Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em
Chương 26: Đam mê
Tiểu Liêu nhẹ nhàng mở miệng, hàm răng cũng hé mở, lưỡi Bách Sanh gấp rút chui vào. Hắn hôn thật sự vội vàng. Tay từ chiếc ghế bên cạnh nó di chuyển đến bả vai nó. Tiểu Liêu nhắm mắt lại. Trong đầu những ký ức về Bách Sanh đều như sống lại, nhớ về nụ hôn 3 năm trước tại đây cùng hắn. Những thứ đó bỗng nhiên hóa thành luồng nhiệt khiến nó đáp lại hắn.
“Tại sao … tha thứ cho anh?” Bách Sanh áp môi gần môi nó, nhẹ nhàng tỉ tê. Hắn cho rằng, nhiều lần bị tổn thương như vậy, Tiểu Liêu sẽ hận hắn, muốn được thoát khỏi hắn. Nhưng mà nó không có, nó không có cự tuyệt hắn cải trang để thăm hỏi, không cự tuyệt lời mời của hắn, ngay cả nụ hôn của hắn … nó cũng yên lặng chấp nhận.
Ánh mắt Tiểu Liêu rạng rỡ, chăm chú nhìn Bách Sanh “Đêm đó, anh khóc.” Nó từng giận, từng hận. Hắn tìm đến nó, nó hận, hắn không xuất hiện, nó càng hận. Chỉ cần là Bách Sanh, thì tất cả cảm giác của nó cứ như là hỏng bét hết, không còn tâm trí để ý.
Trong đôi mắt đen của Bách Sanh bắt đầu trào lên hàng ngàn hàng vạn cảm xúc, cuối người cắn vào môi nó, thanh âm rung rẫy “Tiểu Liêu, làm sao bây giờ, anh không nỡ … không nỡ buông tay.”
Tiểu Liêu nhắm mắt lại, 2 tay vòng qua người hắn, thừa nhận có chút gấp gáp đụng vào hắn “Vậy, thì đừng buông tay.”
Tay của Bách Sanh nương theo bả vai nó đi xuống, lướt qua những đường cong trên cơ thể nó. Tay kia thì theo áo sơ mi đi vào, Tiểu Liêu bắt đầu phát ra những tiếng rên nhỏ. Bách Sanh chỉ cảm thấy toàn thân, mỗi 1 tế bào đều như bị nó hành hạ đến muốn phát ra những tiếng gào thét thật mãnh liệt.
Tiểu Liêu đã 20 tuổi, thân thể đã không còn giống như những gì trong ký ức hắn nữa, trong nháy mắt khiến con người hắn tràn ngập những cảm xúc khó tả, ngậm lấy vành tai nó, cổ nó lưu lại dấu tích của hắn. Bách Sanh có chút điên cuồng, thậm chí còn nghĩ, hắn muốn trạm khắc trên toàn thân nó những dấu tích của bản thân mình.
Hắn ôm lấy nó đặt ngồi trên người mình, dùng răng từ từ cắn đứt nút áo sơ mi trên người nó. Từng chút từng chút theo những khe hỡ nhẹ nhàng hôn. Ngón tay hắn tiến đến bên hông nó, từ từ thăm dò, tìm thấy dây cột áo, chậm rãi trêu đùa. Tiểu Liêu cảm giác được động tác của tay hắn, cả người co rúm lại. Nhìn Bách Sanh trước mặt, hắn đang ồ ồ thở dốc, bừa bãi vung lấy chỗ dốc ngay dưới xương quai xanh nó, ngứa ngáy, mê dại …
Hai má Tiểu Liêu nóng lên, hơi mất tự nhiên cuối đầu nhìn thân thể mình đã trơ trụi trước mặt hắn. Trong bóng đêm bả vai gầy yếu rung lên. Biết là dưới ánh trăng như vậy, hắn sẽ không thấy rõ lắm, nhưng mà bản thân vẩn có chút xấu hổ. Cảm thấy tư thế này hơi khó chịu, nó đưa tay để ở trước ngực nóng bỏng của Bách Sanh “Bách Sanh … không phải anh … ở phía trên?”
Bách Sanh nhịn không được cười nhẹ, lồng ngực khẽ run rẫy. Ngón tay cố tình trêu chọc cơ thể nó. Tiểu Liêu cảm thấy không nhịn được, thoáng cọ cọ lại cảm thấy được chỗ đó của hắn có gì đó thay đổi. Bách Sanh đem vùi nó vào trong hốc cổ hắn, thanh âm trầm thấp. Tiểu Liêu rất thích nhìn bộ dạng của hắn trong lúc này, trong mắt đâu đâu cũng là ảnh ngược của nó. Trong những hình ảnh đó loáng thoáng là tình cảm dịu dàng.
