Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 428: Một đêm hẹn hò
Mấy vòng kịch chiến qua đi, cuối cùng Cố Thành Kiêu đã no bảy phần, nhưng anh không nỡ buông cô ra.
“Cùng tắm nhé?”
Lâm Thiển cảnh giác, lập tức lắc đầu.
“Anh không làm gì đâu, chỉ tắm thôi.” Nói rồi, Cố Thành Kiêu ôm Lâm Thiển vào nhà tắm. Lâm Thiên mệt rã rời, đôi chân run run, đứng cũng không vững. Cố Thành Kiêu để cô dựa vào mình, rồi tỉ mỉ từ từ tắm cho cô. Tắm xong, Cố Thành Kiêu lấy áo choàng tắm quấn quanh cô rồi ôm cô đến bên cửa sổ.
Đèn trong phòng đã tắt, rèm cửa sổ tự động kéo ra, Cố Thành Kiêu chỉ ra bên ngoài, “Em nhìn bên kia kìa.”
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn sang, trong màn đêm tối tăm, một dãy đèn sáng rực quanh quẩn uốn lượn, giống như ranh giới giữa trời và đất.
“Trường Thành?”
“Um.” “Có thể leo không?” “Ở dưới thì có một đoạn có thể leo, nhưng ở trên đã bị phong tỏa rồi, cao và hiểm trở lắm. Nếu ngồi trực thăng nhìn xuống thì sẽ được chiêm ngưỡng sự vĩ đại của tiền nhân và sự tàn khốc của chiến tranh.”
Lâm Thiển nửa hiểu nửa không, “À.”.
Cố Thành Kiêu kề vai ngồi bên Lâm Thiên, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô: “Nhớ anh không?”
“Không nhớ.”
“Không nhớ anh thì sao anh vừa gọi em là em đã chạy đường xa đến ngay hả?”
“Ôi, kim chủ gọi, em có thể không nghe sao?” Cố Thành Kiêu nghiêng người cắn lên mặt cô. Cô trốn tránh, rụt người, thình lình ngã xuống đất.
“Em không sao chứ?” Cố Thành Kiêu vội kéo Lâm Thiển lên.
“Không sao, cái này không cao.”
Cố Thành Kiêu ôm cô ngồi vào lòng mình, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô. Mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm cùng mùi hương đặc trưng của con gái như có như không trên người cô khiến anh muốn say ngất ngư. Lâm Thiển kể cho anh nghe mấy chuyện bên lề, chủ yếu là về Lâm Du, nói bác Cả đối xử với Lâm Du khắc nghiệt, nói Tống Đình Uy thành toàn cho Lâm Du, cũng như Cố Đông Quân thật sự rất thương Lâm Du.
Cố Thành Kiêu không ngắt lời cô. Trước giờ chưa có ai giống cô nhóc này, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng kể cho anh nghe. Nhưng cũng chỉ có cô nhóc này lảm nhảm anh mới nghe lọt tai mà thôi.
“Này, anh ngủ rồi hả?”
“Không.”
“Thế sao anh không nói gì hết vậy?”
“Anh đang nghe em nói mà.”
“Vậy sao anh không phát biểu cảm nghĩ gì hết?” Cố Thành Kiêu ôm chặt Lâm Thiển, cằm đặt lên vai cô, nhẹ nhàng bảo: “Anh không có hứng với chuyện của người khác, chỉ hứng thú với em thôi.” Lâm Thiển che miệng anh lại, “Này này này, khó có dịp được gặp mặt, chẳng lẽ ngoài chuyện này ra thì chẳng còn chuyện gì làm nữa hả?”
Thể em muốn làm gì?”
“Ví dụ như nói chuyện, giao lưu tư tưởng, đây gọi là khơi thông tâm hồn.”
Cố Thành Kiêu xem thường, “Anh muốn khơi thông và giao lưu với cơ thể em hơn, rèn luyện kỹ thuật. Lại đây, để anh xem dạo này em có chăm chỉ luyện tập thể dục không?” Vừa nói, tay Cố Thành Kiêu lại bắt đầu sờ soạng lung tung.
