Lịch Kiếp
Chương 36
Edit by Mặc Hàm
Sau khi Bảng nhãn rời đi, đại hoàng tử một mình đứng trong đình trong chốc lát, có vẻ có chút hoảng hốt. Sau đó, y bước ra khỏi đình viện, ta đi theo phía sau y.
Y không trở về tẩm điện, cũng không đi ngự thư phòng, lại đi về phía Trắc cung. Tiểu viện vẫn rách nát như trước, y chỉ đẩy cửa ra một tiếng cọt kẹt, trong phòng không có một bóng người, không biết nhị hoàng tử đi đâu. Hắn đi đến bên giường, ngồi trên chăn bông cứng ngắc, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Giết Chử Huy cẩu tặc, phục lại giang sơn Tố quốc ta… Một người hai người đều nói như vậy, ở trong mắt người khác, ta nên làm như vậy sao?” Y tự giễu cười, khom lưng sờ đầu ta, “Hổ, ngươi cũng sống tự tại một chút, ngươi vốn đang ở trong núi rừng, vì sao cam tâm ở trong cung?”
Ta ngẩng mặt lên ma sát lòng bàn tay y, xuân hàn se lạnh, tay y rất lạnh. Y thật ngu ngốc, nói tự tại gì đó với một con hổ, nhưng ta thực sự không chỉ là một con hổ. Ta vào cung, là tuân theo tiên ý vì lịch kiếp. Mà kiếp này phải trải qua kiếp nạn như thế nào, khi kết thúc quang cảnh bực nào, trở lại Thiên Đình thì có cái gì đang chờ ta? Ta hoàn toàn không biết, ta không thể sống tự tại.
Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, cắn tay áo y đi đến bên cạnh bàn. Hắn vươn một ngón tay sờ xuống mặt bàn, một tầng tro dày, đúng là thật lâu không có người ở. Đại hoàng tử ngẩn người, xoay người ra khỏi viện tử, đi thẳng đến phòng Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu lên tiếng mở cửa, thấy y vừa mừng vừa sợ, “Điện hạ, sao ngài lại trở về?” Đại hoàng tử nói: “Ta đến xem A Tế, tại sao hắn không ở trong phòng?” Tiểu Nhu kỳ quái nói: “Nhị điện hạ đã sớm không ở Trắc cung, ngài không biết sao?” Sắc mặt đại hoàng tử khẽ biến, “Hắn đi đâu?” Tiểu Nhu đáp: “Là Hoàng Thượng phái người đón đi, mọi người đều nói Hoàng Thượng hiện tại đối tốt với ngài, thuận tiện cũng đối xử tử tế với Nhị điện hạ, đưa hắn đến chỗ tốt hơn.” Đại hoàng tử chần chờ một lát, hỏi: “Đây là chuyện khi nào?” Tiểu Nhu nói: “Chính là lần trước ngài tới đây, vừa mới ăn tết không lâu sau đó.”
Đại hoàng tử cảm ơn Tiểu Nhu, ra khỏi Trắc cung, chậm rãi đi về phía tẩm điện. Hoàng đế còn ở thư phòng, trong tẩm điện không có ai, y ngồi ở bên bàn, nghiên mực cầm bút, vừa viết vừa nhẹ nhàng đọc: “Tiết Tể… bức thư… Chử Huy… giam lỏng, hay có điều gì khác?”
Nguyên lai thứ y lần trước ở trong ám cách Trắc cung không thấy là thư y viết trước kia, từ khi y tới tẩm điện, ngày đêm có người ở bên cạnh, ngược lại không có thời gian viết nữa. Bức thư đã biến mất, nó nói gì? Ai đã lấy nó? Nhị hoàng tử bị Hoàng đế mang đi, đến tột cùng là dụng ý gì?
Đại hoàng tử nhắm mắt suy ngẫm trong chốc lát, bỗng nhiên mở ra, thắp nến đốt sạch tờ giấy kia. Y đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một trận gió thổi tắt ngọn nến, tro tàn tản ra trên mặt đất. Ánh nắng long lanh, ngoài cửa sổ mang theo hương hoa từng đợt bay vào, y giơ hai tay duỗi thắt lưng, lộ ra một nụ cười.
Tình cảnh rõ ràng như vậy, vì sao y còn có thể cười như thế, tự tại?
Đêm đó, ta không ở lại tẩm điện, lại chạy ra khỏi hoàng cung. Hoàng đế mặc dù mang ta trở về, nhưng không nhét ta vào lồng sắt, lại không đeo xiềng xích, đi tới đi lui tự nhiên đều do ta.
