Lệ Hoa Khuynh Quốc
Chương 6: Bình tiên nhưỡng thứ nhất (5)
Khi Cửu Vân về đến Vạn Thảo Viên, Đoàn Tử nói cho hắn biết Chi Chi đã mang theo tiên nhưỡng hạ phàm. Sau rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, Cửu Vân răn dạy Đoàn Tử vài câu, trách nàng sao không ngăn cản Chi Chi, để cho Chi Chi một mình đi tới chỗ nguy hiểm, còn trách nàng sao lại đem công dụng của tiên nhưỡng đi nói cho Chi Chi nghe. Cuối cùng, chọc cho Đoàn Tử khóc lớn, ủy khuất chạy đi tìm Cửu Dật. Cửu Vân bấy giờ mới vội vàng hạ phàm, hy vọng Chi Chi vẫn bình an vô sự.
Thời điểm hắn tìm được nàng, nàng suýt nữa đã ngất đi vì lạnh. Tuyết bay đầy trời, thân hình nàng nho nhỏ, khoác hai kiện áo kỳ lạ, cuộn mình nằm trong một góc tường ở trong cung. Tuyết rơi dày đặc, gần như muốn chôn vùi nàng. Hắn thừa nhận, lúc nhìn thấy nàng bất động nằm ở đó, mặt mũi đỏ bừng vì lạnh, hắn đau lòng muốn chết. Ôm thân mình lạnh cứng của nàng, tâm hắn giống như cũng bị đông cứng. “Chi Chi…… Chi Chi……” Hắn thương tiếc hôn lên môi nàng, ôm chặt nàng vào lòng, hướng lên trời mà bay.
“Ngô……” Nóng, nóng quá…… Nóng chết mất…… Ngực khó chịu, nặng quá…… Chi Chi mơ hồ, giương nanh múa vuốt, đá đạp lung tung , cái chăn bông trên người nàng rốt cục cũng rớt xuống. Cửu Vân mang thuốc vào, thấy nàng đạp chăn xuống. Nhất thời có chút tức giận: Lần thứ mười ba rồi! Xú nha đầu này bộ không muốn khoẻ lại hả? Cứ mặc cho nàng lạnh chết đi. Hắn bỏ mặc cái chăn, không đắp lại giúp nàng.
Lạnh…… Lạnh quá…… Thì ra tuyết lạnh như vậy…… Nhìn nàng co ro cúm rúm, bộ dáng lạnh run, Cửu Vân rốt cục cũng không đành lòng, nuốt đi cục tức không biết tỏ cùng ai xuống, vội vàng trùm chăn lại cho nàng. “Xú nha đầu, hành hạ ta cho đã đi!”
Sờ sờ trán nàng, hoàn hảo, hạ sốt rồi. Lại thổi thổi chén thuốc một chút, ừ, cũng đã nguội bớt, độ ấm vừa vặn.
“Xú nha đầu, mau ngồi dậy, uống thuốc, uống thuốc……” Ngoài miệng ngữ khí không tốt, nhưng động tác của Cửu Vân lại hết sức cẩn thận nhẹ nhàng. Nâng nàng dậy, tựa vào ngực mình, từng chút từng chút đút thuốc cho nàng uống. Bỗng nhiên, một cái ý tưởng hiện ra trong đầu hắn. “Hay là thôi đi.” Hắn bất đắc dĩ cười cười, nhưng mà…… Nhìn đôi môi nhỏ xinh mơ hồ hé ra…… Ai kêu nàng dụ hoặc người ta như vậy chứ, phạt nàng một chút cũng tốt. Nghĩ xong, hắn giảo hoạt cười, buông chén xuống, chính mình ngậm vào một ngụm thuốc, sau đó, hướng tới đôi môi mê người của nàng chậm rãi, hạ xuống –
Ưm ưm…… Chi Chi đột nhiêm cảm thấy ấm áp ở trên hai phiến môi, trong miệng cũng có cái gì đó khuấy động. Lúc đầu cũng nằm yên, nhưng rồi nó chậm rãi chuyển động, sau lại — sau lại càng lúc càng nhanh, giống như muốn vội vàng tìm kiếm cái gì đó từ trong miệng nàng — rốt cục đây là cái gì vậy? Nàng thật muốn mở to mắt ra mà xem, nhưng là, đầu thấy nặng, mí mắt cũng nặng, nàng cuối cùng vẫn không nhìn được……
Lúc mớm ngụm thuốc cuối cùng, Cửu Vân chỉ cảm thấy thuốc quá ít. Hắn lại có ý tưởng muốn ngày mai cũng mớm thuốc cho nàng thế này. Bất chợt, hắn cảm thấy hành vi của mình sao quá ngây thơ.
