Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 295: Thả dây dài, câu cá lớn
Hoa Cảnh Thành là hạng mục trọng điểm trong năm nay của Cổ nghiệp. Ban đầu ước tính tổng số tiền đầu tư lên tới hai mươi tỷ, được các đại gia trong giới rình rập như hổ rình mồi.
Đây là hạng mục lợi nước lợi ngân hàng đầu cho nên tập đoàn Cổ nghiệp không muốn độc chiếm vinh dự này. Cố nghiệp đã công khai đấu thầu tìm một đơn vị hợp tác. Đơn vị trúng thầu sẽ được nhận 40% quyền lợi.
Nói cách khác, các công ty tham gia cạnh tranh phải có ít nhất tảm tỷ tiền vốn mới được đấu thầu. Mà thực tế trong quá trình làm việc, tảm tỷ chỉ mới là con số ước tính sơ qua. Các chuyên gia đã từng đánh giá rất cao số lợi nhuận của hạng mục Hoa Cảnh Thành, chí ít là phải lời gấp hai lần. Hai mươi tỷ nhân đôi quả thật là quá hời.
Do đó có rất nhiều công ty cạnh tranh nhau, bao gồm cả tập đoàn đang nổi như Lâm thị. Lâm thị vừa dùng mười bốn tỷ tiền vốn để trở bại thành thắng, nếu muốn giành được tư cách đấu thầu hạng mục này thì còn cần phải góp thêm tám tỷ nữa.
Nhưng tâm thị không thể nào xoay xở được khoản tiền khổng lồ đó trong thời gian ngắn. Đối với tập đoàn Lâm thị mà nói, việc đẩy mạnh hình ảnh Lâm thị đang vô cùng cấp bách, do đó Lâm Bồi quyết định đi cửa sau. Lâm Bồi đã hẹn Cổ Nam Hách, có ý dùng tám tỷ rưỡi để giành quyền hợp tác. Cố Nam Hách không đồng ý nhưng cũng không từ chối, chỉ bảo là sẽ cân nhắc vài ngày. Dựa theo phỏng đoán của Cố Thành Kiêu, anh chắc chắn bản thân Lâm Bồi không có tiền. Ông ta cũng không có đầu óc làm chuyện này, ắt hẳn là do Hoa Thiên Minh đứng phía sau sai khiến. Tổ chức Tam Giác Vàng của Hoa Thiên Minh đã bị cảnh sát tiêu diệt, bí mật Đại Thanh Sơn cũng bị hủy vì lục đục nội bộ, nhất định bây giờ ông ta đang rất cần tiền. Tiền đen không thể mang ra ngoài ánh sáng, thế nên ông ta chỉ có thể lợi dụng tập đoàn Lâm thị để rửa tiền.
Muốn rửa được nhiều tiền, bắt buộc ông ta phải kiếm được nhiều tiền bất hợp pháp hơn.
Mà tiền bất hợp pháp càng nhiều, thì mỏ vàng cũng có lúc phải cạn. Vì vậy Cố Thành Kiêu biết chắc chắn Hoa Thiên Minh sẽ còn làm một đợt buôn bán lớn nữa.
Cách thức quanh co này mới đúng là thả dây dài, câu cá lớn. Cố Nam Hách tặng anh một ánh mắt trấn an, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cứ giao cho em, không phải là tìm lý do kéo dài thôi sao, quá dễ. Có điều, anh à, hôm nay em gọi anh tới không phải là vì Lâm Bồi mà là vì gã kia.”
Dứt lời, Cố Nam Hách liếc mắt nhìn một người đàn ông ở cạnh bể bơi: “Anh có nhìn thấy cái tên mặc quần bơi màu hồng phấn không?” Cố Thành Kiêu nhìn theo tầm mắt của Cố Nam Hách, dễ dàng tìm thấy quần bơi màu hồng trong đám người.
“Gã đó là ai vậy?”
