Lên Tàu Ở London Bridge
Chương 9 - lên tàu ở ga london bridge
Hội nghị FinTechAsia tổ chức ở tầng cao của The Shard, tòa tháp 306 mét, cao nhất Anh Quốc. Nhóm của Hạnh trình bày về cách đưa công nghệ tài chính số và chi trả không tiền mặt (cashless payment) vào giáo dục đại học ở Anh, sau đó là đến các nhóm diễn giả khác. Khách đến dự chừng 300 người, chủ yếu từ giới ngân hàng bán lẻ quốc tế, dịch vụ ngoại hối, và những người làm ăn với châu Á. Hạnh nhìn quanh không thấy ai có vẻ là người Việt Nam. Sau hội nghị là tiệc champagne và cocktail trên tầng thượng. Bước vào thang máy to rộng chứa hàng chục người, Hạnh thấy hụt một nhịp thở khi thang phóng vụt lên trên như bị hút vào khoảng không. Những cặp mắt lướt qua khu apartment sang trọng và các tầng của khách sạn Shang-ri La để lên cao nữa, cao nữa.
Sân trời ở độ cao trên hai trăm mét mở ra không gian rộng lớn, nhìn xa thấy được cả bờ biển Dover. Mây trắng gần tới mức như thò tay ra với được. Khách dự tiệc ai bước ra cũng ồ lên thán phục. Nghe xong một MC giới thiệu chương trình, mọi người nhận rượu, bia hoặc các loại đồ uống khác rồi tản ra đi quanh căn phòng lớn bọc kính, có cấu trúc hình tròn để xem toàn cảnh London 360 độ. Hạnh nhìn xuống khu nhà máy điện Battersea đang dần được cải biến thành khu thương xá và chung cư cao cấp. Cũng lại nhờ tiền đầu tư từ Malaysia mà đằng sau có thể là Trung Quốc.
London từ thời Đế chế La Mã đã thu hút đủ mọi sắc dân, đủ loại anh tài trên thế giới đổ về. Ngày nay thành phố vừa cổ kính, vừa hiện đại chưa bao giờ mất đi ánh hào quanh thu hút hàng triệu con người đến đây để tranh đua, để thử sức, tìm vận may và hãnh diện với thành công của họ. Triệu phú đến lập nghiệp thật nhiều, người nhập cư lậu, tay trắng, liều mạng chui vào hầm tàu biển, vào thùng xe tải đông lạnh cũng không hiếm. Sang hèn đều bị hút bởi những tòa nhà óng ánh màu kim tiền bên sông Thames.
Cầm ly champagne được giới thiệu là ‘trải nghiệm sủi bọt cao nhất London’ cô đi về phía Đông Nam, nhìn xuống ga tàu London Bridge dưới chân tòa tháp nay bé xíu như dãy hộp diêm. Các đoàn tàu vẫn đi đều, ra vào ga trông như trò chơi. “Giống bộ xe lửa đồ chơi quá phải không?” – một giọng đàn ông bên cạnh tự nhiên cất tiếng. Một người đàn ông trông khó đoán tuổi, đầu cạo trọc, đeo kính trắng, sơ-mi trắng, bắt chuyện. Hạnh vui vẻ bảo :”Tôi đang nghĩ như vậy. Chúng hệt như xe lửa đồ chơi. Chỉ có điều bên trong là hành khách người thật.”
Người đó chìa tay ra giới thiệu, tự giới thiệu là Steve, làm tư vấn dịch vụ khách hàng, rồi hỏi luôn Hạnh có phải người Việt Nam. Hạnh vừa kịp gật đầu thì Steve đã khoe rằng ông ta đã đạp xe xuyên Việt và than rằng vì mải đua xe qua các đèo dốc mà mất nhiều cơ hội xem các di tích văn hóa cổ kính.
Lên phòng tiệc để dùng ly champagne ‘cao nhất nước Anh’ lại gặp một người vừa đạp xe ở Việt Nam về thì là chuyện khó tưởng tượng. Không rõ ngất ngư vì rượu hay viì cảm xúc đứng trên độ cao chưa từng trải nghiệm, Hạnh mạnh bạo hẳn lên:
“-Anh kể cho tôi về chuyến đạp xe đó có gì thú vị. Anh từng sống ở đâu?”
