Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 167
Về nhà!
Ở đây không phải là nhà của họ sao, họ còn phải đi đâu.
Tiêu Lăng đuổi theo trong tiềm thức.
Lão gia kéo anh ta lại.
“Ông nội!”
“Bây giờ con mới biết gấp rồi à, sớm giờ làm gì!” Lão gia thấy khuôn mặt Tiêu Lăng đầy đau khổ, nhẫn nhịn và nói, “Bây giờ hai đứa con và Tô Tố hiện đang rất tức giận, con vội vã lao đến như vậy cũng không có kết quả tốt.” Lão gia nói với Tiểu Trần, “Họ muốn đi đâu thì cậu lái xe đưa họ đi, nếu như Tô Tố không cho phép, cậu nói rằng tình trạng hiện tại của cô ấy một mình đưa con về không an toàn.”
“Tôi đi ngay đây.” Tiểu Trần vội ra chạy ra ngoài.
Tiêu Lăng nheo mắt như thư nhìn Tô Tố ôm con mình và biến mất trong tầm mắt anh, trong lòng anh ta đột nhiên tăng lên một cảm giác hoảng sợ.
Giống như là... họ đi như vậy giống như bước ra khỏi cuộc sống của sống của anh ta.
“Ông nội, con phải làm gì đây...” Anh ta ngồi đừ trên ghế sofa ôm đầu, “Tôi rốt cuộc nên làm gì đây?”
Tô Tố lần này bị tổn thương rồi, anh ta biết!
Lão gia nhìn dáng vẻ của Tiêu Lăng trông rất đau khổ, không có cách nào, làm điều sai trái thì đáng phải bị trừng phạt, anh ta đối với bạn gái không có sự tin tưởng, nếu không phải là lần này có chuyện thì lần sau cũng không thoát được.
Lão gia đi đến bên cạnh anh ta, “Nhóc con, đừng có việc gì cũng thất bại, làm điều gì đó sai thì phải đi tìm cách yêu cầu sự tha thứ của người khác, tôi hỏi cậu, tâm trí của cậu đối với con bé này là gì. Nếu cô ta không phải mẹ của các con cậu, thì con có còn quan tâm đến cô ấy?”
Tất nhiên rồi!
Anh ấy thích người như Tô Tố.
“Ông nội, cô ta chính là người con muốn cưới!”
Có lẽ ngay từ đầu mới bắt đầu anh ta giữ tâm lý chơi đùa để tiếp cận cô ấy, nhưng càng đến gần thì càng không thể giải thoát bản thân. Mỗi lần nhìn thấy nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi cố gắng bỏ chạy của cô ta, anh ấy cười như cả thế giới đều sáng rực lên, đến nhiễm bệnh anh ta cũng cảm thấy rất vui.
Trong năm năm qua anh ta hiếm khi hạnh phúc.
Vì vậy anh muốn ở bên cạnh cô ấy và luôn luôn muốn đi với cô ấy.
“Ông nội, con thật sự muốn sống với cô ấy suốt đời.”
“Thái độ của con không giống với việc muốn ở cùng người ta cả đời.” Lão gia thở dài, “Từ nhỏ ông nội đã dạy con như thế nào, mắc lỗi sai không quan trọng, điều quan trọng là làm thế nào để khôi phục lỗi sai của mình! Chẳng lẽ con định như vậy bỏ ba mẹ con họ sao, sau này đợi con bé kiếm một người đàn ông khác, dắt theo những đứa con của con và gọi người đàn ông khác là ba?”
Như vậy sao được!
Tô Tố là phụ nữ của anh ta!
Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất cũng là con của anh ta, ai cũng không được lấy chúng đi.
Tiêu Lăng đột nhiên ngẩng cao đầu, ánh sáng trước mắt, “Ông nội, con nhất định không bao giờ để họ rời xa con!”
Lão gia nhìn anh ta như thế và thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không dễ gì có được cháu nội còn chưa có thời gian để hâm nóng, ông ta không muốn bọn trẻ rời khi.
Lúc trước muốn rất muốn ôm cháu nội, bây giờ đột nhiên cho ông ta hai đứa cháu, lão gia hạnh phúc đến sủi bọt.
Ây da...