“Tổng thanh tra tài vụ chân chính của tập đoàn Lâm thị.” Cố Thành Kiêu híp mắt lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lên người gã đó: “Thật à?” Không phải anh không tin Cố Nam Hách, có điều anh hầu như nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả tầng lớp quản lý của tập đoàn Lâm thị, từ xuất thân bối cảnh đến tài sản của những người lãnh đạo cấp cao kia. Tổng thanh tra tài vụ của tập đoàn Lâm thị tên là Hồng Hải Đào, là một người đàn ông trung niên 45 tuổi. Ông ta đi theo Lâm Bồi từ lúc Lâm thị chỉ là một công ty nhỏ, đến nay đã hơn hai mươi năm. Vậy mà bây giờ lại lòi ra một Tổng thanh tra tài vụ chân chính, anh cảm thấy hơi khó tin. Cố Nam Hách nói: “Em cũng tình cờ phát hiện thôi, gã ta tên là Từ Duệ. Tháng trước, lúc đi ăn ở ngoài thì em chạm mặt người quen, cho nên mới tới chào hỏi vài tiếng, khi ấy gã cũng ở đó. Hình như lúc đó đã uống hơi nhiều, gã ta bốc phét với vài cô gái, nói rằng mình là tổng thanh tra tài vụ của Lâm thị. Lâm Bồi rất nghe lời gã, kể cả các lãnh đạo cấp cao gặp gã cũng phải cung kính. Lúc đó mọi người đang đùa vui nên chỉ nghe rồi cười, thế nhưng em lại nhớ rất kỹ.”
Cố Thành Kiêu thận trọng hỏi: “Lúc ấy gã ta có biết em ở đó không?”
Cố Nam Hách lắc đầu: “Em chỉ đứng ở cửa nói vài câu với bạn. Bọn họ ở bên trong, gã đưa lưng về phía cửa nên chắc không biết em ở phía sau. Gã ta bảo Lâm Bồi rất nghe lời mình thì em không ngạc nhiên, nhưng ở đây gã lại bảo là vài người.”
Cố Thành Kiêu: “Biết đâu gã ta là một cấp dưới trong Lâm thị, biết được vài cái tên lãnh đạo cấp cao cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên” Cố Nam Hách nói tiếp: “Gã ta mới chừng 20 tuổi, rõ ràng qua lời nói cử chỉ cũng biết không phải là người có học thức gì, chỉ là tên lưu manh hạng hai thôi. Anh không cảm thấy người như vậy mà có thể vào được Lâm thị là quá kỳ lạ sao? Nhiều chuyện gã nói giống như bốc phét, nhưng đều là sự thật. Mà những chuyện đó chỉ có lãnh đạo cấp cao mới biết được.”
Cố Thành Kiêu: “Anh sẽ tra xét người này rõ ràng. Em giỏi lắm, khả năng quan sát và phân tích đã tiến bộ hơn rồi.”
Cổ Nam Hách: “Hì hì, cũng là anh dạy em mà. Đâu phải suốt ngày em chỉ chơi bời không đâu, em cũng có thể làm chuyện đứng đắn.”
Thật ra thì cố Nam Hách cũng từng có giấc mơ làm quân nhân. Nhưng anh Cả thì theo chính trị, anh Hai theo quân đội, phải có người lãnh đạo công ty. Thế là cậu ta chỉ có thể đi theo nghề thương nhân để gánh vác sự nghiệp to lớn của gia tộc. Cùng lúc đó, Lâm Thiển mới vừa rửa tay xong, chậm chạp đứng ở trước gương một hồi lâu rồi mới đi ra. Cô vỗ vỗ mặt, đến khi mặt hết nóng hết đỏ thì mới dám ra ngoài. Hành lang nhỏ hẹp, có hai người đẹp mặc áo tắm mát mẻ đang đi tới từ phía đối diện. Xem dáng vẻ của hai người thì chắc là họ mới đi từ bể bơi ra.
Hai người đó mang dép quai kẹp, vừa nói vừa cười đi về phía phòng rửa tay. Bước chân họ xiêu vẹo, để lại rất nhiều vết nước loang lổ phía sau. Lâm Thiên nhìn thấy hai người thì nép sát vào tường mà đi. Nhưng lúc họ vừa đi qua bên cạnh Lâm Thiên, bỗng nhiên người con gái mặc áo tắm màu trắng trượt chân, ngã về phía trước. “A...” Cô ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, người con gái mặc áo tắm in hoa bị cô bạn bên cạnh túm lấy, cũng ngã xuống theo.
