Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 43: Phượng hoàng đầu cành muốn gây chuyện
Trong lòng Thường Hy thầm than một tiếng, đang muốn nói chuyện Lệ Bình lại ngăn ở trước mặt nàng, nhìn Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên, cười nhẹ một tiếng nói: “Hai vị có chuyện gì sao? Nếu là không có chuyện gì xin mời tránh ra, chúng ta còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành đây!”
Thường Hy bệnh nặng mới khỏi vốn cũng không có tinh thần đối phó họ, Lệ Bình ra mặt giúp nàng thì tốt hơn. Huống chi các nàng bây giờ là chủ tử, nàng chỉ là cung nữ bình thường, có muốn đối kháng cũng không có tiền vốn rồi, cho nên nói Thường Hy về sau càng phải thêm cẩn thận thôi!
“Ngươi thật ra lại rất che chở cô ta, mấy ngày trước không phải còn khoa trương rất lớn sao? Không phải vẫn còn ở trên đại điện mại lộng bản lãnh sao? Chỉ tiếc a tất cả chỉ là vô dụng, quay đầu lại vẫn chỉ là một cung nữ mà thôi!” Đỗ Đình Phương nhìn Thường Hy giễu cợt nói.
“Đúng vậy! Con người a, nếu đã tốt liền tự nhiên tốt, vọng tưởng chim sẻ biến phượng hoàng cũng phải xem xem bản thân có bản lĩnh kia hay không, tiện mệnh chính là tiện mệnh!” La Thúy Yên hung hăng nhìn khuôn mặt kiều diễm của Thường Hy, nàng bệnh nặng mới khỏi, ngược lại lại tăng thêm một phần vẻ đẹp nhu nhược.
Thường Hy nắm chặt hai tay, cố nén không để cho mình phản kháng, dưới tình huống như thế thua thiệt chỉ có nàng, cắn răng nuốt xuống cơn tức này. Lại nghe thấy Lệ Bình nói: “Người cười cuối cùng mới là kẻ thắng. Vệ Tử Phu, Triệu Phi Yến chỉ là vũ cơ có thể phế Hoàng hậu, Phùng Tiểu Thương ba tấc chân ngọc đạp sen vàng, các ngươi làm sao biết Thường Hy không có một ngày lật người?”
Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên sửng sốt, sắc mặt tái xanh. Lệ Bình không để ý tới bọn họ lôi kéo tay Thường Hy hướng gian phòng của mình mà đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Trên đời này quả thật là lắm tiểu nhân, tức chết ta rồi!”
Vào cửa, Thường Hy tiện tay đóng cửa lại, chính mình trở lại cạnh giường ngồi xuống, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lòng buồn bực. Nguyên bản tính toán là có thể phải làm cung nữ, có thể đi vào Đông Cung làm cung nữ chính là kết quả vừa ý rồi. Nhưng là bây giờ, không biết vì sao trong lòng cảm thấy buồn cực kỳ, ngày mai… Ngày mai sẽ phải tiến vào Đông cung rồi, lòng nàng đang rối loạn không thôi!
Lệ Bình nhìn sắc mặt Thường Hy, muốn an ủi mấy câu, tuy nhiên lại không biết bắt đầu từ đâu. Thường Hy vừa thấy liền nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không cần an ủi ta đâu, kết quả này vốn rất bình thường, các vị chủ tử trong hậu cung nào chỉ dựa vào tướng mạo tú nữ, họ chọn chính là gia thế, cái này ta rất hiểu!”
Lệ Bình một câu cũng không nói lên lời, chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên chua xót, nhìn Thường Hy một lúc lâu mới nức nở nói: “Ta nghe nói Thái tử điện hạ là người rất lãnh khốc, ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu gây ra họa gì nhớ phải đến tìm ta, ta sẽ vì ngươi nghĩ biện pháp!”
Thường Hy gật đầu một cái. Trong đêm này hai người cùng ngủ một giường, có rất nhiều điều muốn tâm sự. Sáng sớm ngày mai Lệ Bình sẽ được đưa về nhà chờ ngày thành thân, còn hơn mười cung nữ dư lại lập tức được an bài ở các cung điện. Thường Hy được phân tới Đông cung, nhắc tới cũng khéo, hơn mười cung nữ này lại chỉ có mình nàng được tới Đông cung.