“-Tôi đã đi cả sáu châu lục, cả Nam Cực nhé nhưng phải nói Việt Nam có nhiều quán ăn đường phố ngon nhưng ngon nhất thế giới là món bún cá ở Tuy Hòa.”
Hạnh nghe không ra vì Steve nói “fish noodles in Tu-Gua” và phải hỏi lại. Steve rút bút ra, viết luôn trên lòng bàn tay ‘TUYHOA’. “À, anh ta bắt chước nói theo giọng địa phương,“ Hạnh tự thú luôn:
-“Nói thật là tôi không biết món đó, tôi còn chưa vao chỗ đó bao giờ, mà chắc là đồ ăn miền Trung thì cay lắm?”
Câu chuyện cứ thế lan man sang các món ăn. Steve than phiền là London có thêm nhiều tiệm phở, bánh mì kẹp Việt Nam nhưng để có món hàng rong như khắp Việt Nam thì chắc còn phải đợi nhiều năm nữa. Steve là người London chính hiệu, đã sống ở Úc và châu Á một thời gian. Mới trở về Anh hơn một năm nên Steve chia sẻ nhìn nhận của Hạnh về thủ đô Anh đang biến đổi mạnh như thế nào. Hạnh có hẹn với Veronika ở trung tâm để xem áo cưới cho bạn nên chỉ trao đổi danh thiệp rồi chia tay. Steve tiễn Hạnh ra cầu thang, nói ‘See you again’.
Chiếc thang máy đưa Hạnh lao vùn vụt xuống. Bước ra khỏi cửa barrier của tòa tháp là lối vào ga London Bridge được xây mới, to rộng dễ khiến người ta lạc. Hạnh không theo chân đám đông xuống xe điện ngầm mà chọn xe lửa cho thoáng. Đứng ở sân ga, Hạnh nghĩ về cuộc nói chuyện vừa xong. Steve có gọi cho Hạnh không? Nếu không thì một vài tuần nữa cô sẽ chủ động gọi, rủ đi ăn quán Việt Nam nào đó. Why not? Hạnh chỉ muốn tìm hiểu thêm Steve là người thế nào, thành bạn thì tốt, mà biết đâu...Linh cảm cho cô thấy đây là một đối tác làm ăn lý tưởng. Chỉ riêng giọng tiếng Anh chuẩn của London là ra tiền ở Việt Nam rồi. Dẫn Steve về Hà Nội chắc sẽ tạo ấn tượng rất tốt. Còn đi xa hơn chuyện làm ăn?
Hạnh hơi đỏ mặt nghĩ lại cú đầu tư tình cảm nhầm vào Karl. Quan trọng hơn là Steve có ai chưa. Nếu có thì Hạnh phải làm gì? Lát nữa tới tiệm đặt áo cưới cho Veronika, Hạnh muốn thử một bộ wedding dress màu gì cho mình hợp nhất. Chỉ thử thôi, biết đâu sẽ có lúc cần. Đầu óc Hạnh rối bời với vài kịch bản quan hệ chạy nhanh như dòng điện, như bài toán cần gấp một số lời giải. Trong cơn bối rối đó là lời ước thầm. Ước gì mũi mình cao hơn một ít, ngực đầy hơn một ít. À mà cô có mến Steve chút nào không nhỉ? Hạnh không dám chắc. Chỉ biết Hạnh không còn lúng túng ngược lại thì có. Cô tự tin, quyết tâm hơn. Sau một mùa thực tập ở thị trường tài chính, Hạnh nghiệm ra rằng đường đời như chuyến tàu có bến đi, bến đến và sẽ lướt đi qua vô số địa danh. Quyền mua vé là bình đẳng nhưng chọn lên đâu, xuống đâu là và may mắn tới đâu là của các cá nhân. Hạnh bước lên tàu. Nhìn xuống một bên đường ray, thành phố lúc chập tối không hề vắng người qua lại. Kẻ khoác túi về với gia đình, người đi chơi, hẹn hò. Sau giờ làm rồi, ai cũng đi nhanh nhưng bớt hối hả, các bước chân chậm lại khiến phố phường dễ thương hơn. Đèn đã sáng lên từ nhiều cao ốc. London chậm rãi sửa soạn cho cuộc chơi về đêm. Hạnh sẽ có chân trong những cuộc vui ở thành phố đầy thử thách và quyến rũ này. Cô sẽ không bỏ cuộc.
