Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí
Chương 86
Sáng hôm sau, Liễu Y rời giường liền chạy thẳng tới nhà kế bên, đứng ở mép giường, cúi người nhìn kỹ tình huống của Tuần Tu, nhưng mà nhìn kỹ cũng không nhìn ra cái gì, lúc này mới từ từ đưa tay khẽ vuốt trán Tuần Tu, nhiệt độ trên bàn tay tương đối bình thường, Liễu Y thở ra một hơi, lo lắng cả đêm mới dần dần tiêu tán.
Liễu Y cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng một đêm, thu tiền làm việc là chuyện đương nhiên, nhưng cũng không cần tận tâm tận lực đến mức này.
Liễu Y cúi đầu nhìn Tuần Tu đang ngủ, hai mắt nhắm chặc, lông mi khẽ run, ngủ bình yên, không có mở ánh mắt sắc bén mà âm trầm ra, ngược lại có chút dịu dàng và nhu hòa.
Ngón tay Liễu Y từ cái trán xẹt qua gương mặt hơi đỏ của Tuần Tu, cảm nhận được xúc cảm nhẵn nhụi ở ngón tay, không tự chủ ngắt gương mặt của Tuần Tu, nhìn trên gương mặt tái nhợt in dấu hai ngón tay, trong lòng Liễu Y có chút vui vẻ.
Tuần Tu hơi nhíu mày, rên một tiếng, Liễu Y vội vàng thu tay của mình, đang lúc hồi hồn, không dám tin mình vừa làm gì, mới vừa rồi thất thần chính là mình sao.
Cứng ngắc hồi lâu, nhìn chằm chằm Tuần Tu lật người lại ngủ mất, Liễu Y mới thở phào một hơi, việc này còn kích thích hơn với việc cầm dao chém người, trong mắt có chút nghi ngờ, nhìn Tuần Tu thật lâu mới xoay người ra ngoài, vừa đi, vừa xoa tóc, mặt trầm tư.
Trong phòng bếp lấy mấy quả trứng gà, lại tủ lạnh rót ly sữa tươi, đặt lên khay, Liễu Y liền bưng tới phòng ngủ, mới vừa đẩy cửa ra, liền sửng sốt.
Mà trong phòng ngủ Tuần Tu đang mặc áo ngủ đứng trước tủ treo quần áo, cũng cau mày nghiêng đầu nhìn sang, nhìn người ngoài cửa, sững sờ, cúi đầu nhìn tình hình của mình, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, sao mới sáng sớm mà cô ấy lại tới đây, mừng rỡ và bàng hoàng đan vào một chỗ, mím môi, càng thêm trầm mặc.
Liễu Y liếc mắt, coi như không thấy gì tiêu sái đi vào, đặt bữa ăn sáng lên tủ ở đầu giường, xoay người nhìn chằm chằm Tuần Tu đang đứng trước tủ treo quần áo, "Cảm giác khá hơn chút không, không có chuyện gì thì nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Trong lúc nhất thời Tuần Tu không rõ thái độ của Liễu Y, nói cho cùng mình không muốn công khai chuyện chân mình đã bình phục, là vì nhà họ Tề, mà bây giờ nhà họ Tề đã đổ, đã không cần thiết giấu nữa, sau lại bởi vì nhà họ Dương và Liễu Y, cho nên Tuần Tu vẫn giữ nguyên tình trạng này, thật ra thì trong lòng Tuần Tu, đúng là có chút tính toán, thói quen được Liễu Y ôm trong ngực, nên vẫn chưa muốn nói ra.
Tuần Tu không nghĩ tới chính là, lúc vô tình, lại lộ trước mặt Liễu Y, mà Liễu Y không có bất kì phản ứng nào, nếu tức giận chất vấn, sẽ không làm Tuần Tu thấp thỏm đến nổi như vậy.
"Liễu Y, " Tuần Tu thấp giọng một câu, có loại cảm giác không xác định.
Liễu Y ừ một tiếng, chỉ chỉ bữa ăn sáng đầu giường, "Ăn sáng đi, ngày hôm qua anh ăn quá ít, anh đã có thể tự lo, cũng không có chuyện gì của tôi nữa, tôi đi về trước."
