Lấy Nhầm Vợ
Chương 5
Bạc Khả Di buộc tóc đuôi ngựa trông hết sức xinh đẹp, tràn đầy vẻ thanh xuân, không son phấn, trời sinh nàng đã có một làn da đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, tự nhiên lộ ra dưới ánh nắng.
Nàng đứng ở quấy thanh toán tiền,khuôn mặt tươi cười với vị khách nhỏ : “Đừng sợ, nói cho tỷ tỷ biết, ngươi muốn cái như thế nào?”
“Khủng long, ta muốn khủng long, dì à, ta muốn một tiểu khủng long”. Đứa bé chỉ vào con khủng long nhỏ được bày trên quầy hàng.
Bạc Khả Di lắc đầu : “Là tỷ tỷ mới đúng, ngoan , kêu ta một tiếng tỷ tỷ, ta liền ôm ngươi đi lấy tiểu khủng long.”
Nhưng nàng rõ ràng là dì nha,đứa bé nhìn mẹ để tìm sự cứu trợ,chần chừ cả buổi mới kêu một tiếng “tỷ tỷ.”
“Oa,rất ngoan,đến đây tỷ tỷ ôm ngươi đi lấy khủng long.”
Bạc Khả Di một tay ôm lấy đứa bé,làm cho hắn có thể thuận lợi lấy được tiểu khủng long,đứa bé cười khanh khách,vui vẻ vô cùng, nhìn thất đứa bé cười ,nàng không nhị được trên miệng cũng nở nụ cười thỏa mãn,rồi sau đó thật cẩm thân buông đứa bé ra.
“Tiểu thư, cái này bao nhiêu tiền?”. Mẹ của đứa bé hỏi.
“Một trăm năm mươi tệ.”
Mẹ đứa bé mở ví ra,đưa tiền cho Bạc Khả Di.
“Cám ơn, bé con, ngươi thích tiểu khủng long như vậy thì nhớ phải trân trọng nó nha!”. Nàng vẫy tay chào tạm biệt, dõi theo mẹ con họ đang dời đi.
“Khả Vân, ngươi có vẻ rất thích trẻ con nha!”. Giám đốc trung tâm Mỹ Phương nói.
“Thật vậy chăng? Ta đây lại tìm được một khách hàng tiềm năng”.
“Lần này thật sự cám ơn ngươi, chẳng những kiếm ra tiền, lại còn giúp chúng ta bán hàng nữa.”
“Chuyện này rất có ý nghĩa a, có gì có thể tốt hơn việc giúp đỡ được người khác đâu, ta chỉ giúp được một chút thôi,may mắn không bị mọi người chê.”
“Làm việc cũng đã lâu, ngươi có vẻ mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, ta đi lấy cho ngươi ít nước.”
“Uhm, cám ơn ngươi.”
Bạc Khả Di ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng đầu tay vẫn không ngừng hoạt động, vội vàng sửa sang lại quầy hàng, đột nhiên có người hướng phía nàng tới gần.
“Vị tỷ tỷ này, ta muốn mua một chút đồ.”
Âm thanh trầm thấp của nam nhân đột ngột vang lên, Bạc Khả Di ngẩng đầu lên, nàng bất chợt há hốc mồm, giọng nói dễ nghe đó, cư nhiên, cư nhiên là…..Thiệu Chi Ung?!
“Anh, tại sao lại rảnh rỗi tới đây? Chẳng phải đang đi dùng cơm với khách hàng sao?”. Nàng kinh ngạc hỏi.
“Dùng cơm với khách xong rồi, nên muốn qua đây xem em một chút.” Kỳ thật là hắn muốn đến sớm nhìn nàng một chút.
“Có thuận lợi không?”
“Rất thuân lợi, còn những người khác đâu? Thành quả bán hàng từ thiện hôm nay như thế nào?”
“Còn kém một chút”. Nàng cười khẽ nói.
“Anh cũng muốn mua, có được không?”
“Anh thật sự muốn mua sao? Nhưng mấy thứ này đối với anh có chút ngây thơ a.”. Tuy rằng nàng muốn bán hết chỗ hàng này nhanh một chút,nhưng nàng lại hy vọng hắn thực sự thích mua, bằng không sẽ rất lãng phí.
“Anh gọi em một tiếng tỷ tỷ, em còn không tính bán cho anh sao?”. Hắn chế nhạo nói.
Bạc Khả Di vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, nàng xấu hổ xoay xoay thân mình.
“Em cũng thật là, tuổi nhỏ như vậy đã biết nói dối.”
“Em đương nhiên là tỷ tỷ,chính là….tỷ tỷ lớn tuổi một chút.”
“Thật đúng là hợp tình hợp lý. Thiệu Chi Ung lắc đầu thở dài.
Nàng cũng cười, dường như giống cô nương ngốc.
“Anh muốn đi sao? Nếu không có việc gì, có thể ở lại đây một chút không?” Đôi mắt vô tâm của nàng hiện lên một chút ác niệm, khuôn mặt giảo hoạt.
“Hiện tại thì không có việc gì, em hỏi cái này làm gì?”
Nàng vẻ mặt thần bí, đi lại chỗ quầy hàng, kéo tay hắn cùng với thùng hàng. “Cái này là tặng cho anh, còn đây giúp em mang nhũng món đồ này đi quanh hội trường, coi như giúp em đẩy mạnh tiêu thụ.”
“Anh?”.Đường đường là một phó tổng, lại mang những thứ này đi quanh đây, có nhầm hay không?
“Đúng, rụt rè cái gì? Mau đi thôi, đây là làm việc thiện nha, bán được càng nhiều, càng có nhiều tiền để giúp đỡ các em nhỏ, đùng thẹn thùng, tới khi về nhà, em nấu những mon ngon cho anh ăn, mau!”. Nàng dùng sức đẩy hắn một phen.
Do không phòng bị, Thiệu Chi Ung một phen lảo đảo, Bạc Khả Di càng vui vẻ “Nhanh lên một chút, bán hết nhanh chúng ta có thể về nhà sớm một chút.”
“Bạc Khả Vân, em về nhà thử xem!”.Hắn tuy rằng ngoài miệng cảnh cáo, trong lòng lại hoàn toàn không có ý chống cự.
Bạc Khả Di ở phía sau nhìn hắn dời đi, cười vẫy tay chào, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của hắn, nàng vùa quay đầu lại, liền thấy Mỹ Phương cầm nước khoáng, vẻ mặt đồng tình.
“Làm như vậy có được không?” Mỹ Phương hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, tới đây là để hỗ trợ, đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Nàng bĩu đôi môi bướng bỉnh nói
Bình thường ở nhà hắn là nhất, hiện tại thì nàng lại là lớn nhất, ha ha, nàng thích, nàng cư nhiên có thể như vậy sai bảo Thiệu Chi Ung.
Buổi bán hàng từ thiện kết thúc một cách thuận lợi, Thiệu Chi Ung cùng với nàng trở về.
Ngồi trong tiệm cơm, Thiệu Chi Ung lạnh lùng nhìn nàng, trên mặt nàng rõ tàng mang theo ý cười. Nữ nhân này một chút chữ tín cũng không có, nói làm canh bao cho hắn ăn, nói làm caramen cho hắn ăn, nói về nhà sẽ nấu cơm ngon cho hắn ăn, kết quả là hiện tại cùng nàng ngồi trong một cái nhà hàng nhỏ.
“Bạc Khả Vân, canh bao của anh đâu? Caramen của anh đâu? Đồ ăn ngon của anh đâu? Anh muốn đem em quy án vì cái tội nói dối.”
“Bạc Khả Vân, canh bao của anh đâu? Caramen của anh đâu? Đồ ăn ngon của anh đâu? Anh muốn đem em quy án vì cái tội nói dối.”
“Chẳng nhẽ không thể chờ em ăn xong rồi hãy bắt em?”. Nàng cười tủm tỉm nói.
“Ăn thôi, ăn thôi, Mỹ Phương nói nhà hàng này ngon đích thực không sai, anh ăn thử đi”.
Không lay chuyển được nàng, Thiệu Chi Ung cầm lấy đôi đũa, gắp một chút ổi đậu tử đưa vào miệng.
“Thế nào, cũng không tệ lắm chứ?”
Lạnh lùng liếc nàng một cái “không tệ” .Được rồi, được rồi, coi như có thể.
“Anh ăn nhiều một chút, thích món nào anh nói lại cho em biết, về sau ở nhà em sẽ tập làm cho anh ăn.”
“Còn chi phiếu, trước đáp ứng rồi thực hiện mở lại đi!”. Nàng lừa gạt hắn
Ngay từ đầu nàng rất sợ hắn, cảm thấy hắn rất nghiêm túc lại lạnh lùng như băng, nhưng từ khi ở chung với hắn, nàng phát hiện ra ở hắn có rất nhiều điểm tốt.
Xuất thân từ gia đình danh giá, có cuộc sống an nhàn sung sướng của một đại thiếu gia nhưng khi nhìn thấy hắn cầm cờ xí trong buổi từ thiện hôm nay, nhìn hắn giống như một tên ngốc, có thẻ thấy hắn là một người cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Nhìn những biểu hiện đó của hắn, nàng đối vói hắn cũng có nhiều thay đổi “Nếm thử món cà tím này đi”. Nàng găp một khối bỏ vào bát của hắn.
“Anh ghét ăn cà tím”. Thiệu Chi Ung không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp cự tuyệt.
“Được thôi , vậy em ăn một mình”. Nàng cũng không miễn cưỡng hắn, một mình ăn hết.
Không lâu sau, món mì thịt băm cải bẹ được mang tới, nàng cũng không chút ngại ngùng ăn tiếp. Thiệu Chi Ung nhìn nàng ăn, không khỏi nghi hoặc Bạc Khả Vân trước và giờ hoàn toàn không phải một người. “Anh vẫn nghĩ em vốn chỉ thích món ăn của Pháp?”
Món ăn Pháp? Nàng đói chết đi, nàng một chút cũng không có thích ăn món Pháp, ăn xong không cảm thấy no.
“Làm sao có thể? Em ghét nhất là ăn đồ ăn của Pháp, em thà tìm một quán ăn nhỏ mà ăn mỳ còn thấy thoải mái hơn.”
Nghe vậy, Thiệu Chi Ung buồn bực nhìn nàng một cái, biểu tình của nàng không giống như thuận miệng nói ra, nều không thích, vì sao trước đây cùng hắn dùng cơm, đều chọn ăn ở nhà hàng Pháp?
“Làm sao vậy, sao không ăn?”. Nàng không hiểu vì sao hắn lại nhìn mình chằm chằm.
Thiệu Chi Ung nói không nên lời, rốt cuộc là có vấn đề gì, căn bản nghĩ đến Bạc Khả Vân có 2 loại tính cách như vậy, nên sẽ không lấy nhầm vợ chứ?
Làm sao có thể có giả thiết vớ vẩn như vậy, hắn cười cười đánh trống lảng. Hắn lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn bực, đồ ăn đã dọn đến, nhưng là nhịn không được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng. Nàng tựa như ăn rất ngon, xem đôi đũa của nàng động đậy không ngừng, đồ ăn được đưa vào cái miệng nhỏ bé của nàng, cố gắng nhấm nuốt, bất quá nàng ăn nhiều một chút cũng tốt, không sợ đi trên đường bị gió thổi đi.
Bộ dạng hiện tại của nàng, so với dáng vẻ lạnh lùng trước kia, tốt hơn nhiều, hắn suy nghĩ, không khỏi mỉm cười.
Bạc Khả Di vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn không có động đũa, chính là đang xem xét nàng không chú ý hình tượng, ăn vói nhiều bộ dạng, mặt nàng bỗng đỏ lên “Không cần nhìn em”.
Nàng vốn không phải là yểu điệu thục nữ, nàng đã sớm biết, nhưng hắn có cần phải dùng ánh mát đó nhìn chằm chằm nàng như vậy không? Giống như đang cười nhạo nàng chỉ biết có ăn.
Thiệu Chi Ung nhìn biểu tình phong phú của nàng, hắn nhịn không được liền phì cười.
“Thiệu Chi Ung!”. Nàng buông đũa, hướng phía ngục hắn, thụi một cái.
“Rốt cuộc biết vì sao có người nói, nhìn người khác ăn là một loại hưởng thụ, đừng giận, mau ăn”. Hắn vội vàng gắp thức ăn vào trong bát của nàng, ôn nhu giục.
Nàng choáng váng, người này có phải ăn nhầm cái gì hay không, đột nhiên sao lại trở nên ôn nhu như vậy?
Bạc Khả Di không thể tin, liếc nhìn hắn một cái, ngươi xem ngươi xem,l ại ở đó phóng điện đi, cặp mắt kia lại phóng điện nha, đủ rồi nha.
“Em…..còn không muốn chờ anh bón em sao?”. Hắn trêu chọc
“Không cần”. Nàng một lần nứa lại cầm đũa lên ăn tiếp.
Nàng cố ý không để ý tới hắn, nhưng nàng vẫn cảm giác được hắn vẫn đang nhìn nàng, nàng cảm tưởng như mình sắp bị cặp mắt đó hòa tan…….
Thật vất vả mới ăn xong, rời khỏi nhà hàng nhỏ, nàng cước bộ vội vàng, đi trước hắn, mặc kệ cho hắn gọi thế nào, nàng cũng không quay đầu lại.
“Khả Vân, Khả Vân”.
Hắn càng gọi, nàng lại càng đi nhanh, càng chạy càng nhanh, đột nhiên một đôi cánh tay phía sau vòng qua ôm sát nàng, nàng sợ tới mức thất thanh hô to “A”.
Đột nhiên mất đi trọng tâm, cả người nàng kề sát hắn, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở quen thuộc, hắn gắt gao đem nàng ôm sát vào lòng mình, không thể động đậy.
“Thiệu Chi Ung…..”. Nàng suy yếu kêu.
Hắn không lên tiếng trả lời, vẫn như cũ, gắt gao ôm nàng, một lát sau nàng cảm giác được hắn đang từ từ kề sát vào nàng, nàng cảm thấy không khí bỗng trở nên ngột ngạt, cả người nàng mẫn cảm không thôi, ngay sau đó, nàng cảm nhận đôi môi ấm áp của hắn đang lướt sau gáy nàng.
Thình lình xảy ra hành động thân mật như vậy, làm cho nàng không tự giác được, toàn thân run run, trong lúc nhất thời không biết nên phản úng thế nào,nàng chỉ biết nắm chặt hai tay lại.
“Em đang run?”.Tiếng hắn khàn khàn vang lên.
“Em… em không có.” Nàng phản bác.
Thiệu Chi Ung không trêu trọc nàng, ở phía sau cười trộm, ai da, nữ nhân này nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Nàng không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, lại có chút sầu não, hắn cởi mở với nàng thì nàng càng phải lạnh lùng hơn đối với hắn.
Dựa vào ngực hắn, nàng lúc này không khỏi suy nghĩ linh tinh……
Nàng khát khao có được tình cảm này, nhưng lại không có dũng khí tranh thủ, bởi vì nàng thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc nàng nên dùng thân phận nào để yêu Thiệu Chi Ung? Là Bạc Khả Di hay Bạc Khả Vân?
Giả làm tỷ tỷ để gả cho hắn, bản thân chính mình lại động lòng với hắn, điều này nàng thật sự không ngờ tới.
Ban đêm nàng khổ sở, trằn trọc không ngủ được, nhìn đèn trên tường mà ngẩn ngơ, có nhiều lúc nàng thực sự muốn rúc đầu vào trong ngực của nam nhân bên cạnh.
Mỗi khi nàng muốn buông tay để yêu, trong lòng lại có thanh âm ngăn cản nàng, nhắc nhở thân phận giả trang của nàng, nhắc nhở Thiệu Chi Ung là chồng của chị nàng, nàng không có tư cách có được tình cảm của hắn. Mà khi nàng muốn bản thân từ bỏ, lại có âm thanh nhảy ra cổ động nàng là người kết hôn với Thiệu Chi Ung, cùng sống chung với hắn, người ngủ bên cạnh hắn cũng là nàng, cho dù nàng giả làm Bạc Khả Vân nhưng tình cảm của nàng đối với hắn là thật. Lý trí và tình cảm giằng co, hại nàng thống khổ không chịu nổi.
Nàng quay đầu liếc nhìn Thiệu Chi Ung một cái, thấy hắn đã ngủ, nàng liền xuống giường ra ngoài phòng khách, trong lòng thực sự buồn bực. Nàng cầm điện hoại lên gọi về nhà.
“Alô……”. Giọng nói mang theo tiếng buồn ngủ từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Ba, rốt cục có tìm được tỷ tỷ không?”.
“Khả Di, ngươi tại sao lại gọi điện về nhà? Thiệu Chi Ung đâu, ngươi không sợ bị hắn nghe thấy sao?”. Bạc Vĩnh Chinh lập tức hỏi.
“Trả lời ta, ngươi rốt cục tìm được tỷ tỷ không?”. Nàng ngẹn ngào nói
Bạc Vĩnh Chinh trầm mặc không trả lời.
Trời ạ, nàng rốt cuộc còn phải buồn khổ bao lâu nữa, đầu dây bên kia vẫn im lặng, nàng chỉ cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng. Nhưng mà Bạc Vĩnh Chinh vẫn trầm mặc, kỳ thực sau hôn lễ một tuần, hắn đã tìm thấy Bạc Khả Vân.
Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới chuyện đại nữ nhi cao ngạo của hắn vì một kẻ không người thân, không địa vị, mà bỏ qua một đối tượng tốt như Thiệu Chi Ung mà bỏ trốn ngay trước hôn lễ một ngày, chuyện này hắn làm sao có thể chấp nhận được.
Hắn uy hiếp đại nữ nhi căt đứt quan hệ cha con, nghĩ là như vậy có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý, nàng luôn thuận theo ý hắn nhưng lần này cư nhiên cố ý đi theo kẻ kia.
Đại nữ nhi kiên trì từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng hắn lại phải dựa vào danh tiếng của gia tộc họ Thiệu mà phát triển sự nghiệp, không còn cách nào khác, hắn đành phải giấu diếm Khả Di, để nàng tiếp tục giả làm Khả Vân mà sống tiếp trong nhà họ Thiệu. Dù sao thì cũng đã lừa rồi thì cứ cố giấu được tới bao giờ thì giấu.
Tuy là hắn đã hứa với Khả Di kì hạn là 2 tháng, nhưng nói không chừng Khả Di đã sớm yêu Thiệu Chi Ung, như vậy kéo dài được thời gian không phải là không có khả năng. Hắn không phải là người cha nhẫn tâm, cũng không phải là không cần người con này, hắn chẳng qua cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, huống chi là hắn đã nuôi nàng bao nhiêu năm, nàng hy sinh một chút cũng có là gì, coi như báo đáp công lao hắn đã nuôi nàng bấy nhiêu năm, mà Thiệu gia lại hết sức giàu có, cuộc sống của nàng về sau này lại chẳng cần lo lắng.
Hôm sau, khi Thiệu Chi Ung tỉnh lại,đã sớm phát hiện ra nàng không có ở bên cạnh, lập tức chộp lấy đồng hồ báo thức mà nhìn thời gian, ngô-lại bị muộn rồi.
Dạo này không biết làm sao, hắn càng ngủ càng ngủ càng trầm, càng ngủ càng trễ, như kiểu nằm trên chiếc giường này cả người không tự chủ được mà hoàn toàn thả lỏng, thật không biết là tốt hay xấu nữa. Hắn lấy tay sờ sờ vị trí bên cạnh, thấy đã lạnh lạnh, xem ra nàng đã rời giường từ rất lâu rồi, hắn tham ngủ nhưng nàng thì mỗi ngày đều dậy rất sớm, ngay cả ngày cuối tuần khi hắn tỉnh dậy cũng không thấy nàng còn trên giường, không biêt tiểu nữ nhân lại tìm việc gì làm cho hết thời gian.
Vừa mới nghĩ như vậy, trong lòng liền có mong chờ, Thiệu Chi Ung vội vã đứng dậy xuống giường, rất nhanh chải đầu rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bữa sáng đã đặt trên bàn, di, nàng đâu rồi.
“Khả Vân”. Hắn kêu.
“Em ở ngoài ban công”.
Hắn xoay người hướng ra phía ban công, nhìn thấy nàng cầm một bình nước nhỏ, thật cẩn thận hướng phía những khóm cây mà tưới nước.
“Đó là cây gì?”
“Phiên gia, chờ tới lúc nó nở hoa, kết quả, sẽ rất đẹp”.
Nghe khẩu khí của nàng có vẻ rất sung sướng, nàng giống như loại hoa mãn phiên gia, không bao lâu có thể đại mùa thu hoạch, nhưng rõ ràng chỉ là một gốc cây nho nhỏ, có thể nói rất kì diệu, ngữ điệu nói chuyện của nàng khiến người ta nhịn không được mà muốn chờ mong.
“Anh đi ăn sáng trước đi”.
Thiệu Chi Ung không có rời đi, ngược lại vẫn đứng tại chỗ, chuyên chú dừng ở nàng, khi ánh mắt hắn lơ đãng nhìn nàng, cái gáy trắng nõn của nàng, hắn lập tức nhớ tối nụ hôn đêm hôm qua…..
Hắn không biết nàng lại dễ thẹn thùng như vậy, hôm qua hôn gáy nàng có một chút, nàng liền thẹn thùng, cả đêm không dám nhìn hắn, khiến cho hắn cảm thấy chính mình như là một tên đại sắc lang, nếu ngày nào đó hắn thật sự làm gì nàng, nàng chẳng phải là vẫn muốn trốn ở trong chăn không dám gặp người.thật là một cô nàng ngốc nghếch.
Không nghe thấy tiếng bước chân, Bạc Khả Di hồ nghi quay đầu, phát hiện hắn vẫn đang đứng tại chỗ, thân thiết hỏi “Làm sao vậy? Anh không đói sao?”
Hắn chẫm rãi đi về phía nàng “Hôm nay thời tiết đẹp thât”.
“Đúng vậy, ánh mắt trời rất ấm, rất thích hợp đi ra ngoài ngắm cảnh”.
Đột nhiên , trong đầu hiện lên ý tưởng, Thiệu Chi Ung hướng nàng vươn tay “Còn chờ gì nữa, nhanh đi thay quần áo, chúng ta lập tức xuất phát”.
“Gì cơ?”
“Đừng ngạc nhiên, đi nhanh a”.
Cho tới khi ngồi trên xe, Bạc Khả Di vẫn không hiểu “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đợi rồi sẽ biết, em yên tâm, anh cam đoan không phải lò sát sinh”.
Lò sát sinh, tên xấu xa này, lại trêu trọc nàng. “Ngày nào đó thừa dịp anh không chú ý, em nhất định cho thuốc xổ vào bữa sáng của anh”. Nàng giả bộ hung ác cảnh cáo.
Hắn không nhíu mày, hoàn toàn không sợ hãi, Bạc Khả Di nhìn bộ dạng này của hắn lại càng buồn bực, liếc trắng mắt, đơn giản nhìn về phía cửa sổ, không thèm để ý tới hắn nữa.
Nàng đứng ở quấy thanh toán tiền,khuôn mặt tươi cười với vị khách nhỏ : “Đừng sợ, nói cho tỷ tỷ biết, ngươi muốn cái như thế nào?”
“Khủng long, ta muốn khủng long, dì à, ta muốn một tiểu khủng long”. Đứa bé chỉ vào con khủng long nhỏ được bày trên quầy hàng.
Bạc Khả Di lắc đầu : “Là tỷ tỷ mới đúng, ngoan , kêu ta một tiếng tỷ tỷ, ta liền ôm ngươi đi lấy tiểu khủng long.”
Nhưng nàng rõ ràng là dì nha,đứa bé nhìn mẹ để tìm sự cứu trợ,chần chừ cả buổi mới kêu một tiếng “tỷ tỷ.”
“Oa,rất ngoan,đến đây tỷ tỷ ôm ngươi đi lấy khủng long.”
Bạc Khả Di một tay ôm lấy đứa bé,làm cho hắn có thể thuận lợi lấy được tiểu khủng long,đứa bé cười khanh khách,vui vẻ vô cùng, nhìn thất đứa bé cười ,nàng không nhị được trên miệng cũng nở nụ cười thỏa mãn,rồi sau đó thật cẩm thân buông đứa bé ra.
“Tiểu thư, cái này bao nhiêu tiền?”. Mẹ của đứa bé hỏi.
“Một trăm năm mươi tệ.”
Mẹ đứa bé mở ví ra,đưa tiền cho Bạc Khả Di.
“Cám ơn, bé con, ngươi thích tiểu khủng long như vậy thì nhớ phải trân trọng nó nha!”. Nàng vẫy tay chào tạm biệt, dõi theo mẹ con họ đang dời đi.
“Khả Vân, ngươi có vẻ rất thích trẻ con nha!”. Giám đốc trung tâm Mỹ Phương nói.
“Thật vậy chăng? Ta đây lại tìm được một khách hàng tiềm năng”.
“Lần này thật sự cám ơn ngươi, chẳng những kiếm ra tiền, lại còn giúp chúng ta bán hàng nữa.”
“Chuyện này rất có ý nghĩa a, có gì có thể tốt hơn việc giúp đỡ được người khác đâu, ta chỉ giúp được một chút thôi,may mắn không bị mọi người chê.”
“Làm việc cũng đã lâu, ngươi có vẻ mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, ta đi lấy cho ngươi ít nước.”
“Uhm, cám ơn ngươi.”
Bạc Khả Di ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng đầu tay vẫn không ngừng hoạt động, vội vàng sửa sang lại quầy hàng, đột nhiên có người hướng phía nàng tới gần.
“Vị tỷ tỷ này, ta muốn mua một chút đồ.”
Âm thanh trầm thấp của nam nhân đột ngột vang lên, Bạc Khả Di ngẩng đầu lên, nàng bất chợt há hốc mồm, giọng nói dễ nghe đó, cư nhiên, cư nhiên là…..Thiệu Chi Ung?!
“Anh, tại sao lại rảnh rỗi tới đây? Chẳng phải đang đi dùng cơm với khách hàng sao?”. Nàng kinh ngạc hỏi.
“Dùng cơm với khách xong rồi, nên muốn qua đây xem em một chút.” Kỳ thật là hắn muốn đến sớm nhìn nàng một chút.
“Có thuận lợi không?”
“Rất thuân lợi, còn những người khác đâu? Thành quả bán hàng từ thiện hôm nay như thế nào?”
“Còn kém một chút”. Nàng cười khẽ nói.
“Anh cũng muốn mua, có được không?”
“Anh thật sự muốn mua sao? Nhưng mấy thứ này đối với anh có chút ngây thơ a.”. Tuy rằng nàng muốn bán hết chỗ hàng này nhanh một chút,nhưng nàng lại hy vọng hắn thực sự thích mua, bằng không sẽ rất lãng phí.
“Anh gọi em một tiếng tỷ tỷ, em còn không tính bán cho anh sao?”. Hắn chế nhạo nói.
Bạc Khả Di vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, nàng xấu hổ xoay xoay thân mình.
“Em cũng thật là, tuổi nhỏ như vậy đã biết nói dối.”
“Em đương nhiên là tỷ tỷ,chính là….tỷ tỷ lớn tuổi một chút.”
“Thật đúng là hợp tình hợp lý. Thiệu Chi Ung lắc đầu thở dài.
Nàng cũng cười, dường như giống cô nương ngốc.
“Anh muốn đi sao? Nếu không có việc gì, có thể ở lại đây một chút không?” Đôi mắt vô tâm của nàng hiện lên một chút ác niệm, khuôn mặt giảo hoạt.
“Hiện tại thì không có việc gì, em hỏi cái này làm gì?”
Nàng vẻ mặt thần bí, đi lại chỗ quầy hàng, kéo tay hắn cùng với thùng hàng. “Cái này là tặng cho anh, còn đây giúp em mang nhũng món đồ này đi quanh hội trường, coi như giúp em đẩy mạnh tiêu thụ.”
“Anh?”.Đường đường là một phó tổng, lại mang những thứ này đi quanh đây, có nhầm hay không?
“Đúng, rụt rè cái gì? Mau đi thôi, đây là làm việc thiện nha, bán được càng nhiều, càng có nhiều tiền để giúp đỡ các em nhỏ, đùng thẹn thùng, tới khi về nhà, em nấu những mon ngon cho anh ăn, mau!”. Nàng dùng sức đẩy hắn một phen.
Do không phòng bị, Thiệu Chi Ung một phen lảo đảo, Bạc Khả Di càng vui vẻ “Nhanh lên một chút, bán hết nhanh chúng ta có thể về nhà sớm một chút.”
