Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 279
“À, đến thật rồi, mời ngồi mời ngồi.” Lão Gia Tử chỉ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, “đến đây câu cá chung với Gia Gia nè.”
Các thiết bị của Lão Gia Tử đều chuẩn bị rất đầy đủ, có cây dù rất lớn dùng để che nắng trên đầu, phía dưới đặt chiếc ghế gỗ, Tô Tố bụm miệng cười và ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
“Tiểu nha đầu có biết câu cá không?”
“Không biết.” Tô Tố gãi đầu, “trước giờ cháu chưa câu cá qua, nhưng hồi nhỏ có nhảy xuống ao bắt cá rồi.”
“Cháu cũng biết bắt cá à.”
Tô Tố ngượng ngùng gãi đầu, “là bởi hồi nhỏ gần nơi cháu ở có một sông nhỏ, năm đó hạn hán, mực nước sông chỉ cao bằng đầu gối, đám nhóc tụi cháu bụng đói meo muốn nhảy xuống bắt cá, bắt được rất nhiều cá và cá chạch.”
Những sự việc đó điều trải qua lúc cô còn ở cô nhi viện.
Đôi mắt Lão Gia Tử lóe lên sự hoài nghi, bèn không hỏi nữa, mỉm cười hehe nói,“cháu còn nhỏ cũng nghịch ngợm nhỉ, nhưng Tiểu Tử Thối lúc nhỏ cũng nghịch ngợm không kém, hồi sáu bảy tuổi nó leo lên cây lấy trộm trứng chim, kết quả bị té từ trên cây gãy đi một chân, phải băn bó thạch cao hết hai tháng. Ha ha, ông còn nghĩ đó là bài học rút kinh nghiệm cho nó, ai ngờ sau khi chân hồi phục nó lại leo lên cây lấy trứng chim đã bị lấy dở dang hôm bữa. nhưng những trái trứng chim đó đều được ấp thành chim con bay đi rồi, chỉ còn lại cái tổ chim thôi.”
Tô Tố dở khóc dở cười, “với tác phong của Tiêu Lăng, nếu có hiềm khích ắt sẽ báo.”
Lão Gia Tử nhắc đến chuyện quá khứ là không ngừng uyên thuyên, thường ngày ông hay nói những chuyện đó, nên
người làm trong nhà đều nghe đến chai sạn tai, không thèm để ý nữa, nhưng Tô Tố lại cảm thấy rất hưng phấn, vui biết nhường nào, ông quay sang nói với Lão Trần, “Lão Trần Lão Trần, ông vô nhà lấy quyển anbum hình ra, để tôi cho Tiểu Nha Đầu xem.”
“Được ạ, để tôi đi lấy.”
Lão Gia Tử nói với Tô Tố, “bàn đến chuyện Tiểu Tử Thối hồi nhỏ hay lấy trộm trứng chim, nó còn hay bắt sâu róm bỏ vào hộp đồ chơi của các bé gái, và len lén bỏ trái bóng đã được thổi căng nhét vào bàn học của người khác, đánh lộn với bạn học... và nhiều chuyện như thế không đếm xuể, vì những việc như vậy, cha mẹ nó không ít lần vào trường xin lỗi phụ huynh của các bạn.”
Tô Tố nghe xong không nhịn được cười, Tiêu Lăng lúc nhỏ lại nghịch ngợm đến nổi đi lấy cắp trứng chim ấy, thật không ngờ đấy.
Đang lúc nói chuyện thì Lão Trần đã lấy quyển anbum tới.
Lão Gia Tử lật từng tấm hình ra xem, trong anbum toàn hình ảnh chụp cả gia đình, có thể nhìn thấy Lão Gia Tử hết sức thương yêu Tiêu Lăng, rất nhiều tấm hình chụp đều thấy ông ôm chằm Tiêu Lăng trên tay, Tô Tố nhìn những bức hình lúc Tiêu Lăng còn nhỏ đều rất phấn kích. Chỉ tay vào hình rất lâu nhưng không nói một lời.
“Cháu có cảm thấy Cảnh Thụy và Tiêu Lăng giống y như đúc không?”
Tô Tố sững sờ gật đầu.
Khó trách lúc Lão Gia Tử lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất đều rất kích động, nguyên do là vậy... Tiêu Lăng lúc nhỏ so với Cảnh Thụy bây giờ, ngoại trừ áo quần mặc trên người đều đã qua thời ra, thì Cảnh Thụy có vẻ giống anh như đúc.