Lâm Thiển vừa tóm lấy bàn tay làm loạn của anh vừa cười bảo: “Đừng quậy, dạo này em bận thi cuối kỳ, đâu có thời gian tập thể dục.”
“Qua chưa?”
“Nói thừa, em còn được học bổng nữa đấy. Sau này học kỳ nào em cũng phải đạt được học bổng, không thể vì đã được học nghiên cứu sinh mà xao nhãng học hành. Em phải làm tấm gương tốt của tất cả mọi người.” Lâm Thiển nói rất tự tin, hoàn toàn giống với phong cách lúc Cố Thành Kiêu nói chuyện, trái ngược với thái độ “vừa đúng sáu mươi điểm, không hơn cũng không kém” trước đây của cô. Cố Thành Kiêu biết Lâm Thiển học theo anh, cố ý nhạo báng anh, nên anh cũng có ý nghiêm mặt nói: “Ừ, thái độ học tập rất tốt, nhưng không biết sẽ kiên trì được bao lâu.”
Lâm Thiển chọc bụng anh, “Kiên trì bền vững”. Lâm Thiển giống như mèo con làm nũng làm anh ngứa ngáy, Cố Thành Kiêu hôn cô nén giọng bảo: “Lúc thì bảo anh đừng quậy, lúc thì lại trêu đùa anh, rốt cuộc em muốn thế nào?” “Hi hi, anh đoán xem?”
Cố Thành Kiêu mở miệng cắn lên mặt cô.
“Ah, ăn thịt người, Thủ trưởng Cổ ăn thịt người.” Lâm Thiên nén giọng kêu, muốn chạy nhưng vừa rời khỏi lòng Cố Thành Kiêu thì đã bị anh ôm thẳng đến bên giường. Hu hu hu, cô biết ngay mà, sao anh có thể để cô trốn thoát dễ dàng như vậy chứ? Hóa ra là có mục đích khác, sách lược đều lên sẵn hết rồi. “Tài xế già quá sành sỏi, em muốn về nhà.”
“Bạn nhỏ ngoan nào, để tài xế già thương em!”
“... Cố Thành Kiêu anh càng ngày càng không biết xấu hổ” Lâm Thiển không nhịn được nữa, lên tiếng sỉ vả. Anh thế này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng chiến tướng anh dũng.
Cố Thành Kiêu lặp lại lời nói danh ngôn chí lý của mình: “Xấu hổ làm gì, anh cần vợ.”
“...” Ui, ai đến cứu mình với!
****
Sáng hôm sau, trong phòng yên tĩnh, rèm cửa đã được kéo ra, tia nắng chói chang kích thích đối mắt, căn phòng càng ấm áp yên bình.
Lâm Thiển vùi người trong chăn, chỉ để lộ gương mặt nhỏ như bàn tay. Làn da trắng như trứng gà bóc, trắng bóng mịn màng, tràn đầy collagen. Lông mi Lâm Thiển giật giật, lười nhác duỗi eo, mơ màng quơ tay mò sang bên cạnh.
Ủa, người đâu? Lâm Thiển bừng tỉnh: “Cố Thành Kiêu?” Cô ngồi thẳng dậy, gọi to, “Cố Thành Kiêu?... Chồng ơi... chồng ơi?”
Không có ai đáp lời. Lâm Thiển vô cùng mất mát, chán nản nằm xuống. Tối qua giống như một giấc mơ, Cố Thành Kiêu đột ngột xuất hiện trong mộng xuân của cô, vừa tỉnh giấc thì không thấy đâu nữa. Nhưng thân dưới trướng đau làm cô biết quả thật anh ấy đã về rồi.
Cố Thành Kiêu cố tình dán tờ giấy vào đèn giường vì anh biết cho dù anh để ở tủ đầu giường thì chưa chắc cô đã nhìn thấy.
Lâm Thiển nhảy xuống xem, câu nói ngắn gọn súc tích: “Anh còn có công việc, em về nhà chú ý an toàn, thi tốt nhé.” Nét chữ mạnh mẽ dứt khoát là bút tích của Cố Thành Kiêu. Mặc dù trong lòng hơi mất mát nhưng Lâm Thiển càng đau lòng cho Cố Thành Kiêu hơn. Nếu biết thế thì tối qua cô đã không lăn qua lăn lại đến khuya, mà sớm ép anh ngủ sớm để bổ sung tinh thần rồi. “Haizz, anh mới là người chú ý an toàn đấy. Em ở nhà đợi anh về.”
