Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 160
“Ai đã làm!”
Tô Tố phản xạ, lấy tay che lên trán, ánh mắt trốn tránh.
“Tô Tố, vết thương này rốt cuộc là thế nào!”
Mộ Bạch đưa tay định chạm vào trán cô, nhưng chợt nhìn thấy lớp da đỏ hồng mới mọc lại, bàn tay anh lại hạ xuống.
Vết xước dài như vậy, chắc là phải đau lắm!
Mộ Bạch tự dằn vặt mình sao có thể vô tâm vậy, anh quan sát kỹ mới phát hiện Tô Tố trạng thái không được tốt, không chỉ không được tốt mà là quá không tốt. Trước đây nhìn thấy cô, bất kể là phiền não hay vui vẻ, đôi mắt cô luôn bừng sáng. Nhưng bây giờ, từ ánh mắt đến sắc thái đều như phủ lên một lớp bụi vậy, cơ thể cô cũng gầy đi nhiều.
Giống như... giống như đã trải qua một biến cố lớn vậy!
Mới không gặp nửa tháng nay, sao cô ấy lại thành thế này!
“Tô Tố.”
Tô Tố tay che trán, ánh mắt cụp xuống, “Là em không cẩn thận va vào, bây giờ thì không sao rồi.”
Mộ Bạch cố gắng đè nén sự giận giữ.
Tự va vào!
Tự va thì có bất cẩn thế nào cũng không thể thành như thế này được. Mộ Bạch lấy một hơi sâu, anh đưa tay đặt lên vai cô, “Tô Tố, anh với em có phải bạn không?”
“Đương nhiên rồi.”
Cô không có nhiều bạn, khó lắm mới có người muốn kết bạn với cô, cô phải mừng biết bao nhiêu.
“Nếu đã là bạn, anh hy vọng em có gặp chuyện gì, hay có khó khăn gì thì hãy nói với anh, có thể anh giúp được gì cho em thì sao.”
Tô Tố toan mở mồm ra, rồi lại cười buồn.
Cô rất muốn nói, nhưng nói rồi thì sao nào, Tiêu Lăng quyền thế ngút trời, mặc dù cô không rõ về gia thế của Mộ Bạch nhưng anh chỉ là một diễn viên, làm sao đối kháng với Tiêu Lăng đây. Cô đột nhiên nhớ lại cảnh cáo của Tiêu Lăng!
... Tránh xa người khác giới ra!
Nếu để Tiêu Lăng biết cô đang ở chung với một gười khác giới... sắc mặt Tô Tố trắng bệch.
Cô lập tức ngồi tránh Mộ Bạch ra, đưa tay đẩy anh, “Mộ Bạch, anh đi nhanh đi, đừng để người khác nhìn thấy.”
“Tô Tố...”
“bây giờ em không thể giải thích với anh, anh đi nhanh đi, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, nhất định đừng để người nào nhìn thấy.”
Hôm nay là ngày họp báo, ở đây toàn là nhân viên của Tinh Quang, cô lo sợ phập phồng, không biết có ai nhìn thấy Mộ Bạch lên xe chưa, nếu họ báo cáo với Tiêu Lăng, thì nghiệp diễn của Mộ Bạch cũng coi như chấm dứt.
Nghĩ đến đây, cô càng đẩy anh mạnh hơn, “Mộ Bạch, anh nhanh xuống xe đi.”
Cô vừa hoảng loạn vừa đau lòng đẩy Mộ Bạch xuống xe, nhưng anh không những không đi, chợt kéo tay, ôm cô vào lòng, “Tô Tố, đừng sợ, không sao đâu, sẽ không có chuyện gì cả.”
Cơ thể cô phút chốc cứng ngắc.
Vòng tay của Mộ Bạch cũng ấm áp như anh vậy, cái ôm nóng ấm như ánh mặt trời, có thể xua tan đi âm u. Cái ôm của anh không giống như của tình cảm nam nữ, cô cảm thấy rõ, anh chỉ đang muốn an ủi cô.
Chỉ vậy thôi.
Mắt cô đỏ dần.
Cô rất muốn lấy đi một chút ấm nóng từ cái ôm của anh, nhưng cô bây giờ như một đám mây u uất, cô thấy như bản thân sẽ chỉ lan tỏa đi sự buồn rầu mà thôi.