Lão Gia Tử miệng cười hehe chỉ vào tấm hình lúc Tiêu Lăng hai tuổi, lúc đó Tiêu Lăng vẫn còn mặc chiếc quần yếm trên người, cúi đầu như vừa phạm lỗi lầm gì, “tấm này là lúc Tiểu Tử Thối không cẩn thận tè ướt quần, vẫn còn may là nó biết bản thân làm sai chuyện, tuy vẫn chưa bị mẹ nó la mắng mà bộ dạng nó đã biểu hiện như vậy rồi, thì làm sao mẹ nó nỡ lòng nào dạy nó bài học chứ, còn tấm này nữa, đây là tấm hình Tiểu Tử Thối và thằng bé bên Mộ gia chụp chung, lúc này hai người cũng đã bốn năm tuổi gì rồi, có thấy hai đứa nó mặt mày bầm dập không, đó là vì hai đứa nó dành đồ chơi với nhau mà ra nông nổi này.”
“A, đây là Mộ Bạch?”
“Đúng đúng đúng, chính là câu trai trẻ cùng cháu trên tiết mục hôm qua.”
Tô Tố không dám tin là mình đang xem hình Mộ Bạch lúc nhỏ, hoàn toàn nghĩ không ra anh ta ngày thường rất ôn hòa vậy mà lúc nhỏ cũng khá ngang bướng.
Cô xem hình trên quyển anbum, xem từ lúc Tiêu Lăng mới ra đời đến khi anh ta từ từ trưởng thành, quyển anbum rất dày ghi lại quá trình lúc Tiêu Lăng còn nhỏ cho đến trưởng thành, dần dần trôi, trong hình có thêm một bé gái, Tô Tố nhận ra bé gái đó, “đúng là Tiêu Diệp Lạc đẹp từ nhỏ đến lớn.”
Lão Gia Tử như bừng sáng mắt lên, nhân lúc Tô Tố không để ý, ông đã mắt đối mắt nhìn Lão Trần, nhìn thấy Tô Tố chăm chú nhìn vào quyển anbum mà không đá động gì, bèn vang giọng lên,“Tô Tố cháu quen biết Diệp Lạc à?”
“Đương nhiên cháu biết rồi, cô ta là niềm kiêu hãnh của người trong nước mà, người đầu tiên trong nước giành giải ảnh hậu Oscar, cho đến hôm nay không một ai trong nghành điện ảnh truyền hình có thể phá kỷ lục mà cô ta tạo lập ra, vả lại quan trọng nhất là cô ta còn rất trẻ, cô chỉ mới hai mươi tuổi hơn, vẫn còn có rất nhiều cơ hội dành cho cô trong tương lai, khiến người khác phải kính phục.”
Lão gia tử cầm lấy cần câu, “vậy cháu có còn thắc mắc tại sao Tiêu Diệp Lạc lại xuất hiện trong anbum nhà ông không?”
Tô Tố còn chưa gật đầu vội nói, “cháu biết rồi ạ.”
Lão gia tử giật bắn mình lên, lại quay sang mắt đối mắt nhìn Lão Trần, ông ta quăng chiếc cần câu sang bên, lấy chiếc ghế gỗ qua bên Tô Tố ngồi, “tiểu nha đầu cháu biết chuyện gì?”
Không lẽ Tiểu Tử Thối đó đã đem chuyện Diệp Lạc nói cho Tô Tố biết rồi sao?
Chắc không đâu
“Là do lúc trước cháu đến Cẩm Viên chơi nhìn thấy được, trong phòng Tiêu Lăng có tấm hình chụp chung với Tiêu Diệp Lạc, Tiêu Lăng nói cho cháu nghe Tiêu Diệp Lạc là em gái của anh, cháu đã rất ngạc nhiên khi vừa mới biết tin, hoàn toàn không thể tin được hai người đó quả nhiên là hai anh em, nên không trách được tại sao giới truyền thông không moi được gia cảnh của Tiêu Diệp Lạc, có người nhà che chở cho, làm sao mà có thể moi ra được.” Tô Tố ngước nhìn Lão Gia Tử với đôi mắt luôn nở nụ cười, “công tác bảo mật của cả nhà làm rất tốt.” đoạn nói, cô tiếp tục cúi đầu vào xem anbum, “nhưng mà có vẻ kỳ lạ sao á, hình như toàn hình lúc mười mấy tuổi của cô ấy không vậy, không thấy hình lúc nhỏ hơn.”
