Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 341: Chúng ta chia tay đi
“Tiểu Du, anh nghĩ chúng ta phải nghiêm túc nói chuyện. Chẳng lẽ em không thấy thái độ của
em đối với anh có vấn đề sao?”
Lâm Thiên né tránh: “Vấn đề gì?”
“Em nhớ lại xem trước đây và bây giờ, em đối với anh thế nào?” Lời vừa nói ra, anh cảm thấy mình thật giống đàn bà, chẳng giống như lời của một người đàn ông quyền thế gì cả. “Em... Em thấy không có vấn đề gì cả. Tình yêu đều có giai đoạn cuồng nhiệt và giai đoạn hạ nhiệt, không thể lúc nào cũng yêu cuồng yêu nhiệt được. Nếu như anh không chịu được giai đoạn hạ nhiệt thì chúng ta...” Cô ngừng một chút, lời nói đã ngay tại cửa miệng, nhưng vì quá đau lòng mà không nói ra được.
“Chúng ta thế nào?” Cố Đông Quân không ngốc, anh dự cảm điều gì đó.
“Không thể nào cả.” May mà cô vừa mới khóc xong, mắt vẫn còn đó, nếu không thì cô không biết phải giải thích tại sao lại ứa nước mắt nữa. Cố Đông Quân buồn bực: “Được rồi, em nói không có thì không. Anh không ép buộc, nhưng anh chỉ muốn hỏi em, chúng ta mới bên nhau chưa bao lâu mà đã tới giai đoạn hạ nhiệt rồi sao?”
“Em nhìn anh rồi trả lời.” Đột nhiên Cố Đông Quân nghiêm túc hẳn lên. Cô quay lưng về phía anh, hít thật sâu để nước mắt không rơi xuống. Nếu như không thể kéo dài được nữa thì dứt khoát hôm nay luôn đi.
Cô quay phắt đầu lại, nhìn thẳng anh. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt dịu dàng của Cố Đông Quân tràn ngập nghi hoặc. Anh còn nhớ rõ ánh mắt cô nhìn anh luôn tỏa ra hào quang, không hề che giấu sự theo đuổi và ái mộ. Nhưng bây giờ, ánh mắt cô rất phức tạp, anh không rõ sự ái mộ đó có còn hay không.
“Cố Đông Quân, chúng ta...” Lâm Du cắn răng, cả hít thở cũng đau đớn. “Chúng ta? Chúng ta thế nào?” Giọng nói từ tốn của anh khiến cô càng đau đớn. Anh dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp, lại quá tốt, làm sao cô có thể nói chia tay đây? Cô không thể thốt nên lời.
Thấy cô im lặng một hồi lâu, anh bỗng nhiên thay đổi đề tài: “Mẹ bảo anh đưa em về nhà ăn cơm thường xuyên hơn. Em xem hôm nay được không?”
“...” Lâm Du càng đau khổ hơn. Cô rất muốn nói, Cố Đông Quân, mẹ anh vốn không chấp nhận chúng ta quen nhau.
Nước mắt cô rơi không ngừng. Cuộc tình này, cho dù cô không buông tay thì cũng không thể đi tiếp suôn sẻ. “Thế nào, cảm động quá à? Anh nói cho em biết, mẹ anh rất quan tâm em, cũng không có thành kiến với em vì em là người họ Lâm.”
“...” Lâm Du dứt khoát nhắm chặt mắt lại, quyết tâm nói: “Cố Đông Quân, chúng ta chia tay đi.”
Cố Đông Quân sửng sốt: “Em nói cái gì?”
Lâm Du không dám mở mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy, không thể tiếp tục nói nữa.
Cố Đông Quân lãnh đạm nói: “Anh không nghe thấy... Có thể lái xe được rồi, em thắt dây an toàn đi.” “...” Lâm Du lặng lẽ thở phào một hơi. Cô cúi đầu, vội vàng thắt dây an toàn.