“Em ở dưới, anh sợ đụng đến vết thương của em.” Bách Sanh nhẹ nhàng vuốt lưng nó, đem mái tóc dài của nó vén cả ra phía sau. “Ngoan, anh sẽ dạy em …. làm như thế nào.” Khi hắn nói ngữ điệu mang theo chút khàn khàn, Tiểu Liêu đỏ mặt, để hắn tùy ý hôn lên lưng mình.
Hắn ngậm lấy cánh môi của nó nhẹ nhàng hôn, toàn thân Tiểu Liêu như mất hết sức lực ngồi yên trong lòng hắn. Bách Sanh ôm cả cơ thể nó, tay từ từ thăm dò, Tiểu Liêu cắn bờ vai hắn “Bách Sanh, sẽ đau.”
Bách Sanh hôn nó, biết là lần đầu tiên nó đã bị hắn dọa phát khiếp, động tác cũng có phần nhẹ nhàng hơn, nhỏ giọng trấn an “Bảo bối, sẽ không đau … anh sẽ cẩn thận.”
Trong thùng xe chật hẹp, thân thể 2 người gao gắt dính chặt vào nhau. Tiểu Liêu ghé đầu vào người hắn, bị hắn trêu trọc đến cả người mềm nhũng. Bách Sanh vẫn chậm rãi ở bên ngoài đùa giỡn nó, âm thầm tự chịu đựng trước, chỉ sợ không cẩn thận lại làm nó đau. Tiểu Liêu cảm thấy khó chịu, cọ cọ ánh mắt mơ màng nhìn hắn “Bách Sanh …”
Bách Sanh nhìn thấy nó mè nheo, trong lòng lại cảm thấy dịu dàng. Nâng người nó lên, từ từ giúp nó tiến vào. Tiểu Liêu gao gắt cào lên bờ vai hắn. Trán Bách Sanh bắt đầu thấm dần những giọt mồ hôi, hắn vẫn thấp giọng vỗ về, ở bên tai nó khẽ hôn.
Tiểu Liêu thở hổn hểnh, đấm vào người hắn “Bách Sanh khó chịu, không thích.”
Bách Sanh bị nó giày vò đến muốn giết người. Nào có ai tiến triển đến mức này rồi lại nói không muốn. Đừng nói là hắn lúc này đã hóa thành lang sói, phàm là đàn ông bình thường đều không có khả năng nghỉ giữa chừng. Ngực hắn mãnh liệt nhấp nhô, mở rộng cổ áo sơ mi ra để lộ ra vòng ngực màu lúa mì đã thấm đầy mồ hôi, hắn vỗ về lưng nó, hôn rất nhẹ nhàng “Ngoan, thả lỏng.”
Thân thể Tiểu Liêu đang buộc chặt theo lời nói dịu dàng của hắn từ từ thả lỏng. Thời điểm hắn hoàn toàn tiến vào, hắn vẫn cẫn thận hôn nó, không dám tùy tiện. Tiểu Liêu này, nếu mà thật sự làm nó đau, nói không chừng sẽ đẩy xe chạy ra mất. Tiểu Liêu từ từ thích ứng, Bách Sanh siết chặt vòng eo nó “Từ từ cử động.”.
Tiểu Liêu lầm bầm gì đó, không thèm cử động, Bách Sanh bị nó hành hạ đến gần nửa chết nửa sống “Dịch Tiểu Liêu, em cố ý.”
Tiểu Liêu rút người lại, nhỏ giọng nói “Em …. sẽ không đó, hung dữ thì sao … cầm thú.”
Bách Sanh, hắn không phải cầm thú sao, bằng không hắn đang làm cái gì. Tuy rằng không thấy rõ bộ dáng nó khi này. Nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng biết giờ này nó đang nhếch cái mỏ nhỏ đáng yêu ra. Nghĩ đến hắn liền ngậm lấy cánh môi của nó không buông ra. Tiểu Liêu bị hắn hôn đến mơ màng. Bách Sanh nâng người giúp nó dễ cử động. Tiểu Liêu cảm thấy đại não như từng đợt bị dã nhuyễn ra. Cắn chặt môi hừ ra 1 tiếng.
Tiểu Liêu mệt đến không còn sức, ngã đầu lên vai hắn, miệng lẩm bẩm “Bách Sanh, còn muốn bao lâu?”
Hơi sức của Bách Sanh tất cả như nghẹn ở cổ họng, con dâu nhà ai lại như thế này không, trong tình huống này mà hỏi chồng là còn muốn bao lâu. Cái này chỉ càng khiến ý xấu của hắn lại trỗi lên, càng mạnh mẽ hơn. Tiểu Liêu tỏ ý không vui muốn đứng lên.
Bách Sanh kéo nó lại, chẳng lẽ nó thật sự không thoải mái? Hắn rầu rĩ nghĩ, chẳng lẻ kỹ thuật của mình tồi như vậy sao? Hắn lại ra sức giỗ nó “Ngoan …Thật sự không thích sao?”