Liễu Y xoay người đi ra ngoài, Tuần Tu nhìn Liễu Y sắp đi ra, trong lòng quýnh lên, cái gì cũng không nghĩ, bước nhanh đuổi theo Liễu Y, đưa tay muốn giữ Liễu Y lại.
Bản thân Tuần Tu còn chưa khỏe hẳn, tối hôm qua lại bị bữa ăn kia của Liễu Y hành hạ toàn thân vô lực, đuổi theo mấy bước cũng để cho Tuần Tu dùng hết toàn lực, trong lúc chạy, bước chân không yên, lúc sắp ngã xuống, được Liễu Y trước mặt xoay người đỡ được.
Tuần Tu thuận tay nắm một cánh tay của Liễu Y, nhìn chằm chằm mắt Liễu Y, muốn nhìn thấu ý nghĩ của Liễu Y, thấy mắt Liễu Y không gợn sóng, làm cho tay Tuần Tu càng nắm thật chặc, "Liễu Y, nghe anh giải thích."
Liễu Y hừ một tiếng, nhìn tình huống của Tuần Tu, sắc mặt có chút không tốt, nhấp hé miệng, muốn rút cánh tay ra, lại thấy Tuần Tu kiên quyết không thả, thấp giọng nói, "Buông ra."
Tâm Tuần Tu trầm xuống, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Liễu Y, từ từ buông tay ra, đáy mắt có chút ảm đạm.
Liễu Y không nói gì, mà là đưa tay ôm lấy Tuần Tu, trực tiếp đi tới mép giường, nhẹ nhàng đặt lên giường, trong giọng nói có chút u oán, "Thân thể anh còn chưa khỏe, đừng giày vò mình."
Tuần Tu không thể tin ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thấp giọng nói, "Em không phát hiện anh có gì khác sao."
"Có gì khác " Liễu Y nghi ngờ nhìn người nào đó đang thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay giúp Tuần Tu nhà đắp chăn.
Tuần Tu nghẹn lời, mắt nhìn hai chân mình "Chân của anh là tốt."
"A, cái này sao " Liễu Y giống như không đề ý thuận miệng nói.
"Chân của anh là tốt, Liễu Y, " Tuần Tu cho là Liễu Y không có nghe rõ, nói lại một lần, trong mắt mang theo chút tối tăm, chờ Liễu Y phản ứng, bất kể là ai, đều không chịu được lừa gạt, huống chi bản thân Liễu Y chính là người trong mắt nhu không vào hạt cát, Tuần Tu không muốn thất bại trong gang tấc, lúc Liễu Y đã bắt đầu đi vào cuộc sống mình, bắt đầu quan tâm mình, sẽ lộ ra, Tuần Tu không cách nào chịu được loại ngoài ý muốn này.
Liễu Y liếc mắt, bình tĩnh nói thật, "Nếu như anh nói chuyện chân của anh, tôi đã sớm biết, còn gì nữa không."
"Em, " Hiện tại Tuần Tu đã không có bất kỳ vẻ mặt gì, đã sớm biết.
Liễu Y nhìn người nào đó đang thất thần, trong lòng có chút buồn cười, chưa từng thấy Tuần Tu thất khố như vậy, trước nay làm gì đều nắm trong lòng bàn tay, như bây giờ, cũng làm cho Liễu Y có chút kinh ngạc và gần gũi.
"Tôi biết chân của anh đã sớm khôi phục, tại sao anh ngồi xe lăn, vậy thì không phải là chuyện tôi nên hỏi , mỗi người đều có bí mật của mình, anh không nói, tôi coi như không biết mà thôi, " Liễu Y gật đầu nói, vô cùng thành khẩn.
Tuần Tu không chớp mắt nhìn chằm chằm mắt Liễu Y, muốn thấy được chút gì, nhưng một lúc sau, trước sau vẫn trầm tĩnh như một, làm cho Tuần Tu cảm thấy có chút thất bại, nếu như ngoài ý muốn này cũng không thể làm cho Liễu Y động dung, còn có cái gì có thể động được đến tâm của người này.
"Em không trách anh giấu giếm sao " Tuần Tu khôi phục trầm tĩnh, thấp giọng hỏi.
Liễu Y lắc đầu, "Tôi cũng có chuyện gạt người khác, chuyện này cũng không lớn."