“Tô Tố, nói cho anh rốt cuộc là chuyện gì.”
Tô Tố đẩy anh ra, quay đầu đi, “Thật là do em không cẩn thận, va lung tung thôi.” cô gãi gãi tóc, đẩy tóc lên che đi vết xước, sau đó cẩn thận kiểm tra lại trên kính chiếu hậu của xe để chắc rằng không còn lộ ra ngoài nữa, rồi cô giả như không có chuyện gì, “Trầy nhẹ thôi mà, không sao đâu, mấy hôm nữa là khỏi rồi, anh thấy chưa, em lấy tóc che lên là chả thấy gì luôn.”
“Tô Tố...” Giọng Mộ Bạch bất lực.
Anh rất muốn biết nửa tháng nay, cô đã gặp biến cố gì, nhưng thấy cô như vậy lại không nhẫn tâm ép cô nói nữa.
Trong không gian nhỏ, mỗi con người một suy nghĩ.
Mộ bạch thấy cô nửa ngày cũng chẳng có ý muốn nói chuyện, hít một hơi, chuyển chủ đề, “Tô Tố, em đừng quên em đồng ý với anh rồi đó, vũ hội chào mừng học sinh mới hôm khai giảng, em sẽ làm bạn gái hờ của anh một ngày.”
Tô Tố thở phào, cô mở tròn mắt cười với Mộ Bạch, “Đương nhiên không quên rôi, cô gái ấy còn bám lấy anh không?”
Cô gái ấy?
Mộ Bạch ngây ra vài giây, “A, ờ! đúng rồi.”
Suýt nữa anh đã quên, trước vì muốn Tô Tố làm bạn nhảy của anh mà anh đã bịa ra câu chuyện có một cô gái cứ bám lấy anh.
Mộ Bạch còn muốn nói với cô đôi câu chuyện nữa, thì cửa kính lại bị đập. Gương mặt hiền dịu của anh đượm chút khó chịu vì bị làm phiền, khó khăn lắm mới có cơ hội ngồi với Tô Tố một lát, mới chưa được bao lâu. Anh bất lực, hạ cửa kính.
Bên ngoài là Trương Việt.
Trương Việt gật đầu với Mộ Bạch, rồi anh quay qua Tô Tố, “Tiểu Tô, xuống xe được rồi, sắp bắt đầu rồi, chúng ta cần chuẩn bị đôi chút.”
“À, vâng ạ.” Tô Tố chỉnh lại quần áo, xong lại xem xét lại bản thân, xác định mọi thứ dều ổn, cô quay sang Mộ Bạch, “Thế em đi trước nhé.”
“Đợi đã, anh sẽ đi cùng em.” Mộ Bạch xuống xe trước, sau đó vòng qua mở cửa cho cô một cách ân cần, anh rất để ý, lấy tay chắn trên đầu cho cô, miệng cười hiền, “Xuống xe nào.”
Tô Tố cảm thấy hơi ngượng, lần nào Mộ Bạch cũng làm cho cô cảm nhận được sự ân cần của anh.
Cô cười nhẹ bước xuống xe.
Trương Việt đứng bên thấy vậy hơn nhướn lông mày, nhưng cũng không nói gì.
...
Đã là 10 giờ sáng, họp báo bắt đầu.
Có nhân viên đã chuẩn bị sẵn hai máy quay lớn trên sân khấu, máy quay đều dùng khăn đỏ chùm lên, đạo diễn Trịnh Đông dẫn đầu cùng với tổng biên tập và một dàn diễn viên xuất hiện đầu tiên.
Bộ phim 《Nhất Tiếu Nại Hà》 từ vai chính đến vai phụ toàn là người mới, cho nên truyền thông báo trí dồn toàn bộ tâm điểm vào đạo diễn và tổng biên tập.
Tô Tố đứng trên sân khấu, ánh nắng hơi chói mắt, bên tai là tiếng hò reo của công chúng, tay cô cầm micro nhưng hơi vô thần.
Đột nhiên, chung quanh bỗng yên ắng lạ thường.
Tô Tố bỗng giật mình hồi hồn, thì nhìn thấy rất nhiều máy quay và ánh đèn chớp hướng về phía cô, đạo diễn và biên tập cùng các diễn viên khác đều đang nhìn cô chăm chăm.
