Lệ Ngàn Năm
Chương 7
Trời vừa sáng, Chí Kiệt đến thỉnh an Hàn Tâm, vừa mở cửa đã thấy sư phụ đang lật đật xuống giường, đầu tóc có phần rối lên, bộ dạng mơ hồ như bị lạc đường nhìn xung quanh, hắn khá ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ này, khó có thể biết đây là ma vương xưng ba ma giới.
Hàn Tâm thoáng ngạc nhiên, rồi lại khôi phục lại phong độ, vẫn không bước xuống giường, nhìn hắn nhíu mày: "Không phải ta đã nói những việc như thỉnh an gì đó có thể miễn sao?"
Chí Kiệt cố nhịn cười, dùng giọng thản nhiên nhất có thể nói: "Đây là lễ nghi cơ bản, con không dám làm sai."
Hàn Tâm chán nản quay đầu chỗ khác, xua tay nói: "Loài người các con sao mà rườm rà thế? Phiền chết được."
Hàn Tâm cũng lấy làm lạ, từ nhỏ Chí Kiệt đã sống trên Hàn Linh điện, có thể nói là cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, vậy thì những đạo lý quy củ đó làm sao hắn biết được?
Chí Kiệt nghi hoặc nhìn nàng: "Con cho rằng đây là hành động thể hiện sự kính trọng của con với sư phụ."
Hàn Tâm im lặng, ánh mắt nhìn hắn nhưng lại như không nhịn, cứ như thế, nàng lại trở về vẻ âm trầm cố hữu làm hắn không tài nào đoán được suy nghĩ của nàng. Chí Kiệt tự hỏi, mình nói sai gì rồi sao?
Được một lúc sau, trên đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên một nụ cười như có như không, nhẹ nhàng như làn gió xuân chậm rãi nói như đang đùa: "Nếu thật sự kính trọng ta thì dẹp bỏ mấy lễ nghi phiền phức đó đi."
Thấy Chí Kiệt ngây ngốc không hiểu, nàng nói tiếp: "Con cũng biết ta thức tới canh mấy."
Chí Kiệt cười, thì ra sư phụ muốn ngủ, làm hắn sợ người đã chán ghét không muốn gặp hắn.
"Sư phụ, trời sáng rồi, người dậy đi"- Chí Kiệt cười. Nói xong rồi quay lưng định ra ngoài thì âm thanh uể oải của Hàn Tâm phía sau vang lên:
"Nếu đã đến thì giúp ta thay y phục."
Chí Kiệt đứng ngây ngốc tại chỗ, hắn không nghe lầm chứ, thay y phục?!?
Hàn Tâm thấy hắn không động đậy thì cố tình nói lại: "Giúp ta thay y phục."
Chí Kiệt luống cuốn chân tay, lắp bắp nói: "Không được, nam nữ thụbất thân."
Hàn Tâm cười nhẹ, không hiểu nhìn hắn: "Cái gì thụ, cái gì thân chứ, tiểu Kiệt học ba cái thành ngữ đó ở đâu vậy, nhanh lên."
Chí Kiệt quay lưng đi nhanh ra khỏi phòng.
Hàn Tâm cười nhẹ lắc đầu, tự thân tự túc.
Kể từ đó, có cho vàng hắn cũng không dám bén mảng tới thỉnh an.
Hàn Tâm thoáng ngạc nhiên, rồi lại khôi phục lại phong độ, vẫn không bước xuống giường, nhìn hắn nhíu mày: "Không phải ta đã nói những việc như thỉnh an gì đó có thể miễn sao?"
Chí Kiệt cố nhịn cười, dùng giọng thản nhiên nhất có thể nói: "Đây là lễ nghi cơ bản, con không dám làm sai."
Hàn Tâm chán nản quay đầu chỗ khác, xua tay nói: "Loài người các con sao mà rườm rà thế? Phiền chết được."
Hàn Tâm cũng lấy làm lạ, từ nhỏ Chí Kiệt đã sống trên Hàn Linh điện, có thể nói là cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, vậy thì những đạo lý quy củ đó làm sao hắn biết được?
Chí Kiệt nghi hoặc nhìn nàng: "Con cho rằng đây là hành động thể hiện sự kính trọng của con với sư phụ."
Hàn Tâm im lặng, ánh mắt nhìn hắn nhưng lại như không nhịn, cứ như thế, nàng lại trở về vẻ âm trầm cố hữu làm hắn không tài nào đoán được suy nghĩ của nàng. Chí Kiệt tự hỏi, mình nói sai gì rồi sao?
Được một lúc sau, trên đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên một nụ cười như có như không, nhẹ nhàng như làn gió xuân chậm rãi nói như đang đùa: "Nếu thật sự kính trọng ta thì dẹp bỏ mấy lễ nghi phiền phức đó đi."
Thấy Chí Kiệt ngây ngốc không hiểu, nàng nói tiếp: "Con cũng biết ta thức tới canh mấy."
Chí Kiệt cười, thì ra sư phụ muốn ngủ, làm hắn sợ người đã chán ghét không muốn gặp hắn.
"Sư phụ, trời sáng rồi, người dậy đi"- Chí Kiệt cười. Nói xong rồi quay lưng định ra ngoài thì âm thanh uể oải của Hàn Tâm phía sau vang lên:
"Nếu đã đến thì giúp ta thay y phục."
Chí Kiệt đứng ngây ngốc tại chỗ, hắn không nghe lầm chứ, thay y phục?!?
Hàn Tâm thấy hắn không động đậy thì cố tình nói lại: "Giúp ta thay y phục."
Chí Kiệt luống cuốn chân tay, lắp bắp nói: "Không được, nam nữ thụbất thân."
Hàn Tâm cười nhẹ, không hiểu nhìn hắn: "Cái gì thụ, cái gì thân chứ, tiểu Kiệt học ba cái thành ngữ đó ở đâu vậy, nhanh lên."
Chí Kiệt quay lưng đi nhanh ra khỏi phòng.
Hàn Tâm cười nhẹ lắc đầu, tự thân tự túc.
Kể từ đó, có cho vàng hắn cũng không dám bén mảng tới thỉnh an.
Tác giả :
Tiểu Trân Bảo