Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu
Chương 57: Ngoại truyện về Hoa Thanh Thần
1
Bước đi trên đường lớn kinh đô Long Nguyên của nước Thanh Long, nhìn dòng người qua lại tấp nập, ta nhất thời vẫn chưa quen nổi.
Trước kia, khi đi ngoài đường lớn của kinh thành, đại đa số người gặp được là đàn ông, còn lúc này, tại đây, khắp nơi toàn là những người phụ nữ.
Nước Thanh Long là một hòn đảo cách triều đình Kim Bích không xa về phía đông, là nữ nhi quốc nổi tiếng khắp thiên hạ, cũng chính là đất nước theo mẫu hệ duy nhất trên đời. Nhìn những người phụ nữ thướt tha trước mặt, ta vẫn cảm thấy lạ lẫm.
Nữ vương nước Thanh Long đã bệnh lâu rồi, tất cả thái y trong nước Thanh Long đều bất lực, vì vậy đành phải cầu cạnh đến Hoàng triều Kim Bích. Mấy lão bỉ phu trong thái y viện, cho dù đã thành lập gia thất hay chưa thì đều sợ sau khi đến nước Thanh Long sẽ bị nữ vương hoặc các vương gia, quan thần thu nạp làm thiếp, chẳng ai dám đi cả.
úng vào lúc Hoàng thượng khó xử, toàn bộ mọi người trong thái y viện đều nhất loạt tiến cử ta, nói rằng Hoa Thần ta chưa thành thất, trẻ tuổi có tài, y thuật tinh diệu, điềm đạm bản lĩnh, nếu như có thể liên hôn cùng nước Thanh Long cũng coi như thêm một mối hỉ sự cho Hoàng triều Kim Bích và nước Thanh Long. Tại sao trước đó ta không biết mình lại được nhiều người quan tâm, hâm mộ đến vậy chứ?
Tầm là con hồ li đáng ghét, ngay cả khi đi Hoàng lăng cũng phải đưa người phụ nữ kia theo, sợ rằng nàng ta ở lại sẽ lại gây ra chuyện phiền phức gì. Ta đã nói là ngài ấy bị người phụ nữ đó mê hoặc rồi, lại còn cứng miệng, một mực phủ nhận, thà chết không nhận. Chính vì thế mà ta cảm thấy bản thân không biết kết giao bạn bè, trước khi lên đường, con hồ li này còn đẩy ta xuống nước, nếu không, bây giờ ta đã có thể đứng giữa kinh thành Hoàng triều Kim Bích tự do tự tại rồi.
Người đến nghênh đón là một mĩ nhân hiếm có, tận hưởng vẻ đẹp của mĩ nhân này, ta bàng hoàng nhận ra, dường như chuyến đi tới nước Thanh Long lần này cũng không hề chán chường như mình vẫn nghĩ.
Long Nguyên đương nhiên không thể so sánh với kinh thành Kim Bích, quy mô nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí, theo ta đánh giá, kiến trúc nơi đây cũng chỉ được như Thụy Vương phủ của Tầm mà thôi.
Tại đây, ta được những người phụ nữ này tôn làm thượng khách, địa vị khác biệt hoàn toàn so với những người đàn ông khác, bởi vì… ta tới đây để trị bệnh của vị Nữ vương tôn quý của bọn họ. Ta được sắp xếp ở trong một biệt viện tại cung Diên Phúc cách tẩm cung của Nữ vương không xa. Biệt viện này diện tích không lớn nhưng lại nho nhã, tĩnh mịch, tất cả mọi đài, đình, nơi nào cũng nhã nhặn, thanh tịnh, giàu chất thơ. Điều quan trọng nhất là vị Nữ vương đó dường như rất thấu hiểu tâm tư của ta nên toàn sắp xếp cho những mĩ nhân xinh đẹp hầu cận cạnh bên.
Nghỉ ngơi một hồi, ta liền thu xếp đến chẩn trị cho Nữ vương Đông Phương Tuệ đang trong cơn nguy kịch.
Lần đầu tiên gặp Đông Phương Tuệ, người nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, bên cạnh là một số thái y, cung nữ túc trực, điều khiến người ta chú ý nhất chính là hai mĩ nhân sắc nước hương trời đang khóc lóc quỳ trước Long sàng. Nghe nói, đây chính là Hoàng trưởng nữ Đông Phương Mẫn có khả năng đăng cơ làm Nữ vương, bên cạnh là nhị hoàng nữ Đông Phương Thụy Tuyết được sủng ái nhất. Trong phòng còn một người khiến người ta phải đặc biệt lưu tâm đó chính là An Thân Vương Đông Phương Úy thân phận hiển hách.
Ta liếc nhìn Đông Phương Tuệ, đôi mắt đen thâm, sâu hoắm, đôi môi trắng nhợt, khí sắc xanh đen, leo lét, đây chính là hiện tượng của người sắp chết. Ta cau chặt mày, chuyến đi lần này, xem ra tiền đồ mù mịt rồi.
May mà, ta là thương khách, không cần đa lễ, lập tức có thể bắt mạch cho Đông Phương Tuệ. Không lâu sau, ta có thể kết luận người đã bị trúng độc, hơn nữa lại là trúng độc khi giao hợp với đàn ông. Chuyện này này phần khó xử, xem ra hậu cung của Đông Phương Tuệ không được sạch sẽ cho lắm, việc trúng độc lần này e là sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối. Từ trước đến nay, ta vẫn luôn cố gắng tự bảo vệ mình, chuyện không liên quan đến mình, nhất quyết không nhúng tay vào.
Ta dùng lí do tà khí xâm nhập để che giấu, an ủi Đông Phương Tuệ, sau đó kê đơn thuốc, dặn dò cũng nữ, ngày mai lại đến chuẩn bệnh. Trước khi ra về, ta viết một tờ giấy đưa riêng Đông Phương Tuệ, ám chỉ người chú ý điều tiết chuyện phòng the. Nhìn nét mặt kinh ngạc của Đông Phương Tuệ, ta mỉm cười hành lễ rồi lui ra ngoài.
2
Trong phòng tràn ngập hơi nước trắng xóa, ta ngâm mình trong làn nước ấm, nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái, thú vị này.
Bỗng nhiên, cánh cửa phía trước tấm bình phòng bị đẩy mạnh, ta trừng mắt, nhướn mày đầy tức giận, là kẻ nào lại dám mạo muội xông vào đúng lúc ta đang tắm?
Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì cánh cửa đã mở ra, một lần gió mát thổi tới, tiếng chuông gió reo vui, lụa trắng bay thướt tha, hương thơm mê hồn, dưới ánh sáng của viên Long hải dạ minh châu, cảnh tượng trong phòng lúc này chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh. Bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng chuông gió khiến ta ngây người nhìn người đang bước lại gần… đó là một phụ nữ.
Ta nheo mắt nhìn vị cô nương này thật kĩ. Nàng mặc bộ y phục màu lục nhạt, hai bím tóc nhỏ thả dài bên vai. Bên tai trái nàng này gài một bông hoa, mái tóc đen huyền mềm mại buông xõa sau lưng, đôi khuyên tai màu lục rất phù hợp với bộ y phục trên người nàng. Cả người nàng toát lên vẻ quyến rũ hút hồn nhưng không mất đi vẻ nhã nhặn, thanh tao, tựa như tiên nữ giáng trần. Điều khiến ta cảm thấy chú ý nhất chính là khuân mặt xinh đẹp, tinh tế, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm kiều diễm, mê say, khiến người ta chỉ muốn tận hưởng, chiếm lĩnh một lần. Ta bất giác mỉm cười, dáng vẻ tuyệt sắc, quyến rũ này hiếm khi gặp được!
Vị cô nương này bình thản bước vào, trên tay là giỏ hoa rực rỡ, thơm ngát, thảo nào khi nãy ta lại ngửi thấy hương thơm trong phòng. Mỗi bước chân của nàng đều vang lên tiếng chuông. Lúc này ta mới chú ý nàng đang đi chân trần, cổ chân có đeo những chiếc chuông nho nhỏ, ngón chân ngọc ngà, nhỏ nhắn, cực kì đáng yêu!
“Nô tì Lan Chỉ phụng mệnh Nữ vương đến hầu hạ Hoa đại nhân.” Giọng nói của nàng dịu dàng, trong trẻo vô cùng.
Nàng nho nhã ngồi xuống bên thùng nước, đưa bàn tay ngọc ngà khỏa nhẹ làn nước rồi rắc những cánh hoa trong giỏ xuống. Không lâu sau, những cánh hoa tản mạn trên mặt nước bắt đầu tỏa hương thơm ngát. Ta lặng người nhìn tất cả mọi việc xảy ra, trong vô thức, dường như nhìn thấy nụ cười xinh tươi của nàng.
“Mau lại đây, kì lưng giúp ta!” Ta ngồi thẳng người, vẫy nàng lại.
àng nghe lời, bước vào thùng tắm, quỳ trong làn nước ấm áp rồi từ từ kì nhẹ lên lưng ta. Khi nàng kì đến ngực, ta chẳng kiềm chế nổi cơn mê hoặc liền kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mãn nguyện nhìn nàng tỏ ra kinh ngạc, đáng tiếc chỉ thoáng chốc, nàng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên như ban đầu. Ta mỉm cười dịu dàng, đang tư lự liệu tiểu giai nhân này có dụng tâm gì khác không.
Ta vùi mặt vào mái tóc mềm mại của nàng, hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít một hơi nữa. Người nàng tỏa ra mùi hương lan dịu nhẹ, nhắm mắt lại, ta khẽ hỏi: “Lan Chỉ?”
“Dạ, nô tì là Lan Chỉ!” Nàng dịu dàng đáp lại.
Ta nhìn vào đôi mắt sáng trong của nàng, chạm vào đôi má hồng đáng yêu, không ngừng ve vuốt: “Nàng có biết tiếp sau đây ta sẽ làm gì không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, như thể không ngờ ta lại hỏi như vậy, nàng đột nhiên ngây lặng người đi không nói gì. Không lâu sau, khuôn mặt xinh đẹp đó đỏ bừng lên, thẹn thùng xấu hổ rồi gật đầu.
Cứ nghĩ nàng sẽ lắc đầu, vậy là ta đã đoán sai, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác lạc lõng. Nơi này vốn dĩ là nữ quốc, phụ nữ ở nước Thanh Long cũng khác biệt với những nước khác, một cô nương cùng lúc lấy mấy người đàn ông cũng là chuyện bình thường, chẳng hiểu sao, khi đối tượng là nàng, ta lại chẳng muốn thừa nhận sự thật này. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ta mỉm cười dịu dàng, Hoa Thanh Thần ta vốn dĩ cũng chẳng phải người đàn ông tốt đẹp gì, nếu như để tâm nhiều thứ như vậy thì đã chẳng phải là Hoa Thanh Thần rồi.
Ta tháo hai bím tóc của nàng, chỉ trong khoảnh khắc, mái tóc đen nhánh, mềm mại buông xõa xuống mặt nước. Ngón tay ta không ngừng nghí ngoáy những lọn tóc đó. Ta đưa tay lướt nhẹ qua cần cổ, bờ vai rồi xuống sống lưng, vòng eo nàng. Tay ta vừa chạm vào, cả người nàng đã run rẩy không ngừng.
Ta sung sướng nhìn ánh mắt đắm say của nàng, khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn lên, đặt nụ hôn dài lên đôi môi đỏ thắm. Nàng hơi lặng người, nhất thời không biết phải đáp trả lại ta thế nào, phản ứng ngô nghê này của nàng làm ta cực kì hứng thú. Ta ôm chặt lấy nàng, hôn nàng mãnh liệt hơn trước, nàng thật sự ngọt ngào như tưởng tượng của ta. Tiếng rên rỉ của nàng khiến ta đắm say, khao khát, ta ghì chặt nàng vào lòng, lặng lẽ chìm xuống dưới nước… Ánh sáng phát ra từ mấy viên dạ minh châu làm cả căn phòng lung linh, tuyệt đẹp.
Trên chiếc giường trúc, ta say sưa ngắm nhìn tiểu giai nhân yểu điệu đang ngủ say trong lòng, khuôn mặt nàng băng thanh ngọc khiết, làn da nàng như được điêu khắc từ ngọc trắng, lại thêm dáng vẻ động lòng và thướt tha.
Điều khiến ta kinh ngạc đây chính là lần đầu tiên của nàng. Nghĩ đến chuyện này, hứng thú trong lòng ta càng lúc càng dâng cao.