“Bạc Khả Vân, em về nhà thử xem!”.Hắn tuy rằng ngoài miệng cảnh cáo, trong lòng lại hoàn toàn không có ý chống cự.
Bạc Khả Di ở phía sau nhìn hắn dời đi, cười vẫy tay chào, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của hắn, nàng vùa quay đầu lại, liền thấy Mỹ Phương cầm nước khoáng, vẻ mặt đồng tình.
“Làm như vậy có được không?” Mỹ Phương hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, tới đây là để hỗ trợ, đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Nàng bĩu đôi môi bướng bỉnh nói
Bình thường ở nhà hắn là nhất, hiện tại thì nàng lại là lớn nhất, ha ha, nàng thích, nàng cư nhiên có thể như vậy sai bảo Thiệu Chi Ung.
Buổi bán hàng từ thiện kết thúc một cách thuận lợi, Thiệu Chi Ung cùng với nàng trở về.
Ngồi trong tiệm cơm, Thiệu Chi Ung lạnh lùng nhìn nàng, trên mặt nàng rõ tàng mang theo ý cười. Nữ nhân này một chút chữ tín cũng không có, nói làm canh bao cho hắn ăn, nói làm caramen cho hắn ăn, nói về nhà sẽ nấu cơm ngon cho hắn ăn, kết quả là hiện tại cùng nàng ngồi trong một cái nhà hàng nhỏ.
“Bạc Khả Vân, canh bao của anh đâu? Caramen của anh đâu? Đồ ăn ngon của anh đâu? Anh muốn đem em quy án vì cái tội nói dối.”
“Bạc Khả Vân, canh bao của anh đâu? Caramen của anh đâu? Đồ ăn ngon của anh đâu? Anh muốn đem em quy án vì cái tội nói dối.”
“Chẳng nhẽ không thể chờ em ăn xong rồi hãy bắt em?”. Nàng cười tủm tỉm nói.
“Ăn thôi, ăn thôi, Mỹ Phương nói nhà hàng này ngon đích thực không sai, anh ăn thử đi”.
Không lay chuyển được nàng, Thiệu Chi Ung cầm lấy đôi đũa, gắp một chút ổi đậu tử đưa vào miệng.
“Thế nào, cũng không tệ lắm chứ?”
Lạnh lùng liếc nàng một cái “không tệ” .Được rồi, được rồi, coi như có thể.
“Anh ăn nhiều một chút, thích món nào anh nói lại cho em biết, về sau ở nhà em sẽ tập làm cho anh ăn.”
“Còn chi phiếu, trước đáp ứng rồi thực hiện mở lại đi!”. Nàng lừa gạt hắn
Ngay từ đầu nàng rất sợ hắn, cảm thấy hắn rất nghiêm túc lại lạnh lùng như băng, nhưng từ khi ở chung với hắn, nàng phát hiện ra ở hắn có rất nhiều điểm tốt.
Xuất thân từ gia đình danh giá, có cuộc sống an nhàn sung sướng của một đại thiếu gia nhưng khi nhìn thấy hắn cầm cờ xí trong buổi từ thiện hôm nay, nhìn hắn giống như một tên ngốc, có thẻ thấy hắn là một người cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Nhìn những biểu hiện đó của hắn, nàng đối vói hắn cũng có nhiều thay đổi “Nếm thử món cà tím này đi”. Nàng găp một khối bỏ vào bát của hắn.
“Anh ghét ăn cà tím”. Thiệu Chi Ung không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp cự tuyệt.
“Được thôi , vậy em ăn một mình”. Nàng cũng không miễn cưỡng hắn, một mình ăn hết.
Không lâu sau, món mì thịt băm cải bẹ được mang tới, nàng cũng không chút ngại ngùng ăn tiếp. Thiệu Chi Ung nhìn nàng ăn, không khỏi nghi hoặc Bạc Khả Vân trước và giờ hoàn toàn không phải một người. “Anh vẫn nghĩ em vốn chỉ thích món ăn của Pháp?”
Món ăn Pháp? Nàng đói chết đi, nàng một chút cũng không có thích ăn món Pháp, ăn xong không cảm thấy no.
“Làm sao có thể? Em ghét nhất là ăn đồ ăn của Pháp, em thà tìm một quán ăn nhỏ mà ăn mỳ còn thấy thoải mái hơn.”
Nghe vậy, Thiệu Chi Ung buồn bực nhìn nàng một cái, biểu tình của nàng không giống như thuận miệng nói ra, nều không thích, vì sao trước đây cùng hắn dùng cơm, đều chọn ăn ở nhà hàng Pháp?
“Làm sao vậy, sao không ăn?”. Nàng không hiểu vì sao hắn lại nhìn mình chằm chằm.
Thiệu Chi Ung nói không nên lời, rốt cuộc là có vấn đề gì, căn bản nghĩ đến Bạc Khả Vân có 2 loại tính cách như vậy, nên sẽ không lấy nhầm vợ chứ?
Làm sao có thể có giả thiết vớ vẩn như vậy, hắn cười cười đánh trống lảng. Hắn lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn bực, đồ ăn đã dọn đến, nhưng là nhịn không được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng. Nàng tựa như ăn rất ngon, xem đôi đũa của nàng động đậy không ngừng, đồ ăn được đưa vào cái miệng nhỏ bé của nàng, cố gắng nhấm nuốt, bất quá nàng ăn nhiều một chút cũng tốt, không sợ đi trên đường bị gió thổi đi.
Bộ dạng hiện tại của nàng, so với dáng vẻ lạnh lùng trước kia, tốt hơn nhiều, hắn suy nghĩ, không khỏi mỉm cười.
Bạc Khả Di vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn không có động đũa, chính là đang xem xét nàng không chú ý hình tượng, ăn vói nhiều bộ dạng, mặt nàng bỗng đỏ lên “Không cần nhìn em”.