Tiểu Liêu cọ vào người hắn, ngập ngừng nói “…. Không phải …”
“Mệt sao?”
“Không…”
Vậy, thì tại sao, Bách Sanh thật sự sầu não, ôm chặt lấy nó “Hay là vết thương còn đau.”
Tiểu Liêu không được tự nhiên nói “Xe động đậy, sẽ dọa người ta.”
“….” Bách Sanh quyết định từ đây về sau sẽ không bao giờ, trong cái thời điểm này cùng với nó làm rõ bất cứ chuyện gì.
Giúp nó cài lại nội y, ngăn không để nó mặt áo sơ mi vào.
“Ơ.” Tiểu Liêu bị hắn từ phía sau ôm lấy lưng, tầm mắt chỉ có thể nhìn về bóng đen ngoài cửa sổ xe, rõ ràng rất uất ức, rõ ràng rất đau, nhưng tại sao chỉ với 1 câu nói của Bách Sanh, 1 cái hôn thì nó lập tực như đã quên hết.
Bách Sanh chôn mặt trên lưng nó, 2 má áp sát vào nó “Anh muốn bảo vệ em, vậy mà lần lượt lại tổn thương em, anh nên làm thế nào mới tốt nhất đây.”
Tiểu Liêu nhắm mắt, 2 tay để trên vòng tay hắn đang siết chặt eo mình, giống như trấn an nhẹ nhàng xoa lấy “Cho anh thêm cơ hội, vứt bỏ em, sẽ không tìm thấy nữa đâu.”
Bách Sanh đơ người ra, 1 lúc mới hiểu khóe miệng cong lên “…. Ừa.” Nhìn qua nó, đưa tay vén phần mái của nó lên, nhìn vết sẹo trên tráng nó, trong lòng có cảm xúc khó tả “Dịch Tiểu Liêu, ở cùng với anh, rất nguy hiểm, không sợ sao?”
Tiểu Liêu tuy không hiểu ý hắn nói nguy hiểm là cái gì. Nhưng nó mơ hồ cảm thấy được, Bách Sanh nhiều lần rời xa nó không phải không thương nó. Nó nằm trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng vui đùa với cái cút áo của hắn “Không sợ, em chỉ sợ, anh không cần em.”
Bách Sanh cảm thấy bản thân mình thật sự quá ích kỷ, hình như hắn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nó. Tiểu Liêu bởi vì bẩm sinh thiếu khôn khéo, rất ngốc nghếch. 3 năm trước, hắn 1 câu cũng không nói liền bỏ nó ra đi. Bây giờ quay về, vẫn gây cho nó tổn thương. Nếu như hắn có thể vì nó mà nghĩ 1 chút, nó sẽ không bị tổn thương nặng như thế. Ôm chặt người trong lòng, Bách Sanh yêu thương hỏi “Tiểu Liêu, chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau. Cô nương ngốc ngoan ngoãn ở bên anh, phải nghe lời anh, không được chạy lung tung, càng không được đi cùng người lạ. Mỗi ngày, anh sẽ cho người đến đón em. Em chỉ cần yên tâm đứng bên anh là được, hiểu không?”
Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ “Có người xấu, là người lần trước?”
Bách Sanh gật đầu “Trừ hắn ta, còn có nhiều người khác. Cho nên, em phải ngoan, trừ lời anh nói, ai cũng không được tin.”
“Ờ, biết.” Tiểu Liêu đáp lại lời hắn, sau đó nhỏ giọng nghiêm túc hỏi “Bách Sanh, chúng ta … tốt rồi?”
Bách Sanh nhẹ cọ vào chóp mũi nó “Ừa, rất tốt. Đều là tại anh không tốt, 3 năm trước để mất Tiểu Liêu, sau này sẽ không bao giờ … lặp lại.”
Tiểu Liêu cười híp mắt, mắt nó lộ niềm vui hơn bao giờ hết, đưa bàn tay nhỏ ra “Nghéo tay.”
Bách Sanh liếc mắt “Dịch Tiểu Liêu, em là quỹ ngây thơ.”
Tiểu Liêu quyết không tha, Bách Sanh đành thỏa hiệp. Chỉ cần có thể làm cho nó an tâm, hắn làm gì cũng được. Tiểu Liêu, thuận thế nắm chặt luôn ngón tay của hắn “Bách Sanh, phải bồi thường cho em.”
“Ừa.”
“Về sau không được ăn hiếp em.”
“Ừa.”
“Phải nghe lời.”
“Ừa”
“Mua đồ ăn cho em.”
“…. Ừa.”
“Giúp em, làm bài tập về nhà.”
“…..Ừa”
“Giặt quần áo.”
“Có máy giặt mà?”
“Muốn anh giặt.”
“….Ừa.”
“Nấu cơm, cho em ăn.”
“Có người làm?”
“Muốn anh nấu.”
