Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 299: Phiên bản giới hạn toàn cầu
Có một loại đàn ông được ví như thần, trăm nghe không bằng mắt thấy, đó chính là Cố Thành Kiêu.
Dù là chỉ số nhan sắc hay là phong độ thì cũng không ai có thể tìm ra khuyết điểm của anh. Anh giống như ánh thái dương tỏa sáng nghìn dặm vậy. Chỉ cần đứng đó thôi thì anh cũng chính là vua của toàn bộ thế giới.
Người vừa nói quen biết thân thiết với Cố Thành Kiêu nay đã lùi lại một đoạn khá xa. Khó trách từ đầu tới cuối Lâm Thiển đều giữ vẻ bình tĩnh, khó trách lúc cô hét lên thì khí thế lại hùng mạnh như vậy. Có một người chồng giống như thần thế này thì có gì phải lo lắng.
Nhưng điều này chắc chắn không thể là lý do giúp cô thoát khỏi hiềm nghi.
Lâm Thiên biết rõ, nếu mình đã là vợ của Cố Thành Kiêu thì bất cứ lúc nào cô cũng không thể làm anh mất mặt.
Cảnh sát cũng đã tới, nếu bởi vì Cố Thành Kiêu mà miễn truy cứu trách nhiệm cho cô thì trong thâm tâm mọi người sẽ nghĩ Cố Thành Kiêu lấy việc công làm việc tự. Cô không bao giờ cho phép những kẻ này hắt nước bẩn lên người anh.
Cô trong sạch tức là trong sạch. Cô cần tìm chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình, chứ không phải dùng thân phận cổ phu nhân để khôi phục sự trong sạch. Cố Thành Kiêu vừa mấp máy môi thì Lâm Thiển đã cướp lời trước: “Em muốn truy xét rõ ràng, không thể bị oan vô cớ được.” Nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, Cố Thành Kiêu gật đầu. Anh xoay người về phía Mã Đạo Tồn: “Cục trưởng Mã, ông là cảnh sát, vậy ông tra án đi.” Mã Đạo Tồn lau một lớp mồ hôi trên trán: “Vâng.”
Cảnh sát bắt đầu làm việc, bước đầu là xác định bốn người liên quan đến chuyện này. Đó là Lâm Thiển, Bạch Bối Nhi, Hà Ấu Na, còn có Dương Dung - người tuyên bố bị mất đôi giày hai trăm nghìn.
Đúng lúc này có người chạy ra từ phòng thay đồ ra, lén lút nói: “Dung Dung, giày của cậu không mất.”
“Hả? Không không... không mất?” Mặt Dương Dung đỏ lên, cô ta cúi đầu nhìn đôi giày trên chân Lâm Thiên, “Rõ ràng giày của tôi là số lượng giới hạn mới ra, chỉ có một đôi thôi mà.”
Quả thực Cổ Nam Hách muốn nôn ra máu: “Trang phục trên người anh Hai và chị dâu đều do tôi chuẩn bị. Cô nói đó là giày cô, vậy ý là nói tôi trộm giày cô hả?”
“Không không không, tôi đâu dám...” “Đúng lúc quẹt thẻ vẫn còn hóa đơn.” Cố Nam Hách quay về phía sau ra hiệu, trợ lý lập tức rút ra một tờ hóa đơn mua sắm: “Mời Cục trưởng Mã xem.”
Trợ lý đưa hóa đơn giao cho Mã Đạo Tồn. Ông ta cẩn thận đón lấy, cùng xác nhận với cả nhóm cảnh sát.
Cố Nam Hách đứng trước mặt mọi người nói: “Anh Hai tôi chưa bao giờ tham gia loại tiệc tùng này, là do tôi xin ông nội nhờ bà nội mời bọn họ tới. Trang phục trên người bọn họ đều do tôi chuẩn bị. Thế nào, còn vấn đề gì không?”
