Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 2 - Chương 7: Ác quỷ nửa đêm
Không biết vì sao đêm nay giấc ngủ của Quan Ân cực kỳ bất an. Trong giấc mơ, anh thấy mình đi đến một căn hầm tối tăm. Đằng xa, dưới gốc cây đại thụ màu tím cao chót vót, một thiếu nữ mặc váy đỏ đứng đơn độc lẻ loi. Màu đỏ như máu của chiếc váy dưới bóng râm của thân cây trở nên đặc biệt hút mắt. Cô gái quay lưng về phía anh, mắt ngước lên nhìn cây.
“Liệu anh có tìm thấy tôi không?” Giọng nói nhẹ nhàng bất ngờ vang lên, dường như cô gái biết đến sự hiện diện của anh: “Tôi ở đây. Xem này, đây chính là tôi…”. Nói rồi, cô gái nhẹ nhàng lướt qua một bên, để lộ phần thân cây vừa bị dáng mình che khuất.
“Á…” Thét lên một tiếng lớn, Quan Ân ngồi bật dậy. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, trừ tiếng thở mạnh của anh thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Quan Ân khẽ quệt mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng nhận ra mình vừa ngủ mơ. Nằm lại xuống giường, anh cẩn thận nhớ kỹ từng chi tiết trong giấc mơ kỳ dị ban nãy. Đột nhiên cảm thấy như có gì đó không ổn trong phòng, anh ngồi dậy lần nữa, đưa mắt nhìn quanh.
Hàng loạt những âm thanh “răng rắc” khe khẽ đột ngột vang lên khiến anh giật bắn mình. Quay phắt người về phía tiếng động, tóc gáy Quan Ân phút chốc dựng đứng hết cả, máu toàn thân như đông cứng lại. Dưới ánh trăng sáng tỏ, bộ xương trắng hếu đang ngồi xổm bên cửa cách anh chưa đầy một mét, hai hốc mắt đen ngòm phát ra những tia lạnh lẽo ảm đạm nhìn về phía anh.
“Soạt” một tiếng! Trước khi bộ não kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, Quan Ân đã kịp rút ngay khẩu súng đặt dưới gối ra theo bản năng, hướng thẳng về phía bộ xương. Trong khoảnh khắc đó, mọi dây thần kinh của cơ thể anh đều căng như dây đàn, không dám lơ là dù chỉ một giây.
Căn phòng yên tĩnh tưởng chừng như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Nhưng chính lúc Quan Ân cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi, thì lại vang lên thêm mấy tiếng “răng rắc”. Theo phản xạ, anh nhảy ra khỏi giường, trong khi bộ xương tiếp tục phát ra những tiếng “răng rắc” và bắt đầu đứng lên, tiến về phía anh.
“Dừng lại!” Tiếng Quan Ân run rẩy, bàn tay cầm súng cũng không ngừng túa mồ hôi lạnh: “Còn tiến thêm nữa, tôi sẽ bắn!”.
“Răng rắc, răng rắc…” Chẳng thèm để ý đến lời cảnh cáo của Quan Ân, bộ xương tiếp tục bước về phía anh.
“Pằng, pằng”, bị dọa đến chết khiếp, Quan Ân theo bản năng bóp cò phát ra những tiếng nổ chói tai. Viên đạn xuyên qua hộp sọ khiến toàn thân bộ xương rung lên, nhưng vẫn không ngừng nhào tới, hai bàn tay xương xẩu chộp lấy cổ Quan Ân siết mạnh.
Hơi lạnh băng giá đến thấu xương lập tức từ cổ lan truyền khắp cơ thể. Quan Ân trợn tròn mắt, tay chân không ngừng khua khoắng, nhưng bàn tay trơ xương càng siết càng mạnh. Đôi mắt Quan Ân lúc này chỉ còn lòng trắng, rõ ràng sắp nghẹt thở chết đến nơi. Vào lúc đó, hộp gỗ tử đàn anh vốn đặt trên bàn đột nhiên bay lên, không thương tiếc đập xuống cái sọ của bộ xương kia.
