bỗng chặn lại: “Tiểu... Tiểu San, trên lưng em có... có một bông hoa màu đỏ!”.
“Anh nói gì?”, Tô San lặng người, một dự cảm xấu bất chợt bao trùm, cô lao vội ra khỏi phòng vệ sinh chạy về phía bàn trang điểm.
“Á..” Tiếng thét chói tai vang lên, Tô San trợn tròn mắt nhìn trừng trừng đóa hoa hồng tuyệt đẹp ánh lên sắc đỏ tươi tắn như màu son in trên lớp da chính giữa lưng cô như một hình xăm. Điều trùng hợp là vị trí và kích cỡ của hình này giống hệt như cái hoa thịt trên lưng Á Phong, chỉ khác nhau ở chỗ một cái là bông chìm, một cái là hình nổi ba chiều mà thôi.
“Tiểu San, đừng khóc! Có lẽ chúng ta đã chạm phải thứ gì đó không sạch sẽ nên mới thành ra thế này”, Á Phong dịu dàng lau nước mắt cho Tô San: “Anh nghĩ, ngày mai đừng đến bệnh viện vội. Hai hình hoa trên lưng chúng ta quá mức dị thường, theo anh ngày mai chúng ta hãy đến lễ ở miếu Quan Âm ngay gần quê anh. Nghe nói ở đó rất linh, có thể trừ tà. Chúng ta đến đấy mua bùa hộ mệnh thử xem, em thấy sao?”.
“Vâng! Á Phong, em sợ lắm...”, Tô San run rẩy ôm chầm lấy chồng: “Chúng ta vừa kết hôn đã gặp phải chuyện gì thế này!”.
“Đừng sợ, Tiểu San, chúng ta không sao đâu!”, Lạc Á Phong ôm chặt cô vợ mặt mũi trắng bệch vào lòng.
...
“Có lẽ Yên chi huyết chọn công cụ báo thù là Huyết Nhục Tường Vi hiếm thấy!” Trên ngọn đèn đường phía bên ngoài cửa sổ, Hàn Cổ Liên nhíu mày ngồi vắt vẻo, đôi mắt lấp lánh nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng.
“Cốc Liên, sao Huyết Nhục Tường Vi mà Thiên giới ghi chép lại xuất hiện dưới hình thức trái khoáy này trên thân thể con người?”, Hạo Đan lơ lửng giữa không trung hỏi vẻ không hiểu.
“Tiểu tiên cũng không rõ. Như Cung chủ biết đó, Huyết Nhục Tường Vi được cất giữ cẩn mật hàng nghìn năm trong Dao Hoa cung, thường mọc trên thân những thực vật ít nở hoa như tre trúc chẳng hạn. Chúng sẽ không ngừng hút lấy dinh dưỡng trong thực vật, từ đó cái cây sẽ nhanh chóng chết khô. Nhưng Huyết Nhục Tường Vi rất hiếm thấy nên người phàm trần không hề biết đến sự tồn tại của chúng, mà cho dù trước đây Tuyết Ly từng nhìn thấy hai ba lần thì cũng chẳng thể cho mọc trên thân thể con người được.”
“Tỷ, đừng nhìn nữa! Cả người muội nổi đầy da gà rồi đây này!”, Lam Úy hai tay che mắt bay tới: “Hình dáng của bông hoa đó kinh quá!”.
“Ha ha... Vậy chúng ta về đã”, Cổ Liên cười khẽ rồi đứng dậy, cùng Lam Úy và Hạo Đan từ từ hạ mình xuống đất.
“Tỷ, có vẻ ngày mai bọn họ định đến miếu Quan Âm, chúng ta có cần đi xem không?”, Lam Úy và Cổ Liên chui vào chiếc xe hơi Hạo Đan đỗ bên đường.
“Được, ta đang muốn nói chuyện tử tế với cô Tô San giả này!”, Cổ Liên nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, khuôn mặt lộ rõ vẻ kiên định: “Trời cao đã sắp xếp để ta và Tuyết Ly trùng phùng, mọi việc của vạn năm trước cũng nên kết thúc trong kiếp này thôi, chẳng phải sao?”...