Lần này Lâm Thiển không có mua thuốc ngừa thai khẩn cấp. Thứ nhất là Cố Thành Kiêu kiên quyết không cho cô uống loại thuốc đó, thứ hai là bản thân cô cũng không thích uống thuốc.
Có lẽ sâu trong tiềm thức, cô cũng khao khát sinh con cho Cố Thành Kiêu, cho ba mẹ và bà nội của anh một đứa cháu và cũng như cho mình một người bầu bạn.
Trước đây Cố Thành Kiêu có nói, lúc cô học năm tư thì có thể mang thai, sinh con xong thì cũng có thể làm nghiên cứu sinh, thuận cả đôi bề. Giờ chưa lên năm thứ tư nhưng cũng sắp rồi, cô thật sự chẳng muốn uống thuốc nữa, có thai thì sinh thôi. Hơn nữa, tối qua là cô yêu cầu anh không cần kiêng kị gì cả, đang là thời kỳ an toàn, không dễ có thai đầu. Về đến Thành Để, bà nội hí hửng kéo Lâm Thiển ngồi xuống sofa. Lâm Thiển vừa thấy thế liền vội vàng tìm cớ trốn: “Bà nội, cháu phải ôn bài rồi.”
“Đừng gấp, chỉ vài phút thôi, bà hỏi cháu, Cố Thành Kiêu tìm cháu làm gì thế? Sao nó không về nhà?”
“Anh ấy bảo còn có công việc, sáng nay lúc cháu dậy thì anh ấy đã đi rồi.” “Ôi, ăn no là đi luôn, thằng cháu này chẳng hiểu phong tình gì cả!” “...” Ôi trời ạ, bà nội lại muốn nói đến chuyện phòng the rồi.
Bà nội cười híp mắt sờ bụng Lâm Thiên, “Chà chà, hơi phồng lên rồi, chắc chứa nhiều thứ lắm nhỉ?”
“...” Trời ơi, bà nội tha cho cháu đi!
“Cùng tắm nhé?”
Lâm Thiển cảnh giác, lập tức lắc đầu.
“Anh không làm gì đâu, chỉ tắm thôi.” Nói rồi, Cố Thành Kiêu ôm Lâm Thiển vào nhà tắm. Lâm Thiên mệt rã rời, đôi chân run run, đứng cũng không vững. Cố Thành Kiêu để cô dựa vào mình, rồi tỉ mỉ từ từ tắm cho cô. Tắm xong, Cố Thành Kiêu lấy áo choàng tắm quấn quanh cô rồi ôm cô đến bên cửa sổ.
Đèn trong phòng đã tắt, rèm cửa sổ tự động kéo ra, Cố Thành Kiêu chỉ ra bên ngoài, “Em nhìn bên kia kìa.”
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn sang, trong màn đêm tối tăm, một dãy đèn sáng rực quanh quẩn uốn lượn, giống như ranh giới giữa trời và đất.
“Trường Thành?”
“Um.” “Có thể leo không?” “Ở dưới thì có một đoạn có thể leo, nhưng ở trên đã bị phong tỏa rồi, cao và hiểm trở lắm. Nếu ngồi trực thăng nhìn xuống thì sẽ được chiêm ngưỡng sự vĩ đại của tiền nhân và sự tàn khốc của chiến tranh.”
Lâm Thiển nửa hiểu nửa không, “À.”.
Cố Thành Kiêu kề vai ngồi bên Lâm Thiên, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô: “Nhớ anh không?”
“Không nhớ.”
“Không nhớ anh thì sao anh vừa gọi em là em đã chạy đường xa đến ngay hả?”
“Ôi, kim chủ gọi, em có thể không nghe sao?” Cố Thành Kiêu nghiêng người cắn lên mặt cô. Cô trốn tránh, rụt người, thình lình ngã xuống đất.
“Em không sao chứ?” Cố Thành Kiêu vội kéo Lâm Thiển lên.
“Không sao, cái này không cao.”
