Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 47: Gặp Vân Thanh, tâm phát run
Thường Hy nào nghĩ tới mình sẽ phải qua vấn an, nhìn trên dưới xiêm áo của mình, lại không thể cự tuyệt, ngay cả trong lòng cũng chưa có chuẩn bị sẵn sàng, cũng chỉ có thể nói: “Xin nhờ hai vị tỷ tỷ dẫn đường thôi!”
Triêu Hà nghe Thường Hy nói vậy liền nói luôn: “Đã nói không cần gọi chúng ta là tỷ tỷ rồi, theo tuổi mà nói tỷ còn nhiều hơn chúng ta một tuổi đấy! Như vậy đi, chúng ta gọi tỷ là Ngu tỷ tỷ, còn tỷ trực tiếp gọi tên chúng ta, thế nào?”
Thường Hy cũng không biết nên hay không nên đáp ứng. Ở trong hậu cung tuổi tác chỉ là lấy cớ, ngay cả khi ít tuổi hơn mà địa vị cao hơn mình cũng phải gọi người ta một tiếng tỷ tỷ. Thường Hy mặc dù chưa từng sống qua trong hậu cung, nhưng cũng biết Triêu Hà đối đãi nhiệt tình với một cung nữ mới như nàng cũng là không hợp lý.
Thường Hy nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm ba phần cảnh giác, đang muốn nói vài lời, Vãn Thu lại nói: “Chỉ là một câu gọi, cần gì phải vội vàng câu nệ như thế. Thái tử gia nếu thấy chúng ta đến chậm nhất định sẽ nổi giận đấy!”
Thường Hy không thể làm gì khác hơn là đè lại lời nói đã đến khóe miệng, toàn bộ đều đi theo bóng lưng hai người phía trước. Đi tới hành lang trước mặt, cả Đông cung lúc này đều đã treo lên đèn lồng. Đèn lồng đỏ tản mát ra loại ánh sáng ấm áp giống như một dòng sông trôi bồng bềnh trong gió, làm cho bóng đêm lại tăng thêm mấy phần hư ảo.
Vượt qua Cẩm Hoa điện, đến Triêu Huy điện là nơi sinh hoạt hàng ngày của Thái tử. Mới đặt chân đến hành lang liền nhìn thấy cả Triêu Huy điện sáng như ban ngày, cung nữ thái giám đều đang bận rộn ra ra vào vào.
Thấy Triêu Hà cùng Vãn Thu, rất nhiều người đều dừng lại hành lễ, lại hiếu kỳ nhìn Thường Hy sau lưng các nàng một cái, nhưng cũng không dám hỏi một câu mà vội vã rời đi. Tất cả điều này khiến Thường Hy cảm thấy địa vị của Triêu Hà cùng Vãn Thu trong Đông cung này không phải là thấp, mê hoặc trong lòng cứ vậy mà dâng cao theo.
Thường Hy nhắm mắt đi theo hai người, trong lúc bất chợt thấy bọn họ dừng lại, chỉ nghe hai người nói: “Nô tỳ gặp qua Vân Thanh cô cô, cô cô mạnh khỏe!”
Thường Hy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là một nữ nhân mặc cung trang màu trắng thuần, trên đầu búi sơ một kiểu tóc đơn giản, gài trâm bích ngọc hoa mai, ăn mặc cực kỳ nhã nhặn, ngay cả hoa văn trên y phục cũng là thêu chìm. Nhưng một đôi mắt sắc bén lại làm cho nội tâm Thường Hy run lên, nhanh chóng cúi đầu.
“Nàng chính là Ngu Thường Hy?” Vân Thanh mở miệng hỏi, thanh âm rất nhu hòa, hơi trầm thấp, vừa vặn hợp với phong thái của nàng.
“Dạ, cô cô!” Triêu Hà cười nói, sau đó hỏi: “Cô cô, Thái tử gia trở về chưa?”
Vân Thanh nhàn nhạt nói: “Đã về, hiện giờ đang ở trên tiền điện. Về phần Ngu Thường Hy… Trước tiên để nàng đợi ngoài cửa, Thái tử gia có mầy điều muốn dặn do các cô đấy!”
Giọng điệu Vân Thanh có hơi chút nghiêm nghị, Thường Hy không khỏi căng thẳng. Triêu Hà cùng Vãn Thu lập tức lên tiếng: “Dạ, nghe theo phân phó của cô cô!”
Vân Thanh lướt qua người của Triêu Hà cùng Vãn Thu, lúc đến gần Thường Hy có chút dừng lại, Thường Hy lập tức hành lễ với nàng. Vân Thanh chẳng qua là nhàn nhạt liếc nàng một cái rồi sải bước rời đi. Cứ như vậy trong lòng Thường Hy càng phát ra lo lắng, Vân Thanh này quả thật quá phách lối!