Màn đêm yên tĩnh! Tô San nằm trong vòng tay Lạc Á Phong, sung sướng cảm hưởng thụ cảm giác da thịt người yêu động chạm trên cơ thể. Cô cảm thấy giờ đây cuộc sống thật quá mức hạnh phúc, một cảm giác ngọt ngào khó tả ngập tràn trong tim, khiến cô không sao kìm được mơ màng theo dòng suy tưởng về ngày tháng sau này ở bên Á Phong: Cô sẽ sinh con cho anh, sẽ lo việc nhà, sẽ chăm sóc và dạy dỗ những đứa con của họ. Khi về già, họ sẽ cùng nắm tay nhau trong ánh hoàng hôn lộng lẫy và mỉm cười ngắm nhìn lũ trẻ chơi đùa thích thú, một cuộc sống hoàn mỹ biết bao ! Cứ mơ mộng như thế, cô chìm dần vào giấc ngủ, bàn tay vô thức quệt qua lưng Á Phong.
Bất chợt toàn thân Tô San cứng lại, dường như cảm nhận được có gì đó không bình thường. Sự tiếp xúc nơi bàn tay cho cô cảm giác về một thứ gì đó ram ráp, như thể vừa chạm vào đàn kiến lúc nhúc, khiến ý thức mơ hồ của cô bỗng chốc bừng tỉnh.
“Á Phong, Á Phong tỉnh dậy mau!”, Tô San vội vã bật đèn đầu giường rồi lay chồng dậy.
“Gì vậy?”, Lạc Á Phong đang ngủ say, mắt nhắm mắt mở choàng dậy.
“Anh bị dị ứng à? Cho em xem lưng anh nào”, Tô San bước xuống giường bảo Á Phong quay lưng lại. Trong khoảnh khắc, ánh đèn soi rõ tấm lưng trần của người đàn ông: “Đây... đây là cái gì vậy?”.
Vừa nhìn rõ những thứ mọc trên lưng chồng, cả người Tô San bỗng chốc nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà. Dười ánh đèn sáng trưng, giữa lưng Á Phong rõ ràng hiện hình một đóa hồng to bằng bàn tay tạo thành từ trăm nghìn mụn cóc nhỏ li ti như phát ban, chúng mọc chồng chéo lên nhau khiến người nhìn thấy phải rợn tóc gáy.
“Á... Á Phong, trên người anh từ lúc nào lại mọc lên cái thứ này?”, Tô San run rẩy, không ngừng lùi về phía sau, muốn tránh càng xa cái giường càng tốt.
“Sao vậy? Sau lưng anh mọc lên cái gì kỳ quái lắm à?”, Lạc Á Phong tò mò đưa tay sờ ra sau lưng: “Cái gì mà ráp thế? Không phải phát ban chứ?”. Nhanh chóng tụt xuống giường, anh hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh.
“Tô San, cái quái gì thế này?” Chỉ lát sau, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng thét kinh hoàng của người đàn ông. Tô San do dự ở ngưỡng cửa, bối rối nhìn chồng gương mặt trắng bệch đang cố cậy bông hoa hồng thịt gớm ghiếc trên lưng.
“Đừng cậy nữa, chảy máu rồi!”, Tô San kêu to, nhưng không dám bước tới ngăn cản, dường như sợ cái thứ khủng khiếp kia sẽ truyền nhiễm sang người mình.
“Tiểu San, làm thế nào bây giờ? Thế này ngày mai làm sao anh dám gặp mọi người!” Người đàn ông bất lực sụp xuống đất, ánh mắt không còn chút sức sống nào của hôm qua.
“Á Phong, ngày mai chúng ta đến bệnh viện tốt nhất, vào phòng chuyên khoa, nhất định sẽ chữa khỏi!”, Tô San tiến về phía trước hai bước, cố gắng an ủi Á Phong.
“Em đừng đến gần! Nhỡ nó lây sang em”, Lạc Á Phong vội vã lùi về phía sau: “Phải rồi, Tiểu San, em mau xem trên người có gì lạ không?”.
“Ồ, vâng!”, Tô San lặng người, nhanh chóng cởi bỏ quần áo kiểm tra thân thể mình: “Không có, đằng trước không có gì, đằng sau... cũng không có”. Cô cẩn thận sờ kỹ phần lưng, xác định không thấy cảm giác ram ráp nào mới khẽ thở phào một hơi.