Người ở đây đều biết phân biệt hàng tốt xấu, rõ ràng quần áo trên người Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển là đồ đôi, còn là lễ phục của thương hiệu X, giá cả hết sức xa xỉ. Trợ lý: “Cục trưởng Mã, đây đều là những thứ tổng giám đốc đưa cho tôi. Quần áo giày dép đều qua tay tôi hết. Ở đây còn có mã số, mỗi món đồ đều có một mã duy nhất, nếu cần thì cứ tra xét. Còn về chuyện phiên bản giới hạn chỉ có một đôi như lời Dương tiểu thư nói đây, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Giày của tiểu thư là bản giới hạn của cửa hàng, mỗi cửa hàng chỉ có một đôi. Còn đối của Cổ phu nhân là bản giới hạn toàn cầu, cả thế giới chỉ có một đôi. Khác biệt của hai kiểu giày này chính là trang sức đính phía trên, bản giới hạn của cửa hàng là thủy tinh, còn bản giới hạn số lượng toàn cầu là kim cương hai cara.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao. “Má ơi, Dương Dung tốn cả trăm nghìn mua một viên thủy tinh, không phải vừa rồi nói đó là kim cương sao?”
“Giày hiệu này không nạm kim cương cũng tới sáu bảy chục nghìn, có nạm kim cương lại chỉ có trăm nghìn thì sao có thể là kim cương thật được.”
“Oa, kim cương hai cara thật đấy, lại còn là bản giới hạn toàn cầu nữa. Đôi bàn chân của Cố phu nhân đáng giá biết bao nhiêu đây?”
“Mấy trăm nghìn tới cả triệu như chơi.” “Oa... Quá bạo!”
Tầm mắt mọi người lại đổ dồn xuống bàn chân của Lâm Thiển lần nữa.
Lâm Thiển vừa ngại ngùng, lại vừa có cảm giác được sủng ái mà sinh lo. Cô đang giẫm kim cương đấy nhé!
Cô bạn không thức thời của Dương Dung thấy cô ta không tin thì trở về phòng thay đồ mang đôi giày ra: “Dung Dung, giày cậu nè.”
Dương Dung xấu hổ tới mức muốn độn thổ.
Cô ta tức mà không dám nói, vội cầm giày bỏ chạy vào phòng thay đồ. Cổ Nam Hách nói với thêm một câu: “Ở này, không phải nên xin lỗi chị dâu tôi một tiếng sao?” Lâm Thiển lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không sao.” “Nghe thấy không Dương tiểu thư, chị dâu tôi nói bỏ qua, không cần cô xin lỗi. Cô về từ từ kiểm điểm đi.”
Dương Dung không còn mặt mũi ở lại, vội thay quần áo rồi lẻn đi nhân lúc không ai nhìn thấy. Nhân viên cảnh sát đi điều tra camera đã trở lại: “Cục trưởng, đã kiểm tra camera hành lang. Thật khéo là chuyện xảy ra ngay tại góc chết của camera.” “Cậu đã kiểm tra từng camera chưa?” “Tôi đã kiểm tra rồi, không quay lại được.” Hiện giờ, Hà Ấu Na và Bạch Bối Nhi đều nhất trí, camera lại không quay được, chuyện này vô cùng bất lợi đối với Lâm Thiên.
Bạch Bối Nhi thấy ba mẹ và cậu đều ở đây, còn có nhân chứng là Na Na nên cô ta nghĩ Lâm Thiển không thể chối cãi được.
Cô ta bày ra đôi mắt còn vương lệ, dáng vẻ nhu nhược đáng yêu, uất ức nói: “Anh Hách, tôi và Cố phu nhân không hề quen biết, cho nên tôi nghĩ chắc Cố phu nhân chỉ vô ý mà thôi. Hơn nữa lúc đó trên mặt đất rất trơn trượt, chuyện vấp ngã cũng có một phần trách nhiệm của tôi, nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là...”
Cô ta nhút nhát nhìn thoáng qua Cố Thành Kiêu, giọng nói như muỗi kêu: “Nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là của Cổ phu nhân.”
Bạch Dũng lau mồ hôi lạnh không ngừng. Ông ta nhỏ giọng nói: “Bối Nhi, đó là do con xui xẻo, không thể trách Cổ phu nhân được.”