Suốt dọc đường đi, hai người không hề nói câu nào, mãi cho đến khi tới ngã rẽ vào biệt thự nhà họ Lâm. Lâm Du sốt ruột nói: “Ngừng chỗ này đi, em xuống xe.”
“...” Cổ Đông Quân lập tức dừng, cố nhẫn nhịn: “Đường tuyết trơn trượt, anh đưa em tới cửa không được sao? Có phải em muốn phủi sạch quan hệ với anh không? Rốt cuộc là anh có chỗ nào làm em mất mặt?” “Không có... không phải đâu... chỉ là... chỉ là em không muốn anh mất công thôi.” Đến cô cũng chẳng tin nổi lý do này.
Cố Đông Quân tiếp tục lái về phía trước. Đường tuyết trơn trượt, anh chậm rãi chạy xe đến cửa nhà họ Lâm. “Cảm ơn anh, em tự đi vào được rồi. Anh về cẩn thận.” “Ha...” Cổ Đông Quân cười khẩy một cái. Anh đã đoán cô sẽ nói như thế, quả nhiên cô không làm anh thất vọng. Lâm Du không chần chừ, xuống xe ngay.
Cố Đông Quân giận dỗi, đạp mạnh chân ga bỏ đi. Nhìn anh lái xe đi khỏi, rốt cuộc Lâm Du không kìm nén nổi nữa mà rơi lệ. Gió lạnh thấu xương tạt vào mặt, hệt như chém từng nhát dao lên mặt cô.
Nước mắt rơi xuống, vết thương trên mặt như bị xát muối, đau đớn vô cùng. Vào nhà, cô tóm tắt vài câu về tình trạng của Lâm Bồi ở Sở cảnh sát với Chu Mạn Ngọc đang lo lắng cả ngày. Nghe xong Chu Mạn Ngọc lại càng lo thêm. “Ba nói mấy văn kiện đó đều do Từ Duệ soạn sẵn rồi cho ba ký. Ba vốn không đọc, lại còn luôn miệng nói mình không biết, bảo chúng ta phải giúp ông.”
“Hừm, không ngờ Hoa Thiên Minh lại là lão hồ ly âm hiểm như vậy. Chúng ta đã tin lầm ông ta rồi.” Chu Mạn Ngọc giận dữ nói: “Bây giờ mẹ còn không lo nổi thân mình, làm sao giúp đây? Ông ấy ở trong đó có bị người ta đánh không?” Lâm Du lắc đầu: “Không có, chỉ là không ngủ được thôi.” “Ở cái chỗ như vậy làm sao ngủ được, haiz...” Chu Mạn Ngọc thở dài, nghĩ tới những năm tháng qua lại với Hoa Thiên Minh mà hối hận không kịp. “Đúng rồi Tiểu Du, vừa rồi ai đưa con về? Mẹ đứng bên cửa sổ thấy từ xa, hình như là Thị trưởng Cố?” “Chuyện này... giữa đường gặp phải nên anh ấy đưa con về.” “Mẹ cảm thấy, không chừng cậu ta có thể giúp chúng ta, tốt xấu gì thì cũng là Thị trường mà.” Lâm Du vội vàng giải thích: “Anh ấy không còn là Thị trường, đã chuyển phòng ban rồi.”
“A cũng đúng, cậu ta lên chức mà. Chức cao hơn thì lời nói cũng có trọng lượng hơn, nếu Cố Thành Kiêu không giúp chúng ta, vậy thì đi nhờ Cố Đông Quân thử xem?” “Mẹ à, chúng ta đâu có quan hệ gì với anh ấy, dựa vào cái gì mà phải giúp chúng ta? Anh ấy đưa con về cũng là do nể mặt Lâm Thiển thôi.” Lâm Du sốt ruột, nếu Chu Mạn Ngọc biết quan hệ giữa cô và Cố Đông Quân thì với tính cách của bà, chắc chắn sẽ sống chết bám lấy Cổ Đông Quân, thậm chí là bám lấy cả nhà họ Cố.