Một tay ôm nàng, một tay ta nhẹ lướt khắp cơ thể ngọc ngà của nàng. Ta lén mỉm cười, cắn khẽ lên đôi vai mềm ngọt đó, tiểu giai nhân đau đớn khẽ rên lên, vừa hay cho ta cơ hội để hôn trộm nàng. Sau cùng, không kìm nén được sự mê hoặc trước mắt, ta nhẹ nhàng choàng lên người nàng, từ từ hạ thân mình xuống…
Lan Chỉ là một phụ nữ cực kì thông minh, nhìn thấy các vị thuốc thường thích hỏi này hỏi kia, khả năng tiếp thu cũng rất cao, những vị thuốc đơn giản nàng chỉ cần nghe một lần là nhớ. Nhìn bề ngoài như một cung nữ, nhưng nàng lại hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ khác, không e thẹn, giả bộ ngây ngô và vô cùng thành thật, thẳng thắn. Nét chữ của nàng rất đẹp, nàng còn thông hiểu thi thư, thậm chó cả những chuyện triều đình, cũng như cuộc sống của lê dân bách tính của nước Thanh Long. Ban đầu ta còn nghĩ nàng không thể nào chỉ đơn giản là cung nữ được, thế nhưng quan sát thái độ các cũng nữ khác đổi xử với nàng, thậm chí cả lời nói của Đông Phương Tuệ, ta lại chẳng tìm ra được manh mối nào khác. Có lẽ do không thể kìm được cảm xúc của mình, rõ ràng ta biết nàng còn dụng tâm khác, nhưng cứ nhìn thấy nàng là ta lại chẳng thế nào từ bỏ được, thậm chí hoang đường đến độ muốn đưa nàng càng về Hoàng triều Kinh Bích.
“Lan Chỉ, nàng có nguyện theo ta về Hoàng triều Kim Bích không?” Ta thì thầm bên tai nàng.
“Hoa đại nhân…” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Gọi ta là Thanh Thần, hoặc là Thần.” Ta ghé sát bên tai nàng, phả ra làn hơi ấm nóng, khiến nàng bất giác run rẩy. Ta mỉm cười mãn nguyện, Lan Chỉ của ta hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác ở nữ quốc này.
“Thanh Thần, Lan Chỉ chỉ là một cung nữ nhỏ bé thôi.”
“Đây không phải là vấn đề.” Ta ôm lấy nàng, hít hà hương lan thanh dịu tỏa ra từ người nàng, có lẽ vào ngày mà nữ vương Thanh Long muốn ban thưởng cho ta, ta có thể tùy thích chọn một món đồ đặc biệt đưa đi.
3
Những ngày tháng an nhàn ở nước Thanh Long cứ thế trôi qua, hàng ngày ta chỉ vào cũng kê đơn thuốc cho Đông Phương Tuệ, đích thân sắc thuốc, tận mắt nhìn người uống hết, việc chuẩn trị của ta coi như đã thành công quá nữa. Không lâu sau, sắc khỏe của Đông Phương Tuệ dần dần hồi phục, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. Ta nhận ra, khi đã khỏe lại, Đông Phương Tuệ cũng là mĩ nhân hiếm có trên đời, tuy rằng đã lớn tuổi những vẫn cực kì quyến rũ.
Người phụ nữ đáng ghét Hạ Chi Lạc kia lại dám đặt cho ta cái biệt hiệu “chuyên gia phụ khoa”, nghe đầy khinh bỉ, ta có thể hiểu rõ hàm ý ẩn sau bốn chữ đó. Nhưng chẳng phải thấu hiểu cơ thể và nhu cầu của người phụ nữ, ta càng hiểu rõ về họ, càng có thể chẩn trị tốt hơn cho họ sao?
Mấy ngày gần đây, kinh thành Long Nguyên đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Lần trước, ta đã đoán hậu cung của Đông Phương Tuệ chắn chắc có một người đàn ông được ân sủng dùng tà thuật và chuyện này đã chứng thực mọi chuyện. Chủ mưu chuyện này không ngờ chính là Nhị hoàng nữ mà Đông Phương Tuệ sủng ái nhất, Đông Phương Thụy Tuyết và muội muội ruột thịt An Thân Vương Đông Phương Úy, tất cả đều vị muốn tranh giành ngôi vị.
Chuyện này bị lộ ra, Đông Phương Tuệ nổi trận lôi đình, giáng hai người này thành thứ dân, đầy ải ra biên cương, vĩnh viễn không được quay trở về kinh thành Long Nguyên. Mà chuyện tranh ngôi vị này sau cùng lại thay đổi bất ngờ, khiến người khác chẳng thế đoán trước được, Đông Phương Tuệ đã lập Tam hoàng nữ Đông Phương Chỉ không được sủng ái nhất, cả năm dài chỉ ở biệt viện mà chẳng ai quan tâm lên làm người kế vị. Tại sao lại không lập Hoàng trưởng nữ Đông Phương Mẫn mà đổi thành Đông Phương Chỉ? Nghe nói vị Hoàng nữ không được sủng ái, suýt bị người đời quên lãng này lại có thai một cách vô duyên vô cớ, hơn nữa Hoàng trưởng nữ bị muội muội hãm hại vì chuyện tranh ngôi vị cho nên cả đời này khó lòng mang thai được nữa.
Đông Phương Tuệ định sắp xếp ban thưởng cho ta vào sau đại lễ lập quân, ta thật sự vinh hạnh vì được quan sát đại lễ lập quân của nước Thanh Long này, Ai ngờ, chính là đại lễ lập quân này lại hủy hoại tất cả hi vọng trong ta. Đông Phương Chỉ chính là Lan Chỉ! Ánh mắt nàng nhìn ta không còn trong trẻo thiết tha mà trở nên lạnh lùng băng giá, như thể ta hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng vậy.
Nàng gặp thích sát. Người của Tinh Túc Môn chờ đợi bao lâu chính vì muốn đoạt được đá Thanh Long trong tay nàng. Đá Thanh Long chính là biểu tượng tượng trưng cho thân phận quân chủ của một nước. Ta rất muốn dằn lòng nhẫn tâm, không để ý đến sự sống chết của nàng, nhưng cuối cùng chẳng thể kiềm chế được bản thân, vẫn ra tay cứu nàng.
Ha ha, ngay từ đầu ta đã biết nàng có dụng ý khác, thật không ngờ nàng lại giỏi dùng tâm kế đến vậy. Nàng cam chịu nhẫn nhục nhiều năm, chỉ chờ cơ hội để hành động. Còn ta, đã trở thành quân cờ trong tay nàng. Nàng lợi dụng ta, chỉ vì muốn có một đứa con, chỉ vì ngôi vị cao quý đó…
“Nàng dùng mọi thủ đoạn tiếp cận ta chỉ vì muốn đoạt được ngôi vị đó sao?” Ta nhìn sâu vào mắt nàng, lạnh lùng nói.