Ta chạy như điên cho đến khi núi yên tĩnh và không có người. Lúc trước lão thần tiên hiển linh, từng dạy ta một cái khẩu quyết, ở thời khắc cấp bách có thể gọi hắn cầu cứu. Ta ở trong lòng yên lặng niệm, trên đỉnh đầu một trận kim quang, lão vuốt râu đi về phía ta, cười tủm tỉm nói: “Hổ lão đệ, khỏe không?”
Hắn vung lên người ta một chút, ta mở miệng nói tiếng người: “Ta hỏi ngươi một chuyện, ta muốn lịch kiếp, có liên quan đến đại hoàng tử Tố quốc Tiết Chiểu?” Lão cười đến gian xảo, “Thiên cơ không thể tiết lộ, Hổ lão đệ đến lúc đó sẽ biết.” Ta tức giận cắn quần hắn, ” ngươi có nói không?” Lão vội vàng né tránh, lau mồ hôi nói: “Ai nha, lão đệ sao lại nóng nảy như vậy? Cũng đừng làm khó lão ca ca ngươi, chuyện lịch kiếp quyết không thể tiết lộ trước cho ngươi. Lão đệ ngươi phải nhớ kỹ một câu, tương lai vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không thể rời khỏi hoàng đế Chử quốc, ngàn vạn lần không thể!”
Ta tự hỏi: “Nếu ta rời đi, thì sao?” Lão dậm chân một cái, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, “Lão đệ vạn sự đừng làm bậy, làm sao còn lịch kiếp? Đời này không được, chẳng lẽ còn muốn kiếp sau cũng ở thế gian này lịch kiếp!”
Lão lại dặn dò vài câu, liền nói thiên đình có việc trở về. Ta ngồi trong rừng, nghe gió đêm thổi qua từng tán cây. Ngàn vạn lần không thể rời khỏi Hoàng đế sao —— trong lòng ta đột nhiên xuất hiện một ý niệm trong đầu, nếu đại hoàng tử một ngày rời khỏi hoàng cung, chẳng phải ta sẽ không bao giờ gặp lại y nữa! Chẳng lẽ ta lại muốn giúp Hoàng đế nhốt Đại hoàng tử trong cung?
Ta nhớ y chạm vào đầu ta và hỏi ta tại sao ta sẵn sàng ở đó? Nhớ tới lúc buồn ngủ mơ hồ y nói mình muốn rời đi, nhớ tới thân ảnh y trắng nõn như chim lớn, nhớ tới những nụ cười kia của y, tường cung cao hơn nữa cũng không đóng được.
Y tất nhiên là không cam lòng.
Ta làm sao có thể nhẫn tâm.
Sau khi Bảng nhãn rời đi, đại hoàng tử một mình đứng trong đình trong chốc lát, có vẻ có chút hoảng hốt. Sau đó, y bước ra khỏi đình viện, ta đi theo phía sau y.
Y không trở về tẩm điện, cũng không đi ngự thư phòng, lại đi về phía Trắc cung. Tiểu viện vẫn rách nát như trước, y chỉ đẩy cửa ra một tiếng cọt kẹt, trong phòng không có một bóng người, không biết nhị hoàng tử đi đâu. Hắn đi đến bên giường, ngồi trên chăn bông cứng ngắc, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Giết Chử Huy cẩu tặc, phục lại giang sơn Tố quốc ta… Một người hai người đều nói như vậy, ở trong mắt người khác, ta nên làm như vậy sao?” Y tự giễu cười, khom lưng sờ đầu ta, “Hổ, ngươi cũng sống tự tại một chút, ngươi vốn đang ở trong núi rừng, vì sao cam tâm ở trong cung?”
Ta ngẩng mặt lên ma sát lòng bàn tay y, xuân hàn se lạnh, tay y rất lạnh. Y thật ngu ngốc, nói tự tại gì đó với một con hổ, nhưng ta thực sự không chỉ là một con hổ. Ta vào cung, là tuân theo tiên ý vì lịch kiếp. Mà kiếp này phải trải qua kiếp nạn như thế nào, khi kết thúc quang cảnh bực nào, trở lại Thiên Đình thì có cái gì đang chờ ta? Ta hoàn toàn không biết, ta không thể sống tự tại.
Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, cắn tay áo y đi đến bên cạnh bàn. Hắn vươn một ngón tay sờ xuống mặt bàn, một tầng tro dày, đúng là thật lâu không có người ở. Đại hoàng tử ngẩn người, xoay người ra khỏi viện tử, đi thẳng đến phòng Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu lên tiếng mở cửa, thấy y vừa mừng vừa sợ, “Điện hạ, sao ngài lại trở về?” Đại hoàng tử nói: “Ta đến xem A Tế, tại sao hắn không ở trong phòng?” Tiểu Nhu kỳ quái nói: “Nhị điện hạ đã sớm không ở Trắc cung, ngài không biết sao?” Sắc mặt đại hoàng tử khẽ biến, “Hắn đi đâu?” Tiểu Nhu đáp: “Là Hoàng Thượng phái người đón đi, mọi người đều nói Hoàng Thượng hiện tại đối tốt với ngài, thuận tiện cũng đối xử tử tế với Nhị điện hạ, đưa hắn đến chỗ tốt hơn.” Đại hoàng tử chần chờ một lát, hỏi: “Đây là chuyện khi nào?” Tiểu Nhu nói: “Chính là lần trước ngài tới đây, vừa mới ăn tết không lâu sau đó.”
Đại hoàng tử cảm ơn Tiểu Nhu, ra khỏi Trắc cung, chậm rãi đi về phía tẩm điện. Hoàng đế còn ở thư phòng, trong tẩm điện không có ai, y ngồi ở bên bàn, nghiên mực cầm bút, vừa viết vừa nhẹ nhàng đọc: “Tiết Tể… bức thư… Chử Huy… giam lỏng, hay có điều gì khác?”
Nguyên lai thứ y lần trước ở trong ám cách Trắc cung không thấy là thư y viết trước kia, từ khi y tới tẩm điện, ngày đêm có người ở bên cạnh, ngược lại không có thời gian viết nữa. Bức thư đã biến mất, nó nói gì? Ai đã lấy nó? Nhị hoàng tử bị Hoàng đế mang đi, đến tột cùng là dụng ý gì?
Đại hoàng tử nhắm mắt suy ngẫm trong chốc lát, bỗng nhiên mở ra, thắp nến đốt sạch tờ giấy kia. Y đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một trận gió thổi tắt ngọn nến, tro tàn tản ra trên mặt đất. Ánh nắng long lanh, ngoài cửa sổ mang theo hương hoa từng đợt bay vào, y giơ hai tay duỗi thắt lưng, lộ ra một nụ cười.
Tình cảnh rõ ràng như vậy, vì sao y còn có thể cười như thế, tự tại?
Đêm đó, ta không ở lại tẩm điện, lại chạy ra khỏi hoàng cung. Hoàng đế mặc dù mang ta trở về, nhưng không nhét ta vào lồng sắt, lại không đeo xiềng xích, đi tới đi lui tự nhiên đều do ta.
Ta chạy như điên cho đến khi núi yên tĩnh và không có người. Lúc trước lão thần tiên hiển linh, từng dạy ta một cái khẩu quyết, ở thời khắc cấp bách có thể gọi hắn cầu cứu. Ta ở trong lòng yên lặng niệm, trên đỉnh đầu một trận kim quang, lão vuốt râu đi về phía ta, cười tủm tỉm nói: “Hổ lão đệ, khỏe không?”
Hắn vung lên người ta một chút, ta mở miệng nói tiếng người: “Ta hỏi ngươi một chuyện, ta muốn lịch kiếp, có liên quan đến đại hoàng tử Tố quốc Tiết Chiểu?” Lão cười đến gian xảo, “Thiên cơ không thể tiết lộ, Hổ lão đệ đến lúc đó sẽ biết.” Ta tức giận cắn quần hắn, ” ngươi có nói không?” Lão vội vàng né tránh, lau mồ hôi nói: “Ai nha, lão đệ sao lại nóng nảy như vậy? Cũng đừng làm khó lão ca ca ngươi, chuyện lịch kiếp quyết không thể tiết lộ trước cho ngươi. Lão đệ ngươi phải nhớ kỹ một câu, tương lai vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không thể rời khỏi hoàng đế Chử quốc, ngàn vạn lần không thể!”
Ta tự hỏi: “Nếu ta rời đi, thì sao?” Lão dậm chân một cái, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, “Lão đệ vạn sự đừng làm bậy, làm sao còn lịch kiếp? Đời này không được, chẳng lẽ còn muốn kiếp sau cũng ở thế gian này lịch kiếp!”
Lão lại dặn dò vài câu, liền nói thiên đình có việc trở về. Ta ngồi trong rừng, nghe gió đêm thổi qua từng tán cây. Ngàn vạn lần không thể rời khỏi Hoàng đế sao —— trong lòng ta đột nhiên xuất hiện một ý niệm trong đầu, nếu đại hoàng tử một ngày rời khỏi hoàng cung, chẳng phải ta sẽ không bao giờ gặp lại y nữa! Chẳng lẽ ta lại muốn giúp Hoàng đế nhốt Đại hoàng tử trong cung?
Ta nhớ y chạm vào đầu ta và hỏi ta tại sao ta sẵn sàng ở đó? Nhớ tới lúc buồn ngủ mơ hồ y nói mình muốn rời đi, nhớ tới thân ảnh y trắng nõn như chim lớn, nhớ tới những nụ cười kia của y, tường cung cao hơn nữa cũng không đóng được.
Y tất nhiên là không cam lòng.
Ta làm sao có thể nhẫn tâm.