Đỉnh sọ bị lõm xuống một hố, bộ xương rống lên tràng âm thanh kỳ quái, đau đớn buông Quan Ân ra rồi đưa tay ôm đầu nhảy loạn khắp phòng. Ở bên kia, linh hồn Linh Lan ẩn trong chiếc hộp tử đàn bay ra, lo lắng liếc nhìn Quan Ân đã ngất xỉu, lại quay đầu nhìn bộ xương vẫn đang nhảy loạn khắp phòng. Cắn răng vẻ đầy quyết tâm, trong phút chốc Linh Lan biến thành một lớp khói mỏng manh bao trọn lấy Quan Ân đang hôn mê.
“Grừ…” Bộ xương lúc này dường như đã trở nên điên giận. Hai hốc mắt đen sâu lấp lóe những tia đỏ tàn nhẫn, nó xòe những móng vuốt sắc nhọn điên cuồng xé nát lớp khói mỏng đang bảo vệ Quan Ân.
“A… a…” Giữa lớp khói vang lên tiếng kêu thảm thiết của Linh Lan, hộp gỗ tử đàn lơ lửng giữa không trung không ngừng xuất hiện vết nứt, từ chỗ đó máu tươi liên tục tứa ra…
“Cổ Liên…” Sau tiếng thét thê thảm cuối cùng, cả bộ xương lẫn lớp khói mỏng bao phủ Quan Ân đều biến mất, trong phòng chỉ còn lại những đồ đạc vỡ đổ lộn xộn lẫn với các mảnh hộp gỗ đàn hương đẫm máu ánh lên sắc đỏ lấp lánh dưới ánh bình minh, tưởng như đó là những giọt máu và nước mắt cuối cùng của cô gái bất hạnh…
…
“Chị Linh Lan!” Cổ Liên ngồi bật dậy kêu lên, từ đáy tim bỗng cuộn trào một dự cảm chẳng lành. Cô bé rõ ràng vừa nghe thấy tiếng thét ghê rợn cuối cùng của người bạn hồn ma. Tuy chỉ là trong mộng, nhưng Cổ Liên vẫn cảm thấy sự biến mất hoàn toàn của linh hồn Linh Lan trên thế giới này. “Chị Linh Lan…” Cảm giác như mình vừa mất một người bạn thanh mai trúc mã lâu năm, Cổ Liên co mình lặng lẽ khóc thầm cho lần đầu tiên nếm trải nỗi khổ mất mát, nước mắt chảy xuống thấm ướt vạt váy dài.
Cô bé hối hận tự trách mình, nếu hôm qua không nghe theo đề nghị của Linh Lan giao chị ấy cho viên cảnh sát thì có lẽ hiện giờ chị ấy vẫn còn tồn tại trên thế giới này, tuy không phải dưới dạng con người, nhưng ít nhất Cổ Liên còn có thể nhìn thấy người con gái ấy. Mặc dù thời gian ngắn ngủi và Linh Lan chỉ là một hồn ma, nhưng chị ấy là người bạn đầu tiên trong ba năm đầu đời này của cô bé và cô bé thật sự thích chị ấy.
“Liên Liên.” Đúng lúc đó cửa bật mở, Phương Tĩnh Hương bước vào, “Liên Liên, đến giờ dậy…”.
“Bà nội!” Cổ Liên nhào vào lòng bà, khóc òa lên thật to.
“Sao thế? Sao thế?” Phương Tĩnh Hương sững người, vội vã ôm cháu gái: “Liên Liên sao thế?”.
“Bà, chị Linh Lan không còn nữa rồi!” Cổ Liên khóc thút thít.
“Chị Linh Lan là ai?” Phương Tĩnh Hương mơ hồ hỏi.
“Bà chủ!” Vừa lúc ấy, tiếng cô Tuệ từ bên ngoài vọng vào: “Thưa bà chủ, có viên cảnh sát hình sự tên là Quan Ân muốn gặp Cổ Liên!”.
“Cảnh sát hình sự?” Phương Tĩnh Hương cau mày, cảnh sát hình sự sao lại tìm cháu gái nhỏ bé của bà chứ? “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đưa Liên Liên ra ngay.”
“Liệu anh có tìm thấy tôi không?” Giọng nói nhẹ nhàng bất ngờ vang lên, dường như cô gái biết đến sự hiện diện của anh: “Tôi ở đây. Xem này, đây chính là tôi…”. Nói rồi, cô gái nhẹ nhàng lướt qua một bên, để lộ phần thân cây vừa bị dáng mình che khuất.
“Á…” Thét lên một tiếng lớn, Quan Ân ngồi bật dậy. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, trừ tiếng thở mạnh của anh thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Quan Ân khẽ quệt mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng nhận ra mình vừa ngủ mơ. Nằm lại xuống giường, anh cẩn thận nhớ kỹ từng chi tiết trong giấc mơ kỳ dị ban nãy. Đột nhiên cảm thấy như có gì đó không ổn trong phòng, anh ngồi dậy lần nữa, đưa mắt nhìn quanh.
Hàng loạt những âm thanh “răng rắc” khe khẽ đột ngột vang lên khiến anh giật bắn mình. Quay phắt người về phía tiếng động, tóc gáy Quan Ân phút chốc dựng đứng hết cả, máu toàn thân như đông cứng lại. Dưới ánh trăng sáng tỏ, bộ xương trắng hếu đang ngồi xổm bên cửa cách anh chưa đầy một mét, hai hốc mắt đen ngòm phát ra những tia lạnh lẽo ảm đạm nhìn về phía anh.
“Soạt” một tiếng! Trước khi bộ não kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, Quan Ân đã kịp rút ngay khẩu súng đặt dưới gối ra theo bản năng, hướng thẳng về phía bộ xương. Trong khoảnh khắc đó, mọi dây thần kinh của cơ thể anh đều căng như dây đàn, không dám lơ là dù chỉ một giây.
Căn phòng yên tĩnh tưởng chừng như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Nhưng chính lúc Quan Ân cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi, thì lại vang lên thêm mấy tiếng “răng rắc”. Theo phản xạ, anh nhảy ra khỏi giường, trong khi bộ xương tiếp tục phát ra những tiếng “răng rắc” và bắt đầu đứng lên, tiến về phía anh.
“Dừng lại!” Tiếng Quan Ân run rẩy, bàn tay cầm súng cũng không ngừng túa mồ hôi lạnh: “Còn tiến thêm nữa, tôi sẽ bắn!”.
“Răng rắc, răng rắc…” Chẳng thèm để ý đến lời cảnh cáo của Quan Ân, bộ xương tiếp tục bước về phía anh.
“Pằng, pằng”, bị dọa đến chết khiếp, Quan Ân theo bản năng bóp cò phát ra những tiếng nổ chói tai. Viên đạn xuyên qua hộp sọ khiến toàn thân bộ xương rung lên, nhưng vẫn không ngừng nhào tới, hai bàn tay xương xẩu chộp lấy cổ Quan Ân siết mạnh.
Hơi lạnh băng giá đến thấu xương lập tức từ cổ lan truyền khắp cơ thể. Quan Ân trợn tròn mắt, tay chân không ngừng khua khoắng, nhưng bàn tay trơ xương càng siết càng mạnh. Đôi mắt Quan Ân lúc này chỉ còn lòng trắng, rõ ràng sắp nghẹt thở chết đến nơi. Vào lúc đó, hộp gỗ tử đàn anh vốn đặt trên bàn đột nhiên bay lên, không thương tiếc đập xuống cái sọ của bộ xương kia.