Sân trời ở độ cao trên hai trăm mét mở ra không gian rộng lớn, nhìn xa thấy được cả bờ biển Dover. Mây trắng gần tới mức như thò tay ra với được. Khách dự tiệc ai bước ra cũng ồ lên thán phục. Nghe xong một MC giới thiệu chương trình, mọi người nhận rượu, bia hoặc các loại đồ uống khác rồi tản ra đi quanh căn phòng lớn bọc kính, có cấu trúc hình tròn để xem toàn cảnh London 360 độ. Hạnh nhìn xuống khu nhà máy điện Battersea đang dần được cải biến thành khu thương xá và chung cư cao cấp. Cũng lại nhờ tiền đầu tư từ Malaysia mà đằng sau có thể là Trung Quốc.
London từ thời Đế chế La Mã đã thu hút đủ mọi sắc dân, đủ loại anh tài trên thế giới đổ về. Ngày nay thành phố vừa cổ kính, vừa hiện đại chưa bao giờ mất đi ánh hào quanh thu hút hàng triệu con người đến đây để tranh đua, để thử sức, tìm vận may và hãnh diện với thành công của họ. Triệu phú đến lập nghiệp thật nhiều, người nhập cư lậu, tay trắng, liều mạng chui vào hầm tàu biển, vào thùng xe tải đông lạnh cũng không hiếm. Sang hèn đều bị hút bởi những tòa nhà óng ánh màu kim tiền bên sông Thames.
Cầm ly champagne được giới thiệu là ‘trải nghiệm sủi bọt cao nhất London’ cô đi về phía Đông Nam, nhìn xuống ga tàu London Bridge dưới chân tòa tháp nay bé xíu như dãy hộp diêm. Các đoàn tàu vẫn đi đều, ra vào ga trông như trò chơi. “Giống bộ xe lửa đồ chơi quá phải không?” – một giọng đàn ông bên cạnh tự nhiên cất tiếng. Một người đàn ông trông khó đoán tuổi, đầu cạo trọc, đeo kính trắng, sơ-mi trắng, bắt chuyện. Hạnh vui vẻ bảo :”Tôi đang nghĩ như vậy. Chúng hệt như xe lửa đồ chơi. Chỉ có điều bên trong là hành khách người thật.”
Người đó chìa tay ra giới thiệu, tự giới thiệu là Steve, làm tư vấn dịch vụ khách hàng, rồi hỏi luôn Hạnh có phải người Việt Nam. Hạnh vừa kịp gật đầu thì Steve đã khoe rằng ông ta đã đạp xe xuyên Việt và than rằng vì mải đua xe qua các đèo dốc mà mất nhiều cơ hội xem các di tích văn hóa cổ kính.
Lên phòng tiệc để dùng ly champagne ‘cao nhất nước Anh’ lại gặp một người vừa đạp xe ở Việt Nam về thì là chuyện khó tưởng tượng. Không rõ ngất ngư vì rượu hay viì cảm xúc đứng trên độ cao chưa từng trải nghiệm, Hạnh mạnh bạo hẳn lên:
“-Anh kể cho tôi về chuyến đạp xe đó có gì thú vị. Anh từng sống ở đâu?”
“-Tôi đã đi cả sáu châu lục, cả Nam Cực nhé nhưng phải nói Việt Nam có nhiều quán ăn đường phố ngon nhưng ngon nhất thế giới là món bún cá ở Tuy Hòa.”
