Lấy Chồng Tây
Chương 11
Hạnh còn đang phân vẫn nghĩ xem nên giải thích với chồng thế nào, thì anh ta đã lao đến túm tóc hạnh mà chửi:
- Sao, mày đang nghĩ xem nên nói gì để qua mặt tao đúng không?
Mảng tóc phía sau ót của Hạnh bị anh ta giật đến đau điếng, cô vội nắm lấy tay chồng mà nói:
- Anh bỏ ra đi, từ từ nghe em nói đã, em chỉ là định viết truyện cho nhẹ lòng thôi, vì ở đây em chẳng biết tâm sự cùng ai cả. Nếu cứ giữ mãi trong lòng thì em sẽ khó chịu lắm.
- Mày nói cái gì, viết cái gì?
- Thì chẳng phải anh đang tức giận vì đọc được truyện em viết hay sao, em sợ anh biết sẽ giận nên em mới lập 1 nick mới để đăng truyện, anh bỏ tay ra đi, em đau quá.
Andrew nới lỏng tay sau đó buông hẳn ra đáp:
- Để im tao xem mày viết cái gì, mày ở đây ăn sung mặc sướng có mỗi cái việc chăm con, chả phải động tay vào việc gì mà mày còn kêu ca. Hay là mày sướng quá hoá rồ hả, tao nhắc lại, tao mà biết mày đong đưa với đứa nào sau lưng tao thì đừng trách.
Hạnh bấy giờ mới hiểu cái lý do chồng cô nổi điên nãy giờ, kể từ khi lấy anh ta cô chưa từng phản bội lại anh ta dù là trong suy nghĩ. Vậy mà anh ta chưa cẩn biết phải trái đúng sai đã ra tay với cô.
Nỗi uất ức dâng trào, Hạnh vừa khóc vừa chất vấn chồng:
- Hoá ra nãy giờ anh nổi điên vì nghĩ em này nọ, anh nghĩ em là con người như thế nào mà anh nói câu ấy hả?
Andrew quắc mắt lên nhìn hạnh mà đáp:
- Tao cứ cảnh cảo trước, chứ đợi lúc mày cắm sừng lên đầu tao mới nói thì giải quyết được cái gì. Đâu truyện mày viết chỗ nào mở cho tao đọc nhanh lên.
Hạnh không thèm đáp, cô tiến lại bên cạnh chiếc nôi ngồi đong đưa con, vừa ngắm con gái say giấc, hạnh vừa khóc. Bao nhiêu uất ức tủi hờn cứ thế mà tuôn theo dòng nước mắt.
Nhưng chồng cô nào có cảm thấy xót xa hay có lỗi, anh ta còn gắt lên:
- Mẹ truyện với chẳng trò, dài thế này đọc đến đời nào mới hết, tạm thời tao cứ kết bạn với cái nick này, khi nào rảnh đọc sau.
Xong xuôi anh ta ném mạnh chiếc điện thoại của hạnh xuống giường rồi bỏ đi,
Hạnh cứ thế ngồi khóc nấc lên thành tiếng mà không hay biết rằng phía sau Nacer đang đứng nhìn cô.
Nacer cũng chỉ là vô tình nghe thấy cuộc cãi nhau của anh chị, cậu cũng chẳng nghe từ đầu nên không rõ cơ sự ra sao. Càng không dám vào can ngăn như trước, vì cậu hiểu nếu làm thế chị càng thêm rắc rồi.
Có điều nhìn bờ vai mỏng manh kia đang run run mà lòng cậu có 1 chút xót xa. Nacer cũng không hiểu vì sao mình lại có loại cảm xúc này, chỉ thấy thương xót cho chị dâu.
Bé con của hạnh dường như cũng cảm nhận được nỗi buồn của mẹ mà mở mắt ra nhìn cô nhoẻn miệng cười, rồi lại ngoan ngoãn ngủ tiếp khi được mẹ vỗ về vài cái. Con bé mới chỉ 3 tháng thôi, hạnh đã luôn dặn lòng sẽ cố gắng vì con, nhưng sao lúc này cô mệt mỏi nhiều quá. Liệu cô còn cố đến bao giờ, bây giờ thì hạnh hiểu rồi, hiểu cái câu: “sống với người vô tâm như cầm dao đâm vào ngực” là như thế nào rồi. Đau, đau lắm.
Ting.. ting..
Tiếng tin nhắn vang lên:
- Em để hộp ô mai mà chị thích ở của nhé.
Hạnh không trả lời lại tin nhắn ấy, chỉ vội vàng quay đầu ra cửa nhìn, cửa không khoá, vậy là Nacer đã thấy cô khóc. Nhưng nếu tháy thì tại sao cậu ấy không hề nhắc đến, mà chỉ nhắn đơn giản như thế?
