Legend Of The Mystery Hero
Chương 11 C11 Nữ Thợ Săn Quỷ Bí Ẩn
Tiếng hô lên đầy bất ngờ cùng với nhát bổ xuống từ 2 chiếc rìu chuôi ngắn tới chỗ tôi, may là tôi kịp nhảy về phía sau nên chỉ bị rách 1 mẩu áo chứ không sây sát gì.
-Cậu định giết tớ đấy à!?- tôi hét lên, cảm thấy lo ngại trước nụ cười nham hiểm của đối phương, hiện tại trước mặt tôi là 1 người trong "bộ ba" của lớp, Takashi
-Thầy Gaido đã cho phép chúng ta sử dụng vũ khí mà, nếu không gây thương tích nặng hay giết nhau là được rồi mà.- miệng mỉm cười với giọng nói đầy sự chủ quan, Takashi xoay chiếc rìu liên tục như đã thành thục nó, tuy mới triệu hồi được từ hôm qua
-Chắc cậu đang tự hỏi kĩ thuật của tớ sao lại điêu luyện thế này chứ gì. Thực ra kĩ năng này tớ học từ ông đấy, hehe, thấy thế nào?
Tôi gần như bỏ ngoài tai những gì Takashi nói lúc đó mà tập trung phân tích tình hình của chúng tôi hiện giờ và suy nghĩ phương án để đối phó. Đúng như tộ nghĩ, nếu có Takashi thì 2 người còn lại thuộc bộ ba cũng ở đây, Kaito thì đang chật vật với Yoshiro và Okiha nhưng với chiếc rìu chiến lớn của mình thì chỉ cần 1 lần quệt là đủ để khiến cho cả 2 người họ phải nhảy lùi về phía sau. Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm thế nào cho Sinki xuống và rút lui.
-Định phớt lờ tôi à!- không cho tôi có thêm chút thời gian suy nghĩ nào nữa, Takashi lao đến đồng thời phi 1 chiếc rìu về phía tôi
Chiếc rìu được phi tới vốn dĩ chỉ để cảnh báo nên nó chỉ bay sát qua tôi, nhưng cũng đủ để tôi "hồn lạc phách siêu". Tôi nhảy lùi lại, hít 1 hơi thật sâu và triệu hồi thanh kiếm của mình ra. Ngay khoảnh khắc vừa triệu hồi xong Takashi bổ chiếc rìu bên tay phải xuống, tôi kịp đợ được nó nhưng rồi lại bị cậu đạp cho 1 cái vào bụng. Cho dù vậy thì với những "kinh nghiệm" từ những pha tương tự thì tôi lập tực cố giữ thăng bằng và dùng tay trái túm lấy chân Takashi và {Bộp} cậu ta ngã khuỵu xuống.
-Xin lỗi!- tuy không phải là 1 câu nói hợp lý nhưng ít nhất nó cũng mang ý nghĩa khi tôi có ý định đạp vô mặt Takashi để cậu ta ngất đi
Nhưng rồi cậu ta lại túm được chân tôi.
-Này! Thật đấy hả!? Cậu không đá vào chỗ khác được sao?
-Thì ai là người suýt giết tớ lúc đầu đấy hả!? Oái!
{Bộp} Takashi kéo chân tôi làm tôi ngã xuống, nhưng trước khi thân chạm đất thì tôi vẫn kịp dùng chân còn lại đạp vô mặt cậu ta, khiến cậu ấy bất tỉnh nhân sự.
-Xin lỗi! Thực sự xin lỗi!- tôi vừa xin lỗi như hét vào mặt cậu ta, vừa cố gắng đứng dậy lại để chạy tới chỗ Sinki
-Kaito! Câu thời gian cho tớ!- tôi hét lên khi chạy qua phía sau Kaito
-Ờ! Cứ giao cho tớ!
Chạy đến chỗ Sinki thì tôi nhảy lên chém đứt dây và giải thoát cho cậu ấy.
-Không sao chứ Sinki?- tôi hỏi
-Tớ cảm thấy muốn......Oẹee!- việc bị treo ngược lại đã khiến cho Sinki chóng mặt
-Nè! Đừng có nôn ra đây chứ! Kaito đến lúc cắt đuôi họ rồi!- tôi dìu Sinki để rút lui đồng thời ra lệnh cho Kaito
-Hiểu rồi! Kyaaaaaa!- Kaito hét lớn đập cây rìu chiến xuống đất tạo ra 1 rung chấn lớn và làm cho các tảng đá nhô lên ngăn cách giữa chúng tôi và "bộ ba".
-Mau trốn vào đâu thôi.- tôi nói trong mắt đảo liên tục để tìm xem chỗ nào có thể trốn vào
-Ừm!
Ngay sau đó thì chúng tôi trốn vào trong 1 bụi rậm lớn gần đó. Takashi, Okiha và Yoshiro chạy đường vòng để chạy đến chỗ chúng tôi, nếu chậm chân chút nữa là có thể bị nhìn thấy.
-Họ chạy đâu rồi? Bọn họ nhanh cỡ nào vậy?- Takashi có vẻ như đang rất chán nản
-Không, chắc chắn họ vẫn ở đây, với việc Sinki bị chóng mặt thì chắc chắn họ không thể chạy ngay được. Mau lục soát xung quanh.- Yoshiro nói
-Khỉ thật! Họ sắp tìm ra chúng ta chúng ta rồi. Chúng ta làm sao, Kazuto?- Kaito thì thầm với tôi
-Không còn nào nhỉ. Kaito, tớ sẽ đánh lạc hướng họ, cậu và Sinki nhân lúc đấy hãy rút về trại.
-Vậy còn cậu thì sao?
-Đừng lo, khi cắt đuôi được họ tớ sẽ quay về thôi. Giờ thì....- tôi nhảy ra, chạy 1 mạch thật nhanh về phía ngọn núi-....Ê! Có giỏi thì thử bắt xem.
-Kazuto kìa! Bắt lấy cậu ta!
Trong lúc tôi tức tốc chạy đi thì Kaito cũng dìu Sinki về trại như kế hoạch. Đến lúc 2 cậu ấy về đến trại thì cũng đã chập tối. Mặt trời lúc đó chỉ còn nhìn thấy được 1 phần nhỏ như 1 đốm lửa nhỏ nhoi còn lại của 1 cây nến sắp vụt tắt.
-Ô! Kaito kìa.- Mika chạy đến chỗ Kaito và Sinki- Sao 2 cậu giờ này mới về? Kazuto đâu?
-Bọn tớ hơi bất cẩn nên đã bị nhóm 2 phát hiện. Sau đó Kazuto phải đánh lạc hướng "bộ ba" thì tụi tớ thoát được.
-Vậy à....
-Chuyện gì vậy? Sao chỉ có 2 các cậu?- sau đó thì Rin và những người khác cũng tiến tới
-Xin lỗi! Tụi tớ làm hỏng chuyện rồi.- Sinki cúi đầu
-Vậy là Kazuto bị bắt rồi à.
-Cái đó thì tụi tớ không rõ.
-Khỉ thật! Đã không có chút thông tin gì lại còn tổn thất nữa.- Rin nắm chặt nấm đấm của mình lại và nghiến răng, cậu ấy hiện giờ đang rất tức giận nhưng cuối cùng thì cậu ấy cũng bình tĩnh lại- Cái gì đến thì cũng đến, 2 cậu cứ nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ bàn lại chiến thuật.
Lúc đó, về phần tôi thì đã cắt đuôi được "bộ ba" nhờ dùng kiếm chém đổ 1 cây lớn rồi nhanh chóng nhảy lên 1 cái cây gần đó.
-Cậu ta đâu rồi?- Takashi ngơ ngác hỏi
-Haizz! Mệt đứt hơi mà không tóm được à.- Okiha thở dài ngồi gục xuống
-Ít ra chúng ta cũng ngăn được họ rồi, trời cũng sắp tối rồi, quay về thôi.- Yoshiro thì vẫn điềm tĩnh ra lệnh
-Ừm!- cả 2 đồng thanh rồi họ quay về
Tôi đợi họ đi khuất tầm mắt thì mới nhảy xuống. Ban đầu, tôi có ý định quay về luôn nhưng rồi lại nghĩ khác. Tôi quyết định trèo lên trên ngọn núi Leviota ngay trước mặt mình này với ý định thám thính nhóm 2 từ trên cao. Ngay khi có suy nghĩ đó, tôi bật nhảy lên bám lấy phần đá chồi ra và bắt đầu leo lên. Vì chưa leo núi bao giờ nên tôi leo rất chậm, đến lúc lên gần đến phần nền đá phẳng thì cũng mặt trời đã gần như lặn hoàn toàn rồi. Bỗng nhiên {Cạch} tiếng đá vỡ ra từ hòn đá mà tôi đang nắm vào cũng đủ để tôi hiểu rằng mình sắp gặp nguy hiểm chết người, nếu không nhờ cánh tay của ai đó kéo tôi lên thì không biết chuyện gì đã xảy ra, mà dù tôi vẫn có thể dùng phép để giúp bản thân không bị rơi mà.