“……” Hình như có người nào đó đang được 1 tất muốn tiến 1 thước.
“Bách Sanh, trả lời.”
“… Dịch Tiểu Liêu, em xác định là em đang tìm bạn trai hay là tìm ba.”
“……”
*
Đưa Tiểu Liêu về trường học, Bách Sanh dựng xe bên ngoài trường, dắt tay nó chậm rãi đến dưới lầu ký túc xá.
“Đi lên đi, anh nhìn em lên.” Bách Sanh buông tay nó ra, đứng tại chỗ nhìn nó đi lên.
Tiểu Liêu gục đầu xuống, buồn bả “Ờ.” 1 tiếng, Bách Sanh phải đi rồi!
Bách Sanh nhìn thấy bộ dạng yểu xìu của nó, cuối đầu cười “Dịch Tiểu Liêu…”
“Hở?”
“Ngày mai tan học ở lại ký túc xá, không được đi đâu.”
“Tại sao?”
“… sẽ có quà.”
Hai mắt Tiểu Liêu lập tức sáng lên “Quà gì?”
Bách Sanh chỉ cười, nhìn ánh đèn đường hạ xuống, toàn thân như được mạ 1 lớp kim loại mỏng “Bí mật!”
Chiều hôm sau, Tiểu Liêu không có tiết học, nhưng mà nó nhớ lời Bách Sanh nói, ngoan ngoãn ở trong ký túc xá chờ. Thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình di động … lại có chút gì đó bất an, nằm lê lếch trên mặt bàn cứ nhìn vào màn hình di động. Bách Sanh có phải lại đùa giỡn với nó? Tối hôm qua mọi việc đều là thật không? Thời gian trôi qua chậm không tả được.
Lúc di động vang lên, Tiểu Liêu lập tức bắt máy.
Bách Sanh rõ ràng là đang cười bên đầu dây bên kia “Đang đợi anh?”
Tiểu Liêu cố cãi “Không có.”
Bách Sanh hiển nhiên là tâm tình đang rất tốt, không thèm chấp với nó “Anh đang ngoài cổng trường, ra đi.”
Tiểu Liêu không thấy quà cáp gì cả, Bách Sanh chỉ là đưa nó đi ăn như bình thường, ăn xong thì lái xe rời đi. Hết thảy mọi thứ đều bình thường, chả có gì là bất ngờ mừng rỡ. Trong lòng nó thầm oan trách hắn là kẻ lừa đảo, ánh mắt thì đảo xa xôi ra ngoài cửa sổ, lúng ta lúng túng hỏi “Bách Sanh, xe anh không có công cụ định vị.”
Bách Sanh liếc nhìn 1 cái, hướng mắt theo tầm nhìn của nó về GPS phía trước, nó hoài nghi nhìn Bách Sanh “Anh… không biết dùng?”
“….” Bách Sanh tức giận trừng mắt nhìn nó, không biết nó lại muốn cái gì nữa.
“Quay về trường học, phải đi hướng này.” Tiểu Liêu lầm bầm muốn giúp hắn đi đúng đường “Anh vừa mới quay về thành phố N, rất nhiều chỗ đã thay đổi, lạc đường cũng không cần xấu hổ”
Bách Sanh đã dần quen với những cách nghĩ khác thường của nó, mắt vẫn nhìn phía trước, nhạt giọng nói “Con đường này về nhà anh, sau này, anh với em sống chung.”
Tiểu Liêu kinh ngạc nhìn hắn, lập tức yên lặng cúi xuống ngón tay chỉ chỉ “Vậy, phải ở chung?”
“Ừa.” Bách Sanh nở 1 nụ cười quen thuộc.
Tiểu Liêu liếc mắt nhìn hắn “Cái gì cũng không hỏi ý em, tự mình quyết định.”
“Em không đồng ý?”
Tiểu Liêu vẫn cúi mặt, nhỏ giọng lầm bầm “Không phải … nếu …. anh mỗi ngày muốn … cái đó đó … sẽ rất phiền.”
Bách Sanh nắm chặt tay lái trấn định lại tinh thần, hắn tự nói với mình cái “đó đó” mà nó nói không phải cái hắn đang nghĩ, tự trấn tỉnh mình “Cái đó đó là cái gì?”
Tiểu Liêu tức giận liếc hắn “Tối hôm qua, anh làm cái đó, còn có thể là cái gì, giả ngốc à.”
“…..” Bách Sanh hắn đã quên mất tận trong cốt cán nó là 1 tiểu sắc nữ, hắn sao mà lại quên cái chuyện quan trọng như vậy.
Tiểu Liêu kéo áo Bách Sanh, nổi giận đùng đùng “Ngủ xong rồi, thì phải chịu trách nhiệm … nếu không, đánh chết anh.”
“…..” Bách Sanh nhớ lại lần trước bị đá ở ngoài đường thật xúi quẩy, còn bị bọn Lâm Duệ cười hơn nửa tháng. Tiểu Liêu mấy năm nay càng ngày càng giống cô nàng đanh đá. Bách Sanh yên lặng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, về sau phải tìm cách cắt hết vuốt của tiểu nha đầu này. Bằng không những ngày về sau của hắn, sẽ không được yên thân
“Tại sao … tha thứ cho anh?” Bách Sanh áp môi gần môi nó, nhẹ nhàng tỉ tê. Hắn cho rằng, nhiều lần bị tổn thương như vậy, Tiểu Liêu sẽ hận hắn, muốn được thoát khỏi hắn. Nhưng mà nó không có, nó không có cự tuyệt hắn cải trang để thăm hỏi, không cự tuyệt lời mời của hắn, ngay cả nụ hôn của hắn … nó cũng yên lặng chấp nhận.
Ánh mắt Tiểu Liêu rạng rỡ, chăm chú nhìn Bách Sanh “Đêm đó, anh khóc.” Nó từng giận, từng hận. Hắn tìm đến nó, nó hận, hắn không xuất hiện, nó càng hận. Chỉ cần là Bách Sanh, thì tất cả cảm giác của nó cứ như là hỏng bét hết, không còn tâm trí để ý.
Trong đôi mắt đen của Bách Sanh bắt đầu trào lên hàng ngàn hàng vạn cảm xúc, cuối người cắn vào môi nó, thanh âm rung rẫy “Tiểu Liêu, làm sao bây giờ, anh không nỡ … không nỡ buông tay.”
Tiểu Liêu nhắm mắt lại, 2 tay vòng qua người hắn, thừa nhận có chút gấp gáp đụng vào hắn “Vậy, thì đừng buông tay.”
Tay của Bách Sanh nương theo bả vai nó đi xuống, lướt qua những đường cong trên cơ thể nó. Tay kia thì theo áo sơ mi đi vào, Tiểu Liêu bắt đầu phát ra những tiếng rên nhỏ. Bách Sanh chỉ cảm thấy toàn thân, mỗi 1 tế bào đều như bị nó hành hạ đến muốn phát ra những tiếng gào thét thật mãnh liệt.
Tiểu Liêu đã 20 tuổi, thân thể đã không còn giống như những gì trong ký ức hắn nữa, trong nháy mắt khiến con người hắn tràn ngập những cảm xúc khó tả, ngậm lấy vành tai nó, cổ nó lưu lại dấu tích của hắn. Bách Sanh có chút điên cuồng, thậm chí còn nghĩ, hắn muốn trạm khắc trên toàn thân nó những dấu tích của bản thân mình.
Hắn ôm lấy nó đặt ngồi trên người mình, dùng răng từ từ cắn đứt nút áo sơ mi trên người nó. Từng chút từng chút theo những khe hỡ nhẹ nhàng hôn. Ngón tay hắn tiến đến bên hông nó, từ từ thăm dò, tìm thấy dây cột áo, chậm rãi trêu đùa. Tiểu Liêu cảm giác được động tác của tay hắn, cả người co rúm lại. Nhìn Bách Sanh trước mặt, hắn đang ồ ồ thở dốc, bừa bãi vung lấy chỗ dốc ngay dưới xương quai xanh nó, ngứa ngáy, mê dại …
Hai má Tiểu Liêu nóng lên, hơi mất tự nhiên cuối đầu nhìn thân thể mình đã trơ trụi trước mặt hắn. Trong bóng đêm bả vai gầy yếu rung lên. Biết là dưới ánh trăng như vậy, hắn sẽ không thấy rõ lắm, nhưng mà bản thân vẩn có chút xấu hổ. Cảm thấy tư thế này hơi khó chịu, nó đưa tay để ở trước ngực nóng bỏng của Bách Sanh “Bách Sanh … không phải anh … ở phía trên?”
Bách Sanh nhịn không được cười nhẹ, lồng ngực khẽ run rẫy. Ngón tay cố tình trêu chọc cơ thể nó. Tiểu Liêu cảm thấy không nhịn được, thoáng cọ cọ lại cảm thấy được chỗ đó của hắn có gì đó thay đổi. Bách Sanh đem vùi nó vào trong hốc cổ hắn, thanh âm trầm thấp. Tiểu Liêu rất thích nhìn bộ dạng của hắn trong lúc này, trong mắt đâu đâu cũng là ảnh ngược của nó. Trong những hình ảnh đó loáng thoáng là tình cảm dịu dàng.
“Em ở dưới, anh sợ đụng đến vết thương của em.” Bách Sanh nhẹ nhàng vuốt lưng nó, đem mái tóc dài của nó vén cả ra phía sau. “Ngoan, anh sẽ dạy em …. làm như thế nào.” Khi hắn nói ngữ điệu mang theo chút khàn khàn, Tiểu Liêu đỏ mặt, để hắn tùy ý hôn lên lưng mình.