Mắt Bạch phu nhân nổi lên lửa giận, sao có thể bỏ qua như vậy? Chân Bối Nhi bị thương nghiêm trọng như thế, dù sao cũng phải truy cứu trách nhiệm.
Thế nhưng cuối cùng bà ta cũng chẳng dám lên tiếng. Chỗ này là góc chết của camera, chỉ có ba người mới biết rõ tình hình lúc đó như thế nào. Một chọi hai, Lâm Thiển vô cùng bất lợi. Cố Thành Kiêu nhìn quanh bốn phía. Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm, anh phóng tầm mắt ra xa, dừng lại bên ngoài đại sảnh.
“Hẳn là camera đại sảnh có thể quay được tới đây.” Cố Thành Kiêu chăm chú nhìn camera đó, đưa tay chỉ: “ở vị trí 1000 mét phía trước, có một cái có thể quay được toàn bộ dãy hành lang này, chắc là camera đó sẽ quay được hình ảnh lúc ấy.”
Biểu cảm của Na Na cứng đờ, mặt xanh như tàu lá, cơ thể bất giác run rẩy. Cô ta lén quan sát xem có chỗ nào có thể trốn được. Cố Nam Hách phân phó trợ lý: “Mau mang đoạn phim của camera tới đây.” Nhân viên cảnh sát và trợ lý đi điều tra camera, mọi người ở lại chờ đợi kết quả cuối cùng. Bạch Bối Nhi cảm giác được sự khác thường của Na Na, thân thiết hỏi: “Na Na, sắc mặt cậu sao thế?” Na Na lắc đầu, lấy hai tay ôm ngực, từ từ hít thở. Vì là bạn thân, từ nhỏ đến lớn đã như hình với bóng nên bọn họ rất hiểu nhau. Động tác của Na Na chứng tỏ cô ta đang thiếu dưỡng khí lên não, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Bạch Bối Nhi bất chấp mắt cá chân đau đớn, đứng lên nhường ghế ngồi duy nhất cho Hà Ấu Na.
“Làm phiền mọi người đừng vây chặt như vậy. Thể chất Na Na đặc biệt, không khí bức bối sẽ làm cô ấy ngất xỉu.”
Dù là chỉ số nhan sắc hay là phong độ thì cũng không ai có thể tìm ra khuyết điểm của anh. Anh giống như ánh thái dương tỏa sáng nghìn dặm vậy. Chỉ cần đứng đó thôi thì anh cũng chính là vua của toàn bộ thế giới.
Người vừa nói quen biết thân thiết với Cố Thành Kiêu nay đã lùi lại một đoạn khá xa. Khó trách từ đầu tới cuối Lâm Thiển đều giữ vẻ bình tĩnh, khó trách lúc cô hét lên thì khí thế lại hùng mạnh như vậy. Có một người chồng giống như thần thế này thì có gì phải lo lắng.
Nhưng điều này chắc chắn không thể là lý do giúp cô thoát khỏi hiềm nghi.
Lâm Thiên biết rõ, nếu mình đã là vợ của Cố Thành Kiêu thì bất cứ lúc nào cô cũng không thể làm anh mất mặt.
Cảnh sát cũng đã tới, nếu bởi vì Cố Thành Kiêu mà miễn truy cứu trách nhiệm cho cô thì trong thâm tâm mọi người sẽ nghĩ Cố Thành Kiêu lấy việc công làm việc tự. Cô không bao giờ cho phép những kẻ này hắt nước bẩn lên người anh.
Cô trong sạch tức là trong sạch. Cô cần tìm chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình, chứ không phải dùng thân phận cổ phu nhân để khôi phục sự trong sạch. Cố Thành Kiêu vừa mấp máy môi thì Lâm Thiển đã cướp lời trước: “Em muốn truy xét rõ ràng, không thể bị oan vô cớ được.” Nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, Cố Thành Kiêu gật đầu. Anh xoay người về phía Mã Đạo Tồn: “Cục trưởng Mã, ông là cảnh sát, vậy ông tra án đi.” Mã Đạo Tồn lau một lớp mồ hôi trên trán: “Vâng.”