“Đợi đã!” Song, vào đúng lúc cô quay người nhặt quần áo, Á Phong bỗng chặn lại: “Tiểu... Tiểu San, trên lưng em có... có một bông hoa màu đỏ!”.
“Anh nói gì?”, Tô San lặng người, một dự cảm xấu bất chợt bao trùm, cô lao vội ra khỏi phòng vệ sinh chạy về phía bàn trang điểm.
“Á..” Tiếng thét chói tai vang lên, Tô San trợn tròn mắt nhìn trừng trừng đóa hoa hồng tuyệt đẹp ánh lên sắc đỏ tươi tắn như màu son in trên lớp da chính giữa lưng cô như một hình xăm. Điều trùng hợp là vị trí và kích cỡ của hình này giống hệt như cái hoa thịt trên lưng Á Phong, chỉ khác nhau ở chỗ một cái là bông chìm, một cái là hình nổi ba chiều mà thôi.
“Tiểu San, đừng khóc! Có lẽ chúng ta đã chạm phải thứ gì đó không sạch sẽ nên mới thành ra thế này”, Á Phong dịu dàng lau nước mắt cho Tô San: “Anh nghĩ, ngày mai đừng đến bệnh viện vội. Hai hình hoa trên lưng chúng ta quá mức dị thường, theo anh ngày mai chúng ta hãy đến lễ ở miếu Quan Âm ngay gần quê anh. Nghe nói ở đó rất linh, có thể trừ tà. Chúng ta đến đấy mua bùa hộ mệnh thử xem, em thấy sao?”.
“Vâng! Á Phong, em sợ lắm...”, Tô San run rẩy ôm chầm lấy chồng: “Chúng ta vừa kết hôn đã gặp phải chuyện gì thế này!”.
“Đừng sợ, Tiểu San, chúng ta không sao đâu!”, Lạc Á Phong ôm chặt cô vợ mặt mũi trắng bệch vào lòng.
...
“Có lẽ Yên chi huyết chọn công cụ báo thù là Huyết Nhục Tường Vi hiếm thấy!” Trên ngọn đèn đường phía bên ngoài cửa sổ, Hàn Cổ Liên nhíu mày ngồi vắt vẻo, đôi mắt lấp lánh nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng.
“Cốc Liên, sao Huyết Nhục Tường Vi mà Thiên giới ghi chép lại xuất hiện dưới hình thức trái khoáy này trên thân thể con người?”, Hạo Đan lơ lửng giữa không trung hỏi vẻ không hiểu.
“Tiểu tiên cũng không rõ. Như Cung chủ biết đó, Huyết Nhục Tường Vi được cất giữ cẩn mật hàng nghìn năm trong Dao Hoa cung, thường mọc trên thân những thực vật ít nở hoa như tre trúc chẳng hạn. Chúng sẽ không ngừng hút lấy dinh dưỡng trong thực vật, từ đó cái cây sẽ nhanh chóng chết khô. Nhưng Huyết Nhục Tường Vi rất hiếm thấy nên người phàm trần không hề biết đến sự tồn tại của chúng, mà cho dù trước đây Tuyết Ly từng nhìn thấy hai ba lần thì cũng chẳng thể cho mọc trên thân thể con người được.”
“Tỷ, đừng nhìn nữa! Cả người muội nổi đầy da gà rồi đây này!”, Lam Úy hai tay che mắt bay tới: “Hình dáng của bông hoa đó kinh quá!”.
“Ha ha... Vậy chúng ta về đã”, Cổ Liên cười khẽ rồi đứng dậy, cùng Lam Úy và Hạo Đan từ từ hạ mình xuống đất.
“Tỷ, có vẻ ngày mai bọn họ định đến miếu Quan Âm, chúng ta có cần đi xem không?”, Lam Úy và Cổ Liên chui vào chiếc xe hơi Hạo Đan đỗ bên đường.
“Được, ta đang muốn nói chuyện tử tế với cô Tô San giả này!”, Cổ Liên nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài cửa xe, khuôn mặt lộ rõ vẻ kiên định: “Trời cao đã sắp xếp để ta và Tuyết Ly trùng phùng, mọi việc của vạn năm trước cũng nên kết thúc trong kiếp này thôi, chẳng phải sao?”...
Tác giả :
Liên Tuyết Tử Thần