Vậy là... đang có người hỏi cô câu hỏi?
Cô hoàn toàn không nghe thấy.
Mộ Bạch đứng bên lập tức đứng ra đỡ cho cô, “Vai nữ chính này, Tô Tố hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, mọi người đều chưa xem kịch bản nên không biết, nhân vật Thẩm Nhất Tiếu này, có tìm cả viện điện ảnh cũng không tìm được diễn viên nào phù hợp hơn Tô Tố, tin rằng sau khi bộ phim ra mắt, mọi người sẽ cùng cảm thấy vậy.”
Tô Tố mang một cái nhìn cảm kích tới Mộ Bạch.
Lại có nhà báo đặt câu hỏi, “cô Tô, nghe nói cô ký kết với bên truyền thông Tinh Quang, hợp đồng cũng khá có ưu thế cho cô, mọi người đều biết truyền thông Tinh Quang rất ít ký kết với người mới, xin hỏi cô thấy mình có điểm gì hơn những diễn viên mới khác?”
Câu hỏi này thật không hề khách sáo.
Điểm hơn người...
Nghe cứ như ý chỉ vì cô xinh đẹp nên dựa vào cửa sau mà có được hợp đồng vậy.
Còn nữa, hợp đồng của cô là do thư ký Trương tự mang đến, trừ nội bộ công ty thì đáng nhẽ chẳng ai biết hợp đồng này có “ưu thế” cho cô chứ.
Cô cười nhếch miệng, nhìn thẳng vào người nhà báo vừa đặt câu hỏi, cười nói, “Người đồng nghiệp bên báo chí này, lẽ nào đang muốn nghe tôi tự khoe sao? Mặc dù tôi tự thấy mình rất xuất sắc, nhưng lý do mà truyền thông Tinh Quang ký kết với tôi, có lẽ bạn nên đi hỏi thẳng bên công ty truyền thông Tinh Quang.”
Người nhà báo kia cũng không chịu thua, tiếp tục hỏi, “Nghe nói cô Tô đây có quan hệ rất thân mật với chủ tịch bên công ty Tinh Quang, không biết có phải là thật không ạ?”
Tô Tố phản xạ, lấy tay che lên trán, ánh mắt trốn tránh.
“Tô Tố, vết thương này rốt cuộc là thế nào!”
Mộ Bạch đưa tay định chạm vào trán cô, nhưng chợt nhìn thấy lớp da đỏ hồng mới mọc lại, bàn tay anh lại hạ xuống.
Vết xước dài như vậy, chắc là phải đau lắm!
Mộ Bạch tự dằn vặt mình sao có thể vô tâm vậy, anh quan sát kỹ mới phát hiện Tô Tố trạng thái không được tốt, không chỉ không được tốt mà là quá không tốt. Trước đây nhìn thấy cô, bất kể là phiền não hay vui vẻ, đôi mắt cô luôn bừng sáng. Nhưng bây giờ, từ ánh mắt đến sắc thái đều như phủ lên một lớp bụi vậy, cơ thể cô cũng gầy đi nhiều.
Giống như... giống như đã trải qua một biến cố lớn vậy!
Mới không gặp nửa tháng nay, sao cô ấy lại thành thế này!
“Tô Tố.”
Tô Tố tay che trán, ánh mắt cụp xuống, “Là em không cẩn thận va vào, bây giờ thì không sao rồi.”
Mộ Bạch cố gắng đè nén sự giận giữ.
Tự va vào!
Tự va thì có bất cẩn thế nào cũng không thể thành như thế này được. Mộ Bạch lấy một hơi sâu, anh đưa tay đặt lên vai cô, “Tô Tố, anh với em có phải bạn không?”
“Đương nhiên rồi.”
Cô không có nhiều bạn, khó lắm mới có người muốn kết bạn với cô, cô phải mừng biết bao nhiêu.
“Nếu đã là bạn, anh hy vọng em có gặp chuyện gì, hay có khó khăn gì thì hãy nói với anh, có thể anh giúp được gì cho em thì sao.”
Tô Tố toan mở mồm ra, rồi lại cười buồn.