“Tiêu Lăng nói vậy với cháu à.”
“Chả lẽ anh ta lại lừa cháu?”
“Không có không có.” Lão gia tử vẫy tay, cười he he nói, “không có lừa cháu, Diệp Lạc chính là cháu gái của ông, nhưng mà bây giờ nó đã qua bên Mỹ phát triển rồi, đã rất nhiều năm không về nước, ba mẹ của Tiểu Tử Thối cũng sống ở Mỹ, cũng tiện chăm sóc cho nó.”
Tô Tố gật đầu, “một cô gái bỏ xứ sang quê người như cô có người thân bên cạnh chăm sóc sẽ tốt hơn, nhưng đã 5 năm rồi, cũng lấy xong giải điện ảnh Oscar, sao lại không quay về nước thế, thực ra Tiêu Diệp Lạc là thần tượng của cháu, từ lâu rồi cháu rất muốn gặp mặt cô ấy, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Gia Gia, chờ đến khi cô ta trở về, ông nhất định phải giới thiệu bọn cháu làm quen nhá, cháu đang có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo cô ta.”
Lão gia tử cười khô khốc không nói lời nào. Giọng nói khàn đi, và chuyển đề tài không chút tì vết, “Tô Tố à, cháu định chừng nào đi làm giấy kết hôn với Tiêu Lăng đây?”
Tô Tố không nghĩ rằng Lão Gia Tử nhảy đề tài nhanh đến thế, phút chốc ngơ ngác
“Giấy kết hôn?”
“Đúng rồi, hai đứa con của hai cháu bây giờ cũng lớn lắm rồi, vả lại hai cháu tình cảm cũng rất tốt, không lẽ lại không bàn tính đến chuyện đính hôn rồi kết hôn sao? Hay là tại Tiểu tử thối vẫn không đồng ý, nếu thật là như vậy thì Tô Tố cứ báo ông biết, trong gia đình này tuyệt đối không có hành vi đùa giỡn như thế, Gia Gia sẽ áp giải nó đến cục thi hành án dân sự.”
Các thiết bị của Lão Gia Tử đều chuẩn bị rất đầy đủ, có cây dù rất lớn dùng để che nắng trên đầu, phía dưới đặt chiếc ghế gỗ, Tô Tố bụm miệng cười và ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
“Tiểu nha đầu có biết câu cá không?”
“Không biết.” Tô Tố gãi đầu, “trước giờ cháu chưa câu cá qua, nhưng hồi nhỏ có nhảy xuống ao bắt cá rồi.”
“Cháu cũng biết bắt cá à.”
Tô Tố ngượng ngùng gãi đầu, “là bởi hồi nhỏ gần nơi cháu ở có một sông nhỏ, năm đó hạn hán, mực nước sông chỉ cao bằng đầu gối, đám nhóc tụi cháu bụng đói meo muốn nhảy xuống bắt cá, bắt được rất nhiều cá và cá chạch.”
Những sự việc đó điều trải qua lúc cô còn ở cô nhi viện.
Đôi mắt Lão Gia Tử lóe lên sự hoài nghi, bèn không hỏi nữa, mỉm cười hehe nói,“cháu còn nhỏ cũng nghịch ngợm nhỉ, nhưng Tiểu Tử Thối lúc nhỏ cũng nghịch ngợm không kém, hồi sáu bảy tuổi nó leo lên cây lấy trộm trứng chim, kết quả bị té từ trên cây gãy đi một chân, phải băn bó thạch cao hết hai tháng. Ha ha, ông còn nghĩ đó là bài học rút kinh nghiệm cho nó, ai ngờ sau khi chân hồi phục nó lại leo lên cây lấy trứng chim đã bị lấy dở dang hôm bữa. nhưng những trái trứng chim đó đều được ấp thành chim con bay đi rồi, chỉ còn lại cái tổ chim thôi.”
Tô Tố dở khóc dở cười, “với tác phong của Tiêu Lăng, nếu có hiềm khích ắt sẽ báo.”