Cảnh sát bắt đầu làm việc, bước đầu là xác định bốn người liên quan đến chuyện này. Đó là Lâm Thiển, Bạch Bối Nhi, Hà Ấu Na, còn có Dương Dung - người tuyên bố bị mất đôi giày hai trăm nghìn.
Đúng lúc này có người chạy ra từ phòng thay đồ ra, lén lút nói: “Dung Dung, giày của cậu không mất.”
“Hả? Không không... không mất?” Mặt Dương Dung đỏ lên, cô ta cúi đầu nhìn đôi giày trên chân Lâm Thiên, “Rõ ràng giày của tôi là số lượng giới hạn mới ra, chỉ có một đôi thôi mà.”
Quả thực Cổ Nam Hách muốn nôn ra máu: “Trang phục trên người anh Hai và chị dâu đều do tôi chuẩn bị. Cô nói đó là giày cô, vậy ý là nói tôi trộm giày cô hả?”
“Không không không, tôi đâu dám...” “Đúng lúc quẹt thẻ vẫn còn hóa đơn.” Cố Nam Hách quay về phía sau ra hiệu, trợ lý lập tức rút ra một tờ hóa đơn mua sắm: “Mời Cục trưởng Mã xem.”
Trợ lý đưa hóa đơn giao cho Mã Đạo Tồn. Ông ta cẩn thận đón lấy, cùng xác nhận với cả nhóm cảnh sát.
Cố Nam Hách đứng trước mặt mọi người nói: “Anh Hai tôi chưa bao giờ tham gia loại tiệc tùng này, là do tôi xin ông nội nhờ bà nội mời bọn họ tới. Trang phục trên người bọn họ đều do tôi chuẩn bị. Thế nào, còn vấn đề gì không?”
Người ở đây đều biết phân biệt hàng tốt xấu, rõ ràng quần áo trên người Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển là đồ đôi, còn là lễ phục của thương hiệu X, giá cả hết sức xa xỉ. Trợ lý: “Cục trưởng Mã, đây đều là những thứ tổng giám đốc đưa cho tôi. Quần áo giày dép đều qua tay tôi hết. Ở đây còn có mã số, mỗi món đồ đều có một mã duy nhất, nếu cần thì cứ tra xét. Còn về chuyện phiên bản giới hạn chỉ có một đôi như lời Dương tiểu thư nói đây, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Giày của tiểu thư là bản giới hạn của cửa hàng, mỗi cửa hàng chỉ có một đôi. Còn đối của Cổ phu nhân là bản giới hạn toàn cầu, cả thế giới chỉ có một đôi. Khác biệt của hai kiểu giày này chính là trang sức đính phía trên, bản giới hạn của cửa hàng là thủy tinh, còn bản giới hạn số lượng toàn cầu là kim cương hai cara.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao. “Má ơi, Dương Dung tốn cả trăm nghìn mua một viên thủy tinh, không phải vừa rồi nói đó là kim cương sao?”
“Giày hiệu này không nạm kim cương cũng tới sáu bảy chục nghìn, có nạm kim cương lại chỉ có trăm nghìn thì sao có thể là kim cương thật được.”
“Oa, kim cương hai cara thật đấy, lại còn là bản giới hạn toàn cầu nữa. Đôi bàn chân của Cố phu nhân đáng giá biết bao nhiêu đây?”
“Mấy trăm nghìn tới cả triệu như chơi.” “Oa... Quá bạo!”
Tầm mắt mọi người lại đổ dồn xuống bàn chân của Lâm Thiển lần nữa.
Lâm Thiển vừa ngại ngùng, lại vừa có cảm giác được sủng ái mà sinh lo. Cô đang giẫm kim cương đấy nhé!
Cô bạn không thức thời của Dương Dung thấy cô ta không tin thì trở về phòng thay đồ mang đôi giày ra: “Dung Dung, giày cậu nè.”
Dương Dung xấu hổ tới mức muốn độn thổ.
Cô ta tức mà không dám nói, vội cầm giày bỏ chạy vào phòng thay đồ. Cổ Nam Hách nói với thêm một câu: “Ở này, không phải nên xin lỗi chị dâu tôi một tiếng sao?” Lâm Thiển lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không sao.” “Nghe thấy không Dương tiểu thư, chị dâu tôi nói bỏ qua, không cần cô xin lỗi. Cô về từ từ kiểm điểm đi.”
