Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 16: Nữ nhân có thù tất báo
Thường Hy bất thình lình bị ngã vào suối nước, miệng lập tức liền uống mấy ngụm nước lạnh. Nàng không biết bơi nên theo bản năng quơ tay tìm kiếm thứ có thể bám víu được, mà hiển nhiên thứ có thể bám được vào duy nhất lúc này chính là áo của kẻ cũng cùng rơi xuống nước cùng nàng. Thường Hy hung hăng nắm, chết cũng không buông tay, mãi cho đến lúc người này đem nàng kéo lên bờ mới mở mắt, ói ra mấy ngụm nước.
Thường Hy phẫn hận mở to mắt nhìn xem tên gia hỏa nào xui xẻo dám đẩy nàng xuống nước. Vừa nhìn không khỏi liền sợ ngây người, vọt một phen từ trên mặt đất đứng lên, chỉ vào mũi của hắn nói: “Tại sao lại là ngươi?”
Tiêu Vân Trác đưa tay xoa đi bọt nước đọng lại trên mặt, nhìn gắt gao kẻ không chịu buông tay, suýt chút nữa khiến mình chết chìm này, thế nhưng vừa nhìn cũng cùng Thường Hy trăm miệng một lời nói: “Tại sao lại là cô?”
Thường Hy cảm thấy mình cùng người này bát tự không hợp, vừa mới đụng độ đám bọn họ không lâu, nháy mắt một cái giờ lại chạm mặt. Nàng chỉ biết ngửa mặt kêu trời, đúng là số đen!
Thường Hy từ dưới đất đứng lên, sáp lại gần Tiêu Vân Trác, chặt chẽ theo dõi hắn, rống giận một tiếng: “Ta trêu ngươi chọc ngươi hồi nào, tại sao đến chỗ nào cũng gặp ngươi cái tên quỷ xui xẻo này?”
Quỷ xui xẻo? Tiêu Vân Trác ngây ngẩn cả người! Lớn như vậy vẫn chưa có người nào dám bảo hắn là quỷ xui xẻo. Sắc mặt vốn chẳng tốt đẹp gì, giờ lại càng thâm trầm âm u giống như mây đen kéo đến trước cơn bão, lạnh lẽo như băng sương ngày đông giá rét. Cặp mắt âm lãnh đến cực điểm nhìn Thường Hy, nói: “Cô nói lại lần nữa!”
Thường Hy vừa nghe lửa giận lại càng lớn, đưa ngón tai chỏi chỏi vào ngực Tiêu Vân Trác nói: “Giả bộ mặt quan tài hù dọa con nít à? Cô nãi nãi đây cũng không phải vì mặt ngươi mà sợ nha! Nói cho ngươi biết, cha ta mà hung lên, bộ mặt so với ngươi còn khí thế hơn nhiều. Cha ta ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ ngươi? Một thái giám nho nhỏ, mũi lợn thò lò mấy cọng hành tây? Ngươi giả bộ giống cái gì a?”
Tiêu Vân Trác lần này là ngây dại thực sự, thật đúng là không người nào dám nói chuyện như vậy với hắn. Nhưng hắn cố đè nén tức giận, bình tĩnh nói: “Cô một cái tú nữ nho nhỏ cũng dám cuồng ngôn. Đây là hoàng cung, cũng không phải hậu viện nhà cô!”
Tiêu Vân Trác sau khi trở về cũng đã điều tra, thân phận bối cảnh của Ngu Thường Hy cũng không có gì hiển hách, có thể nói là địa vị thấp nhất trong nhóm tú nữ, chẳng qua lại không nghĩ đến tính tình nàng ta nóng nảy đến như vậy.
Chọc tới hắn tất sẽ không có ngày được sống yên ổn. Tiêu Vân Trác híp mắt quét nhìn Thường Hy, khóe miệng hơi nâng lên một đường cong lạnh như băng.
“Không cần ngươi nhắc nhở, ta hiểu rõ nhất. Thật xui xẻo, vốn nghĩ được nghỉ ngơi một chút, không hiểu sao đầu tiên lại gặp được Mị phi keo kiệt bủn xỉn, sau đó lại đụng phải tên quỷ nhà ngươi! Hôm nay thật đúng không phải là ngày hoàng đạo!” Thường Hy nhỏ giọng nói, dùng sức xiết chặt vạt áo của mình, đem nước vắt ra ngoài.
Tiêu Vân Trác vốn nghĩ muốn nhấc chân rời đi, nhưng là vừa nghe đến những lời này này liền dừng lại. Lỗ tai của hắn luôn luôn bén nhạy, ngay cả thanh âm nói chuyện rất nhỏ của nàng hắn cũng nghe được, Mị phi đến tìm nàng?
Thường Hy vặn hết vạt áo đứng dậy, thấy Tiêu Vân Trác ngẩn người, nhãn thần khẽ động, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm. Nàng là loại người có thù tất báo. Mấy hôm nay thua trên tay Tiêu Vân Trác hai lần, thế nào cũng nuốt không trôi, nhìn hắn đang dại ra, lại đứng ngay cạnh suối nước, trong lòng thầm nói: mới vừa rồi hắn đem mình đụng xuống nước, hiện tại… hắc… hắc…
Thường Hy thừa dịp hắn không chú ý, chợt giơ chân lên, một cước đạp tới…
Thường Hy phẫn hận mở to mắt nhìn xem tên gia hỏa nào xui xẻo dám đẩy nàng xuống nước. Vừa nhìn không khỏi liền sợ ngây người, vọt một phen từ trên mặt đất đứng lên, chỉ vào mũi của hắn nói: “Tại sao lại là ngươi?”
Tiêu Vân Trác đưa tay xoa đi bọt nước đọng lại trên mặt, nhìn gắt gao kẻ không chịu buông tay, suýt chút nữa khiến mình chết chìm này, thế nhưng vừa nhìn cũng cùng Thường Hy trăm miệng một lời nói: “Tại sao lại là cô?”
Thường Hy cảm thấy mình cùng người này bát tự không hợp, vừa mới đụng độ đám bọn họ không lâu, nháy mắt một cái giờ lại chạm mặt. Nàng chỉ biết ngửa mặt kêu trời, đúng là số đen!
Thường Hy từ dưới đất đứng lên, sáp lại gần Tiêu Vân Trác, chặt chẽ theo dõi hắn, rống giận một tiếng: “Ta trêu ngươi chọc ngươi hồi nào, tại sao đến chỗ nào cũng gặp ngươi cái tên quỷ xui xẻo này?”
Quỷ xui xẻo? Tiêu Vân Trác ngây ngẩn cả người! Lớn như vậy vẫn chưa có người nào dám bảo hắn là quỷ xui xẻo. Sắc mặt vốn chẳng tốt đẹp gì, giờ lại càng thâm trầm âm u giống như mây đen kéo đến trước cơn bão, lạnh lẽo như băng sương ngày đông giá rét. Cặp mắt âm lãnh đến cực điểm nhìn Thường Hy, nói: “Cô nói lại lần nữa!”
Thường Hy vừa nghe lửa giận lại càng lớn, đưa ngón tai chỏi chỏi vào ngực Tiêu Vân Trác nói: “Giả bộ mặt quan tài hù dọa con nít à? Cô nãi nãi đây cũng không phải vì mặt ngươi mà sợ nha! Nói cho ngươi biết, cha ta mà hung lên, bộ mặt so với ngươi còn khí thế hơn nhiều. Cha ta ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ ngươi? Một thái giám nho nhỏ, mũi lợn thò lò mấy cọng hành tây? Ngươi giả bộ giống cái gì a?”
Tiêu Vân Trác lần này là ngây dại thực sự, thật đúng là không người nào dám nói chuyện như vậy với hắn. Nhưng hắn cố đè nén tức giận, bình tĩnh nói: “Cô một cái tú nữ nho nhỏ cũng dám cuồng ngôn. Đây là hoàng cung, cũng không phải hậu viện nhà cô!”
Tiêu Vân Trác sau khi trở về cũng đã điều tra, thân phận bối cảnh của Ngu Thường Hy cũng không có gì hiển hách, có thể nói là địa vị thấp nhất trong nhóm tú nữ, chẳng qua lại không nghĩ đến tính tình nàng ta nóng nảy đến như vậy.
Chọc tới hắn tất sẽ không có ngày được sống yên ổn. Tiêu Vân Trác híp mắt quét nhìn Thường Hy, khóe miệng hơi nâng lên một đường cong lạnh như băng.
“Không cần ngươi nhắc nhở, ta hiểu rõ nhất. Thật xui xẻo, vốn nghĩ được nghỉ ngơi một chút, không hiểu sao đầu tiên lại gặp được Mị phi keo kiệt bủn xỉn, sau đó lại đụng phải tên quỷ nhà ngươi! Hôm nay thật đúng không phải là ngày hoàng đạo!” Thường Hy nhỏ giọng nói, dùng sức xiết chặt vạt áo của mình, đem nước vắt ra ngoài.
Tiêu Vân Trác vốn nghĩ muốn nhấc chân rời đi, nhưng là vừa nghe đến những lời này này liền dừng lại. Lỗ tai của hắn luôn luôn bén nhạy, ngay cả thanh âm nói chuyện rất nhỏ của nàng hắn cũng nghe được, Mị phi đến tìm nàng?
Thường Hy vặn hết vạt áo đứng dậy, thấy Tiêu Vân Trác ngẩn người, nhãn thần khẽ động, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm. Nàng là loại người có thù tất báo. Mấy hôm nay thua trên tay Tiêu Vân Trác hai lần, thế nào cũng nuốt không trôi, nhìn hắn đang dại ra, lại đứng ngay cạnh suối nước, trong lòng thầm nói: mới vừa rồi hắn đem mình đụng xuống nước, hiện tại… hắc… hắc…
Thường Hy thừa dịp hắn không chú ý, chợt giơ chân lên, một cước đạp tới…
Tác giả :
Ám Hương