Cố Thành Kiêu ôm cô ngồi vào lòng mình, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô. Mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm cùng mùi hương đặc trưng của con gái như có như không trên người cô khiến anh muốn say ngất ngư. Lâm Thiển kể cho anh nghe mấy chuyện bên lề, chủ yếu là về Lâm Du, nói bác Cả đối xử với Lâm Du khắc nghiệt, nói Tống Đình Uy thành toàn cho Lâm Du, cũng như Cố Đông Quân thật sự rất thương Lâm Du.
Cố Thành Kiêu không ngắt lời cô. Trước giờ chưa có ai giống cô nhóc này, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng kể cho anh nghe. Nhưng cũng chỉ có cô nhóc này lảm nhảm anh mới nghe lọt tai mà thôi.
“Này, anh ngủ rồi hả?”
“Không.”
“Thế sao anh không nói gì hết vậy?”
“Anh đang nghe em nói mà.”
“Vậy sao anh không phát biểu cảm nghĩ gì hết?” Cố Thành Kiêu ôm chặt Lâm Thiển, cằm đặt lên vai cô, nhẹ nhàng bảo: “Anh không có hứng với chuyện của người khác, chỉ hứng thú với em thôi.” Lâm Thiển che miệng anh lại, “Này này này, khó có dịp được gặp mặt, chẳng lẽ ngoài chuyện này ra thì chẳng còn chuyện gì làm nữa hả?”
Thể em muốn làm gì?”
“Ví dụ như nói chuyện, giao lưu tư tưởng, đây gọi là khơi thông tâm hồn.”
Cố Thành Kiêu xem thường, “Anh muốn khơi thông và giao lưu với cơ thể em hơn, rèn luyện kỹ thuật. Lại đây, để anh xem dạo này em có chăm chỉ luyện tập thể dục không?” Vừa nói, tay Cố Thành Kiêu lại bắt đầu sờ soạng lung tung.
Lâm Thiển vừa tóm lấy bàn tay làm loạn của anh vừa cười bảo: “Đừng quậy, dạo này em bận thi cuối kỳ, đâu có thời gian tập thể dục.”
“Qua chưa?”
“Nói thừa, em còn được học bổng nữa đấy. Sau này học kỳ nào em cũng phải đạt được học bổng, không thể vì đã được học nghiên cứu sinh mà xao nhãng học hành. Em phải làm tấm gương tốt của tất cả mọi người.” Lâm Thiển nói rất tự tin, hoàn toàn giống với phong cách lúc Cố Thành Kiêu nói chuyện, trái ngược với thái độ “vừa đúng sáu mươi điểm, không hơn cũng không kém” trước đây của cô. Cố Thành Kiêu biết Lâm Thiển học theo anh, cố ý nhạo báng anh, nên anh cũng có ý nghiêm mặt nói: “Ừ, thái độ học tập rất tốt, nhưng không biết sẽ kiên trì được bao lâu.”
Lâm Thiển chọc bụng anh, “Kiên trì bền vững”. Lâm Thiển giống như mèo con làm nũng làm anh ngứa ngáy, Cố Thành Kiêu hôn cô nén giọng bảo: “Lúc thì bảo anh đừng quậy, lúc thì lại trêu đùa anh, rốt cuộc em muốn thế nào?” “Hi hi, anh đoán xem?”
Cố Thành Kiêu mở miệng cắn lên mặt cô.
“Ah, ăn thịt người, Thủ trưởng Cổ ăn thịt người.” Lâm Thiên nén giọng kêu, muốn chạy nhưng vừa rời khỏi lòng Cố Thành Kiêu thì đã bị anh ôm thẳng đến bên giường. Hu hu hu, cô biết ngay mà, sao anh có thể để cô trốn thoát dễ dàng như vậy chứ? Hóa ra là có mục đích khác, sách lược đều lên sẵn hết rồi. “Tài xế già quá sành sỏi, em muốn về nhà.”
“Bạn nhỏ ngoan nào, để tài xế già thương em!”
“... Cố Thành Kiêu anh càng ngày càng không biết xấu hổ” Lâm Thiển không nhịn được nữa, lên tiếng sỉ vả. Anh thế này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng chiến tướng anh dũng.