Không được, tuyệt đối không thể kéo Cổ Đông Quân vào.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa. Thủ trưởng Cô đã cố gắng hết sức rồi, vả lại quyền lực của Cổ Đông Quân làm sao bằng Thủ trưởng Cổ, anh ấy không thể nào giúp được. Huống chi khác nghề như cách núi, bọn họ không cùng phòng ban thì không thể can thiệp. Chúng ta cũng đừng chạy chọt lung tung, không chừng sẽ biển khéo thành vụng.”
Chu Mạn Ngọc cũng nghĩ vậy, bà ta gật đầu: “Ừ, cũng là con nghĩ chu đáo.” Hai mẹ con trò chuyện vài câu thì chấm dứt. Lâm Du lê lết cơ thể mệt mỏi về phòng. Cô ngồi chưa được một lát thì điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
“Alo? Ai đó?”
“Là tôi, Dương Nhân đây.” Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, Lâm Du ấp úng đáp: “Là dì à, chào dì, sao dì có số của cháu?” “Ha ha, chào Tiểu Du, chỉ cần tôi muốn thì sẽ có người cho số của cháu.”
“... A ha ha.”
“Nghe chị tôi bảo, Đông Quân nói cháu đã về nhà họ Lâm?”
“Dạ, đúng vậy.” “Chuyện lần này của nhà họ Lâm quá ầm ĩ, vậy mà cháu còn trở về?” “Dạ, đây là nhà cháu. Bây giờ là lúc ba mẹ và chị đang cần cháu nhất.”
“Cháu thật hiếu thảo, lại còn biết trả ơn nữa. Nhà họ Lâm đối xử với cháu như vậy mà cháu còn lấy ơn báo oán, đúng là hiếm thấy.”
“Dì, dì tìm cháu có chuyện gì không ạ?”
Dương Nhân hắng giọng, cười nói: “Chuyện lần trước cháu đồng ý với tôi, sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh? Cháu là một đứa trẻ ngoan, chắc sẽ không lừa gạt tôi và bác gái cháu chứ?”
em đối với anh có vấn đề sao?”
Lâm Thiên né tránh: “Vấn đề gì?”
“Em nhớ lại xem trước đây và bây giờ, em đối với anh thế nào?” Lời vừa nói ra, anh cảm thấy mình thật giống đàn bà, chẳng giống như lời của một người đàn ông quyền thế gì cả. “Em... Em thấy không có vấn đề gì cả. Tình yêu đều có giai đoạn cuồng nhiệt và giai đoạn hạ nhiệt, không thể lúc nào cũng yêu cuồng yêu nhiệt được. Nếu như anh không chịu được giai đoạn hạ nhiệt thì chúng ta...” Cô ngừng một chút, lời nói đã ngay tại cửa miệng, nhưng vì quá đau lòng mà không nói ra được.
“Chúng ta thế nào?” Cố Đông Quân không ngốc, anh dự cảm điều gì đó.
“Không thể nào cả.” May mà cô vừa mới khóc xong, mắt vẫn còn đó, nếu không thì cô không biết phải giải thích tại sao lại ứa nước mắt nữa. Cố Đông Quân buồn bực: “Được rồi, em nói không có thì không. Anh không ép buộc, nhưng anh chỉ muốn hỏi em, chúng ta mới bên nhau chưa bao lâu mà đã tới giai đoạn hạ nhiệt rồi sao?”
“Em nhìn anh rồi trả lời.” Đột nhiên Cố Đông Quân nghiêm túc hẳn lên. Cô quay lưng về phía anh, hít thật sâu để nước mắt không rơi xuống. Nếu như không thể kéo dài được nữa thì dứt khoát hôm nay luôn đi.
Cô quay phắt đầu lại, nhìn thẳng anh. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt dịu dàng của Cố Đông Quân tràn ngập nghi hoặc. Anh còn nhớ rõ ánh mắt cô nhìn anh luôn tỏa ra hào quang, không hề che giấu sự theo đuổi và ái mộ. Nhưng bây giờ, ánh mắt cô rất phức tạp, anh không rõ sự ái mộ đó có còn hay không.