Cô rất muốn nói, nhưng nói rồi thì sao nào, Tiêu Lăng quyền thế ngút trời, mặc dù cô không rõ về gia thế của Mộ Bạch nhưng anh chỉ là một diễn viên, làm sao đối kháng với Tiêu Lăng đây. Cô đột nhiên nhớ lại cảnh cáo của Tiêu Lăng!
... Tránh xa người khác giới ra!
Nếu để Tiêu Lăng biết cô đang ở chung với một gười khác giới... sắc mặt Tô Tố trắng bệch.
Cô lập tức ngồi tránh Mộ Bạch ra, đưa tay đẩy anh, “Mộ Bạch, anh đi nhanh đi, đừng để người khác nhìn thấy.”
“Tô Tố...”
“bây giờ em không thể giải thích với anh, anh đi nhanh đi, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, nhất định đừng để người nào nhìn thấy.”
Hôm nay là ngày họp báo, ở đây toàn là nhân viên của Tinh Quang, cô lo sợ phập phồng, không biết có ai nhìn thấy Mộ Bạch lên xe chưa, nếu họ báo cáo với Tiêu Lăng, thì nghiệp diễn của Mộ Bạch cũng coi như chấm dứt.
Nghĩ đến đây, cô càng đẩy anh mạnh hơn, “Mộ Bạch, anh nhanh xuống xe đi.”
Cô vừa hoảng loạn vừa đau lòng đẩy Mộ Bạch xuống xe, nhưng anh không những không đi, chợt kéo tay, ôm cô vào lòng, “Tô Tố, đừng sợ, không sao đâu, sẽ không có chuyện gì cả.”
Cơ thể cô phút chốc cứng ngắc.
Vòng tay của Mộ Bạch cũng ấm áp như anh vậy, cái ôm nóng ấm như ánh mặt trời, có thể xua tan đi âm u. Cái ôm của anh không giống như của tình cảm nam nữ, cô cảm thấy rõ, anh chỉ đang muốn an ủi cô.
Chỉ vậy thôi.
Mắt cô đỏ dần.
Cô rất muốn lấy đi một chút ấm nóng từ cái ôm của anh, nhưng cô bây giờ như một đám mây u uất, cô thấy như bản thân sẽ chỉ lan tỏa đi sự buồn rầu mà thôi.
“Tô Tố, nói cho anh rốt cuộc là chuyện gì.”
Tô Tố đẩy anh ra, quay đầu đi, “Thật là do em không cẩn thận, va lung tung thôi.” cô gãi gãi tóc, đẩy tóc lên che đi vết xước, sau đó cẩn thận kiểm tra lại trên kính chiếu hậu của xe để chắc rằng không còn lộ ra ngoài nữa, rồi cô giả như không có chuyện gì, “Trầy nhẹ thôi mà, không sao đâu, mấy hôm nữa là khỏi rồi, anh thấy chưa, em lấy tóc che lên là chả thấy gì luôn.”
“Tô Tố...” Giọng Mộ Bạch bất lực.
Anh rất muốn biết nửa tháng nay, cô đã gặp biến cố gì, nhưng thấy cô như vậy lại không nhẫn tâm ép cô nói nữa.
Trong không gian nhỏ, mỗi con người một suy nghĩ.
Mộ bạch thấy cô nửa ngày cũng chẳng có ý muốn nói chuyện, hít một hơi, chuyển chủ đề, “Tô Tố, em đừng quên em đồng ý với anh rồi đó, vũ hội chào mừng học sinh mới hôm khai giảng, em sẽ làm bạn gái hờ của anh một ngày.”
Tô Tố thở phào, cô mở tròn mắt cười với Mộ Bạch, “Đương nhiên không quên rôi, cô gái ấy còn bám lấy anh không?”
Cô gái ấy?
Mộ Bạch ngây ra vài giây, “A, ờ! đúng rồi.”
Suýt nữa anh đã quên, trước vì muốn Tô Tố làm bạn nhảy của anh mà anh đã bịa ra câu chuyện có một cô gái cứ bám lấy anh.
Mộ Bạch còn muốn nói với cô đôi câu chuyện nữa, thì cửa kính lại bị đập. Gương mặt hiền dịu của anh đượm chút khó chịu vì bị làm phiền, khó khăn lắm mới có cơ hội ngồi với Tô Tố một lát, mới chưa được bao lâu. Anh bất lực, hạ cửa kính.
Bên ngoài là Trương Việt.