“Xú nha đầu!” Hắn mắng một câu, vẫn không nhịn được, lại ở trên môi nàng lưu luyến một phen.
“A!!” Đoàn Tử lỗ mãng đẩy cửa vào, nhìn thấy một màn như vậy. Ra vẻ thẹn thùng che mắt lại, nhưng tròng mắt linh hoạt lại xuyên khe hở trên tay, nhìn trừng trừng.
Cửu Vân lập tức dứt ra, thần sắc nhìn có vẻ trấn tĩnh, ánh mắt sắc bén liếc Đoàn Tử, thầm nghĩ sao tiểu nha đầu này ngày ấy bị mắng té tát, bữa nay lại chạy tới.
“Ta cái gì cũng chưa thấy!! Cái gì cũng chưa thấy hết đó!”
“Ta có làm gì đâu mà để ngươi thấy?” Cửu Vân bình tĩnh nói.
“Không, không, hắc hắc, Cửu Vân tiên quân cái gì cũng chưa có làm hết.”
Hừm, tiểu nha đầu này không phải hôm nay muốn tới đây báo thù chuyện bị mắng hử? Cửu Vân nhíu mày “Có chuyện gì?”
“Chuyện gì?” Đoàn Tử lúc này mới vỗ ót “Trường Xuân bà bà kêu ta tới hỏi một chút, coi Chi Chi hết bệnh chưa? Muốn kêu nàng mau chóng trở về……”
“Ngươi nhìn đi, coi nàng giống hết bệnh chưa?” Mau chóng trở về? Buồn cười, còn không phải bắt nàng về để mắng sao? Chi Chi không tưới hết Vạn Thảo Viên, cái lão bà tử kia còn không lấy cành mận gai chọc nàng mới là lạ à!
Đoàn Tử rướng cổ vào nhìn, thấy Chi Chi đang ngủ say sưa, nhẹ nhàng thở ra: May quá, vẫn chưa tỉnh. Kỳ thật nàng cũng lo Chi Chi trở về sẽ bị phạt. Nên cho dù bây giờ Chi Chi đã tỉnh lại, nàng cũng sẽ bắt nàng ấy tiếp tục giả bệnh, cho đến khi lão bà tử kia quên chuyện này mới thôi.
“A…… Nếu vẫn chưa tỉnh, ta đây đành trở về vậy. Hắc hắc, thực ngượng ngùng, phiền toái tiên quân chiếu cố Chi Chi , hắc hắc…… Quấy rầy ……”
“Đợi chút.” Cửu Vân tiên quân vẻ mặt cẩn thận gọi Đoàn Tử lại, “Lão bà tử kia có từng hỏi Chi Chi dùng tiên nhưỡng để làm gì không?”
Đoàn Tử nghĩ nghĩ, lắc đầu nói “Không có, chắc nàng lại tưởng Chi Chi đi đường không cẩn thận, làm đổ tiên nhưỡng thôi……” Trước kia cũng từng bị đổ vài lần. Lần cuối cùng nàng bị phạt cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
“Tốt lắm…… Ngươi trở về nói với lão bà tử kia, nói tiên nhưỡng là bị ta cướp đi, có chuyện gì cứ đổ hết lên người ta. Chi Chi thoát được bao nhiêu tội hay bấy nhiêu. Hiểu chưa?”
Đoàn Tử có chút kinh ngạc? Tưởng cảnh nàng thấy khi mới bước vào là do thói phong lưu của hắn gây nên, không có gì đặc biệt. Vậy mà bây giờ, hắn còn giúp Chi Chi như vậy, chẳng lẽ hắn thực thích con bé kia –
“A! Hiểu, hiểu.”
“Vậy, không tiễn.”
Cửu Vân tiêu sái mở cửa, làm tư thế tiễn khách. Đoàn Tử hai mắt nhìn hắn, ngơ ngác rồi đi ra.