“Hoa đại nhân, ngài có đại ân đại đức với nước Thanh Long chúng ta, con dân nước Thanh Long chúng ta đời đời ghi nhớ trong lòng. Ngày mai, ngài phải khởi hành quay về Hoàng triều Kim Bích rồi, đây chính là viên Long hải dạ minh châu chỉ riêng Thanh Long ta mới có, xin Hoa đại nhân hãy nhận lấy.” Nàng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ đáp lại bằng những lời đó cho qua chuyện.
Ta “hừm” một tiếng rồi hỏi vặn: “Những lời nàng muốn nói cùng ta chỉ có vậy thôi sao?”
Nàng cau chặt mày, dáng vẻ như chẳng hiểu gì hết, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu nhìn ta đầy vẻ đáng thương: “Hoa đại nhân, lẽ nào ngài còn chê lễ vật này quá ít sao?”
“Lễ vật quá ít?” Trong lòng ta trào dâng cảm giác bi thương, nàng máu lạnh vô tình đến mức khiến ta tổn thương nặng nề, ta nhếch mép mỉm cười lạnh lùng rồi nói: “Chỉ hai viên Long hải dạ minh châu có thể đổi lại ngôi vị quốc vương, điện hạ không cảm thấy quá rẻ rúng sao?”
“Vậy Hoa đại nhân thích thứ gì, xin cứ việc lên tiếng.” Nàng mỉm cười hất cằm nói.
“Hoa mỗ thích thứ gì, lẽ nào điện hạ lại không biết?” Ta đưa tay nghí ngoáy lọn tóc nàng.
Nàng không nói gì, khẽ lui về phía sau một bước.
“Mới có ba ngày không gặp, điện hạ đã trở nên xa lạ như vậy, thật sự khiến Hoa mỗ bất giác nghi ngờ, bao đêm gần đây của mình chỉ là những giấc mộng mà thôi. Điện hạ, người nói xem?” Ta vẫn mỉm cười lạnh lùng, khẽ chạm vào khóm má trắng trẻo của nàng, vuốt ve liên hồi.
Lần này nàng không còn tránh né, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn ta rồi nói: “Ba ngày sau chính là đại lễ lập phi tử, nếu như Hoa đại nhân có lòng, dựa vào thân phận và địa vị cùng danh tiếng lẫy lừng ở nước Thanh Long của Hoa đại nhân, việc trở thành phi tử không hề khó khăn gì.”
Đôi tay ta đột nhiên run lên rồi từ từ hạ xuống, ta bật cười lạnh lùng: “Phi tử?”
“Đúng thế, một chính một trắc.” Nàng mỉm cười lên tiếng.
Hạ Chi Lạc từng nói, sớm muộn có một ngày ta sẽ chết trong tay phụ nữ, sẽ gặp phải báo ứng, ha ha, không phải đã đến rồi sao? Ta nhìn nàng chăm chú, chẳng tìm thấy chút gì trong đôi mắt kia, sau cùng, ta lãnh đạm đáp: “Nếu muốn tặng thì hãy tặng ta đá Thanh Long, còn không thì chẳng cần tặng gì khác nữa.” Nói xong, ta liền phẩy tay áo bỏ đi.
4
Ta không biết bản thân làm thế nào có thể quay về Hoàng triều Kim Bích, chỉ biết mình đã mang theo một vài nữ nhân nước Thanh Long lên thuyền, đợi đến khi lên thuyền, ta chập choạng nhảy xuống biển. Lúc cả người chìm trong làn nước lạnh giá, ta có cảm giác như được giải thoát.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong biên giới của Hoàng triều Kim Bích, là một tiểu cô nương mặc y phục màu tím, đeo mặt nạ gọi ta tỉnh lại. Ta cố gắng mở to mắt, nhận ra mình đã lên bờ, sau vài lần vùng vẫy, đứng dậy bỏ đi, không ngờ lại bị tiểu cô nương đó kéo lại.
“Này, ngài vẫn còn chưa trả ngân lượng đó.” Cô ấy đeo mặt nạ, thét lớn với ta.
Ta cau chặt mày, nghi hoặc lên tiếng: “Ngân lượng gì hả?”
“Ta đã cứu ngài, lẽ nào không cần trả ngân lượng sao?” Cô ấy nói một câu vô cùng thấu tình đạt lí.
“Lo chuyện người khác, ai cần cô cứu chứ?” Ta đưa lời châm chọc.
Đúng là một kẻ điên, cứu người chỉ vì muốn nhận tiền của họ sao? Ta chẳng buồn nhìn cô ấy lần nữa, loạng choạng tiến về phía trước. Ai ngờ, vị tiểu cô nương đó vẫn tóm chặt lấy tay áo ta.
“Này, ngài không biết tốt xấu gì cả, đã uống viên đại bổ đan của ta còn muốn chối bỏ sao? Đừng có hòng!” Cô ấy thét lên, càng tóm chặt y phục ta.
“Bỏ tay ra!” Ta thét lớn.
“Đưa tiền ta sẽ thả ra.” Cô ấy cũng gào lên.
“Bỏ tay ra.”
“Đưa tiền đây!” Tiếng cô ấy còn lớn hơn cả ta.
“Xoẹt” một tiếng, y phục của ta đã bị cô ấy xé rách, từ bên trong rơi ra chiếc vòng tay, ta định thần nhìn lại, đây chính là chiếc vòng có gắn đá Thanh Long. Cô ấy nhanh tay nhanh mắt, vừa định cúi xuống nhặt, nhưng ta còn thần tốc hơn.
Cầm chiếc vòng tay, lại nhìn biển xanh trước mặt, nhớ đến hơn một tháng như trong mộng đẹp kia, trái tim ta chẳng khác nào bị cắt thành trăm mảnh. Vì ngôi vị đó, vì viên đá đó, không ngờ nàng có thể hi sinh tất cả. Đông Phương Chỉ, ta sẽ quay trở lại, món nợ này ta mãi mãi không quên, ta nhất định sẽ quay lại đòi nàng.
“Cho người.” Ta vứt chiếc vòng tay có gắn đá Thanh Long vào tay tiểu cô nương, sau đó quay người bỏ đi.