Trương Việt gật đầu với Mộ Bạch, rồi anh quay qua Tô Tố, “Tiểu Tô, xuống xe được rồi, sắp bắt đầu rồi, chúng ta cần chuẩn bị đôi chút.”
“À, vâng ạ.” Tô Tố chỉnh lại quần áo, xong lại xem xét lại bản thân, xác định mọi thứ dều ổn, cô quay sang Mộ Bạch, “Thế em đi trước nhé.”
“Đợi đã, anh sẽ đi cùng em.” Mộ Bạch xuống xe trước, sau đó vòng qua mở cửa cho cô một cách ân cần, anh rất để ý, lấy tay chắn trên đầu cho cô, miệng cười hiền, “Xuống xe nào.”
Tô Tố cảm thấy hơi ngượng, lần nào Mộ Bạch cũng làm cho cô cảm nhận được sự ân cần của anh.
Cô cười nhẹ bước xuống xe.
Trương Việt đứng bên thấy vậy hơn nhướn lông mày, nhưng cũng không nói gì.
...
Đã là 10 giờ sáng, họp báo bắt đầu.
Có nhân viên đã chuẩn bị sẵn hai máy quay lớn trên sân khấu, máy quay đều dùng khăn đỏ chùm lên, đạo diễn Trịnh Đông dẫn đầu cùng với tổng biên tập và một dàn diễn viên xuất hiện đầu tiên.
Bộ phim 《Nhất Tiếu Nại Hà》 từ vai chính đến vai phụ toàn là người mới, cho nên truyền thông báo trí dồn toàn bộ tâm điểm vào đạo diễn và tổng biên tập.
Tô Tố đứng trên sân khấu, ánh nắng hơi chói mắt, bên tai là tiếng hò reo của công chúng, tay cô cầm micro nhưng hơi vô thần.
Đột nhiên, chung quanh bỗng yên ắng lạ thường.
Tô Tố bỗng giật mình hồi hồn, thì nhìn thấy rất nhiều máy quay và ánh đèn chớp hướng về phía cô, đạo diễn và biên tập cùng các diễn viên khác đều đang nhìn cô chăm chăm.
Vậy là... đang có người hỏi cô câu hỏi?
Cô hoàn toàn không nghe thấy.
Mộ Bạch đứng bên lập tức đứng ra đỡ cho cô, “Vai nữ chính này, Tô Tố hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, mọi người đều chưa xem kịch bản nên không biết, nhân vật Thẩm Nhất Tiếu này, có tìm cả viện điện ảnh cũng không tìm được diễn viên nào phù hợp hơn Tô Tố, tin rằng sau khi bộ phim ra mắt, mọi người sẽ cùng cảm thấy vậy.”
Tô Tố mang một cái nhìn cảm kích tới Mộ Bạch.
Lại có nhà báo đặt câu hỏi, “cô Tô, nghe nói cô ký kết với bên truyền thông Tinh Quang, hợp đồng cũng khá có ưu thế cho cô, mọi người đều biết truyền thông Tinh Quang rất ít ký kết với người mới, xin hỏi cô thấy mình có điểm gì hơn những diễn viên mới khác?”
Câu hỏi này thật không hề khách sáo.
Điểm hơn người...
Nghe cứ như ý chỉ vì cô xinh đẹp nên dựa vào cửa sau mà có được hợp đồng vậy.
Còn nữa, hợp đồng của cô là do thư ký Trương tự mang đến, trừ nội bộ công ty thì đáng nhẽ chẳng ai biết hợp đồng này có “ưu thế” cho cô chứ.
Cô cười nhếch miệng, nhìn thẳng vào người nhà báo vừa đặt câu hỏi, cười nói, “Người đồng nghiệp bên báo chí này, lẽ nào đang muốn nghe tôi tự khoe sao? Mặc dù tôi tự thấy mình rất xuất sắc, nhưng lý do mà truyền thông Tinh Quang ký kết với tôi, có lẽ bạn nên đi hỏi thẳng bên công ty truyền thông Tinh Quang.”
Người nhà báo kia cũng không chịu thua, tiếp tục hỏi, “Nghe nói cô Tô đây có quan hệ rất thân mật với chủ tịch bên công ty Tinh Quang, không biết có phải là thật không ạ?”
Tác giả :
Lý Hạo Nhiên