Hắn ngậm lấy cánh môi của nó nhẹ nhàng hôn, toàn thân Tiểu Liêu như mất hết sức lực ngồi yên trong lòng hắn. Bách Sanh ôm cả cơ thể nó, tay từ từ thăm dò, Tiểu Liêu cắn bờ vai hắn “Bách Sanh, sẽ đau.”
Bách Sanh hôn nó, biết là lần đầu tiên nó đã bị hắn dọa phát khiếp, động tác cũng có phần nhẹ nhàng hơn, nhỏ giọng trấn an “Bảo bối, sẽ không đau … anh sẽ cẩn thận.”
Trong thùng xe chật hẹp, thân thể 2 người gao gắt dính chặt vào nhau. Tiểu Liêu ghé đầu vào người hắn, bị hắn trêu trọc đến cả người mềm nhũng. Bách Sanh vẫn chậm rãi ở bên ngoài đùa giỡn nó, âm thầm tự chịu đựng trước, chỉ sợ không cẩn thận lại làm nó đau. Tiểu Liêu cảm thấy khó chịu, cọ cọ ánh mắt mơ màng nhìn hắn “Bách Sanh …”
Bách Sanh nhìn thấy nó mè nheo, trong lòng lại cảm thấy dịu dàng. Nâng người nó lên, từ từ giúp nó tiến vào. Tiểu Liêu gao gắt cào lên bờ vai hắn. Trán Bách Sanh bắt đầu thấm dần những giọt mồ hôi, hắn vẫn thấp giọng vỗ về, ở bên tai nó khẽ hôn.
Tiểu Liêu thở hổn hểnh, đấm vào người hắn “Bách Sanh khó chịu, không thích.”
Bách Sanh bị nó giày vò đến muốn giết người. Nào có ai tiến triển đến mức này rồi lại nói không muốn. Đừng nói là hắn lúc này đã hóa thành lang sói, phàm là đàn ông bình thường đều không có khả năng nghỉ giữa chừng. Ngực hắn mãnh liệt nhấp nhô, mở rộng cổ áo sơ mi ra để lộ ra vòng ngực màu lúa mì đã thấm đầy mồ hôi, hắn vỗ về lưng nó, hôn rất nhẹ nhàng “Ngoan, thả lỏng.”
Thân thể Tiểu Liêu đang buộc chặt theo lời nói dịu dàng của hắn từ từ thả lỏng. Thời điểm hắn hoàn toàn tiến vào, hắn vẫn cẫn thận hôn nó, không dám tùy tiện. Tiểu Liêu này, nếu mà thật sự làm nó đau, nói không chừng sẽ đẩy xe chạy ra mất. Tiểu Liêu từ từ thích ứng, Bách Sanh siết chặt vòng eo nó “Từ từ cử động.”.
Tiểu Liêu lầm bầm gì đó, không thèm cử động, Bách Sanh bị nó hành hạ đến gần nửa chết nửa sống “Dịch Tiểu Liêu, em cố ý.”
Tiểu Liêu rút người lại, nhỏ giọng nói “Em …. sẽ không đó, hung dữ thì sao … cầm thú.”
Bách Sanh, hắn không phải cầm thú sao, bằng không hắn đang làm cái gì. Tuy rằng không thấy rõ bộ dáng nó khi này. Nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng biết giờ này nó đang nhếch cái mỏ nhỏ đáng yêu ra. Nghĩ đến hắn liền ngậm lấy cánh môi của nó không buông ra. Tiểu Liêu bị hắn hôn đến mơ màng. Bách Sanh nâng người giúp nó dễ cử động. Tiểu Liêu cảm thấy đại não như từng đợt bị dã nhuyễn ra. Cắn chặt môi hừ ra 1 tiếng.
Tiểu Liêu mệt đến không còn sức, ngã đầu lên vai hắn, miệng lẩm bẩm “Bách Sanh, còn muốn bao lâu?”
Hơi sức của Bách Sanh tất cả như nghẹn ở cổ họng, con dâu nhà ai lại như thế này không, trong tình huống này mà hỏi chồng là còn muốn bao lâu. Cái này chỉ càng khiến ý xấu của hắn lại trỗi lên, càng mạnh mẽ hơn. Tiểu Liêu tỏ ý không vui muốn đứng lên.
Bách Sanh kéo nó lại, chẳng lẽ nó thật sự không thoải mái? Hắn rầu rĩ nghĩ, chẳng lẻ kỹ thuật của mình tồi như vậy sao? Hắn lại ra sức giỗ nó “Ngoan …Thật sự không thích sao?”
Tiểu Liêu cọ vào người hắn, ngập ngừng nói “…. Không phải …”
“Mệt sao?”
“Không…”
Vậy, thì tại sao, Bách Sanh thật sự sầu não, ôm chặt lấy nó “Hay là vết thương còn đau.”
Tiểu Liêu không được tự nhiên nói “Xe động đậy, sẽ dọa người ta.”
“….” Bách Sanh quyết định từ đây về sau sẽ không bao giờ, trong cái thời điểm này cùng với nó làm rõ bất cứ chuyện gì.
Giúp nó cài lại nội y, ngăn không để nó mặt áo sơ mi vào.
“Ơ.” Tiểu Liêu bị hắn từ phía sau ôm lấy lưng, tầm mắt chỉ có thể nhìn về bóng đen ngoài cửa sổ xe, rõ ràng rất uất ức, rõ ràng rất đau, nhưng tại sao chỉ với 1 câu nói của Bách Sanh, 1 cái hôn thì nó lập tực như đã quên hết.
Bách Sanh chôn mặt trên lưng nó, 2 má áp sát vào nó “Anh muốn bảo vệ em, vậy mà lần lượt lại tổn thương em, anh nên làm thế nào mới tốt nhất đây.”
Tiểu Liêu nhắm mắt, 2 tay để trên vòng tay hắn đang siết chặt eo mình, giống như trấn an nhẹ nhàng xoa lấy “Cho anh thêm cơ hội, vứt bỏ em, sẽ không tìm thấy nữa đâu.”
Bách Sanh đơ người ra, 1 lúc mới hiểu khóe miệng cong lên “…. Ừa.” Nhìn qua nó, đưa tay vén phần mái của nó lên, nhìn vết sẹo trên tráng nó, trong lòng có cảm xúc khó tả “Dịch Tiểu Liêu, ở cùng với anh, rất nguy hiểm, không sợ sao?”
Tiểu Liêu tuy không hiểu ý hắn nói nguy hiểm là cái gì. Nhưng nó mơ hồ cảm thấy được, Bách Sanh nhiều lần rời xa nó không phải không thương nó. Nó nằm trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng vui đùa với cái cút áo của hắn “Không sợ, em chỉ sợ, anh không cần em.”
Bách Sanh cảm thấy bản thân mình thật sự quá ích kỷ, hình như hắn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nó. Tiểu Liêu bởi vì bẩm sinh thiếu khôn khéo, rất ngốc nghếch. 3 năm trước, hắn 1 câu cũng không nói liền bỏ nó ra đi. Bây giờ quay về, vẫn gây cho nó tổn thương. Nếu như hắn có thể vì nó mà nghĩ 1 chút, nó sẽ không bị tổn thương nặng như thế. Ôm chặt người trong lòng, Bách Sanh yêu thương hỏi “Tiểu Liêu, chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau. Cô nương ngốc ngoan ngoãn ở bên anh, phải nghe lời anh, không được chạy lung tung, càng không được đi cùng người lạ. Mỗi ngày, anh sẽ cho người đến đón em. Em chỉ cần yên tâm đứng bên anh là được, hiểu không?”
Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ “Có người xấu, là người lần trước?”
Bách Sanh gật đầu “Trừ hắn ta, còn có nhiều người khác. Cho nên, em phải ngoan, trừ lời anh nói, ai cũng không được tin.”
“Ờ, biết.” Tiểu Liêu đáp lại lời hắn, sau đó nhỏ giọng nghiêm túc hỏi “Bách Sanh, chúng ta … tốt rồi?”
Bách Sanh nhẹ cọ vào chóp mũi nó “Ừa, rất tốt. Đều là tại anh không tốt, 3 năm trước để mất Tiểu Liêu, sau này sẽ không bao giờ … lặp lại.”
Tiểu Liêu cười híp mắt, mắt nó lộ niềm vui hơn bao giờ hết, đưa bàn tay nhỏ ra “Nghéo tay.”
Bách Sanh liếc mắt “Dịch Tiểu Liêu, em là quỹ ngây thơ.”
Tiểu Liêu quyết không tha, Bách Sanh đành thỏa hiệp. Chỉ cần có thể làm cho nó an tâm, hắn làm gì cũng được. Tiểu Liêu, thuận thế nắm chặt luôn ngón tay của hắn “Bách Sanh, phải bồi thường cho em.”
“Ừa.”
“Về sau không được ăn hiếp em.”
“Ừa.”
“Phải nghe lời.”
“Ừa”
“Mua đồ ăn cho em.”
“…. Ừa.”
“Giúp em, làm bài tập về nhà.”
“…..Ừa”
“Giặt quần áo.”
“Có máy giặt mà?”
“Muốn anh giặt.”
“….Ừa.”
“Nấu cơm, cho em ăn.”
“Có người làm?”
“Muốn anh nấu.”
“……” Hình như có người nào đó đang được 1 tất muốn tiến 1 thước.
“Bách Sanh, trả lời.”
“… Dịch Tiểu Liêu, em xác định là em đang tìm bạn trai hay là tìm ba.”
“……”
*
Đưa Tiểu Liêu về trường học, Bách Sanh dựng xe bên ngoài trường, dắt tay nó chậm rãi đến dưới lầu ký túc xá.
“Đi lên đi, anh nhìn em lên.” Bách Sanh buông tay nó ra, đứng tại chỗ nhìn nó đi lên.
Tiểu Liêu gục đầu xuống, buồn bả “Ờ.” 1 tiếng, Bách Sanh phải đi rồi!
Bách Sanh nhìn thấy bộ dạng yểu xìu của nó, cuối đầu cười “Dịch Tiểu Liêu…”
“Hở?”
“Ngày mai tan học ở lại ký túc xá, không được đi đâu.”
“Tại sao?”
“… sẽ có quà.”
Hai mắt Tiểu Liêu lập tức sáng lên “Quà gì?”
Bách Sanh chỉ cười, nhìn ánh đèn đường hạ xuống, toàn thân như được mạ 1 lớp kim loại mỏng “Bí mật!”
Chiều hôm sau, Tiểu Liêu không có tiết học, nhưng mà nó nhớ lời Bách Sanh nói, ngoan ngoãn ở trong ký túc xá chờ. Thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình di động … lại có chút gì đó bất an, nằm lê lếch trên mặt bàn cứ nhìn vào màn hình di động. Bách Sanh có phải lại đùa giỡn với nó? Tối hôm qua mọi việc đều là thật không? Thời gian trôi qua chậm không tả được.
Lúc di động vang lên, Tiểu Liêu lập tức bắt máy.
Bách Sanh rõ ràng là đang cười bên đầu dây bên kia “Đang đợi anh?”
Tiểu Liêu cố cãi “Không có.”
Bách Sanh hiển nhiên là tâm tình đang rất tốt, không thèm chấp với nó “Anh đang ngoài cổng trường, ra đi.”
Tiểu Liêu không thấy quà cáp gì cả, Bách Sanh chỉ là đưa nó đi ăn như bình thường, ăn xong thì lái xe rời đi. Hết thảy mọi thứ đều bình thường, chả có gì là bất ngờ mừng rỡ. Trong lòng nó thầm oan trách hắn là kẻ lừa đảo, ánh mắt thì đảo xa xôi ra ngoài cửa sổ, lúng ta lúng túng hỏi “Bách Sanh, xe anh không có công cụ định vị.”
Bách Sanh liếc nhìn 1 cái, hướng mắt theo tầm nhìn của nó về GPS phía trước, nó hoài nghi nhìn Bách Sanh “Anh… không biết dùng?”
“….” Bách Sanh tức giận trừng mắt nhìn nó, không biết nó lại muốn cái gì nữa.
“Quay về trường học, phải đi hướng này.” Tiểu Liêu lầm bầm muốn giúp hắn đi đúng đường “Anh vừa mới quay về thành phố N, rất nhiều chỗ đã thay đổi, lạc đường cũng không cần xấu hổ”
Bách Sanh đã dần quen với những cách nghĩ khác thường của nó, mắt vẫn nhìn phía trước, nhạt giọng nói “Con đường này về nhà anh, sau này, anh với em sống chung.”
Tiểu Liêu kinh ngạc nhìn hắn, lập tức yên lặng cúi xuống ngón tay chỉ chỉ “Vậy, phải ở chung?”
“Ừa.” Bách Sanh nở 1 nụ cười quen thuộc.
Tiểu Liêu liếc mắt nhìn hắn “Cái gì cũng không hỏi ý em, tự mình quyết định.”
“Em không đồng ý?”
Tiểu Liêu vẫn cúi mặt, nhỏ giọng lầm bầm “Không phải … nếu …. anh mỗi ngày muốn … cái đó đó … sẽ rất phiền.”
Bách Sanh nắm chặt tay lái trấn định lại tinh thần, hắn tự nói với mình cái “đó đó” mà nó nói không phải cái hắn đang nghĩ, tự trấn tỉnh mình “Cái đó đó là cái gì?”
Tiểu Liêu tức giận liếc hắn “Tối hôm qua, anh làm cái đó, còn có thể là cái gì, giả ngốc à.”
“…..” Bách Sanh hắn đã quên mất tận trong cốt cán nó là 1 tiểu sắc nữ, hắn sao mà lại quên cái chuyện quan trọng như vậy.
Tiểu Liêu kéo áo Bách Sanh, nổi giận đùng đùng “Ngủ xong rồi, thì phải chịu trách nhiệm … nếu không, đánh chết anh.”
“…..” Bách Sanh nhớ lại lần trước bị đá ở ngoài đường thật xúi quẩy, còn bị bọn Lâm Duệ cười hơn nửa tháng. Tiểu Liêu mấy năm nay càng ngày càng giống cô nàng đanh đá. Bách Sanh yên lặng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, về sau phải tìm cách cắt hết vuốt của tiểu nha đầu này. Bằng không những ngày về sau của hắn, sẽ không được yên thân
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam