Lê Yên Ký
Chương 30
He he,ta đã quay trở lại~~ động lực lớn vì tình êu mà sinh ra~~~ há há ……..hy vọng mi sẽ bất ngờ nha kon tróa cưng của chụy~~~<3333 Chờ Cẩn Du trở lại Tích Ngọc lâu, trời đã tối đen, các đào kép và tiểu tư đều trở lại trong phòng nhỏ mỗi người, trong mỗi song cửa sổ đều tản phát ra từng mảnh ánh sáng vàng cam, bóng người bên trong lắc lư, thỉnh thoảng còn có thể vang lên trận trận tiếng cười của bọn nhỏ. Chậm rãi đi qua trước phòng của chúng, càng vào sâu bên trong, một mảnh tối đen như mực, thanh tĩnh khiến người ta phát lạnh, chỉ có một chút ánh nến mơ hồ xuyên qua bóng tối phát ra. Cửa gỗ trước mặt bị người chậm rãi mở ra, Phong Tử Tích dựa ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn y, nhẹ giọng nói: “Đã trở về? Đứng ở nơi đó không lạnh sao?” Cẩn Du đi lên trước vào phòng, đi tới trước bàn rót một chén trà nóng, xoa dịu thân thể từ trong ra ngoài tản phát hàn ý, mở miệng nói: “Sư phó, ta có việc muốn thương lượng với người.” Phong Tử Tích vẫn như cũ đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, chỉ là quay đầu nhìn bóng lưng Cẩn Du, mở miệng nói: “Ngươi muốn đi tìm hắn?” Cẩn Du không quay đầu lại, lên tiếng: “Đúng.” Thanh âm rất nhẹ lại hết sức kiên định. “Hừ ” Phong Tử Tích cười lạnh một tiếng.” Đừng ngu ngốc như vậy, nơi này cách kinh thành rất xa ngươi biết không, vạn nhất dọc theo đường đi có chuyện gì thì làm sao bây giờ, ngươi vẫn là thành thàn thật thật sống ở chỗ này đi, nếu là hắn trở về, giai đại vui mừng, nếu là không trở về, hai người chúng ta cũng không chết đói, ngươi coi như mơ một giấc mộng, không tốt sao?” ” Không tốt! Nếu là hắn vẫn không có tin tức, trong lòng ta vẫn sẽ còn giữ hi vọng, vẫn khổ sở chờ đợi như vậy, ta không muốn.” Cẩn Du xoay người lại nhìn Phong Tử Tích. “Ta phải đi hỏi hắn một chút, hắn nếu là thực sự thay lòng đổi dạ, ta liền cũng không dây dưa hắn, lập tức quay về, hắn nếu vẫn như lúc trước, lại lâu như vậy không gửi tin tức cho ta, vậy khẳng định là xay ra điều gì ngoài ý muốn, tóm lại ta không muốn lại ngây ngốc mà chờ đợi.” Phong Tử Tích nhìn thấy dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh mắt Cẩn Du kiên định xinh đẹp chói mắt, đi lên trước, chậm rãi nói: “Kinh thành rất phức tạp, cho dù ngươi đi cũng không nhất định có thể nhìn thấy được một Vương gia, không nói tới dọc theo con đường này có bao nhiêu khó khăn, ngươi chết ở nữa đường so với cơ hội nhìn thấy Vương gia còn muốn lớn hơn, ngươi luôn luôn từ trong kịch viện lớn lên, nào có từng ăn qua khổ sở như thế “ ” Sư phó “Cẩn Du cắt ngang lời Phong Tử Tích. “Còn có cái gì khổ so với thân là nam nhân, lại bị ép buộc phải trằn trọc hầu hạ dưới thân nam nhân khác, mặc cho người lăng nhục càng khổ hơn?” Phong Tử Tích nhất thời giật mình tại chỗ, không thể nói được gì. ” Ta quyết định, ngày mai ta sẽ lên đường đến kinh thành.” Cẩn Du nói ra. ” Cái gì? Ngày mai? Nhanh như vậy? Ngươi, như vậy rạp hát làm sao bây giờ?” Phong tử Tích lại càng hoảng sợ, cuống quít mà nói. ” Cái này phiền toái sư phó ngài.” ” Chính là, chính là những người mê kịch hướng về ngươi ni?” Phong Tử Tích hỏi tiếp. “Tùy tiện bịa một cái lý do là tốt rồi, cho dù không có ta, còn có rất nhiều người hướng về phía ngài ni, cái rạp hát này không sụp đổ được, ta đi nhanh về nhanh.” Cẩn Du trả lời. Rốt cục quyết định chủ động bước ra một bước, trong lòng không hiểu sao nhẹ nhõm rất nhiều, thần sắc cũng lộ ra chút hào quang ngày xưa. ” Ngươi….” Phong Tử Tích còn muốn nói nữa, lại bị Cẩn Du ngăn lại. ” Sư phó, ta đã quyết định, vô luận như thế nào ta phải đi một chuyến.” Nói xong, liền đến trước tủ áo một bên thu thập. Phong Tử Tích thấy ánh mắt của y, chỉ biết vô luận chính mình nói cái gì đi nữa, cũng không thể cải biến chủ ý của y, tựa như y trước đây quyết định theo Vương gia như nhau. Phong Tử Tích mở rương quần áo của mình, từ bên trong xuất ra một bọc nhỏ vải bố màu xanh giao cho Cẩn Du. Cẩn Du đem bọc vải bỏ lên trên bàn mở ra liền cả kinh. Chỉ thấy bên trong một xấp ngân phiếu thật dày chỉnh tề đặt ở bên trong, mỗi tờ đều là ngàn lượng trở lên, một thẻ bài bằng đồng đè phía trên ngân phiếu. Trên đó viết gì đó, nhưng Cẩn Du xem không hiểu. Quay đầu kinh ngạc nhìn Phong Tử Tích, hỏi: “Sư phó người từ đâu có nhiều tiền như vậy?” “Ngươi không cần để ý đến, ngươi cầm, còn có lệnh bài này.” Phong Tử Tích nói. “Không được, ta không thể dùng tiền của người, tự ta có một ít, chỉ cần trên đường tiết kiệm chút vậy cũng đủ.” Cẩn Du cự tuyệt hảo ý của Phong Tử Tích. “Bảo ngươi cầm thì cứ cầm, trên đường này tất có địa phương phải dùng, chút tiền kia của ngươi đều đi không ra khỏi mười dặm nơi này.” Nói xong, cầm lấy lệnh bài trên bàn tinh tế nhìn một chút, lại quyết tuyệt nhét vào trong ngực Cẩn Du. ” Cái này ngươi cũng cất hảo, được rồi, Bát vương gia có hay không cho ngươi cái gì có thể chứng minh thân phận của hắn gì đó?” Phong Tử Tích đột nhiên nhớ tới, hỏi. Cẩn Du lắc đầu, ngoại trừ chuỗi chìa khóa, nhưng chìa khóa nhà nhà đều có cũng không thể chứng minh là của một mình Bát vương gia. ” Vậy thì thật là tốt, hoàn hảo trước đây ta không có ném, nếu như trên đường gặp phải phiền phức gì không giải quyết được, đi đến quan phủ xuất ra lệnh bài này, liền nói chính mình nhận thức Tứ vương gia, biết không?” Phong Tử Tích dặn dò. ” Tứ vương gia? Sư phó người như thế nào nhận thức Tứ vương gia? Trước đây thế nào không có nghe người nói qua?” Cẩn Du hỏi. “Ngươi đó chớ xía vào, nhớ kỹ chính là, đi ra ngoài lanh lợi thông minh chút, có người gây phiền phức cho dù cấp nhiều hay ít bạc, đừng lấy ngân phiếu ra trước mặt người khác, đem một tờ đổi thành bạc vụn còn lại cất theo sát người, thời điểm dừng chân trên đường…” “Sư phó…” Cẩn Du ngắt lời Phong Tử Tích, bất đắc dĩ nói: “Ta đều không phải trẻ con.” “Câm miệng!” Phong Tử Tích liếc mắt trừng y, nói tiếp “Ngươi lớn hơn nữa cũng là lần đầu tiên một mình đi xa nhà, hảo hảo nghe. Dừng chân tìm khách điếm lớn sạch sẽ, chớ ngại đắt, những bạc này ngươi không cần thay ta tiết kiệm, ta trước kia còn muốn ném, còn có, trên đường đừng để ý tới người lạ, cẩn thận móc túi, phương Bắc trời lạnh, mấy y phục này của ngươi không được.” Nói xong, lại lấy ra những y phục dày, giày vải bông trước đây của mình nhét vào trong bao quần áo của Cẩn Du. Cẩn Du ở một bên nhìn sư phó không ngừng lải nhải liên tục, còn một bên vì mình tỉ mỉ chỉnh lý bọc hành lý, vành mắt dần dần phiếm hồng, đi lên trước, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Phong Tử Tích, đầu dựa vào bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: ” Ta sẽ chiếu cố thật tốt chính mình, người cũng cẩn thận một chút, ta rất nhanh thì trở về “ Phong Tử Tích ngẩn ra, ngừng tay, xoay người lại ôm Cẩn Du, hạ trán dán lên đỉnh đầu Cẩn Du, ôn nhu nói: ” Bất luận thế nào đều phải bình an trở về.” ” Dạ…” Vùi ở trong lòng Phong Tử Tích, nhẹ giọng đáp lời. Sáng sớm hôm sau, tại Thập Lý đình ngoài thành, địa phương một năm trước tiễn biệt Nghiêu Hi, ngày hôm nay, Cẩn Du phải ở chỗ này bắt đầu hành trình mới của mình. Bởi thời gian gấp gáp, y không có nói cho nhiều người, chỉ có Phong Tử Tích và Lưu bá đến tiến, Phong Tử Tích lại đối Cẩn Du dặn dò một đường, lớn lớn nhỏ nhỏ, tất cả chuyện chi ma lục đậu (chi ma: hạt vừng, lục đậu: hạt đậu) đều lo lắng đến, chính là thoáng cái nhiều chuyện như vậy, Cẩn Du đều ghi nhớ lại không hảo nói ra, chỉ cười nhất nhất đáp ứng. Lưu bá cũng ở một bên lau nước mắt, khiến cho Cẩn Du luống cuống Luống cuống tay chân, cũng không biết phải an ủi như thế nào, y đối với lão nhân vẫn chiếu cố mình và sư phó có thừa này vẫn là một mực xem như thân nhân mà đối đãi, phải rời đi, thật đúng là luyến tiếc. Cuối cùng vẫn là Phong Tử Tích giải vây. “Lưu bá, ngài đây là làm gì, không giống tiễn đưa ngược lại như là đưa tang, cũng không phải không trở lại, không có việc gì, Du nhi từ nhỏ thông minh, sẽ không có việc gì” Vừa là an ủi Lưu bá, cũng là đang an ủi mình. “Được rồi, ta muốn nói dọc đường đều nói, nhớ kỹ đừng làm mất lệnh bài, thời gian không còn sớm, đi nhanh đi.” Trong miệng là nói như vậy, trong ánh mắt vẫn là không nỡ. Cẩn Du sờ sờ địa phương cất mộc bài, nơi đó còn có chìa khóa Nghiêu Hi lúc gần đi giao cho y bảo quản, cầm lấy bao y phục trên tay Lưu bá thối lui vài bước, nói: “Sư phó, Lưu bá, ta đi!” Nói, lại nhìn bọn họ một cái. Phong Tử Tích phất tay một cái, không nói nữa, viền mắt cũng không tự chủ đỏ lên. ” Trên đường cẩn thận.” Lưu bá từ ái nói. Cẩn Du gật đầu, xoay người, hướng về con đường vô tận phía trước, cũng là thế giới chính mình hoàn toàn không biết bước ra bước đầu tiên.
Tác giả :
Vy Y