Tuần Tu không biết là thất vọng hay là cao hứng, thất vọng Liễu Y đối với mình không thèm để ý chút nào, cao hứng Liễu Y không bởi vì chuyện này mà bỏ đi, như vậy Liễu Y tại sao lại biết, Chu Phi tuyệt đối không nói với người khác, ánh mắt thật sâu nhìn Liễu Y, "Em biết khi nào."
Liễu Y thấp giọng trầm tư, đan hai tay vào nhau, "Nghĩ tới, lần đó lúc anh rơi từ trên cầu thang xuống."
Tuần Tu đổi mặt, "Nói cách khác lần đầu tiên đã biết."
Liễu Y không để ý gật đầu, nghiêm túc nói, "Lúc anh rơi vào trong ngực tôi, chân của anh theo bản năng căng thẳng, nói thật, tôi cảm thấy anh diễn tàn tật rất giả."
Tuần Tu buồn bực cực kỳ, khẩu khí này, mình giấu giếm coi là cái gì, ánh mắt u tĩnh nhìn Liễu Y, trầm thấp hỏi, "Vậy sao em còn phối hợp với anh."
Liễu Y buông tay nói, "Chúng ta lại không quen, hơn nữa anh cũng trả tiền, tôi không cần thiết phải nói ra."
Sắc mặt Tuần Tu trắng hơn, trong lòng có chút bị thương, "Không còn nguyên nhân khác sao."
Liễu Y vừa nghe, có chút lúng túng, đưa tay vuốt vuốt tóc, cố làm vô tội ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, thuận miệng nói, "Kia cái gì, sau này tôi lại giống như thói quen, cho là anh tàn tật thật, cũng không trách thể trách tôi, ấn tượng đầu tiên luôn làm cho trí nhớ người ta khắc sâu."
Tuần Tu có cảm giác thất bại, không ngờ cô ấy đã sớm biết, cả người có chút u buồn.
Liễu Y vừa thấy, phát hiện người nào đó bị mình đả kích, vội vàng an ủi nói, "Thật ra thì anh diễn cũng không tệ lắm, thật, trừ tôi, chắc là không có ai phát hiện ra đâu, anh yên tâm đi, tôi sẽ coi như không biết ."
Tuần Tu vừa nghe, dựa người về sau, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Liễu Y, mặc dù biết cô ây nói thật, cũng không thể uyển chuyển chút sao.
Ánh mắt Liễu Y liếc người nào đó, ho khan một tiếng, vội vàng bưng bữa ăn sáng trên tủ đầu giường lên đưa tới, hiền lành nói, "Ăn sáng trước đi."
Tuần Tu ngẩng đầu vừa thấy, mặt liền biến sắc, tối hôm qua dạ dày bị tàn phá vẫn còn kháng nghị, mì này, khóe miệng rút rút, "Em làm."
"Ừ, món sở trường của tôi, Hải Phong bọn họ còn chưa trở lại, dù sao tôi cũng muốn ăn, thuận tiện nhiều làm một phần, " Liễu Y gật đầu nói, dù sao những thứ này cũng sẽ ghi lên giấy, sẽ đòi lại Hà Dương .
Tuần Tu nắm chặt tay, đồ ăn trước mặt không thua gì độc dược, nhìn ánh mắt mong đợi của Liễu Y, gật đầu, "Cám ơn nhiều, em làm anh rất thích."
Liễu Y vừa nghe, cảm giác thành tựu mười phần, trực tiếp đem ly sữa tươi nhét vào trong tay người nào đó, ánh mắt nhìn chằm chằm người nào đó cúi đầu nhai kỹ nuốt chậm, sau khi ăn sạch toàn bộ uống xong, Liễu Y cũng dọn dẹp.
Lúc xoay người, nhìn nửa người Tuần Tu tựa vào giường sắc mặt âm tình bất định nói, "Anh nghỉ ngơi đi, tôi hãy đi về trước , buổi trưa lại tới."
Tuần Tu vừa nghe, không để ý tới buồn nôn, lắc đầu, "Em đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em, có một số việc, cũng nên cho em biết, buổi trưa em cũng đừng nấu cơm, buổi trưa đầu bếp sẽ tới nấu cơm ."
Liễu Y sửng sốt, sau đó gật đầu, nhớ tới tài nấu nướng của đầu bếp, dĩ nhiên mừng rỡ có người nấu cơm, "Được, tôi dọn dẹp trước đã."
Tuần Tu đợi Liễu Y đi ra ngoài, nghiêng người liền cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho quản gia ở biệt thự, ăn bữa ăn tình yêu của liễu y nữa, mình tuyệt đối không thể thấy mặt trời ngày mai, mặc dù lòng có cảm động, nhưng đúng là chịu không nổi.
Lúc Liễu Y đi vào, Tuần Tu đang uống thuốc dạ dày, mà Liễu Y cho là thuốc cảm Chu Phi đưa, cho nên cũng không nói gì.
Tuần Tu lại uống một cốc nước lớn, mới đè xuống được cảm giác dạ dày không thoải mái, nhìn Liễu Y, cười ôn hòa, chỉ chỉ ghế sa lon bên cạnh, "Ngồi trước đi."
Liễu Y mặc dù không biết Tuần Tu muốn nói gì với mình, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tuần Tu, cũng lên tinh thần, ngồi xuống trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuần Tu đang tựa nữa người vào đầu giường, nhìn gương mặt tuấn tú có chút thâm trầm nào đó, trái tim Liễu Y ngừng một nhịp.
Tuần Tu phiền muộn thở dài, lâu như vậy những thứ giấu ở đáy lòng mới ở hoàn toàn rộng mở trước mặt Liễu Y, không biết là buông ra gông xiềng hay là thuận theo, Tuần Tu biết đối với những chuyện của mình Liễu Y đều không có hứng thú, nhưng Tuần Tu muốn cho Liễu Y hiểu mình.
Lúc đầu cũng chỉ có hứng thú với Liễu Y mà thôi, rồi đến thói quen, sau lại nhớ nhung, cuối cùng không từ thủ đoạn nào cũng muốn có được, Liễu Y nhìn nhu nhược, thật ra thì nội tâm kiên cường, nói cô ấy thẳng thắn thật ra thì chẳng qua là ngoài mặt, mà rốt cuộc cô ấy là hạng người gì, Tuần Tu cũng ở đây từ từ tìm hiểu, càng sống chung, càng không buông tay được, tấm lòng son, chưa bao giờ để ý tới ánh mắt của người khác, đối với một Liễu Y như vậy, sao Tuần Tu chịu buông tay.
Liễu Y cũng không hiểu tại sao mình lại lo lắng một đêm, thu tiền làm việc là chuyện đương nhiên, nhưng cũng không cần tận tâm tận lực đến mức này.
Liễu Y cúi đầu nhìn Tuần Tu đang ngủ, hai mắt nhắm chặc, lông mi khẽ run, ngủ bình yên, không có mở ánh mắt sắc bén mà âm trầm ra, ngược lại có chút dịu dàng và nhu hòa.
Ngón tay Liễu Y từ cái trán xẹt qua gương mặt hơi đỏ của Tuần Tu, cảm nhận được xúc cảm nhẵn nhụi ở ngón tay, không tự chủ ngắt gương mặt của Tuần Tu, nhìn trên gương mặt tái nhợt in dấu hai ngón tay, trong lòng Liễu Y có chút vui vẻ.
Tuần Tu hơi nhíu mày, rên một tiếng, Liễu Y vội vàng thu tay của mình, đang lúc hồi hồn, không dám tin mình vừa làm gì, mới vừa rồi thất thần chính là mình sao.
Cứng ngắc hồi lâu, nhìn chằm chằm Tuần Tu lật người lại ngủ mất, Liễu Y mới thở phào một hơi, việc này còn kích thích hơn với việc cầm dao chém người, trong mắt có chút nghi ngờ, nhìn Tuần Tu thật lâu mới xoay người ra ngoài, vừa đi, vừa xoa tóc, mặt trầm tư.
Trong phòng bếp lấy mấy quả trứng gà, lại tủ lạnh rót ly sữa tươi, đặt lên khay, Liễu Y liền bưng tới phòng ngủ, mới vừa đẩy cửa ra, liền sửng sốt.
Mà trong phòng ngủ Tuần Tu đang mặc áo ngủ đứng trước tủ treo quần áo, cũng cau mày nghiêng đầu nhìn sang, nhìn người ngoài cửa, sững sờ, cúi đầu nhìn tình hình của mình, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, sao mới sáng sớm mà cô ấy lại tới đây, mừng rỡ và bàng hoàng đan vào một chỗ, mím môi, càng thêm trầm mặc.
Liễu Y liếc mắt, coi như không thấy gì tiêu sái đi vào, đặt bữa ăn sáng lên tủ ở đầu giường, xoay người nhìn chằm chằm Tuần Tu đang đứng trước tủ treo quần áo, "Cảm giác khá hơn chút không, không có chuyện gì thì nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Trong lúc nhất thời Tuần Tu không rõ thái độ của Liễu Y, nói cho cùng mình không muốn công khai chuyện chân mình đã bình phục, là vì nhà họ Tề, mà bây giờ nhà họ Tề đã đổ, đã không cần thiết giấu nữa, sau lại bởi vì nhà họ Dương và Liễu Y, cho nên Tuần Tu vẫn giữ nguyên tình trạng này, thật ra thì trong lòng Tuần Tu, đúng là có chút tính toán, thói quen được Liễu Y ôm trong ngực, nên vẫn chưa muốn nói ra.
Tuần Tu không nghĩ tới chính là, lúc vô tình, lại lộ trước mặt Liễu Y, mà Liễu Y không có bất kì phản ứng nào, nếu tức giận chất vấn, sẽ không làm Tuần Tu thấp thỏm đến nổi như vậy.
"Liễu Y, " Tuần Tu thấp giọng một câu, có loại cảm giác không xác định.
Liễu Y ừ một tiếng, chỉ chỉ bữa ăn sáng đầu giường, "Ăn sáng đi, ngày hôm qua anh ăn quá ít, anh đã có thể tự lo, cũng không có chuyện gì của tôi nữa, tôi đi về trước."
Liễu Y xoay người đi ra ngoài, Tuần Tu nhìn Liễu Y sắp đi ra, trong lòng quýnh lên, cái gì cũng không nghĩ, bước nhanh đuổi theo Liễu Y, đưa tay muốn giữ Liễu Y lại.
Bản thân Tuần Tu còn chưa khỏe hẳn, tối hôm qua lại bị bữa ăn kia của Liễu Y hành hạ toàn thân vô lực, đuổi theo mấy bước cũng để cho Tuần Tu dùng hết toàn lực, trong lúc chạy, bước chân không yên, lúc sắp ngã xuống, được Liễu Y trước mặt xoay người đỡ được.
Tuần Tu thuận tay nắm một cánh tay của Liễu Y, nhìn chằm chằm mắt Liễu Y, muốn nhìn thấu ý nghĩ của Liễu Y, thấy mắt Liễu Y không gợn sóng, làm cho tay Tuần Tu càng nắm thật chặc, "Liễu Y, nghe anh giải thích."
Liễu Y hừ một tiếng, nhìn tình huống của Tuần Tu, sắc mặt có chút không tốt, nhấp hé miệng, muốn rút cánh tay ra, lại thấy Tuần Tu kiên quyết không thả, thấp giọng nói, "Buông ra."
Tâm Tuần Tu trầm xuống, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Liễu Y, từ từ buông tay ra, đáy mắt có chút ảm đạm.
Liễu Y không nói gì, mà là đưa tay ôm lấy Tuần Tu, trực tiếp đi tới mép giường, nhẹ nhàng đặt lên giường, trong giọng nói có chút u oán, "Thân thể anh còn chưa khỏe, đừng giày vò mình."
Tuần Tu không thể tin ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thấp giọng nói, "Em không phát hiện anh có gì khác sao."
"Có gì khác " Liễu Y nghi ngờ nhìn người nào đó đang thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay giúp Tuần Tu nhà đắp chăn.
Tuần Tu nghẹn lời, mắt nhìn hai chân mình "Chân của anh là tốt."
"A, cái này sao " Liễu Y giống như không đề ý thuận miệng nói.
"Chân của anh là tốt, Liễu Y, " Tuần Tu cho là Liễu Y không có nghe rõ, nói lại một lần, trong mắt mang theo chút tối tăm, chờ Liễu Y phản ứng, bất kể là ai, đều không chịu được lừa gạt, huống chi bản thân Liễu Y chính là người trong mắt nhu không vào hạt cát, Tuần Tu không muốn thất bại trong gang tấc, lúc Liễu Y đã bắt đầu đi vào cuộc sống mình, bắt đầu quan tâm mình, sẽ lộ ra, Tuần Tu không cách nào chịu được loại ngoài ý muốn này.
Liễu Y liếc mắt, bình tĩnh nói thật, "Nếu như anh nói chuyện chân của anh, tôi đã sớm biết, còn gì nữa không."
"Em, " Hiện tại Tuần Tu đã không có bất kỳ vẻ mặt gì, đã sớm biết.
Liễu Y nhìn người nào đó đang thất thần, trong lòng có chút buồn cười, chưa từng thấy Tuần Tu thất khố như vậy, trước nay làm gì đều nắm trong lòng bàn tay, như bây giờ, cũng làm cho Liễu Y có chút kinh ngạc và gần gũi.
"Tôi biết chân của anh đã sớm khôi phục, tại sao anh ngồi xe lăn, vậy thì không phải là chuyện tôi nên hỏi , mỗi người đều có bí mật của mình, anh không nói, tôi coi như không biết mà thôi, " Liễu Y gật đầu nói, vô cùng thành khẩn.
Tuần Tu không chớp mắt nhìn chằm chằm mắt Liễu Y, muốn thấy được chút gì, nhưng một lúc sau, trước sau vẫn trầm tĩnh như một, làm cho Tuần Tu cảm thấy có chút thất bại, nếu như ngoài ý muốn này cũng không thể làm cho Liễu Y động dung, còn có cái gì có thể động được đến tâm của người này.
"Em không trách anh giấu giếm sao " Tuần Tu khôi phục trầm tĩnh, thấp giọng hỏi.
Liễu Y lắc đầu, "Tôi cũng có chuyện gạt người khác, chuyện này cũng không lớn."
Tuần Tu không biết là thất vọng hay là cao hứng, thất vọng Liễu Y đối với mình không thèm để ý chút nào, cao hứng Liễu Y không bởi vì chuyện này mà bỏ đi, như vậy Liễu Y tại sao lại biết, Chu Phi tuyệt đối không nói với người khác, ánh mắt thật sâu nhìn Liễu Y, "Em biết khi nào."
Liễu Y thấp giọng trầm tư, đan hai tay vào nhau, "Nghĩ tới, lần đó lúc anh rơi từ trên cầu thang xuống."
Tuần Tu đổi mặt, "Nói cách khác lần đầu tiên đã biết."
Liễu Y không để ý gật đầu, nghiêm túc nói, "Lúc anh rơi vào trong ngực tôi, chân của anh theo bản năng căng thẳng, nói thật, tôi cảm thấy anh diễn tàn tật rất giả."
Tuần Tu buồn bực cực kỳ, khẩu khí này, mình giấu giếm coi là cái gì, ánh mắt u tĩnh nhìn Liễu Y, trầm thấp hỏi, "Vậy sao em còn phối hợp với anh."
Liễu Y buông tay nói, "Chúng ta lại không quen, hơn nữa anh cũng trả tiền, tôi không cần thiết phải nói ra."
Sắc mặt Tuần Tu trắng hơn, trong lòng có chút bị thương, "Không còn nguyên nhân khác sao."
Liễu Y vừa nghe, có chút lúng túng, đưa tay vuốt vuốt tóc, cố làm vô tội ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, thuận miệng nói, "Kia cái gì, sau này tôi lại giống như thói quen, cho là anh tàn tật thật, cũng không trách thể trách tôi, ấn tượng đầu tiên luôn làm cho trí nhớ người ta khắc sâu."
Tuần Tu có cảm giác thất bại, không ngờ cô ấy đã sớm biết, cả người có chút u buồn.
Liễu Y vừa thấy, phát hiện người nào đó bị mình đả kích, vội vàng an ủi nói, "Thật ra thì anh diễn cũng không tệ lắm, thật, trừ tôi, chắc là không có ai phát hiện ra đâu, anh yên tâm đi, tôi sẽ coi như không biết ."
Tuần Tu vừa nghe, dựa người về sau, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Liễu Y, mặc dù biết cô ây nói thật, cũng không thể uyển chuyển chút sao.
Ánh mắt Liễu Y liếc người nào đó, ho khan một tiếng, vội vàng bưng bữa ăn sáng trên tủ đầu giường lên đưa tới, hiền lành nói, "Ăn sáng trước đi."
Tuần Tu ngẩng đầu vừa thấy, mặt liền biến sắc, tối hôm qua dạ dày bị tàn phá vẫn còn kháng nghị, mì này, khóe miệng rút rút, "Em làm."
"Ừ, món sở trường của tôi, Hải Phong bọn họ còn chưa trở lại, dù sao tôi cũng muốn ăn, thuận tiện nhiều làm một phần, " Liễu Y gật đầu nói, dù sao những thứ này cũng sẽ ghi lên giấy, sẽ đòi lại Hà Dương .
Tuần Tu nắm chặt tay, đồ ăn trước mặt không thua gì độc dược, nhìn ánh mắt mong đợi của Liễu Y, gật đầu, "Cám ơn nhiều, em làm anh rất thích."
Liễu Y vừa nghe, cảm giác thành tựu mười phần, trực tiếp đem ly sữa tươi nhét vào trong tay người nào đó, ánh mắt nhìn chằm chằm người nào đó cúi đầu nhai kỹ nuốt chậm, sau khi ăn sạch toàn bộ uống xong, Liễu Y cũng dọn dẹp.
Lúc xoay người, nhìn nửa người Tuần Tu tựa vào giường sắc mặt âm tình bất định nói, "Anh nghỉ ngơi đi, tôi hãy đi về trước , buổi trưa lại tới."
Tuần Tu vừa nghe, không để ý tới buồn nôn, lắc đầu, "Em đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em, có một số việc, cũng nên cho em biết, buổi trưa em cũng đừng nấu cơm, buổi trưa đầu bếp sẽ tới nấu cơm ."
Liễu Y sửng sốt, sau đó gật đầu, nhớ tới tài nấu nướng của đầu bếp, dĩ nhiên mừng rỡ có người nấu cơm, "Được, tôi dọn dẹp trước đã."
Tuần Tu đợi Liễu Y đi ra ngoài, nghiêng người liền cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho quản gia ở biệt thự, ăn bữa ăn tình yêu của liễu y nữa, mình tuyệt đối không thể thấy mặt trời ngày mai, mặc dù lòng có cảm động, nhưng đúng là chịu không nổi.
Lúc Liễu Y đi vào, Tuần Tu đang uống thuốc dạ dày, mà Liễu Y cho là thuốc cảm Chu Phi đưa, cho nên cũng không nói gì.
Tuần Tu lại uống một cốc nước lớn, mới đè xuống được cảm giác dạ dày không thoải mái, nhìn Liễu Y, cười ôn hòa, chỉ chỉ ghế sa lon bên cạnh, "Ngồi trước đi."
Liễu Y mặc dù không biết Tuần Tu muốn nói gì với mình, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tuần Tu, cũng lên tinh thần, ngồi xuống trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuần Tu đang tựa nữa người vào đầu giường, nhìn gương mặt tuấn tú có chút thâm trầm nào đó, trái tim Liễu Y ngừng một nhịp.
Tuần Tu phiền muộn thở dài, lâu như vậy những thứ giấu ở đáy lòng mới ở hoàn toàn rộng mở trước mặt Liễu Y, không biết là buông ra gông xiềng hay là thuận theo, Tuần Tu biết đối với những chuyện của mình Liễu Y đều không có hứng thú, nhưng Tuần Tu muốn cho Liễu Y hiểu mình.
Lúc đầu cũng chỉ có hứng thú với Liễu Y mà thôi, rồi đến thói quen, sau lại nhớ nhung, cuối cùng không từ thủ đoạn nào cũng muốn có được, Liễu Y nhìn nhu nhược, thật ra thì nội tâm kiên cường, nói cô ấy thẳng thắn thật ra thì chẳng qua là ngoài mặt, mà rốt cuộc cô ấy là hạng người gì, Tuần Tu cũng ở đây từ từ tìm hiểu, càng sống chung, càng không buông tay được, tấm lòng son, chưa bao giờ để ý tới ánh mắt của người khác, đối với một Liễu Y như vậy, sao Tuần Tu chịu buông tay.
Tác giả :
Đạt Oa