“Cố Đông Quân, chúng ta...” Lâm Du cắn răng, cả hít thở cũng đau đớn. “Chúng ta? Chúng ta thế nào?” Giọng nói từ tốn của anh khiến cô càng đau đớn. Anh dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp, lại quá tốt, làm sao cô có thể nói chia tay đây? Cô không thể thốt nên lời.
Thấy cô im lặng một hồi lâu, anh bỗng nhiên thay đổi đề tài: “Mẹ bảo anh đưa em về nhà ăn cơm thường xuyên hơn. Em xem hôm nay được không?”
“...” Lâm Du càng đau khổ hơn. Cô rất muốn nói, Cố Đông Quân, mẹ anh vốn không chấp nhận chúng ta quen nhau.
Nước mắt cô rơi không ngừng. Cuộc tình này, cho dù cô không buông tay thì cũng không thể đi tiếp suôn sẻ. “Thế nào, cảm động quá à? Anh nói cho em biết, mẹ anh rất quan tâm em, cũng không có thành kiến với em vì em là người họ Lâm.”
“...” Lâm Du dứt khoát nhắm chặt mắt lại, quyết tâm nói: “Cố Đông Quân, chúng ta chia tay đi.”
Cố Đông Quân sửng sốt: “Em nói cái gì?”
Lâm Du không dám mở mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy, không thể tiếp tục nói nữa.
Cố Đông Quân lãnh đạm nói: “Anh không nghe thấy... Có thể lái xe được rồi, em thắt dây an toàn đi.” “...” Lâm Du lặng lẽ thở phào một hơi. Cô cúi đầu, vội vàng thắt dây an toàn.
Suốt dọc đường đi, hai người không hề nói câu nào, mãi cho đến khi tới ngã rẽ vào biệt thự nhà họ Lâm. Lâm Du sốt ruột nói: “Ngừng chỗ này đi, em xuống xe.”
“...” Cổ Đông Quân lập tức dừng, cố nhẫn nhịn: “Đường tuyết trơn trượt, anh đưa em tới cửa không được sao? Có phải em muốn phủi sạch quan hệ với anh không? Rốt cuộc là anh có chỗ nào làm em mất mặt?” “Không có... không phải đâu... chỉ là... chỉ là em không muốn anh mất công thôi.” Đến cô cũng chẳng tin nổi lý do này.
Cố Đông Quân tiếp tục lái về phía trước. Đường tuyết trơn trượt, anh chậm rãi chạy xe đến cửa nhà họ Lâm. “Cảm ơn anh, em tự đi vào được rồi. Anh về cẩn thận.” “Ha...” Cổ Đông Quân cười khẩy một cái. Anh đã đoán cô sẽ nói như thế, quả nhiên cô không làm anh thất vọng. Lâm Du không chần chừ, xuống xe ngay.
Cố Đông Quân giận dỗi, đạp mạnh chân ga bỏ đi. Nhìn anh lái xe đi khỏi, rốt cuộc Lâm Du không kìm nén nổi nữa mà rơi lệ. Gió lạnh thấu xương tạt vào mặt, hệt như chém từng nhát dao lên mặt cô.
Nước mắt rơi xuống, vết thương trên mặt như bị xát muối, đau đớn vô cùng. Vào nhà, cô tóm tắt vài câu về tình trạng của Lâm Bồi ở Sở cảnh sát với Chu Mạn Ngọc đang lo lắng cả ngày. Nghe xong Chu Mạn Ngọc lại càng lo thêm. “Ba nói mấy văn kiện đó đều do Từ Duệ soạn sẵn rồi cho ba ký. Ba vốn không đọc, lại còn luôn miệng nói mình không biết, bảo chúng ta phải giúp ông.”