Cầm trong tay hành lý, Thường Hy thấp thỏm đi vào cửa điện Đông cung.
Thường Hy bệnh nặng mới khỏi vốn cũng không có tinh thần đối phó họ, Lệ Bình ra mặt giúp nàng thì tốt hơn. Huống chi các nàng bây giờ là chủ tử, nàng chỉ là cung nữ bình thường, có muốn đối kháng cũng không có tiền vốn rồi, cho nên nói Thường Hy về sau càng phải thêm cẩn thận thôi!
“Ngươi thật ra lại rất che chở cô ta, mấy ngày trước không phải còn khoa trương rất lớn sao? Không phải vẫn còn ở trên đại điện mại lộng bản lãnh sao? Chỉ tiếc a tất cả chỉ là vô dụng, quay đầu lại vẫn chỉ là một cung nữ mà thôi!” Đỗ Đình Phương nhìn Thường Hy giễu cợt nói.
“Đúng vậy! Con người a, nếu đã tốt liền tự nhiên tốt, vọng tưởng chim sẻ biến phượng hoàng cũng phải xem xem bản thân có bản lĩnh kia hay không, tiện mệnh chính là tiện mệnh!” La Thúy Yên hung hăng nhìn khuôn mặt kiều diễm của Thường Hy, nàng bệnh nặng mới khỏi, ngược lại lại tăng thêm một phần vẻ đẹp nhu nhược.
Thường Hy nắm chặt hai tay, cố nén không để cho mình phản kháng, dưới tình huống như thế thua thiệt chỉ có nàng, cắn răng nuốt xuống cơn tức này. Lại nghe thấy Lệ Bình nói: “Người cười cuối cùng mới là kẻ thắng. Vệ Tử Phu, Triệu Phi Yến chỉ là vũ cơ có thể phế Hoàng hậu, Phùng Tiểu Thương ba tấc chân ngọc đạp sen vàng, các ngươi làm sao biết Thường Hy không có một ngày lật người?”
Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên sửng sốt, sắc mặt tái xanh. Lệ Bình không để ý tới bọn họ lôi kéo tay Thường Hy hướng gian phòng của mình mà đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Trên đời này quả thật là lắm tiểu nhân, tức chết ta rồi!”
Vào cửa, Thường Hy tiện tay đóng cửa lại, chính mình trở lại cạnh giường ngồi xuống, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lòng buồn bực. Nguyên bản tính toán là có thể phải làm cung nữ, có thể đi vào Đông Cung làm cung nữ chính là kết quả vừa ý rồi. Nhưng là bây giờ, không biết vì sao trong lòng cảm thấy buồn cực kỳ, ngày mai… Ngày mai sẽ phải tiến vào Đông cung rồi, lòng nàng đang rối loạn không thôi!
Lệ Bình nhìn sắc mặt Thường Hy, muốn an ủi mấy câu, tuy nhiên lại không biết bắt đầu từ đâu. Thường Hy vừa thấy liền nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không cần an ủi ta đâu, kết quả này vốn rất bình thường, các vị chủ tử trong hậu cung nào chỉ dựa vào tướng mạo tú nữ, họ chọn chính là gia thế, cái này ta rất hiểu!”
Lệ Bình một câu cũng không nói lên lời, chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên chua xót, nhìn Thường Hy một lúc lâu mới nức nở nói: “Ta nghe nói Thái tử điện hạ là người rất lãnh khốc, ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu gây ra họa gì nhớ phải đến tìm ta, ta sẽ vì ngươi nghĩ biện pháp!”
Thường Hy gật đầu một cái. Trong đêm này hai người cùng ngủ một giường, có rất nhiều điều muốn tâm sự. Sáng sớm ngày mai Lệ Bình sẽ được đưa về nhà chờ ngày thành thân, còn hơn mười cung nữ dư lại lập tức được an bài ở các cung điện. Thường Hy được phân tới Đông cung, nhắc tới cũng khéo, hơn mười cung nữ này lại chỉ có mình nàng được tới Đông cung.
Cầm trong tay hành lý, Thường Hy thấp thỏm đi vào cửa điện Đông cung.
Tác giả :
Ám Hương