Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 139
Không!
Cũng không hoàn toàn giống như anh khi còn bé.
Anh khi còn bé ngày nào cũng nghịch ngợm luôn muốn nhảy lên nóc nhà lật ngói, mấy người hầu đi theo anh cũng không quản được anh, nghịch đến nổi ba mẹ anh cũng nhức đầu không thôi. Mỗi lần vào lúc này ông nội đều ẵm anh lên, cười rất thoải mái, đồng thời nói cho ba mẹ nghe, con trai nên như vậy, nghịch một chút về sau thành đạt.
Có ông nội làm chỗ dựa cho anh, anh càng không chút kiêng kỵ, cái mông chưa bao giờ đụng vào ghế, mỗi ngày đều không có nhà.
Không giống với Tô Cảnh Thụy trước mặt, tính tình giống với anh của bây giờ hơn.
Rõ ràng là đứa trẻ mới bốn tuổi, bình tĩnh không tưởng nổi, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng cơ hồ không có nụ cười, trên người ướt hết, nhìn vào bị lạnh không nhẹ, động tác cởi quần áo cũng từ tốn, động tác trùm khăn tắm cũng từ tốn giống vậy, giữa các động tác giơ tay đưa chân đều thể hiện sự ưu nhã.
Có thể nhìn ra được cậu bé được giáo dục rất tốt.
Tiêu Lăng nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên cậu bé, vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nhưng lại dừng tay lại khi thấy ánh mắt trầm tĩnh của cậu bè.
“ Cảnh Thụy?”
“ Ừm! ”
Tiêu Lăng đột nhiên nhớ tới, Cảnh Thụy hình như từ lần đầu gặp đến bây giờ cũng chưa gọi qua anh một tiếng cha, vẫn luôn có Tiểu Thất gọi một cách vui vẻ. Anh lại nghĩ tới ông nội thường xuyên gọi điện thoại cho anh, nói cha ruột của Cảnh Thụy và Tiểu Thất là người đàn ông cặn bã cỡ nào, bỏ rơi vợ con...
Tô Tố sẽ không thường xuyên truyền những suy nghĩ này cho chúng nó chứ!
“ Cảnh Thụy con có phải không thích daddy không?”
“ ừm, tàm tạm.”
Tiêu Lăng, “...”
Tàm tạm là có ý gì, Tiêu Lăng không bình tĩnh.
“ Daddy, anh trai gạt daddy đó. Tiểu Thất cười hihi vạch trần Cảnh Thụy, anh trai là loại người trầm tính, không thích nói lời ngon ý ngọt, nhưng thực ra trong lòng rất để ý daddy, daddy không biết anh trai bình thường lạnh lùng bao nhiêu đâu, những bạn nữ trong trường thổ lộ với anh, cho anh sô cô la và đồ ăn vặt, anh nhìn cũng không nhìn một chút, nhưng lần trước gặp daddy xong, anh về đến nhà vẫn còn thất thần đó, anh trai rất thích daddy a.”
Tiêu Lăng nắm bắt từ chính.
Tiêu Lăng xạm mặt nhìn chằm chằm Tiểu Thất, một bé gái bốn tuổi, loại từ này đều là ai dạy? Còn nữa, Cảnh Thụy mới mấy tuổi,đã có bạn nữ tỏ tình với nó rồi? Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm như vậy không.
Tiêu Lăng có cảm giác bảo bối còn chưa đến tay đã có nguy cơ bị người khác cướp đi trắng trợn.
“ Daddy sao thế? Sắc mặt thật khó coi a. Anh trai thích daddy daddy không vui sao?”
“Không có, daddy rất vui.”
Tiêu Lăng cầm khăn tắm giúp Cảnh Thụy lau khô tóc ướt, cơ thể Cảnh Thụy hơi cứng lại, nhưng không có từ chối. Tiêu Lăng nhìn về phía cây dù nhỏ ở cửa, nhìn lại Cảnh Thụy nửa thân trên bị ướt, có chút đau lòng.
Bên ngoài có gió.
Dù lớn anh chắc chắn không chống đỡ nổi, nên chỉ có thể dùng dù nhỏ, dù nhỏ lại không thể che hết hai người, thằng bé này rõ ràng lớn bằng Tiểu Thất, nhưng lại không làm thất vọng cái xưng hô “ anh trai” này, người Tiểu Thất một chút cũng không bị ướt, trên người thắng bé lại ướt gần một nửa.
Hiểu chuyện đến nổi làm cho người ta đau lòng.
Hiểu chuyện thế này cũng bởi vì trong nhà không có người đàn ông nào, cho nên mới không thể không làm nam tử hán nhỉ.
Tiêu Lăng không thể tưởng tượng, Tiểu Thất và Cảnh Thụy bốn năm nay trải qua như thế nào. Tô Đại Khuê ngay cả con ruột như Tô Tố cũng có thể đối xử như thế, huống chi là hai đứa trẻ này!
Đối với hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này, Tiêu Lăng mặc dù kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không bài xích sự tồn tại của chúng nó, đối với hai đứa trẻ, anh càng đau lòng và thương tiếc hơn, còn có hổ thẹn.
Máu mủ tình thâm.
Có lẽ đây chính là tình thương của ba.
...
Đang nói chuyện, Trương tẩu đã bưng tới canh gừng đã nấu xong, Tiêu Lăng tự tay múc hai chén nhỏ cho Cảnh Thụy và Tiểu Thất, mùi vị của canh gừng dễ ngửi, con nít đều không thích uống, Tiêu Lăng lo lắng hai đứa không muốn uống, nhẹ giọng khuyên nhủ, “hai người các con chịu khí lạnh phải uống canh gừng mới có thể loại trừ, thứ này mùi vị không ngon lắm, nhưng có thể giúp các con không bị bệnh, nếu bệnh phải đi chích và uống thuốc sẽ rất khó chịu.”
Anh cho rằng sẽ rất khó để hai đứa trẻ uống vào, ai ngờ canh gừng múc xong, chúng nó mỗi người nhận 1 chén, lông mày đều không có nhăn lại liền uống vào.
Tiêu Lăng hơi kinh ngạc.
Dì Trương cũng có chút kinh ngạc, “ tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư thật ngoan, có muốn ăn viên kẹo khử mùi không.”
“ Không cần ạ, Tiểu Thất gần đây đau răng không thể ăn kẹo.” Tiểu Thất lau miệng, cầm chén đặt vào khay, Tiểu Thất và anh trai khi còn nhỏ thường xuyên uống canh gừng mẹ nấu, nói nhỏ với bà, mẹ nấu không ngon bằng của bà nấu.”
“ Vì sao phải thường xuyên uống canh gừng?” Tiêu Lăng đột nhiên đặt câu hỏi.
“ Bởi vì sợ bệnh nha.” Tiểu Thất nhớ tới mục đích cùng anh trai đến đây lần này, bĩu môi đáng thương ôm lấy Tiêu Lăng, “ mami một mình chăm sóc con với anh trai rất vất vả, hai chúng con lúc còn rất nhỏ mami vừa học vừa làm bán thời gian, mỗi tháng tiền lương của mami rất ít, ăn cơm xong xuôi còn phải tiết kiệm mua đồ cho con với anh, có đôi khi sợ con với anh bệnh không có tiền khám bác sĩ, thì sẽ nấu canh gừng cho chúng con uống.”
Tiêu Lăng nghe xong lời của tiểu Thất, tâm co lại co lại đau, bệnh rồi cũng không có tiền khám bác sĩ... Anh lập tức nhớ tới những thông tin tra được, trên thông tin đó Tô Tố trước đó đích thật đã đi làm bán thời gian từ rất sớm.
Tiểu Thất lại nói, “ mới đầu mami nấu rất khó uống, con với anh trai đều không thích uống, về sau nấu nhiều rồi mới dần dần uống ngon hơn.”
Tim của dì Trương muốn tan chảy, thời gian này trải qua vất vả biết bao. Bà oán trách nhìn Tiêu Lăng.
Thiếu gia đây là chuyện gì đây, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sao lại để chúng nó chịu tội lớn thế a.