Lâm Thiên thấy thế liền vội vàng đến đỡ hai người: “Không sao chứ? Từ từ đứng lên... đứng được không?”
Cô gái áo tắm trắng bỗng dưng đẩy Lâm Thiển ra, chỉ có chất vấn: “Tại sao cô đẩy tôi?”
“Hả?”
“Tại cô đẩy nên tôi mới bị trượt. Ui, đau quá, chân tôi... đau quá...” “...” Đã từng nghe cụ già ngã nằm ăn vạ, nhưng gái đẹp thời nay cũng tự ngã nằm ăn vạ sao?
“Na Na, cậu nói đi. Có phải cô ta đẩy bọn mình không?”
Người con gái tên Na Na nhanh chóng phản ứng lại, hợp thành một phe với áo tắm trắng: “Phải, chính mắt tôi thấy cô vươn tay đẩy Tiểu Bạch một cái.” Tiết mục ở bể bơi bên kia vừa mới chấm dứt, những người còn tụm năm tụm ba cũng kéo hết qua bên này. Vừa nghe thấy tiếng cô gái thét chói tai, mọi người đều nhanh chóng chạy sang. “Tiểu Bạch, Na Na, sao hai người lại ngồi đây?” “Dưới đất trơn trượt, mau đứng lên đi.” “Hả, Tiểu Bạch, mắt cá chân cậu sưng phồng lên rồi.” Xem ra mấy người này đều là bạn bè. Lâm Thiên nhìn về phía bàn chân của Tiểu Bạch, đúng là bàn chân trái của cô ta bị sưng lên, chắc là bị trật chân rồi.
Na Na không bị sao hết. Cô ta đứng lên, tóm lấy cổ tay Lâm Thiển, lớn tiếng hô: “Là cô ta, cô ta đẩy Tiểu Bạch ngã, làm hại tôi cũng ngã theo. Tôi thì không sao nhưng ngày mai Tiểu Bạch có buổi diễn ở Nhà hát Quốc gia. Cô ấy múa ba lê mà chân bị thương thì múa thế nào? Có phải chịu trách nhiệm!” Na Na nhìn chằm chằm Lâm Thiển, lớn tiếng trách mắng.
Đây là hạng mục lợi nước lợi ngân hàng đầu cho nên tập đoàn Cổ nghiệp không muốn độc chiếm vinh dự này. Cố nghiệp đã công khai đấu thầu tìm một đơn vị hợp tác. Đơn vị trúng thầu sẽ được nhận 40% quyền lợi.
Nói cách khác, các công ty tham gia cạnh tranh phải có ít nhất tảm tỷ tiền vốn mới được đấu thầu. Mà thực tế trong quá trình làm việc, tảm tỷ chỉ mới là con số ước tính sơ qua. Các chuyên gia đã từng đánh giá rất cao số lợi nhuận của hạng mục Hoa Cảnh Thành, chí ít là phải lời gấp hai lần. Hai mươi tỷ nhân đôi quả thật là quá hời.
Do đó có rất nhiều công ty cạnh tranh nhau, bao gồm cả tập đoàn đang nổi như Lâm thị. Lâm thị vừa dùng mười bốn tỷ tiền vốn để trở bại thành thắng, nếu muốn giành được tư cách đấu thầu hạng mục này thì còn cần phải góp thêm tám tỷ nữa.
Nhưng tâm thị không thể nào xoay xở được khoản tiền khổng lồ đó trong thời gian ngắn. Đối với tập đoàn Lâm thị mà nói, việc đẩy mạnh hình ảnh Lâm thị đang vô cùng cấp bách, do đó Lâm Bồi quyết định đi cửa sau. Lâm Bồi đã hẹn Cổ Nam Hách, có ý dùng tám tỷ rưỡi để giành quyền hợp tác. Cố Nam Hách không đồng ý nhưng cũng không từ chối, chỉ bảo là sẽ cân nhắc vài ngày. Dựa theo phỏng đoán của Cố Thành Kiêu, anh chắc chắn bản thân Lâm Bồi không có tiền. Ông ta cũng không có đầu óc làm chuyện này, ắt hẳn là do Hoa Thiên Minh đứng phía sau sai khiến. Tổ chức Tam Giác Vàng của Hoa Thiên Minh đã bị cảnh sát tiêu diệt, bí mật Đại Thanh Sơn cũng bị hủy vì lục đục nội bộ, nhất định bây giờ ông ta đang rất cần tiền. Tiền đen không thể mang ra ngoài ánh sáng, thế nên ông ta chỉ có thể lợi dụng tập đoàn Lâm thị để rửa tiền.