A…… Chẳng lẽ…… Là thật ……? Kia vừa rồi, hắn hôn Chi Chi…… Cũng là vì…… Đoàn Tử đỏ mặt,“Ôi ~ mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được! Ta cùng Tiểu Cửu còn chưa có lớn mật như vậy đâu……” Ý? Tiểu Cửu? Đoàn Tử bỗng nhiên cười giảo hoạt, đúng ha! Nàng đúng là cũng chưa có hôn qua Tiểu Cửu đâu à nha, cũng không biết…… Nàng nhăn răng cười, vui vẻ chạy đi tìm Tiểu Cửu lang quân của mình.
Thời điểm hắn tìm được nàng, nàng suýt nữa đã ngất đi vì lạnh. Tuyết bay đầy trời, thân hình nàng nho nhỏ, khoác hai kiện áo kỳ lạ, cuộn mình nằm trong một góc tường ở trong cung. Tuyết rơi dày đặc, gần như muốn chôn vùi nàng. Hắn thừa nhận, lúc nhìn thấy nàng bất động nằm ở đó, mặt mũi đỏ bừng vì lạnh, hắn đau lòng muốn chết. Ôm thân mình lạnh cứng của nàng, tâm hắn giống như cũng bị đông cứng. “Chi Chi…… Chi Chi……” Hắn thương tiếc hôn lên môi nàng, ôm chặt nàng vào lòng, hướng lên trời mà bay.
“Ngô……” Nóng, nóng quá…… Nóng chết mất…… Ngực khó chịu, nặng quá…… Chi Chi mơ hồ, giương nanh múa vuốt, đá đạp lung tung , cái chăn bông trên người nàng rốt cục cũng rớt xuống. Cửu Vân mang thuốc vào, thấy nàng đạp chăn xuống. Nhất thời có chút tức giận: Lần thứ mười ba rồi! Xú nha đầu này bộ không muốn khoẻ lại hả? Cứ mặc cho nàng lạnh chết đi. Hắn bỏ mặc cái chăn, không đắp lại giúp nàng.
Lạnh…… Lạnh quá…… Thì ra tuyết lạnh như vậy…… Nhìn nàng co ro cúm rúm, bộ dáng lạnh run, Cửu Vân rốt cục cũng không đành lòng, nuốt đi cục tức không biết tỏ cùng ai xuống, vội vàng trùm chăn lại cho nàng. “Xú nha đầu, hành hạ ta cho đã đi!”
Sờ sờ trán nàng, hoàn hảo, hạ sốt rồi. Lại thổi thổi chén thuốc một chút, ừ, cũng đã nguội bớt, độ ấm vừa vặn.
“Xú nha đầu, mau ngồi dậy, uống thuốc, uống thuốc……” Ngoài miệng ngữ khí không tốt, nhưng động tác của Cửu Vân lại hết sức cẩn thận nhẹ nhàng. Nâng nàng dậy, tựa vào ngực mình, từng chút từng chút đút thuốc cho nàng uống. Bỗng nhiên, một cái ý tưởng hiện ra trong đầu hắn. “Hay là thôi đi.” Hắn bất đắc dĩ cười cười, nhưng mà…… Nhìn đôi môi nhỏ xinh mơ hồ hé ra…… Ai kêu nàng dụ hoặc người ta như vậy chứ, phạt nàng một chút cũng tốt. Nghĩ xong, hắn giảo hoạt cười, buông chén xuống, chính mình ngậm vào một ngụm thuốc, sau đó, hướng tới đôi môi mê người của nàng chậm rãi, hạ xuống –
Ưm ưm…… Chi Chi đột nhiêm cảm thấy ấm áp ở trên hai phiến môi, trong miệng cũng có cái gì đó khuấy động. Lúc đầu cũng nằm yên, nhưng rồi nó chậm rãi chuyển động, sau lại — sau lại càng lúc càng nhanh, giống như muốn vội vàng tìm kiếm cái gì đó từ trong miệng nàng — rốt cục đây là cái gì vậy? Nàng thật muốn mở to mắt ra mà xem, nhưng là, đầu thấy nặng, mí mắt cũng nặng, nàng cuối cùng vẫn không nhìn được……
Lúc mớm ngụm thuốc cuối cùng, Cửu Vân chỉ cảm thấy thuốc quá ít. Hắn lại có ý tưởng muốn ngày mai cũng mớm thuốc cho nàng thế này. Bất chợt, hắn cảm thấy hành vi của mình sao quá ngây thơ.
“Xú nha đầu!” Hắn mắng một câu, vẫn không nhịn được, lại ở trên môi nàng lưu luyến một phen.