Hạnh nghe không ra vì Steve nói “fish noodles in Tu-Gua” và phải hỏi lại. Steve rút bút ra, viết luôn trên lòng bàn tay ‘TUYHOA’. “À, anh ta bắt chước nói theo giọng địa phương,“ Hạnh tự thú luôn:
-“Nói thật là tôi không biết món đó, tôi còn chưa vao chỗ đó bao giờ, mà chắc là đồ ăn miền Trung thì cay lắm?”
Câu chuyện cứ thế lan man sang các món ăn. Steve than phiền là London có thêm nhiều tiệm phở, bánh mì kẹp Việt Nam nhưng để có món hàng rong như khắp Việt Nam thì chắc còn phải đợi nhiều năm nữa. Steve là người London chính hiệu, đã sống ở Úc và châu Á một thời gian. Mới trở về Anh hơn một năm nên Steve chia sẻ nhìn nhận của Hạnh về thủ đô Anh đang biến đổi mạnh như thế nào. Hạnh có hẹn với Veronika ở trung tâm để xem áo cưới cho bạn nên chỉ trao đổi danh thiệp rồi chia tay. Steve tiễn Hạnh ra cầu thang, nói ‘See you again’.
Chiếc thang máy đưa Hạnh lao vùn vụt xuống. Bước ra khỏi cửa barrier của tòa tháp là lối vào ga London Bridge được xây mới, to rộng dễ khiến người ta lạc. Hạnh không theo chân đám đông xuống xe điện ngầm mà chọn xe lửa cho thoáng. Đứng ở sân ga, Hạnh nghĩ về cuộc nói chuyện vừa xong. Steve có gọi cho Hạnh không? Nếu không thì một vài tuần nữa cô sẽ chủ động gọi, rủ đi ăn quán Việt Nam nào đó. Why not? Hạnh chỉ muốn tìm hiểu thêm Steve là người thế nào, thành bạn thì tốt, mà biết đâu...Linh cảm cho cô thấy đây là một đối tác làm ăn lý tưởng. Chỉ riêng giọng tiếng Anh chuẩn của London là ra tiền ở Việt Nam rồi. Dẫn Steve về Hà Nội chắc sẽ tạo ấn tượng rất tốt. Còn đi xa hơn chuyện làm ăn?
Hạnh hơi đỏ mặt nghĩ lại cú đầu tư tình cảm nhầm vào Karl. Quan trọng hơn là Steve có ai chưa. Nếu có thì Hạnh phải làm gì? Lát nữa tới tiệm đặt áo cưới cho Veronika, Hạnh muốn thử một bộ wedding dress màu gì cho mình hợp nhất. Chỉ thử thôi, biết đâu sẽ có lúc cần. Đầu óc Hạnh rối bời với vài kịch bản quan hệ chạy nhanh như dòng điện, như bài toán cần gấp một số lời giải. Trong cơn bối rối đó là lời ước thầm. Ước gì mũi mình cao hơn một ít, ngực đầy hơn một ít. À mà cô có mến Steve chút nào không nhỉ? Hạnh không dám chắc. Chỉ biết Hạnh không còn lúng túng ngược lại thì có. Cô tự tin, quyết tâm hơn. Sau một mùa thực tập ở thị trường tài chính, Hạnh nghiệm ra rằng đường đời như chuyến tàu có bến đi, bến đến và sẽ lướt đi qua vô số địa danh. Quyền mua vé là bình đẳng nhưng chọn lên đâu, xuống đâu là và may mắn tới đâu là của các cá nhân. Hạnh bước lên tàu. Nhìn xuống một bên đường ray, thành phố lúc chập tối không hề vắng người qua lại. Kẻ khoác túi về với gia đình, người đi chơi, hẹn hò. Sau giờ làm rồi, ai cũng đi nhanh nhưng bớt hối hả, các bước chân chậm lại khiến phố phường dễ thương hơn. Đèn đã sáng lên từ nhiều cao ốc. London chậm rãi sửa soạn cho cuộc chơi về đêm. Hạnh sẽ có chân trong những cuộc vui ở thành phố đầy thử thách và quyến rũ này. Cô sẽ không bỏ cuộc.
Tác giả :
Lý Thanh