“Hừm, không ngờ Hoa Thiên Minh lại là lão hồ ly âm hiểm như vậy. Chúng ta đã tin lầm ông ta rồi.” Chu Mạn Ngọc giận dữ nói: “Bây giờ mẹ còn không lo nổi thân mình, làm sao giúp đây? Ông ấy ở trong đó có bị người ta đánh không?” Lâm Du lắc đầu: “Không có, chỉ là không ngủ được thôi.” “Ở cái chỗ như vậy làm sao ngủ được, haiz...” Chu Mạn Ngọc thở dài, nghĩ tới những năm tháng qua lại với Hoa Thiên Minh mà hối hận không kịp. “Đúng rồi Tiểu Du, vừa rồi ai đưa con về? Mẹ đứng bên cửa sổ thấy từ xa, hình như là Thị trưởng Cố?” “Chuyện này... giữa đường gặp phải nên anh ấy đưa con về.” “Mẹ cảm thấy, không chừng cậu ta có thể giúp chúng ta, tốt xấu gì thì cũng là Thị trường mà.” Lâm Du vội vàng giải thích: “Anh ấy không còn là Thị trường, đã chuyển phòng ban rồi.”
“A cũng đúng, cậu ta lên chức mà. Chức cao hơn thì lời nói cũng có trọng lượng hơn, nếu Cố Thành Kiêu không giúp chúng ta, vậy thì đi nhờ Cố Đông Quân thử xem?” “Mẹ à, chúng ta đâu có quan hệ gì với anh ấy, dựa vào cái gì mà phải giúp chúng ta? Anh ấy đưa con về cũng là do nể mặt Lâm Thiển thôi.” Lâm Du sốt ruột, nếu Chu Mạn Ngọc biết quan hệ giữa cô và Cố Đông Quân thì với tính cách của bà, chắc chắn sẽ sống chết bám lấy Cổ Đông Quân, thậm chí là bám lấy cả nhà họ Cố.
Không được, tuyệt đối không thể kéo Cổ Đông Quân vào.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa. Thủ trưởng Cô đã cố gắng hết sức rồi, vả lại quyền lực của Cổ Đông Quân làm sao bằng Thủ trưởng Cổ, anh ấy không thể nào giúp được. Huống chi khác nghề như cách núi, bọn họ không cùng phòng ban thì không thể can thiệp. Chúng ta cũng đừng chạy chọt lung tung, không chừng sẽ biển khéo thành vụng.”
Chu Mạn Ngọc cũng nghĩ vậy, bà ta gật đầu: “Ừ, cũng là con nghĩ chu đáo.” Hai mẹ con trò chuyện vài câu thì chấm dứt. Lâm Du lê lết cơ thể mệt mỏi về phòng. Cô ngồi chưa được một lát thì điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
“Alo? Ai đó?”
“Là tôi, Dương Nhân đây.” Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, Lâm Du ấp úng đáp: “Là dì à, chào dì, sao dì có số của cháu?” “Ha ha, chào Tiểu Du, chỉ cần tôi muốn thì sẽ có người cho số của cháu.”
“... A ha ha.”
“Nghe chị tôi bảo, Đông Quân nói cháu đã về nhà họ Lâm?”
“Dạ, đúng vậy.” “Chuyện lần này của nhà họ Lâm quá ầm ĩ, vậy mà cháu còn trở về?” “Dạ, đây là nhà cháu. Bây giờ là lúc ba mẹ và chị đang cần cháu nhất.”
“Cháu thật hiếu thảo, lại còn biết trả ơn nữa. Nhà họ Lâm đối xử với cháu như vậy mà cháu còn lấy ơn báo oán, đúng là hiếm thấy.”
“Dì, dì tìm cháu có chuyện gì không ạ?”
Dương Nhân hắng giọng, cười nói: “Chuyện lần trước cháu đồng ý với tôi, sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh? Cháu là một đứa trẻ ngoan, chắc sẽ không lừa gạt tôi và bác gái cháu chứ?”
Tác giả :
Ngư Ca