Nhặt 1 viên ô mai bỏ vô miệng, vẫn là loại mà cô yêu thích, nhưng sao lần này vị nó lại không giống trước.
Chuyện cũ Hạnh chưa kịp quên thì một lần nữa chồng Hạnh làm cho Hạnh thêm tổn thương. Dù cho sự việc lần này Hạnh đã biết trước sẽ có ngày xảy ra mà sao lòng cô vẫn đau đến thế.
Hạnh càng không thể ngờ rằng anh ta lại lôi cả bố mẹ chồng cô vào việc này, anh ta nhếch mép nhìn vợ rồi mỉa mai nói:
- Đấy bố mẹ xem đi, con dâu yêu quý của bố mẹ đấy, chiều nó cho lắm vào để giờ nó lên mạng xã hội kể xấu nhà chồng đấy.
Hạnh chưa từng nói gì không phải về bố mẹ chồng, trong lòng cô rất quý họ, nên tất cả những ngôn từ cô viết về họ đều mang một sự biết ơn sâu sắc.
Nhưng bà Funny nào đã được đọc truyện của con dâu, bà cũng đâu có biết cô viết truyện nên bà mới hỏi lại:
- Andrew mày nói cái gì mẹ chả hiểu gì cả.
- Còn gì nữa, mẹ hỏi cô ta xem, cô ta đọc cho mà nghe.
Vừa nói Andrew vừa tiến lại gần Hạnh, Hạnh ngửi thấy hơi rượu nồng nặc phả ra từ miệng anh ta. Bố chồng cô cũng biết con trai đang say nên mắng:
- Mày nốc đẫy rượu vào rồi mà liên thiên, thôi cái Hạnh dìu nó lên phòng nghỉ ngơi đi con, xong rồi bế con bé xuống đây, chứ không nó say vì hơi rượu thằng này thở ra mất thôi.
Hạnh vâng dạ gật đầu, nhưng khi cô vừa chạm tay vào chồng thì anh ta gạt mạnh ra, anh lè nhè nói:
- Sao, cô viết những gì về thằng này, coi thường thằng này như thế giờ động vào thằng này làm gì cho bẩn tay.
- Anh say rồi, để em dìu anh lên phòng nghỉ.
- Tao không say, tao còn đủ tỉnh táo để hiểu những gì mày viết về tao. Mày nói xem, ở cả cái làng quê nghèo nàn, rách nát của mày, có ai sướng bằng mày hay không. Nếu không nhờ có tao thì bố mẹ mày đến cái xe cũng chẳng có mà đi chứ đừng nói đến sở hữu được con thuyền lớn nhá. CÒn cái mặt mày không lấy tao khéo bây giờ đang ở cái xó xỉnh nào rồi cũng nên ấy.
Đúng, đúng là nhờ tiền mừng đám cưới của cô, cộng với tiền của Andrew thì gia đình cô mới có thể mua được con tàu hiện tại. Đúng là nhờ anh ta thì kinh tế gia đình cô mới được như ngày hôm nay. Cũng nhờ anh ta mà mỗi lần ra đường bố mẹ cô có thể ngửa mặt lên mà tự hào về con gái.
Nhưng còn về tình cảm thì sao, còn về người mà anh ta gọi là vợ thì sao, đã bao giờ anh ta để ý đến cảm xúc của vợ mình chưa.
Hạnh uất ức định gào lên thì phía sau Nacer tiến tới nói:
- Thế chị ấy sinh con cho anh thì sao không thấy anh nhắc đến, còn nữa truyện mà chị ấy viết em vẫn đọc hàng ngày. Chị ấy viết hoàn toàn là sự thật, không có cái gì là nói xấu hay quá đáng ở đây cả. Anh mới là người nên xem lại mình đấy, em nói thật, em là em trai anh mà nhìn anh em còn chán nói gì đến chị dâu.
- Mày cũng biết nó là chị dâu mày cơ à, chị dâu mà sao tao nghe cái giọng mày như muốn hốt nó về làm của riêng vậy. Sao hay thấy nó khóc mày xót, đừng tưởng tao không biết những gì mày làm.
Hạnh sợ nếu cứ nói qua nói lại như thế sẽ càng khiến bố mẹ chồng cô hiểu lầm thêm nên vội vàng kéo tay chồng nói:
- Thôi được rồi, em viết lên đó như thế coi như là em sai, từ nay em sẽ không viết bất kỳ thứ gì nữa. Bây giờ anh nghe em lên phòng nghỉ ngơi đã.