Cố Thành Kiêu lặp lại lời nói danh ngôn chí lý của mình: “Xấu hổ làm gì, anh cần vợ.”
“...” Ui, ai đến cứu mình với!
****
Sáng hôm sau, trong phòng yên tĩnh, rèm cửa đã được kéo ra, tia nắng chói chang kích thích đối mắt, căn phòng càng ấm áp yên bình.
Lâm Thiển vùi người trong chăn, chỉ để lộ gương mặt nhỏ như bàn tay. Làn da trắng như trứng gà bóc, trắng bóng mịn màng, tràn đầy collagen. Lông mi Lâm Thiển giật giật, lười nhác duỗi eo, mơ màng quơ tay mò sang bên cạnh.
Ủa, người đâu? Lâm Thiển bừng tỉnh: “Cố Thành Kiêu?” Cô ngồi thẳng dậy, gọi to, “Cố Thành Kiêu?... Chồng ơi... chồng ơi?”
Không có ai đáp lời. Lâm Thiển vô cùng mất mát, chán nản nằm xuống. Tối qua giống như một giấc mơ, Cố Thành Kiêu đột ngột xuất hiện trong mộng xuân của cô, vừa tỉnh giấc thì không thấy đâu nữa. Nhưng thân dưới trướng đau làm cô biết quả thật anh ấy đã về rồi.
Cố Thành Kiêu cố tình dán tờ giấy vào đèn giường vì anh biết cho dù anh để ở tủ đầu giường thì chưa chắc cô đã nhìn thấy.
Lâm Thiển nhảy xuống xem, câu nói ngắn gọn súc tích: “Anh còn có công việc, em về nhà chú ý an toàn, thi tốt nhé.” Nét chữ mạnh mẽ dứt khoát là bút tích của Cố Thành Kiêu. Mặc dù trong lòng hơi mất mát nhưng Lâm Thiển càng đau lòng cho Cố Thành Kiêu hơn. Nếu biết thế thì tối qua cô đã không lăn qua lăn lại đến khuya, mà sớm ép anh ngủ sớm để bổ sung tinh thần rồi. “Haizz, anh mới là người chú ý an toàn đấy. Em ở nhà đợi anh về.”
Lần này Lâm Thiển không có mua thuốc ngừa thai khẩn cấp. Thứ nhất là Cố Thành Kiêu kiên quyết không cho cô uống loại thuốc đó, thứ hai là bản thân cô cũng không thích uống thuốc.
Có lẽ sâu trong tiềm thức, cô cũng khao khát sinh con cho Cố Thành Kiêu, cho ba mẹ và bà nội của anh một đứa cháu và cũng như cho mình một người bầu bạn.
Trước đây Cố Thành Kiêu có nói, lúc cô học năm tư thì có thể mang thai, sinh con xong thì cũng có thể làm nghiên cứu sinh, thuận cả đôi bề. Giờ chưa lên năm thứ tư nhưng cũng sắp rồi, cô thật sự chẳng muốn uống thuốc nữa, có thai thì sinh thôi. Hơn nữa, tối qua là cô yêu cầu anh không cần kiêng kị gì cả, đang là thời kỳ an toàn, không dễ có thai đầu. Về đến Thành Để, bà nội hí hửng kéo Lâm Thiển ngồi xuống sofa. Lâm Thiển vừa thấy thế liền vội vàng tìm cớ trốn: “Bà nội, cháu phải ôn bài rồi.”
“Đừng gấp, chỉ vài phút thôi, bà hỏi cháu, Cố Thành Kiêu tìm cháu làm gì thế? Sao nó không về nhà?”
“Anh ấy bảo còn có công việc, sáng nay lúc cháu dậy thì anh ấy đã đi rồi.” “Ôi, ăn no là đi luôn, thằng cháu này chẳng hiểu phong tình gì cả!” “...” Ôi trời ạ, bà nội lại muốn nói đến chuyện phòng the rồi.
Bà nội cười híp mắt sờ bụng Lâm Thiên, “Chà chà, hơi phồng lên rồi, chắc chứa nhiều thứ lắm nhỉ?”
“...” Trời ơi, bà nội tha cho cháu đi!
Tác giả :
Ngư Ca