Dương Dung không còn mặt mũi ở lại, vội thay quần áo rồi lẻn đi nhân lúc không ai nhìn thấy. Nhân viên cảnh sát đi điều tra camera đã trở lại: “Cục trưởng, đã kiểm tra camera hành lang. Thật khéo là chuyện xảy ra ngay tại góc chết của camera.” “Cậu đã kiểm tra từng camera chưa?” “Tôi đã kiểm tra rồi, không quay lại được.” Hiện giờ, Hà Ấu Na và Bạch Bối Nhi đều nhất trí, camera lại không quay được, chuyện này vô cùng bất lợi đối với Lâm Thiên.
Bạch Bối Nhi thấy ba mẹ và cậu đều ở đây, còn có nhân chứng là Na Na nên cô ta nghĩ Lâm Thiển không thể chối cãi được.
Cô ta bày ra đôi mắt còn vương lệ, dáng vẻ nhu nhược đáng yêu, uất ức nói: “Anh Hách, tôi và Cố phu nhân không hề quen biết, cho nên tôi nghĩ chắc Cố phu nhân chỉ vô ý mà thôi. Hơn nữa lúc đó trên mặt đất rất trơn trượt, chuyện vấp ngã cũng có một phần trách nhiệm của tôi, nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là...”
Cô ta nhút nhát nhìn thoáng qua Cố Thành Kiêu, giọng nói như muỗi kêu: “Nhưng trách nhiệm lớn nhất vẫn là của Cổ phu nhân.”
Bạch Dũng lau mồ hôi lạnh không ngừng. Ông ta nhỏ giọng nói: “Bối Nhi, đó là do con xui xẻo, không thể trách Cổ phu nhân được.”
Mắt Bạch phu nhân nổi lên lửa giận, sao có thể bỏ qua như vậy? Chân Bối Nhi bị thương nghiêm trọng như thế, dù sao cũng phải truy cứu trách nhiệm.
Thế nhưng cuối cùng bà ta cũng chẳng dám lên tiếng. Chỗ này là góc chết của camera, chỉ có ba người mới biết rõ tình hình lúc đó như thế nào. Một chọi hai, Lâm Thiển vô cùng bất lợi. Cố Thành Kiêu nhìn quanh bốn phía. Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm, anh phóng tầm mắt ra xa, dừng lại bên ngoài đại sảnh.
“Hẳn là camera đại sảnh có thể quay được tới đây.” Cố Thành Kiêu chăm chú nhìn camera đó, đưa tay chỉ: “ở vị trí 1000 mét phía trước, có một cái có thể quay được toàn bộ dãy hành lang này, chắc là camera đó sẽ quay được hình ảnh lúc ấy.”
Biểu cảm của Na Na cứng đờ, mặt xanh như tàu lá, cơ thể bất giác run rẩy. Cô ta lén quan sát xem có chỗ nào có thể trốn được. Cố Nam Hách phân phó trợ lý: “Mau mang đoạn phim của camera tới đây.” Nhân viên cảnh sát và trợ lý đi điều tra camera, mọi người ở lại chờ đợi kết quả cuối cùng. Bạch Bối Nhi cảm giác được sự khác thường của Na Na, thân thiết hỏi: “Na Na, sắc mặt cậu sao thế?” Na Na lắc đầu, lấy hai tay ôm ngực, từ từ hít thở. Vì là bạn thân, từ nhỏ đến lớn đã như hình với bóng nên bọn họ rất hiểu nhau. Động tác của Na Na chứng tỏ cô ta đang thiếu dưỡng khí lên não, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Bạch Bối Nhi bất chấp mắt cá chân đau đớn, đứng lên nhường ghế ngồi duy nhất cho Hà Ấu Na.
“Làm phiền mọi người đừng vây chặt như vậy. Thể chất Na Na đặc biệt, không khí bức bối sẽ làm cô ấy ngất xỉu.”
Tác giả :
Ngư Ca