- Bố mày tự đi được.
Vừa nói anh ta vừa hất mạnh tay khiến Hạnh chới với, nếu không phải có Nacer đỡ phía sau lưng chắ cô đã ngã xõng xoài ra sàn cũng nên.
Có điều tất cả hành động ấy lại khiến bố mẹ chồng cô không hài lòng, bố chồng cô nói:
- Con Hạnh lên bế con bé xuống đây kẻo thằng kia nó say lại làm con bé sợ.
Hạnh nhanh chóng đi lên bế con gái trao cho bố chồng, mẹ chồng cô thì gọi cô cũng Nacer vào phòng nói chuyện, vẻ mặt bà lộ rõ sự khó chịu nói:
- Mẹ không biết con viết những gì trên ấy, nhưng nếu chúng không quá đáng thì chắc chồng con cũng không uống say đến mức ấy.
Nacer vội vã lên tiếng bênh vực chị dâu.
- Kể sự thật thì có gì mà quá đáng hả mẹ.
Nhưng lời nói ấy càng khiến cho bà Funny khó chịu hơn, bà gắt:
- Nacer, một lần nữa mẹ yêu cầu con phải giữ đúng thân phận mình, con nên biết mình là ai để hành xử, đừng có để mọi chuyện đi quá xa.
- Con cũng chỉ nói dựa trên cương vị là em chồng, là mọi người tự nghĩ rồi xuyên tạc nó thành xấu xa. Chứ con và chị Hạnh chả làm gì sai cả.
- Mẹ không nói con làm sai, mẹ chỉ muốn 2 đứa nên tiết chế lại, đừng nên tỏ ra thân mật quá.
Rồi bà quay sang con dâu nói:
- Còn HẠnh nữa, con cũng nên xem xét lại các mối quan hệ của mình, còn nữa nếu con rảnh quá thì xuống giúp mẹ lo cơm nước thay vì lên mạng viết mấy thứ đó. Dù mẹ chưa đọc, và mẹ cũng không muốn đọc những thứ ấy, nhưng đem chuyện gia đình mình mà kể cho thiên hạ là không nên con ạ. Đừng vạch áo cho người xem lưng, không hay ho gì đâu.
Hạnh biết có nói gì đi nữa thì hiện tại cô cũng sai trước, nên lặng lẽ cúi đầu đáp:
- Con xin lỗi mẹ.
- Được rồi, con ra ngoài đi, mẹ nói chuyện với Nacer 1 lát.
Hạnh buồn bã bươc đi, phía trong bà Funny chờ cho đến khi Hạnh đóng cảnh cửa lại mới nhẹ nhàng nói:
- Nacer này, lần trước con xin mẹ lên thành phố ở đúng không, chừng nào con đi.
- Trời việc này từ lâu lắm rồi mà, chẳng phải khi ấy mẹ không đồng ý hay sao.
- Uk thì giờ mẹ nghĩ lại rồi, công việc của con chủ yếu là trên đó, nếu cứ bắt con đi về thì vất vả quá.
Nacer thở dài, hơn 1 năm trước cậu có đề nghị thuê nhà sống riêng trên thành phố thì mẹ cậu không chịu, bây giờ bà lại đổi ý, tuy bà không nói ra nhưng cậu thừa hiểu lý do khiên bà thay đổi là gì.
Trước đây cậu chưa mua được xe nên đi lại còn xa chứ, bây giờ mua được xe rồi thì việc đi về cũng không có gì là quá khó khăn. Nhưng nếu cậu ra ngoài sống riêng thì mọi người sẽ thôi xét nét mối quan hệ giữa cậu và chị dâu.
Chỉ có điều, Nacer lo nhất đó là sau chuyện này chắc chắn mọi người sẽ không còn quý chị Hạnh như trước nữa, Andrew thì sẽ càng làm khó vợ mình. Cậu biết bản thân mình cũng không thể nào giúp được chị dâu, nhưng ít hất chị ấy cũng có người mà tâm sự, hay ít nhất là cậu có thể mua ô mai cho chị ấy mỗi khi chị buồn.
Đi hay ở lúc này với Nacer đều khó, ngay cả bản thân của cậu hiện tại cũng không biết mình muốn gì. Cậu cũng không gọi được tên cái cảm xúc mình dành cho chị dâu là gì.
Chỉ đơn giản là mỗi khi thấy chị buồn thì muốn an ủi, thấy chị khóc thì có chút thương hại, thấy chị bị chồng bắt nạt thì không đành lòng đứng bên ngoài mà nhìn.
Bà Funny nãy giờ vẫn ngồi lặng im quan sát từng biểu cảm trên gương mặt con trai, bà sinh ra nó, nên đương nhiên là cũng quá hiểu nó. Bởi vậy bà mới muốn đẩy nó lên thành phố ở, trong suy nghĩ của bà cứ mơ hồ có gì đó bất an mỗi khi bắt gặp ánh mắt thằng con trai út nhìn chị dâu của mình.
Bà thật sự rất quý con dâu, cũng thương nó vì hiểu nó khổ vì thằng Andrew như thế nào, nhưng mỗi lần nhìn nó cùng Nacer nói chuyện bà lại thấy khó chịu. Ngày hôm nay lại biết nó lên mạng xã hội kẻ về nhà chồng, quả thật trong lòng bà cũng với đi mấy phần tình thương dành cho con dâu.
Nhưng bà cũng là người hiểu chuyện, bà biết con dâu bà không hề có ý gì khác ngoài tình thân trong gia đình với em chồng. Vậy nên bà cũng không quá nặng lời với nó, cả thằng con trai này nữa, nếu bây giờ bà ép nó quá chắc chắn sẽ phản tác dụng.
Nghĩ vậy nên bà mỉm cười đáp:
- Thôi chuyện này con cứ từ từ nghĩ rồi nói với mẹ, nếu không muốn ở hẳn thì như cái Marie cũng được, ở trên đó cuối tuần được nghỉ thì về.
- Vâng để con suy nghĩ thêm.
- Uk thôi mẹ ra chơi với cháu nội của mẹ đây, chúng mày giờ lớn rồi phải tự biết lo cho thân mình.
Phía ngoài kia bố chồng Hạnh dang cưng nựng đứa cháu gái thì thấy vợ đi ra, ông khẽ đánh mắt ra hiệu cho vợ mình. Hoá ra ông muốn chỉ cho bà thấy cô con dâu đang ngồi thất thần ngoài kia.
Hạnh cứ ngồi đó mà nhìn ra xa xăm, lòng hạnh lúc này cô đơn lắm, đến ngay cả cái thế giới ảo mà cô xây lên để trút bầu tâm sự cũng bị phá vỡ. Trong nhà thì chẳng ai tin cô, mà có tin thì đây cũng là nhà chồng, chẳng thể nào mà chuyện gì cũng kể với họ được.
Vậy mà ở quê bao đứa con gái mới lớn cứ mơ ước được như cô, được bước chân vào cái cuộc sống mà với Hạnh chỉ toàn là nước mắt.
Chồng cô say rồi sẽ tỉnh, nhưng còn tổn thương trong lòng HẠnh thì biết bao giờ mới lành?
- Con sao thế, không khoẻ ở đâu à?
Hạnh vội vã lau đi dòng nước mắt, cố dùng giọng bình tĩnh nhất mà trả lời mẹ chồng:
- Con không sao.
- Uk nếu mệt thì nghỉ ngơi đi.
Hạnh hít một hơi thật sâu để lấy can đảm sau đó cất tiếng hỏi:
- Mẹ này, mẹ giận và thất vọng về con lắm đúng không?
Bà Funny có chút ngạc nhiên, quả thật bà không nghĩ con dâu sẽ hỏi thẳng thừng như vậy nên hỏi thăm dò:
- Sao con lại hỏi mẹ câu ấy.
- Thì con thấy mẹ buồn, con xin lỗi, con biết là không nên viết gì lên mạng xã hội cả. Nhưng con dám đảm bảo với mẹ con không hề nói xấu ai cả, con thề đấy.
- Mẹ biết mà, sống với con chưa lâu nhưng mẹ cũng hiểu tính con, con không phải là một người thích đơm đặt hay bịa chuyện. Mẹ tin con, chỉ có điều mẹ hy vọng từ nay về sau có gì con sẽ tâm sự với mẹ, chứ đừng lên mạng xã hội kể lể. Mẹ không rành về công nghệ như các con, nhưng mẹ cũng hiểu trên ấy, người đồng cảm thì ít, mà kẻ hỏi han vì tò mò, vì soi mói vào đời tư của con thì nhiều. Lắm kẻ chỉ hỏi thăm con để biết rõ lý do mà cười vào mặt con thôi. Vì họ chẳng phải là con, chẳng sống cuộc sống của con, nên sẽ chẳng thể nào mà hiểu nổi những gì mà con đã trải qua đâu con gái ạ.
Hai chữ con gái được phát ra từ miệng mẹ chồng cô vô cùng nhẹ nhàng, nó tự nhiên giống ngày còn nhỏ mẹ cô vẫn hay gọi cô như thế.