Đột nhiên nhớ ra cái gì, dì Trương mau chóng hỏi, “ hai cháu mới sáng sớm đã chạy đến đây người trong nhà người không? Tại sao cũng không có người lớn nào đưa hai cháu tới, lần sau tuyệt đối đừng làm vậy, quá nguy hiểm.”
Hiện nay bắt cóc trẻ con hung hăng ngang ngược thế nào, hai tụi nó lại dễ thương lanh lợi đến thế, người khác nhìn thấy hai tụi nó tự mình đi ra ngoài cũng không có người lớn đi theo, lỡ ai có tâm tư xấu nổi dậy, hai tụi nó chạy cũng chạy không thoát.
Vừa nghĩ như thế, dì Trương lập tức oán trách, “ Mẹ hai đứa đâu? Sao cô ấy lại yên tâm để hai cháu tới đây thế?”
Mami đi công tác xa rồi, cháu với anh trai nghỉ hè, vừa đúng lúc không có chuyện gì cho nên mới tới tìm daddy chơi đó, bà Trương bà yên tâm đi, tiểu Thất và anh trai thông minh lắm, người xấu đụng phải chúng cháu mới không may.”
Dì Trương càng đau lòng hơn.
Nghe ý của con bé, hai chúng nó bình thường căn bản không có người chơi chung a, thật đáng thương.
Tiểu Thất cười đến thấy răng không thấy mắt.
Xem đi xem đi, cô đã nói cô người gặp người thích hoa gặp hoa nở mà, bà Trương nhìn cô với ánh mắt thật là quá ấm áp có hay không!
Cảnh Thụy nhàn nhạt liếc cô một cái, im lặng đặt chén canh gừng vào trong khay.
Tiểu Thất bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Tốt thôi, anh trai lại chê cô nói nhiều lời nhảm nhí.
Cô buông tay che bụng nhỏ, đáng thương nhìn Tiêu Lăng, “ daddy, có cơm ăn không, con với anh trai sáng sớm liền chạy tới, còn chưa kịp ăn sáng nữa.”
Cũng không hoàn toàn giống như anh khi còn bé.
Anh khi còn bé ngày nào cũng nghịch ngợm luôn muốn nhảy lên nóc nhà lật ngói, mấy người hầu đi theo anh cũng không quản được anh, nghịch đến nổi ba mẹ anh cũng nhức đầu không thôi. Mỗi lần vào lúc này ông nội đều ẵm anh lên, cười rất thoải mái, đồng thời nói cho ba mẹ nghe, con trai nên như vậy, nghịch một chút về sau thành đạt.
Có ông nội làm chỗ dựa cho anh, anh càng không chút kiêng kỵ, cái mông chưa bao giờ đụng vào ghế, mỗi ngày đều không có nhà.
Không giống với Tô Cảnh Thụy trước mặt, tính tình giống với anh của bây giờ hơn.
Rõ ràng là đứa trẻ mới bốn tuổi, bình tĩnh không tưởng nổi, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng cơ hồ không có nụ cười, trên người ướt hết, nhìn vào bị lạnh không nhẹ, động tác cởi quần áo cũng từ tốn, động tác trùm khăn tắm cũng từ tốn giống vậy, giữa các động tác giơ tay đưa chân đều thể hiện sự ưu nhã.
Có thể nhìn ra được cậu bé được giáo dục rất tốt.
Tiêu Lăng nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên cậu bé, vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nhưng lại dừng tay lại khi thấy ánh mắt trầm tĩnh của cậu bè.
“ Cảnh Thụy?”
“ Ừm! ”
Tiêu Lăng đột nhiên nhớ tới, Cảnh Thụy hình như từ lần đầu gặp đến bây giờ cũng chưa gọi qua anh một tiếng cha, vẫn luôn có Tiểu Thất gọi một cách vui vẻ. Anh lại nghĩ tới ông nội thường xuyên gọi điện thoại cho anh, nói cha ruột của Cảnh Thụy và Tiểu Thất là người đàn ông cặn bã cỡ nào, bỏ rơi vợ con...
Tô Tố sẽ không thường xuyên truyền những suy nghĩ này cho chúng nó chứ!