Nàng vốn không phải là yểu điệu thục nữ, nàng đã sớm biết, nhưng hắn có cần phải dùng ánh mát đó nhìn chằm chằm nàng như vậy không? Giống như đang cười nhạo nàng chỉ biết có ăn.
Thiệu Chi Ung nhìn biểu tình phong phú của nàng, hắn nhịn không được liền phì cười.
“Thiệu Chi Ung!”. Nàng buông đũa, hướng phía ngục hắn, thụi một cái.
“Rốt cuộc biết vì sao có người nói, nhìn người khác ăn là một loại hưởng thụ, đừng giận, mau ăn”. Hắn vội vàng gắp thức ăn vào trong bát của nàng, ôn nhu giục.
Nàng choáng váng, người này có phải ăn nhầm cái gì hay không, đột nhiên sao lại trở nên ôn nhu như vậy?
Bạc Khả Di không thể tin, liếc nhìn hắn một cái, ngươi xem ngươi xem,l ại ở đó phóng điện đi, cặp mắt kia lại phóng điện nha, đủ rồi nha.
“Em…..còn không muốn chờ anh bón em sao?”. Hắn trêu chọc
“Không cần”. Nàng một lần nứa lại cầm đũa lên ăn tiếp.
Nàng cố ý không để ý tới hắn, nhưng nàng vẫn cảm giác được hắn vẫn đang nhìn nàng, nàng cảm tưởng như mình sắp bị cặp mắt đó hòa tan…….
Thật vất vả mới ăn xong, rời khỏi nhà hàng nhỏ, nàng cước bộ vội vàng, đi trước hắn, mặc kệ cho hắn gọi thế nào, nàng cũng không quay đầu lại.
“Khả Vân, Khả Vân”.
Hắn càng gọi, nàng lại càng đi nhanh, càng chạy càng nhanh, đột nhiên một đôi cánh tay phía sau vòng qua ôm sát nàng, nàng sợ tới mức thất thanh hô to “A”.
Đột nhiên mất đi trọng tâm, cả người nàng kề sát hắn, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở quen thuộc, hắn gắt gao đem nàng ôm sát vào lòng mình, không thể động đậy.
“Thiệu Chi Ung…..”. Nàng suy yếu kêu.
Hắn không lên tiếng trả lời, vẫn như cũ, gắt gao ôm nàng, một lát sau nàng cảm giác được hắn đang từ từ kề sát vào nàng, nàng cảm thấy không khí bỗng trở nên ngột ngạt, cả người nàng mẫn cảm không thôi, ngay sau đó, nàng cảm nhận đôi môi ấm áp của hắn đang lướt sau gáy nàng.
Thình lình xảy ra hành động thân mật như vậy, làm cho nàng không tự giác được, toàn thân run run, trong lúc nhất thời không biết nên phản úng thế nào,nàng chỉ biết nắm chặt hai tay lại.
“Em đang run?”.Tiếng hắn khàn khàn vang lên.
“Em… em không có.” Nàng phản bác.
Thiệu Chi Ung không trêu trọc nàng, ở phía sau cười trộm, ai da, nữ nhân này nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
Nàng không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, lại có chút sầu não, hắn cởi mở với nàng thì nàng càng phải lạnh lùng hơn đối với hắn.
Dựa vào ngực hắn, nàng lúc này không khỏi suy nghĩ linh tinh……
Nàng khát khao có được tình cảm này, nhưng lại không có dũng khí tranh thủ, bởi vì nàng thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc nàng nên dùng thân phận nào để yêu Thiệu Chi Ung? Là Bạc Khả Di hay Bạc Khả Vân?
Giả làm tỷ tỷ để gả cho hắn, bản thân chính mình lại động lòng với hắn, điều này nàng thật sự không ngờ tới.
Ban đêm nàng khổ sở, trằn trọc không ngủ được, nhìn đèn trên tường mà ngẩn ngơ, có nhiều lúc nàng thực sự muốn rúc đầu vào trong ngực của nam nhân bên cạnh.
Mỗi khi nàng muốn buông tay để yêu, trong lòng lại có thanh âm ngăn cản nàng, nhắc nhở thân phận giả trang của nàng, nhắc nhở Thiệu Chi Ung là chồng của chị nàng, nàng không có tư cách có được tình cảm của hắn. Mà khi nàng muốn bản thân từ bỏ, lại có âm thanh nhảy ra cổ động nàng là người kết hôn với Thiệu Chi Ung, cùng sống chung với hắn, người ngủ bên cạnh hắn cũng là nàng, cho dù nàng giả làm Bạc Khả Vân nhưng tình cảm của nàng đối với hắn là thật. Lý trí và tình cảm giằng co, hại nàng thống khổ không chịu nổi.
Nàng quay đầu liếc nhìn Thiệu Chi Ung một cái, thấy hắn đã ngủ, nàng liền xuống giường ra ngoài phòng khách, trong lòng thực sự buồn bực. Nàng cầm điện hoại lên gọi về nhà.
“Alô……”. Giọng nói mang theo tiếng buồn ngủ từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Ba, rốt cục có tìm được tỷ tỷ không?”.
“Khả Di, ngươi tại sao lại gọi điện về nhà? Thiệu Chi Ung đâu, ngươi không sợ bị hắn nghe thấy sao?”. Bạc Vĩnh Chinh lập tức hỏi.
“Trả lời ta, ngươi rốt cục tìm được tỷ tỷ không?”. Nàng ngẹn ngào nói
Bạc Vĩnh Chinh trầm mặc không trả lời.
Trời ạ, nàng rốt cuộc còn phải buồn khổ bao lâu nữa, đầu dây bên kia vẫn im lặng, nàng chỉ cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng. Nhưng mà Bạc Vĩnh Chinh vẫn trầm mặc, kỳ thực sau hôn lễ một tuần, hắn đã tìm thấy Bạc Khả Vân.
Nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới chuyện đại nữ nhi cao ngạo của hắn vì một kẻ không người thân, không địa vị, mà bỏ qua một đối tượng tốt như Thiệu Chi Ung mà bỏ trốn ngay trước hôn lễ một ngày, chuyện này hắn làm sao có thể chấp nhận được.
Hắn uy hiếp đại nữ nhi căt đứt quan hệ cha con, nghĩ là như vậy có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý, nàng luôn thuận theo ý hắn nhưng lần này cư nhiên cố ý đi theo kẻ kia.
Đại nữ nhi kiên trì từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng hắn lại phải dựa vào danh tiếng của gia tộc họ Thiệu mà phát triển sự nghiệp, không còn cách nào khác, hắn đành phải giấu diếm Khả Di, để nàng tiếp tục giả làm Khả Vân mà sống tiếp trong nhà họ Thiệu. Dù sao thì cũng đã lừa rồi thì cứ cố giấu được tới bao giờ thì giấu.
Tuy là hắn đã hứa với Khả Di kì hạn là 2 tháng, nhưng nói không chừng Khả Di đã sớm yêu Thiệu Chi Ung, như vậy kéo dài được thời gian không phải là không có khả năng. Hắn không phải là người cha nhẫn tâm, cũng không phải là không cần người con này, hắn chẳng qua cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, huống chi là hắn đã nuôi nàng bao nhiêu năm, nàng hy sinh một chút cũng có là gì, coi như báo đáp công lao hắn đã nuôi nàng bấy nhiêu năm, mà Thiệu gia lại hết sức giàu có, cuộc sống của nàng về sau này lại chẳng cần lo lắng.
Hôm sau, khi Thiệu Chi Ung tỉnh lại,đã sớm phát hiện ra nàng không có ở bên cạnh, lập tức chộp lấy đồng hồ báo thức mà nhìn thời gian, ngô-lại bị muộn rồi.
Dạo này không biết làm sao, hắn càng ngủ càng ngủ càng trầm, càng ngủ càng trễ, như kiểu nằm trên chiếc giường này cả người không tự chủ được mà hoàn toàn thả lỏng, thật không biết là tốt hay xấu nữa. Hắn lấy tay sờ sờ vị trí bên cạnh, thấy đã lạnh lạnh, xem ra nàng đã rời giường từ rất lâu rồi, hắn tham ngủ nhưng nàng thì mỗi ngày đều dậy rất sớm, ngay cả ngày cuối tuần khi hắn tỉnh dậy cũng không thấy nàng còn trên giường, không biêt tiểu nữ nhân lại tìm việc gì làm cho hết thời gian.
Vừa mới nghĩ như vậy, trong lòng liền có mong chờ, Thiệu Chi Ung vội vã đứng dậy xuống giường, rất nhanh chải đầu rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bữa sáng đã đặt trên bàn, di, nàng đâu rồi.
“Khả Vân”. Hắn kêu.
“Em ở ngoài ban công”.
Hắn xoay người hướng ra phía ban công, nhìn thấy nàng cầm một bình nước nhỏ, thật cẩn thận hướng phía những khóm cây mà tưới nước.
“Đó là cây gì?”
“Phiên gia, chờ tới lúc nó nở hoa, kết quả, sẽ rất đẹp”.
Nghe khẩu khí của nàng có vẻ rất sung sướng, nàng giống như loại hoa mãn phiên gia, không bao lâu có thể đại mùa thu hoạch, nhưng rõ ràng chỉ là một gốc cây nho nhỏ, có thể nói rất kì diệu, ngữ điệu nói chuyện của nàng khiến người ta nhịn không được mà muốn chờ mong.
“Anh đi ăn sáng trước đi”.
Thiệu Chi Ung không có rời đi, ngược lại vẫn đứng tại chỗ, chuyên chú dừng ở nàng, khi ánh mắt hắn lơ đãng nhìn nàng, cái gáy trắng nõn của nàng, hắn lập tức nhớ tối nụ hôn đêm hôm qua…..
Hắn không biết nàng lại dễ thẹn thùng như vậy, hôm qua hôn gáy nàng có một chút, nàng liền thẹn thùng, cả đêm không dám nhìn hắn, khiến cho hắn cảm thấy chính mình như là một tên đại sắc lang, nếu ngày nào đó hắn thật sự làm gì nàng, nàng chẳng phải là vẫn muốn trốn ở trong chăn không dám gặp người.thật là một cô nàng ngốc nghếch.
Không nghe thấy tiếng bước chân, Bạc Khả Di hồ nghi quay đầu, phát hiện hắn vẫn đang đứng tại chỗ, thân thiết hỏi “Làm sao vậy? Anh không đói sao?”
Hắn chẫm rãi đi về phía nàng “Hôm nay thời tiết đẹp thât”.
“Đúng vậy, ánh mắt trời rất ấm, rất thích hợp đi ra ngoài ngắm cảnh”.
Đột nhiên , trong đầu hiện lên ý tưởng, Thiệu Chi Ung hướng nàng vươn tay “Còn chờ gì nữa, nhanh đi thay quần áo, chúng ta lập tức xuất phát”.
“Gì cơ?”
“Đừng ngạc nhiên, đi nhanh a”.
Cho tới khi ngồi trên xe, Bạc Khả Di vẫn không hiểu “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đợi rồi sẽ biết, em yên tâm, anh cam đoan không phải lò sát sinh”.
Lò sát sinh, tên xấu xa này, lại trêu trọc nàng. “Ngày nào đó thừa dịp anh không chú ý, em nhất định cho thuốc xổ vào bữa sáng của anh”. Nàng giả bộ hung ác cảnh cáo.
Hắn không nhíu mày, hoàn toàn không sợ hãi, Bạc Khả Di nhìn bộ dạng này của hắn lại càng buồn bực, liếc trắng mắt, đơn giản nhìn về phía cửa sổ, không thèm để ý tới hắn nữa.
Tác giả :
Lục Phong Tranh