Một chút thôi, nhưng Hạnh cảm thấy tim mình ấm áp vô cùng.
- Sao, mày đang nghĩ xem nên nói gì để qua mặt tao đúng không?
Mảng tóc phía sau ót của Hạnh bị anh ta giật đến đau điếng, cô vội nắm lấy tay chồng mà nói:
- Anh bỏ ra đi, từ từ nghe em nói đã, em chỉ là định viết truyện cho nhẹ lòng thôi, vì ở đây em chẳng biết tâm sự cùng ai cả. Nếu cứ giữ mãi trong lòng thì em sẽ khó chịu lắm.
- Mày nói cái gì, viết cái gì?
- Thì chẳng phải anh đang tức giận vì đọc được truyện em viết hay sao, em sợ anh biết sẽ giận nên em mới lập 1 nick mới để đăng truyện, anh bỏ tay ra đi, em đau quá.
Andrew nới lỏng tay sau đó buông hẳn ra đáp:
- Để im tao xem mày viết cái gì, mày ở đây ăn sung mặc sướng có mỗi cái việc chăm con, chả phải động tay vào việc gì mà mày còn kêu ca. Hay là mày sướng quá hoá rồ hả, tao nhắc lại, tao mà biết mày đong đưa với đứa nào sau lưng tao thì đừng trách.
Hạnh bấy giờ mới hiểu cái lý do chồng cô nổi điên nãy giờ, kể từ khi lấy anh ta cô chưa từng phản bội lại anh ta dù là trong suy nghĩ. Vậy mà anh ta chưa cẩn biết phải trái đúng sai đã ra tay với cô.
Nỗi uất ức dâng trào, Hạnh vừa khóc vừa chất vấn chồng:
- Hoá ra nãy giờ anh nổi điên vì nghĩ em này nọ, anh nghĩ em là con người như thế nào mà anh nói câu ấy hả?
Andrew quắc mắt lên nhìn hạnh mà đáp:
- Tao cứ cảnh cảo trước, chứ đợi lúc mày cắm sừng lên đầu tao mới nói thì giải quyết được cái gì. Đâu truyện mày viết chỗ nào mở cho tao đọc nhanh lên.
Hạnh không thèm đáp, cô tiến lại bên cạnh chiếc nôi ngồi đong đưa con, vừa ngắm con gái say giấc, hạnh vừa khóc. Bao nhiêu uất ức tủi hờn cứ thế mà tuôn theo dòng nước mắt.
Nhưng chồng cô nào có cảm thấy xót xa hay có lỗi, anh ta còn gắt lên:
- Mẹ truyện với chẳng trò, dài thế này đọc đến đời nào mới hết, tạm thời tao cứ kết bạn với cái nick này, khi nào rảnh đọc sau.
Xong xuôi anh ta ném mạnh chiếc điện thoại của hạnh xuống giường rồi bỏ đi,
Hạnh cứ thế ngồi khóc nấc lên thành tiếng mà không hay biết rằng phía sau Nacer đang đứng nhìn cô.
Nacer cũng chỉ là vô tình nghe thấy cuộc cãi nhau của anh chị, cậu cũng chẳng nghe từ đầu nên không rõ cơ sự ra sao. Càng không dám vào can ngăn như trước, vì cậu hiểu nếu làm thế chị càng thêm rắc rồi.
Có điều nhìn bờ vai mỏng manh kia đang run run mà lòng cậu có 1 chút xót xa. Nacer cũng không hiểu vì sao mình lại có loại cảm xúc này, chỉ thấy thương xót cho chị dâu.
Bé con của hạnh dường như cũng cảm nhận được nỗi buồn của mẹ mà mở mắt ra nhìn cô nhoẻn miệng cười, rồi lại ngoan ngoãn ngủ tiếp khi được mẹ vỗ về vài cái. Con bé mới chỉ 3 tháng thôi, hạnh đã luôn dặn lòng sẽ cố gắng vì con, nhưng sao lúc này cô mệt mỏi nhiều quá. Liệu cô còn cố đến bao giờ, bây giờ thì hạnh hiểu rồi, hiểu cái câu: “sống với người vô tâm như cầm dao đâm vào ngực” là như thế nào rồi. Đau, đau lắm.
Ting.. ting..
Tiếng tin nhắn vang lên:
- Em để hộp ô mai mà chị thích ở của nhé.
Hạnh không trả lời lại tin nhắn ấy, chỉ vội vàng quay đầu ra cửa nhìn, cửa không khoá, vậy là Nacer đã thấy cô khóc. Nhưng nếu tháy thì tại sao cậu ấy không hề nhắc đến, mà chỉ nhắn đơn giản như thế?
Nhặt 1 viên ô mai bỏ vô miệng, vẫn là loại mà cô yêu thích, nhưng sao lần này vị nó lại không giống trước.
Chuyện cũ Hạnh chưa kịp quên thì một lần nữa chồng Hạnh làm cho Hạnh thêm tổn thương. Dù cho sự việc lần này Hạnh đã biết trước sẽ có ngày xảy ra mà sao lòng cô vẫn đau đến thế.
Hạnh càng không thể ngờ rằng anh ta lại lôi cả bố mẹ chồng cô vào việc này, anh ta nhếch mép nhìn vợ rồi mỉa mai nói:
- Đấy bố mẹ xem đi, con dâu yêu quý của bố mẹ đấy, chiều nó cho lắm vào để giờ nó lên mạng xã hội kể xấu nhà chồng đấy.
Hạnh chưa từng nói gì không phải về bố mẹ chồng, trong lòng cô rất quý họ, nên tất cả những ngôn từ cô viết về họ đều mang một sự biết ơn sâu sắc.
Nhưng bà Funny nào đã được đọc truyện của con dâu, bà cũng đâu có biết cô viết truyện nên bà mới hỏi lại:
- Andrew mày nói cái gì mẹ chả hiểu gì cả.
- Còn gì nữa, mẹ hỏi cô ta xem, cô ta đọc cho mà nghe.
Vừa nói Andrew vừa tiến lại gần Hạnh, Hạnh ngửi thấy hơi rượu nồng nặc phả ra từ miệng anh ta. Bố chồng cô cũng biết con trai đang say nên mắng:
- Mày nốc đẫy rượu vào rồi mà liên thiên, thôi cái Hạnh dìu nó lên phòng nghỉ ngơi đi con, xong rồi bế con bé xuống đây, chứ không nó say vì hơi rượu thằng này thở ra mất thôi.
Hạnh vâng dạ gật đầu, nhưng khi cô vừa chạm tay vào chồng thì anh ta gạt mạnh ra, anh lè nhè nói:
- Sao, cô viết những gì về thằng này, coi thường thằng này như thế giờ động vào thằng này làm gì cho bẩn tay.
- Anh say rồi, để em dìu anh lên phòng nghỉ.
- Tao không say, tao còn đủ tỉnh táo để hiểu những gì mày viết về tao. Mày nói xem, ở cả cái làng quê nghèo nàn, rách nát của mày, có ai sướng bằng mày hay không. Nếu không nhờ có tao thì bố mẹ mày đến cái xe cũng chẳng có mà đi chứ đừng nói đến sở hữu được con thuyền lớn nhá. CÒn cái mặt mày không lấy tao khéo bây giờ đang ở cái xó xỉnh nào rồi cũng nên ấy.
Đúng, đúng là nhờ tiền mừng đám cưới của cô, cộng với tiền của Andrew thì gia đình cô mới có thể mua được con tàu hiện tại. Đúng là nhờ anh ta thì kinh tế gia đình cô mới được như ngày hôm nay. Cũng nhờ anh ta mà mỗi lần ra đường bố mẹ cô có thể ngửa mặt lên mà tự hào về con gái.
Nhưng còn về tình cảm thì sao, còn về người mà anh ta gọi là vợ thì sao, đã bao giờ anh ta để ý đến cảm xúc của vợ mình chưa.
Hạnh uất ức định gào lên thì phía sau Nacer tiến tới nói:
- Thế chị ấy sinh con cho anh thì sao không thấy anh nhắc đến, còn nữa truyện mà chị ấy viết em vẫn đọc hàng ngày. Chị ấy viết hoàn toàn là sự thật, không có cái gì là nói xấu hay quá đáng ở đây cả. Anh mới là người nên xem lại mình đấy, em nói thật, em là em trai anh mà nhìn anh em còn chán nói gì đến chị dâu.
- Mày cũng biết nó là chị dâu mày cơ à, chị dâu mà sao tao nghe cái giọng mày như muốn hốt nó về làm của riêng vậy. Sao hay thấy nó khóc mày xót, đừng tưởng tao không biết những gì mày làm.
Hạnh sợ nếu cứ nói qua nói lại như thế sẽ càng khiến bố mẹ chồng cô hiểu lầm thêm nên vội vàng kéo tay chồng nói:
- Thôi được rồi, em viết lên đó như thế coi như là em sai, từ nay em sẽ không viết bất kỳ thứ gì nữa. Bây giờ anh nghe em lên phòng nghỉ ngơi đã.
- Bố mày tự đi được.
Vừa nói anh ta vừa hất mạnh tay khiến Hạnh chới với, nếu không phải có Nacer đỡ phía sau lưng chắ cô đã ngã xõng xoài ra sàn cũng nên.
Có điều tất cả hành động ấy lại khiến bố mẹ chồng cô không hài lòng, bố chồng cô nói:
- Con Hạnh lên bế con bé xuống đây kẻo thằng kia nó say lại làm con bé sợ.
Hạnh nhanh chóng đi lên bế con gái trao cho bố chồng, mẹ chồng cô thì gọi cô cũng Nacer vào phòng nói chuyện, vẻ mặt bà lộ rõ sự khó chịu nói:
- Mẹ không biết con viết những gì trên ấy, nhưng nếu chúng không quá đáng thì chắc chồng con cũng không uống say đến mức ấy.
Nacer vội vã lên tiếng bênh vực chị dâu.
- Kể sự thật thì có gì mà quá đáng hả mẹ.
Nhưng lời nói ấy càng khiến cho bà Funny khó chịu hơn, bà gắt:
- Nacer, một lần nữa mẹ yêu cầu con phải giữ đúng thân phận mình, con nên biết mình là ai để hành xử, đừng có để mọi chuyện đi quá xa.
- Con cũng chỉ nói dựa trên cương vị là em chồng, là mọi người tự nghĩ rồi xuyên tạc nó thành xấu xa. Chứ con và chị Hạnh chả làm gì sai cả.
- Mẹ không nói con làm sai, mẹ chỉ muốn 2 đứa nên tiết chế lại, đừng nên tỏ ra thân mật quá.
Rồi bà quay sang con dâu nói:
- Còn HẠnh nữa, con cũng nên xem xét lại các mối quan hệ của mình, còn nữa nếu con rảnh quá thì xuống giúp mẹ lo cơm nước thay vì lên mạng viết mấy thứ đó. Dù mẹ chưa đọc, và mẹ cũng không muốn đọc những thứ ấy, nhưng đem chuyện gia đình mình mà kể cho thiên hạ là không nên con ạ. Đừng vạch áo cho người xem lưng, không hay ho gì đâu.
Hạnh biết có nói gì đi nữa thì hiện tại cô cũng sai trước, nên lặng lẽ cúi đầu đáp:
- Con xin lỗi mẹ.
- Được rồi, con ra ngoài đi, mẹ nói chuyện với Nacer 1 lát.
Hạnh buồn bã bươc đi, phía trong bà Funny chờ cho đến khi Hạnh đóng cảnh cửa lại mới nhẹ nhàng nói:
- Nacer này, lần trước con xin mẹ lên thành phố ở đúng không, chừng nào con đi.
- Trời việc này từ lâu lắm rồi mà, chẳng phải khi ấy mẹ không đồng ý hay sao.
- Uk thì giờ mẹ nghĩ lại rồi, công việc của con chủ yếu là trên đó, nếu cứ bắt con đi về thì vất vả quá.
Nacer thở dài, hơn 1 năm trước cậu có đề nghị thuê nhà sống riêng trên thành phố thì mẹ cậu không chịu, bây giờ bà lại đổi ý, tuy bà không nói ra nhưng cậu thừa hiểu lý do khiên bà thay đổi là gì.
Trước đây cậu chưa mua được xe nên đi lại còn xa chứ, bây giờ mua được xe rồi thì việc đi về cũng không có gì là quá khó khăn. Nhưng nếu cậu ra ngoài sống riêng thì mọi người sẽ thôi xét nét mối quan hệ giữa cậu và chị dâu.
Chỉ có điều, Nacer lo nhất đó là sau chuyện này chắc chắn mọi người sẽ không còn quý chị Hạnh như trước nữa, Andrew thì sẽ càng làm khó vợ mình. Cậu biết bản thân mình cũng không thể nào giúp được chị dâu, nhưng ít hất chị ấy cũng có người mà tâm sự, hay ít nhất là cậu có thể mua ô mai cho chị ấy mỗi khi chị buồn.
Đi hay ở lúc này với Nacer đều khó, ngay cả bản thân của cậu hiện tại cũng không biết mình muốn gì. Cậu cũng không gọi được tên cái cảm xúc mình dành cho chị dâu là gì.
Chỉ đơn giản là mỗi khi thấy chị buồn thì muốn an ủi, thấy chị khóc thì có chút thương hại, thấy chị bị chồng bắt nạt thì không đành lòng đứng bên ngoài mà nhìn.
Bà Funny nãy giờ vẫn ngồi lặng im quan sát từng biểu cảm trên gương mặt con trai, bà sinh ra nó, nên đương nhiên là cũng quá hiểu nó. Bởi vậy bà mới muốn đẩy nó lên thành phố ở, trong suy nghĩ của bà cứ mơ hồ có gì đó bất an mỗi khi bắt gặp ánh mắt thằng con trai út nhìn chị dâu của mình.
Bà thật sự rất quý con dâu, cũng thương nó vì hiểu nó khổ vì thằng Andrew như thế nào, nhưng mỗi lần nhìn nó cùng Nacer nói chuyện bà lại thấy khó chịu. Ngày hôm nay lại biết nó lên mạng xã hội kẻ về nhà chồng, quả thật trong lòng bà cũng với đi mấy phần tình thương dành cho con dâu.
Nhưng bà cũng là người hiểu chuyện, bà biết con dâu bà không hề có ý gì khác ngoài tình thân trong gia đình với em chồng. Vậy nên bà cũng không quá nặng lời với nó, cả thằng con trai này nữa, nếu bây giờ bà ép nó quá chắc chắn sẽ phản tác dụng.
Nghĩ vậy nên bà mỉm cười đáp:
- Thôi chuyện này con cứ từ từ nghĩ rồi nói với mẹ, nếu không muốn ở hẳn thì như cái Marie cũng được, ở trên đó cuối tuần được nghỉ thì về.
- Vâng để con suy nghĩ thêm.
- Uk thôi mẹ ra chơi với cháu nội của mẹ đây, chúng mày giờ lớn rồi phải tự biết lo cho thân mình.
Phía ngoài kia bố chồng Hạnh dang cưng nựng đứa cháu gái thì thấy vợ đi ra, ông khẽ đánh mắt ra hiệu cho vợ mình. Hoá ra ông muốn chỉ cho bà thấy cô con dâu đang ngồi thất thần ngoài kia.
Hạnh cứ ngồi đó mà nhìn ra xa xăm, lòng hạnh lúc này cô đơn lắm, đến ngay cả cái thế giới ảo mà cô xây lên để trút bầu tâm sự cũng bị phá vỡ. Trong nhà thì chẳng ai tin cô, mà có tin thì đây cũng là nhà chồng, chẳng thể nào mà chuyện gì cũng kể với họ được.
Vậy mà ở quê bao đứa con gái mới lớn cứ mơ ước được như cô, được bước chân vào cái cuộc sống mà với Hạnh chỉ toàn là nước mắt.
Chồng cô say rồi sẽ tỉnh, nhưng còn tổn thương trong lòng HẠnh thì biết bao giờ mới lành?
- Con sao thế, không khoẻ ở đâu à?
Hạnh vội vã lau đi dòng nước mắt, cố dùng giọng bình tĩnh nhất mà trả lời mẹ chồng:
- Con không sao.
- Uk nếu mệt thì nghỉ ngơi đi.
Hạnh hít một hơi thật sâu để lấy can đảm sau đó cất tiếng hỏi:
- Mẹ này, mẹ giận và thất vọng về con lắm đúng không?
Bà Funny có chút ngạc nhiên, quả thật bà không nghĩ con dâu sẽ hỏi thẳng thừng như vậy nên hỏi thăm dò:
- Sao con lại hỏi mẹ câu ấy.
- Thì con thấy mẹ buồn, con xin lỗi, con biết là không nên viết gì lên mạng xã hội cả. Nhưng con dám đảm bảo với mẹ con không hề nói xấu ai cả, con thề đấy.
- Mẹ biết mà, sống với con chưa lâu nhưng mẹ cũng hiểu tính con, con không phải là một người thích đơm đặt hay bịa chuyện. Mẹ tin con, chỉ có điều mẹ hy vọng từ nay về sau có gì con sẽ tâm sự với mẹ, chứ đừng lên mạng xã hội kể lể. Mẹ không rành về công nghệ như các con, nhưng mẹ cũng hiểu trên ấy, người đồng cảm thì ít, mà kẻ hỏi han vì tò mò, vì soi mói vào đời tư của con thì nhiều. Lắm kẻ chỉ hỏi thăm con để biết rõ lý do mà cười vào mặt con thôi. Vì họ chẳng phải là con, chẳng sống cuộc sống của con, nên sẽ chẳng thể nào mà hiểu nổi những gì mà con đã trải qua đâu con gái ạ.
Hai chữ con gái được phát ra từ miệng mẹ chồng cô vô cùng nhẹ nhàng, nó tự nhiên giống ngày còn nhỏ mẹ cô vẫn hay gọi cô như thế.
Một chút thôi, nhưng Hạnh cảm thấy tim mình ấm áp vô cùng.
Tác giả :
Dạ Thảo