Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!
Chương 65: Anh ta bị bệnh
Được một lúc thang máy liền mở ra, hắn đứng thẳng dậy, dẫn đầu bước ra ngoài. Mạc Thanh Yên liền phát hiện, vừa lúc nảy còn mệt mỏi đến không chịu nổi, nháy mắt liền thay đổi, bộ dạng nhìn có tinh thần hơn trước.
Nhìn đến những người trong ban giám đốc còn đang tăng ca, thì cũng đủ biết tổng tài như hắn có bao nhiêu khắc nghiệt. Vào trong văn phòng của hắn, phát hiện trong này không có người. Cô buông bao xuống tiến vào phòng nghỉ.
Lệ Đình Tuyệt nằm xuống giường, lấy gối đè lại đầu mình, bộ dáng rất khó chịu.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô hiện lên một chút khó hiểu, Lệ tiên sinh bị bệnh thế mà lại không có người chăm sóc, một người cũng không có, khó chịu cũng tự mình chịu đựng.
Vì thế liền đi qua, lấy gối đầu ra rồi matxa cho hắn.
Hắn trở mình, đầu gối lên đùi của cô, hai mắt nhắm chặt cả lông mày cũng không buông ra.
"Lệ Đình Tuyệt cứ như vậy cũng không được, anh nên đi bệnh viện thì hơn."
"Không đi."
"Vậy thì gọi người đi mua thuốc."
Lệ Đình Tuyệt mở mắt ngồi dậy ko để cho cô xoa bóp nữa.
"Không muốn làm cho người khác quan tâm, cũng không muốn để người khác biết."
Bởi vì vào thời điểm hắn bị bệnh, rất nhiều việc không tự giác sẽ bị lộ ra ngoài, càng không muốn cho người khác, sẽ bị bại lộ, cho nên hắn tình nguyện làm một người ngu ngốc.
Mạc Thanh Yên nhìn sắc mặt của hắn có chút kém, liềm sinh khí
"Lệ Đình Tuyệt, đi, tôi đi mua thuốc cho anh được không?"
Cô phẫn nộ kéo hắn đi ra khỏi phòng nghỉ, mang theo hắn trên lưng.
Mà người đàn ông với vẻ mặt kém nhìn thấy cô đang nắm lấy mình, ý cười nơi khóe miệng bất giác tràn ra. Cô ấy đang ở trong tay mình, mình muốn làm gì cũng được.
Hắn vừa bước ra khỏi văn phòng, thì Nguyên Thành bước tới.
"Lệ tổng, có văn kiện cần ngài ký tên."
Mạc Thanh Tuyết liếc mắt một cái:" Ngày mai rồi ký, hôm nay hắn sinh bệnh, không làm việc được. "
Nguyên Thành ngơ ngác, Lệ tổng sinh bệnh, anh đã theo hắn hơn năm năm, chính là chưa bao giờ thấy hắn bị bệnh. Vẫn cứ nghĩ thân thể của hắn tốt lắm, không ngờ cũng có lúc phải bị bệnh
Ngay tại thời điểm hắn hồi thần lại, thì Mạc Thanh Yên đã đưa anh vào thang máy xuống tới bãi đỗ xe rồi. Cô đem Lệ Đình Tuyệt nhét vào trong chiếc xe màu đỏ, mình thì ngồi vào vị trí lái.
Nhìn đến hắn đang ngồi một mình trên xe, mi tâm nhăn lại thành một đoàn, không khỏi trừng mắt liếc hắn.
"Muốn chết cũng phải đem dây an toàn gài chắc cho tôi."
Lệ đình tuyệt tà ác cười, "Khó chịu, không có khí lực."
Ở trước mặt của cô, hắn có thể giả dạng đáng thương, cũng có thể làm nũng. Cảm giác này cũng không tệ lắm, ít nhất nha đầu kia rất quan tâm hắn.
Mạc Thanh Yên chỉ có thể đưa tay qua, mang dây an toàn cho hắn, chính hắn còn không cảm ơn.
Hắn liền đem cô hôn một cái, hơn nữa là thần, nụ hôn lướt qua.
"Anh......"
Mạc Thanh Yên tức giận mang dây an toàn cho hắn sau đó liền quay đầu đi, nhanh chóng lấy xe.
Lệ Đình Tuyệt mở mắt một nửa, kỳ thật hắn cực kì muốn hôn cô, chỉ là sợ lây bệnh qua nên chỉ nhợt nhạt hôn. Chính là chỉ với một nụ hôn này làm hắn càng thêm nghiện.
Nhìn cái cổ thon dài của nàng, làn da trắng nõn, hắn khẽ liếm môi, thật tốt, cũng may là khát.
Mà Mạc Thanh Yên không muốn nhìn đến ánh mắt của hắn, cũng không có biện pháp. Bởi vì kia ánh mắt quá mức thâm thúy, cũng xấu xa đến bức người. Cô hoàn toàn không nhìn được, vì vậy liền xoay đầu đi.
"Anh khó chịu thì liền ngủ đi, đừng có nhìn chằm chằm tôi, trên mặt tôi cũng không có hoa?"
Lệ Đình Tuyệt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, nở nụ cười, liền nhắm mắt lại.
"A, thật sự là mệt mỏi."
Thẳng đến khi hô hấp của hắn càng lúc càng đều, cô mới liếc mắt một cái. Đang ngủ, kỳ thật là bộ dáng hắn lúc ngủ càng đẹp mắt. Nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dày đặc của hắn hiện rõ trên gò má trắng nõn.
Nhìn đến những người trong ban giám đốc còn đang tăng ca, thì cũng đủ biết tổng tài như hắn có bao nhiêu khắc nghiệt. Vào trong văn phòng của hắn, phát hiện trong này không có người. Cô buông bao xuống tiến vào phòng nghỉ.
Lệ Đình Tuyệt nằm xuống giường, lấy gối đè lại đầu mình, bộ dáng rất khó chịu.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô hiện lên một chút khó hiểu, Lệ tiên sinh bị bệnh thế mà lại không có người chăm sóc, một người cũng không có, khó chịu cũng tự mình chịu đựng.
Vì thế liền đi qua, lấy gối đầu ra rồi matxa cho hắn.
Hắn trở mình, đầu gối lên đùi của cô, hai mắt nhắm chặt cả lông mày cũng không buông ra.
"Lệ Đình Tuyệt cứ như vậy cũng không được, anh nên đi bệnh viện thì hơn."
"Không đi."
"Vậy thì gọi người đi mua thuốc."
Lệ Đình Tuyệt mở mắt ngồi dậy ko để cho cô xoa bóp nữa.
"Không muốn làm cho người khác quan tâm, cũng không muốn để người khác biết."
Bởi vì vào thời điểm hắn bị bệnh, rất nhiều việc không tự giác sẽ bị lộ ra ngoài, càng không muốn cho người khác, sẽ bị bại lộ, cho nên hắn tình nguyện làm một người ngu ngốc.
Mạc Thanh Yên nhìn sắc mặt của hắn có chút kém, liềm sinh khí
"Lệ Đình Tuyệt, đi, tôi đi mua thuốc cho anh được không?"
Cô phẫn nộ kéo hắn đi ra khỏi phòng nghỉ, mang theo hắn trên lưng.
Mà người đàn ông với vẻ mặt kém nhìn thấy cô đang nắm lấy mình, ý cười nơi khóe miệng bất giác tràn ra. Cô ấy đang ở trong tay mình, mình muốn làm gì cũng được.
Hắn vừa bước ra khỏi văn phòng, thì Nguyên Thành bước tới.
"Lệ tổng, có văn kiện cần ngài ký tên."
Mạc Thanh Tuyết liếc mắt một cái:" Ngày mai rồi ký, hôm nay hắn sinh bệnh, không làm việc được. "
Nguyên Thành ngơ ngác, Lệ tổng sinh bệnh, anh đã theo hắn hơn năm năm, chính là chưa bao giờ thấy hắn bị bệnh. Vẫn cứ nghĩ thân thể của hắn tốt lắm, không ngờ cũng có lúc phải bị bệnh
Ngay tại thời điểm hắn hồi thần lại, thì Mạc Thanh Yên đã đưa anh vào thang máy xuống tới bãi đỗ xe rồi. Cô đem Lệ Đình Tuyệt nhét vào trong chiếc xe màu đỏ, mình thì ngồi vào vị trí lái.
Nhìn đến hắn đang ngồi một mình trên xe, mi tâm nhăn lại thành một đoàn, không khỏi trừng mắt liếc hắn.
"Muốn chết cũng phải đem dây an toàn gài chắc cho tôi."
Lệ đình tuyệt tà ác cười, "Khó chịu, không có khí lực."
Ở trước mặt của cô, hắn có thể giả dạng đáng thương, cũng có thể làm nũng. Cảm giác này cũng không tệ lắm, ít nhất nha đầu kia rất quan tâm hắn.
Mạc Thanh Yên chỉ có thể đưa tay qua, mang dây an toàn cho hắn, chính hắn còn không cảm ơn.
Hắn liền đem cô hôn một cái, hơn nữa là thần, nụ hôn lướt qua.
"Anh......"
Mạc Thanh Yên tức giận mang dây an toàn cho hắn sau đó liền quay đầu đi, nhanh chóng lấy xe.
Lệ Đình Tuyệt mở mắt một nửa, kỳ thật hắn cực kì muốn hôn cô, chỉ là sợ lây bệnh qua nên chỉ nhợt nhạt hôn. Chính là chỉ với một nụ hôn này làm hắn càng thêm nghiện.
Nhìn cái cổ thon dài của nàng, làn da trắng nõn, hắn khẽ liếm môi, thật tốt, cũng may là khát.
Mà Mạc Thanh Yên không muốn nhìn đến ánh mắt của hắn, cũng không có biện pháp. Bởi vì kia ánh mắt quá mức thâm thúy, cũng xấu xa đến bức người. Cô hoàn toàn không nhìn được, vì vậy liền xoay đầu đi.
"Anh khó chịu thì liền ngủ đi, đừng có nhìn chằm chằm tôi, trên mặt tôi cũng không có hoa?"
Lệ Đình Tuyệt nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, nở nụ cười, liền nhắm mắt lại.
"A, thật sự là mệt mỏi."
Thẳng đến khi hô hấp của hắn càng lúc càng đều, cô mới liếc mắt một cái. Đang ngủ, kỳ thật là bộ dáng hắn lúc ngủ càng đẹp mắt. Nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dày đặc của hắn hiện rõ trên gò má trắng nõn.
Tác giả :
Tử Hạ Mộc