“A!!” Đoàn Tử lỗ mãng đẩy cửa vào, nhìn thấy một màn như vậy. Ra vẻ thẹn thùng che mắt lại, nhưng tròng mắt linh hoạt lại xuyên khe hở trên tay, nhìn trừng trừng.
Cửu Vân lập tức dứt ra, thần sắc nhìn có vẻ trấn tĩnh, ánh mắt sắc bén liếc Đoàn Tử, thầm nghĩ sao tiểu nha đầu này ngày ấy bị mắng té tát, bữa nay lại chạy tới.
“Ta cái gì cũng chưa thấy!! Cái gì cũng chưa thấy hết đó!”
“Ta có làm gì đâu mà để ngươi thấy?” Cửu Vân bình tĩnh nói.
“Không, không, hắc hắc, Cửu Vân tiên quân cái gì cũng chưa có làm hết.”
Hừm, tiểu nha đầu này không phải hôm nay muốn tới đây báo thù chuyện bị mắng hử? Cửu Vân nhíu mày “Có chuyện gì?”
“Chuyện gì?” Đoàn Tử lúc này mới vỗ ót “Trường Xuân bà bà kêu ta tới hỏi một chút, coi Chi Chi hết bệnh chưa? Muốn kêu nàng mau chóng trở về……”
“Ngươi nhìn đi, coi nàng giống hết bệnh chưa?” Mau chóng trở về? Buồn cười, còn không phải bắt nàng về để mắng sao? Chi Chi không tưới hết Vạn Thảo Viên, cái lão bà tử kia còn không lấy cành mận gai chọc nàng mới là lạ à!
Đoàn Tử rướng cổ vào nhìn, thấy Chi Chi đang ngủ say sưa, nhẹ nhàng thở ra: May quá, vẫn chưa tỉnh. Kỳ thật nàng cũng lo Chi Chi trở về sẽ bị phạt. Nên cho dù bây giờ Chi Chi đã tỉnh lại, nàng cũng sẽ bắt nàng ấy tiếp tục giả bệnh, cho đến khi lão bà tử kia quên chuyện này mới thôi.
“A…… Nếu vẫn chưa tỉnh, ta đây đành trở về vậy. Hắc hắc, thực ngượng ngùng, phiền toái tiên quân chiếu cố Chi Chi , hắc hắc…… Quấy rầy ……”
“Đợi chút.” Cửu Vân tiên quân vẻ mặt cẩn thận gọi Đoàn Tử lại, “Lão bà tử kia có từng hỏi Chi Chi dùng tiên nhưỡng để làm gì không?”
Đoàn Tử nghĩ nghĩ, lắc đầu nói “Không có, chắc nàng lại tưởng Chi Chi đi đường không cẩn thận, làm đổ tiên nhưỡng thôi……” Trước kia cũng từng bị đổ vài lần. Lần cuối cùng nàng bị phạt cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
“Tốt lắm…… Ngươi trở về nói với lão bà tử kia, nói tiên nhưỡng là bị ta cướp đi, có chuyện gì cứ đổ hết lên người ta. Chi Chi thoát được bao nhiêu tội hay bấy nhiêu. Hiểu chưa?”
Đoàn Tử có chút kinh ngạc? Tưởng cảnh nàng thấy khi mới bước vào là do thói phong lưu của hắn gây nên, không có gì đặc biệt. Vậy mà bây giờ, hắn còn giúp Chi Chi như vậy, chẳng lẽ hắn thực thích con bé kia –
“A! Hiểu, hiểu.”
“Vậy, không tiễn.”
Cửu Vân tiêu sái mở cửa, làm tư thế tiễn khách. Đoàn Tử hai mắt nhìn hắn, ngơ ngác rồi đi ra.
A…… Chẳng lẽ…… Là thật ……? Kia vừa rồi, hắn hôn Chi Chi…… Cũng là vì…… Đoàn Tử đỏ mặt,“Ôi ~ mắc cỡ chết được, mắc cỡ chết được! Ta cùng Tiểu Cửu còn chưa có lớn mật như vậy đâu……” Ý? Tiểu Cửu? Đoàn Tử bỗng nhiên cười giảo hoạt, đúng ha! Nàng đúng là cũng chưa có hôn qua Tiểu Cửu đâu à nha, cũng không biết…… Nàng nhăn răng cười, vui vẻ chạy đi tìm Tiểu Cửu lang quân của mình.
Tác giả :
Lê Chi Chi