Muốn rửa được nhiều tiền, bắt buộc ông ta phải kiếm được nhiều tiền bất hợp pháp hơn.
Mà tiền bất hợp pháp càng nhiều, thì mỏ vàng cũng có lúc phải cạn. Vì vậy Cố Thành Kiêu biết chắc chắn Hoa Thiên Minh sẽ còn làm một đợt buôn bán lớn nữa.
Cách thức quanh co này mới đúng là thả dây dài, câu cá lớn. Cố Nam Hách tặng anh một ánh mắt trấn an, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cứ giao cho em, không phải là tìm lý do kéo dài thôi sao, quá dễ. Có điều, anh à, hôm nay em gọi anh tới không phải là vì Lâm Bồi mà là vì gã kia.”
Dứt lời, Cố Nam Hách liếc mắt nhìn một người đàn ông ở cạnh bể bơi: “Anh có nhìn thấy cái tên mặc quần bơi màu hồng phấn không?” Cố Thành Kiêu nhìn theo tầm mắt của Cố Nam Hách, dễ dàng tìm thấy quần bơi màu hồng trong đám người.
“Gã đó là ai vậy?”
“Tổng thanh tra tài vụ chân chính của tập đoàn Lâm thị.” Cố Thành Kiêu híp mắt lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lên người gã đó: “Thật à?” Không phải anh không tin Cố Nam Hách, có điều anh hầu như nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả tầng lớp quản lý của tập đoàn Lâm thị, từ xuất thân bối cảnh đến tài sản của những người lãnh đạo cấp cao kia. Tổng thanh tra tài vụ của tập đoàn Lâm thị tên là Hồng Hải Đào, là một người đàn ông trung niên 45 tuổi. Ông ta đi theo Lâm Bồi từ lúc Lâm thị chỉ là một công ty nhỏ, đến nay đã hơn hai mươi năm. Vậy mà bây giờ lại lòi ra một Tổng thanh tra tài vụ chân chính, anh cảm thấy hơi khó tin. Cố Nam Hách nói: “Em cũng tình cờ phát hiện thôi, gã ta tên là Từ Duệ. Tháng trước, lúc đi ăn ở ngoài thì em chạm mặt người quen, cho nên mới tới chào hỏi vài tiếng, khi ấy gã cũng ở đó. Hình như lúc đó đã uống hơi nhiều, gã ta bốc phét với vài cô gái, nói rằng mình là tổng thanh tra tài vụ của Lâm thị. Lâm Bồi rất nghe lời gã, kể cả các lãnh đạo cấp cao gặp gã cũng phải cung kính. Lúc đó mọi người đang đùa vui nên chỉ nghe rồi cười, thế nhưng em lại nhớ rất kỹ.”
Cố Thành Kiêu thận trọng hỏi: “Lúc ấy gã ta có biết em ở đó không?”
Cố Nam Hách lắc đầu: “Em chỉ đứng ở cửa nói vài câu với bạn. Bọn họ ở bên trong, gã đưa lưng về phía cửa nên chắc không biết em ở phía sau. Gã ta bảo Lâm Bồi rất nghe lời mình thì em không ngạc nhiên, nhưng ở đây gã lại bảo là vài người.”
Cố Thành Kiêu: “Biết đâu gã ta là một cấp dưới trong Lâm thị, biết được vài cái tên lãnh đạo cấp cao cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên” Cố Nam Hách nói tiếp: “Gã ta mới chừng 20 tuổi, rõ ràng qua lời nói cử chỉ cũng biết không phải là người có học thức gì, chỉ là tên lưu manh hạng hai thôi. Anh không cảm thấy người như vậy mà có thể vào được Lâm thị là quá kỳ lạ sao? Nhiều chuyện gã nói giống như bốc phét, nhưng đều là sự thật. Mà những chuyện đó chỉ có lãnh đạo cấp cao mới biết được.”
Cố Thành Kiêu: “Anh sẽ tra xét người này rõ ràng. Em giỏi lắm, khả năng quan sát và phân tích đã tiến bộ hơn rồi.”
Cổ Nam Hách: “Hì hì, cũng là anh dạy em mà. Đâu phải suốt ngày em chỉ chơi bời không đâu, em cũng có thể làm chuyện đứng đắn.”
Thật ra thì cố Nam Hách cũng từng có giấc mơ làm quân nhân. Nhưng anh Cả thì theo chính trị, anh Hai theo quân đội, phải có người lãnh đạo công ty. Thế là cậu ta chỉ có thể đi theo nghề thương nhân để gánh vác sự nghiệp to lớn của gia tộc. Cùng lúc đó, Lâm Thiển mới vừa rửa tay xong, chậm chạp đứng ở trước gương một hồi lâu rồi mới đi ra. Cô vỗ vỗ mặt, đến khi mặt hết nóng hết đỏ thì mới dám ra ngoài. Hành lang nhỏ hẹp, có hai người đẹp mặc áo tắm mát mẻ đang đi tới từ phía đối diện. Xem dáng vẻ của hai người thì chắc là họ mới đi từ bể bơi ra.
Hai người đó mang dép quai kẹp, vừa nói vừa cười đi về phía phòng rửa tay. Bước chân họ xiêu vẹo, để lại rất nhiều vết nước loang lổ phía sau. Lâm Thiên nhìn thấy hai người thì nép sát vào tường mà đi. Nhưng lúc họ vừa đi qua bên cạnh Lâm Thiên, bỗng nhiên người con gái mặc áo tắm màu trắng trượt chân, ngã về phía trước. “A...” Cô ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, người con gái mặc áo tắm in hoa bị cô bạn bên cạnh túm lấy, cũng ngã xuống theo.
Lâm Thiên thấy thế liền vội vàng đến đỡ hai người: “Không sao chứ? Từ từ đứng lên... đứng được không?”
Cô gái áo tắm trắng bỗng dưng đẩy Lâm Thiển ra, chỉ có chất vấn: “Tại sao cô đẩy tôi?”
“Hả?”
“Tại cô đẩy nên tôi mới bị trượt. Ui, đau quá, chân tôi... đau quá...” “...” Đã từng nghe cụ già ngã nằm ăn vạ, nhưng gái đẹp thời nay cũng tự ngã nằm ăn vạ sao?
“Na Na, cậu nói đi. Có phải cô ta đẩy bọn mình không?”
Người con gái tên Na Na nhanh chóng phản ứng lại, hợp thành một phe với áo tắm trắng: “Phải, chính mắt tôi thấy cô vươn tay đẩy Tiểu Bạch một cái.” Tiết mục ở bể bơi bên kia vừa mới chấm dứt, những người còn tụm năm tụm ba cũng kéo hết qua bên này. Vừa nghe thấy tiếng cô gái thét chói tai, mọi người đều nhanh chóng chạy sang. “Tiểu Bạch, Na Na, sao hai người lại ngồi đây?” “Dưới đất trơn trượt, mau đứng lên đi.” “Hả, Tiểu Bạch, mắt cá chân cậu sưng phồng lên rồi.” Xem ra mấy người này đều là bạn bè. Lâm Thiên nhìn về phía bàn chân của Tiểu Bạch, đúng là bàn chân trái của cô ta bị sưng lên, chắc là bị trật chân rồi.
Na Na không bị sao hết. Cô ta đứng lên, tóm lấy cổ tay Lâm Thiển, lớn tiếng hô: “Là cô ta, cô ta đẩy Tiểu Bạch ngã, làm hại tôi cũng ngã theo. Tôi thì không sao nhưng ngày mai Tiểu Bạch có buổi diễn ở Nhà hát Quốc gia. Cô ấy múa ba lê mà chân bị thương thì múa thế nào? Có phải chịu trách nhiệm!” Na Na nhìn chằm chằm Lâm Thiển, lớn tiếng trách mắng.
Tác giả :
Ngư Ca