“ Cảnh Thụy con có phải không thích daddy không?”
“ ừm, tàm tạm.”
Tiêu Lăng, “...”
Tàm tạm là có ý gì, Tiêu Lăng không bình tĩnh.
“ Daddy, anh trai gạt daddy đó. Tiểu Thất cười hihi vạch trần Cảnh Thụy, anh trai là loại người trầm tính, không thích nói lời ngon ý ngọt, nhưng thực ra trong lòng rất để ý daddy, daddy không biết anh trai bình thường lạnh lùng bao nhiêu đâu, những bạn nữ trong trường thổ lộ với anh, cho anh sô cô la và đồ ăn vặt, anh nhìn cũng không nhìn một chút, nhưng lần trước gặp daddy xong, anh về đến nhà vẫn còn thất thần đó, anh trai rất thích daddy a.”
Tiêu Lăng nắm bắt từ chính.
Tiêu Lăng xạm mặt nhìn chằm chằm Tiểu Thất, một bé gái bốn tuổi, loại từ này đều là ai dạy? Còn nữa, Cảnh Thụy mới mấy tuổi,đã có bạn nữ tỏ tình với nó rồi? Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm như vậy không.
Tiêu Lăng có cảm giác bảo bối còn chưa đến tay đã có nguy cơ bị người khác cướp đi trắng trợn.
“ Daddy sao thế? Sắc mặt thật khó coi a. Anh trai thích daddy daddy không vui sao?”
“Không có, daddy rất vui.”
Tiêu Lăng cầm khăn tắm giúp Cảnh Thụy lau khô tóc ướt, cơ thể Cảnh Thụy hơi cứng lại, nhưng không có từ chối. Tiêu Lăng nhìn về phía cây dù nhỏ ở cửa, nhìn lại Cảnh Thụy nửa thân trên bị ướt, có chút đau lòng.
Bên ngoài có gió.
Dù lớn anh chắc chắn không chống đỡ nổi, nên chỉ có thể dùng dù nhỏ, dù nhỏ lại không thể che hết hai người, thằng bé này rõ ràng lớn bằng Tiểu Thất, nhưng lại không làm thất vọng cái xưng hô “ anh trai” này, người Tiểu Thất một chút cũng không bị ướt, trên người thắng bé lại ướt gần một nửa.
Hiểu chuyện đến nổi làm cho người ta đau lòng.
Hiểu chuyện thế này cũng bởi vì trong nhà không có người đàn ông nào, cho nên mới không thể không làm nam tử hán nhỉ.
Tiêu Lăng không thể tưởng tượng, Tiểu Thất và Cảnh Thụy bốn năm nay trải qua như thế nào. Tô Đại Khuê ngay cả con ruột như Tô Tố cũng có thể đối xử như thế, huống chi là hai đứa trẻ này!
Đối với hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này, Tiêu Lăng mặc dù kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không bài xích sự tồn tại của chúng nó, đối với hai đứa trẻ, anh càng đau lòng và thương tiếc hơn, còn có hổ thẹn.
Máu mủ tình thâm.
Có lẽ đây chính là tình thương của ba.
...
Đang nói chuyện, Trương tẩu đã bưng tới canh gừng đã nấu xong, Tiêu Lăng tự tay múc hai chén nhỏ cho Cảnh Thụy và Tiểu Thất, mùi vị của canh gừng dễ ngửi, con nít đều không thích uống, Tiêu Lăng lo lắng hai đứa không muốn uống, nhẹ giọng khuyên nhủ, “hai người các con chịu khí lạnh phải uống canh gừng mới có thể loại trừ, thứ này mùi vị không ngon lắm, nhưng có thể giúp các con không bị bệnh, nếu bệnh phải đi chích và uống thuốc sẽ rất khó chịu.”
Anh cho rằng sẽ rất khó để hai đứa trẻ uống vào, ai ngờ canh gừng múc xong, chúng nó mỗi người nhận 1 chén, lông mày đều không có nhăn lại liền uống vào.
Tiêu Lăng hơi kinh ngạc.