Đỉnh sọ bị lõm xuống một hố, bộ xương rống lên tràng âm thanh kỳ quái, đau đớn buông Quan Ân ra rồi đưa tay ôm đầu nhảy loạn khắp phòng. Ở bên kia, linh hồn Linh Lan ẩn trong chiếc hộp tử đàn bay ra, lo lắng liếc nhìn Quan Ân đã ngất xỉu, lại quay đầu nhìn bộ xương vẫn đang nhảy loạn khắp phòng. Cắn răng vẻ đầy quyết tâm, trong phút chốc Linh Lan biến thành một lớp khói mỏng manh bao trọn lấy Quan Ân đang hôn mê.
“Grừ…” Bộ xương lúc này dường như đã trở nên điên giận. Hai hốc mắt đen sâu lấp lóe những tia đỏ tàn nhẫn, nó xòe những móng vuốt sắc nhọn điên cuồng xé nát lớp khói mỏng đang bảo vệ Quan Ân.
“A… a…” Giữa lớp khói vang lên tiếng kêu thảm thiết của Linh Lan, hộp gỗ tử đàn lơ lửng giữa không trung không ngừng xuất hiện vết nứt, từ chỗ đó máu tươi liên tục tứa ra…
“Cổ Liên…” Sau tiếng thét thê thảm cuối cùng, cả bộ xương lẫn lớp khói mỏng bao phủ Quan Ân đều biến mất, trong phòng chỉ còn lại những đồ đạc vỡ đổ lộn xộn lẫn với các mảnh hộp gỗ đàn hương đẫm máu ánh lên sắc đỏ lấp lánh dưới ánh bình minh, tưởng như đó là những giọt máu và nước mắt cuối cùng của cô gái bất hạnh…
…
“Chị Linh Lan!” Cổ Liên ngồi bật dậy kêu lên, từ đáy tim bỗng cuộn trào một dự cảm chẳng lành. Cô bé rõ ràng vừa nghe thấy tiếng thét ghê rợn cuối cùng của người bạn hồn ma. Tuy chỉ là trong mộng, nhưng Cổ Liên vẫn cảm thấy sự biến mất hoàn toàn của linh hồn Linh Lan trên thế giới này. “Chị Linh Lan…” Cảm giác như mình vừa mất một người bạn thanh mai trúc mã lâu năm, Cổ Liên co mình lặng lẽ khóc thầm cho lần đầu tiên nếm trải nỗi khổ mất mát, nước mắt chảy xuống thấm ướt vạt váy dài.
Cô bé hối hận tự trách mình, nếu hôm qua không nghe theo đề nghị của Linh Lan giao chị ấy cho viên cảnh sát thì có lẽ hiện giờ chị ấy vẫn còn tồn tại trên thế giới này, tuy không phải dưới dạng con người, nhưng ít nhất Cổ Liên còn có thể nhìn thấy người con gái ấy. Mặc dù thời gian ngắn ngủi và Linh Lan chỉ là một hồn ma, nhưng chị ấy là người bạn đầu tiên trong ba năm đầu đời này của cô bé và cô bé thật sự thích chị ấy.
“Liên Liên.” Đúng lúc đó cửa bật mở, Phương Tĩnh Hương bước vào, “Liên Liên, đến giờ dậy…”.
“Bà nội!” Cổ Liên nhào vào lòng bà, khóc òa lên thật to.
“Sao thế? Sao thế?” Phương Tĩnh Hương sững người, vội vã ôm cháu gái: “Liên Liên sao thế?”.
“Bà, chị Linh Lan không còn nữa rồi!” Cổ Liên khóc thút thít.
“Chị Linh Lan là ai?” Phương Tĩnh Hương mơ hồ hỏi.
“Bà chủ!” Vừa lúc ấy, tiếng cô Tuệ từ bên ngoài vọng vào: “Thưa bà chủ, có viên cảnh sát hình sự tên là Quan Ân muốn gặp Cổ Liên!”.
“Cảnh sát hình sự?” Phương Tĩnh Hương cau mày, cảnh sát hình sự sao lại tìm cháu gái nhỏ bé của bà chứ? “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đưa Liên Liên ra ngay.”
Tác giả :
Liên Tuyết Tử Thần