Bước đi trên đường lớn kinh đô Long Nguyên của nước Thanh Long, nhìn dòng người qua lại tấp nập, ta nhất thời vẫn chưa quen nổi.
Trước kia, khi đi ngoài đường lớn của kinh thành, đại đa số người gặp được là đàn ông, còn lúc này, tại đây, khắp nơi toàn là những người phụ nữ.
Nước Thanh Long là một hòn đảo cách triều đình Kim Bích không xa về phía đông, là nữ nhi quốc nổi tiếng khắp thiên hạ, cũng chính là đất nước theo mẫu hệ duy nhất trên đời. Nhìn những người phụ nữ thướt tha trước mặt, ta vẫn cảm thấy lạ lẫm.
Nữ vương nước Thanh Long đã bệnh lâu rồi, tất cả thái y trong nước Thanh Long đều bất lực, vì vậy đành phải cầu cạnh đến Hoàng triều Kim Bích. Mấy lão bỉ phu trong thái y viện, cho dù đã thành lập gia thất hay chưa thì đều sợ sau khi đến nước Thanh Long sẽ bị nữ vương hoặc các vương gia, quan thần thu nạp làm thiếp, chẳng ai dám đi cả.
úng vào lúc Hoàng thượng khó xử, toàn bộ mọi người trong thái y viện đều nhất loạt tiến cử ta, nói rằng Hoa Thần ta chưa thành thất, trẻ tuổi có tài, y thuật tinh diệu, điềm đạm bản lĩnh, nếu như có thể liên hôn cùng nước Thanh Long cũng coi như thêm một mối hỉ sự cho Hoàng triều Kim Bích và nước Thanh Long. Tại sao trước đó ta không biết mình lại được nhiều người quan tâm, hâm mộ đến vậy chứ?
Tầm là con hồ li đáng ghét, ngay cả khi đi Hoàng lăng cũng phải đưa người phụ nữ kia theo, sợ rằng nàng ta ở lại sẽ lại gây ra chuyện phiền phức gì. Ta đã nói là ngài ấy bị người phụ nữ đó mê hoặc rồi, lại còn cứng miệng, một mực phủ nhận, thà chết không nhận. Chính vì thế mà ta cảm thấy bản thân không biết kết giao bạn bè, trước khi lên đường, con hồ li này còn đẩy ta xuống nước, nếu không, bây giờ ta đã có thể đứng giữa kinh thành Hoàng triều Kim Bích tự do tự tại rồi.
Người đến nghênh đón là một mĩ nhân hiếm có, tận hưởng vẻ đẹp của mĩ nhân này, ta bàng hoàng nhận ra, dường như chuyến đi tới nước Thanh Long lần này cũng không hề chán chường như mình vẫn nghĩ.
Long Nguyên đương nhiên không thể so sánh với kinh thành Kim Bích, quy mô nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí, theo ta đánh giá, kiến trúc nơi đây cũng chỉ được như Thụy Vương phủ của Tầm mà thôi.
Tại đây, ta được những người phụ nữ này tôn làm thượng khách, địa vị khác biệt hoàn toàn so với những người đàn ông khác, bởi vì… ta tới đây để trị bệnh của vị Nữ vương tôn quý của bọn họ. Ta được sắp xếp ở trong một biệt viện tại cung Diên Phúc cách tẩm cung của Nữ vương không xa. Biệt viện này diện tích không lớn nhưng lại nho nhã, tĩnh mịch, tất cả mọi đài, đình, nơi nào cũng nhã nhặn, thanh tịnh, giàu chất thơ. Điều quan trọng nhất là vị Nữ vương đó dường như rất thấu hiểu tâm tư của ta nên toàn sắp xếp cho những mĩ nhân xinh đẹp hầu cận cạnh bên.
Nghỉ ngơi một hồi, ta liền thu xếp đến chẩn trị cho Nữ vương Đông Phương Tuệ đang trong cơn nguy kịch.
Lần đầu tiên gặp Đông Phương Tuệ, người nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, bên cạnh là một số thái y, cung nữ túc trực, điều khiến người ta chú ý nhất chính là hai mĩ nhân sắc nước hương trời đang khóc lóc quỳ trước Long sàng. Nghe nói, đây chính là Hoàng trưởng nữ Đông Phương Mẫn có khả năng đăng cơ làm Nữ vương, bên cạnh là nhị hoàng nữ Đông Phương Thụy Tuyết được sủng ái nhất. Trong phòng còn một người khiến người ta phải đặc biệt lưu tâm đó chính là An Thân Vương Đông Phương Úy thân phận hiển hách.
Ta liếc nhìn Đông Phương Tuệ, đôi mắt đen thâm, sâu hoắm, đôi môi trắng nhợt, khí sắc xanh đen, leo lét, đây chính là hiện tượng của người sắp chết. Ta cau chặt mày, chuyến đi lần này, xem ra tiền đồ mù mịt rồi.
May mà, ta là thương khách, không cần đa lễ, lập tức có thể bắt mạch cho Đông Phương Tuệ. Không lâu sau, ta có thể kết luận người đã bị trúng độc, hơn nữa lại là trúng độc khi giao hợp với đàn ông. Chuyện này này phần khó xử, xem ra hậu cung của Đông Phương Tuệ không được sạch sẽ cho lắm, việc trúng độc lần này e là sẽ gây ra nhiều chuyện rắc rối. Từ trước đến nay, ta vẫn luôn cố gắng tự bảo vệ mình, chuyện không liên quan đến mình, nhất quyết không nhúng tay vào.
Ta dùng lí do tà khí xâm nhập để che giấu, an ủi Đông Phương Tuệ, sau đó kê đơn thuốc, dặn dò cũng nữ, ngày mai lại đến chuẩn bệnh. Trước khi ra về, ta viết một tờ giấy đưa riêng Đông Phương Tuệ, ám chỉ người chú ý điều tiết chuyện phòng the. Nhìn nét mặt kinh ngạc của Đông Phương Tuệ, ta mỉm cười hành lễ rồi lui ra ngoài.
2
Trong phòng tràn ngập hơi nước trắng xóa, ta ngâm mình trong làn nước ấm, nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái, thú vị này.
Bỗng nhiên, cánh cửa phía trước tấm bình phòng bị đẩy mạnh, ta trừng mắt, nhướn mày đầy tức giận, là kẻ nào lại dám mạo muội xông vào đúng lúc ta đang tắm?
Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì cánh cửa đã mở ra, một lần gió mát thổi tới, tiếng chuông gió reo vui, lụa trắng bay thướt tha, hương thơm mê hồn, dưới ánh sáng của viên Long hải dạ minh châu, cảnh tượng trong phòng lúc này chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh. Bước chân nhẹ nhàng cùng tiếng chuông gió khiến ta ngây người nhìn người đang bước lại gần… đó là một phụ nữ.
Ta nheo mắt nhìn vị cô nương này thật kĩ. Nàng mặc bộ y phục màu lục nhạt, hai bím tóc nhỏ thả dài bên vai. Bên tai trái nàng này gài một bông hoa, mái tóc đen huyền mềm mại buông xõa sau lưng, đôi khuyên tai màu lục rất phù hợp với bộ y phục trên người nàng. Cả người nàng toát lên vẻ quyến rũ hút hồn nhưng không mất đi vẻ nhã nhặn, thanh tao, tựa như tiên nữ giáng trần. Điều khiến ta cảm thấy chú ý nhất chính là khuân mặt xinh đẹp, tinh tế, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm kiều diễm, mê say, khiến người ta chỉ muốn tận hưởng, chiếm lĩnh một lần. Ta bất giác mỉm cười, dáng vẻ tuyệt sắc, quyến rũ này hiếm khi gặp được!
Vị cô nương này bình thản bước vào, trên tay là giỏ hoa rực rỡ, thơm ngát, thảo nào khi nãy ta lại ngửi thấy hương thơm trong phòng. Mỗi bước chân của nàng đều vang lên tiếng chuông. Lúc này ta mới chú ý nàng đang đi chân trần, cổ chân có đeo những chiếc chuông nho nhỏ, ngón chân ngọc ngà, nhỏ nhắn, cực kì đáng yêu!
“Nô tì Lan Chỉ phụng mệnh Nữ vương đến hầu hạ Hoa đại nhân.” Giọng nói của nàng dịu dàng, trong trẻo vô cùng.
Nàng nho nhã ngồi xuống bên thùng nước, đưa bàn tay ngọc ngà khỏa nhẹ làn nước rồi rắc những cánh hoa trong giỏ xuống. Không lâu sau, những cánh hoa tản mạn trên mặt nước bắt đầu tỏa hương thơm ngát. Ta lặng người nhìn tất cả mọi việc xảy ra, trong vô thức, dường như nhìn thấy nụ cười xinh tươi của nàng.
“Mau lại đây, kì lưng giúp ta!” Ta ngồi thẳng người, vẫy nàng lại.
àng nghe lời, bước vào thùng tắm, quỳ trong làn nước ấm áp rồi từ từ kì nhẹ lên lưng ta. Khi nàng kì đến ngực, ta chẳng kiềm chế nổi cơn mê hoặc liền kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mãn nguyện nhìn nàng tỏ ra kinh ngạc, đáng tiếc chỉ thoáng chốc, nàng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên như ban đầu. Ta mỉm cười dịu dàng, đang tư lự liệu tiểu giai nhân này có dụng tâm gì khác không.
Ta vùi mặt vào mái tóc mềm mại của nàng, hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít một hơi nữa. Người nàng tỏa ra mùi hương lan dịu nhẹ, nhắm mắt lại, ta khẽ hỏi: “Lan Chỉ?”
“Dạ, nô tì là Lan Chỉ!” Nàng dịu dàng đáp lại.
Ta nhìn vào đôi mắt sáng trong của nàng, chạm vào đôi má hồng đáng yêu, không ngừng ve vuốt: “Nàng có biết tiếp sau đây ta sẽ làm gì không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, như thể không ngờ ta lại hỏi như vậy, nàng đột nhiên ngây lặng người đi không nói gì. Không lâu sau, khuôn mặt xinh đẹp đó đỏ bừng lên, thẹn thùng xấu hổ rồi gật đầu.
Cứ nghĩ nàng sẽ lắc đầu, vậy là ta đã đoán sai, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác lạc lõng. Nơi này vốn dĩ là nữ quốc, phụ nữ ở nước Thanh Long cũng khác biệt với những nước khác, một cô nương cùng lúc lấy mấy người đàn ông cũng là chuyện bình thường, chẳng hiểu sao, khi đối tượng là nàng, ta lại chẳng muốn thừa nhận sự thật này. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ta mỉm cười dịu dàng, Hoa Thanh Thần ta vốn dĩ cũng chẳng phải người đàn ông tốt đẹp gì, nếu như để tâm nhiều thứ như vậy thì đã chẳng phải là Hoa Thanh Thần rồi.
Ta tháo hai bím tóc của nàng, chỉ trong khoảnh khắc, mái tóc đen nhánh, mềm mại buông xõa xuống mặt nước. Ngón tay ta không ngừng nghí ngoáy những lọn tóc đó. Ta đưa tay lướt nhẹ qua cần cổ, bờ vai rồi xuống sống lưng, vòng eo nàng. Tay ta vừa chạm vào, cả người nàng đã run rẩy không ngừng.
Ta sung sướng nhìn ánh mắt đắm say của nàng, khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn lên, đặt nụ hôn dài lên đôi môi đỏ thắm. Nàng hơi lặng người, nhất thời không biết phải đáp trả lại ta thế nào, phản ứng ngô nghê này của nàng làm ta cực kì hứng thú. Ta ôm chặt lấy nàng, hôn nàng mãnh liệt hơn trước, nàng thật sự ngọt ngào như tưởng tượng của ta. Tiếng rên rỉ của nàng khiến ta đắm say, khao khát, ta ghì chặt nàng vào lòng, lặng lẽ chìm xuống dưới nước… Ánh sáng phát ra từ mấy viên dạ minh châu làm cả căn phòng lung linh, tuyệt đẹp.
Trên chiếc giường trúc, ta say sưa ngắm nhìn tiểu giai nhân yểu điệu đang ngủ say trong lòng, khuôn mặt nàng băng thanh ngọc khiết, làn da nàng như được điêu khắc từ ngọc trắng, lại thêm dáng vẻ động lòng và thướt tha.
Điều khiến ta kinh ngạc đây chính là lần đầu tiên của nàng. Nghĩ đến chuyện này, hứng thú trong lòng ta càng lúc càng dâng cao.
Một tay ôm nàng, một tay ta nhẹ lướt khắp cơ thể ngọc ngà của nàng. Ta lén mỉm cười, cắn khẽ lên đôi vai mềm ngọt đó, tiểu giai nhân đau đớn khẽ rên lên, vừa hay cho ta cơ hội để hôn trộm nàng. Sau cùng, không kìm nén được sự mê hoặc trước mắt, ta nhẹ nhàng choàng lên người nàng, từ từ hạ thân mình xuống…
Lan Chỉ là một phụ nữ cực kì thông minh, nhìn thấy các vị thuốc thường thích hỏi này hỏi kia, khả năng tiếp thu cũng rất cao, những vị thuốc đơn giản nàng chỉ cần nghe một lần là nhớ. Nhìn bề ngoài như một cung nữ, nhưng nàng lại hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ khác, không e thẹn, giả bộ ngây ngô và vô cùng thành thật, thẳng thắn. Nét chữ của nàng rất đẹp, nàng còn thông hiểu thi thư, thậm chó cả những chuyện triều đình, cũng như cuộc sống của lê dân bách tính của nước Thanh Long. Ban đầu ta còn nghĩ nàng không thể nào chỉ đơn giản là cung nữ được, thế nhưng quan sát thái độ các cũng nữ khác đổi xử với nàng, thậm chí cả lời nói của Đông Phương Tuệ, ta lại chẳng tìm ra được manh mối nào khác. Có lẽ do không thể kìm được cảm xúc của mình, rõ ràng ta biết nàng còn dụng tâm khác, nhưng cứ nhìn thấy nàng là ta lại chẳng thế nào từ bỏ được, thậm chí hoang đường đến độ muốn đưa nàng càng về Hoàng triều Kinh Bích.
“Lan Chỉ, nàng có nguyện theo ta về Hoàng triều Kim Bích không?” Ta thì thầm bên tai nàng.
“Hoa đại nhân…” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Gọi ta là Thanh Thần, hoặc là Thần.” Ta ghé sát bên tai nàng, phả ra làn hơi ấm nóng, khiến nàng bất giác run rẩy. Ta mỉm cười mãn nguyện, Lan Chỉ của ta hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác ở nữ quốc này.
“Thanh Thần, Lan Chỉ chỉ là một cung nữ nhỏ bé thôi.”
“Đây không phải là vấn đề.” Ta ôm lấy nàng, hít hà hương lan thanh dịu tỏa ra từ người nàng, có lẽ vào ngày mà nữ vương Thanh Long muốn ban thưởng cho ta, ta có thể tùy thích chọn một món đồ đặc biệt đưa đi.
3
Những ngày tháng an nhàn ở nước Thanh Long cứ thế trôi qua, hàng ngày ta chỉ vào cũng kê đơn thuốc cho Đông Phương Tuệ, đích thân sắc thuốc, tận mắt nhìn người uống hết, việc chuẩn trị của ta coi như đã thành công quá nữa. Không lâu sau, sắc khỏe của Đông Phương Tuệ dần dần hồi phục, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. Ta nhận ra, khi đã khỏe lại, Đông Phương Tuệ cũng là mĩ nhân hiếm có trên đời, tuy rằng đã lớn tuổi những vẫn cực kì quyến rũ.
Người phụ nữ đáng ghét Hạ Chi Lạc kia lại dám đặt cho ta cái biệt hiệu “chuyên gia phụ khoa”, nghe đầy khinh bỉ, ta có thể hiểu rõ hàm ý ẩn sau bốn chữ đó. Nhưng chẳng phải thấu hiểu cơ thể và nhu cầu của người phụ nữ, ta càng hiểu rõ về họ, càng có thể chẩn trị tốt hơn cho họ sao?
Mấy ngày gần đây, kinh thành Long Nguyên đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Lần trước, ta đã đoán hậu cung của Đông Phương Tuệ chắn chắc có một người đàn ông được ân sủng dùng tà thuật và chuyện này đã chứng thực mọi chuyện. Chủ mưu chuyện này không ngờ chính là Nhị hoàng nữ mà Đông Phương Tuệ sủng ái nhất, Đông Phương Thụy Tuyết và muội muội ruột thịt An Thân Vương Đông Phương Úy, tất cả đều vị muốn tranh giành ngôi vị.
Chuyện này bị lộ ra, Đông Phương Tuệ nổi trận lôi đình, giáng hai người này thành thứ dân, đầy ải ra biên cương, vĩnh viễn không được quay trở về kinh thành Long Nguyên. Mà chuyện tranh ngôi vị này sau cùng lại thay đổi bất ngờ, khiến người khác chẳng thế đoán trước được, Đông Phương Tuệ đã lập Tam hoàng nữ Đông Phương Chỉ không được sủng ái nhất, cả năm dài chỉ ở biệt viện mà chẳng ai quan tâm lên làm người kế vị. Tại sao lại không lập Hoàng trưởng nữ Đông Phương Mẫn mà đổi thành Đông Phương Chỉ? Nghe nói vị Hoàng nữ không được sủng ái, suýt bị người đời quên lãng này lại có thai một cách vô duyên vô cớ, hơn nữa Hoàng trưởng nữ bị muội muội hãm hại vì chuyện tranh ngôi vị cho nên cả đời này khó lòng mang thai được nữa.
Đông Phương Tuệ định sắp xếp ban thưởng cho ta vào sau đại lễ lập quân, ta thật sự vinh hạnh vì được quan sát đại lễ lập quân của nước Thanh Long này, Ai ngờ, chính là đại lễ lập quân này lại hủy hoại tất cả hi vọng trong ta. Đông Phương Chỉ chính là Lan Chỉ! Ánh mắt nàng nhìn ta không còn trong trẻo thiết tha mà trở nên lạnh lùng băng giá, như thể ta hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng vậy.
Nàng gặp thích sát. Người của Tinh Túc Môn chờ đợi bao lâu chính vì muốn đoạt được đá Thanh Long trong tay nàng. Đá Thanh Long chính là biểu tượng tượng trưng cho thân phận quân chủ của một nước. Ta rất muốn dằn lòng nhẫn tâm, không để ý đến sự sống chết của nàng, nhưng cuối cùng chẳng thể kiềm chế được bản thân, vẫn ra tay cứu nàng.
Ha ha, ngay từ đầu ta đã biết nàng có dụng ý khác, thật không ngờ nàng lại giỏi dùng tâm kế đến vậy. Nàng cam chịu nhẫn nhục nhiều năm, chỉ chờ cơ hội để hành động. Còn ta, đã trở thành quân cờ trong tay nàng. Nàng lợi dụng ta, chỉ vì muốn có một đứa con, chỉ vì ngôi vị cao quý đó…
“Nàng dùng mọi thủ đoạn tiếp cận ta chỉ vì muốn đoạt được ngôi vị đó sao?” Ta nhìn sâu vào mắt nàng, lạnh lùng nói.
“Hoa đại nhân, ngài có đại ân đại đức với nước Thanh Long chúng ta, con dân nước Thanh Long chúng ta đời đời ghi nhớ trong lòng. Ngày mai, ngài phải khởi hành quay về Hoàng triều Kim Bích rồi, đây chính là viên Long hải dạ minh châu chỉ riêng Thanh Long ta mới có, xin Hoa đại nhân hãy nhận lấy.” Nàng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ đáp lại bằng những lời đó cho qua chuyện.
Ta “hừm” một tiếng rồi hỏi vặn: “Những lời nàng muốn nói cùng ta chỉ có vậy thôi sao?”
Nàng cau chặt mày, dáng vẻ như chẳng hiểu gì hết, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu nhìn ta đầy vẻ đáng thương: “Hoa đại nhân, lẽ nào ngài còn chê lễ vật này quá ít sao?”
“Lễ vật quá ít?” Trong lòng ta trào dâng cảm giác bi thương, nàng máu lạnh vô tình đến mức khiến ta tổn thương nặng nề, ta nhếch mép mỉm cười lạnh lùng rồi nói: “Chỉ hai viên Long hải dạ minh châu có thể đổi lại ngôi vị quốc vương, điện hạ không cảm thấy quá rẻ rúng sao?”
“Vậy Hoa đại nhân thích thứ gì, xin cứ việc lên tiếng.” Nàng mỉm cười hất cằm nói.
“Hoa mỗ thích thứ gì, lẽ nào điện hạ lại không biết?” Ta đưa tay nghí ngoáy lọn tóc nàng.
Nàng không nói gì, khẽ lui về phía sau một bước.
“Mới có ba ngày không gặp, điện hạ đã trở nên xa lạ như vậy, thật sự khiến Hoa mỗ bất giác nghi ngờ, bao đêm gần đây của mình chỉ là những giấc mộng mà thôi. Điện hạ, người nói xem?” Ta vẫn mỉm cười lạnh lùng, khẽ chạm vào khóm má trắng trẻo của nàng, vuốt ve liên hồi.
Lần này nàng không còn tránh né, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn ta rồi nói: “Ba ngày sau chính là đại lễ lập phi tử, nếu như Hoa đại nhân có lòng, dựa vào thân phận và địa vị cùng danh tiếng lẫy lừng ở nước Thanh Long của Hoa đại nhân, việc trở thành phi tử không hề khó khăn gì.”
Đôi tay ta đột nhiên run lên rồi từ từ hạ xuống, ta bật cười lạnh lùng: “Phi tử?”
“Đúng thế, một chính một trắc.” Nàng mỉm cười lên tiếng.
Hạ Chi Lạc từng nói, sớm muộn có một ngày ta sẽ chết trong tay phụ nữ, sẽ gặp phải báo ứng, ha ha, không phải đã đến rồi sao? Ta nhìn nàng chăm chú, chẳng tìm thấy chút gì trong đôi mắt kia, sau cùng, ta lãnh đạm đáp: “Nếu muốn tặng thì hãy tặng ta đá Thanh Long, còn không thì chẳng cần tặng gì khác nữa.” Nói xong, ta liền phẩy tay áo bỏ đi.
4
Ta không biết bản thân làm thế nào có thể quay về Hoàng triều Kim Bích, chỉ biết mình đã mang theo một vài nữ nhân nước Thanh Long lên thuyền, đợi đến khi lên thuyền, ta chập choạng nhảy xuống biển. Lúc cả người chìm trong làn nước lạnh giá, ta có cảm giác như được giải thoát.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong biên giới của Hoàng triều Kim Bích, là một tiểu cô nương mặc y phục màu tím, đeo mặt nạ gọi ta tỉnh lại. Ta cố gắng mở to mắt, nhận ra mình đã lên bờ, sau vài lần vùng vẫy, đứng dậy bỏ đi, không ngờ lại bị tiểu cô nương đó kéo lại.
“Này, ngài vẫn còn chưa trả ngân lượng đó.” Cô ấy đeo mặt nạ, thét lớn với ta.
Ta cau chặt mày, nghi hoặc lên tiếng: “Ngân lượng gì hả?”
“Ta đã cứu ngài, lẽ nào không cần trả ngân lượng sao?” Cô ấy nói một câu vô cùng thấu tình đạt lí.
“Lo chuyện người khác, ai cần cô cứu chứ?” Ta đưa lời châm chọc.
Đúng là một kẻ điên, cứu người chỉ vì muốn nhận tiền của họ sao? Ta chẳng buồn nhìn cô ấy lần nữa, loạng choạng tiến về phía trước. Ai ngờ, vị tiểu cô nương đó vẫn tóm chặt lấy tay áo ta.
“Này, ngài không biết tốt xấu gì cả, đã uống viên đại bổ đan của ta còn muốn chối bỏ sao? Đừng có hòng!” Cô ấy thét lên, càng tóm chặt y phục ta.
“Bỏ tay ra!” Ta thét lớn.
“Đưa tiền ta sẽ thả ra.” Cô ấy cũng gào lên.
“Bỏ tay ra.”
“Đưa tiền đây!” Tiếng cô ấy còn lớn hơn cả ta.
“Xoẹt” một tiếng, y phục của ta đã bị cô ấy xé rách, từ bên trong rơi ra chiếc vòng tay, ta định thần nhìn lại, đây chính là chiếc vòng có gắn đá Thanh Long. Cô ấy nhanh tay nhanh mắt, vừa định cúi xuống nhặt, nhưng ta còn thần tốc hơn.
Cầm chiếc vòng tay, lại nhìn biển xanh trước mặt, nhớ đến hơn một tháng như trong mộng đẹp kia, trái tim ta chẳng khác nào bị cắt thành trăm mảnh. Vì ngôi vị đó, vì viên đá đó, không ngờ nàng có thể hi sinh tất cả. Đông Phương Chỉ, ta sẽ quay trở lại, món nợ này ta mãi mãi không quên, ta nhất định sẽ quay lại đòi nàng.
“Cho người.” Ta vứt chiếc vòng tay có gắn đá Thanh Long vào tay tiểu cô nương, sau đó quay người bỏ đi.
Tác giả :
Hoa Thanh Thần