Dì Trương cũng có chút kinh ngạc, “ tiểu thiếu gia cùng tiểu tiểu thư thật ngoan, có muốn ăn viên kẹo khử mùi không.”
“ Không cần ạ, Tiểu Thất gần đây đau răng không thể ăn kẹo.” Tiểu Thất lau miệng, cầm chén đặt vào khay, Tiểu Thất và anh trai khi còn nhỏ thường xuyên uống canh gừng mẹ nấu, nói nhỏ với bà, mẹ nấu không ngon bằng của bà nấu.”
“ Vì sao phải thường xuyên uống canh gừng?” Tiêu Lăng đột nhiên đặt câu hỏi.
“ Bởi vì sợ bệnh nha.” Tiểu Thất nhớ tới mục đích cùng anh trai đến đây lần này, bĩu môi đáng thương ôm lấy Tiêu Lăng, “ mami một mình chăm sóc con với anh trai rất vất vả, hai chúng con lúc còn rất nhỏ mami vừa học vừa làm bán thời gian, mỗi tháng tiền lương của mami rất ít, ăn cơm xong xuôi còn phải tiết kiệm mua đồ cho con với anh, có đôi khi sợ con với anh bệnh không có tiền khám bác sĩ, thì sẽ nấu canh gừng cho chúng con uống.”
Tiêu Lăng nghe xong lời của tiểu Thất, tâm co lại co lại đau, bệnh rồi cũng không có tiền khám bác sĩ... Anh lập tức nhớ tới những thông tin tra được, trên thông tin đó Tô Tố trước đó đích thật đã đi làm bán thời gian từ rất sớm.
Tiểu Thất lại nói, “ mới đầu mami nấu rất khó uống, con với anh trai đều không thích uống, về sau nấu nhiều rồi mới dần dần uống ngon hơn.”
Tim của dì Trương muốn tan chảy, thời gian này trải qua vất vả biết bao. Bà oán trách nhìn Tiêu Lăng.
Thiếu gia đây là chuyện gì đây, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sao lại để chúng nó chịu tội lớn thế a.
Đột nhiên nhớ ra cái gì, dì Trương mau chóng hỏi, “ hai cháu mới sáng sớm đã chạy đến đây người trong nhà người không? Tại sao cũng không có người lớn nào đưa hai cháu tới, lần sau tuyệt đối đừng làm vậy, quá nguy hiểm.”
Hiện nay bắt cóc trẻ con hung hăng ngang ngược thế nào, hai tụi nó lại dễ thương lanh lợi đến thế, người khác nhìn thấy hai tụi nó tự mình đi ra ngoài cũng không có người lớn đi theo, lỡ ai có tâm tư xấu nổi dậy, hai tụi nó chạy cũng chạy không thoát.
Vừa nghĩ như thế, dì Trương lập tức oán trách, “ Mẹ hai đứa đâu? Sao cô ấy lại yên tâm để hai cháu tới đây thế?”
Mami đi công tác xa rồi, cháu với anh trai nghỉ hè, vừa đúng lúc không có chuyện gì cho nên mới tới tìm daddy chơi đó, bà Trương bà yên tâm đi, tiểu Thất và anh trai thông minh lắm, người xấu đụng phải chúng cháu mới không may.”
Dì Trương càng đau lòng hơn.
Nghe ý của con bé, hai chúng nó bình thường căn bản không có người chơi chung a, thật đáng thương.
Tiểu Thất cười đến thấy răng không thấy mắt.
Xem đi xem đi, cô đã nói cô người gặp người thích hoa gặp hoa nở mà, bà Trương nhìn cô với ánh mắt thật là quá ấm áp có hay không!
Cảnh Thụy nhàn nhạt liếc cô một cái, im lặng đặt chén canh gừng vào trong khay.
Tiểu Thất bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Tốt thôi, anh trai lại chê cô nói nhiều lời nhảm nhí.
Cô buông tay che bụng nhỏ, đáng thương nhìn Tiêu Lăng, “ daddy, có cơm ăn không, con với anh trai sáng sớm liền chạy tới, còn chưa kịp ăn sáng nữa.”
Tác giả :
Lý Hạo Nhiên