Triêu Hà nghe Thường Hy nói vậy liền nói luôn: “Đã nói không cần gọi chúng ta là tỷ tỷ rồi, theo tuổi mà nói tỷ còn nhiều hơn chúng ta một tuổi đấy! Như vậy đi, chúng ta gọi tỷ là Ngu tỷ tỷ, còn tỷ trực tiếp gọi tên chúng ta, thế nào?”
Thường Hy cũng không biết nên hay không nên đáp ứng. Ở trong hậu cung tuổi tác chỉ là lấy cớ, ngay cả khi ít tuổi hơn mà địa vị cao hơn mình cũng phải gọi người ta một tiếng tỷ tỷ. Thường Hy mặc dù chưa từng sống qua trong hậu cung, nhưng cũng biết Triêu Hà đối đãi nhiệt tình với một cung nữ mới như nàng cũng là không hợp lý.
Thường Hy nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm ba phần cảnh giác, đang muốn nói vài lời, Vãn Thu lại nói: “Chỉ là một câu gọi, cần gì phải vội vàng câu nệ như thế. Thái tử gia nếu thấy chúng ta đến chậm nhất định sẽ nổi giận đấy!”
Thường Hy không thể làm gì khác hơn là đè lại lời nói đã đến khóe miệng, toàn bộ đều đi theo bóng lưng hai người phía trước. Đi tới hành lang trước mặt, cả Đông cung lúc này đều đã treo lên đèn lồng. Đèn lồng đỏ tản mát ra loại ánh sáng ấm áp giống như một dòng sông trôi bồng bềnh trong gió, làm cho bóng đêm lại tăng thêm mấy phần hư ảo.
Vượt qua Cẩm Hoa điện, đến Triêu Huy điện là nơi sinh hoạt hàng ngày của Thái tử. Mới đặt chân đến hành lang liền nhìn thấy cả Triêu Huy điện sáng như ban ngày, cung nữ thái giám đều đang bận rộn ra ra vào vào.
Thấy Triêu Hà cùng Vãn Thu, rất nhiều người đều dừng lại hành lễ, lại hiếu kỳ nhìn Thường Hy sau lưng các nàng một cái, nhưng cũng không dám hỏi một câu mà vội vã rời đi. Tất cả điều này khiến Thường Hy cảm thấy địa vị của Triêu Hà cùng Vãn Thu trong Đông cung này không phải là thấp, mê hoặc trong lòng cứ vậy mà dâng cao theo.
Thường Hy nhắm mắt đi theo hai người, trong lúc bất chợt thấy bọn họ dừng lại, chỉ nghe hai người nói: “Nô tỳ gặp qua Vân Thanh cô cô, cô cô mạnh khỏe!”
Thường Hy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là một nữ nhân mặc cung trang màu trắng thuần, trên đầu búi sơ một kiểu tóc đơn giản, gài trâm bích ngọc hoa mai, ăn mặc cực kỳ nhã nhặn, ngay cả hoa văn trên y phục cũng là thêu chìm. Nhưng một đôi mắt sắc bén lại làm cho nội tâm Thường Hy run lên, nhanh chóng cúi đầu.
“Nàng chính là Ngu Thường Hy?” Vân Thanh mở miệng hỏi, thanh âm rất nhu hòa, hơi trầm thấp, vừa vặn hợp với phong thái của nàng.
“Dạ, cô cô!” Triêu Hà cười nói, sau đó hỏi: “Cô cô, Thái tử gia trở về chưa?”
Vân Thanh nhàn nhạt nói: “Đã về, hiện giờ đang ở trên tiền điện. Về phần Ngu Thường Hy… Trước tiên để nàng đợi ngoài cửa, Thái tử gia có mầy điều muốn dặn do các cô đấy!”
Giọng điệu Vân Thanh có hơi chút nghiêm nghị, Thường Hy không khỏi căng thẳng. Triêu Hà cùng Vãn Thu lập tức lên tiếng: “Dạ, nghe theo phân phó của cô cô!”
Vân Thanh lướt qua người của Triêu Hà cùng Vãn Thu, lúc đến gần Thường Hy có chút dừng lại, Thường Hy lập tức hành lễ với nàng. Vân Thanh chẳng qua là nhàn nhạt liếc nàng một cái rồi sải bước rời đi. Cứ như vậy trong lòng Thường Hy càng phát ra lo lắng, Vân Thanh này quả thật quá phách lối!
Tác giả :
Ám Hương