Suy nghĩ về tương lại ở trong khu biệt thự này, ông ta ngồi dưới phơi ánh nắng mặt trời trước cửa biệt thự, hai đứa trẻ chơi đùa trên bãi cỏ của khu biệt thự, bối cảnh đó rất ấm áp rất hạnh phúc!
Nụ cười của lão gia trên miệng cũng không che giấu được, ông ta vừa nhìn xuống thấy Tiêu Lăng, một tưởng tượng đẹp đột nhiên bị vỡ. Ông không thể chịu đựng và đá chân của anh ta, “Nhóc con vô dụng, ngay cả vợ cũng không giải quyết được, con nói nghe xem còn có thứ gì con có thể làm! Cảnh Thuỵ rất nhạy cảm, lần này con làm tổn thương con bé đó, cậu ta chắc chắn không tha thứ cho con một cách dễ dàng.”
Tất nhiên anh ta biết điều này.
Nghĩ đến câu nói của Cảnh Thuỵ. “Chúng con không cần ba nữa” trái tim của anh ta bị nghẹn lại dữ dội. Trước đó Cảnh Thuỵ không đồng ý gọi anh ta là “Daddy” bây giờ chắc chắn từ chối nhiều hơn.
Không được!
Anh ta không thể ngồi yên như thế.
Anh ta không thể quan tâm đến lão gia ở phòng khách, từ trong túi rút điện thoại ra và vội vã chạy lên lầu.
Để lão gia với Trần Kiêu ở lầu dưới đối mặt với nhau.
“Lão gia, thiếu gia đây là...”
“Mặc kệ cậu ta, đây là lúc trên phương diện tình cảm để anh ta vấp ngã thì mới có thể nhớ dài hạn.” Lão gia không hề gấp gáp, còn cười một cách công khai. “Ranh con này, tôi lúc trước còn lo lắng rằng chuyện của cậu ta vào năm năm trước, cậu ta không muốn thật lòng đối xử tốt với ai, không ngờ rằng, quả nhiên đã tìm được định mệnh, phải có ai đó ra trị cậu ta thì cậu ta mới biết sự lợi hại.
“...” Lão Trần lau mồ hồi, còn có thể hạnh phúc làm cháu nội không!
“Trong trường hợp tiểu thư Tô không chịu tha thứ thiếu gia...”
“Đó cũng là cậu ta đáng đời!” Khuôn mặt lão gia giận dữ, “Cậu ta còn nghĩ cậu ta là vua à, mắc gì người khác đều phải nghe lời cậu ta! Cậu ta đối xử với con bé đó như vậy, con bé đó xém chút là mất mạng rồi. Nếu như có mối nguy hiểm gì, Cảnh
Thuỵ với Tiểu Thất cả đời cũng muốn tha thứ cho nhóc này!”
Lão Trần thở dài, lão gia nói vẻ căm hận nhưng trái tim vẫn hướng về thiếu gia.
“Tôi nghĩ tiểu thư Tô cũng rất cứng đầu, có thể mang thai khi chưa lập gia đình còn có thể hạ sinh đứa trẻ ra. Đây là một kiểu người rất dũng cảm, nói không chừng sẽ không tha thứ cho thiếu gia.”
Lão gia cũng thở dài, “Hai lão già chúng ta đợi xem có chuyện gì xảy ra không, nhóc con đó thực sự không giải quyết được thì tôi sẽ ra giải quyết. Lúc nãy không phải con bé nói rồi sao, khi nào chúng ta muốn gặp Cảnh Thuỵ với Tiểu Hy thì cô ta sẽ mang chúng đến đây, đến lúc đó cho họ cơ hội một lần nữa.”
Lão Trần đồng ý gật đầu, “Cũng là một giải pháp.”
“Nhóc con! Nếu như đuổi theo vợ mà còn cần đến ông già tồi tệ này giúp đỡ, thì tôi thực sự xem thường cậu ta!”
...
Tô Tố với Cảnh Thuỵ, Tiểu Thất vẫn chấp nhận ý tốt của lão gia, ngồi xe của Tiểu Trần về hoa viên Xuân Giang.
Ba mẹ còn ngồi ở ghế sau, trên dọc đường về đều ôm chặt lấy nhau, như thể đang giữ ấm cùng nhau.
Cảnh Thuỵ với khuôn mặt thờ ơ, Tiểu Thất còn ngồi lặng lẽ khóc, nhìn thấy Cẩm Viên từng chút một biến mất khỏi tầm mắt, con bé tựa vào lòng Tô Tố khóc đáng thương hơn.
“Mami, sau này có phải Tiểu Thất không có daddy nữa?”
Tô Tố rất lúng túng, trong lòng một chút một chút đố kỵ.
Chẳng lẽ mối quan hệ mẹ con bốn năm với nhau cũng không so bằng mối quan hệ mấy ngày với Tiêu Lăng! Tô Tố biết rằng cô không nên đỗ lỗi cho con, cũng không chịu được sự chua sót trong lòng.
Cô ta đưa tay chạm vào đầu Tiểu Thất, do dự hỏi cô, “Tiểu Thất... thích daddy của con không?
“Con... A đau, anh hai tại sao véo em!”
Cảnh thuỵ cảnh báo nhìn con bé.
Tiểu Thất bĩu môi, híp mắt khóc đến đỏ mũi, “Mami...”
“Tiểu Thất con đừng nối dối mami, mami không thích đứa trẻ nói dối.”
“Tiểu Thất, Tiểu Thất trước hôm nay rất thích day, daddy của hôm nay Tiểu Thất một chút cũng không thích, daddy làm cho mami đau lòng, còn để mami chảy máu bị thương. Tiểu thất rất tức giận, cũng rất đau lòng. Mami, tại sao daddy không đối xử tốt với chúng ta một chút. Tại sao phải làm tổn thương mami, tại sao gia đình chúng ta không được giống như gia đình người khác, ba mẹ người thân đều ở cùng nhau?”
Tiểu Trần ngồi trên chỗ ngồi của tài xế nghe đến chua xót, lặng lẽ dùng điện thoại ghi âm lại.
Nhưng Tô Tố...
Tiểu thất ba người họ tại sao hỏi cô ấy hoàn toàn không nói nên lởi.
Cô ta ôm chắt Tiểu Thất, không biết phải giải thích với con bé như thế nào về thế giới của người lớn!
Ở đây không phải là nhà của họ sao, họ còn phải đi đâu.
Tiêu Lăng đuổi theo trong tiềm thức.
Lão gia kéo anh ta lại.
“Ông nội!”
“Bây giờ con mới biết gấp rồi à, sớm giờ làm gì!” Lão gia thấy khuôn mặt Tiêu Lăng đầy đau khổ, nhẫn nhịn và nói, “Bây giờ hai đứa con và Tô Tố hiện đang rất tức giận, con vội vã lao đến như vậy cũng không có kết quả tốt.” Lão gia nói với Tiểu Trần, “Họ muốn đi đâu thì cậu lái xe đưa họ đi, nếu như Tô Tố không cho phép, cậu nói rằng tình trạng hiện tại của cô ấy một mình đưa con về không an toàn.”
“Tôi đi ngay đây.” Tiểu Trần vội ra chạy ra ngoài.
Tiêu Lăng nheo mắt như thư nhìn Tô Tố ôm con mình và biến mất trong tầm mắt anh, trong lòng anh ta đột nhiên tăng lên một cảm giác hoảng sợ.
Giống như là... họ đi như vậy giống như bước ra khỏi cuộc sống của sống của anh ta.
“Ông nội, con phải làm gì đây...” Anh ta ngồi đừ trên ghế sofa ôm đầu, “Tôi rốt cuộc nên làm gì đây?”
Tô Tố lần này bị tổn thương rồi, anh ta biết!
Lão gia nhìn dáng vẻ của Tiêu Lăng trông rất đau khổ, không có cách nào, làm điều sai trái thì đáng phải bị trừng phạt, anh ta đối với bạn gái không có sự tin tưởng, nếu không phải là lần này có chuyện thì lần sau cũng không thoát được.
Lão gia đi đến bên cạnh anh ta, “Nhóc con, đừng có việc gì cũng thất bại, làm điều gì đó sai thì phải đi tìm cách yêu cầu sự tha thứ của người khác, tôi hỏi cậu, tâm trí của cậu đối với con bé này là gì. Nếu cô ta không phải mẹ của các con cậu, thì con có còn quan tâm đến cô ấy?”