Lão Gia Tử nhắc đến chuyện quá khứ là không ngừng uyên thuyên, thường ngày ông hay nói những chuyện đó, nên
người làm trong nhà đều nghe đến chai sạn tai, không thèm để ý nữa, nhưng Tô Tố lại cảm thấy rất hưng phấn, vui biết nhường nào, ông quay sang nói với Lão Trần, “Lão Trần Lão Trần, ông vô nhà lấy quyển anbum hình ra, để tôi cho Tiểu Nha Đầu xem.”
“Được ạ, để tôi đi lấy.”
Lão Gia Tử nói với Tô Tố, “bàn đến chuyện Tiểu Tử Thối hồi nhỏ hay lấy trộm trứng chim, nó còn hay bắt sâu róm bỏ vào hộp đồ chơi của các bé gái, và len lén bỏ trái bóng đã được thổi căng nhét vào bàn học của người khác, đánh lộn với bạn học... và nhiều chuyện như thế không đếm xuể, vì những việc như vậy, cha mẹ nó không ít lần vào trường xin lỗi phụ huynh của các bạn.”
Tô Tố nghe xong không nhịn được cười, Tiêu Lăng lúc nhỏ lại nghịch ngợm đến nổi đi lấy cắp trứng chim ấy, thật không ngờ đấy.
Đang lúc nói chuyện thì Lão Trần đã lấy quyển anbum tới.
Lão Gia Tử lật từng tấm hình ra xem, trong anbum toàn hình ảnh chụp cả gia đình, có thể nhìn thấy Lão Gia Tử hết sức thương yêu Tiêu Lăng, rất nhiều tấm hình chụp đều thấy ông ôm chằm Tiêu Lăng trên tay, Tô Tố nhìn những bức hình lúc Tiêu Lăng còn nhỏ đều rất phấn kích. Chỉ tay vào hình rất lâu nhưng không nói một lời.
“Cháu có cảm thấy Cảnh Thụy và Tiêu Lăng giống y như đúc không?”
Tô Tố sững sờ gật đầu.
Khó trách lúc Lão Gia Tử lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất đều rất kích động, nguyên do là vậy... Tiêu Lăng lúc nhỏ so với Cảnh Thụy bây giờ, ngoại trừ áo quần mặc trên người đều đã qua thời ra, thì Cảnh Thụy có vẻ giống anh như đúc.
Lão Gia Tử miệng cười hehe chỉ vào tấm hình lúc Tiêu Lăng hai tuổi, lúc đó Tiêu Lăng vẫn còn mặc chiếc quần yếm trên người, cúi đầu như vừa phạm lỗi lầm gì, “tấm này là lúc Tiểu Tử Thối không cẩn thận tè ướt quần, vẫn còn may là nó biết bản thân làm sai chuyện, tuy vẫn chưa bị mẹ nó la mắng mà bộ dạng nó đã biểu hiện như vậy rồi, thì làm sao mẹ nó nỡ lòng nào dạy nó bài học chứ, còn tấm này nữa, đây là tấm hình Tiểu Tử Thối và thằng bé bên Mộ gia chụp chung, lúc này hai người cũng đã bốn năm tuổi gì rồi, có thấy hai đứa nó mặt mày bầm dập không, đó là vì hai đứa nó dành đồ chơi với nhau mà ra nông nổi này.”
“A, đây là Mộ Bạch?”
“Đúng đúng đúng, chính là câu trai trẻ cùng cháu trên tiết mục hôm qua.”
Tô Tố không dám tin là mình đang xem hình Mộ Bạch lúc nhỏ, hoàn toàn nghĩ không ra anh ta ngày thường rất ôn hòa vậy mà lúc nhỏ cũng khá ngang bướng.
Cô xem hình trên quyển anbum, xem từ lúc Tiêu Lăng mới ra đời đến khi anh ta từ từ trưởng thành, quyển anbum rất dày ghi lại quá trình lúc Tiêu Lăng còn nhỏ cho đến trưởng thành, dần dần trôi, trong hình có thêm một bé gái, Tô Tố nhận ra bé gái đó, “đúng là Tiêu Diệp Lạc đẹp từ nhỏ đến lớn.”
Lão Gia Tử như bừng sáng mắt lên, nhân lúc Tô Tố không để ý, ông đã mắt đối mắt nhìn Lão Trần, nhìn thấy Tô Tố chăm chú nhìn vào quyển anbum mà không đá động gì, bèn vang giọng lên,“Tô Tố cháu quen biết Diệp Lạc à?”
“Đương nhiên cháu biết rồi, cô ta là niềm kiêu hãnh của người trong nước mà, người đầu tiên trong nước giành giải ảnh hậu Oscar, cho đến hôm nay không một ai trong nghành điện ảnh truyền hình có thể phá kỷ lục mà cô ta tạo lập ra, vả lại quan trọng nhất là cô ta còn rất trẻ, cô chỉ mới hai mươi tuổi hơn, vẫn còn có rất nhiều cơ hội dành cho cô trong tương lai, khiến người khác phải kính phục.”
Lão gia tử cầm lấy cần câu, “vậy cháu có còn thắc mắc tại sao Tiêu Diệp Lạc lại xuất hiện trong anbum nhà ông không?”
Tô Tố còn chưa gật đầu vội nói, “cháu biết rồi ạ.”
Lão gia tử giật bắn mình lên, lại quay sang mắt đối mắt nhìn Lão Trần, ông ta quăng chiếc cần câu sang bên, lấy chiếc ghế gỗ qua bên Tô Tố ngồi, “tiểu nha đầu cháu biết chuyện gì?”
Không lẽ Tiểu Tử Thối đó đã đem chuyện Diệp Lạc nói cho Tô Tố biết rồi sao?
Chắc không đâu
“Là do lúc trước cháu đến Cẩm Viên chơi nhìn thấy được, trong phòng Tiêu Lăng có tấm hình chụp chung với Tiêu Diệp Lạc, Tiêu Lăng nói cho cháu nghe Tiêu Diệp Lạc là em gái của anh, cháu đã rất ngạc nhiên khi vừa mới biết tin, hoàn toàn không thể tin được hai người đó quả nhiên là hai anh em, nên không trách được tại sao giới truyền thông không moi được gia cảnh của Tiêu Diệp Lạc, có người nhà che chở cho, làm sao mà có thể moi ra được.” Tô Tố ngước nhìn Lão Gia Tử với đôi mắt luôn nở nụ cười, “công tác bảo mật của cả nhà làm rất tốt.” đoạn nói, cô tiếp tục cúi đầu vào xem anbum, “nhưng mà có vẻ kỳ lạ sao á, hình như toàn hình lúc mười mấy tuổi của cô ấy không vậy, không thấy hình lúc nhỏ hơn.”
“Tiêu Lăng nói vậy với cháu à.”
“Chả lẽ anh ta lại lừa cháu?”
“Không có không có.” Lão gia tử vẫy tay, cười he he nói, “không có lừa cháu, Diệp Lạc chính là cháu gái của ông, nhưng mà bây giờ nó đã qua bên Mỹ phát triển rồi, đã rất nhiều năm không về nước, ba mẹ của Tiểu Tử Thối cũng sống ở Mỹ, cũng tiện chăm sóc cho nó.”
Tô Tố gật đầu, “một cô gái bỏ xứ sang quê người như cô có người thân bên cạnh chăm sóc sẽ tốt hơn, nhưng đã 5 năm rồi, cũng lấy xong giải điện ảnh Oscar, sao lại không quay về nước thế, thực ra Tiêu Diệp Lạc là thần tượng của cháu, từ lâu rồi cháu rất muốn gặp mặt cô ấy, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Gia Gia, chờ đến khi cô ta trở về, ông nhất định phải giới thiệu bọn cháu làm quen nhá, cháu đang có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo cô ta.”
Lão gia tử cười khô khốc không nói lời nào. Giọng nói khàn đi, và chuyển đề tài không chút tì vết, “Tô Tố à, cháu định chừng nào đi làm giấy kết hôn với Tiêu Lăng đây?”
Tô Tố không nghĩ rằng Lão Gia Tử nhảy đề tài nhanh đến thế, phút chốc ngơ ngác
“Giấy kết hôn?”
“Đúng rồi, hai đứa con của hai cháu bây giờ cũng lớn lắm rồi, vả lại hai cháu tình cảm cũng rất tốt, không lẽ lại không bàn tính đến chuyện đính hôn rồi kết hôn sao? Hay là tại Tiểu tử thối vẫn không đồng ý, nếu thật là như vậy thì Tô Tố cứ báo ông biết, trong gia đình này tuyệt đối không có hành vi đùa giỡn như thế, Gia Gia sẽ áp giải nó đến cục thi hành án dân sự.”
Tác giả :
Lý Hạo Nhiên