-Phù! Cảm ơn nha!- tôi cảm ơn người đã giúp mình trong lúc bản thân vẫn còn thở hổn hển do mệt
-Không có gì! Cậu là ai và làm gì ở đây?- người trước mặt tôi bây giờ là 1 cô gái trạc tầm tuổi tôi
Khuôn mặt tỏ vẻ đầy nghiêm túc với mái tóc đen dài, cô mặc 1 bộ Yukata ngắn màu trắng, đeo 1 dải hoso obi ngang bụng và khoác lên mình 1 chiếc áo khoác mỏng có mũ trùm. Tay phải cô cầm 1 thanh katana có bao kiếm màu bạc.
-Tôi là là Kazuto, học sinh của trường Surima. Còn cậu?
-Tôi là Miyuki. Thợ săn quỷ.
-Thợ săn quỷ?
-Ờ! 1 học sinh như cậu làm gì ở đây?
-Tụi tôi đang trong chuyến đi luyện tập.
-....Ra là vậy- Miyuki thì thầm gì đó- Vậy thì nhóm người dựng trại dưới chân núi này chắc cũng là bạn cậu đúng không?
-Đúng rồi đấy, cậu thấy họ ở đâu vậy?
Miyuki chỉ tay về phía sau lưng mình, nơi đó là 1 mặt đá phẳng hơi nhô ra.
-Tôi trả lời câu hỏi của cậu rồi thì giờ cậu phải trả lời của tôi.- câu nói đầy sự nghiêm túc tới mức không cần thiết của cô khiến tôi cảm thấy như phải miễn cưỡng trả lời tuy nó khá bình thường
-Được rồi! Vậy cậu muốn hỏi gì?
-Cậu có thấy con quỷ nào chạy quanh đây không?
-Quỷ!?- tôi cảm thấy thực sự rất kì lạ vì theo lời mọi người ở nhà trọ thì lũ quỷ trong khu rừng này đã bị "quét sạch" từ vài năm trước rồi
-Ừm!- Miyuki chỉ gật đầu cái nhẹ như thể đó là chuyện bình thường- con quỷ đó đến từ dãy núi bên kia, tôi săn lùng nó nên nó chạy qua bên này.
"Ra là vậy"- tôi thầm nghĩ
-Nếu cậu không thấy nó thì tôi cũng không có lý do gì mà ở lại hỏi nữa. Tạm biệt.
Tôi chưa kịp nói thêm lời nào thì Miyuki đã trượt xuống dưới núi và chạy khuất vào trong rừng. Cách nói chuyện và tác phong của cô khiến tôi nhớ Rin.
-Họ cứ như 1 cặp trời sinh vậy.- tôi nói ra 1 câu bông đùa dù cũng chỉ để cho bản thân nghe
Sau 1 hồi suy nghĩ rằng thợ săn quỷ là gì và nó khác mạo hiểm giả chỗ nào thì tôi cũng dừng lại và đi tới vị trí chỏm đá mà nãy Miyuki chỉ. Trại của họ cũng chả khác chúng tôi là mấy, điều đặc biệt duy nhất là họ đóng băng quanh cột cờ để nó khó bị rút ra hơn. Cạnh đó thì có 2 "lính gác" luân phiên nhau canh cột cờ. Ngoài ra lúc đó tôi cũng đã nghe được nhóm 1 bàn kế hoạch.
-Hãy nhớ rằng, khi nhóm 2 tấn công thì Yoshiro, Takashi và Okiha sẽ đột kích trại của họ. Chắc chắn bọn họ sẽ bất ngờ lắm đây.
Sau khi nghe họ bàn xong kế hoạch thì tôi quyết định quay về trại của nhóm mình. Lúc đó mặt trăng đã lên cao còn trời chỉ còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời.