Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ
Chương 14: Học nghệ
Người edit: sammy2201Lẽo đẽo theo sau sư phụ một hồi lâu, rốt cuộc Trì Phong mới nhận thức được đoạn đường phía trước vẫn còn rất dài, hơn nữa cước bộ của sư phụ lại nhanh như vậy, buộc lòng nàng phải dốc toàn lực may ra mới có thể đuổi kịp. Vô Tình Kiếm trên suốt cả đoạn đường vẫn im lặng như cũ, Trì Phong cũng không nói gì, chỉ vùi đầu theo sau. Phía trước là một bóng dáng cao lớn, chậm rãi bước đi, bộ dạng trông như một tên khất cái. Phía sau là một bóng dáng nho nhỏ, vội vàng theo sát, bộ dạng lại trông như một tiểu hòa thượng. Thật là một tổ hợp kỳ quái. Trì Phong bây giờ đã gỡ bỏ mũ xuống, bước nhanh khiến cho nàng toàn thân vã đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm tựa hồ như mới từ dưới nước đi lên. Lại ngước nhìn mặt trời ở phía trên đỉnh đầu, Trì Phong bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ chán ghét nó, thật sự là quá nóng bức rồi, mặc dù bây giờ mới chỉ là đầu hạ. Nàng rất muốn dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng vì bản tính quật cường đã khiến cho nàng không tài nào mở miệng được, cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đuổi theo. Rốt cuộc, sau khi trải qua hai canh giờ vất vả, sư phụ của nàng cũng đã chịu ngừng cước bộ, ghé vào một quán trà ven đường để nghỉ chân. Trì Phong nhanh chóng ngồi xuống, tựa như một tiểu Man Ngưu đói khát nhân tiện bưng nguyên cả ấm trà mà uống một hơi.Sau khi đã uống xong, mới có tâm tình dùng mũ phiến phiến gió, lấy khăn tay tái lau đi mồ hôi, đồng thời đảo mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Trì Phong mơ hồ cảm thấy hai chân đau nhức, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng phải chịu khổ cực như vậy. Nơi này là rừng núi hoang vắng, ngoại trừ cả nhà chủ quán ba người thì chỉ còn có hai thầy trò bọn họ mà thôi. Sau khi đã quan sát tình hình xung quanh, Trì Phong thoáng liếc qua người đối diện, ách, lại càng thêm hoảng sợ. Khi nhận ra Vô Tình Kiếm chỉ ngồi lẳng lặng ở một bên mà đánh giá nàng. “Ngươi, không hối hận?” Ánh mắt hắn thoáng lộ ra một tia quỷ dị. Trì Phong lắc đầu: “Chỉ cần ngươi thật sự có bản lãnh cao thâm, ta sẽ nguyện ý đi theo ngươi.” Trở thành kẻ mạnh vốn luôn là ước nguyện của Trì Phong, từ thuở còn bé nàng đã luôn rất muốn đánh nhau với những tiểu hài tử hay khi dễ mình, nhưng khi đó do có tỷ tỷ ở bên cạnh, cho nên nàng chưa từng có cơ hội động thủ. Hơn nữa rất nhiều trưởng bối biết nàng vốn là cháu gái của một vị tư lệnh, vì vậy cũng thường căn dặn bọn chúng không nên gây khó dễ với nàng. Bây giờ nếu như đã tới cổ đại, đương nhiên phải nếm thử đặc sản cổ đại —– đó là học võ nghệ thật giỏi, đặc biệt là công phu phi thiềm tẩu bích (bay trên mái, chạy trên vách).“Thời gian cũng không còn sớm, phải mau đi thôi.” Vô Tình Kiếm vừa nói vừa cầm lấy thanh bảo kiếm nhanh chóng đứng dậy. Uống nước cũng đã uống đến no rồi, bánh bao cũng đã ăn đến mấy cái rồi, Trì Phong đang định khởi tay nãi chuẩn bị tiếp tục lên đường, thì phát hiện sư phụ đột nhiên vươn tay, đem nàng kẹp tại bên hông, sau đó liền thi triển khinh công mà nàng vẫn luôn muốn học nhất. Nhưng Trì Phong rốt cuộc vẫn không vui. Suy nghĩ một chút, ngươi bị một người kẹp tại nách mà chạy vội, tựa như mang theo một khối vật thể không có sự sống, ngươi hội có cảm giác vui sướng sao? Hội sinh ra khoái cảm sao? Trọng yếu nhất chính là, người đang kẹp lấy nàng lại sở hữu một mùi hôi có thể giết cả một con voi, vậy ngươi còn có thể cảm thấy không cần bước đi cũng là một loại hạnh phúc sao? Cho nên bây giờ Trì Phong rất thống khổ, nhưng lại không dám mở miệng kêu la, bởi vì một khi mở miệng sẽ phải hứng cả một miệng đầy tro bụi cùng bão cát. Cũng không biết trải qua bao lâu, đến khi Trì Phong đã nôn ra hết những thứ mới vừa cho vào bụng lúc nãy, bọn họ rốt cuộc cũng đến hang ổ của Vô Tình Kiếm. Vì vậy, Trì Phong đã nhận ra ánh mắt quỷ dị của Vô Tình Kiếm trong quán trà khi ấy hàm chứa ý đồ gì rồi. Hang ổ của Vô Tình Kiếm đúng nghĩa là một hang ổ thật sự. Nơi đây vốn là một sơn cốc hoang vắng, sương mù dày dặc bao phủ quanh năm, ba mặt đều giáp núi, nơi không có núi lại giáp một mảng rừng cây đen kịt! Ở phía xa xa trên bãi đất trống có một gian nhà nhỏ bằng gỗ đã khá cũ kỹ, bên ngoài cỏ dại mọc thành bụi cơ hồ như muốn phong tỏa cả lối đi. Thật vất vả mới có thể đẩy cửa mà tiến vào, bên trong chỉ trông thấy những vật dụng đơn giản, tất cả cũng bị một tầng tro bụi dày phủ kín. “Đây là nhà của ngươi?” Trì Phong ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi. Vô Tình Kiếm nghiêm túc mà gật đầu. Như vậy, cuộc sống mới của bọn họ đã bắt đầu rồi. Trì Phong vốn có nền tảng tương đối vững chắc, cho nên Vô Tình Kiếm cũng không tốn bao nhiêu khí lực nhân tiện trực tiếp mà truyền thụ võ công. Bước thứ nhất, nhân thức huyệt đạo. Trì Phong tư chất thông minh, cho nên chỉ qua một ngày đã nhận thức được hết tất cả các huyệt đạo trên cơ thể con người, không những thế nàng còn thuận tiện nghiên cứu xem đánh vào vị trí nào có thể khiến cho đối phương nhanh chóng gục gã nhất. Bước thứ hai, nội lực. Mỗi ngày đều phải ngâm mình vào trong một thùng gỗ chứa đầy thứ thuốc đen ngòm tanh tưởi suốt bốn canh giờ liền, lúc đi ra, toàn thân đã trở nên trắng bệch nhăn nhúm trông đến phát khiếp. Bước thứ ba, khinh công. Giao cho Trì Phong một quyển tâm pháp Đại Toàn, sau khi đã học thuộc khẩu quyết, liền trực tiếp đem Trì Phong lên vách núi rồi ném xuống. Chờ cho đến khi Trì Phong hoảng loạn mà la hét đến khan cả cổ, mới phát hiện bên hông đã được buộc vào một sợi dây thừng, đồng thời cước bộ của chính mình cũng đã trở nên cực kỳ vững chãi. Rất nhanh, Trì Phong đã học xong khinh công rồi, hơn nữa lại còn có thể đạt tới cảnh giới thủy thượng phiêu (chạy trên nước). Bước thứ tư, kiếm pháp. Vô Tình Kiếm diễn luyện kiếm pháp qua một lần, sau đó Trì Phong sẽ tái luyện lại, nếu như không đạt được sáu phấn tương tự, đêm nay nhất định bị bỏ đói rồi, chính mình phải tự đi kiếm thức ăn mà thôi. Thời gian như nước chảy, thấm thoát đã năm năm trôi qua, hai thầy trò vẫn như trước không có nói gì, cho đến khi Trì Phong từ bên ngoài nhặt trở về bốn tiểu hài tử.
Tác giả :
Lạc Lạc Nguyệt Sắc