Tất nhiên rồi!
Anh ấy thích người như Tô Tố.
“Ông nội, cô ta chính là người con muốn cưới!”
Có lẽ ngay từ đầu mới bắt đầu anh ta giữ tâm lý chơi đùa để tiếp cận cô ấy, nhưng càng đến gần thì càng không thể giải thoát bản thân. Mỗi lần nhìn thấy nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi cố gắng bỏ chạy của cô ta, anh ấy cười như cả thế giới đều sáng rực lên, đến nhiễm bệnh anh ta cũng cảm thấy rất vui.
Trong năm năm qua anh ta hiếm khi hạnh phúc.
Vì vậy anh muốn ở bên cạnh cô ấy và luôn luôn muốn đi với cô ấy.
“Ông nội, con thật sự muốn sống với cô ấy suốt đời.”
“Thái độ của con không giống với việc muốn ở cùng người ta cả đời.” Lão gia thở dài, “Từ nhỏ ông nội đã dạy con như thế nào, mắc lỗi sai không quan trọng, điều quan trọng là làm thế nào để khôi phục lỗi sai của mình! Chẳng lẽ con định như vậy bỏ ba mẹ con họ sao, sau này đợi con bé kiếm một người đàn ông khác, dắt theo những đứa con của con và gọi người đàn ông khác là ba?”
Như vậy sao được!
Tô Tố là phụ nữ của anh ta!
Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất cũng là con của anh ta, ai cũng không được lấy chúng đi.
Tiêu Lăng đột nhiên ngẩng cao đầu, ánh sáng trước mắt, “Ông nội, con nhất định không bao giờ để họ rời xa con!”
Lão gia nhìn anh ta như thế và thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta không dễ gì có được cháu nội còn chưa có thời gian để hâm nóng, ông ta không muốn bọn trẻ rời khi.
Lúc trước muốn rất muốn ôm cháu nội, bây giờ đột nhiên cho ông ta hai đứa cháu, lão gia hạnh phúc đến sủi bọt.
Ây da...
Suy nghĩ về tương lại ở trong khu biệt thự này, ông ta ngồi dưới phơi ánh nắng mặt trời trước cửa biệt thự, hai đứa trẻ chơi đùa trên bãi cỏ của khu biệt thự, bối cảnh đó rất ấm áp rất hạnh phúc!
Nụ cười của lão gia trên miệng cũng không che giấu được, ông ta vừa nhìn xuống thấy Tiêu Lăng, một tưởng tượng đẹp đột nhiên bị vỡ. Ông không thể chịu đựng và đá chân của anh ta, “Nhóc con vô dụng, ngay cả vợ cũng không giải quyết được, con nói nghe xem còn có thứ gì con có thể làm! Cảnh Thuỵ rất nhạy cảm, lần này con làm tổn thương con bé đó, cậu ta chắc chắn không tha thứ cho con một cách dễ dàng.”
Tất nhiên anh ta biết điều này.
Nghĩ đến câu nói của Cảnh Thuỵ. “Chúng con không cần ba nữa” trái tim của anh ta bị nghẹn lại dữ dội. Trước đó Cảnh Thuỵ không đồng ý gọi anh ta là “Daddy” bây giờ chắc chắn từ chối nhiều hơn.
Không được!
Anh ta không thể ngồi yên như thế.
Anh ta không thể quan tâm đến lão gia ở phòng khách, từ trong túi rút điện thoại ra và vội vã chạy lên lầu.
Để lão gia với Trần Kiêu ở lầu dưới đối mặt với nhau.
“Lão gia, thiếu gia đây là...”
“Mặc kệ cậu ta, đây là lúc trên phương diện tình cảm để anh ta vấp ngã thì mới có thể nhớ dài hạn.” Lão gia không hề gấp gáp, còn cười một cách công khai. “Ranh con này, tôi lúc trước còn lo lắng rằng chuyện của cậu ta vào năm năm trước, cậu ta không muốn thật lòng đối xử tốt với ai, không ngờ rằng, quả nhiên đã tìm được định mệnh, phải có ai đó ra trị cậu ta thì cậu ta mới biết sự lợi hại.
“...” Lão Trần lau mồ hồi, còn có thể hạnh phúc làm cháu nội không!
“Trong trường hợp tiểu thư Tô không chịu tha thứ thiếu gia...”
“Đó cũng là cậu ta đáng đời!” Khuôn mặt lão gia giận dữ, “Cậu ta còn nghĩ cậu ta là vua à, mắc gì người khác đều phải nghe lời cậu ta! Cậu ta đối xử với con bé đó như vậy, con bé đó xém chút là mất mạng rồi. Nếu như có mối nguy hiểm gì, Cảnh
Thuỵ với Tiểu Thất cả đời cũng muốn tha thứ cho nhóc này!”
Lão Trần thở dài, lão gia nói vẻ căm hận nhưng trái tim vẫn hướng về thiếu gia.
“Tôi nghĩ tiểu thư Tô cũng rất cứng đầu, có thể mang thai khi chưa lập gia đình còn có thể hạ sinh đứa trẻ ra. Đây là một kiểu người rất dũng cảm, nói không chừng sẽ không tha thứ cho thiếu gia.”
Lão gia cũng thở dài, “Hai lão già chúng ta đợi xem có chuyện gì xảy ra không, nhóc con đó thực sự không giải quyết được thì tôi sẽ ra giải quyết. Lúc nãy không phải con bé nói rồi sao, khi nào chúng ta muốn gặp Cảnh Thuỵ với Tiểu Hy thì cô ta sẽ mang chúng đến đây, đến lúc đó cho họ cơ hội một lần nữa.”
Lão Trần đồng ý gật đầu, “Cũng là một giải pháp.”
“Nhóc con! Nếu như đuổi theo vợ mà còn cần đến ông già tồi tệ này giúp đỡ, thì tôi thực sự xem thường cậu ta!”
...
Tô Tố với Cảnh Thuỵ, Tiểu Thất vẫn chấp nhận ý tốt của lão gia, ngồi xe của Tiểu Trần về hoa viên Xuân Giang.
Ba mẹ còn ngồi ở ghế sau, trên dọc đường về đều ôm chặt lấy nhau, như thể đang giữ ấm cùng nhau.
Cảnh Thuỵ với khuôn mặt thờ ơ, Tiểu Thất còn ngồi lặng lẽ khóc, nhìn thấy Cẩm Viên từng chút một biến mất khỏi tầm mắt, con bé tựa vào lòng Tô Tố khóc đáng thương hơn.
“Mami, sau này có phải Tiểu Thất không có daddy nữa?”
Tô Tố rất lúng túng, trong lòng một chút một chút đố kỵ.
Chẳng lẽ mối quan hệ mẹ con bốn năm với nhau cũng không so bằng mối quan hệ mấy ngày với Tiêu Lăng! Tô Tố biết rằng cô không nên đỗ lỗi cho con, cũng không chịu được sự chua sót trong lòng.
Cô ta đưa tay chạm vào đầu Tiểu Thất, do dự hỏi cô, “Tiểu Thất... thích daddy của con không?
“Con... A đau, anh hai tại sao véo em!”
Cảnh thuỵ cảnh báo nhìn con bé.
Tiểu Thất bĩu môi, híp mắt khóc đến đỏ mũi, “Mami...”
“Tiểu Thất con đừng nối dối mami, mami không thích đứa trẻ nói dối.”
“Tiểu Thất, Tiểu Thất trước hôm nay rất thích day, daddy của hôm nay Tiểu Thất một chút cũng không thích, daddy làm cho mami đau lòng, còn để mami chảy máu bị thương. Tiểu thất rất tức giận, cũng rất đau lòng. Mami, tại sao daddy không đối xử tốt với chúng ta một chút. Tại sao phải làm tổn thương mami, tại sao gia đình chúng ta không được giống như gia đình người khác, ba mẹ người thân đều ở cùng nhau?”
Tiểu Trần ngồi trên chỗ ngồi của tài xế nghe đến chua xót, lặng lẽ dùng điện thoại ghi âm lại.
Nhưng Tô Tố...
Tiểu thất ba người họ tại sao hỏi cô ấy hoàn toàn không nói nên lởi.
Cô ta ôm chắt Tiểu Thất, không biết phải giải thích với con bé như thế nào về thế giới của người lớn!
Tác giả :
Lý Hạo Nhiên