Liên Hoa Bảo Giám
Chương 266: Ác nữ! Đoạt nữ
- Thomas lão đại, ngươi phải coi chừng! Ngươi làm sao vậy?
Đỗ Trần tiến lên muốn đỡ hắn.
Thomas hai tay vung lên, đẩy Đỗ Trần, tiếp đó đấu khí màu đỏ trên người hiện ra, tửu khí tận trời, theo đó tửu tinh trong cơ thể toàn bộ bị đẩy ra, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh Thomas vỗ vỗ trán, đi vòng quanh cái bàn đã nát bấy, cau mày.
- Chẳng lẽ các nàng coi trọng tiểu chất nữ của ta, điều này, điều này quá con mẹ nó... đi con mẹ nó.
Thomas khẩn trương nhưng không chửi người.
Hắn sầu mi khốn khổ đặt tay lên vai Đỗ Trần:
- Huynh đệ, nữ nhi của ngươi ta đã thấy qua, lớn lên đích xác rất nhiều người thích, làm cho người ta nhìn thấy là muốn ôm nàng thơm một cái, nhưng, nhưng nàng lớn lên đáng yêu làm gì?
Chẳng lẽ nữ nhi đáng yêu là sai? Đáng yêu là một loại tội sao?
Đỗ Trần bĩu môi, nhưng cũng từ phản ứng của Thomas nhìn ra, chuyện tuyệt đối không đơn giản.
Thomas là ai? Hắn là một trong cửu đại giáo phụ của giáo đình, mặc dù thực lực không tính là cao nhất, nhưng được giáo hoàng tín nhiệm, chủ quản được xưng: "Luật pháp của đấu thần thế giới." chấp pháp thần điện! Có thể khiến hắn trở nên như vậy, mấy vị tiểu thư có vân kỳ đến tột cùng là ai?
- Đáng chết, huynh đệ, lần này phiền toái lớn rồi! Ngươi cùng ta đều gặp đại phiền toái rồi.
Thomas vỗ vỗ đầu mình.
Nói thật, Francis này chính là một huynh đệ trong chấp pháp thần điện của mình, có người muốn bắt nữ nhi của hắn, vậy mình là lão đại tự nhiên phải ra mặt! Nhưng đó là mấy vị tiểu thư có vân kỳ... mình làm sao thay Francis nói ra? Cái miệng đáng chết này.
Francis là người đặc thù mà giáo hoàng bệ hạ phải chiếu cố.
Nhưng mấy vị tiểu thư ngay cả giáo hoàng bệ hạ đều không dám dễ dàng đắc tội! Hoặc là nói không dám đắc tội.
Bây giờ bọn họ hai phương nổi lên xung đột...
Mình nên làm gì bây giờ? Ý nghĩ của Thomas lão đại cơ hồ đều lộ trên mặt, sầu mi khốn khổ vò đầu, trầm mặc không nói! Thật lâu sau, lão nghĩ ra một biện pháp không tính là hữu hiệu, hai tay ôm đầu:
- Ai nha, váng đầu quá, chắc là uống nhiều qua, ta đi nghỉ chốc lát, các ngươi đều nghe lệnh bạch y đại giáo chủ các hạ.
Hắn thoát rồi.
Con mẹ nó giáo đình không có một kẻ tốt lành! Đỗ Trần lạnh lùng liếc Thomas lão đại rời đi.
Lúc này, Andy cõng tiểu Bối Bối dưới sự hộ tống của giáo sĩ chạy tới, Andy vẻ mặt bối rối, tiểu nha đầu kia còn cười ha ha, nhưng đầu bù mặt nhọ, hiển nhiên, hai người vừa rồi chạy rất gấp! Nhưng không phải là mấu chốt, mấu chốt là, trên lưng Andy, tiểu Bối Bối còn mang theo một tiểu nha đầu tầm một hai tuổi, nhìn qua là con gái chỉ một hai tuổi, hay là nói nữ anh.
Nữ anh này trên người khoác một lụa mỏng màu trắng, đỉnh đầu tóc thưa thớt, mặc dù còn khóc oa oa, nhưng nhìn trên mặt lại thấy đó là một tiểu nha đầu phi thường đáng yêu.
Tất cả giáo sĩ đều không chú ý tới, cái bóng phía sau Đỗ Trần đột nhiên nhúc nhích - Dịch Cốt bảo vệ tiểu Bối Bối cùng trở lại rồi. Hắn truyền âm cho Đỗ Trần, dụng ngữ ngôn đơn giản nhất thuật lại sự tình đã trải qua.
Mới vừa rồi, tiểu Bối Bối cưỡi Andy chạy tới dưới vân kỳ (cờ mây), vốn vân kỳ nhìn qua cũng không xa, ngay trên bờ biển phụ cận cảng Hongkong. Nhưng Andy dưới sự thúc dục của tiểu Bối Bối đã dùng hết khí lực, chạy hơn hai mươi chung thời gian mới tới gần phụ cận vân kỳ! Điển hình của ngắm núi khiến cho ngựa chạy tới chết, không, là ngắm núi sói chạy tới chết.
Dịch Cốt thiện dụng ẩn mình tuân theo phân phó của Đỗ Trần, cũng không có hiện thân, mà ẩn thân phụ cận không đi quấy rầy tiểu thư chơi đùa.
Xa xa nhìn lại, vân kỳ hết sức tráng lệ, đi tới gần nhìn, phía dưới vân kỳ càng nhiều sương trắng, thần bí đẹp mắt, tiểu Bối Bối lập tức vỗ tay nở nụ cười:
- Andy, đẹp quá a?
Còn không đợi Andy trả lời, nàng lập tức nhíu mày:
- Di? Bên trong có bát cấp đấu thần! Hơn nữa cột cờ thật quái dị, hình như cất dấu đồ vật gì đó... Andy, chúng ta trở về đi, không nên gây phiền toái cho ba ba.
Tuyết lang vừa mới chuyển thân, sương trắng dưới vân kỳ đột nhiên nhạt đi, một bạch y trung niên nữ tử từ trong đi ra, dung mạo đoan trang, nhưng lộ ra một cỗ ngạo khí cao cao tại thượng! Nàng bất động, ánh mắt hạ xuống tiểu Bối Bối, tiếp đó, trong mắt nàng hiện lên một thần sắc kinh ngạc:
- Tiểu nha đầu thật đáng yêu, thật sự là quá đáng yêu.
Nàng đi tới trước tiểu Bối Bối, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh như băng, trong lòng thích thú, tiểu Bối Bối hẳn là ba bốn tuổi, hẳn sẽ là chẳng biết gì, liền mở miệng hỏi:
- Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?
- Tỷ tỷ, Bối Bối gọi là Beiermengde, vừa rồi cưỡi chó đi chơi, thấy cột cờ đẹp nên chạy tới. Xin lỗi, quấy rầy tỷ tỷ, Bối Bối muốn về nhà ăn cơm.
Tiểu Bối Bối rất lễ phép nói.
Không nghĩ bạch y trung niên nữ tử lại chắn đường, ngăn Andy, nói:
- Lớn lên xinh đẹp, lại thông minh hiểu chuyện, là bại hoại tốt. Đi, cùng ta đi vào trong ăn cơm, tỷ tỷ có thiệt nhiều món ngon, không nên về nhà.
Ngữ khí của nàng bá đạo phi thường, cũng rất hấp dẫn, cơ bản là mệnh lệnh hấp dẫn tiểu Bối Bối.
- Không quấy rầy tỷ tỷ, ba ba còn ở nhà chờ Bối Bối.
Tiểu tiểu thúc giục Andy đi mau.
- Hừ.
Trung niên nữ tử hừ một tiếng, thuận tay cản trước mặt Andy, tuyết lang nhất thời cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ nắm lấy đuôi liền vô ý thức gục xuống hướng cột cờ. Nó quay đầu nhìn lại, một đạo thủy quang đã quấn quanh đuôi.
- Theo ta đi, là ân tứ của thần cho ngươi. Không được từ chối.
- Bổn lang, dừng lại.
Tiểu Bối Bối khẩn trương, thấy đạo thủy quang nọ, hai hàng lông mi đên lại nhíu, ra sức hô:
- Đốt ngươi.
Phốc, phụ cận thủy quang xuất hiện một đoàn lửa cháy, một chiêu này, Demis cùng lão Bowen đã nếm thử quá nhiều lần, không gặp bất lợi, nhưng lúc này đây, lại mất đi hiệu lực.
- Đương nhiên tiểu nha đầu này là Thiên Sứ Hỏa Thân, ha ha, thật sự là việc mừng ngoài ý muốn.
Trung niên nữ tử mắt càng sáng, phất tay tản ra vân vụ dưới vân kỳ:
- Tiểu nha đầu, từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Mel, là người hầu của thần của ta.
- Ta gọi là Beiermengde, không gọi là Mel… ai nha, đừng nhúc nhích.
Tiểu Bối Bối hình như kêu to với Andy, nhưng thực tế, nàng mệnh lệnh Dịch Cốt âm thầm chuẩn bị ra tay.
Bởi vì tiểu nha đầu biết, Dịch Cốt ra tay, vậy có thể lấy một cái mạng.
Tiếp đó, tiểu nha đầu kia thấy rõ sự "Cổ quái" của vân kỳ, sợ ngây người.
- Oa... mụ mụ.
- Oa oa, ta muốn ba ba.
- Đói, oa, đói.
- Oa oa!
Những đứa trẻ tuổi không lớn, lớn nhất nhìn qua không hơn kém Bối Bối, chỉ có dáng vẻ ba bốn tuổi, nhỏ nhất, là trẻ con! Trên cán vân kỳ màu trắng, tựa như là xỏ chó, xuyên sáu bảy tiểu cô nương.
Các tiểu cô nương này đều có vòng cổ màu bạch ngọc, một cây cột cờ hỏa hệ, trước mặt còn có thức ăn. Một chút chất lỏng màu trắng, chắc là sữa mẹ! Nếu không phải các nàng trên người còn mặc bạch y bằng lụa mỏng, sợ rằng sẽ nhớ tới những hỗn huyết nhân được nuôi dưỡng.
Nhưng tiểu Bối Bối có thể nhìn ra, các nàng là nữ hài nhân loại.
Trung niên nữ tử từ phụ cận cột cờ cầm lấy một vòng, hướng tiểu Bối Bối đi tới:
- Mel, các nàng sau này đều là tỷ muội của ngươi, cũng là người hầu tương lai của thần của ta, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại tỷ của các nàng! Bởi vì ngươi vĩ đại nhất.
Tiểu Bối Bối vỗ khuôn mặt mình, chỉ vào bạch y nữ tử mắng:
- Bại hoại, ngươi là bại hoại.
- Hừ, tiểu nha đầu không biết tốt xấu, dám mắng ta sao? Muốn chết.
Nàng vung một tay lên, nhưng trong lòng lại nghĩ, thông minh lanh lợi, lại là Thiên Sứ Hỏa Thân, cực kỳ khó tìm, quên đi, cấp nàng một chút giáo huấn, để cho nàng nghe lời là được! Bạch y nữ tử để lại vài phần lực.
Lúc này thì, một bóng ma từ trong xẹt qua, tiếp đó nghe tiểu Bối Bối hô lớn:
- Đừng giết, cứu muội muội này.
Sanh tử của bạch y nữ tử trong tầm tay, Dịch Cốt hừ lạnh một tiếng:
- Cút.
Chấn cho bạch y nữ tử kinh hãi biến sắc, tiếp đó, Dịch Cốt lao người đánh về phía cột cờ, đấu khí tản ra, dụng một cử động này cuốn đi tiểu cô nương đang được nuôi như chó.
Nhưng biến dị đột sinh, cán cờ bạch ngọc đột nhiên toả ra một đám hơi nước, bức lùi Dịch Cốt.
Đấu khí thu hồi, Dịch Cốt ngăn chặn chấn động phế phủ, nhìn lại trong tay, một đứa nhỏ được hắn cứu ra.
Tiếp đó, mây mù toát ra từ cột cờ tản ra, đương nhiên chủ động công kích Dịch Cốt.
- Thật lợi hại! Brook đi mau, Bối Bối nhìn không thấu cột cờ này! Nó cùng đệ đệ lợi hại như nhau! Thật lợi hại.
Tiểu Bối Bối khiếp sợ nhìn cột cờ nọ:
- Đi mau, tìm ba ba! Ba ba có biện pháp.
Dịch Cốt không cam lòng liếc nhìn cột cờ, hừ lạnh, che chở tiểu Bối Bối rời xa cột cờ, sau đó cầm trong tay nữ hài rồi đặt lên lưng Andy, âm lãnh nhìn chằm chằm bạch y nữ tử nói:
- Tiểu thư đi trước, ta cản phía sau.
- Ân, ngươi đừng giết người lung tung.
Tiểu Bối Bối thúc dục Andy chạy về hướng cảng Hongkong.
Hết thảy phát sinh tại điện quang hỏa thạch, bạch y nữ tử nhìn chằm chằm Dịch Cốt, lúc này mới phản ứng, cả kinh nói:
- Ngươi có thể cứu người dưới vân kỳ, cứu đi một đứa nhỏ sao?
Nàng hít thở sâu mấy hơi, khôi phục bộ dáng lãnh ngạo:
- Mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi! Mel đã là người hầu của thần.
- Hừ, nếu không phải tiểu thư tâm địa thiện lương, ngươi đã chết rồi.
Vừa dứt lời, Dịch Cốt đột nhiên biến mất vô tung.
Bạch y nữ tử nhìn chằm chằm nơi Dịch Cốt biến mất, cắn chặt răng, ngửa mặt lên trời quát:
- Các tỷ muội, không nên tiếp tục tìm tân thần phó, đều trở về.
Nàng phi thân tới dưới cột cờ, nắm lấy một hạng quyển - nó vốn thuộc về nữ anh được Dịch Cốt cứu đi.
- Đã bị thần của ta hạ lạc ấn lên người thì không chạy thoát được đâu.
Nhìn mấy bạch y nữ tử đang bay tới trên trời, nàng mệnh lệnh:
- Có người tiết độc thiên uy của thần, đi, mang theo vân kỳ thánh khí, đi tới giáo đường trong thành! Phải mang Mel về.
Chuyện trải qua rất phức tạp, nhưng Dịch Cốt nói phi thường nhanh, Đỗ Trần nghe xong, một tay vuốt mũi, một tay ôm lấy nữ anh được cứu về:
- Bối Bối, ngươi làm đúng.
Tiểu nha đầu kia cúi đầu:
- Vẫn là mang lại phiền toái cho ba ba, phiền toái rất lớn, phiền toái rất rất lớn a...
- A a, đây không phải là phiền toái, là việc vui, đại hỷ sự. Chỉ cần là việc thiện thì không phải phiền toái! Ngươi làm phi thường tốt, vậy mới là hảo nhi nữ của ta.
Đỗ Trần sờ sờ khuôn mặt của tiểu nha đầu, lúc này, ngoài giáo đường vang lên thanh âm hỗn độn.
- Ai nha, mấy vị tiểu thư, chúng ta đã đi thông báo các vị chủ giáo, các ngài chờ...
- Hừ, không ai có thể cản bước chân người hầu của thần, tránh ra, hoặc là chết.
Liên Hoa Bảo Giám
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử